Bóng đêm chìm thật sâu, cửa Đại Đô Hội vẫn sáng rực như cũ.
Đêm nay, Dạ Lai Hương sẽ lên sân khấy ca hát, người đến Đại Đô Hội do với trước càng nhiều hơn. Bọn họ đều đang mong cờ được nghe tiếng ca của Dạ Lai Hương.
Sau khi buổi diễn kết thúc, đám đông dần giải tán. Đại Đô Hội quay lại vẻ yên tĩnh.
Đinh Nguyệt Toàn bắt đầu tẩy trang, sau đó nàng và Tần Kiêu cùng rời đi.
Mới vừa rồi ở Đại Đô Hội có nhiều người, Đinh Nguyệt Toàn cố ý chờ một lúc, khi đám người đã gần đi hết, nàng mới batqs đầu đi về.
Vừa ra đến cửa, Đinh Nguyệt Toàn đã thấy một người.
Đoạn Đạc vẫn chờ ở cửa Đại Đô Hội, vừa thấy Đinh Nguyệt Toàn bước ra, hắn vội vàng đi tới.
"Đinh tiểu thư, ngươi vòn nhớ ta không?"
Đoạn Đạc thích Đinh Nguyệt Toàn, nhưng không thể làm phiền Đinh Nguyệt Toàn khi nàng đang ca hát. Hanqs cố ý chờ đến tận đây, chỉ đẻ nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn.
Đinh Nguyệt Toàn nhận ra người này: "Đoạn tiên sinh."
Lúc trước Đinh Nguyệt Toàn đã gặp qua người này, nầng biết hắn là thiếu đông gia của tiệm cơm Tân Thành.
Đoạn Đạc nhìn Tần Kiêu một cái: "Ta muốn nói chuyện riêng với Đinh tiểu thư.."
Hắn nói chuyện rất lễ phép, cũng khống khiến người ta thấy khó chịu
Tần Kiêu liếc Đoạn Đạc một cái.
Hắn không biết người này có mục đích gì, tất nhiên hắn sẽ không rời đi.
Đoạn Đạc lại nói thêm một câu: "Ta cũng không có ác ý."
Lúc này Tần Kiêu mói tránh ra xa một chút. Nhưng hắn cũng không cách quá xa Đinh Nguyệt Toàn.
Vừa đủ để thấy rõ tình hình của Đinh Nguyệt Toàn.
Đoạn Đạc thấy Tần Kiêu rời đi, nói: "Lúc trước ta đã nghe Đinh tiểu thư hát.."
Tuy Đinh Nguyệt Toàn nghe, nhưng trái tim nàng không ở chỗ này.
Nam nhân này tìm nàng nói chuyện, Tần Kiêu cứ vậy mà đi, chẳng lẻ hắn không lo lắng cho nàng sao?
Ánh mắt của Đinh Nguyệt Toàn như vô tình mà nhìn qua Tần Kiêu một cái, nhận ra hắn cũng không nhìn nàng.
Như là cũng không để ý việc nàng nói chuyện cùng người khác.
Trong lòng Đinh Nguyệt Toàn có chút mất mát.
Tần Kiêu vẫn luôn che chở nàng, nàng ở trong lòng Tần Kiêu, chỉ là một bạn hữu thôi sao?
Gió lạnh thổi đến, Đinh Nguyệt Toàn chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay phát ra hơi lạnh.
Tần Kiêu đứng cách đây không xa.
Lúc đầu ahnws cũng không nhìn Đinh Nguyệt Toàn, sau đó hắn bắt đầu nghĩ ra một chuyện.
Tần Kiêu nghĩ thầm, người này tới tìm Đinh Nguyệt Toàn, cũng không biết nhân phẩm ra sao.
Đinh Nguyệt Toàn là bằng hữu của hắn, hắn muốn quan sát người nọ thêm mới an tâm.
Tần Kiêu tự nói với chính mình như vậy. Vì thế, tầm mắt hắn lại đặt lên người Đinh Nguyệt Toàn.
Trùng hợp chạm đến đôi mắt đen nhánh của Đinh Nguyện Toàn.
Tần Kiêu ngẩn ra, nhanh xhongs quay đầu, thu hồi tầm mắt.
Không biết vì sao, bị Đinh Nguyệt Toàn nhìn, hắn có chút chột dạ.
Vốn là Đinh Nguyệt Toàn cho rằng Tần Kiêu không để ý đến nàng, không ngờ rằng nàng phát hiện Tần Kiêu đang nhìn mình.
Trong lòng Đinh Nguyệt Toàn xuất hiện một tia vui mừng, vẻ mặt càng thêm ấm áp.
Những lời Đoạn Đạc nói, một chứ nàng cũng không nghe thấy.
Đoạn Đạc nhìn Đinh Nguyệt Toàn, chỉ cảm thấy nàng càng đẹp hơn
Hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay của Đinh Nguyệt Toàn: "Đinh tiểu thư.."
Cau mày Đinh Nguyệt Toàn, vừa muôna trânh ra. Nhưng khi nàng nhìn qua Tần Kiêu, đôi mắt khẽ chuyển qua, dừng lại mọi hành động.
Tần Kiêu đang nhìn đến.
Đinh Nguyệt Toàn đang nói chuyện với, hắn vẫn có chút không yên tâm, vẫn luôn chú ý động tĩnh phía bên này.
Khi hắn nhìn thấy Đoạn Đạc nắm lấy cánh tay Đinh Nguyệt Toàn, sắc mặt lạnh xuống, người này muốn làm gì Đinh Nguyệt Toàn vậy.
Hắn nahnh chóng đi qua, vẻ mắt nôn nóng.
Thấy vậy, đáy mắt Đinh Nguyệt Toàn xuất hiện một ý cười rất nhỏ.
Tần Kiêu đi đến phía trước, chỉ thấy Đoạn. Đạc buông lỏng cánh tay.
Đoạn Đạc mở miệng: "Đinh tiểu thư, ngượng ngùng, là ta thất lễ."
Ngữ điệu Đoạn Đạ có sự áy náy, hắn không nên hành động đột ngột với Đinh Nguyệt Toàn như vậy.
Hành động của Tần Kiêu cứng lại.
Thấy Đoạn Đạc xin lỗi, hắn cũng không còn gì để nói.
Đinh Nguyệt Toàn vẫn luôn chú ý phản ứng của Tần Kiêu, ý cười nơi đáy mắt của nàng càn thêm lớn.
Nàng nhìn Đoạn Đạc, nhẹ giọng nóii: "Không sao."
Sau khi Đoạn Đạc rời đi, khắp nơi trở lại yên tĩnh.
Tần Kiêu nhìn Đinh Nguyệt Toàn: "Đinh.. Nguyệt Toàn, ta đưa ngươi về nhà."
Nhớ lúc trước Đinh Nguyệt Toàn nói với hắn đừng là Đinh tiểu thư nữa, Tần Kiêu vội vàng sửa miệng.
Đinh Nguyệt Toàn cười cười: "Ừm."
Trong cảnh đêm lặng lẽ, Bến Thượng Hải phồn hoa cũng chìm trong màu sắc lạnh lẽo tối tăm, màu đen vô hạn cứ đang tràn ra.
Ô tô chạy rất vững, đi qua từng con phố yên tĩnh.
Đinh Nguyệt Toàn quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài là đêm đông hiu quạnh, hơi thở thấm lạnh. Nhưng trái tim Đinh Nguyệt Toàn lại nhảy lên tùng nhịp ấm áp.
Trong đầu của nàng là dáng vẻ của Tần Kiêu.
Vừa mới nãy khi Đoạn Đạc nắm chặt tay nàng, sau khi Tần Kiêu nhìn thấy đã lập tức đi tới.
Vì saoTần Kiêu phải làm như vậy, nàng chỉ muốn một đáp án.
Đinh Nguyệt Toàn chợt mở miệng, đánh tan sự yên tĩnh: "Tần Kiêu, vừa rồi vì sao ngươi lại đi đến?"
Ngữ khí Tần Kiêu nghiêm túc: "Ta lo Đoạn tiên sinh swx làm chuyện không nên làm."
Đinh Nguyệt Toàn là bằng hữu của hắn, hắn sẽ không để nàng rơi vào nguy hiểm.
Khóe miệng Đinh Nguyệt Toàn cong lên: "Vậy là ngươi lo lắng cho ta sao?"
Trước đến giờ Tần Kiêu luôn kiệm lời, cũng không đem những cvuyenej trong lòng nói ra.
Tuy ngoài miệng Tần Kiêu không nói gì, nhưng Đinh Nguyệt Toàn hiểu, Tần Kiêu đang quan tâm đến nàng.
Người này thật là, khẩu thị tâm phi*.
*khẩu thị tâm phi: Miệng không nói nhưng thân thể rất thành thật .
Ánh trăng sáng chiếu đến giữa đôi mày của Đinh Nguyệt Toàn, vối là ánh sáng dịu dàng, lại càng thêm yên tĩnh.
Tần Kiêu không suy nghĩ: "Nguyệt Toàn, ngươi là bằng hữu của ta, tất nhiên ta sẽ lo lắng cho ngươi."
Vừa dứt lời, không khí bên trong xe như bị đông lại.
Bóng đêm dày đặc đè ép xuống. Mặc dù cửa kính xe đã chặn hết khí lạnh ở ngoài, nhưng Đinh Nguyệt Toàn lại thấy lạnh hơn bao giờ hết.
Bóng cay bên ngoài cửa sổ lướt qua, che lấp xe lại, in lên những vệt tối.
Ánh trang trong trẻo lạnh nhạt bị che khuất một nửa, không nhìn ra vẻ mặt Đinh Nguyệt Toàn.
Giọng nói của Đinh Nguyệt Toàn hơi lạnh: "Bằng hữu?"
Giọng nói của nàng đặt trong bầu không khí yên tĩnh, rất nhẹ, rất lạnh, nhanh chóng tan ra.
Trái tim cũng đang từ từ chìm xuống.
Đinh Nguyệt Toàn xác định, vừa rồi nàng thấy rõ trong mắt Tần Kiêu ánh lên sự quan tâm. Nhưng điều nàng muốn nghe, không phải là cái đáp án này.
Ngay từ khi bắt đầu, khi nàng nhìn thấy tấm nahr trên trang báo, nàng biết Tần Kiêu có tham gia vào việc thủ tiêu luận võ chợ đen.
Khi đó, nàng rất thưởng thức Tần Kiêu.
Sau này, khi Tần Kiêu đi bên cạnh bảo vệ cho nàng. Thạt sự nàng đã xem Tần Kiêu là bằng hữu. Nhưng khi đó, Tần Kiêu cứu nàng..
Không biết từ khi nào, cảm xúc nàng dành cho Tần Kiêu đã thay đổi.
Nàng không muốn mình chỉ là bằng hữu của Tần Kiêu.
Đinh Nguyệt Toàn nhẹ giọng nói một câu: "Phải không?"
Một tiến rất nhẹ, lộ ra sự lạnh lẽo.
Phản ứng của Đinh Nguyệt Toàn hơi kỳ quái, Tần Kiêu có chút khó hiểu: "Đinh tiểu thư, là ngươi đã nói mà, chúng ta cũng xem như là bằng hữu."
Tần Kiêu không hiểu, Đinh Nguyệt Toàn bây giờ đang làm sao?
Lúc trước Đinh Nguyệt Toàn đã nói với hắn, về sau hai người là bằng hữu. Ở trong lòng Tần Kiêu, hắn vẫn luôn coi Đinh Nguyệt Toàn là một bằng hữu mà đối đãi.
Tần Kiêu thật sự không đoán được suy nghĩ Đinh Nguyệt Toàn.
Nghe thấy Tần Kiêu nói vậy, Đinh Nguyệt Toàn càng thêm tức giận: "Ngươi không biết, hay giả vòe không biết?"
Nếu là người khác, họ nhất định sẽ hiểu lý do nàng tức giận.
Nhưng mà đây là Tần Kiêu, vẻ mặt nghi hoặc không giống giả vờ.
Hắn thật sự không biết vì sao nàn lại tức giận.
Chính là cảm xúc của nàng dành cho hắn, lại rất khó mà nói rõ ràng.
Dù sao nàng cũng là một nữ tử.
Đinh Nguyệt Toàn liếc Tần Kiêu một cái, đúng là một cái ván gỗ phiềm phức
Nếu nàng nổi giận với Tần Kiêu, thật giống nhue đang đánh vào bịch bông vậy. Bên trong trống rỗng, không nhận được đáp trả, ngay cả bản thân nàng cũng không thấy thoải mái.
Lửa giận của Đinh Nguyệt Toàn nhanh chings chìm xuống.
Tần Kiêu chú ý đến sắc mặt của Đinh Nguyệt Toàn, thử thăm dò hỏi: "Ta có chỗ nào sai hả?"
"Hay là ta nói sai rồi, nên đã chọc giận ngươi?"
Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Kiêu vẫn không tòm ra nguyên nhân.
Lúc này, Đinh Nguyệt Toàn đã bình tĩnh xuống, nàng nhàn nhạt mở miệng: "Tần Kiêu, đối với ngươi, ta chỉ là một bằng hữu thôi sao?"
Đinh Nguyệt Toàn rũ mắt, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Câu hỏi cảu nàng nghe như là một câu hỏi bình thường nhất.
Nhìn nàng rất thản nhiên, nhuneg nàng đã dấu đi cảm xúc thật của mình.
Tay Đinh Nguyệt Toàn hơi nắm chặt.
Nàng có chút khẩn trương, lời nàng vừa nói đã rõ ràng như vậy, Tần Kiêu sẽ hiểu được ý của nàng đúng không.
Nghe vậy, Tần Kiêu hơi đờ người ra.
Tần Kiêu trầm tư, cảm xúc mà hắn dành cho Đinh Nguyệt Toàn là như thế nào.
Lúc trước, hắn chưa từng nghe nói đến người tên Dạ Lai Hương. Cho đến khi Thẩm Cửu gia tới tìm hắn, nói muốn hắn giúp bảo vệ Dạ Lai Hương.
Thẩm Cửu gia nói với hắn, Dạ Lai Hương là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất Bến Thượn Hải.
Tần Kiêu đồng ý với ThẩmcCửu gia, đi đến bên cạnh Đinh Nguyệt Toàn..
Nhưng không biết từ khi nào, ánh mắt của hắn vẫn luôn đi theo nàng.
Đinh Nguyệt Toàn với hắn mà nói, hình như là rất đặc biệt.
Tần Kiêu quay đầu nhìn Đinh Nguyệt Toàn, nhưng hắn không hiểu, vì sao Đinh Nguyệt Toànlại muốn hỏi như vậy.
Thạt lâu sau không nghe thấy giọng nói của Tần Kiêu, sự mong chờ nơi đáy mắt của Đinh Nguyệt Toàn cũng lùi xuống.
Bên trong xe chứa đầy sự yên lặng, loại cảm giác yên tĩnh này rất nặng nề, nhue một cơi gió lạnh vậy, chậm rãi mà lướt qua trái tim Đing Nguyệt Toàn.
Ánh mắt Đinh Nguyệt Toàn nặng nề: "Dừng xe."
Giọng nói Đinh Nguyệt Toàn có chút lạnh, giống như ánh trăng vậy.
Tần Kiêu hơi nhíu mày: "Đinh tiểu thư, bây giờ chúng ta nên bình tĩnh một chút."
Cứ như vậy mà xuống xe thì quá mức lỗ mãng..
Đinh Nguyệt Toàn không nhìn hắn, lạnh lùng lặp lại: "Dừng xe."
Ánh sáng tròn xe càng tối hơi, không khí bên trong càng thêm ngộp ngạt.
Lúc này, bên trong xe rất yên tĩnh, cucej kỳ áp lực.
Hai người đều không nói gì.
Một lát sau, ô tô chậm rãi dừng lại.
Bây giờ tâm trạng của Tần Kiêu cực kỳ phức tạp, bởi vì Đinh Nguyệt Toàn câu nói của, suy nghĩ của hắn cũn trở nên rối loạn.
Hắn quyết định xuống xe để nói chuyện rõ ràng với Đinh Nguyệt Toàn.
Cửa xe mở ra, Đinh Nguyệt Toàn xuống xe, không khí lạnh lẽo cũng lan đến.
Nàng nahnh chóng đi về phía trước.
Bây giờ nàng không muốn nhìn mặt Tần Kiêu.
Tần Kiêu nhanh chóng đi theo, ngữ khí quan tâm: "Đinh tiểu thư, ta đưa nguoie về nhà trước."
Bây giờ cũng đã khuya, một mình nàng về nhà hắn không an tâm.
Tần Kiêu tiếp tục nói: "Nếu ngươi gặp nguy hiểm.."
Đinh Nguyệt Toàn chợt dừng bước chân, xoay người nhìn Tần Kiêu.
Nàng ngưỡng mặt, nghiêm túc nhìn hắn.
Đinh Nguyệt Toàn gằn từng chữ: "Vậy ngươi sẽ lo lắng sao?"
Nếu Tần Kiêu không cho nàng đi, vậy nàng phải hỏi rõ ràng.
Khắp nơi đều là bóng tối bao trùm, ánh trang sáng hạ xuống, vẽ hình bóng nàng thêm yên tĩnh, sắc mặt càng thêm nhu hòa.
Trái tim Tần Kiêu bỗng rối vài nhịp.
Tần Kiêu vừa muốn trả lời. Lúc này, ánh mắt hắn đột nhiên dừng qua một phía, mày hơi nhíu lại.
Phía sau có một người đang theo giõi họ.
Hành động của người nọ rất lén lút, trong tay còn cầm camera, rất giống những phóng viên ở Bến Thượng Hải.
Có một chiếc xe ở cách đó không xa, đúng là xe của phóng viên.
Bọn họ thấy có một đôi nam nữ đang cãi nhau, bóng dáng người nữ có hơi quen mắt, hình như là Dạ Lai Hương.
Nhưng mà quá tối, cũng không rõ nữ nhân kia có phải là Dạ Lai Hương hạy không, hắn ta muốn nhìn cho rõ
Nếu người nọ là Dạ Lai Hương, chụp được chuyện của nàng sẽ trở thành một tin tức lớn.
Tần Kiêu nhìn rõ tình hình bên kia, đôi mắt hắn lạnh xuống.
Tần Kiêu mở miệng: "Có phóng viên."
Sau đó, hắn vươn tay, kéo Đinh Nguyệt Toàn, muốn đưa Đinh Nguyệt Toàn lên xe.
Tay nàng rất gầy, rất lạnh.
Lòng bàn tay Tần Kiêu chạm vào tay nàng, loại cảm giác này rất rõ ràng.
Cảm giác lạnh lẽo ấy lan ra, tựa như ánh trăng đang sáng lên.
Từng chút từng chút một đánh vào đáy lòng Tần Kiêu, trong bóng đêm yen tĩnh lại càng thêm rõ ràng.
Tần Kiêu ngẩn ra, theo bản năng muốn buông ra.
Hắn đưa mắt nhìn lên, lướt qua khuôn mặt Đinh Nguyệt Toàn.
Đinh Nguyệt Toàn cũng trùng hợp nhìn qua.
Trong đêm, bốn mắt nhìn nhau.
Bên tai là tiếng gió lạnh thấu xương, mà trái tim Tần Kiêu bỗng dưng yên tĩnh xuống dưới.
Trong không khí im lặng, Tần Kiêu dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của nàng.
Rất nhỏ, nhưng cũng rất rõ ràng.
Không biết sao, hắn lại không hề muốn buông tay.
Tần Kiêu hơi nắm chặt tay lại, tay của Đinh Nguyệt Toàn hoàn toàn bị bao bọc.
Đinh Nguyệt Toàn bỗng nhiên cười.
Giọng noia của Tần Kiêu vang lên: "Đi thôi."
Đinh Nguyệt Toàn không phản kháng, lên xe.
Ô tô chậm rãi khởi động, đi vào trong bóng đêm.
* * *
Trường đua ngựa của Tô gia xảy ra chuyện như vậy, rất nhanh đã bị Tô gia ép xuống.
Hạ Tuân muốn tra rõ việc này, hắn biết, trong Hạ Công Quán đã bị người ta đặt đinh vào.
Nếu muốn động vào mấy người đó, Hạ Tuân cần pgair tìm được một lý do thích hợp. Hạ Tuân không ther tin người khác, chỉ có thể nói chuyện này cho mẫu thân hắn.
Hạ tiên sinh làm bên chính trị, thường xuyên không có mặt ở Thượng Hải, chuyện trong nhà đều do Hạ thái thái làm chủ.
Mẫu thân Hạ Tuân là thương nhân, là đương gia của thuận hàng thực phẩm miền Nam. Bây giờ Hạ Tuân đã trở lại Thượng Hải, thuận hàng thực phẩm miền Nam đã giao lại vào tay Hạ Tuân.
Hạ thái thái biết chuyện xảy ra ở trại nuôi ngựa Tô gia, có chút hoảng loạn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lục Tam thiếu và Tô đại công tử hoàn toàn tin vào Hạ gia, chuyện này làm Hạ thái thái yên tâm không ít.
Nếu Lục Tam thiếu đã có kế hoạch, Hạ thái thái tất nhiên sẽ phối hợp.
Dám bỏ người vào trong Hạ Công Quán, cũng không nghĩ đến hậu quả.
Hạ Tuân đã thương lượng với Tô Minh Triết xong, hai ngưòi đã có được tiếng nói chung.
Chuyện bên trường đua ngựa đã được Tô gia xử lý xong, không ai biết hôm đó đã xảy ra trận đấu súng, người chứng kiến là Lục Hoài và Diệp Sở.
Tô gia chỉ nói với bên ngoài, Tô Minh Triết bị thương, tạm thời không thể ra mặt.
Nhưng họ hiểu, chuyện này rơi vào tai người để tâm, nhất định sẽ có ý khác.
Ngày hôm sau, vốn là có hội nghị hội đồng quản trị của Hoa Thương hội tổ chức ở tiệm cơm Tân Thành. Tô Minh Triết thật sự không có tham dự, vẫn lấy cớ bị thương như cũ.
Ngay cả hội nghị cũng không thể đến, thương thế của Tô Minh Triết nhất định không nhẹ.
Hạ Tuân nhìn chằm chằm vào người ở Hạ Công Quán, chỉ cần một chút gió thổi có lay, hắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra.
Tô Minh Triết gặp nạn, tên người làm ở Hạgia cũng không quau về. Hai chuyện này cũng để để cho người đang ẩn náu ở đây làm ra động tĩnh khác thường.
Nhưng đợi đến khi Hạ Tuân bắt những người đó, bọn họ đã uống thuốc độc tự sát.
Ánh mắt Hạ Tuân trầm xuống, lúc trước Lục Hoài đã nhắc nhở hắn, không thể rút dây động rừng. Hắn lại im lặng mà thay đổi những con cờ đó ở Hạ gia.
Xem ra, chuyện này phức tạp hơn tưởng tượng nhiều.
* * *
Hán Dương.
Trong phòng rất yên tĩnh, bóng đêm đánh ập đến.
Mạc Thanh Hàn ngồi trong phòng một mình, tùy ý để bóng đêm nuốt chửng hắn. Không thể nhìn rõ nét mặt hắn ta, giống như đêm tối.
Không biết đã qua bao lâu, mặt trời dần xuất hiện.
Ánh ban mai xuất hiện, chiếu sáng cả căn phòng.
Mạc Thanh Hàn đứng dậy, đi đến trước cửa sổ.
Hắn ta mở cửa sổ ra, tiếng kẽo kẹt vang lên, gió lạnh xông vào.
Mạc Thanh Hàn đứng trước cửa sổ, bóng lưng cô tịch, gió lạnh thổi qua, hắn ta lại không thèm để ý.
Trong tầm mắt hắn là sự hoang vắng, đang giữa mùa đông, cây cỏ hoang tàn.
Đêm xuống bình minh lên, đèn dầu ben ngoài cũng đã tăt, tất cả trống rỗng.
Bầu trời tối như than đang hạ màn, Mạc Thanh Hàn đứng trong căn phòng tịc liêu.
Trước khi rời khỏi Thượng Hải, hắn ta đã nhạn ra có người hoài nghi Thượng Yên.
Khi hắn ta đi Hán Dương, hắn thu hồi tất cả thủ vệ bên canh Thượng Yên.
Trải qua chuyện này, Thượng Yên đã thành một con cờ bị bỏ rơi.
Chỉ cần để Thượng Yên lộ ra dấu vết, hắn ta sẽ không tiếp tục sử dụng nàng.
Cho dù sau lưng Thượng Yên là Thượng gia rất có lợi với hắn ta, nhưng hắn ta sẽ không vù mấy người râu ria mà để lộ chính mình.
Trong khoảng thời gian hắn ta không có mặt ở Thượng Hải, những hành động liên tiếp của Tịnh Vân đã suýt nữa làm hắn ta bị phát hiện.
Tịnh Vân muốn châm ngòi Hạ gia và Tô gia, nhưng không ngờ rằng, bị người khác phản lại, những con cờ xếp vào trong Hạ gia thành nước cờ chết.
Những người này đã cho uống thuốc độc từ trước, sẽ không ai tra ra trên đầu Tịnh Vân.
Cứ cho là như thế, Mạc Thanh Hàn swx không để cho Tịnh Vân làm việc cho hắn ta thêm nữa.
Những việc này đều coa liên qua đến Luc Hoài, hắn nhất định sẽ nghi ngờ, đề cao cảnh giác.
Nhìn mua đông khô tàn ở Hán Dương, ánh mắt Mạc Thanh Hàn nặng nề, giống như sự u ám ngoài cửa sổ.
Hắn nghĩ rằng, đây là thời điểm để hắn trở lại Thượng Hải.
* * *
Tô gia và Hạ gia đều đang bận chuyện.
Tô Minh Triết làm bộ đang dưỡng thương, hắn gọi cho Diệp Sở nói một tiếng, để nàng đừng rời khỏi Diệp Công Quán
Tránh cho ngườ nào đó đông tâm tư.
Cả ngày nay, Diệp Sở cũng không ra khỏi nhà.
Tối hôm nay, cũng đã không còn sớm nữa, Diệp Sở chuẩn bị đóng cửa sổ đi ngủ.
Diệp Công Quán yên tĩnh vạn phần, khắp nơi đều không có một tiếng động, nàng đặt tay lên cửa sổ.
Nàng còn chưa kịp đóng cửa, khi lơ đãng nhìn ra ngoài, động tác của nàng cứng lại.
Trong đêm tối, ánh sáng của các ngôi sao mờ nhạt, trong sân có một người đang đứng.
Hấn đứng trong đêm tối, xung quanh là ánh sáng mỏng manh, không thể nhìn rõ mặt hắn.
Nhưng bóng người rất quen thuộc.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã coa ther biết người đó là Lục Hoài.
Diệp Sở buông tay, không đóng cửa sổ nữa, nàng lùi vào phòng một bước, đứng trong phòng nhìn hắn.
Hôm nay, Bạch Nah không tới để đưa tin, ám vệ cũng không có động tĩnh gì.
Lục Hoài cũng không thông báo cho nàng, đã tự chạy đến.
Coa phảo là có chuyện gì quan trọng không?
Lục Hoài nhíu mày, nhìn về phía Diệp Sở.
Hắn bước nhanh hơn, bước chân coa chút nóng vội.
Trong lòng hắn coa chút nghi ngờ, nếu không thể tháo ra, hắn không thể nào ngủ được.
Diệp Sở mở cửa phòng, gioa lạnh thổi vào trong, nhiệt độ trong phòng hơi thấp xuống.
Nàng cảm thấy có chút lạnh, không khỏi rùng mình.
Lục Hoài đi qua hành lang, đi từng bước một về phía Diệp Sở.
Khi hắn đi đến cửa, đã thấy Diệp Sở đang chờ hắn.
Hắn nhìn vào đôi mắt nàng, bước chân hơi dừng lại.
Tối hôm qua, Lục Hoài đã mơ thấy một giấc mơ. Sau khi tỉnh lại, sự hoang mang vẫn còn đó.
Nhưng sáng nay công chuyện rất nhiều, đến tối mới có chút thời gian.
Cho nên, Lục Hoài chưa kịp thông báo cho Diệp Sở, đã đi tới tìm nàng.
Tầm mắt Lục Hoài rất rõ ràng, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Diệp Sở." Lục Hoài vừa gọi nàng, vừa đưa tay ra đóng cửa lại.
Gió lạnh bị chặn ngoài cửa, chỉ có hai người đứng đôi diện nhau trong phòng.
Lục Hoài im lặng nhìn nàng chăm chú, nhưng Diệp Sở không nhận ra hắn có gì đó không đúng.
Nàng hỏi: "Sao hôm nay lại đến đây?"
Lục Hoài mở miệng: "Ta có vài việc không hiểu rõ lắm."
Diệp Sở lại hỏi: "Chuyện gì?"
Lục Hoài không đáp, im lặng nhìn nàng.
Giây tiếp theo, hắn chọt bước về phía nàng.
Hơi thở của hắn đến gần, Diệp Sở cũng không lùi ra sau.
Lục Hoài cúi người, đôi tay vòng qua người Diệp Sở, ôm lấy nàng.
Trền ngươig hắn có chút lạnh, như đã đứng ngoài sân rất lâu.
Động tác của Lục Hoài quá bất ngờ, không hề báo động trước, cơ thể Diệp Sở hơi cứng đờ.
Người nàng rất ấm, vừa hay sưởi ấm cơ thể đang lạnh của hắn.
Tuy nsngf cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không dãy dụa, cứ mặc kệ hắn.
Lòng bàn tay của Lục Hoài nhẹ nhàng mơn trớn cánh tay nàng, động tác không lớn, nàng cũng không nhật ra.
Này cũng không giống một cái ôm, mà là giống như đang điều tra.
Giấc mộng đêm qua quá chân thực, đến nỗi Lục Hoài cũng phải nghi ngờ.
Hôm qua họ gặp nhau ở trường đua ngựa, đêm qua hắn lại mơ thấy mình dạy một nữ tử cưỡi ngựa.
Rõ ràng là khung cảnh giống nhau, nhưng chuyện xảy ra lại rất khác.
Vậy mà hắn lại cảm thấy rằng, giữa hai chuyện này chăcs chắn có liên quan.
Lục Hoài vừa ôm lấy Diệp Sở, đồng thời cũng cảm nhận cơ thể của nàng.
Cực kỳ mềm mại.
Cảm giác trên người nàng, rất giống với người kia.
Chẳn lẽ là cơ thể của nử tử đều giống nhau sao?
Hay là nàng chính là người trong mộng?
Hắm vẫn không ther hiểu, rốt cuộc hắn chỉ ôm qua một nữ nhân.
Lục Hoài lâm vào suy nghĩ, vô ý mà ôm nàng chặt hơn một chút.
Diệp Sở không biết hắn đang muốn làm gì, chỉ thấy vòng ôm hơi xiết lại.
Nàng có chút khó chịu, nhẹ nhàng vùng vẫy, lại cũng không rời khỏi vòng ôm của hắn.
Hắn nhíu mày xuống, đôi tay lại ôm chặt hơn.
Âm thanh trầm thấp, vang lên trong đêm, cực kỳ rõ ràng
"Đừng động."
Đêm nay, Dạ Lai Hương sẽ lên sân khấy ca hát, người đến Đại Đô Hội do với trước càng nhiều hơn. Bọn họ đều đang mong cờ được nghe tiếng ca của Dạ Lai Hương.
Sau khi buổi diễn kết thúc, đám đông dần giải tán. Đại Đô Hội quay lại vẻ yên tĩnh.
Đinh Nguyệt Toàn bắt đầu tẩy trang, sau đó nàng và Tần Kiêu cùng rời đi.
Mới vừa rồi ở Đại Đô Hội có nhiều người, Đinh Nguyệt Toàn cố ý chờ một lúc, khi đám người đã gần đi hết, nàng mới batqs đầu đi về.
Vừa ra đến cửa, Đinh Nguyệt Toàn đã thấy một người.
Đoạn Đạc vẫn chờ ở cửa Đại Đô Hội, vừa thấy Đinh Nguyệt Toàn bước ra, hắn vội vàng đi tới.
"Đinh tiểu thư, ngươi vòn nhớ ta không?"
Đoạn Đạc thích Đinh Nguyệt Toàn, nhưng không thể làm phiền Đinh Nguyệt Toàn khi nàng đang ca hát. Hanqs cố ý chờ đến tận đây, chỉ đẻ nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn.
Đinh Nguyệt Toàn nhận ra người này: "Đoạn tiên sinh."
Lúc trước Đinh Nguyệt Toàn đã gặp qua người này, nầng biết hắn là thiếu đông gia của tiệm cơm Tân Thành.
Đoạn Đạc nhìn Tần Kiêu một cái: "Ta muốn nói chuyện riêng với Đinh tiểu thư.."
Hắn nói chuyện rất lễ phép, cũng khống khiến người ta thấy khó chịu
Tần Kiêu liếc Đoạn Đạc một cái.
Hắn không biết người này có mục đích gì, tất nhiên hắn sẽ không rời đi.
Đoạn Đạc lại nói thêm một câu: "Ta cũng không có ác ý."
Lúc này Tần Kiêu mói tránh ra xa một chút. Nhưng hắn cũng không cách quá xa Đinh Nguyệt Toàn.
Vừa đủ để thấy rõ tình hình của Đinh Nguyệt Toàn.
Đoạn Đạc thấy Tần Kiêu rời đi, nói: "Lúc trước ta đã nghe Đinh tiểu thư hát.."
Tuy Đinh Nguyệt Toàn nghe, nhưng trái tim nàng không ở chỗ này.
Nam nhân này tìm nàng nói chuyện, Tần Kiêu cứ vậy mà đi, chẳng lẻ hắn không lo lắng cho nàng sao?
Ánh mắt của Đinh Nguyệt Toàn như vô tình mà nhìn qua Tần Kiêu một cái, nhận ra hắn cũng không nhìn nàng.
Như là cũng không để ý việc nàng nói chuyện cùng người khác.
Trong lòng Đinh Nguyệt Toàn có chút mất mát.
Tần Kiêu vẫn luôn che chở nàng, nàng ở trong lòng Tần Kiêu, chỉ là một bạn hữu thôi sao?
Gió lạnh thổi đến, Đinh Nguyệt Toàn chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay phát ra hơi lạnh.
Tần Kiêu đứng cách đây không xa.
Lúc đầu ahnws cũng không nhìn Đinh Nguyệt Toàn, sau đó hắn bắt đầu nghĩ ra một chuyện.
Tần Kiêu nghĩ thầm, người này tới tìm Đinh Nguyệt Toàn, cũng không biết nhân phẩm ra sao.
Đinh Nguyệt Toàn là bằng hữu của hắn, hắn muốn quan sát người nọ thêm mới an tâm.
Tần Kiêu tự nói với chính mình như vậy. Vì thế, tầm mắt hắn lại đặt lên người Đinh Nguyệt Toàn.
Trùng hợp chạm đến đôi mắt đen nhánh của Đinh Nguyện Toàn.
Tần Kiêu ngẩn ra, nhanh xhongs quay đầu, thu hồi tầm mắt.
Không biết vì sao, bị Đinh Nguyệt Toàn nhìn, hắn có chút chột dạ.
Vốn là Đinh Nguyệt Toàn cho rằng Tần Kiêu không để ý đến nàng, không ngờ rằng nàng phát hiện Tần Kiêu đang nhìn mình.
Trong lòng Đinh Nguyệt Toàn xuất hiện một tia vui mừng, vẻ mặt càng thêm ấm áp.
Những lời Đoạn Đạc nói, một chứ nàng cũng không nghe thấy.
Đoạn Đạc nhìn Đinh Nguyệt Toàn, chỉ cảm thấy nàng càng đẹp hơn
Hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay của Đinh Nguyệt Toàn: "Đinh tiểu thư.."
Cau mày Đinh Nguyệt Toàn, vừa muôna trânh ra. Nhưng khi nàng nhìn qua Tần Kiêu, đôi mắt khẽ chuyển qua, dừng lại mọi hành động.
Tần Kiêu đang nhìn đến.
Đinh Nguyệt Toàn đang nói chuyện với, hắn vẫn có chút không yên tâm, vẫn luôn chú ý động tĩnh phía bên này.
Khi hắn nhìn thấy Đoạn Đạc nắm lấy cánh tay Đinh Nguyệt Toàn, sắc mặt lạnh xuống, người này muốn làm gì Đinh Nguyệt Toàn vậy.
Hắn nahnh chóng đi qua, vẻ mắt nôn nóng.
Thấy vậy, đáy mắt Đinh Nguyệt Toàn xuất hiện một ý cười rất nhỏ.
Tần Kiêu đi đến phía trước, chỉ thấy Đoạn. Đạc buông lỏng cánh tay.
Đoạn Đạc mở miệng: "Đinh tiểu thư, ngượng ngùng, là ta thất lễ."
Ngữ điệu Đoạn Đạ có sự áy náy, hắn không nên hành động đột ngột với Đinh Nguyệt Toàn như vậy.
Hành động của Tần Kiêu cứng lại.
Thấy Đoạn Đạc xin lỗi, hắn cũng không còn gì để nói.
Đinh Nguyệt Toàn vẫn luôn chú ý phản ứng của Tần Kiêu, ý cười nơi đáy mắt của nàng càn thêm lớn.
Nàng nhìn Đoạn Đạc, nhẹ giọng nóii: "Không sao."
Sau khi Đoạn Đạc rời đi, khắp nơi trở lại yên tĩnh.
Tần Kiêu nhìn Đinh Nguyệt Toàn: "Đinh.. Nguyệt Toàn, ta đưa ngươi về nhà."
Nhớ lúc trước Đinh Nguyệt Toàn nói với hắn đừng là Đinh tiểu thư nữa, Tần Kiêu vội vàng sửa miệng.
Đinh Nguyệt Toàn cười cười: "Ừm."
Trong cảnh đêm lặng lẽ, Bến Thượng Hải phồn hoa cũng chìm trong màu sắc lạnh lẽo tối tăm, màu đen vô hạn cứ đang tràn ra.
Ô tô chạy rất vững, đi qua từng con phố yên tĩnh.
Đinh Nguyệt Toàn quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài là đêm đông hiu quạnh, hơi thở thấm lạnh. Nhưng trái tim Đinh Nguyệt Toàn lại nhảy lên tùng nhịp ấm áp.
Trong đầu của nàng là dáng vẻ của Tần Kiêu.
Vừa mới nãy khi Đoạn Đạc nắm chặt tay nàng, sau khi Tần Kiêu nhìn thấy đã lập tức đi tới.
Vì saoTần Kiêu phải làm như vậy, nàng chỉ muốn một đáp án.
Đinh Nguyệt Toàn chợt mở miệng, đánh tan sự yên tĩnh: "Tần Kiêu, vừa rồi vì sao ngươi lại đi đến?"
Ngữ khí Tần Kiêu nghiêm túc: "Ta lo Đoạn tiên sinh swx làm chuyện không nên làm."
Đinh Nguyệt Toàn là bằng hữu của hắn, hắn sẽ không để nàng rơi vào nguy hiểm.
Khóe miệng Đinh Nguyệt Toàn cong lên: "Vậy là ngươi lo lắng cho ta sao?"
Trước đến giờ Tần Kiêu luôn kiệm lời, cũng không đem những cvuyenej trong lòng nói ra.
Tuy ngoài miệng Tần Kiêu không nói gì, nhưng Đinh Nguyệt Toàn hiểu, Tần Kiêu đang quan tâm đến nàng.
Người này thật là, khẩu thị tâm phi*.
*khẩu thị tâm phi: Miệng không nói nhưng thân thể rất thành thật .
Ánh trăng sáng chiếu đến giữa đôi mày của Đinh Nguyệt Toàn, vối là ánh sáng dịu dàng, lại càng thêm yên tĩnh.
Tần Kiêu không suy nghĩ: "Nguyệt Toàn, ngươi là bằng hữu của ta, tất nhiên ta sẽ lo lắng cho ngươi."
Vừa dứt lời, không khí bên trong xe như bị đông lại.
Bóng đêm dày đặc đè ép xuống. Mặc dù cửa kính xe đã chặn hết khí lạnh ở ngoài, nhưng Đinh Nguyệt Toàn lại thấy lạnh hơn bao giờ hết.
Bóng cay bên ngoài cửa sổ lướt qua, che lấp xe lại, in lên những vệt tối.
Ánh trang trong trẻo lạnh nhạt bị che khuất một nửa, không nhìn ra vẻ mặt Đinh Nguyệt Toàn.
Giọng nói của Đinh Nguyệt Toàn hơi lạnh: "Bằng hữu?"
Giọng nói của nàng đặt trong bầu không khí yên tĩnh, rất nhẹ, rất lạnh, nhanh chóng tan ra.
Trái tim cũng đang từ từ chìm xuống.
Đinh Nguyệt Toàn xác định, vừa rồi nàng thấy rõ trong mắt Tần Kiêu ánh lên sự quan tâm. Nhưng điều nàng muốn nghe, không phải là cái đáp án này.
Ngay từ khi bắt đầu, khi nàng nhìn thấy tấm nahr trên trang báo, nàng biết Tần Kiêu có tham gia vào việc thủ tiêu luận võ chợ đen.
Khi đó, nàng rất thưởng thức Tần Kiêu.
Sau này, khi Tần Kiêu đi bên cạnh bảo vệ cho nàng. Thạt sự nàng đã xem Tần Kiêu là bằng hữu. Nhưng khi đó, Tần Kiêu cứu nàng..
Không biết từ khi nào, cảm xúc nàng dành cho Tần Kiêu đã thay đổi.
Nàng không muốn mình chỉ là bằng hữu của Tần Kiêu.
Đinh Nguyệt Toàn nhẹ giọng nói một câu: "Phải không?"
Một tiến rất nhẹ, lộ ra sự lạnh lẽo.
Phản ứng của Đinh Nguyệt Toàn hơi kỳ quái, Tần Kiêu có chút khó hiểu: "Đinh tiểu thư, là ngươi đã nói mà, chúng ta cũng xem như là bằng hữu."
Tần Kiêu không hiểu, Đinh Nguyệt Toàn bây giờ đang làm sao?
Lúc trước Đinh Nguyệt Toàn đã nói với hắn, về sau hai người là bằng hữu. Ở trong lòng Tần Kiêu, hắn vẫn luôn coi Đinh Nguyệt Toàn là một bằng hữu mà đối đãi.
Tần Kiêu thật sự không đoán được suy nghĩ Đinh Nguyệt Toàn.
Nghe thấy Tần Kiêu nói vậy, Đinh Nguyệt Toàn càng thêm tức giận: "Ngươi không biết, hay giả vòe không biết?"
Nếu là người khác, họ nhất định sẽ hiểu lý do nàng tức giận.
Nhưng mà đây là Tần Kiêu, vẻ mặt nghi hoặc không giống giả vờ.
Hắn thật sự không biết vì sao nàn lại tức giận.
Chính là cảm xúc của nàng dành cho hắn, lại rất khó mà nói rõ ràng.
Dù sao nàng cũng là một nữ tử.
Đinh Nguyệt Toàn liếc Tần Kiêu một cái, đúng là một cái ván gỗ phiềm phức
Nếu nàng nổi giận với Tần Kiêu, thật giống nhue đang đánh vào bịch bông vậy. Bên trong trống rỗng, không nhận được đáp trả, ngay cả bản thân nàng cũng không thấy thoải mái.
Lửa giận của Đinh Nguyệt Toàn nhanh chings chìm xuống.
Tần Kiêu chú ý đến sắc mặt của Đinh Nguyệt Toàn, thử thăm dò hỏi: "Ta có chỗ nào sai hả?"
"Hay là ta nói sai rồi, nên đã chọc giận ngươi?"
Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Kiêu vẫn không tòm ra nguyên nhân.
Lúc này, Đinh Nguyệt Toàn đã bình tĩnh xuống, nàng nhàn nhạt mở miệng: "Tần Kiêu, đối với ngươi, ta chỉ là một bằng hữu thôi sao?"
Đinh Nguyệt Toàn rũ mắt, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Câu hỏi cảu nàng nghe như là một câu hỏi bình thường nhất.
Nhìn nàng rất thản nhiên, nhuneg nàng đã dấu đi cảm xúc thật của mình.
Tay Đinh Nguyệt Toàn hơi nắm chặt.
Nàng có chút khẩn trương, lời nàng vừa nói đã rõ ràng như vậy, Tần Kiêu sẽ hiểu được ý của nàng đúng không.
Nghe vậy, Tần Kiêu hơi đờ người ra.
Tần Kiêu trầm tư, cảm xúc mà hắn dành cho Đinh Nguyệt Toàn là như thế nào.
Lúc trước, hắn chưa từng nghe nói đến người tên Dạ Lai Hương. Cho đến khi Thẩm Cửu gia tới tìm hắn, nói muốn hắn giúp bảo vệ Dạ Lai Hương.
Thẩm Cửu gia nói với hắn, Dạ Lai Hương là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất Bến Thượn Hải.
Tần Kiêu đồng ý với ThẩmcCửu gia, đi đến bên cạnh Đinh Nguyệt Toàn..
Nhưng không biết từ khi nào, ánh mắt của hắn vẫn luôn đi theo nàng.
Đinh Nguyệt Toàn với hắn mà nói, hình như là rất đặc biệt.
Tần Kiêu quay đầu nhìn Đinh Nguyệt Toàn, nhưng hắn không hiểu, vì sao Đinh Nguyệt Toànlại muốn hỏi như vậy.
Thạt lâu sau không nghe thấy giọng nói của Tần Kiêu, sự mong chờ nơi đáy mắt của Đinh Nguyệt Toàn cũng lùi xuống.
Bên trong xe chứa đầy sự yên lặng, loại cảm giác yên tĩnh này rất nặng nề, nhue một cơi gió lạnh vậy, chậm rãi mà lướt qua trái tim Đing Nguyệt Toàn.
Ánh mắt Đinh Nguyệt Toàn nặng nề: "Dừng xe."
Giọng nói Đinh Nguyệt Toàn có chút lạnh, giống như ánh trăng vậy.
Tần Kiêu hơi nhíu mày: "Đinh tiểu thư, bây giờ chúng ta nên bình tĩnh một chút."
Cứ như vậy mà xuống xe thì quá mức lỗ mãng..
Đinh Nguyệt Toàn không nhìn hắn, lạnh lùng lặp lại: "Dừng xe."
Ánh sáng tròn xe càng tối hơi, không khí bên trong càng thêm ngộp ngạt.
Lúc này, bên trong xe rất yên tĩnh, cucej kỳ áp lực.
Hai người đều không nói gì.
Một lát sau, ô tô chậm rãi dừng lại.
Bây giờ tâm trạng của Tần Kiêu cực kỳ phức tạp, bởi vì Đinh Nguyệt Toàn câu nói của, suy nghĩ của hắn cũn trở nên rối loạn.
Hắn quyết định xuống xe để nói chuyện rõ ràng với Đinh Nguyệt Toàn.
Cửa xe mở ra, Đinh Nguyệt Toàn xuống xe, không khí lạnh lẽo cũng lan đến.
Nàng nahnh chóng đi về phía trước.
Bây giờ nàng không muốn nhìn mặt Tần Kiêu.
Tần Kiêu nhanh chóng đi theo, ngữ khí quan tâm: "Đinh tiểu thư, ta đưa nguoie về nhà trước."
Bây giờ cũng đã khuya, một mình nàng về nhà hắn không an tâm.
Tần Kiêu tiếp tục nói: "Nếu ngươi gặp nguy hiểm.."
Đinh Nguyệt Toàn chợt dừng bước chân, xoay người nhìn Tần Kiêu.
Nàng ngưỡng mặt, nghiêm túc nhìn hắn.
Đinh Nguyệt Toàn gằn từng chữ: "Vậy ngươi sẽ lo lắng sao?"
Nếu Tần Kiêu không cho nàng đi, vậy nàng phải hỏi rõ ràng.
Khắp nơi đều là bóng tối bao trùm, ánh trang sáng hạ xuống, vẽ hình bóng nàng thêm yên tĩnh, sắc mặt càng thêm nhu hòa.
Trái tim Tần Kiêu bỗng rối vài nhịp.
Tần Kiêu vừa muốn trả lời. Lúc này, ánh mắt hắn đột nhiên dừng qua một phía, mày hơi nhíu lại.
Phía sau có một người đang theo giõi họ.
Hành động của người nọ rất lén lút, trong tay còn cầm camera, rất giống những phóng viên ở Bến Thượng Hải.
Có một chiếc xe ở cách đó không xa, đúng là xe của phóng viên.
Bọn họ thấy có một đôi nam nữ đang cãi nhau, bóng dáng người nữ có hơi quen mắt, hình như là Dạ Lai Hương.
Nhưng mà quá tối, cũng không rõ nữ nhân kia có phải là Dạ Lai Hương hạy không, hắn ta muốn nhìn cho rõ
Nếu người nọ là Dạ Lai Hương, chụp được chuyện của nàng sẽ trở thành một tin tức lớn.
Tần Kiêu nhìn rõ tình hình bên kia, đôi mắt hắn lạnh xuống.
Tần Kiêu mở miệng: "Có phóng viên."
Sau đó, hắn vươn tay, kéo Đinh Nguyệt Toàn, muốn đưa Đinh Nguyệt Toàn lên xe.
Tay nàng rất gầy, rất lạnh.
Lòng bàn tay Tần Kiêu chạm vào tay nàng, loại cảm giác này rất rõ ràng.
Cảm giác lạnh lẽo ấy lan ra, tựa như ánh trăng đang sáng lên.
Từng chút từng chút một đánh vào đáy lòng Tần Kiêu, trong bóng đêm yen tĩnh lại càng thêm rõ ràng.
Tần Kiêu ngẩn ra, theo bản năng muốn buông ra.
Hắn đưa mắt nhìn lên, lướt qua khuôn mặt Đinh Nguyệt Toàn.
Đinh Nguyệt Toàn cũng trùng hợp nhìn qua.
Trong đêm, bốn mắt nhìn nhau.
Bên tai là tiếng gió lạnh thấu xương, mà trái tim Tần Kiêu bỗng dưng yên tĩnh xuống dưới.
Trong không khí im lặng, Tần Kiêu dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của nàng.
Rất nhỏ, nhưng cũng rất rõ ràng.
Không biết sao, hắn lại không hề muốn buông tay.
Tần Kiêu hơi nắm chặt tay lại, tay của Đinh Nguyệt Toàn hoàn toàn bị bao bọc.
Đinh Nguyệt Toàn bỗng nhiên cười.
Giọng noia của Tần Kiêu vang lên: "Đi thôi."
Đinh Nguyệt Toàn không phản kháng, lên xe.
Ô tô chậm rãi khởi động, đi vào trong bóng đêm.
* * *
Trường đua ngựa của Tô gia xảy ra chuyện như vậy, rất nhanh đã bị Tô gia ép xuống.
Hạ Tuân muốn tra rõ việc này, hắn biết, trong Hạ Công Quán đã bị người ta đặt đinh vào.
Nếu muốn động vào mấy người đó, Hạ Tuân cần pgair tìm được một lý do thích hợp. Hạ Tuân không ther tin người khác, chỉ có thể nói chuyện này cho mẫu thân hắn.
Hạ tiên sinh làm bên chính trị, thường xuyên không có mặt ở Thượng Hải, chuyện trong nhà đều do Hạ thái thái làm chủ.
Mẫu thân Hạ Tuân là thương nhân, là đương gia của thuận hàng thực phẩm miền Nam. Bây giờ Hạ Tuân đã trở lại Thượng Hải, thuận hàng thực phẩm miền Nam đã giao lại vào tay Hạ Tuân.
Hạ thái thái biết chuyện xảy ra ở trại nuôi ngựa Tô gia, có chút hoảng loạn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lục Tam thiếu và Tô đại công tử hoàn toàn tin vào Hạ gia, chuyện này làm Hạ thái thái yên tâm không ít.
Nếu Lục Tam thiếu đã có kế hoạch, Hạ thái thái tất nhiên sẽ phối hợp.
Dám bỏ người vào trong Hạ Công Quán, cũng không nghĩ đến hậu quả.
Hạ Tuân đã thương lượng với Tô Minh Triết xong, hai ngưòi đã có được tiếng nói chung.
Chuyện bên trường đua ngựa đã được Tô gia xử lý xong, không ai biết hôm đó đã xảy ra trận đấu súng, người chứng kiến là Lục Hoài và Diệp Sở.
Tô gia chỉ nói với bên ngoài, Tô Minh Triết bị thương, tạm thời không thể ra mặt.
Nhưng họ hiểu, chuyện này rơi vào tai người để tâm, nhất định sẽ có ý khác.
Ngày hôm sau, vốn là có hội nghị hội đồng quản trị của Hoa Thương hội tổ chức ở tiệm cơm Tân Thành. Tô Minh Triết thật sự không có tham dự, vẫn lấy cớ bị thương như cũ.
Ngay cả hội nghị cũng không thể đến, thương thế của Tô Minh Triết nhất định không nhẹ.
Hạ Tuân nhìn chằm chằm vào người ở Hạ Công Quán, chỉ cần một chút gió thổi có lay, hắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra.
Tô Minh Triết gặp nạn, tên người làm ở Hạgia cũng không quau về. Hai chuyện này cũng để để cho người đang ẩn náu ở đây làm ra động tĩnh khác thường.
Nhưng đợi đến khi Hạ Tuân bắt những người đó, bọn họ đã uống thuốc độc tự sát.
Ánh mắt Hạ Tuân trầm xuống, lúc trước Lục Hoài đã nhắc nhở hắn, không thể rút dây động rừng. Hắn lại im lặng mà thay đổi những con cờ đó ở Hạ gia.
Xem ra, chuyện này phức tạp hơn tưởng tượng nhiều.
* * *
Hán Dương.
Trong phòng rất yên tĩnh, bóng đêm đánh ập đến.
Mạc Thanh Hàn ngồi trong phòng một mình, tùy ý để bóng đêm nuốt chửng hắn. Không thể nhìn rõ nét mặt hắn ta, giống như đêm tối.
Không biết đã qua bao lâu, mặt trời dần xuất hiện.
Ánh ban mai xuất hiện, chiếu sáng cả căn phòng.
Mạc Thanh Hàn đứng dậy, đi đến trước cửa sổ.
Hắn ta mở cửa sổ ra, tiếng kẽo kẹt vang lên, gió lạnh xông vào.
Mạc Thanh Hàn đứng trước cửa sổ, bóng lưng cô tịch, gió lạnh thổi qua, hắn ta lại không thèm để ý.
Trong tầm mắt hắn là sự hoang vắng, đang giữa mùa đông, cây cỏ hoang tàn.
Đêm xuống bình minh lên, đèn dầu ben ngoài cũng đã tăt, tất cả trống rỗng.
Bầu trời tối như than đang hạ màn, Mạc Thanh Hàn đứng trong căn phòng tịc liêu.
Trước khi rời khỏi Thượng Hải, hắn ta đã nhạn ra có người hoài nghi Thượng Yên.
Khi hắn ta đi Hán Dương, hắn thu hồi tất cả thủ vệ bên canh Thượng Yên.
Trải qua chuyện này, Thượng Yên đã thành một con cờ bị bỏ rơi.
Chỉ cần để Thượng Yên lộ ra dấu vết, hắn ta sẽ không tiếp tục sử dụng nàng.
Cho dù sau lưng Thượng Yên là Thượng gia rất có lợi với hắn ta, nhưng hắn ta sẽ không vù mấy người râu ria mà để lộ chính mình.
Trong khoảng thời gian hắn ta không có mặt ở Thượng Hải, những hành động liên tiếp của Tịnh Vân đã suýt nữa làm hắn ta bị phát hiện.
Tịnh Vân muốn châm ngòi Hạ gia và Tô gia, nhưng không ngờ rằng, bị người khác phản lại, những con cờ xếp vào trong Hạ gia thành nước cờ chết.
Những người này đã cho uống thuốc độc từ trước, sẽ không ai tra ra trên đầu Tịnh Vân.
Cứ cho là như thế, Mạc Thanh Hàn swx không để cho Tịnh Vân làm việc cho hắn ta thêm nữa.
Những việc này đều coa liên qua đến Luc Hoài, hắn nhất định sẽ nghi ngờ, đề cao cảnh giác.
Nhìn mua đông khô tàn ở Hán Dương, ánh mắt Mạc Thanh Hàn nặng nề, giống như sự u ám ngoài cửa sổ.
Hắn nghĩ rằng, đây là thời điểm để hắn trở lại Thượng Hải.
* * *
Tô gia và Hạ gia đều đang bận chuyện.
Tô Minh Triết làm bộ đang dưỡng thương, hắn gọi cho Diệp Sở nói một tiếng, để nàng đừng rời khỏi Diệp Công Quán
Tránh cho ngườ nào đó đông tâm tư.
Cả ngày nay, Diệp Sở cũng không ra khỏi nhà.
Tối hôm nay, cũng đã không còn sớm nữa, Diệp Sở chuẩn bị đóng cửa sổ đi ngủ.
Diệp Công Quán yên tĩnh vạn phần, khắp nơi đều không có một tiếng động, nàng đặt tay lên cửa sổ.
Nàng còn chưa kịp đóng cửa, khi lơ đãng nhìn ra ngoài, động tác của nàng cứng lại.
Trong đêm tối, ánh sáng của các ngôi sao mờ nhạt, trong sân có một người đang đứng.
Hấn đứng trong đêm tối, xung quanh là ánh sáng mỏng manh, không thể nhìn rõ mặt hắn.
Nhưng bóng người rất quen thuộc.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã coa ther biết người đó là Lục Hoài.
Diệp Sở buông tay, không đóng cửa sổ nữa, nàng lùi vào phòng một bước, đứng trong phòng nhìn hắn.
Hôm nay, Bạch Nah không tới để đưa tin, ám vệ cũng không có động tĩnh gì.
Lục Hoài cũng không thông báo cho nàng, đã tự chạy đến.
Coa phảo là có chuyện gì quan trọng không?
Lục Hoài nhíu mày, nhìn về phía Diệp Sở.
Hắn bước nhanh hơn, bước chân coa chút nóng vội.
Trong lòng hắn coa chút nghi ngờ, nếu không thể tháo ra, hắn không thể nào ngủ được.
Diệp Sở mở cửa phòng, gioa lạnh thổi vào trong, nhiệt độ trong phòng hơi thấp xuống.
Nàng cảm thấy có chút lạnh, không khỏi rùng mình.
Lục Hoài đi qua hành lang, đi từng bước một về phía Diệp Sở.
Khi hắn đi đến cửa, đã thấy Diệp Sở đang chờ hắn.
Hắn nhìn vào đôi mắt nàng, bước chân hơi dừng lại.
Tối hôm qua, Lục Hoài đã mơ thấy một giấc mơ. Sau khi tỉnh lại, sự hoang mang vẫn còn đó.
Nhưng sáng nay công chuyện rất nhiều, đến tối mới có chút thời gian.
Cho nên, Lục Hoài chưa kịp thông báo cho Diệp Sở, đã đi tới tìm nàng.
Tầm mắt Lục Hoài rất rõ ràng, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Diệp Sở." Lục Hoài vừa gọi nàng, vừa đưa tay ra đóng cửa lại.
Gió lạnh bị chặn ngoài cửa, chỉ có hai người đứng đôi diện nhau trong phòng.
Lục Hoài im lặng nhìn nàng chăm chú, nhưng Diệp Sở không nhận ra hắn có gì đó không đúng.
Nàng hỏi: "Sao hôm nay lại đến đây?"
Lục Hoài mở miệng: "Ta có vài việc không hiểu rõ lắm."
Diệp Sở lại hỏi: "Chuyện gì?"
Lục Hoài không đáp, im lặng nhìn nàng.
Giây tiếp theo, hắn chọt bước về phía nàng.
Hơi thở của hắn đến gần, Diệp Sở cũng không lùi ra sau.
Lục Hoài cúi người, đôi tay vòng qua người Diệp Sở, ôm lấy nàng.
Trền ngươig hắn có chút lạnh, như đã đứng ngoài sân rất lâu.
Động tác của Lục Hoài quá bất ngờ, không hề báo động trước, cơ thể Diệp Sở hơi cứng đờ.
Người nàng rất ấm, vừa hay sưởi ấm cơ thể đang lạnh của hắn.
Tuy nsngf cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không dãy dụa, cứ mặc kệ hắn.
Lòng bàn tay của Lục Hoài nhẹ nhàng mơn trớn cánh tay nàng, động tác không lớn, nàng cũng không nhật ra.
Này cũng không giống một cái ôm, mà là giống như đang điều tra.
Giấc mộng đêm qua quá chân thực, đến nỗi Lục Hoài cũng phải nghi ngờ.
Hôm qua họ gặp nhau ở trường đua ngựa, đêm qua hắn lại mơ thấy mình dạy một nữ tử cưỡi ngựa.
Rõ ràng là khung cảnh giống nhau, nhưng chuyện xảy ra lại rất khác.
Vậy mà hắn lại cảm thấy rằng, giữa hai chuyện này chăcs chắn có liên quan.
Lục Hoài vừa ôm lấy Diệp Sở, đồng thời cũng cảm nhận cơ thể của nàng.
Cực kỳ mềm mại.
Cảm giác trên người nàng, rất giống với người kia.
Chẳn lẽ là cơ thể của nử tử đều giống nhau sao?
Hay là nàng chính là người trong mộng?
Hắm vẫn không ther hiểu, rốt cuộc hắn chỉ ôm qua một nữ nhân.
Lục Hoài lâm vào suy nghĩ, vô ý mà ôm nàng chặt hơn một chút.
Diệp Sở không biết hắn đang muốn làm gì, chỉ thấy vòng ôm hơi xiết lại.
Nàng có chút khó chịu, nhẹ nhàng vùng vẫy, lại cũng không rời khỏi vòng ôm của hắn.
Hắn nhíu mày xuống, đôi tay lại ôm chặt hơn.
Âm thanh trầm thấp, vang lên trong đêm, cực kỳ rõ ràng
"Đừng động."
/209
|