Dưới ánh trăng mờ ảo, hai người họ ôm chặt lấy nhau, dùng một tư thế vô cùng thân mật.
Cũng không có chút dáng vẻ gì là đang viết chữ, trong không khí lan tràn mùi ái muội, khó mà mà lờ đi.
Nhịp thở của Lục Hoài kề sát phía sau Diệp Sở, hơi nóng quen thuộc nhanh chóng nổi lên.
Lúc này rõ ràng Lục Hoài cực kỳ nguy hiểm, Diệp Sở lại muốn giữ chặt sự bình tĩnh, nhưng cũng không tránh khỏi có chút rối loạn.
Ngón tay Lục Hoài lướt qua cổ tay mịn màng của nàng, cảm nhận nhịp tim nàng đang gõ lên.
Hắn nhẹ giọng: "Nàng căng thẳng sao?"
Diệp Sở không có trả lời.
Giọng nói của hắn như cắn vào lỗ tai Diệp Sở: "Sao lại không trả lời?"
Cơ thể Diệp Sở bị Lục Hoài cố định, chỉ cần nghiêng đầu sang một bên, gương mặt sẽ cọ nhẹ qua môi hắn.
Diệp Sở cố ý duy trì tư thế này, tránh cho hắn lại tới gần thêm nữa.
Gương mặt nàng nóng lên, lại vô cùng mạnh miệng: "Không có."
Lục Hoài hơi nhích lại, môi chạm vào vành tai nàng vài giây, đưa nhiệt độ cơ thể nàng khắc vào lòng.
Lục Hoài khẽ cười một tiếng: "Phải không?"
Diệp Sở không đáp, khi môi Lục Hoài vừa rời đi, nàng hơi né ra một chút.
Nhưng chỉ cần nàng hơi nhích ra bên ngoài một chút, Lục Hoài lại nhích đến một chút.
Ngay sau đó Diệp Sở nắm chặt cái tay đang đặt ngay không nàng, dùng sức véo vào mu bàn tay của Lục Hoài.
Lục Hoài không cảm thấy chút đau nào, ngược lại còn nhẹ nhàng vuốt ve móng vuốt của nàng.
Mười ngón tay hai người đan vào nhau, Lục Hoài mượn sức đẩy eo nhỏ của nàng, nàng bị hắn ôm càng thêm chặt.
Bàn tay đang nắm lấy nhau của họ tiến đến, eo Diệp Sở nhue có như không mà bị xoa nhẹ.
Thân thể của nàng cứng đờ, phía sau lại truyền đến một giọng nói thản nhiên: "Chỉ là viết chữ thôi mà, sao lại phải giận dữ như vậy?"
Bất kể Diệp Sở phản kháng thế nào, Lục Hoài dường như chỉ được đằng chân lân đằng đầu.
Nàng chỉ có thể bỏ qua đôi tay không an phận kia, khống chế lại hơi thở: "Lục Hoài."
Lục Hoài gãi vành tai nàng: "Hửm?"
Diệp Sở ẩn giấu tức giận: "Ngươi rốt cuộc có viết hay không?"
Lục Hoài bất đắc dĩ: "Bút ở trong tay nàng, sao ta có thể viết được?"
Diệp Sở liếc nhìn tay phải của mình, bị hắn nắm thật chặt: "Nhưng là.."
Lục Hoài làm vẻ khó hiểu: "Nhưng là cái gì?"
Nàng đỏ mặt: "Không phải ngươi đang nắm tay của ta sao?"
Lục Hoài như chợt hiểu ra: "Phải không?"
Hắn vừa nói, vừa lại giật giật ngón tay, vuốt ve mu bàn tay của Diệp Sở.
Lục Hoài tiếp tục kiểm tra xúc cảm của Diệp Sở, di chuyển tay nàng, ngòi bút cuối cùng di trên giấy trắng.
Hai người họ lăn lộn một lúc, mới bắt đầu chính thức viết chữ.
Lục Hoài không có động tay, Diệp Sở cũng không có ý trốn chạy.
Ánh trăng ôn nhu ngoài cửa sổ hạ xuống, thư phòng của Đốc Quân phủ yên tĩnh vô cùng.
Không biết tại sao, huyệt Thái Dương của Lục Hoài tê dại, trong đầu tựa như nhớ ra gì đó.
Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Lục Hoài nắm chặt tay nàng, cực kỳ nghiêm túc viết ra một cái tên.
Diệp Sở.
Diệp Sở ngây người.
Năm đí khi hắn dạy Diệp Sở viết chữ, chữ đầu tiên cũng viết hai chữ này.
Thậm chí còn dùng cả nét chữ tương tự.
Bút máy di chuyển trên tờ giấy trắng phau, đôi tay họ chồng lên nhau, độ ấm tương giao.
Lục Hoài tiếp tục đưa bút, Diệp Sở theo động tác của hắn mà viết.
Hắn lại viết xuống tên của mình.
Tên của hai người họ đặt ở cạnh nhau.
Giống như không có bất cứ chuyện gì có thể chia lìa hai người họ.
Lục Hoài nheo mắt, đầu của hắn đau như búa bổ.
Vì sao khung cảnh này lại quen thuộc đến thế?
Tầm mắt trở nên mơ hồ.
Vừa rồi hắn không khống chế được mà viết ra tên của nàng, dùng đến nét chữ này.
Lúc này, đại não Lục Hoài như bị đánh một phát.
Hình ảnh lướt qua, Lục Hoài thấy săn bắn ở Đốc Quân phủ.
Lúc trước bọn họ cùng đi đến đó, hắn dựa vào cơ thể nàng, vòng sang tay đang cầm súng của nàng..
Những hình ảnh kia biến mất, trước mắt rơi vào một khoảng tối om.
Nhưng đầu của Lục Hoài càng thêm đau đớn.
Thân thể của hắn không tự chủ được, cũng không thể hạn chế hành động của Diệp Sở.
Diệp Sở nhận ra bả vai nàng nhẹ tênh, đầu của hắn không còn dán đến nữa.
Rất nhanh sau đó, Lục Hoài nhẹ buông tay, rời khỏi tay Diệp Sở.
Phía sau truyền đến nhịp thở nặng nề.
Nàng nhận ra hắn có chỗ không đúng.
Diệp Sở lập tức xoay người sang chỗ khác, nàng thấy Lục Hoài nhíu mày, vẻ mặt đầy đau đớn.
Diệp Sở hoảng lên: "Lục Hoài."
Lục Hoài không đáp lại.
Diệp Sở đứng dậy, đứng sang bên cạnh hắn, cúi người xem tình trạng của hắn.
Nàng chợt nắm chặt tay Lục Hoài, có ý muốn an ủi hắn.
Nhưng giây tiếp theo, Lục Hoài trở tay nắm lấy cánh tay Diệp Sở.
Cho dù đầu đang đau muốn nứt ra, hắn vẫn nắm lấy tay nàng một cách chính xác.
Hắn đột nhiên kéo một cái, nàng lại lần nữa tiến vào lồng ngực hắn.
Không biết sao, Lục Hoài như đang tìm kiếm hơi ấm trên người Diệp Sở.
Hắn chôn đầu xuống cổ nàng, rút lấy hơi ấp của nàng
Diệp Sở tùy ý để Lục Hoài ôm.
Vô cùng thống khổ, hơi thở nóng rực không ngừng phả vào thân thể nàng.
Diệp Sở vươn tay, vòng lấy cơ thể Lục Hoài, ôm lấy hắn.
Lục Hoài ôm chặt Diệp Sở, giống như sợ hãi gì đó.
Tựa như chỉ cần hắn buông lỏng tay, thì sẽ mất đi nàng.
Trái tim Diệp Sở đột nhiên thắt lại, nành nhớ lại buổi tối hôm ấy.
Đốc Quân Lục Tông Đình bị ám sát, bọn họ đã ở trong thư phòng suốt cả một đêm, cũng ôm lấy đối phương như lúc này.
Bọn họ ôm chặt lấy nhau, hết như giây sau sẽ phải chia lìa.
Lục Hoài chợt mở miệng, giọng nói của hắn nhẹ nhàng vang lên từ cổ nàng: "Diệp Sở."
Diệp Sở siết chặt tay nàng, dùng sức ôm hắn.
Lục Hoài một lần lại một lần kêu tên nàng, dường như đang chờ đợi hồi âm.
Giọng nói Diệp Sở nhẹ nhàng: "Ta đang ở đây."
Hắn không nói gì thêm, chỉ ôm nàng càng thêm chặt.
Trong thư phòng an tĩnh, thời gian dần trôi.
Không biết đã qua bao lâu, bọn họ vẫn luôn duy trì tư thế như vậy.
Cho đến khi ngoài cửa vang lên một giọng nói
"Tam thiếu, Diệp nhị tiểu thư."
Lúc này, họ mới nhận ra mình vẫn còn dán lấy cơ thể của đối phương, chỉ hơi ngẩn ra, cũng không buông tay.
Cửa lại bị gõ hai cái: "Bữa tối đã sẵn sàng."
Người ngoài cửa đã rời đi, tiếng bước chân cũng xa dần.
Lục Hoài rời khỏi cổ Diệp Sở, hơi thở của hắn cũng xa nàng.
Lục Hoài đưa mắt nhìn, Diệp Sở nhìn hắn chăm chú, ánh mắt hai người chạm nhau.
Trong mắt Diệp Sở như có thiên ngôn vạn ngữ, lại bị nàng giấu đi.
Tầm mắt Lục Hoài chậm rãi hạ xuống, trên người Diệp Sở là một chiếc áo sơ mi trắng tuyết.
Áo khoác của nàng đã để ở đại sảnh của Đốc Quân phủ, nhưng cái áo sơ mi này đã bị hắn làm cho nhăn nhúm.
Theo tầm mắt của Lục Hoài, Diệp Sở hiểu rõ hắn đang nhìn cái gì.
Mặt nàng đỏ lên, lập tức đứng dậy, sau đó lùi lại, sửa sang lại áo quần.
Diệp Sở chợt thấy có một bóng đen xuất hiện, Lục Hoài cũng đứng lên, hắn nắm lấy tay nàng, ngăn cản hành động của nàng.
Diệp Sở ngẩn ra.
Lục Hoài duỗi tay, thay nàng sửa sang lại cổ áo, cử chỉ an phận.
Giọng nói hắn bình tĩnh: "Đi thôi."
Diệp Sở thu lại vẻ mặt, theo hắn đi ra ngoài.
Mọi người ở Lục gia đều đã ngồi trên bàn ăn chờ họ, nhưng chỉ có Thẩm Cửu hỏi một câu, hỏi họ vừa rồi làm gì trong thư phòng.
Diệp Sở và Lục Hoài tuy nghe thấy, lại không thèm để ý đến.
Thẩm Cửu chỉ có thể đoán từ sắc mặt của họ, vẻ mặt hai người vô cùng bình tĩnh, hắn cũng đành bỏ cuộc.
* * *
Qua một năm mới, mọi người đều vui vẻ, mọi nhà đoàn viên.
Mà đêm giao thừa của Hạ Công Quán, cũng bị bao phủ bởi khói mù dày đặc.
Rõ ràng là ngày toàn gia đình đoàn viên, nhưng vì Hạ Triệu ra đi, người Hạ gia căn bản là không có tâm trạng chúc mừng.
Không khí ở Hạ gia ảm đạm, cũng không có chút hân hoan vui vẻ.
Trong nhà là một mảng im lìm, lặng đến đáng sợ.
Ngay cả hạ nhân trong phủ cũng đi nhẹ bước chân, thu lại mọi vẻ mặt, không dám làm phiền đến người Hạ gia đang cực kỳ đau xót.
Vụ việc đã tìm ra được manh mối, Hạ Triệu ra đi cũng đã nhập liệm.
Nhưng bởi vì là Tết Nguyên Đán, theo tập tục, phải qua năm mới mới có thể hạ táng.
Sau một đêm giao thừa đầy áp lực, Hạ Công Quán treo cờ trắng, chuẩn bị linh đường kỹ càng.
Thi thể Hạ Triệu đặt trong linh đường ngày cuối cùng, chờ sau khi mọi người đến phúng viếng, lập tức có thẻ hạ táng.
Người Hạ gia đều mặc quần áo tối màu, đứng sang một bên.
Sắc mặt của mỗi người đều vô cùng tối tăm, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Mấy hôm nay với người khác mà nói, là ngày lành, nhưng mà với họ, là một cơn ác mộng không thể nghi ngờ, và nó luôn hiện hữu bên cạnh.
Hạ Grieeuj đã kinh doanh nhiều năm, dĩ nhiên là có không ít bạn tốt.
Người đến phúng viếng ngày càng nhiều, mọi người cũng vô cùng nuối tiếc việc Hạ Triệu xa nhân thế.
Những người đó lục tục đi đến linh đường.
"Nén bi thương."
Hạ Tuân làm chủ trì buổi tang lễ, đứng ở cạnh cửa, mỗi người khi gặp hắn đều nói một câu như vậy.
Mà khi thê tử của Hạ Triệu nhìn thấy thi thể, đã nhiều lần khóc đến ngất đi trong linh đường.
Trong linh đường, tiếng khóc vang lên khắp nơi, khó mà át chế.
Hiện tại, mọi người ở Thượng Hải đều biết, chuyện trúng độc lần này là do Tịnh Vân đại sư của Hàn Tháp Tự làm ra.
Khi Hạ gia nghe đến tin tức này, còn khó mà tin nổi.
Nhưng nhân chứng và vật chứng đều có, hung thủ nấp đằng sau là Tịnh Vân.
Tuy Tịnh Vân đã chịu trừng phạt thích đáng, nhưng người cũng đã khuất, dù vậy cũng không thể làm nên được gì.
Phúng viếng kéo dài đến bữa tối, người tới cũng ít dần.
Ngày mai vẫn cần Hạ Tuân làm chủ, Hạ phu nhân để Hạ Tuân lên phòng nghỉ ngơi trước.
Hạ Tuân ngồi ở trong phòng, mới thả lỏng thân mình.
Mấy ngày này, hắn có thể cảm nhận được Giang Tuân muốn xuất hiện.
Nhưng Giang Tuân biết khoảng thời gian này Hạ gia xảy ra quá nhiều chuyện, hắn không tiện thay thế Hạ Tuân xuất hiện trước mặt mọi người.
Hạ Tuân cảm thấy, có lẽ Giang Tuân muốn làm chuyện gì đó.
Chờ cho những chuyện này kết thúc, Hạ Tuân sẽ lùi vào chỗ tối, để Giang Tuân xuất hiện.
* * *
Màn đêm buông xuống, Hạ Tuân chậm rãi đi ra khỏi Hạ gia.
Sắc trời đen nhánh, ánh sáng xung quanh đầy ảm đạm. Ánh trăng hạ xuống, còn đường vẫn là một khoảng âm u như cũ.
Hạ Tuân đi lại bên ô tô, mở cửa, ngồi trên xe.
Xe vẫn chưa khởi động, Hạ Tuân nhắm hai mắt, dáng vẻ trầm lặng.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, ánh sáng nơi đáy mắt đều tĩnh xuống, biểu tình trầm tĩnh.
Lúc này, hắn là Giang Tuân.
Hạ Triệu gặp chuyện, trong khoảng thời gian này Hạ gia chuẩn bị hậu sự cho Hạ Triệu, Hạ Tuân vẫn luôn phải xử lý nhiều chuyện, Giang Tuân không có xuất hiện.
Hôm nay Hạ Triệu đã hạ táng, mọi chuyện đã giải quyết xong, Giang Tuân liền để Hạ Tuân tạm thời ngủ say.
Giang Tuân trầm ngâm, lúc trước hắn nhận thấy chuyện Hạ Triệu trúng độc có chút nghi vấn, vô cùng giống với độc mà năm đó người nhà Ngụy Tranh đã trúng phải, hắn đã nói chuyện này với Ngụy Tranh.
Sai đó Hạ gia xảy ra chuyện, hắn cũng chưa có cơ hội để hỏi.
Giang Tuân quyết định đi tìm Ngụy Tranh vào lúc này.
Khởi động xe, chạy vào trong bóng đêm u ám.
Một ngôi nhà riêng của Hạ Tuân.
Giang Tuân nhanh chóng bước vào, thấy Ngụy Tranh, mở miệng: "Lão sư."
Ngụy Tranh: "Giang Tuân, ta có việc muốn nói với ngươi."
Lúc trước Ngụy Tranh từ trong miệng của Kỷ Ngạn Nho, biết được chuyện Hạ Tuân mất tích, Ngụy Tranh cho rằng cần phải nói rõ với Giang Tuân.
Giang Tuân nhìn Ngụy Tranh.
Ngụy Tranh: "Năm đó Hạ Tuân mất tích, là có người lừa bán."
Giang Tuân lập tức hỏi: "Ai làm?"
Giang Tuân là nhân cách xuất hiện sau này, hắn nhận hết những ký ức gϊếŧ chóc và thống khổ.
Nhưng hắn cũng không rõ vì sao Hạ Tuân lại đến Ám Các, hắn cũng không hề biết quá khứ của Hạ Tuân.
Ngụy Tranh: "Kỷ Ngạn Nho."
Giang Tuân nhíu mày: "Người Kỷ gia vì sao lại xuống tay với Hạ Tuân?"
Ngụy Tranh: "Kỷ Ngạn Nho nói qua, Kỷ gia và Hạ gia có thù oán."
"Kỷ Ngạn Nho bắt cóc Hạ Tuân, hắn cho rằng Hạ Tuân đã chết, nhưng hắn không ngờ rằng Hạ Tuân có thể trở về."
Kỷ Ngạn Nho càng không biết, sau chuyện đó Hạ Tuân lại vào Ám Các.
Hiện giờ, Hạ Tuân đã trở thành thủ lĩnh Ám Các, Giang Tuân.
Giang Tuân vô cùng nhanh nhạy, nhận ra điểm nghi vấn: "Nói như vậy, Kỷ Ngạn Nho cũng không biết, vì sao Hạ Tuân lại đến Ám Các."
Ngụy Tranh cũng nhận ra chỗ kỳ lạ: "Chuyện này có điềm nghi vấn."
Giang Tuân chậm rãi mở miệng: "Hoặc là có người sau khi Hạ Tuân mất tích, lại động tay động chân, khiến Hạ Tuân đi vào Ám Các, Kỷ Ngạn Nho lại không biết chuyện này."
"Hoặc là Kỷ Ngạn Nho nói dối, có người bày mưu cho hắn làm ra chuyện này, mà hắn cũng che giấu hết tất cả."
Ngụy Tranh: "Bất kể thế nào, người đứng sau những chuyện này, nhất định là có âm mưu khác."
Không khí rơi vào im lặng, lại có phần áp lực.
Giang Tuân nhớ đến mục đích hôm nay, hỏi: "Lão sư, độc Hạ Triệu và Ngụy gia trúng phải là cùng một loại, vậy hung thủ là ai?"
Giọng nói Ngụy Tranh lạnh xuống: "Độc là Kỷ Ngạn Nho sai Tịnh Vân hạ."
Đáy mắt Ngụy Tranh xuất hiện vẻ đau đớn tột cùng: "Năm đó, cũng là Kỷ Ngạn Nho được người ủy thác, khiến Tịnh Vân gϊếŧ người nhà của ta."
Giang Tuân hỏi: "Người nọ là ai?"
Giang Tuân đã đã đoán ra được người hạ độc là Kỷ Ngạn Nho.
Giang Tuân muốn biết kẻ gϊếŧ một nhà Ngụy Tranh là ai, hắn hy vọng lão sư có thể chính tay mình đâm kẻ thù.
Lão sư đối xử rất tốt với hắn, năm đó khi trong thân thể này xuất hiện hai nhân cách, lão sư là người đầu tiên nhận ra điểm khác thường.
Nhưng lão sư không nói cho người khác, còn dạy cho hắn rất nhiều thứ.
Người nhà đã mất, lão sư vô cùng bi thống, Giang Tuân không hy vọng hung thủ cứ mãi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Ngụy Tranh lắc đầu: "Kỷ Ngạn Nho cũng không biết."
Giang Tuân im lặng một lúc, Hạ Tuân mất tích, cùng với chuyện người nhà lão sư bị gϊếŧ, đều là bút tích của Kỷ Ngạn Nho. Trùng hợp như vậy, khiến người khác phải nghi ngờ.
Giang Tuân: "Sai Kỷ Ngạn Nho gϊếŧ người, có thể là người Kỷ gia hay không."
Ngụy Tranh cũng nghĩ đến chuyện này, gật đầu.
Giang Tuân suy tư trong chốc lát, tiếp tục: "Lão sư, người nhà của ngài xảy ra chuyện, ta cho rằng có quan hệ với Ám Các."
Ngụy Tranh làm các chủ tiền nhiệm của Ám Các, vốn đã ở trong nguy hiểm, vì vậy y che giấu cho người nhà rất khá, rất ít người có thể biết nơi ở của người nhà y.
Người nọ biết nơi ở của Ngụy Tranh, im lặng không tiếng động gϊếŧ cả nhà Ngụy Tranh, thủ đoạn gϊếŧ người lại cực kỳ ngoan độc.
Tác phong làm việc này làm Giang Tuân nhớ tới một người.
Giang Tuân nhìn Ngụy Tranh: "Người đứng đằng sau điều khiển tất cả thủ đoạn rất cao tay, tàn nhẫn độc ác, nhưng hắn không muốn để lộ thân phận."
"Có một người có tác phong làm việc như thế, mà hắn cũng họ Kỷ."
Ngụy Tranh chợt nhớ tới một người: "Các chủ Ám Các tiền nhiệm, Kỷ Thiên."
Năm đó, Ám Các có hai thủ lĩnh, một là Ngụy Tranh, một người khác là Kỷ Thiên.
Tâm tư Kỷ Thiên ngoan độc, coi thường mạng người, Ngụy Tranh nhìn không quen cách làm việc của hắn ta, bởi vậy, quan hệ giữa y và Kỷ Thiên không tốt.
Nếu người giở trò là Kỷ Thiên, người nhà Ngụy Tranh gặp chuyện, từ đó Ngụy Tranh không thèm quản chuyện của Ám Các, Ám Các chỉ còn một mình Kỷ Thiên độc chiếm.
Hạ Tuân mất tích, Kỷ Thiên đưa Hạ Tuân vào Ám Các, cũng là hợp tình hợp lý.
Ngụy Tranh nhíu mày: "Chỉ là, Kỷ Thiên đã chết."
Sau đó, Giang Tuân thay đổi quy củ của Ám Các, Kỷ Thiên từ chuyện đó mà chết.
Nếu y muốn trả thù, cũng không thể tìm chỗ ra tay.
Giang Tuân: "Chuyện năm đó, rốt cuộc có phải do Kỷ Thiên làm hay không, chúng ta cũng cần đi hỏi Kỷ Ngạn Nho."
Cho dù Kỷ Thiên chết, hắn vẫn muốn đi điều tra. Hắn vẫn cảm thấy trong chuyện này có cái gì đó không được rõ ràng.
Ngụy Tranh gật đầu.
Ở trên đời này, người biết chân chỉ có thể là Kỷ Ngạn Nho.
* * *
Sau khi dùng xong bữa tối ở Đốc Quân phủ, Lục Hoài đưa Diệp Sở rời đi, dọc theo đường đi, ai cũng không nhắc lại chuyện đã xảy ra lúc nảy.
Chỉ khi nàng xuống xe, hai người mới nói với nhau tiếng ngủ ngon.
Lục Hoài nhìn hình bóng Diệp Sở, ánh mắt nặng nề.
Hắn biết mình lại ở trong thue phòng nhớ lại một số chuyện, dù cho chỉ là một đoạn ngắn rời rạc, nhưng lại vô cùng quen thuộc tựa như trước đây.
Lục Hoài trở về Đốc Quân phủ, hắn vào phòng, nằm trên giường.
Những hình ảnh đó lại hiện ra trước mắt hắn, tuy Lục Hoài không có buồn ngủ, nhưng hắn vẫn nhanh chóng chìm sâu vào giấc mộng.
Lại lần nữa, hắn chìm vào một giấc mơ phòng của hắn ở.
Lục Hoài mở to mắt, cảnh trong mơ là Đốc Quân phủ.
Tầm mắt ngày càng rõ ràng, Lục Hoài thấy, trên giường hắn có một người, nàng mặc váy cưới màu trắng.
Lục Hoài sửng sốt: "Ngươi.."
Người kia chợt mở miệng gọi một tiếng: "Lục Hoài."
Lục Hoài nghe rõ giọng nói của nàng, hắn ngẩn ra.
Giọng nói này vô cùng quen tai, giống với giọng của người trong lòng hắn.
Là Diệp Sở.
Lục Hoài trầm mặc chăm chú nhìn nàng, ngoài mặt vô cùng kinh ngạc, nhưng bên trong lại vô cùng suиɠ sướиɠ.
Khuôn mặt của nàng bị che bằng khăn voan, thân hình mảnh khảnh, chiếc váy cưới trắng tinh càng bật lên làn da trắng tuyế của nàng.
Suy đoán trước kia của hắn trùng lặp với chuyện đang diễn ra.
Lục Hoài đã từng nghĩ đến quan hệ giữa hai người.
Nhưng bây giờ xem ra, hắn và Diệp Sở càng thân cận hơn so với những gì hắn đã nghĩ đến.
Diệp Sở mặc váy cưới, bước chân Lục Hoài
Ngừng lại. Không biết tại sao, hắn không dám đến gần nàng.
Tim Lục Hoài đập càng thêm mạnh, nhưng hắn chỉ đứng đó nhìn nàng.
Diệp Sở mở miệng: "Về sau có muốn ta gọi ngươi là phu quân hay không?"
Lục Hoài nghe thấy giọng nói của mình, hệt như không theo sự khống chế của hắn, từ nơi xa truyền đến
"Vậy ở trước mặt người khác, ta gọi ngươi là A Sở được không?"
Giọng nói Diệp Sở tiếp tục vang lên: "Được."
Diệp Sở suy tư một lát: "Nghi lễ đã xong, chúng ta đã là phu thê, chắc chắn cùng chung hoạn nạn."
Giọng nói của nàng vô cùng nhu hòa, gõ vào lòng Lục Hoài
Nàng là thê tử của hắn, Lục Hoài xác nhận việc này từ miệng của Diệp Sở.
Lục Hoài dường như có phát hiện mới, hắn nghiêng nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy mưa tuyết đang rơi.
Hắn nói với nàng một tiếng: "Tuyết rơi."
Diệp Sở đưa mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, trong phòng yên tĩnh vang lên một tiếng cười nhẹ.
Lục Hoài chợt cứng lại.
Đêm hôm đó Thượng Hải, mưa tuyết rơi dày đặc.
Hình ảnh giấu sâu vào ký ức của hắn, nàng cách một lớp khăn voan trắng, nhìn về phía hắn
Lục Hoài đứng ở đó, trầm mặc nhìn Diệp Sở.
Thê tử của hắn mặc váy cưới trắng, trầm tĩnh lại tươi đẹp.
Đêm đó với hắn vô cùng quen thuộc, như là đang xem lại kiếp trước.
Đêm tân hôn của họ, mưa tuyết bay tán loạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tam thiếu không nhớ lại chuyện là phu thê giả, cho nên hấn nghĩ rằng kiếp trước họ thật sự là phu thê.
Hắn sẽ cảm thấy phản ứng của Diệp Sở có chút khác thường, quyết định tự mình ra tay.
Cũng không có chút dáng vẻ gì là đang viết chữ, trong không khí lan tràn mùi ái muội, khó mà mà lờ đi.
Nhịp thở của Lục Hoài kề sát phía sau Diệp Sở, hơi nóng quen thuộc nhanh chóng nổi lên.
Lúc này rõ ràng Lục Hoài cực kỳ nguy hiểm, Diệp Sở lại muốn giữ chặt sự bình tĩnh, nhưng cũng không tránh khỏi có chút rối loạn.
Ngón tay Lục Hoài lướt qua cổ tay mịn màng của nàng, cảm nhận nhịp tim nàng đang gõ lên.
Hắn nhẹ giọng: "Nàng căng thẳng sao?"
Diệp Sở không có trả lời.
Giọng nói của hắn như cắn vào lỗ tai Diệp Sở: "Sao lại không trả lời?"
Cơ thể Diệp Sở bị Lục Hoài cố định, chỉ cần nghiêng đầu sang một bên, gương mặt sẽ cọ nhẹ qua môi hắn.
Diệp Sở cố ý duy trì tư thế này, tránh cho hắn lại tới gần thêm nữa.
Gương mặt nàng nóng lên, lại vô cùng mạnh miệng: "Không có."
Lục Hoài hơi nhích lại, môi chạm vào vành tai nàng vài giây, đưa nhiệt độ cơ thể nàng khắc vào lòng.
Lục Hoài khẽ cười một tiếng: "Phải không?"
Diệp Sở không đáp, khi môi Lục Hoài vừa rời đi, nàng hơi né ra một chút.
Nhưng chỉ cần nàng hơi nhích ra bên ngoài một chút, Lục Hoài lại nhích đến một chút.
Ngay sau đó Diệp Sở nắm chặt cái tay đang đặt ngay không nàng, dùng sức véo vào mu bàn tay của Lục Hoài.
Lục Hoài không cảm thấy chút đau nào, ngược lại còn nhẹ nhàng vuốt ve móng vuốt của nàng.
Mười ngón tay hai người đan vào nhau, Lục Hoài mượn sức đẩy eo nhỏ của nàng, nàng bị hắn ôm càng thêm chặt.
Bàn tay đang nắm lấy nhau của họ tiến đến, eo Diệp Sở nhue có như không mà bị xoa nhẹ.
Thân thể của nàng cứng đờ, phía sau lại truyền đến một giọng nói thản nhiên: "Chỉ là viết chữ thôi mà, sao lại phải giận dữ như vậy?"
Bất kể Diệp Sở phản kháng thế nào, Lục Hoài dường như chỉ được đằng chân lân đằng đầu.
Nàng chỉ có thể bỏ qua đôi tay không an phận kia, khống chế lại hơi thở: "Lục Hoài."
Lục Hoài gãi vành tai nàng: "Hửm?"
Diệp Sở ẩn giấu tức giận: "Ngươi rốt cuộc có viết hay không?"
Lục Hoài bất đắc dĩ: "Bút ở trong tay nàng, sao ta có thể viết được?"
Diệp Sở liếc nhìn tay phải của mình, bị hắn nắm thật chặt: "Nhưng là.."
Lục Hoài làm vẻ khó hiểu: "Nhưng là cái gì?"
Nàng đỏ mặt: "Không phải ngươi đang nắm tay của ta sao?"
Lục Hoài như chợt hiểu ra: "Phải không?"
Hắn vừa nói, vừa lại giật giật ngón tay, vuốt ve mu bàn tay của Diệp Sở.
Lục Hoài tiếp tục kiểm tra xúc cảm của Diệp Sở, di chuyển tay nàng, ngòi bút cuối cùng di trên giấy trắng.
Hai người họ lăn lộn một lúc, mới bắt đầu chính thức viết chữ.
Lục Hoài không có động tay, Diệp Sở cũng không có ý trốn chạy.
Ánh trăng ôn nhu ngoài cửa sổ hạ xuống, thư phòng của Đốc Quân phủ yên tĩnh vô cùng.
Không biết tại sao, huyệt Thái Dương của Lục Hoài tê dại, trong đầu tựa như nhớ ra gì đó.
Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Lục Hoài nắm chặt tay nàng, cực kỳ nghiêm túc viết ra một cái tên.
Diệp Sở.
Diệp Sở ngây người.
Năm đí khi hắn dạy Diệp Sở viết chữ, chữ đầu tiên cũng viết hai chữ này.
Thậm chí còn dùng cả nét chữ tương tự.
Bút máy di chuyển trên tờ giấy trắng phau, đôi tay họ chồng lên nhau, độ ấm tương giao.
Lục Hoài tiếp tục đưa bút, Diệp Sở theo động tác của hắn mà viết.
Hắn lại viết xuống tên của mình.
Tên của hai người họ đặt ở cạnh nhau.
Giống như không có bất cứ chuyện gì có thể chia lìa hai người họ.
Lục Hoài nheo mắt, đầu của hắn đau như búa bổ.
Vì sao khung cảnh này lại quen thuộc đến thế?
Tầm mắt trở nên mơ hồ.
Vừa rồi hắn không khống chế được mà viết ra tên của nàng, dùng đến nét chữ này.
Lúc này, đại não Lục Hoài như bị đánh một phát.
Hình ảnh lướt qua, Lục Hoài thấy săn bắn ở Đốc Quân phủ.
Lúc trước bọn họ cùng đi đến đó, hắn dựa vào cơ thể nàng, vòng sang tay đang cầm súng của nàng..
Những hình ảnh kia biến mất, trước mắt rơi vào một khoảng tối om.
Nhưng đầu của Lục Hoài càng thêm đau đớn.
Thân thể của hắn không tự chủ được, cũng không thể hạn chế hành động của Diệp Sở.
Diệp Sở nhận ra bả vai nàng nhẹ tênh, đầu của hắn không còn dán đến nữa.
Rất nhanh sau đó, Lục Hoài nhẹ buông tay, rời khỏi tay Diệp Sở.
Phía sau truyền đến nhịp thở nặng nề.
Nàng nhận ra hắn có chỗ không đúng.
Diệp Sở lập tức xoay người sang chỗ khác, nàng thấy Lục Hoài nhíu mày, vẻ mặt đầy đau đớn.
Diệp Sở hoảng lên: "Lục Hoài."
Lục Hoài không đáp lại.
Diệp Sở đứng dậy, đứng sang bên cạnh hắn, cúi người xem tình trạng của hắn.
Nàng chợt nắm chặt tay Lục Hoài, có ý muốn an ủi hắn.
Nhưng giây tiếp theo, Lục Hoài trở tay nắm lấy cánh tay Diệp Sở.
Cho dù đầu đang đau muốn nứt ra, hắn vẫn nắm lấy tay nàng một cách chính xác.
Hắn đột nhiên kéo một cái, nàng lại lần nữa tiến vào lồng ngực hắn.
Không biết sao, Lục Hoài như đang tìm kiếm hơi ấm trên người Diệp Sở.
Hắn chôn đầu xuống cổ nàng, rút lấy hơi ấp của nàng
Diệp Sở tùy ý để Lục Hoài ôm.
Vô cùng thống khổ, hơi thở nóng rực không ngừng phả vào thân thể nàng.
Diệp Sở vươn tay, vòng lấy cơ thể Lục Hoài, ôm lấy hắn.
Lục Hoài ôm chặt Diệp Sở, giống như sợ hãi gì đó.
Tựa như chỉ cần hắn buông lỏng tay, thì sẽ mất đi nàng.
Trái tim Diệp Sở đột nhiên thắt lại, nành nhớ lại buổi tối hôm ấy.
Đốc Quân Lục Tông Đình bị ám sát, bọn họ đã ở trong thư phòng suốt cả một đêm, cũng ôm lấy đối phương như lúc này.
Bọn họ ôm chặt lấy nhau, hết như giây sau sẽ phải chia lìa.
Lục Hoài chợt mở miệng, giọng nói của hắn nhẹ nhàng vang lên từ cổ nàng: "Diệp Sở."
Diệp Sở siết chặt tay nàng, dùng sức ôm hắn.
Lục Hoài một lần lại một lần kêu tên nàng, dường như đang chờ đợi hồi âm.
Giọng nói Diệp Sở nhẹ nhàng: "Ta đang ở đây."
Hắn không nói gì thêm, chỉ ôm nàng càng thêm chặt.
Trong thư phòng an tĩnh, thời gian dần trôi.
Không biết đã qua bao lâu, bọn họ vẫn luôn duy trì tư thế như vậy.
Cho đến khi ngoài cửa vang lên một giọng nói
"Tam thiếu, Diệp nhị tiểu thư."
Lúc này, họ mới nhận ra mình vẫn còn dán lấy cơ thể của đối phương, chỉ hơi ngẩn ra, cũng không buông tay.
Cửa lại bị gõ hai cái: "Bữa tối đã sẵn sàng."
Người ngoài cửa đã rời đi, tiếng bước chân cũng xa dần.
Lục Hoài rời khỏi cổ Diệp Sở, hơi thở của hắn cũng xa nàng.
Lục Hoài đưa mắt nhìn, Diệp Sở nhìn hắn chăm chú, ánh mắt hai người chạm nhau.
Trong mắt Diệp Sở như có thiên ngôn vạn ngữ, lại bị nàng giấu đi.
Tầm mắt Lục Hoài chậm rãi hạ xuống, trên người Diệp Sở là một chiếc áo sơ mi trắng tuyết.
Áo khoác của nàng đã để ở đại sảnh của Đốc Quân phủ, nhưng cái áo sơ mi này đã bị hắn làm cho nhăn nhúm.
Theo tầm mắt của Lục Hoài, Diệp Sở hiểu rõ hắn đang nhìn cái gì.
Mặt nàng đỏ lên, lập tức đứng dậy, sau đó lùi lại, sửa sang lại áo quần.
Diệp Sở chợt thấy có một bóng đen xuất hiện, Lục Hoài cũng đứng lên, hắn nắm lấy tay nàng, ngăn cản hành động của nàng.
Diệp Sở ngẩn ra.
Lục Hoài duỗi tay, thay nàng sửa sang lại cổ áo, cử chỉ an phận.
Giọng nói hắn bình tĩnh: "Đi thôi."
Diệp Sở thu lại vẻ mặt, theo hắn đi ra ngoài.
Mọi người ở Lục gia đều đã ngồi trên bàn ăn chờ họ, nhưng chỉ có Thẩm Cửu hỏi một câu, hỏi họ vừa rồi làm gì trong thư phòng.
Diệp Sở và Lục Hoài tuy nghe thấy, lại không thèm để ý đến.
Thẩm Cửu chỉ có thể đoán từ sắc mặt của họ, vẻ mặt hai người vô cùng bình tĩnh, hắn cũng đành bỏ cuộc.
* * *
Qua một năm mới, mọi người đều vui vẻ, mọi nhà đoàn viên.
Mà đêm giao thừa của Hạ Công Quán, cũng bị bao phủ bởi khói mù dày đặc.
Rõ ràng là ngày toàn gia đình đoàn viên, nhưng vì Hạ Triệu ra đi, người Hạ gia căn bản là không có tâm trạng chúc mừng.
Không khí ở Hạ gia ảm đạm, cũng không có chút hân hoan vui vẻ.
Trong nhà là một mảng im lìm, lặng đến đáng sợ.
Ngay cả hạ nhân trong phủ cũng đi nhẹ bước chân, thu lại mọi vẻ mặt, không dám làm phiền đến người Hạ gia đang cực kỳ đau xót.
Vụ việc đã tìm ra được manh mối, Hạ Triệu ra đi cũng đã nhập liệm.
Nhưng bởi vì là Tết Nguyên Đán, theo tập tục, phải qua năm mới mới có thể hạ táng.
Sau một đêm giao thừa đầy áp lực, Hạ Công Quán treo cờ trắng, chuẩn bị linh đường kỹ càng.
Thi thể Hạ Triệu đặt trong linh đường ngày cuối cùng, chờ sau khi mọi người đến phúng viếng, lập tức có thẻ hạ táng.
Người Hạ gia đều mặc quần áo tối màu, đứng sang một bên.
Sắc mặt của mỗi người đều vô cùng tối tăm, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Mấy hôm nay với người khác mà nói, là ngày lành, nhưng mà với họ, là một cơn ác mộng không thể nghi ngờ, và nó luôn hiện hữu bên cạnh.
Hạ Grieeuj đã kinh doanh nhiều năm, dĩ nhiên là có không ít bạn tốt.
Người đến phúng viếng ngày càng nhiều, mọi người cũng vô cùng nuối tiếc việc Hạ Triệu xa nhân thế.
Những người đó lục tục đi đến linh đường.
"Nén bi thương."
Hạ Tuân làm chủ trì buổi tang lễ, đứng ở cạnh cửa, mỗi người khi gặp hắn đều nói một câu như vậy.
Mà khi thê tử của Hạ Triệu nhìn thấy thi thể, đã nhiều lần khóc đến ngất đi trong linh đường.
Trong linh đường, tiếng khóc vang lên khắp nơi, khó mà át chế.
Hiện tại, mọi người ở Thượng Hải đều biết, chuyện trúng độc lần này là do Tịnh Vân đại sư của Hàn Tháp Tự làm ra.
Khi Hạ gia nghe đến tin tức này, còn khó mà tin nổi.
Nhưng nhân chứng và vật chứng đều có, hung thủ nấp đằng sau là Tịnh Vân.
Tuy Tịnh Vân đã chịu trừng phạt thích đáng, nhưng người cũng đã khuất, dù vậy cũng không thể làm nên được gì.
Phúng viếng kéo dài đến bữa tối, người tới cũng ít dần.
Ngày mai vẫn cần Hạ Tuân làm chủ, Hạ phu nhân để Hạ Tuân lên phòng nghỉ ngơi trước.
Hạ Tuân ngồi ở trong phòng, mới thả lỏng thân mình.
Mấy ngày này, hắn có thể cảm nhận được Giang Tuân muốn xuất hiện.
Nhưng Giang Tuân biết khoảng thời gian này Hạ gia xảy ra quá nhiều chuyện, hắn không tiện thay thế Hạ Tuân xuất hiện trước mặt mọi người.
Hạ Tuân cảm thấy, có lẽ Giang Tuân muốn làm chuyện gì đó.
Chờ cho những chuyện này kết thúc, Hạ Tuân sẽ lùi vào chỗ tối, để Giang Tuân xuất hiện.
* * *
Màn đêm buông xuống, Hạ Tuân chậm rãi đi ra khỏi Hạ gia.
Sắc trời đen nhánh, ánh sáng xung quanh đầy ảm đạm. Ánh trăng hạ xuống, còn đường vẫn là một khoảng âm u như cũ.
Hạ Tuân đi lại bên ô tô, mở cửa, ngồi trên xe.
Xe vẫn chưa khởi động, Hạ Tuân nhắm hai mắt, dáng vẻ trầm lặng.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, ánh sáng nơi đáy mắt đều tĩnh xuống, biểu tình trầm tĩnh.
Lúc này, hắn là Giang Tuân.
Hạ Triệu gặp chuyện, trong khoảng thời gian này Hạ gia chuẩn bị hậu sự cho Hạ Triệu, Hạ Tuân vẫn luôn phải xử lý nhiều chuyện, Giang Tuân không có xuất hiện.
Hôm nay Hạ Triệu đã hạ táng, mọi chuyện đã giải quyết xong, Giang Tuân liền để Hạ Tuân tạm thời ngủ say.
Giang Tuân trầm ngâm, lúc trước hắn nhận thấy chuyện Hạ Triệu trúng độc có chút nghi vấn, vô cùng giống với độc mà năm đó người nhà Ngụy Tranh đã trúng phải, hắn đã nói chuyện này với Ngụy Tranh.
Sai đó Hạ gia xảy ra chuyện, hắn cũng chưa có cơ hội để hỏi.
Giang Tuân quyết định đi tìm Ngụy Tranh vào lúc này.
Khởi động xe, chạy vào trong bóng đêm u ám.
Một ngôi nhà riêng của Hạ Tuân.
Giang Tuân nhanh chóng bước vào, thấy Ngụy Tranh, mở miệng: "Lão sư."
Ngụy Tranh: "Giang Tuân, ta có việc muốn nói với ngươi."
Lúc trước Ngụy Tranh từ trong miệng của Kỷ Ngạn Nho, biết được chuyện Hạ Tuân mất tích, Ngụy Tranh cho rằng cần phải nói rõ với Giang Tuân.
Giang Tuân nhìn Ngụy Tranh.
Ngụy Tranh: "Năm đó Hạ Tuân mất tích, là có người lừa bán."
Giang Tuân lập tức hỏi: "Ai làm?"
Giang Tuân là nhân cách xuất hiện sau này, hắn nhận hết những ký ức gϊếŧ chóc và thống khổ.
Nhưng hắn cũng không rõ vì sao Hạ Tuân lại đến Ám Các, hắn cũng không hề biết quá khứ của Hạ Tuân.
Ngụy Tranh: "Kỷ Ngạn Nho."
Giang Tuân nhíu mày: "Người Kỷ gia vì sao lại xuống tay với Hạ Tuân?"
Ngụy Tranh: "Kỷ Ngạn Nho nói qua, Kỷ gia và Hạ gia có thù oán."
"Kỷ Ngạn Nho bắt cóc Hạ Tuân, hắn cho rằng Hạ Tuân đã chết, nhưng hắn không ngờ rằng Hạ Tuân có thể trở về."
Kỷ Ngạn Nho càng không biết, sau chuyện đó Hạ Tuân lại vào Ám Các.
Hiện giờ, Hạ Tuân đã trở thành thủ lĩnh Ám Các, Giang Tuân.
Giang Tuân vô cùng nhanh nhạy, nhận ra điểm nghi vấn: "Nói như vậy, Kỷ Ngạn Nho cũng không biết, vì sao Hạ Tuân lại đến Ám Các."
Ngụy Tranh cũng nhận ra chỗ kỳ lạ: "Chuyện này có điềm nghi vấn."
Giang Tuân chậm rãi mở miệng: "Hoặc là có người sau khi Hạ Tuân mất tích, lại động tay động chân, khiến Hạ Tuân đi vào Ám Các, Kỷ Ngạn Nho lại không biết chuyện này."
"Hoặc là Kỷ Ngạn Nho nói dối, có người bày mưu cho hắn làm ra chuyện này, mà hắn cũng che giấu hết tất cả."
Ngụy Tranh: "Bất kể thế nào, người đứng sau những chuyện này, nhất định là có âm mưu khác."
Không khí rơi vào im lặng, lại có phần áp lực.
Giang Tuân nhớ đến mục đích hôm nay, hỏi: "Lão sư, độc Hạ Triệu và Ngụy gia trúng phải là cùng một loại, vậy hung thủ là ai?"
Giọng nói Ngụy Tranh lạnh xuống: "Độc là Kỷ Ngạn Nho sai Tịnh Vân hạ."
Đáy mắt Ngụy Tranh xuất hiện vẻ đau đớn tột cùng: "Năm đó, cũng là Kỷ Ngạn Nho được người ủy thác, khiến Tịnh Vân gϊếŧ người nhà của ta."
Giang Tuân hỏi: "Người nọ là ai?"
Giang Tuân đã đã đoán ra được người hạ độc là Kỷ Ngạn Nho.
Giang Tuân muốn biết kẻ gϊếŧ một nhà Ngụy Tranh là ai, hắn hy vọng lão sư có thể chính tay mình đâm kẻ thù.
Lão sư đối xử rất tốt với hắn, năm đó khi trong thân thể này xuất hiện hai nhân cách, lão sư là người đầu tiên nhận ra điểm khác thường.
Nhưng lão sư không nói cho người khác, còn dạy cho hắn rất nhiều thứ.
Người nhà đã mất, lão sư vô cùng bi thống, Giang Tuân không hy vọng hung thủ cứ mãi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Ngụy Tranh lắc đầu: "Kỷ Ngạn Nho cũng không biết."
Giang Tuân im lặng một lúc, Hạ Tuân mất tích, cùng với chuyện người nhà lão sư bị gϊếŧ, đều là bút tích của Kỷ Ngạn Nho. Trùng hợp như vậy, khiến người khác phải nghi ngờ.
Giang Tuân: "Sai Kỷ Ngạn Nho gϊếŧ người, có thể là người Kỷ gia hay không."
Ngụy Tranh cũng nghĩ đến chuyện này, gật đầu.
Giang Tuân suy tư trong chốc lát, tiếp tục: "Lão sư, người nhà của ngài xảy ra chuyện, ta cho rằng có quan hệ với Ám Các."
Ngụy Tranh làm các chủ tiền nhiệm của Ám Các, vốn đã ở trong nguy hiểm, vì vậy y che giấu cho người nhà rất khá, rất ít người có thể biết nơi ở của người nhà y.
Người nọ biết nơi ở của Ngụy Tranh, im lặng không tiếng động gϊếŧ cả nhà Ngụy Tranh, thủ đoạn gϊếŧ người lại cực kỳ ngoan độc.
Tác phong làm việc này làm Giang Tuân nhớ tới một người.
Giang Tuân nhìn Ngụy Tranh: "Người đứng đằng sau điều khiển tất cả thủ đoạn rất cao tay, tàn nhẫn độc ác, nhưng hắn không muốn để lộ thân phận."
"Có một người có tác phong làm việc như thế, mà hắn cũng họ Kỷ."
Ngụy Tranh chợt nhớ tới một người: "Các chủ Ám Các tiền nhiệm, Kỷ Thiên."
Năm đó, Ám Các có hai thủ lĩnh, một là Ngụy Tranh, một người khác là Kỷ Thiên.
Tâm tư Kỷ Thiên ngoan độc, coi thường mạng người, Ngụy Tranh nhìn không quen cách làm việc của hắn ta, bởi vậy, quan hệ giữa y và Kỷ Thiên không tốt.
Nếu người giở trò là Kỷ Thiên, người nhà Ngụy Tranh gặp chuyện, từ đó Ngụy Tranh không thèm quản chuyện của Ám Các, Ám Các chỉ còn một mình Kỷ Thiên độc chiếm.
Hạ Tuân mất tích, Kỷ Thiên đưa Hạ Tuân vào Ám Các, cũng là hợp tình hợp lý.
Ngụy Tranh nhíu mày: "Chỉ là, Kỷ Thiên đã chết."
Sau đó, Giang Tuân thay đổi quy củ của Ám Các, Kỷ Thiên từ chuyện đó mà chết.
Nếu y muốn trả thù, cũng không thể tìm chỗ ra tay.
Giang Tuân: "Chuyện năm đó, rốt cuộc có phải do Kỷ Thiên làm hay không, chúng ta cũng cần đi hỏi Kỷ Ngạn Nho."
Cho dù Kỷ Thiên chết, hắn vẫn muốn đi điều tra. Hắn vẫn cảm thấy trong chuyện này có cái gì đó không được rõ ràng.
Ngụy Tranh gật đầu.
Ở trên đời này, người biết chân chỉ có thể là Kỷ Ngạn Nho.
* * *
Sau khi dùng xong bữa tối ở Đốc Quân phủ, Lục Hoài đưa Diệp Sở rời đi, dọc theo đường đi, ai cũng không nhắc lại chuyện đã xảy ra lúc nảy.
Chỉ khi nàng xuống xe, hai người mới nói với nhau tiếng ngủ ngon.
Lục Hoài nhìn hình bóng Diệp Sở, ánh mắt nặng nề.
Hắn biết mình lại ở trong thue phòng nhớ lại một số chuyện, dù cho chỉ là một đoạn ngắn rời rạc, nhưng lại vô cùng quen thuộc tựa như trước đây.
Lục Hoài trở về Đốc Quân phủ, hắn vào phòng, nằm trên giường.
Những hình ảnh đó lại hiện ra trước mắt hắn, tuy Lục Hoài không có buồn ngủ, nhưng hắn vẫn nhanh chóng chìm sâu vào giấc mộng.
Lại lần nữa, hắn chìm vào một giấc mơ phòng của hắn ở.
Lục Hoài mở to mắt, cảnh trong mơ là Đốc Quân phủ.
Tầm mắt ngày càng rõ ràng, Lục Hoài thấy, trên giường hắn có một người, nàng mặc váy cưới màu trắng.
Lục Hoài sửng sốt: "Ngươi.."
Người kia chợt mở miệng gọi một tiếng: "Lục Hoài."
Lục Hoài nghe rõ giọng nói của nàng, hắn ngẩn ra.
Giọng nói này vô cùng quen tai, giống với giọng của người trong lòng hắn.
Là Diệp Sở.
Lục Hoài trầm mặc chăm chú nhìn nàng, ngoài mặt vô cùng kinh ngạc, nhưng bên trong lại vô cùng suиɠ sướиɠ.
Khuôn mặt của nàng bị che bằng khăn voan, thân hình mảnh khảnh, chiếc váy cưới trắng tinh càng bật lên làn da trắng tuyế của nàng.
Suy đoán trước kia của hắn trùng lặp với chuyện đang diễn ra.
Lục Hoài đã từng nghĩ đến quan hệ giữa hai người.
Nhưng bây giờ xem ra, hắn và Diệp Sở càng thân cận hơn so với những gì hắn đã nghĩ đến.
Diệp Sở mặc váy cưới, bước chân Lục Hoài
Ngừng lại. Không biết tại sao, hắn không dám đến gần nàng.
Tim Lục Hoài đập càng thêm mạnh, nhưng hắn chỉ đứng đó nhìn nàng.
Diệp Sở mở miệng: "Về sau có muốn ta gọi ngươi là phu quân hay không?"
Lục Hoài nghe thấy giọng nói của mình, hệt như không theo sự khống chế của hắn, từ nơi xa truyền đến
"Vậy ở trước mặt người khác, ta gọi ngươi là A Sở được không?"
Giọng nói Diệp Sở tiếp tục vang lên: "Được."
Diệp Sở suy tư một lát: "Nghi lễ đã xong, chúng ta đã là phu thê, chắc chắn cùng chung hoạn nạn."
Giọng nói của nàng vô cùng nhu hòa, gõ vào lòng Lục Hoài
Nàng là thê tử của hắn, Lục Hoài xác nhận việc này từ miệng của Diệp Sở.
Lục Hoài dường như có phát hiện mới, hắn nghiêng nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy mưa tuyết đang rơi.
Hắn nói với nàng một tiếng: "Tuyết rơi."
Diệp Sở đưa mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, trong phòng yên tĩnh vang lên một tiếng cười nhẹ.
Lục Hoài chợt cứng lại.
Đêm hôm đó Thượng Hải, mưa tuyết rơi dày đặc.
Hình ảnh giấu sâu vào ký ức của hắn, nàng cách một lớp khăn voan trắng, nhìn về phía hắn
Lục Hoài đứng ở đó, trầm mặc nhìn Diệp Sở.
Thê tử của hắn mặc váy cưới trắng, trầm tĩnh lại tươi đẹp.
Đêm đó với hắn vô cùng quen thuộc, như là đang xem lại kiếp trước.
Đêm tân hôn của họ, mưa tuyết bay tán loạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tam thiếu không nhớ lại chuyện là phu thê giả, cho nên hấn nghĩ rằng kiếp trước họ thật sự là phu thê.
Hắn sẽ cảm thấy phản ứng của Diệp Sở có chút khác thường, quyết định tự mình ra tay.
/209
|