Diệp Sở vẫn luôn chú ý động thái trên thuyền, khi nàng thấy Đinh Nguyệt Toàn rơi xuống nước, trong lòng giận dữ, Kiều Vân Sanh vậy mà vô tình như vậy, liền tính hắn không muốn để Đinh Nguyệt Toàn ca hát ở Tiên Nhạc Cung, cũng không nên đối xử với nàng như vậy.
Huống chi, Đinh Nguyệt Toàn là một nữ tử, da mặt vốn dĩ liền mỏng, trước mắt bao người đã chịu đối xử như vậy, nàng nhất định sẽ hổ thẹn, khó an.
Tâm địa Kiều Vân Sanh thật tàn nhẫn.
Diệp Sở đi nhanh tiến lên, đi đến ven bờ, duỗi tay qua: Đi lên .
Đinh Nguyệt Toàn đang ôm cánh tay, run bần bật trong nước, không ai dám kéo nàng lên, ánh mắt lạnh nhạt của người khác làm trái tim nàng càng thêm băng giá.
Đột nhiên, bên tai Đinh Nguyệt Toàn vang lên một thanh âm, nàng giương mắt nhìn. Chỉ thấy một thiếu nữ cong người, gió đêm hất mái tóc dài của nàng lên, đôi mắt nàng sáng đến cực điểm.
Thiếu nữ vươn tay với nàng, mang theo mỉm cười thiện ý.
Đinh Nguyệt Toàn có chút ngây ngẩn, dường như không đoán được sẽ có ngưòi giúp nàng, nữ hài tử này không sợ Kiều Lục gia sao?
Diệp Sở thấy nàng phát ngốc, ý cười trên mặt càng thêm dày đặc, lại đưa tay duỗi gần chút: Đừng sợ, ta kéo ngươi lên.
Thanh âm mềm nhẹ của thiếu nữ vuốt phẳng sự hoảng loạn của Đinh Nguyệt Toàn, nàng hít hít cái mũi, nghẹn ngào nói: Ân, cám ơn ngươi.
Một đầu khác, Kiều Vân Sanh nhìn chán thần sắc sợ hãi của Đinh Nguyệt Toàn, tự nhiên không chú ý động tĩnh trong nước nữa.
Lúc này, Cố Bình thấp giọng nói: Lục gia, có người kéo nữ nhân kia lên.
Bước chân Kiều Vân Sanh hơi khựng lại, nhướng mày, ai to gan như vậy?
Hắn nhìn qua, chỉ thấy một thiếu nữ có khuôn mặt kiều tiếu, minh diễm giống tường vi đứng ở đó, thân ảnh của nàng tinh tế mảnh khảnh.
Kiều Vân Sanh yên lặng nhìn thiếu nữ trên bờ biển kia, nhất cử nhất động của nàng đều bình tĩnh, khóe miệng hắn hiện lên một nét cười lạnh.
A, cho rằng chính mình là chúa cứu thế.
Kiều Vân Sanh nhìn chằm chằm đến lúc thiếu nữ kia rốt cuộc giương mắt nhìn hắn một cái. Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt trong trẻo, lại giống như sương tuyết.
Giờ phút này, sương mù nổi lên, khuôn mặt tươi đẹp của thiếu nữ ẩn dưới đám sương, nhiều vài phần thần bí.
Cách đám sương, Kiều Vân Sanh trầm mặc mà nhìn hình dáng thanh lệ của thiếu nữ kia, gió thổi qua đường phố yên tĩnh, quét qua mái tóc dài của nàng.
Thuyền đã cách bờ một đoạn, hắn tự nhiên sẽ không gây phiền phức cho các nàng nữa.
Nhìn Đinh Nguyệt Toàn đang run bần bật, Diệp Sở khoác áo gió của mình lên người nàng.
Đinh Nguyệt Toàn: Cám ơn ngươi.
Diệp Sở: Sao ngươi lại đến tìm Kiều Lục gia?
Diệp Sở rõ ràng, bề ngoài Kiều Vân Sanh thanh tuấn, trong xương cốt lại hư thấu, giết người cướp của, không gì không làm. Nhưng hắn là thủ lĩnh Hồng Môn, không ai dám chọc hắn.
Không phải...... Đinh Nguyệt Toàn lắc đầu, Là bằng hữu của ta nói cho ta, hắn là lão bản của Tiên Nhạc Cung......
Đinh Nguyệt Toàn sửng sốt, lúc này mới ý thức được nàng bị người tính kế.
Bộ dáng lạnh nhạt của Kiều Lục gia vừa rồi, cho dù là ai cũng đều không cảm thấy hắn là người lương thiện. Nhưng ca nữ kia lại bảo nàng đi tìm hắn, khẳng định là muốn nàng bị nhục nhã.
Diệp Sở chợt minh bạch, hiện tại Đinh Nguyệt Toàn vừa mới thành niên, từ nông thôn đi đến Thượng Hải, không có kinh nghiệm. Tính nàng đơn thuần trời sinh, không hiểu gian nguy ở Bến Thượng Hải, lại có được giọng nói hay, tuyệt đối khiến người ghen ghét.
Bến Thượng Hải cực kỳ loạn, Đinh Nguyệt Toàn ăn cái mệt cũng tốt. Rốt cuộc cũng không ném mạng, lần sau cũng có thể nhớ kỹ, không nên tùy ý trêu chọc người không nên trêu.
Nhà của ngươi ở đâu? Diệp Sở thấy bộ dạng này của Đinh Nguyệt Toàn, chủ động muốn đưa nàng trở về.
Dọc theo đường đi, Đinh Nguyệt Toàn nói sơ qua về những gì nàng gặp phải. Hiện tại, nàng thuê một chung cư nhỏ, hoàn cảnh không tốt, miễn cưỡng coi như sạch sẽ.
Diệp Sở mua thuốc đắp mặt cho Đinh Nguyệt Toàn. Kiều Lục này quá nhẫn tâm, mặt Đinh Nguyệt Toàn bị phỏng rộp hết lên, không biết có để lại sẹo hay không.
Đinh Nguyệt Toàn còn chưa trở thành ca sĩ, sinh hoạt rất túng quẫn. Diệp Sở nghĩ nghĩ, để lại một ít tiền cho nàng, hy vọng nàng có thể sống tốt hơn một chút.
Đinh Nguyệt Toàn lập tức cự tuyệt: Diệp tiểu thư, ta không thể nhận.
Như vậy đi. Diệp Sở cười nói, Số tiền này coi như ta cho ngươi mượn, chờ ngươi tìm được công việc ca hát, thì trả lại cho ta.
Đinh Nguyệt Toàn lúc này mới đồng ý. Diệp tiểu thư thật tốt, lớn lên lại đẹp, tấm lòng cũng tốt. Trước khi tới Thượng Hải, nàng nghe nói các tiểu thư nhà giàu đều rất kiêu ngạo, nhưng Diệp tiểu thư lại không phải như vậy.
Sau khi Diệp Sở dàn xếp tốt cho Đinh Nguyệt Toàn, sắc trời đã không còn sớm.
Một mình Đinh Nguyệt Toàn ở Thượng Hải không dễ sống. Diệp Sở cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, rõ ràng tiếng hát và diện mạo của Đinh Nguyệt Toàn đều rất tốt, đời trước lại bị Diệp Gia Nhu ép tới chết cũng không ngẩng đầu được.
Trước mắt, Đinh Nguyệt Toàn vẫn cần phải vượt qua những ngày tháng gian nan này mới được.
Trước khi đi, Diệp Sở nói với nàng: Nếu ngươi có việc, liền tới Diệp Công Quán tìm ta.
Đinh Nguyệt Toàn hơi suy tư, thật nhanh liền đáp ứng. Nàng không quen ai ở Thượng Hải, nếu có thể có người để chăm sóc lẫn nhau cũng tốt.
Đinh Nguyệt Toàn hạ quyết tâm, ngày sau, nàng nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp Diệp tiểu thư.
Diệp Sở đang chuẩn bị rời đi, còn chưa đẩy cửa ra, đột nhiên nghe được thanh âm của Đinh Nguyệt Toàn, bước chân khựng lại.
Diệp tiểu thư.
Diệp Sở xoay người nhìn lại, chỉ thấy Đinh Nguyệt Toàn chỉ vào chiếc áo gió đã ướt đẫm kia, trong mắt tràn đầy biết ơn và cảm động.
Đinh Nguyệt Toàn chần chờ mở miệng: Chờ ta giặt sạch áo của ngươi, sẽ đem trả lại.
Diệp Sở nhoẻn miệng cười với nàng: Được.
***
Bóng đêm càng thêm thâm trầm, mà Thượng Hải ban đêm tất nhiên là ca vũ xập xình, ngợp trong vàng son. Trước cửa hội sở Đại Đô Hội người đến người đi.
Lão bản của Đại Đô Hội - Thẩm Cửu vừa mới xuống xe, Tào An liền đi theo ngay lập tức.
Tào An là thuộc hạ đắc lực được Thẩm Cửu tín nhiệm nhất. Ngày thường, hắn chẳng những trung thành, còn vuốt mông ngựa*, ngay cả năng lực nghiệp vụ cũng đứng đầu.
*vuốt mông ngựa: nịnh nọt, tâng bốc
Đương nhiên, loại năng lực nghiệp vụ này, khụ khụ...... đương nhiên là có quan hệ với đánh nhau.
Bọn họ đi vào phòng khách của hội sở Đại Đô Hội. Nhìn vẻ mặt đáng khinh của Tào An, Thẩm Cửu hỏi: Cao hứng như vậy? Vừa rồi uống rượu đi?
Tào An kích động mà xoa xoa tay: Cửu gia, thuộc hạ đại khái đã điều tra ra cô nương mà Tam thiếu muốn tìm là ai.
Đại khái? Thẩm Cửu không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, hắn không tin lời Tào An nói. Chỉ có chút xíu tin tức như vậy, có thể tra ra cái gì?
Thẩm Cửu vẫn luôn cho rằng, là Lục Hoài thấy hắn rảnh rỗi, không có gì làm, liền tìm mấy việc cho hắn.
Tào An lập tức sửa miệng: Thuộc hạ xác định cô nương mà Tam thiếu muốn tìm là ai!
Nga? Ngươi nói một chút xem.
Thẩm Cửu lười biếng nhìn hắn. Hắn không cảm thấy Tào An có thể tìm được cái gì manh mối, có thể nói thế để khiến hắn vui vẻ.
Diệp Sở, là nữ nhi của phú thương Diệp Quân Chiêu.
Diệp Nhị tiểu thư mười sáu tuổi, hiện tại học ở Trung học Tín Lễ.
Trong nhà có một di nương, còn có một cái muội muội......
......
Tào An bùm bùm nói một đống tư liệu hắn điều tra được, Thẩm Cửu phiền nhất là quan hệ gia đình phức tạp, nghe được như lọt vào trong sương mù, nhấc tay, cắt ngang lời hắn:
Xác định như thế nào?
Hôm nay trên đường Scott, thuộc hạ phát hiện người của Tam thiếu. Đi theo họ một đoạn, vậy mà nhìn thấy họ đang theo dõi nữ hài này.
Tào An không cười còn tốt, cười lên trông càng đáng khinh. Hai tay hắn dâng ảnh chụp Diệp Sở ảnh lên, vô cùng thành kính: Cửu gia, ngài xem.
Thẩm Cửu cầm lấy ảnh chụp, sao người này quen mắt như thế? Thẩm Cửu suy nghĩ vài giây, đôi mắt hắn đột nhiên trừng lớn, thấp giọng mắng một câu: Thảo......
Tiểu nha đầu kia!
Phía trước ở cửa trường học, nữ học sinh sợ hắn tới mức chạy ngay đi kia!
Khoan đã......
Thẩm Cửu nhớ ra rồi, khi đó hắn và Lục Hoài còn gặp được nữ học sinh này ở cửa hàng bách hóa.
Khó trách lúc ấy Lục Hoài không cho hắn đùa giỡn, hắn còn cảm thấy sao mà Lục Hoài đánh rắm* nhiều như vậy, hóa ra cô nàng kia là người Lục Hoài coi trọng a.
*ý nói Lục Hoài nói nhiều chuyện vô nghĩa.
Thẩm Cửu thực ủy khuất, làm bạn tốt của Lục Hoài, lại muộn như vậy mới biết hắn thích ai, ngay cả người đáng khinh như Tào An đều biết sớm hơn hắn!
Thẩm Cửu càng nghĩ càng giận, vỗ đầu Tào An một phát thật mạnh.
Tào An che đầu, nhìn Thẩm Cửu: Cửu gia......
Thẩm Cửu: Làm tốt lắm.
Cửu gia khen ta làm tốt lắm! Ánh mắt Tào An sáng lên, cho chút ấm áp liền vui vẻ, hắn quyết định về sau nhất định phải tiếp tục làm việc hiệu quả cho Cửu gia.
***
Một nơi khác, phủ Đốc Quân, lại có người chờ đến có chút nóng vội.
Bóng đêm đã sớm đen ngòm, Lục Hoài ngồi ở thư phòng, xử lý một ít việc vặt. Chờ đến thời điểm hắn dừng lại, mới phát giác giống như đã quên cái gì.
Hôm nay, mấy người báo cáo còn chưa tới.
Lần đó hắn đưa Diệp Sở về Diệp Công Quán, cũng ở trên xe thử nàng một phen. Từ ngày đấy bắt đầu, Lục Hoài liền cho rằng con người nàng thật thú vị.
Bởi vì nàng không giống người thường, hắn mới phái người đi theo nàng.
Mấy ngày hôm trước, Diệp Sở vẫn luôn đi học, ngoại trừ việc nàng kiên trì đi bằng tàu điện, không đi xe nhà mình ra, dường như không còn gì đặc biệt.
Hắn nghe, chỉ cảm thấy nàng cũng chỉ là một nữ học sinh bình thường.
Nhưng trong lòng Lục Hoài biết rõ, Diệp Sở không giống như mặt ngoài nàng thể hiện ra.
Con người thật của nàng, hắn còn chưa hiểu biết rõ ràng.
......
Lục Hoài đang suy nghĩ, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên. Hắn thu liễm thần sắc, đạm mạc mà nói một tiếng.
Tiến vào.
Sau khi người nọ đi vào, liếc nhìn Lục Hoài một cái, chần chờ nói: Thiếu soái......
Lục Hoài nhàn nhạt liếc hắn, chỉ là một ánh mắt, hắn đột nhiên cả kinh, lập tức trả lời: Chúng thuộc hạ lạc mất người.
Lục Hoài lông mày nhíu lại: Lạc?
Hình như Diệp Nhị tiểu thư phát hiện có người đi theo nàng, lập tức liền cắt đuôi chúng thuộc hạ. Người nọ vò đầu, Không biết nàng học phản truy tung từ đâu......
Lúc này, Lục Hoài chợt cười, tươi cười cực đạm. Diệp Sở này, quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Lúc trước hắn thử Diệp Sở, nàng vẫn luôn không kiêu ngạo không siểm nịnh. Nhưng lúc này, phái người theo dõi nàng lại khiến nàng không vui, nàng dùng sức mạnh tỏ thái độ kháng nghị.
Không biết trên người nàng còn có bao nhiêu bí mật đang chờ hắn phát hiện.
......
Người nọ không hiểu vì sao Thiếu soái lại cười, khó hiểu hỏi: Thiếu soái?
Lục Hoài giơ tay: Không cần theo dõi nữa.
A?
Các ngươi theo dõi được sao?
Người nọ im lặng: ......
Bọn họ đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, lại bị một tiểu thư khuê các nhẹ nhàng liền cắt đuôi, nói ra sẽ khiến người cười đến rụng răng.
Lục Hoài hơi hơi nghiêng đầu, trùng hợp nhìn thấy ánh trăng bên ngoài. Trên pha lê thấp thoáng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Sở.
Nàng đứng thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt đen nhánh, trong trẻo, không chút sợ hãi mà nhìn hắn.
Dũng cảm giống hệt lần gặp mặt đầu tiên.
......
Ý cười trên khóe miệng của hắn vẫn luôn không biến mất.
Không nóng nảy, dù sao luôn có cơ hội gặp lại.
Huống chi, Đinh Nguyệt Toàn là một nữ tử, da mặt vốn dĩ liền mỏng, trước mắt bao người đã chịu đối xử như vậy, nàng nhất định sẽ hổ thẹn, khó an.
Tâm địa Kiều Vân Sanh thật tàn nhẫn.
Diệp Sở đi nhanh tiến lên, đi đến ven bờ, duỗi tay qua: Đi lên .
Đinh Nguyệt Toàn đang ôm cánh tay, run bần bật trong nước, không ai dám kéo nàng lên, ánh mắt lạnh nhạt của người khác làm trái tim nàng càng thêm băng giá.
Đột nhiên, bên tai Đinh Nguyệt Toàn vang lên một thanh âm, nàng giương mắt nhìn. Chỉ thấy một thiếu nữ cong người, gió đêm hất mái tóc dài của nàng lên, đôi mắt nàng sáng đến cực điểm.
Thiếu nữ vươn tay với nàng, mang theo mỉm cười thiện ý.
Đinh Nguyệt Toàn có chút ngây ngẩn, dường như không đoán được sẽ có ngưòi giúp nàng, nữ hài tử này không sợ Kiều Lục gia sao?
Diệp Sở thấy nàng phát ngốc, ý cười trên mặt càng thêm dày đặc, lại đưa tay duỗi gần chút: Đừng sợ, ta kéo ngươi lên.
Thanh âm mềm nhẹ của thiếu nữ vuốt phẳng sự hoảng loạn của Đinh Nguyệt Toàn, nàng hít hít cái mũi, nghẹn ngào nói: Ân, cám ơn ngươi.
Một đầu khác, Kiều Vân Sanh nhìn chán thần sắc sợ hãi của Đinh Nguyệt Toàn, tự nhiên không chú ý động tĩnh trong nước nữa.
Lúc này, Cố Bình thấp giọng nói: Lục gia, có người kéo nữ nhân kia lên.
Bước chân Kiều Vân Sanh hơi khựng lại, nhướng mày, ai to gan như vậy?
Hắn nhìn qua, chỉ thấy một thiếu nữ có khuôn mặt kiều tiếu, minh diễm giống tường vi đứng ở đó, thân ảnh của nàng tinh tế mảnh khảnh.
Kiều Vân Sanh yên lặng nhìn thiếu nữ trên bờ biển kia, nhất cử nhất động của nàng đều bình tĩnh, khóe miệng hắn hiện lên một nét cười lạnh.
A, cho rằng chính mình là chúa cứu thế.
Kiều Vân Sanh nhìn chằm chằm đến lúc thiếu nữ kia rốt cuộc giương mắt nhìn hắn một cái. Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt trong trẻo, lại giống như sương tuyết.
Giờ phút này, sương mù nổi lên, khuôn mặt tươi đẹp của thiếu nữ ẩn dưới đám sương, nhiều vài phần thần bí.
Cách đám sương, Kiều Vân Sanh trầm mặc mà nhìn hình dáng thanh lệ của thiếu nữ kia, gió thổi qua đường phố yên tĩnh, quét qua mái tóc dài của nàng.
Thuyền đã cách bờ một đoạn, hắn tự nhiên sẽ không gây phiền phức cho các nàng nữa.
Nhìn Đinh Nguyệt Toàn đang run bần bật, Diệp Sở khoác áo gió của mình lên người nàng.
Đinh Nguyệt Toàn: Cám ơn ngươi.
Diệp Sở: Sao ngươi lại đến tìm Kiều Lục gia?
Diệp Sở rõ ràng, bề ngoài Kiều Vân Sanh thanh tuấn, trong xương cốt lại hư thấu, giết người cướp của, không gì không làm. Nhưng hắn là thủ lĩnh Hồng Môn, không ai dám chọc hắn.
Không phải...... Đinh Nguyệt Toàn lắc đầu, Là bằng hữu của ta nói cho ta, hắn là lão bản của Tiên Nhạc Cung......
Đinh Nguyệt Toàn sửng sốt, lúc này mới ý thức được nàng bị người tính kế.
Bộ dáng lạnh nhạt của Kiều Lục gia vừa rồi, cho dù là ai cũng đều không cảm thấy hắn là người lương thiện. Nhưng ca nữ kia lại bảo nàng đi tìm hắn, khẳng định là muốn nàng bị nhục nhã.
Diệp Sở chợt minh bạch, hiện tại Đinh Nguyệt Toàn vừa mới thành niên, từ nông thôn đi đến Thượng Hải, không có kinh nghiệm. Tính nàng đơn thuần trời sinh, không hiểu gian nguy ở Bến Thượng Hải, lại có được giọng nói hay, tuyệt đối khiến người ghen ghét.
Bến Thượng Hải cực kỳ loạn, Đinh Nguyệt Toàn ăn cái mệt cũng tốt. Rốt cuộc cũng không ném mạng, lần sau cũng có thể nhớ kỹ, không nên tùy ý trêu chọc người không nên trêu.
Nhà của ngươi ở đâu? Diệp Sở thấy bộ dạng này của Đinh Nguyệt Toàn, chủ động muốn đưa nàng trở về.
Dọc theo đường đi, Đinh Nguyệt Toàn nói sơ qua về những gì nàng gặp phải. Hiện tại, nàng thuê một chung cư nhỏ, hoàn cảnh không tốt, miễn cưỡng coi như sạch sẽ.
Diệp Sở mua thuốc đắp mặt cho Đinh Nguyệt Toàn. Kiều Lục này quá nhẫn tâm, mặt Đinh Nguyệt Toàn bị phỏng rộp hết lên, không biết có để lại sẹo hay không.
Đinh Nguyệt Toàn còn chưa trở thành ca sĩ, sinh hoạt rất túng quẫn. Diệp Sở nghĩ nghĩ, để lại một ít tiền cho nàng, hy vọng nàng có thể sống tốt hơn một chút.
Đinh Nguyệt Toàn lập tức cự tuyệt: Diệp tiểu thư, ta không thể nhận.
Như vậy đi. Diệp Sở cười nói, Số tiền này coi như ta cho ngươi mượn, chờ ngươi tìm được công việc ca hát, thì trả lại cho ta.
Đinh Nguyệt Toàn lúc này mới đồng ý. Diệp tiểu thư thật tốt, lớn lên lại đẹp, tấm lòng cũng tốt. Trước khi tới Thượng Hải, nàng nghe nói các tiểu thư nhà giàu đều rất kiêu ngạo, nhưng Diệp tiểu thư lại không phải như vậy.
Sau khi Diệp Sở dàn xếp tốt cho Đinh Nguyệt Toàn, sắc trời đã không còn sớm.
Một mình Đinh Nguyệt Toàn ở Thượng Hải không dễ sống. Diệp Sở cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, rõ ràng tiếng hát và diện mạo của Đinh Nguyệt Toàn đều rất tốt, đời trước lại bị Diệp Gia Nhu ép tới chết cũng không ngẩng đầu được.
Trước mắt, Đinh Nguyệt Toàn vẫn cần phải vượt qua những ngày tháng gian nan này mới được.
Trước khi đi, Diệp Sở nói với nàng: Nếu ngươi có việc, liền tới Diệp Công Quán tìm ta.
Đinh Nguyệt Toàn hơi suy tư, thật nhanh liền đáp ứng. Nàng không quen ai ở Thượng Hải, nếu có thể có người để chăm sóc lẫn nhau cũng tốt.
Đinh Nguyệt Toàn hạ quyết tâm, ngày sau, nàng nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp Diệp tiểu thư.
Diệp Sở đang chuẩn bị rời đi, còn chưa đẩy cửa ra, đột nhiên nghe được thanh âm của Đinh Nguyệt Toàn, bước chân khựng lại.
Diệp tiểu thư.
Diệp Sở xoay người nhìn lại, chỉ thấy Đinh Nguyệt Toàn chỉ vào chiếc áo gió đã ướt đẫm kia, trong mắt tràn đầy biết ơn và cảm động.
Đinh Nguyệt Toàn chần chờ mở miệng: Chờ ta giặt sạch áo của ngươi, sẽ đem trả lại.
Diệp Sở nhoẻn miệng cười với nàng: Được.
***
Bóng đêm càng thêm thâm trầm, mà Thượng Hải ban đêm tất nhiên là ca vũ xập xình, ngợp trong vàng son. Trước cửa hội sở Đại Đô Hội người đến người đi.
Lão bản của Đại Đô Hội - Thẩm Cửu vừa mới xuống xe, Tào An liền đi theo ngay lập tức.
Tào An là thuộc hạ đắc lực được Thẩm Cửu tín nhiệm nhất. Ngày thường, hắn chẳng những trung thành, còn vuốt mông ngựa*, ngay cả năng lực nghiệp vụ cũng đứng đầu.
*vuốt mông ngựa: nịnh nọt, tâng bốc
Đương nhiên, loại năng lực nghiệp vụ này, khụ khụ...... đương nhiên là có quan hệ với đánh nhau.
Bọn họ đi vào phòng khách của hội sở Đại Đô Hội. Nhìn vẻ mặt đáng khinh của Tào An, Thẩm Cửu hỏi: Cao hứng như vậy? Vừa rồi uống rượu đi?
Tào An kích động mà xoa xoa tay: Cửu gia, thuộc hạ đại khái đã điều tra ra cô nương mà Tam thiếu muốn tìm là ai.
Đại khái? Thẩm Cửu không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, hắn không tin lời Tào An nói. Chỉ có chút xíu tin tức như vậy, có thể tra ra cái gì?
Thẩm Cửu vẫn luôn cho rằng, là Lục Hoài thấy hắn rảnh rỗi, không có gì làm, liền tìm mấy việc cho hắn.
Tào An lập tức sửa miệng: Thuộc hạ xác định cô nương mà Tam thiếu muốn tìm là ai!
Nga? Ngươi nói một chút xem.
Thẩm Cửu lười biếng nhìn hắn. Hắn không cảm thấy Tào An có thể tìm được cái gì manh mối, có thể nói thế để khiến hắn vui vẻ.
Diệp Sở, là nữ nhi của phú thương Diệp Quân Chiêu.
Diệp Nhị tiểu thư mười sáu tuổi, hiện tại học ở Trung học Tín Lễ.
Trong nhà có một di nương, còn có một cái muội muội......
......
Tào An bùm bùm nói một đống tư liệu hắn điều tra được, Thẩm Cửu phiền nhất là quan hệ gia đình phức tạp, nghe được như lọt vào trong sương mù, nhấc tay, cắt ngang lời hắn:
Xác định như thế nào?
Hôm nay trên đường Scott, thuộc hạ phát hiện người của Tam thiếu. Đi theo họ một đoạn, vậy mà nhìn thấy họ đang theo dõi nữ hài này.
Tào An không cười còn tốt, cười lên trông càng đáng khinh. Hai tay hắn dâng ảnh chụp Diệp Sở ảnh lên, vô cùng thành kính: Cửu gia, ngài xem.
Thẩm Cửu cầm lấy ảnh chụp, sao người này quen mắt như thế? Thẩm Cửu suy nghĩ vài giây, đôi mắt hắn đột nhiên trừng lớn, thấp giọng mắng một câu: Thảo......
Tiểu nha đầu kia!
Phía trước ở cửa trường học, nữ học sinh sợ hắn tới mức chạy ngay đi kia!
Khoan đã......
Thẩm Cửu nhớ ra rồi, khi đó hắn và Lục Hoài còn gặp được nữ học sinh này ở cửa hàng bách hóa.
Khó trách lúc ấy Lục Hoài không cho hắn đùa giỡn, hắn còn cảm thấy sao mà Lục Hoài đánh rắm* nhiều như vậy, hóa ra cô nàng kia là người Lục Hoài coi trọng a.
*ý nói Lục Hoài nói nhiều chuyện vô nghĩa.
Thẩm Cửu thực ủy khuất, làm bạn tốt của Lục Hoài, lại muộn như vậy mới biết hắn thích ai, ngay cả người đáng khinh như Tào An đều biết sớm hơn hắn!
Thẩm Cửu càng nghĩ càng giận, vỗ đầu Tào An một phát thật mạnh.
Tào An che đầu, nhìn Thẩm Cửu: Cửu gia......
Thẩm Cửu: Làm tốt lắm.
Cửu gia khen ta làm tốt lắm! Ánh mắt Tào An sáng lên, cho chút ấm áp liền vui vẻ, hắn quyết định về sau nhất định phải tiếp tục làm việc hiệu quả cho Cửu gia.
***
Một nơi khác, phủ Đốc Quân, lại có người chờ đến có chút nóng vội.
Bóng đêm đã sớm đen ngòm, Lục Hoài ngồi ở thư phòng, xử lý một ít việc vặt. Chờ đến thời điểm hắn dừng lại, mới phát giác giống như đã quên cái gì.
Hôm nay, mấy người báo cáo còn chưa tới.
Lần đó hắn đưa Diệp Sở về Diệp Công Quán, cũng ở trên xe thử nàng một phen. Từ ngày đấy bắt đầu, Lục Hoài liền cho rằng con người nàng thật thú vị.
Bởi vì nàng không giống người thường, hắn mới phái người đi theo nàng.
Mấy ngày hôm trước, Diệp Sở vẫn luôn đi học, ngoại trừ việc nàng kiên trì đi bằng tàu điện, không đi xe nhà mình ra, dường như không còn gì đặc biệt.
Hắn nghe, chỉ cảm thấy nàng cũng chỉ là một nữ học sinh bình thường.
Nhưng trong lòng Lục Hoài biết rõ, Diệp Sở không giống như mặt ngoài nàng thể hiện ra.
Con người thật của nàng, hắn còn chưa hiểu biết rõ ràng.
......
Lục Hoài đang suy nghĩ, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên. Hắn thu liễm thần sắc, đạm mạc mà nói một tiếng.
Tiến vào.
Sau khi người nọ đi vào, liếc nhìn Lục Hoài một cái, chần chờ nói: Thiếu soái......
Lục Hoài nhàn nhạt liếc hắn, chỉ là một ánh mắt, hắn đột nhiên cả kinh, lập tức trả lời: Chúng thuộc hạ lạc mất người.
Lục Hoài lông mày nhíu lại: Lạc?
Hình như Diệp Nhị tiểu thư phát hiện có người đi theo nàng, lập tức liền cắt đuôi chúng thuộc hạ. Người nọ vò đầu, Không biết nàng học phản truy tung từ đâu......
Lúc này, Lục Hoài chợt cười, tươi cười cực đạm. Diệp Sở này, quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Lúc trước hắn thử Diệp Sở, nàng vẫn luôn không kiêu ngạo không siểm nịnh. Nhưng lúc này, phái người theo dõi nàng lại khiến nàng không vui, nàng dùng sức mạnh tỏ thái độ kháng nghị.
Không biết trên người nàng còn có bao nhiêu bí mật đang chờ hắn phát hiện.
......
Người nọ không hiểu vì sao Thiếu soái lại cười, khó hiểu hỏi: Thiếu soái?
Lục Hoài giơ tay: Không cần theo dõi nữa.
A?
Các ngươi theo dõi được sao?
Người nọ im lặng: ......
Bọn họ đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, lại bị một tiểu thư khuê các nhẹ nhàng liền cắt đuôi, nói ra sẽ khiến người cười đến rụng răng.
Lục Hoài hơi hơi nghiêng đầu, trùng hợp nhìn thấy ánh trăng bên ngoài. Trên pha lê thấp thoáng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Sở.
Nàng đứng thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt đen nhánh, trong trẻo, không chút sợ hãi mà nhìn hắn.
Dũng cảm giống hệt lần gặp mặt đầu tiên.
......
Ý cười trên khóe miệng của hắn vẫn luôn không biến mất.
Không nóng nảy, dù sao luôn có cơ hội gặp lại.
/209
|