Trước khi tới nhà tù Hán Dương, Lục Hoài đã ra một quyết định.
Trong lòng hắn hiểu rõ, bất kể là kẻ nào đều cũng sẽ có nhược điểm.
Cho dù Ngụy các chủ đã rời khỏi giang hồ, không dính bụi trần. Nhưng khi hắn ta ở trong trần thế thì vẫn còn điều bận tâm.
Theo những gì Lục Hoài điều tra được, mấy năm nay Ngụy các chủ biến mất, không có một ai biết hắn ta đi đâu.
Giang tiên sinh vẫn luôn tìm tung tích của Ngụy các chủ nhưng vẫn không hề có chút đầu mối nào.
Lục Hoài đã từng nghe đến tính tình của Giang tiên sinh. Hắn ta vẫn luôn mang vỏ bọc là một thân sĩ, làm việc trầm tĩnh, sẽ không can thiệp vào những chuyện tình khác.
Giang tiên sinh trước đến nay luôn lạnh nhạt, rất ít khi để chuyện gì ở trong lòng. Nói vậy, Ngụy các chủ với hắn ta mà nói, là một người cực kỳ quan trọng.
Cho nên, Lục Hoài quyết định nói về chuyện của Ám Các trước. Hắn lại nhìn phản ứng của Ngụy các chủ để tiếp cận bí mật của Ám Các.
Ngụy các chủ luôn không để ý đến chuyện gì, nhưng khi nghe đến tên của Giang tiên sinh, sắc mặt hắn ta có chút giãn ra.
Lục Hoài tiếp tục nói: "Giang tiên sinh bây giờ vẫn rất tốt."
Ngụy các chủ không nói gì, nhưng biểu cảm lại thư lãng* vài phần, tựa hồ cả người thả lỏng xuống dưới.
*thư lãng: 舒 buông lỏng, 朗 sáng sủa. Mình không chắc lắm nhưng trong ngữ cảnh này thì từ đó là "nét mặt hơi buông lỏng và có chút sáng sủa" chăng =)).
Lục Hoài nói tiếp: "Ngươi có muốn đi gặp hắn không?"
Cuối cùng thì Ngụy các chủ cũng có phản ứng, hắn ta quay đầu nhìn Lục Hoài.
Tầm mắt hắn ta dừng trên gương mặt của Lục Hoài, nhận ra ngũ quan của người này không hề quen mắt.
Ngụy các chủ mở miệng: "Ngươi là ai?"
Lục Hoài cũng không trả lời: "Chuyện này không quan trọng."
Lòng cảnh giác của Ngụy các chủ dâng lên: "Ngươi đến đây có mục đích gì?"
Giọng điệu của Lục Hoài rất bình thản: "Đưa ngươi ra ngoài."
Ngụy các chủ ngẩn ra, nhà tù Hán Dương canh giữ nghiêm ngặt, xung quanh đều là nơi hoang vu. Nếu như rời khỏi đây một bước, đều sẽ bị lộ ra.
Hắn ta đề cao cảnh giác, người này đến cuối cùng có mục đích gì?
Lục Hoài: "Ta biết, bằng bản lĩnh của Ngụy các chủ ngươi, ra vào nhà tù Hán Dương giống như ra vào chốn không người."
"Ngươi không đi, chỉ vì ngươi không muốn đi."
Ngụy các chủ: "Ta đã không còn điều vướng bận."
Lục Hoài nở nụ cười: "Phải không?"
Lục Hoài quyết định nói cho Ngụy các chủ một việc. Nếu như hắn ta biết, ý nghĩ muốn lánh đời sẽ mất.
"Ám Các rời khỏi Nam Kinh, cứ điểm bây giờ đang ở Thượng Hải."
"Bến Thượng Hải rất loạn, có người muốn hãm hại Ám Các."
"Cho nên, Giang tiên sinh chọn việc quy hàng Lục Tam thiếu."
Ngụy các chủ mày nhăn lại: "Quá cẩu thả."
Ngụy các chủ biết Đốc Quân Lục Tông Đình chưởng quản địa khu sự vụ Hoa Đông, Lục Tam thiếu là con của hắn ta.
Ám Các vốn là một tổ chức giang hồ độc lập. Nếu như nó muốn hợp tác với người ngoài, sẽ hành động thiếu tự do.
Nghe như vậy, Lục Hoài cũng không nổi giận. Bởi vì chuyện này vốn đã ở trong dự kiến của hắn.
Chỉ cần Lục Hoài thành công khơi dậy sự quan tâm của Ngụy các chủ đối với Ám Các, vậy thì đã có thể thuyết phục hắn ta rời khỏi nhà tù Hán Dương.
"Giang tiên sinh biết ngươi ở trong nhà tù Hán Dương, phái ta tiến vào gặp ngươi."
"Sau khi rời khỏi nhà tù Hán Dương, ta có thể mang ngươi đi gặp hắn."
"..."
Lục Hoài không đổi sắc mặt mà nói láp.
Nếu không lấy Giang tiên sinh làm lý do, Ngụy các chủ tuyệt không đồng ý.
Lúc trước, Giang tiên sinh quy hàng Lục Hoài, lần này hắn cứu ra Ngụy các chủ cũng coi như thành là Lục Hoài cho hắn ta thành ý.
Còn có một nguyên nhân khác. Giang tiên sinh đã tìm Ngụy các chủ thật lâu nhưng không có phát hiện tung tích của hắn ta.
Nếu là Lục Hoài thay Giang tiên sinh tìm được, cũng là muốn nhắc một chuyện.
Mặc dù người của Lục Hoài ở Thượng Hải. Nhưng chuyện bên ngoài, hắn đều biết rất rõ ràng.
Ngụy các chủ nhìn lưới điện vây bên ngoài tường, im lặng hồi lâu.
Thời gian hóng mát sắp hết.
Lục Hoài xoay người, chuẩn bị rời đi. Lúc này, một giọng nói truyền đến phía sau.
Ngụy các chủ chợt nói một câu: "Trong phòng thẩm vấn có một đường hầm."
Lục Hoài nhíu mày.
Ngụy các chủ đã sớm phát hiện ra đường hầm. Nhưng bây giờ, hắn ta muốn vượt ngục.
Lục Hoài lập tức đi vào nhà tù, không hề dừng lại
* * *
Bến Thượng Hải, phòng ca múa Đại Đô Hội.
Tần Kiêu chú ý tới hai người của Hồng Môn không thích hợp, nhanh chóng gọi lại.
Hai người này nghe thấy giọng nói của Tần Kiêu, bước chân hơi chậm lại.
Bọn họ biết Tần Kiêu đã nổi lên nghi ngờ. Nhưng là bọn họ không có khả năng dừng tay, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, làm bộ như không nghe thấy.
Hàng lang không có nhiều người, cực kỳ an tĩnh.
Rất nhiều người đều đang trong phòng ca múa bên kia, không một ai chú ý đến bên này.
Người của Hồng Môn nhanh bước nhanh hơn, có chút không kiên nhẫn: "Bằng hữu của ta đang rất khó chịu, ta phải nhanh chóng đưa hắn về."
Nếu còn ở lại lâu, Tần Kiêu chắc chắn sẽ tiếp tục truy vấn. Bọn họ sẽ lộ ra càng nhiều sơ hở.
Tần Kiêu nhíu mày, hai người này quả nhiên có điều đáng nghi.
Tần Kiêu tiến lên vài bước, đưa tay kéo mũ của người đứng giữa.
Mũ bị xốc lên, lộ ra toàn bộ khuôn mặt của người kia.
Là Đinh Nguyệt Toàn.
Trên mặt Đinh Nguyệt Toàn có một dấu tay. Vì da nàng trắng nõn, dấu tay kia rất rõ ràng, có thể nhìn ra người xuống tay không hề lưu tình.
Đinh Nguyệt Toàn nhắm hai mắt, đầu rũ xuống.
Tần Kiêu chau mày, đáy mắt tối lại, không hề nén được lửa giận.
Người của Hồng Môn nhìn thấy vẻ mặt của Tần Kiêu, bọn họ biết mọi chuyện đã bị lộ, cũng không thể lá mặt lá trái với Tần Kiêu, chỉ có thể cứng rắn tiến lên.
Sau khi Tần Kiêu phát hiện là Đinh Nguyệt Toàn, lập tức kéo Đinh Nguyệt Toàn vào lòng của mình.
Hắn không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng này của Đinh Nguyệt Toàn.
Vì tránh để cho người khác thấy, Tần Kiêu dùng mũ che mặt Đinh Nguyệt Toàn.
Động tác của Tần Kiêu rất cẩn thận, dùng lực cũng nhẹ hơn vài phần. Hắn sợ đụng tới chỗ mặt bị thương của Đinh Nguyệt Toàn.
Sau khi đội mũ cho nàng xong, một tay Tần Kiêu vòng qua người Đinh Nguyệt Toàn, để nàng tựa đầu lên vai mình.
Tần Kiêu hiểu rõ, mục tiêu của hai người kia là Đinh Nguyệt Toàn. Chỉ có thể để Đinh Nguyệt Toàn ở bên cạnh mình, hắn mới có thể chú tâm đối phó hai người kia.
Người của Hồng Môn thấy tình thế không ổn, lập tức ra tay với Tần Kiêu.
Bọn họ đồng thời xuất kích. Một tên giơ nắm tay đánh về phía Tần Kiêu, một người khác đánh về phía Đinh Nguyệt Toàn trong lòng Tần Kiêu.
Tần Kiêu ôm Đinh Nguyệt Toàn, còn phải ứng phó công kích của hai người. Nhưng hắn vẫn không hề có chút hoang mang nào, cực kỳ bình tĩnh.
Tâm tính của Tần Kiêu rất kiên định, chuyện mà hắn đã nhận lời, hắn nhất định sẽ nghiêm túc mà làm.
Là tự Tần Kiêu không thể bảo vệ tốt cho Đinh Nguyệt Toàn. Dù thế nào đi nữa, chuyện tiếp theo, hắn sẽ không khiến cho Đinh Nguyệt Toàn lại bị thương.
Cơ thể Đinh Nguyệt Toàn gầy yếu, tựa vào trong lòng Tần Kiêu. Lúc Tần Kiêu vòng tay qua người nàng, chỉ cảm thấy nàng thật sự gầy yếu.
Hai người trước mặt khí thế tràn đầy. Không đạt được mục đích, họ quyết không bỏ qua.
Một lúc sau, Tần Kiêu lo lắng, đòn đánh của hai người kia rát khó tránh khỏi việc rơi vào trên người Đinh Nguyệt Toàn.
Tần Kiêu muốn tốc chiến tốc thắng, trong khoảng thời gian ngắn hạ gục hai kẻ này.
Tần Kiêu vừa ôm Đinh Nguyệt Toàn chặt hơn một chút, vừa đưa tay đánh ra một quyền, hung hăng đánh vào người đối phương.
Tần Kiêu dùng sức đánh thật mạnh, một quyền đánh vào cánh tay một người, cánh tay người kia cong lại, mất hết lực.
Tay của một tên khác khi sắp chạm vào quần áo của Đinh Nguyệt Toàn, Tần Kiêu bày mặt lạnh, nhấc chân đá vào lặc bộ của người kia.
Trong lòng hắn hiểu rõ, bất kể là kẻ nào đều cũng sẽ có nhược điểm.
Cho dù Ngụy các chủ đã rời khỏi giang hồ, không dính bụi trần. Nhưng khi hắn ta ở trong trần thế thì vẫn còn điều bận tâm.
Theo những gì Lục Hoài điều tra được, mấy năm nay Ngụy các chủ biến mất, không có một ai biết hắn ta đi đâu.
Giang tiên sinh vẫn luôn tìm tung tích của Ngụy các chủ nhưng vẫn không hề có chút đầu mối nào.
Lục Hoài đã từng nghe đến tính tình của Giang tiên sinh. Hắn ta vẫn luôn mang vỏ bọc là một thân sĩ, làm việc trầm tĩnh, sẽ không can thiệp vào những chuyện tình khác.
Giang tiên sinh trước đến nay luôn lạnh nhạt, rất ít khi để chuyện gì ở trong lòng. Nói vậy, Ngụy các chủ với hắn ta mà nói, là một người cực kỳ quan trọng.
Cho nên, Lục Hoài quyết định nói về chuyện của Ám Các trước. Hắn lại nhìn phản ứng của Ngụy các chủ để tiếp cận bí mật của Ám Các.
Ngụy các chủ luôn không để ý đến chuyện gì, nhưng khi nghe đến tên của Giang tiên sinh, sắc mặt hắn ta có chút giãn ra.
Lục Hoài tiếp tục nói: "Giang tiên sinh bây giờ vẫn rất tốt."
Ngụy các chủ không nói gì, nhưng biểu cảm lại thư lãng* vài phần, tựa hồ cả người thả lỏng xuống dưới.
*thư lãng: 舒 buông lỏng, 朗 sáng sủa. Mình không chắc lắm nhưng trong ngữ cảnh này thì từ đó là "nét mặt hơi buông lỏng và có chút sáng sủa" chăng =)).
Lục Hoài nói tiếp: "Ngươi có muốn đi gặp hắn không?"
Cuối cùng thì Ngụy các chủ cũng có phản ứng, hắn ta quay đầu nhìn Lục Hoài.
Tầm mắt hắn ta dừng trên gương mặt của Lục Hoài, nhận ra ngũ quan của người này không hề quen mắt.
Ngụy các chủ mở miệng: "Ngươi là ai?"
Lục Hoài cũng không trả lời: "Chuyện này không quan trọng."
Lòng cảnh giác của Ngụy các chủ dâng lên: "Ngươi đến đây có mục đích gì?"
Giọng điệu của Lục Hoài rất bình thản: "Đưa ngươi ra ngoài."
Ngụy các chủ ngẩn ra, nhà tù Hán Dương canh giữ nghiêm ngặt, xung quanh đều là nơi hoang vu. Nếu như rời khỏi đây một bước, đều sẽ bị lộ ra.
Hắn ta đề cao cảnh giác, người này đến cuối cùng có mục đích gì?
Lục Hoài: "Ta biết, bằng bản lĩnh của Ngụy các chủ ngươi, ra vào nhà tù Hán Dương giống như ra vào chốn không người."
"Ngươi không đi, chỉ vì ngươi không muốn đi."
Ngụy các chủ: "Ta đã không còn điều vướng bận."
Lục Hoài nở nụ cười: "Phải không?"
Lục Hoài quyết định nói cho Ngụy các chủ một việc. Nếu như hắn ta biết, ý nghĩ muốn lánh đời sẽ mất.
"Ám Các rời khỏi Nam Kinh, cứ điểm bây giờ đang ở Thượng Hải."
"Bến Thượng Hải rất loạn, có người muốn hãm hại Ám Các."
"Cho nên, Giang tiên sinh chọn việc quy hàng Lục Tam thiếu."
Ngụy các chủ mày nhăn lại: "Quá cẩu thả."
Ngụy các chủ biết Đốc Quân Lục Tông Đình chưởng quản địa khu sự vụ Hoa Đông, Lục Tam thiếu là con của hắn ta.
Ám Các vốn là một tổ chức giang hồ độc lập. Nếu như nó muốn hợp tác với người ngoài, sẽ hành động thiếu tự do.
Nghe như vậy, Lục Hoài cũng không nổi giận. Bởi vì chuyện này vốn đã ở trong dự kiến của hắn.
Chỉ cần Lục Hoài thành công khơi dậy sự quan tâm của Ngụy các chủ đối với Ám Các, vậy thì đã có thể thuyết phục hắn ta rời khỏi nhà tù Hán Dương.
"Giang tiên sinh biết ngươi ở trong nhà tù Hán Dương, phái ta tiến vào gặp ngươi."
"Sau khi rời khỏi nhà tù Hán Dương, ta có thể mang ngươi đi gặp hắn."
"..."
Lục Hoài không đổi sắc mặt mà nói láp.
Nếu không lấy Giang tiên sinh làm lý do, Ngụy các chủ tuyệt không đồng ý.
Lúc trước, Giang tiên sinh quy hàng Lục Hoài, lần này hắn cứu ra Ngụy các chủ cũng coi như thành là Lục Hoài cho hắn ta thành ý.
Còn có một nguyên nhân khác. Giang tiên sinh đã tìm Ngụy các chủ thật lâu nhưng không có phát hiện tung tích của hắn ta.
Nếu là Lục Hoài thay Giang tiên sinh tìm được, cũng là muốn nhắc một chuyện.
Mặc dù người của Lục Hoài ở Thượng Hải. Nhưng chuyện bên ngoài, hắn đều biết rất rõ ràng.
Ngụy các chủ nhìn lưới điện vây bên ngoài tường, im lặng hồi lâu.
Thời gian hóng mát sắp hết.
Lục Hoài xoay người, chuẩn bị rời đi. Lúc này, một giọng nói truyền đến phía sau.
Ngụy các chủ chợt nói một câu: "Trong phòng thẩm vấn có một đường hầm."
Lục Hoài nhíu mày.
Ngụy các chủ đã sớm phát hiện ra đường hầm. Nhưng bây giờ, hắn ta muốn vượt ngục.
Lục Hoài lập tức đi vào nhà tù, không hề dừng lại
* * *
Bến Thượng Hải, phòng ca múa Đại Đô Hội.
Tần Kiêu chú ý tới hai người của Hồng Môn không thích hợp, nhanh chóng gọi lại.
Hai người này nghe thấy giọng nói của Tần Kiêu, bước chân hơi chậm lại.
Bọn họ biết Tần Kiêu đã nổi lên nghi ngờ. Nhưng là bọn họ không có khả năng dừng tay, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, làm bộ như không nghe thấy.
Hàng lang không có nhiều người, cực kỳ an tĩnh.
Rất nhiều người đều đang trong phòng ca múa bên kia, không một ai chú ý đến bên này.
Người của Hồng Môn nhanh bước nhanh hơn, có chút không kiên nhẫn: "Bằng hữu của ta đang rất khó chịu, ta phải nhanh chóng đưa hắn về."
Nếu còn ở lại lâu, Tần Kiêu chắc chắn sẽ tiếp tục truy vấn. Bọn họ sẽ lộ ra càng nhiều sơ hở.
Tần Kiêu nhíu mày, hai người này quả nhiên có điều đáng nghi.
Tần Kiêu tiến lên vài bước, đưa tay kéo mũ của người đứng giữa.
Mũ bị xốc lên, lộ ra toàn bộ khuôn mặt của người kia.
Là Đinh Nguyệt Toàn.
Trên mặt Đinh Nguyệt Toàn có một dấu tay. Vì da nàng trắng nõn, dấu tay kia rất rõ ràng, có thể nhìn ra người xuống tay không hề lưu tình.
Đinh Nguyệt Toàn nhắm hai mắt, đầu rũ xuống.
Tần Kiêu chau mày, đáy mắt tối lại, không hề nén được lửa giận.
Người của Hồng Môn nhìn thấy vẻ mặt của Tần Kiêu, bọn họ biết mọi chuyện đã bị lộ, cũng không thể lá mặt lá trái với Tần Kiêu, chỉ có thể cứng rắn tiến lên.
Sau khi Tần Kiêu phát hiện là Đinh Nguyệt Toàn, lập tức kéo Đinh Nguyệt Toàn vào lòng của mình.
Hắn không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng này của Đinh Nguyệt Toàn.
Vì tránh để cho người khác thấy, Tần Kiêu dùng mũ che mặt Đinh Nguyệt Toàn.
Động tác của Tần Kiêu rất cẩn thận, dùng lực cũng nhẹ hơn vài phần. Hắn sợ đụng tới chỗ mặt bị thương của Đinh Nguyệt Toàn.
Sau khi đội mũ cho nàng xong, một tay Tần Kiêu vòng qua người Đinh Nguyệt Toàn, để nàng tựa đầu lên vai mình.
Tần Kiêu hiểu rõ, mục tiêu của hai người kia là Đinh Nguyệt Toàn. Chỉ có thể để Đinh Nguyệt Toàn ở bên cạnh mình, hắn mới có thể chú tâm đối phó hai người kia.
Người của Hồng Môn thấy tình thế không ổn, lập tức ra tay với Tần Kiêu.
Bọn họ đồng thời xuất kích. Một tên giơ nắm tay đánh về phía Tần Kiêu, một người khác đánh về phía Đinh Nguyệt Toàn trong lòng Tần Kiêu.
Tần Kiêu ôm Đinh Nguyệt Toàn, còn phải ứng phó công kích của hai người. Nhưng hắn vẫn không hề có chút hoang mang nào, cực kỳ bình tĩnh.
Tâm tính của Tần Kiêu rất kiên định, chuyện mà hắn đã nhận lời, hắn nhất định sẽ nghiêm túc mà làm.
Là tự Tần Kiêu không thể bảo vệ tốt cho Đinh Nguyệt Toàn. Dù thế nào đi nữa, chuyện tiếp theo, hắn sẽ không khiến cho Đinh Nguyệt Toàn lại bị thương.
Cơ thể Đinh Nguyệt Toàn gầy yếu, tựa vào trong lòng Tần Kiêu. Lúc Tần Kiêu vòng tay qua người nàng, chỉ cảm thấy nàng thật sự gầy yếu.
Hai người trước mặt khí thế tràn đầy. Không đạt được mục đích, họ quyết không bỏ qua.
Một lúc sau, Tần Kiêu lo lắng, đòn đánh của hai người kia rát khó tránh khỏi việc rơi vào trên người Đinh Nguyệt Toàn.
Tần Kiêu muốn tốc chiến tốc thắng, trong khoảng thời gian ngắn hạ gục hai kẻ này.
Tần Kiêu vừa ôm Đinh Nguyệt Toàn chặt hơn một chút, vừa đưa tay đánh ra một quyền, hung hăng đánh vào người đối phương.
Tần Kiêu dùng sức đánh thật mạnh, một quyền đánh vào cánh tay một người, cánh tay người kia cong lại, mất hết lực.
Tay của một tên khác khi sắp chạm vào quần áo của Đinh Nguyệt Toàn, Tần Kiêu bày mặt lạnh, nhấc chân đá vào lặc bộ của người kia.