Thân mình An Nghiên không nhúc nhích, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cuối cùng, nàng thế nhưng lại cười cười mà hỏi: ....Đã chết? . Thanh âm rất nhẹ, tưởng như phải thật lao lực mới có thể nghe thấy...
Hoa Tiện Lạc vẫn yên lặng.
Tai nạn xe cộ. Mười ngày trước. Đã chết !
Thở dài một hơi, tôi nhắm nghiền mắt lại. Không muốn nhìn thấy cậu ta như vậy------- An Nghiên à, cuối cùng cậu vẫn phải đối mặt với chuyện này........Ba năm...chúng ta gắn bó cũng đã ba năm rồi. Nói dài không dài, bảo ngắn không ngắn. Có lẽ, điều may mắn duy nhất chính là: tớ đã rời đi, vào cái thời điểm mà cậu không còn yêu tớ nữa. Kỳ thật, cái gọi là cuộc đời, chẳng qua chỉ là một cuộc du hành cải trang giấc mộng. Có trách thì trách ông trời không cho tớ mua chiếc vé giống cậu, nửa đường phải rời đi cũng là chuyện của số mệnh mà thôi. Đã thế, tớ có mặt trên đời này hay không, thì người ở cạnh cậu...cuối cùng cũng không phải là tớ ---------Đường Tĩnh đâu? Sao không đi cùng ?
Đột nhiên, Hoa Tiện Lạc trầm giọng nói: Thực xin lỗi, tôi phải vào trong lấy chút đồ . Nói xong, liền đứng lên đi đến thư phòng, để lại An Nghiên vẫn đang ngồi ngây dại. Đi đến bên cạnh tôi, nàng nhỏ giọng bảo: Theo tôi . Tôi nhăn lại mi, quay đầu nhìn An Nghiên, nước mắt vẫn không tự chủ được mà lặng lẽ chảy dài, nhưng gương mặt lại trơ ra như tê dại đến không còn cảm xúc. Sau đó mới xoay người đi theo Hoa Tiện Lạc. Đến bên chiếc bàn trong phòng sách, Hoa Tiện Lạc mới mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một chồng giấy viết thư đặt ở trên bàn. Nàng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ lấy một chiếc bút đen, đem nắp bút mở ra rồi đặt nó lên mặt giấy, sau đó mới xoay đầu lại nhìn tôi:
_ Đem những lời muốn nói với cô ấy, viết ra đi - Hoa Tiện Lạc nói, thanh âm trầm thấp.
Tôi nhất thời không hiểu nàng nói vậy là có ý gì, chỉ sững sờ tại chỗ. Thấy tôi không phản ứng, nàng lại bổ sung: Tôi giúp cô giao cho cô ấy . Nói xong, nàng tùy tiện với tay lên giá, rút ra một quyển sách, rồi lật ra xem, không nói gì thêm nữa. Tôi hiện tại mới có chút thấu hiểu: Hoa Tiện Lạc muốn tôi viết một phong thư gửi An Nghiên. Nhìn đến giấy bút đã đợi sẵn trên bàn, tôi bất đắc dĩ cười cười. Viết cái gì? Viết như thế nào? An ủi nàng? Cổ vũ nàng? Bảo nàng không cần quá đau lòng vì tôi? Bảo nàng mau chóng quên tôi đi mà trở về với cuộc sống riêng của mình?
_ Quên đi - Tôi nâng mắt hướng về phía Hoa Tiện Lạc: Tôi đã chết rồi, không có gì để viết cả
Quay đầu lại, mặt nàng không chút thay đổi mà nhìn tôi, một lát sau mới xoay người lại trầm giọng nói: An Nghiên vẫn còn yêu cô . Tôi chú ý đến quyển sách trên tay nàng -là Goethe - một tác phẩm lớn, dài dòng mà khó hiểu, tựa như tính cách của nàng.
Tôi hít một hơi, cố dùng ngữ khí bình thản nói: Cậu ấy chỉ là thương tâm mà thôi. Tôi hiện tại chỉ là một người bạn bình thường của An Nghiên. Bạn chết, đương nhiên phải đau lòng rồi....Huống chi, An Nghiên lại là một người dễ rơi lệ nữa...
_ Chính là - Hoa Tiện Lạc đột nhiên cướp lời của tôi: Cô không thương cô ấy
Cô ấy còn yêu tôi? Tôi không thương cô ấy?
Những lời tựa như chỉ vô tình nói, giống như ánh đèn pha hung hăng rọi thẳng vào cái góc tối trong lòng mà mấy ngày nay tôi cực lực giấu giếm. Tôi hé miệng, rất muốn phản bác rằng: nếu An Nghiên còn yêu tôi, vậy sao lại nói lời chia tay? Nếu tôi khong thương An Nghiên, sao lại cảm thấy lòng chua xót khi bắt gặp nụ hôn của cậu ấy và Đường Tĩnh? Chẳng lẽ, đúng như lời An Nghiên nói, rằng chia tay chỉ là do nhất thời xúc động ? Và cùng Đường Tĩnh hôn môi, cũng chỉ vì cậu ta không có biện pháp chống cự nên mới có thể ỡm ờ như thế? Lời nói của Hoa Tiện Lạc làm cho tôi có chút tức giận, nhưng cũng ẩn ẩn cảm thấy được: nàng nói đúng..... Tôi, kỳ thật, không hề chân chính yêu An Nghiên.
_ Viết vài câu mà thôi - Hoa Tiện Lạc vẫn như cũ nhìn tôi, chỉ là mặt không chút thay đổi: Dù thế nào đi nữa, cũng coi như nói một lời từ biệt đi
Tôi mím môi: Cần thiết sao?
Nói lời từ biệt, thật sự cần thiết ư?
Có - Hoa Tiện Lạc không chút nghĩ ngợi, liền đáp: Không chỉ với An Nghiên, mà với cô, cũng thật sự cần thiết
Cùng Hoa Tiện Lạc lẳng lặng nhìn nhau, ba, bốn giây sau, tôi bất đắc dĩ hít một hơi, xoay người hướng bàn đọc sách. Tôi còn có gì để nói ư, kỳ thật, cái gì cũng không cần phải nói. Cái năng lực không lạnh không nóng , mà vẫn có thể nói trúng tim đen, không chỉ với An Nghiên, mà ngay cả tôi, đối mặt với Hoa Tiện Lạc, đối mặt với con người vừa ôn nhu vừa cường ngạnh này, tuyệt đối không có biện pháp.
Điều khiển chiếc bút đứng lên, tôi nghĩ nghĩ, lấy những lời muốn nói trước khi chết mà viết xuống. Hoa Tiện Lạc thật sự có thể nhìn thấu được lòng người, thật ra, tôi có không ít điều muốn nói với An Nghiên, vô luận là trước kia, hay là sau này đi chăng nữa. Viết xong thư, Hoa Tiện Lạc lại lấy ra một phong thư từ trong ngăn kéo, nàng đem thư tôi viết cẩn thẩn nhét vào trong, sau đó ý bảo tôi viết lên mặt phong ba chữ: Gửi An Nghiên . Vừa ra đến trước cửa, Hoa Tiện Lạc cầm thư, ngẩng đầu nhìn tôi. Tưởng nàng muốn nói gì đó, nhưng nàng không nói một cậu mà lại nắm lấy tay tôi. Hoa Tiện Lạc nhíu lại mi, gắt gao nắm chặt tay tôi, vẫn như trước - dùng ánh mắt mà người khác không thể đọc được ý vị bên trong - nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong lòng run lên, tôi đây mới có chút ý thức được: mặt không chút thay đổi có lẽ là một phương pháp kỳ quái mà Hoa Tiện Lạc dùng để che dấu bi thương hay giận dữ. Cuối cùng, cái gì cũng không nói, nàng buông tay tôi ra, xoay người rời khỏi thư phòng.
Ngồi ở ghế salon, An Nghiên vẫn ngây người như phỗng. Nước mắt mặc dù đã ngưng, nhưng hốc mắt vẫn đỏ bừng như trước. Giống như luôn dán mắt tại cửa thư phòng, thấy Hoa Tiện Lạc đi ra, vội há miệng thở dốc như muốn nói gì đó.
_ Đây là thứ tôi vô tình nhặt được, khi chuyển vào đây... . Hoa Tiện Lạc mở miệng trước, vươn tay đặt lên bàn trà, trước mặt An Nghiên : Một phong thư
An Nghiên có chút sững sờ, nàng nhìn Hoa Tiện Lạc, sau đó cúi người nhìn chằm chằm phong thư
_ Tôi chưa từng thấy qua - Hoa Tiện Lạc lại bổ sung.
Không để ý đến lá thư này, An Nghiên lắc đầu, nước mắt của nàng cơ hồ chỉ chực chờ để rơi xuống, không cam lòng mà hỏi Hoa Tiện Lạc: Cậu ấy hiện tại đang ở bệnh viện nào? Ở phòng nào? Có ai săn sóc không? Cô vì sao lại tự tiện chuyển vào đây? Tiểu Tấu có đồng ý không? Cô rốt cục có quan hệ thế nào với tiểu Tấu?
Hoa Tiện Lạc vẫn như trước không trả lời, nàng nhíu mi, xoay người ngồi xuống salon.
_ Tôi lỡ làm cậu ấy buồn bực, sợ nàng vì chuyện đó mà không yên lòng.... - An Nghiên tựa hồ cũng không để ý Hoa Tiện Lạc có đáp trả nàng hay không, chỉ một bên khóc, một bên lầm bầm lầu bầu: Không phải tôi muốn chia tay, kia bất quá là vì giận, chỉ cần cậu ấy quan tâm tôi như trước kia, tôi sẽ không làm vậy nữa, sẽ không giận dỗi cậu ấy....Chẳng lẽ cậu ấy không biết tôi nói như vậy là vì giận sao? Nói xong, An Nghiên đột nhiên để cái cốc lại trên bàn, sau đó đứng lên, cái gì cũng không nói, liền cầm lấy túi xách mà hướng ra cửa.
_ Thư của cô - Hoa Tiện Lạc gọi nàng lại.
An Nghiên đứng ở cạnh cửa quay đầu lại, không hề khóc nhưng trên mặt vẫn đẫm bi thương, nàng lẳng lặng nhìn đến lá thư trên bàn, sau đó nở nụ cười, giương mắt về phía Hoa Tiện Lạc, ánh mắt lãnh đạm mà ngay cả tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy, nàng trầm giọng nói: Tiểu Tấu không chết! . Nói xong, không đợi đối phương trả lời, liền xoay người mở cửa rời đi.
Cửa đóng lại, tôi vẫn si đần đứng sững ra, có chút khao khát muốn đuổi theo, nhưng lại không biết đuổi theo rồi còn có thể làm gì khác. Lời nói của An Nghiên làm cho tôi rối rắm cực kỳ: chẳng lẽ tôi không còn quan tâm cô ấy như trước nữa ư?
Qua một hồi lâu, Hoa Tiện Lạc mới đứng dậy. Nàng đi đến bàn trà, cầm lấy lá thư, nhìn tôi, nói: ...Cô ấy còn có thể đến . Nói xong, xoay người hướng về phía thư phòng. Có lẽ nàng muốn đem cất lá thư này, chờ An Nghiên lần sau tới mà giao lại.
_ Chờ một chút - Tôi nhịn không được liền hô.
Hoa Tiện Lạc dừng ở cửa thư phòng, quay đầu lại nhìn tôi.
Dừng một chút, tôi nhẹ giọng nói: Lá thư này.......tôi muốn viết lại
Người phía sau nhẹ giọng lầu bầu một chút, tôi buông quyển nhật ký trong tay mình, nghiêng đầu qua, chỉ thấy người nọ vẫn như cũ nhắm nghiền hai mắt, nhíu mày, xem ra vẫn chưa muốn tỉnh dậy. Không tự chủ được mà nhếch lên khóa miệng, tôi nhẹ nhàng xoay lại cùng người nọ mặt đối mặt, sau đó giơ tay lên vuốt ve mi tâm của nàng, muốn xoa dịu nếp gấp nơi đó. Đại khái là cảm giác được động tác của tôi, nàng vặn vẹo thân mình, hướng tôi mà sát lại, miệng nói mơ hồ gì đó, lập tức liền vòng tay qua lưng tôi mà ôm thật chặt.
Buổi sáng lúc mười giờ, tôi mông mông lung lung mà tỉnh dậy, phát hiện tình trạng hiện tại thật khác thường: không phải là người được ôm , mà là người đi ôm . Vẫn đang cuộn mình trong lòng ngực, ngủ giống như miêu, còn có thể là ai khác ngoài Tả Y Y? Nhìn nàng ngủ ngon lành như thế, tôi cũng muốn tiếp tục mộng Chu Công của mình, nhưng, thế nào cũng không ngủ được, thân mình lại mềm nhũn ra, vì thế liền quyết định: nằm ở trên giường, xem tiếp quyển nhật ký.
Cầm lấy đồng hồ đeo tay: mười một giở lẻ bảy phút. Bên cạnh, Tả Y Y vẫn như vậy, ngủ say như chết, không đành lòng đánh thức nàng, bèn lặng lẽ nhích ra khỏi cái ôm của nàng, bước xuống giường tìm quần áo - hiện tại, tôi và cái gối kia cũng cùng một trạng thái tương đồng mà thôi . Mặc xong quần áo, cài lại thắt lưng, giúp nàng đắp chăn xong, lại hôn hôn khóe mắt của nàng, tôi vừa ngáp dài vừa đi đến phòng tắm. Trước khi nấu cơm, tắm rửa một cái đã.
Mở vòi, nước nóng hầm hập phút chốc đổ xuống thân mình, tâm căng thẳng, không khỏi thở dài một cái. Giương mắt nhìn vào gương, lại phát hiện vai trái có vài ấn ký nho nhỏ, tôi sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng. Tối hôm qua...không đúng, phải là rạng sáng hôm nay, nghĩ tới lúc cùng Tả Y Y triền miên âu yếm, hai má như cũ liền nóng lên. Chưa bao giờ nghĩ đến, lần đầu tiên của mình....lại là một nữ nhân. Lại càng không nghĩ tới: lần đầu tiên của mình, chính là Tả Y Y. Từ đấy trở đi, tôi phát hiện: Giới tính , cùng với xu hướng tình cảm, không phải được quyết định qua vẻ ngoài. Cùng giới thì sao? Bởi vì, bất kể là cái hôn của nàng, hay là dán tại tai tôi mà phun ra luồng hơi thở ấm áp,..., hết thảy đều khiến tôi khó lòng mà cự tuyệt, tim đập nhanh liên hồi. Vì thế, có một số chuyện như vậy, cứ tự nhiên mà phát sinh trên địa cầu này đấy thôi
Lần đầu tiên của Tả Y Y, là cùng với ai?
Hoa Tiện Lạc vẫn yên lặng.
Tai nạn xe cộ. Mười ngày trước. Đã chết !
Thở dài một hơi, tôi nhắm nghiền mắt lại. Không muốn nhìn thấy cậu ta như vậy------- An Nghiên à, cuối cùng cậu vẫn phải đối mặt với chuyện này........Ba năm...chúng ta gắn bó cũng đã ba năm rồi. Nói dài không dài, bảo ngắn không ngắn. Có lẽ, điều may mắn duy nhất chính là: tớ đã rời đi, vào cái thời điểm mà cậu không còn yêu tớ nữa. Kỳ thật, cái gọi là cuộc đời, chẳng qua chỉ là một cuộc du hành cải trang giấc mộng. Có trách thì trách ông trời không cho tớ mua chiếc vé giống cậu, nửa đường phải rời đi cũng là chuyện của số mệnh mà thôi. Đã thế, tớ có mặt trên đời này hay không, thì người ở cạnh cậu...cuối cùng cũng không phải là tớ ---------Đường Tĩnh đâu? Sao không đi cùng ?
Đột nhiên, Hoa Tiện Lạc trầm giọng nói: Thực xin lỗi, tôi phải vào trong lấy chút đồ . Nói xong, liền đứng lên đi đến thư phòng, để lại An Nghiên vẫn đang ngồi ngây dại. Đi đến bên cạnh tôi, nàng nhỏ giọng bảo: Theo tôi . Tôi nhăn lại mi, quay đầu nhìn An Nghiên, nước mắt vẫn không tự chủ được mà lặng lẽ chảy dài, nhưng gương mặt lại trơ ra như tê dại đến không còn cảm xúc. Sau đó mới xoay người đi theo Hoa Tiện Lạc. Đến bên chiếc bàn trong phòng sách, Hoa Tiện Lạc mới mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một chồng giấy viết thư đặt ở trên bàn. Nàng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ lấy một chiếc bút đen, đem nắp bút mở ra rồi đặt nó lên mặt giấy, sau đó mới xoay đầu lại nhìn tôi:
_ Đem những lời muốn nói với cô ấy, viết ra đi - Hoa Tiện Lạc nói, thanh âm trầm thấp.
Tôi nhất thời không hiểu nàng nói vậy là có ý gì, chỉ sững sờ tại chỗ. Thấy tôi không phản ứng, nàng lại bổ sung: Tôi giúp cô giao cho cô ấy . Nói xong, nàng tùy tiện với tay lên giá, rút ra một quyển sách, rồi lật ra xem, không nói gì thêm nữa. Tôi hiện tại mới có chút thấu hiểu: Hoa Tiện Lạc muốn tôi viết một phong thư gửi An Nghiên. Nhìn đến giấy bút đã đợi sẵn trên bàn, tôi bất đắc dĩ cười cười. Viết cái gì? Viết như thế nào? An ủi nàng? Cổ vũ nàng? Bảo nàng không cần quá đau lòng vì tôi? Bảo nàng mau chóng quên tôi đi mà trở về với cuộc sống riêng của mình?
_ Quên đi - Tôi nâng mắt hướng về phía Hoa Tiện Lạc: Tôi đã chết rồi, không có gì để viết cả
Quay đầu lại, mặt nàng không chút thay đổi mà nhìn tôi, một lát sau mới xoay người lại trầm giọng nói: An Nghiên vẫn còn yêu cô . Tôi chú ý đến quyển sách trên tay nàng -là Goethe - một tác phẩm lớn, dài dòng mà khó hiểu, tựa như tính cách của nàng.
Tôi hít một hơi, cố dùng ngữ khí bình thản nói: Cậu ấy chỉ là thương tâm mà thôi. Tôi hiện tại chỉ là một người bạn bình thường của An Nghiên. Bạn chết, đương nhiên phải đau lòng rồi....Huống chi, An Nghiên lại là một người dễ rơi lệ nữa...
_ Chính là - Hoa Tiện Lạc đột nhiên cướp lời của tôi: Cô không thương cô ấy
Cô ấy còn yêu tôi? Tôi không thương cô ấy?
Những lời tựa như chỉ vô tình nói, giống như ánh đèn pha hung hăng rọi thẳng vào cái góc tối trong lòng mà mấy ngày nay tôi cực lực giấu giếm. Tôi hé miệng, rất muốn phản bác rằng: nếu An Nghiên còn yêu tôi, vậy sao lại nói lời chia tay? Nếu tôi khong thương An Nghiên, sao lại cảm thấy lòng chua xót khi bắt gặp nụ hôn của cậu ấy và Đường Tĩnh? Chẳng lẽ, đúng như lời An Nghiên nói, rằng chia tay chỉ là do nhất thời xúc động ? Và cùng Đường Tĩnh hôn môi, cũng chỉ vì cậu ta không có biện pháp chống cự nên mới có thể ỡm ờ như thế? Lời nói của Hoa Tiện Lạc làm cho tôi có chút tức giận, nhưng cũng ẩn ẩn cảm thấy được: nàng nói đúng..... Tôi, kỳ thật, không hề chân chính yêu An Nghiên.
_ Viết vài câu mà thôi - Hoa Tiện Lạc vẫn như cũ nhìn tôi, chỉ là mặt không chút thay đổi: Dù thế nào đi nữa, cũng coi như nói một lời từ biệt đi
Tôi mím môi: Cần thiết sao?
Nói lời từ biệt, thật sự cần thiết ư?
Có - Hoa Tiện Lạc không chút nghĩ ngợi, liền đáp: Không chỉ với An Nghiên, mà với cô, cũng thật sự cần thiết
Cùng Hoa Tiện Lạc lẳng lặng nhìn nhau, ba, bốn giây sau, tôi bất đắc dĩ hít một hơi, xoay người hướng bàn đọc sách. Tôi còn có gì để nói ư, kỳ thật, cái gì cũng không cần phải nói. Cái năng lực không lạnh không nóng , mà vẫn có thể nói trúng tim đen, không chỉ với An Nghiên, mà ngay cả tôi, đối mặt với Hoa Tiện Lạc, đối mặt với con người vừa ôn nhu vừa cường ngạnh này, tuyệt đối không có biện pháp.
Điều khiển chiếc bút đứng lên, tôi nghĩ nghĩ, lấy những lời muốn nói trước khi chết mà viết xuống. Hoa Tiện Lạc thật sự có thể nhìn thấu được lòng người, thật ra, tôi có không ít điều muốn nói với An Nghiên, vô luận là trước kia, hay là sau này đi chăng nữa. Viết xong thư, Hoa Tiện Lạc lại lấy ra một phong thư từ trong ngăn kéo, nàng đem thư tôi viết cẩn thẩn nhét vào trong, sau đó ý bảo tôi viết lên mặt phong ba chữ: Gửi An Nghiên . Vừa ra đến trước cửa, Hoa Tiện Lạc cầm thư, ngẩng đầu nhìn tôi. Tưởng nàng muốn nói gì đó, nhưng nàng không nói một cậu mà lại nắm lấy tay tôi. Hoa Tiện Lạc nhíu lại mi, gắt gao nắm chặt tay tôi, vẫn như trước - dùng ánh mắt mà người khác không thể đọc được ý vị bên trong - nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong lòng run lên, tôi đây mới có chút ý thức được: mặt không chút thay đổi có lẽ là một phương pháp kỳ quái mà Hoa Tiện Lạc dùng để che dấu bi thương hay giận dữ. Cuối cùng, cái gì cũng không nói, nàng buông tay tôi ra, xoay người rời khỏi thư phòng.
Ngồi ở ghế salon, An Nghiên vẫn ngây người như phỗng. Nước mắt mặc dù đã ngưng, nhưng hốc mắt vẫn đỏ bừng như trước. Giống như luôn dán mắt tại cửa thư phòng, thấy Hoa Tiện Lạc đi ra, vội há miệng thở dốc như muốn nói gì đó.
_ Đây là thứ tôi vô tình nhặt được, khi chuyển vào đây... . Hoa Tiện Lạc mở miệng trước, vươn tay đặt lên bàn trà, trước mặt An Nghiên : Một phong thư
An Nghiên có chút sững sờ, nàng nhìn Hoa Tiện Lạc, sau đó cúi người nhìn chằm chằm phong thư
_ Tôi chưa từng thấy qua - Hoa Tiện Lạc lại bổ sung.
Không để ý đến lá thư này, An Nghiên lắc đầu, nước mắt của nàng cơ hồ chỉ chực chờ để rơi xuống, không cam lòng mà hỏi Hoa Tiện Lạc: Cậu ấy hiện tại đang ở bệnh viện nào? Ở phòng nào? Có ai săn sóc không? Cô vì sao lại tự tiện chuyển vào đây? Tiểu Tấu có đồng ý không? Cô rốt cục có quan hệ thế nào với tiểu Tấu?
Hoa Tiện Lạc vẫn như trước không trả lời, nàng nhíu mi, xoay người ngồi xuống salon.
_ Tôi lỡ làm cậu ấy buồn bực, sợ nàng vì chuyện đó mà không yên lòng.... - An Nghiên tựa hồ cũng không để ý Hoa Tiện Lạc có đáp trả nàng hay không, chỉ một bên khóc, một bên lầm bầm lầu bầu: Không phải tôi muốn chia tay, kia bất quá là vì giận, chỉ cần cậu ấy quan tâm tôi như trước kia, tôi sẽ không làm vậy nữa, sẽ không giận dỗi cậu ấy....Chẳng lẽ cậu ấy không biết tôi nói như vậy là vì giận sao? Nói xong, An Nghiên đột nhiên để cái cốc lại trên bàn, sau đó đứng lên, cái gì cũng không nói, liền cầm lấy túi xách mà hướng ra cửa.
_ Thư của cô - Hoa Tiện Lạc gọi nàng lại.
An Nghiên đứng ở cạnh cửa quay đầu lại, không hề khóc nhưng trên mặt vẫn đẫm bi thương, nàng lẳng lặng nhìn đến lá thư trên bàn, sau đó nở nụ cười, giương mắt về phía Hoa Tiện Lạc, ánh mắt lãnh đạm mà ngay cả tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy, nàng trầm giọng nói: Tiểu Tấu không chết! . Nói xong, không đợi đối phương trả lời, liền xoay người mở cửa rời đi.
Cửa đóng lại, tôi vẫn si đần đứng sững ra, có chút khao khát muốn đuổi theo, nhưng lại không biết đuổi theo rồi còn có thể làm gì khác. Lời nói của An Nghiên làm cho tôi rối rắm cực kỳ: chẳng lẽ tôi không còn quan tâm cô ấy như trước nữa ư?
Qua một hồi lâu, Hoa Tiện Lạc mới đứng dậy. Nàng đi đến bàn trà, cầm lấy lá thư, nhìn tôi, nói: ...Cô ấy còn có thể đến . Nói xong, xoay người hướng về phía thư phòng. Có lẽ nàng muốn đem cất lá thư này, chờ An Nghiên lần sau tới mà giao lại.
_ Chờ một chút - Tôi nhịn không được liền hô.
Hoa Tiện Lạc dừng ở cửa thư phòng, quay đầu lại nhìn tôi.
Dừng một chút, tôi nhẹ giọng nói: Lá thư này.......tôi muốn viết lại
Người phía sau nhẹ giọng lầu bầu một chút, tôi buông quyển nhật ký trong tay mình, nghiêng đầu qua, chỉ thấy người nọ vẫn như cũ nhắm nghiền hai mắt, nhíu mày, xem ra vẫn chưa muốn tỉnh dậy. Không tự chủ được mà nhếch lên khóa miệng, tôi nhẹ nhàng xoay lại cùng người nọ mặt đối mặt, sau đó giơ tay lên vuốt ve mi tâm của nàng, muốn xoa dịu nếp gấp nơi đó. Đại khái là cảm giác được động tác của tôi, nàng vặn vẹo thân mình, hướng tôi mà sát lại, miệng nói mơ hồ gì đó, lập tức liền vòng tay qua lưng tôi mà ôm thật chặt.
Buổi sáng lúc mười giờ, tôi mông mông lung lung mà tỉnh dậy, phát hiện tình trạng hiện tại thật khác thường: không phải là người được ôm , mà là người đi ôm . Vẫn đang cuộn mình trong lòng ngực, ngủ giống như miêu, còn có thể là ai khác ngoài Tả Y Y? Nhìn nàng ngủ ngon lành như thế, tôi cũng muốn tiếp tục mộng Chu Công của mình, nhưng, thế nào cũng không ngủ được, thân mình lại mềm nhũn ra, vì thế liền quyết định: nằm ở trên giường, xem tiếp quyển nhật ký.
Cầm lấy đồng hồ đeo tay: mười một giở lẻ bảy phút. Bên cạnh, Tả Y Y vẫn như vậy, ngủ say như chết, không đành lòng đánh thức nàng, bèn lặng lẽ nhích ra khỏi cái ôm của nàng, bước xuống giường tìm quần áo - hiện tại, tôi và cái gối kia cũng cùng một trạng thái tương đồng mà thôi . Mặc xong quần áo, cài lại thắt lưng, giúp nàng đắp chăn xong, lại hôn hôn khóe mắt của nàng, tôi vừa ngáp dài vừa đi đến phòng tắm. Trước khi nấu cơm, tắm rửa một cái đã.
Mở vòi, nước nóng hầm hập phút chốc đổ xuống thân mình, tâm căng thẳng, không khỏi thở dài một cái. Giương mắt nhìn vào gương, lại phát hiện vai trái có vài ấn ký nho nhỏ, tôi sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng. Tối hôm qua...không đúng, phải là rạng sáng hôm nay, nghĩ tới lúc cùng Tả Y Y triền miên âu yếm, hai má như cũ liền nóng lên. Chưa bao giờ nghĩ đến, lần đầu tiên của mình....lại là một nữ nhân. Lại càng không nghĩ tới: lần đầu tiên của mình, chính là Tả Y Y. Từ đấy trở đi, tôi phát hiện: Giới tính , cùng với xu hướng tình cảm, không phải được quyết định qua vẻ ngoài. Cùng giới thì sao? Bởi vì, bất kể là cái hôn của nàng, hay là dán tại tai tôi mà phun ra luồng hơi thở ấm áp,..., hết thảy đều khiến tôi khó lòng mà cự tuyệt, tim đập nhanh liên hồi. Vì thế, có một số chuyện như vậy, cứ tự nhiên mà phát sinh trên địa cầu này đấy thôi
Lần đầu tiên của Tả Y Y, là cùng với ai?
/79
|