Diệp Sở đi không nhanh không chậm, người đằng sau cũng chậm rãi đi theo, bọn họ nghĩ thầm, tuyệt đối không bị Diệp Sở tiểu thư phát hiện.
Lúc này, Diệp Sở đi vào cửa hàng bách hóa. Ở đây có rất nhiều người, các tiểu thư, phu nhân đều mua sắm ở đây.
Lúc đầu Diệp Sở vẫn thong thả bước đi, có khi nàng sẽ vào tiệm xem quần áo, còn nói vài câu với nhân viên cửa hàng, bộ dáng trông thật sự nghiêm túc.
Người theo dõi ở đằng sau nghĩ, xem ra Diệp Sở tiểu thư đi dạo phố thật, nhưng bọn họ đã được huấn luyện bài bản, những người này vẫn không thả lỏng cảnh giác.
Bên này người người chen chúc, bọn họ không dám lại gần, Diệp Sở biết đây là thời cơ để chạy thoát.
Tới một ngã rẽ, Diệp Sở đột nhiên đi nhanh hơn nhanh, tốc độ phải nhanh gấp hai, ba lần so vừa rồi. Nàng đi xuyên qua đám người, thần sắc vẫn tự nhiên như cũ, không hiện hoảng loạn.
Người theo sau vội vàng đuổi kịp, nhưng tốc độ của Diệp Sở rất nhanh, người trong bách hóa lại rất nhiều, khi bọn hắn đuổi kịp, nơi đó đã sớm không có thân ảnh của Diệp Sở.
Bọn họ chưa từ bỏ ý định, tìm kiếm khắp nơi, mỗi cửa hàng, mỗi con đường đều đi tìm một lần, vẫn không tìm được Diệp Sở, không biết nàng đã chạy đi đâu.
Trước giờ bọn họ chưa từng thất bại trong nhiệm vụ nào cả, nhưng lúc này lại bị thiếu nữ mới mười lăm, mười sáu tuổi cắt đuôi.
Nhìn đi nhìn lại, cửa hàng bách hóa chỉ toàn những gương mặt xa lạ. Bọn họ nhìn nhau, vô cùng ảo não. Bọn họ không biết nên nói với Tam thiếu như thế nào, vậy mà có thể bị một nữ hài tử cắt đuôi.
“Diệp Sở tiểu thư từng học phản truy tung sao? Lại còn lợi hại như vậy, có thể bỏ rơi chúng ta?”
“Lạc mất Đem Diệp Sở tiểu thư rồi, báo với Tam thiếu như thế nào giờ?”
“……”
Diệp Sở rất quen thuộc nơi này, nàng rẽ trái rẽ phải, nhẹ nhàng liền có thể rời đi tầm mắt của bọn họ, hoàn toàn bỏ rơi đám người đằng sau.
Diệp Sở nghĩ thầm, mấy biện pháp chạy thoát nàng dùng đều học từ Lục Hoài đời trước. Còn mấy ngưòi kia báo cáo như thế nào cũng không có quan hệ với nàng.
Nếu bọn họ muốn trách, liền trách Thiếu soái của bọn họ đi.
Tâm tình của Diệp Sở tốt hơn một chút, nàng đến bên xe Diệp gia, mở cửa xe, ngồi lên: “Lý thúc, lái xe đi.”
Xe Diệp gia chạy vững vàng, tầm mắt của Diệp Sở dừng ở ngoài cửa sổ xe, nhìn phong cảnh bên ngoài. Ô tô đi qua đường phố phồng hoa của Bến Thượng Hải, người đến người đi, thanh âm ầm ĩ.
Có một nữ tử mặc đồ trắng chậm rãi đi trên đường cái, thân ảnh trông rất quen. Diệp Sở nhìn qua, chỉ thấy thần sắc của nàng nôn nóng, không biết muốn đi làm gì.
Thực nhanh Diệp Sở liền nhận ra người này.
Đôi mắt nàng hơi híp lại, người này là Đinh Nguyệt Toàn.
Đinh Nguyệt Toàn và Diệp Sở đều là nữ phụ trong 《 Hồng phấn giai nhân 》, sự tồn tại của các nàng là để phụ trợ cho ánh sáng nữ chính của Diệp Gia Nhu.
Gia cảnh Đinh Nguyệt Toàn bần hàn, nhưng nàng vẫn luôn có một ước mơ trở thành ngôi sao ca nhạc. Thanh âm của Đinh Nguyệt Toàn rất tốt, nhưng sau khi đi vào Bến Thượng Hải, nàng gặp phải khó khăn khắp nơi, sự nghiệp không thành.
Về sau Đinh Nguyệt Toàn lại yêu nam chính Mạc Thanh Hàn, nhưng tác giả đã thiên vị Diệp Gia Nhu, sao có thể để Mạc Thanh Hàn thích Đinh Nguyệt Toàn.
Trong mắt Mạc Thanh Hàn chỉ có Diệp Gia Nhu, hắn chướng mắt nữ nhân khác. Tuy Mạc Thanh Hàn không yêu Đinh Nguyệt Toàn, nhưng Diệp Gia Nhu vẫm luôn gây khó khăn cho Đinh Nguyệt Toàn.
Đinh Nguyệt Toàn đã được định sẵn là một pháo hôi, sự nghiệp và tình yêu của nàng đều không có kết quả tốt, cuối cùnbởi vì sự ghen ghét của Diệp Gia Nhu, Đinh Nguyệt Toàn bị tra tấn rất nhiều, kết cục rất thảm.
Tuy đời trước Diệp Sở không quen Đinh Nguyệt Toàn, nhưng Diệp Sở biết, Đinh Nguyệt Toàn là người tốt, nàng rất đồng tình Đinh Nguyệt Toàn.
Đều là nữ phụ nên Diệp Sở đồng cảm với những gì Đinh Nguyệt Toàn trải qua. Dựa vào cái gì mà nữ phụ phải ép dạ cầu toàn, sống thê thảm cả đời?
Dựa vào cái gì mà Diệp Gia Nhu có thể sống tiêu dao, mà tất cả mọi người thành đá kê chân của nàng?
Diệp Sở muốn chứng minh, nữ phụ cũng có thể nghịch tập*, chỉ cần nỗ lực thì cũng có thể nghiền áp nữ chính.
*nghịch tập: kiểu như thay đổi mọi thứ, đấu tranh lại.
Đời này, Diệp Sở muốn dỡ ánh sáng nữ chính của Diệp Gia Nhu xuống, chặt đứt hoàn toàn tất cả trợ lực của Diệp Gia Nhu, những gì Diệp Gia Nhu nợ nàng, nàng phải đòi lại hết.
Diệp Sở mở miệng: “Lý thúc, đừng xe ở đây.”
Nghe vậy, Lý thúc dừng xe. Tuy hắn không biết vì sao Diệp Nhị tiểu thư lại xuống xe, nhưng hắn biết Diệp Nhị tiểu thư làm việc luôn có chừng mực.
Lý thúc xuống xe, mở cửa xe cho Diệp Sở.
Diệp Sở nói: “Lý thúc, ta có chút việc, trước không về, ngươi đi đường cẩn thận.”
Lý thúc cúi đầu ứng thanh là, liền lái xe rời đi.
Diệp Sở xuống xe, đứng ở một bên, nàng làm bộ như có việc, kỳ thật luôn liếc nhìn Đinh Nguyệt Toàn.
Quần áo Đinh Nguyệt Toàn mộc mạc, mặc một bộ quần áo đã cũ, bị tẩy đến trắng bệch. Trên người nàng không có một món trang sức, vừa thấy liền biết xuất thân không phú quý.
Trên con đường này có rất nhiều phu nhân nhà giàu đang đi dạo, các nàng nhìn cách ăn mặc và thần thái co quắp của Đinh Nguyệt Toàn, trên mặt đều lộ ra thần sắc khinh thường.
Đinh Nguyệt Toàn ý thức được ánh mắt của các nàng, cảm thấy có chút nan kham, nàng cúi đầu đi nhanh qua.
Tuy Đinh Nguyệt Toàn ăn mặc thuần tịnh, nhưng khuôn mặt nàng tú lệ, cho dù không trang điểm, cũng có thể nhìn ra là một mỹ nhân.
Mặc dù thời điểm Diệp Sở nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn ở đời trước, nàng đã trang điểm cẩn thận. Nhưng dáng vẻ này, Diệp Sở tuyệt đối không nhận sai.
Đinh Nguyệt Toàn cúi đầu đi đường, trong lòng đang suy nghĩ. Nàng tới Bến Thượng Hải đã hơn nửa tháng, mỗi ngày đều sẽ đi hội sở, hy vọng có thể tìm một công việc ca hát.
Từ nhỏ nàng đã hát hay, hát ca nghe rất êm tai. Nàng hy vọng sẽ trở thành ngôi sao ca nhạc, khiến càng nhiều người nghe được tiếng hát của nàng.
Minh tinh không dễ làm, Đinh Nguyệt Toàn không có bối cảnh, nàng liền quyết định bắt đầu ca hát ở hội sở, đồng thời rèn luyện sự can đảm và kinh nghiệm.
Nhưng hiện thực phi thường tàn khốc, nàng đi đến rất nhiều gia hội sở, mỗi người vừa nghe được tiếng hát của nàng, đều sẽ khen.
Nhưng không bao lâu sau, lão bản hội sở đều sẽ ám chỉ nếu nàng muốn được hát thì phải trá giá nào đó.
Đinh Nguyệt Toàn không ngốc, nàng biết những người đó muốn gì. Nàng cần một cơ hội được ca hát, nhưng nàng không muốn bán thân để được cơ hội này.
Đinh Nguyệt Toàn từ chối bọn họ, đồng thời, nàng cũng mất cơ hội lên sân khấu. Lúc sau, nàng càng gặp nhiều trắc trở hơn, bất luận hội sở nào cũng như thế, Đinh Nguyệt Toàn tuyệt vọng.
Tâm trí Đinh Nguyệt Toàn không yên, cũng không chú ý đến Diệp Sở, Diệp Sở chậm rãi đi theo sau nàng.
Diệp Sở thấy Đinh Nguyệt Toàn nhíu chặt mày, trên mặt tràn đầy sầu khổ, bước chân cũng có chút hỗn độn, vừa thấy liền biết nàng đang phiền não một ít việc.
Tuy Diệp Sở muốn giúp nàng, nhưng nàng và Đinh Nguyệt Toàn không quen biết, đi lên như thế thật quá đột ngột.
Rốt cuộc, đối với Đinh Nguyệt Toàn thì Diệp Sở người xa lạ, không có ai sẽ tiếp thu ý tốt thình lình tới.
Trong lòng Diệp Sở đã có tính toán, trước tiên nàng phải đi theo Đinh Nguyệt Toàn, xem nàng muốn đi đâu lại quyết định.
Đinh Nguyệt Toàn còn đang trầm tư, mấy ngày trước, nàng đi một hội sở cũng gặp phải tình huống tương tự, khi nàng rời khỏi, một ca nữ của hội sở giữ nàng lại.
Quan hệ của nàng và ca nữ này không tệ.
Ca nữ nói: “Nguyệt Toàn, ngươi có thể tới một hội sở.”
Thấy còn có cách khác, Đinh Nguyệt Toàn vội vàng hỏi: “Là nơi nào?”
Ca nữ: “Hội sở Tiên Nhạc Cung a.”
Đinh Nguyệt Toàn có chút chần chờ, nàng chưa từng nghĩ đi hội sở lớn như vậy, rốt cuộc mấy hội sở nhỏ đều không nhận nàng, đừng nói đến nơi nối tiếng như vậy.
Ca nữ mở miệng: “Hội sở Tiên Nhạc Cung chỉ nhận những người hát cực hay, Nguyệt Toàn hát hay như vậy, nhất định phải đi thử xem.”
Thấy Đinh Nguyệt Toàn có chút động tâm, ca nữ tiếp tục nói: “Ta cũng muốn đi a, nhưng Tiên Nhạc Cung chướng mắt ta, còn nếu ngươi đi, Tiên Nhạc Cung nhất định sẽ nhận ngươi.”
Đinh Nguyệt Toàn buồn rầu: “Nhưng mà, hội sở lớn như vậy, chắc hẳn có rất nhiều quy củ?” Có thể cũng có rất nhiều người rắp tâm bất lương hay không?
Ca nữ cười lạnh trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Tiên Nhạc Cung là của Kiều Lục gia, toàn Bến Thượng Hải đều biết Kiều Lục gia là người hào phóng.”
“Hắn đối xử với mọi người hiền lành, làm việc vô cùng ưu nhã.”
Đinh Nguyệt Toàn kinh hỉ: “Thật vậy chăng? Kiều Lục gia tốt như vậy?”
Ca nữ nói: “Ngươi tin ta sẽ không bao giờ sai, Nguyệt Toàn lớn lên xinh đẹp, ca hát lại tốt, Kiều Lục gia nhất định sẽ đối tốt với ngươi.”
Ca nữ liên tục khen Đinh Nguyệt Toàn, trong lòng lại ghen ghét cực kỳ.
Ca nữ: “Đúng rồi, hình như hai ngày nữa Kiều Lục gia sẽ đi bến tàu phía đông, ngươi có thể đi nơi đó gặp hắn một lần.”
Đinh Nguyệt Toàn vô cùng cảm kích ca nữ, khi rời đi còn liên tục nói cảm ơn, nhưng nàng lại không có thấy ánh mắt ác độc của ca nữ khi nàng rời đi.
“Đinh Nguyệt Toàn, ai bảo ngươi đoạt sự nổi bật của ta? Ngươi ở, người khác vĩnh viễn sẽ không chú ý ta.”
“Ha hả, đối với ngươi thì Tiên Nhạc Cung đúng là địa phương tốt, ngươi sẽ hối hận vì đã chọc phải Kiều Lục gia.”
Kiều Lục gia xác thật lớn lên đẹp, nhưng vừa nhớ tới thủ đoạn làm việc của hắn, ca nữ liền rùng mình, không dám nghĩ lại.
Đinh Nguyệt Toàn suy nghĩ thật lâu, hôm nay hạ quyết tâm, muốn đi bến tàu phía đông tìm Kiều Lục gia.
Lúc này thời tiết âm u, không trung giống như bị che bởi một tấm vải, khiến người phiền muộn.
Đinh Nguyệt Toàn đi tới bến tàu phía đông, ngắm nhìn xung quanh, liếc mắt một cái liền thấy có một nam tử cao lớn bị mọi người vây quanh, giống như đang đợi thuyền.
Làn da của nam tử kia tái nhợt, gần như trong suốt, con ngươi đen như mực, sâu không thấy đáy. Tướng mạo tuấn nhã, quanh thân tản ra hơi thở thanh quý.
Thời điểm hắn nhìn người, trên mặt luôn mang theo ý cười như có như không, giống như không hề để ý mọi thứ. Khiến người không thể không tán thưởng một câu, đúng là quân tử khiêm khiêm.
Nhưng cặp mắt kia lại lạnh đến cực điểm, ánh mắt hắn giống như đang nhìn vật chết vậy. Mặc dù thấy người, đáy mắt hắn cũng không gợn sóng.
Bởi vì trong mắt hắn chỉ có hai loại người, người có thể giết và người không thể giết.
Đương nhiên, đối với hắn, hầu như ngưòi trên thế giới đều có thể tùy ý giết hại. Trừ bỏ Lục Tam thiếu cùng vài vị kia, hắn cảm thấy người ở Bến Thượng Hải này đều là người chết thôi.
Mà nam nhân ưu nhã này đúng là lão bản của Tiên Nhạc Cung.
Kiều Lục gia.
Lúc này, Diệp Sở đi vào cửa hàng bách hóa. Ở đây có rất nhiều người, các tiểu thư, phu nhân đều mua sắm ở đây.
Lúc đầu Diệp Sở vẫn thong thả bước đi, có khi nàng sẽ vào tiệm xem quần áo, còn nói vài câu với nhân viên cửa hàng, bộ dáng trông thật sự nghiêm túc.
Người theo dõi ở đằng sau nghĩ, xem ra Diệp Sở tiểu thư đi dạo phố thật, nhưng bọn họ đã được huấn luyện bài bản, những người này vẫn không thả lỏng cảnh giác.
Bên này người người chen chúc, bọn họ không dám lại gần, Diệp Sở biết đây là thời cơ để chạy thoát.
Tới một ngã rẽ, Diệp Sở đột nhiên đi nhanh hơn nhanh, tốc độ phải nhanh gấp hai, ba lần so vừa rồi. Nàng đi xuyên qua đám người, thần sắc vẫn tự nhiên như cũ, không hiện hoảng loạn.
Người theo sau vội vàng đuổi kịp, nhưng tốc độ của Diệp Sở rất nhanh, người trong bách hóa lại rất nhiều, khi bọn hắn đuổi kịp, nơi đó đã sớm không có thân ảnh của Diệp Sở.
Bọn họ chưa từ bỏ ý định, tìm kiếm khắp nơi, mỗi cửa hàng, mỗi con đường đều đi tìm một lần, vẫn không tìm được Diệp Sở, không biết nàng đã chạy đi đâu.
Trước giờ bọn họ chưa từng thất bại trong nhiệm vụ nào cả, nhưng lúc này lại bị thiếu nữ mới mười lăm, mười sáu tuổi cắt đuôi.
Nhìn đi nhìn lại, cửa hàng bách hóa chỉ toàn những gương mặt xa lạ. Bọn họ nhìn nhau, vô cùng ảo não. Bọn họ không biết nên nói với Tam thiếu như thế nào, vậy mà có thể bị một nữ hài tử cắt đuôi.
“Diệp Sở tiểu thư từng học phản truy tung sao? Lại còn lợi hại như vậy, có thể bỏ rơi chúng ta?”
“Lạc mất Đem Diệp Sở tiểu thư rồi, báo với Tam thiếu như thế nào giờ?”
“……”
Diệp Sở rất quen thuộc nơi này, nàng rẽ trái rẽ phải, nhẹ nhàng liền có thể rời đi tầm mắt của bọn họ, hoàn toàn bỏ rơi đám người đằng sau.
Diệp Sở nghĩ thầm, mấy biện pháp chạy thoát nàng dùng đều học từ Lục Hoài đời trước. Còn mấy ngưòi kia báo cáo như thế nào cũng không có quan hệ với nàng.
Nếu bọn họ muốn trách, liền trách Thiếu soái của bọn họ đi.
Tâm tình của Diệp Sở tốt hơn một chút, nàng đến bên xe Diệp gia, mở cửa xe, ngồi lên: “Lý thúc, lái xe đi.”
Xe Diệp gia chạy vững vàng, tầm mắt của Diệp Sở dừng ở ngoài cửa sổ xe, nhìn phong cảnh bên ngoài. Ô tô đi qua đường phố phồng hoa của Bến Thượng Hải, người đến người đi, thanh âm ầm ĩ.
Có một nữ tử mặc đồ trắng chậm rãi đi trên đường cái, thân ảnh trông rất quen. Diệp Sở nhìn qua, chỉ thấy thần sắc của nàng nôn nóng, không biết muốn đi làm gì.
Thực nhanh Diệp Sở liền nhận ra người này.
Đôi mắt nàng hơi híp lại, người này là Đinh Nguyệt Toàn.
Đinh Nguyệt Toàn và Diệp Sở đều là nữ phụ trong 《 Hồng phấn giai nhân 》, sự tồn tại của các nàng là để phụ trợ cho ánh sáng nữ chính của Diệp Gia Nhu.
Gia cảnh Đinh Nguyệt Toàn bần hàn, nhưng nàng vẫn luôn có một ước mơ trở thành ngôi sao ca nhạc. Thanh âm của Đinh Nguyệt Toàn rất tốt, nhưng sau khi đi vào Bến Thượng Hải, nàng gặp phải khó khăn khắp nơi, sự nghiệp không thành.
Về sau Đinh Nguyệt Toàn lại yêu nam chính Mạc Thanh Hàn, nhưng tác giả đã thiên vị Diệp Gia Nhu, sao có thể để Mạc Thanh Hàn thích Đinh Nguyệt Toàn.
Trong mắt Mạc Thanh Hàn chỉ có Diệp Gia Nhu, hắn chướng mắt nữ nhân khác. Tuy Mạc Thanh Hàn không yêu Đinh Nguyệt Toàn, nhưng Diệp Gia Nhu vẫm luôn gây khó khăn cho Đinh Nguyệt Toàn.
Đinh Nguyệt Toàn đã được định sẵn là một pháo hôi, sự nghiệp và tình yêu của nàng đều không có kết quả tốt, cuối cùnbởi vì sự ghen ghét của Diệp Gia Nhu, Đinh Nguyệt Toàn bị tra tấn rất nhiều, kết cục rất thảm.
Tuy đời trước Diệp Sở không quen Đinh Nguyệt Toàn, nhưng Diệp Sở biết, Đinh Nguyệt Toàn là người tốt, nàng rất đồng tình Đinh Nguyệt Toàn.
Đều là nữ phụ nên Diệp Sở đồng cảm với những gì Đinh Nguyệt Toàn trải qua. Dựa vào cái gì mà nữ phụ phải ép dạ cầu toàn, sống thê thảm cả đời?
Dựa vào cái gì mà Diệp Gia Nhu có thể sống tiêu dao, mà tất cả mọi người thành đá kê chân của nàng?
Diệp Sở muốn chứng minh, nữ phụ cũng có thể nghịch tập*, chỉ cần nỗ lực thì cũng có thể nghiền áp nữ chính.
*nghịch tập: kiểu như thay đổi mọi thứ, đấu tranh lại.
Đời này, Diệp Sở muốn dỡ ánh sáng nữ chính của Diệp Gia Nhu xuống, chặt đứt hoàn toàn tất cả trợ lực của Diệp Gia Nhu, những gì Diệp Gia Nhu nợ nàng, nàng phải đòi lại hết.
Diệp Sở mở miệng: “Lý thúc, đừng xe ở đây.”
Nghe vậy, Lý thúc dừng xe. Tuy hắn không biết vì sao Diệp Nhị tiểu thư lại xuống xe, nhưng hắn biết Diệp Nhị tiểu thư làm việc luôn có chừng mực.
Lý thúc xuống xe, mở cửa xe cho Diệp Sở.
Diệp Sở nói: “Lý thúc, ta có chút việc, trước không về, ngươi đi đường cẩn thận.”
Lý thúc cúi đầu ứng thanh là, liền lái xe rời đi.
Diệp Sở xuống xe, đứng ở một bên, nàng làm bộ như có việc, kỳ thật luôn liếc nhìn Đinh Nguyệt Toàn.
Quần áo Đinh Nguyệt Toàn mộc mạc, mặc một bộ quần áo đã cũ, bị tẩy đến trắng bệch. Trên người nàng không có một món trang sức, vừa thấy liền biết xuất thân không phú quý.
Trên con đường này có rất nhiều phu nhân nhà giàu đang đi dạo, các nàng nhìn cách ăn mặc và thần thái co quắp của Đinh Nguyệt Toàn, trên mặt đều lộ ra thần sắc khinh thường.
Đinh Nguyệt Toàn ý thức được ánh mắt của các nàng, cảm thấy có chút nan kham, nàng cúi đầu đi nhanh qua.
Tuy Đinh Nguyệt Toàn ăn mặc thuần tịnh, nhưng khuôn mặt nàng tú lệ, cho dù không trang điểm, cũng có thể nhìn ra là một mỹ nhân.
Mặc dù thời điểm Diệp Sở nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn ở đời trước, nàng đã trang điểm cẩn thận. Nhưng dáng vẻ này, Diệp Sở tuyệt đối không nhận sai.
Đinh Nguyệt Toàn cúi đầu đi đường, trong lòng đang suy nghĩ. Nàng tới Bến Thượng Hải đã hơn nửa tháng, mỗi ngày đều sẽ đi hội sở, hy vọng có thể tìm một công việc ca hát.
Từ nhỏ nàng đã hát hay, hát ca nghe rất êm tai. Nàng hy vọng sẽ trở thành ngôi sao ca nhạc, khiến càng nhiều người nghe được tiếng hát của nàng.
Minh tinh không dễ làm, Đinh Nguyệt Toàn không có bối cảnh, nàng liền quyết định bắt đầu ca hát ở hội sở, đồng thời rèn luyện sự can đảm và kinh nghiệm.
Nhưng hiện thực phi thường tàn khốc, nàng đi đến rất nhiều gia hội sở, mỗi người vừa nghe được tiếng hát của nàng, đều sẽ khen.
Nhưng không bao lâu sau, lão bản hội sở đều sẽ ám chỉ nếu nàng muốn được hát thì phải trá giá nào đó.
Đinh Nguyệt Toàn không ngốc, nàng biết những người đó muốn gì. Nàng cần một cơ hội được ca hát, nhưng nàng không muốn bán thân để được cơ hội này.
Đinh Nguyệt Toàn từ chối bọn họ, đồng thời, nàng cũng mất cơ hội lên sân khấu. Lúc sau, nàng càng gặp nhiều trắc trở hơn, bất luận hội sở nào cũng như thế, Đinh Nguyệt Toàn tuyệt vọng.
Tâm trí Đinh Nguyệt Toàn không yên, cũng không chú ý đến Diệp Sở, Diệp Sở chậm rãi đi theo sau nàng.
Diệp Sở thấy Đinh Nguyệt Toàn nhíu chặt mày, trên mặt tràn đầy sầu khổ, bước chân cũng có chút hỗn độn, vừa thấy liền biết nàng đang phiền não một ít việc.
Tuy Diệp Sở muốn giúp nàng, nhưng nàng và Đinh Nguyệt Toàn không quen biết, đi lên như thế thật quá đột ngột.
Rốt cuộc, đối với Đinh Nguyệt Toàn thì Diệp Sở người xa lạ, không có ai sẽ tiếp thu ý tốt thình lình tới.
Trong lòng Diệp Sở đã có tính toán, trước tiên nàng phải đi theo Đinh Nguyệt Toàn, xem nàng muốn đi đâu lại quyết định.
Đinh Nguyệt Toàn còn đang trầm tư, mấy ngày trước, nàng đi một hội sở cũng gặp phải tình huống tương tự, khi nàng rời khỏi, một ca nữ của hội sở giữ nàng lại.
Quan hệ của nàng và ca nữ này không tệ.
Ca nữ nói: “Nguyệt Toàn, ngươi có thể tới một hội sở.”
Thấy còn có cách khác, Đinh Nguyệt Toàn vội vàng hỏi: “Là nơi nào?”
Ca nữ: “Hội sở Tiên Nhạc Cung a.”
Đinh Nguyệt Toàn có chút chần chờ, nàng chưa từng nghĩ đi hội sở lớn như vậy, rốt cuộc mấy hội sở nhỏ đều không nhận nàng, đừng nói đến nơi nối tiếng như vậy.
Ca nữ mở miệng: “Hội sở Tiên Nhạc Cung chỉ nhận những người hát cực hay, Nguyệt Toàn hát hay như vậy, nhất định phải đi thử xem.”
Thấy Đinh Nguyệt Toàn có chút động tâm, ca nữ tiếp tục nói: “Ta cũng muốn đi a, nhưng Tiên Nhạc Cung chướng mắt ta, còn nếu ngươi đi, Tiên Nhạc Cung nhất định sẽ nhận ngươi.”
Đinh Nguyệt Toàn buồn rầu: “Nhưng mà, hội sở lớn như vậy, chắc hẳn có rất nhiều quy củ?” Có thể cũng có rất nhiều người rắp tâm bất lương hay không?
Ca nữ cười lạnh trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Tiên Nhạc Cung là của Kiều Lục gia, toàn Bến Thượng Hải đều biết Kiều Lục gia là người hào phóng.”
“Hắn đối xử với mọi người hiền lành, làm việc vô cùng ưu nhã.”
Đinh Nguyệt Toàn kinh hỉ: “Thật vậy chăng? Kiều Lục gia tốt như vậy?”
Ca nữ nói: “Ngươi tin ta sẽ không bao giờ sai, Nguyệt Toàn lớn lên xinh đẹp, ca hát lại tốt, Kiều Lục gia nhất định sẽ đối tốt với ngươi.”
Ca nữ liên tục khen Đinh Nguyệt Toàn, trong lòng lại ghen ghét cực kỳ.
Ca nữ: “Đúng rồi, hình như hai ngày nữa Kiều Lục gia sẽ đi bến tàu phía đông, ngươi có thể đi nơi đó gặp hắn một lần.”
Đinh Nguyệt Toàn vô cùng cảm kích ca nữ, khi rời đi còn liên tục nói cảm ơn, nhưng nàng lại không có thấy ánh mắt ác độc của ca nữ khi nàng rời đi.
“Đinh Nguyệt Toàn, ai bảo ngươi đoạt sự nổi bật của ta? Ngươi ở, người khác vĩnh viễn sẽ không chú ý ta.”
“Ha hả, đối với ngươi thì Tiên Nhạc Cung đúng là địa phương tốt, ngươi sẽ hối hận vì đã chọc phải Kiều Lục gia.”
Kiều Lục gia xác thật lớn lên đẹp, nhưng vừa nhớ tới thủ đoạn làm việc của hắn, ca nữ liền rùng mình, không dám nghĩ lại.
Đinh Nguyệt Toàn suy nghĩ thật lâu, hôm nay hạ quyết tâm, muốn đi bến tàu phía đông tìm Kiều Lục gia.
Lúc này thời tiết âm u, không trung giống như bị che bởi một tấm vải, khiến người phiền muộn.
Đinh Nguyệt Toàn đi tới bến tàu phía đông, ngắm nhìn xung quanh, liếc mắt một cái liền thấy có một nam tử cao lớn bị mọi người vây quanh, giống như đang đợi thuyền.
Làn da của nam tử kia tái nhợt, gần như trong suốt, con ngươi đen như mực, sâu không thấy đáy. Tướng mạo tuấn nhã, quanh thân tản ra hơi thở thanh quý.
Thời điểm hắn nhìn người, trên mặt luôn mang theo ý cười như có như không, giống như không hề để ý mọi thứ. Khiến người không thể không tán thưởng một câu, đúng là quân tử khiêm khiêm.
Nhưng cặp mắt kia lại lạnh đến cực điểm, ánh mắt hắn giống như đang nhìn vật chết vậy. Mặc dù thấy người, đáy mắt hắn cũng không gợn sóng.
Bởi vì trong mắt hắn chỉ có hai loại người, người có thể giết và người không thể giết.
Đương nhiên, đối với hắn, hầu như ngưòi trên thế giới đều có thể tùy ý giết hại. Trừ bỏ Lục Tam thiếu cùng vài vị kia, hắn cảm thấy người ở Bến Thượng Hải này đều là người chết thôi.
Mà nam nhân ưu nhã này đúng là lão bản của Tiên Nhạc Cung.
Kiều Lục gia.
/209
|