Dịch: Xiaoxin
Cuộc chiến đua rượu giữa Đàm Mặc và Hách Anh đã đến phần gây cấn.
Nhất là Hách Anh, gương mặt đẹp trai đã nhìn thấy được vẻ ngà ngà say.
Cho dù là người biết uống nhưng nếu uống nhiều rượu như vậy cũng không thể chịu nổi. Huống hồ chi Hách Anh trước đó đã uống không ít.
Người say rượu rất phiền phức.
Kiều Lam không khỏi thở dài.
Thái độ Hách Anh với Kiều Lam vẫn luôn đoan chính, đại để vì thích cho nên người khác lôi kéo như thế nào thì khi đứng trước mặt Kiều Lam, cậu vẫn luôn có chút ngại ngùng.
Nhưng Hách Anh say rồi, muốn bao nhiêu phiền phức là có bấy nhiêu phiền phức. Chẳng những phiền mà chẳng thể nói lý được với cậu ta!
Dùng cách nói "chuyện đàn ông giao thương không có chỗ cho đàn bà con gái xen vào", ngây ngốc đẩy Kiều Lam từ bên cạnh Đàm Mặc ra ngoài.
Kiều Lam: ".....???"
Mấy người Bạch Ngọc hào hứng nhìn hiện trường hỗn loạn trước mắt, mà xem nhiều cũng chẳng có gì hay ho, thế là kéo Kiều Lam qua phòng bên cạnh hát hò.
Kiều Lam không thích hát cho lắm. Đàm Mặc, Hách Anh bên này đã bị một đám nam sinh bao quanh, Kiều Lam chỉ còn cách rời bỏ cuộc chơi.
Hách Anh thoạt nhìn đã say bí tỉ, nhưng Đàm Mặc hình như vẫn còn khá tốt.
Dáng vẻ vẫn lạnh nhạt như trước đó, lạnh lùng, không thích nói nhiều, không khác mấy với hình dáng lúc mới bắt đầu nhập tiệc.
Kiều Lam thả lỏng được một chút, ngồi chơi di động một hồi cũng thấy chán, dứt khoát đi ra ngoài hóng gió.
Cho dù phòng karaoke đó có lớn như thế nào, nhưng mười mấy con người chen chúc trong một căn phòng thì cũng cảm thấy hơi ngột ngạt.
Ở rìa quán ktv có một cái sân thượng nhỏ, đêm tháng sau gió thổi không lạnh, từng cơn gió thổi đến khiến con người ta cảm thấy thật thoải mái.
Kiều Lam dựa vào lan can, nhìn ánh đèn đường phía xa, nhìn dòng xe chạy khiến tâm tình thư giãn đến ngẩn ngơ, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân thì mới xoay người lại.
Người đến là Hạng Tiểu Hàn.
Kiều Lam không cảm thấy quá ngạc nhiên, thậm chí đây còn lại chuyện nằm trong dự đoán.
Ngày hôm qua Hạng Tiểu Hàn gửi cho Kiều Lam một đoạn Wechat rất dài.
Trong Wechat, Hạng Tiểu Hàn hỏi Kiều Lam, hỏi cô có biết Đàm Mặc trông như thế nào khi ở nơi khác hay không, hỏi cô có biết dáng vẻ đơn thuần sạch sẽ của Đàm Mặc thực chất là một tên ác ma hay không?
Hạng Tiểu Hàn nói Đàm Mặc đã từng điều tra hoàn cảnh gia đình cô ta, cậu nói sẽ nhằm vào gia đình cô ta, khiến cho bố mẹ cô ta mất việc, khiến cô ta phải rời khỏi trường học.
[Đàm Mặc là một tên ác quỷ, cậu đừng để bị lừa], Hạng Tiểu Hàn nói, [Cậu sợ không, biết nam sinh mình thích là dạng người này, cậu có sợ không?]
Câu hỏi cuối cùng của Hạng Tiểu Hàn.
Kiều Lam vẫn chưa trả lời.
Hôm nay Hạng Tiểu Hàn thực sự không chịu nổi nữa, tin nhắn Wechat vẫn chưa đạt được mục đích, bây giờ cô ta phải gặp mặt trực tiếp.
Kiều Lam nhìn cô ta, vẫn dựa trên lan can, cho đến khi Hạng Tiểu Hàn đi đến bên cạnh, hỏi cô: "Cậu thế mà không đặt lời của tôi vào tai."
Cô cho rằng Kiều Lam không trả lời tin nhắn của mình chắc hẳn đã bị hù dọa rồi, chắc hẳn đi chất vấn Đàm Mặc rồi. Hạng Tiểu Hàn hào hứng suy nghĩ hôm nay Đàm Mặc có đến hay không, hai người họ có phải đã bắt đầu rạn nứt rồi hay không.
Không ngờ, ngày hôm nay xuất hiện cả Kiều Lam và Đàm Mặc. Chẳng những thế còn mặc đồ đôi, từ khi xuất hiện cho đến giờ, hai người họ hầu như cứ dính lấy nhau. Đàm Mặc thậm chí còn trước mặt nhiều người như vậy hôn Kiều Lam.
Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, bàn tay Hạng Tiểu Hàn dần dần siết chặt thành quả đấm.
Kiều Lam cuối cùng cũng cho Hạng Tiểu Hàn mặt mũi, nói: "Tớ vì sao phải nghe lời cậu?"
"Tất cả những gì tôi nói đều là thật!"
Hạng Tiểu Hàn kích động nói: "Tôi còn giữ tài liệu mà Đàm Mặc điều tra. Nếu như cậu không tin, tôi có thể đưa cho cậu xem!"
"Không cần làm như vậy."
Kiều Lam nhàn nhạt nói: "Tôi tin."
Trong lòng Hạng Tiểu Hàng hơi vui vẻ, nhưng lại nghe Kiều Lam nói: "Sau đó thì sao?"
Cứ cho là cậu ấy điều tra gia đình nhà cậu, cậu ấy uy hiếp cậu cái gì, sau đó thì sao, cậu muốn làm gì.
"Cậu không sợ sao?"
Hạng Tiểu Hàn trợn tròn mắt.
"Cậu ta không phải như cậu nghĩ, cậu ta đáng sợ như vậy, cậu vẫn còn thích cậu ta?"
Ánh mắt Kiều Lam rơi xuống trên người Hạng Tiểu Hàn, mỉm cười nhìn cô ta.
"Đúng đó, cậu ấy đáng sợ như thế cho nên cậu vì sao vẫn thích cậu ấy?"
Hạng Tiểu Hàn sửng sốt, tựa như bí mật giấu kín nơi đáy lòng bị người khác phanh phui, bỗng nhiên dùng âm thanh đầy giận dữ phản ứng lại.
"Ai thích cậu ta!"
"Bình thường cậu cứ gây chuyện với tôi, bây giờ còn tích cực chia rẽ bọn tôi, cậu không thích Đàm Mặc chẳng lẽ thích tôi?"
Kiều Lam vừa châm biến vừa nói đùa.
"Hạng Tiểu Hàn, cậu cho là tôi ngốc lắm sao?"
Hạng Tiểu Hàn thích Đàm Mặc, lúc học lớp 11 Kiều Lam đã để ý đến. Khi đó, cô và Đàm Mặc chưa chính thức quen nhau, Hạng Tiểu Hàn ở ký túc xá nhắc đến Đàm Mặc rất nhiều lân. Sau đó nhân cơ hội hỏi thăm tin tức Đàm Mặc từ Kiều Lam.
Nếu không phải cô phát hiện phía sau con người Hạng Tiểu Hàn là kẻ có trái tim bất chính thì Kiều Lam vẫn cho rằng Hạng Tiểu Hàn thật sự đối tốt với Đàm Mặc.
Hạng Tiểu Hàn không nghĩ đến Kiều Lam thế mà có thể nhìn ra được. Trên mặt dần dần chuyến sắc trắng, nghẹn lại một hồi lâu mới chầm chậm nói tiếp.
"Chuyện của các cậu bây giờ chẳng liên quan đến tôi. Cho dù thích, tôi cũng sẽ không đến với cậu ta..."
"Cậu đừng dát vàng lên mình."
Kiều Lam nghe thế liền không kiềm chế được muốn mắng người, chẳng lẽ cậu ta nghĩ Đàm Mặc có thể đồng ý cậu ta?
Hạng Tiểu Hàn không ngốc, cô ta nghe hiểu được ý châm biếm trong lời nói của Kiều Lam, là Đàm Mặc chẳng buồn để cô ta vào mắt. Gương mặt cô ta ngày càng trở nên khó coi.
"Kiều Lam, cậu đừng có mà nghênh ngang, tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu để cậu sớm nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cậu ta, tránh khỏi phải hối hận sau này."
"Cậu lặp lại lần nữa xem, Hạng Tiểu Hàn, đừng có mà biến tôi thành con ngốc!"
Sắc mặt Kiều Lam trầm xuống.
"Cậu thực sự cho rằng vài ba câu mập mờ trên Wechat thì đáng tin được bao nhiêu. Đàm Mặc từ trước đến giờ không chủ động đụng chạm đến người khác, thì đừng nói đến là cậu. Nếu như không phải cậu làm gì dồn cậu ấy vào bước đường cùng thì cậu ấy làm sao phải làm ra những chuyện này, thậm chí là uy hiếp cậu."
Giọng nói Kiều Lam trở nên nghiêm trọng.
"Bản thân còn không biết mình có bao nhiêu xấu xa, tôi nói cậu đấy!"
"Lúc trước rốt cục cậu đã nói gì với cậu ấy."
KIều Lam bắt lấy Hạng Tiểu Hàn đang hoảng sợ khi bị tra vấn.
"Nói!"
Hạng Tiểu Hàn đóng chặt miệng không nói.
Kiều Lam cười lanh một tiếng.
"Cậu nói tôi nghĩ rằng Đàm Mặc là người quá đơn thuần, bây giờ tôi lại thấy cậu mới là người cho rằng tôi là cô gái ngây thơ đó chứ. Cậu luôn nghĩ tôi và Đàm Mặc quen biết nhau ba năm, Đàm Mặc như thế nào mà tôi còn chưa rõ? Tôi không biết cậu ấy là người như thế nào? Cậu biết vì sao tôi không sợ không, vì đây là chuyện mà ngay cả tôi cũng làm được."
Kiều Lam híp mắt.
"Đừng cho rằng tôi không làm được, chỉ là một câu nói thôi, cậu chẳng biết được đâu."
Kiều Lam thì thầm bên tai Hạng Tiểu Hàn.
"Bây giờ tôi đang ở nhà Đàm Mặc."
Hạng Tiểu Hàn ngẩng phắt đầu lên, trên gương mặt hiên lên vẻ hoảng sợ xen lẫn đố kị. Lần này cô ta căn bản không kịp che giấu cảm xúc.
"Cậu muốn biết vì sao không."
Hạng Tiểu Hàn đột nhiên nói: "Được thôi, tôi nói cho cậu biết, vì lúc đó tôi phát hiện ra Đàm Mặc thích cậu."
Kiều Lam đột nhiên túm chặt tay Hạng Tiểu Hàn, Hạng Tiểu Hàn tiếp tục nói: "Khi đó cậu ấy vẫn còn là chàng trai tàn tật, nhưng cậu ta lại dám thích cậu. Cậu ta cẩn thận che giấu tâm tư của mình nhưng vẫn bị tôi phát hiện ra."
Hạng Tiểu Hàn nghiến răng nói: "Tôi chỉ là tò mò hỏi cậu ta, Kiều Lam dù sao cũng học giỏi, xinh đẹp như thế, ngay cả Hách Anh cũng theo đuổi cậu. Cậu ta là kẻ tàn tật không thể đứng lên được thì lấy tư cách gì mà dám thích cậu."
Đại não Kiều Lam ầm một tiếng, chỉ cảm thấy trong tim như bị đâm một nhát dao, đau đến mức toàn thân run cầm cập.
Đàm Mặc của khi đó, ngày ngày cẩn thận che giấu tình cảm bản thân. Cho dù lời nói bên ngoài khó nghe như thế nào, Kiều Lam cũng không đành lòng để cậu nghe thấy.
Người được cô bảo vệ trong lòng thế mà bản thân lại không biết khoảng thời gian đó, cậu đã phải nghe thấy những lời nói châm chọc đau đớn nhất.
Ban đầu cậu rất tự tin, bây giờ đã học hành xuất sắc như thế nhưng vẫn còn tự ti, vẫn như cũ cảm thấy cậu không xứng với cô.
Lúc đó, Đàm Mặc vẫn chưa có thể đứng lên.
Hóa ra cậu thích cô sớm như vậy, lúc đó cô vẫn chưa hiểu rõ lòng mình thì cậu đã thích cô rồi. Hơn thế nữa, tình cảm cậu dành cho cô sâu đậm đến thế, nghe được những lời như vậy, cậu vẫn như xưa đem toàn bộ niềm yêu thích của bản thân chôn chặt xuống đáy lòng.
Có một số chuyện đến bây giờ mới mở ra, nhưng khi nghĩ lại vẫn cảm nhận được cơn đau không thể diễn tả bằng lời.
Chẳng trách khi đó dáng vẻ Đàm Mặc như luôn luôn có tâm sự, luôn tỏ ra không vui, luôn giữ khoảng cách với cô.
Cho nên cậu hỏi "nếu như cả đời tớ mãi mãi không đứng lên được."
Là thích đến dường nào mới để bản thân đau đớn đến thế mà cũng không dám nói ra. Thích như thế nào mà để cậu ấy cuối cùng quyết định từ bỏ sự áy náy với mẹ mình mà lựa chọn đứng dậy bằng đôi chân của mình.
Đây là khoảnh khắc mà Kiều Lam đau lòng nhiều hơn bao giờ hết cho Đàm Mặc, có bao nhiêu căm hận nhìn Hạng Tiểu Hàn trước mắt.
"Tôi cho rằng hai người cuối cùng cũng kết thúc, nhưng cậu ta lại có thể đứng lên. Kiều Lam, vì sao cậu luôn may mắn như vậy..."
"Cậu im miêng!"
Kiều Lam không nhịn được nữa.
"Cậu thì trải qua được bao nhiêu đau khổ. Cậu ấy đã trải qua những gì cậu biết không, cậu không biết tôi đã trải qua cái gì không. Hạng Tiểu Hàn cậu sẽ không biết, bố mẹ cậu khỏe mạnh, gia đình cậu hạnh phúc. Cậu đứng đây nói cậu không may mắn, là do những bất hạnh kia tự cậu chuốc lấy."
Kiều Lam lạnh lùng nói: "Cậu nói Đàm Mặc là tên ma quỷ, cậu nói tôi đáng sợ, cậu có còn mặt mũi khi nói ra những lời đó không, so sánh với Đàm Mặc thì cậu mới là quỷ dữ. Dùng sự đau khổ của người khác để thỏa mãn bản thân. Hạng Tiểu Hàn, cậu quả thật không phải là con người."
"Tôi không hề cảm thấy Đàm Mặc đáng sợ, tôi chỉ cảm thấy Đàm Mặc thật đáng thương khi được người như cậu thích."
"Hạng Tiểu Hàn, cậu là người xấu xa nhất mà tôi từng gặp."
Còn xấu xa hơn cả ông bà Kiều.
Kiều Lam không muốn nghe Hàng Tiểu Hàn nói.
Cô không muốn nhìn thấy quỷ dữ dùng dao đâm vào trái tim Đàm Mặc nữa.
Người như vậy, có một ngày sẽ nhận lấy quả báo mà thôi. Càng là như thế, cô càng phải sống tốt cùng với Đàm Mặc.
Cô chỉ đau lòng cho Đàm Mặc, muốn ôm Đàm Mặc vào lòng, ôm lấy người con trai mà cô thích nhất, ôm lấy người con trai đã từng chịu nhiều tổn thương.
Sau khi rời khỏi sân thượng nhỏ, Kiều Lam trở lại phòng bao.
Trong phòng vẫn náo nhiệt, tiệc cũng dần tan.
Không thể không chấm dứt buổi tiệc được.
Bởi vì Hách Anh hoàn toàn say khướt rồi.
Kiều Lam thực sự khiếp sợ, Hách Anh – đại lão gia cao 1m87 ôm một đám huynh đệ tốt của mình mà khóc lóc.
Kiều Lam đi lại gần thì nghe được Hách Anh nước mắt giàn dụa chúc phúc.
"Chúc các cậu hạnh phúc."
Đàm Mặc ngồi bất động ở sofa đối diện lạnh nhạt mở miệng.
"Cảm ơn."
"Tôi thực sự khó cmn chịu mà."
Hách Anh tiếp tục bo lô ba la, những lời không nói khi say rượu lại nói ra hết toàn bộ.
"Cả đời này chỉ một lần theo đuổi con gái vậy mà vẫn bị người khác cướp mất..."
Kiều Lam: ......Cái này sao gọi là cướp được, cô biết Đàm Mặc sớm hơn Hách Anh rất nhiều.
Kiều Lam bó tay ngồi kế bên Đàm Mặc, nhỏ giọng hỏi cậu ấy có sao không.
"Tạm ổn."
Đàm Mặc nhìn thoáng qua cô, nói, cuối cùng cũng thiện ý nói với Hách Anh.
"Chúc cậu sớm tìm được bạn gái."
Hách Anh vất tay.
"Không tìm nữa, đau lòng quá đi mất."
Cậu ngẩng đầu nhìn Kiều Lam, đôi mắt mơ hồ nhìn Kiều Lam rồi lại biến thành dáng vẻ chàng trai thâm tình, uất ức nói: "Sau này cậu ta không thích cậu nữa, muốn chia tay với cậu, nhớ tìm đến tôi, tôi vẫn luôn..."
Đàm Mặc vừa mới tiêu tan đi sự lo lắng: ???
Cầm lấy bình rượu trong tay, giờ phút này cậu muốn đứng dậy đánh cậu ta một trận.
Kiều Lam nhíu mày khi Đàm Mặc bỗng nhiên siết chặt tay cô: "......"
Tôi vì sao lại muốn vào đây???
Đám con trai bên cạnh xem náo nhiệt cuối cùng cũng không nhàn rỗi, mấy người đỡ Hách Anh dậy.
"Say rồi say rồi, lời cậu ấy nói xem như xì hơi thôi ấy mà."
Mấy người họ đỡ Hách Anh đến sofa bên kia.
"Anh trai, muốn uống chút trà không?"
"Không uống."
Hách Anh vừa khóc thút thít vừa từ chối.
"Tớ muốn hát cơ."
"Được được được, hát bài nào, tớ bật cho cậu."
Hách Anh lảo đảo đứng dậy.
"Tớ tự chọn."
Sau nửa phút, tất cả mọi người bao gồm Đàm Mặc nhìn danh ca mà cạn lời.
"Tôi sẽ vẫn luôn chờ em."
Câu đầu tiên trong lời bài hát:
Trái tim của em không nguyện ý vì tôi mà dừng lại. Trái tim của em không nguyện ý vì tôi mà đợi chờ.
Kiều Lam: ......
Cô nắm lấy tay Đàm Mặc.
"Không còn sớm nữa chúng tớ về trước đây."
Người đi mất, mang theo trái tim đau đến tê liệt "nước mắt tôi rơi xuống" của Hách Anh
/127
|