Dịch: An Linh
So với kì thi tuyển sinh đại học trước kia thì lần này Kiều Lam thả lỏng hơn rất nhiều.
Thì ra dựa dẫm vào một người, chỉ cần quay lại là có thể nhìn thấy người ấy ở sau lưng, chính là cảm giác thế này.
Khoảng thời gian trước kia, tất cả các bạn học xung quanh Kiều Lam cùng thi xong kì tuyển sinh đại học, ai cũng trở về nhà bắt đầu tận hưởng kỳ nghỉ hè dài ba tháng. Phần lớn các bạn học đều là thoải mái vui vẻ, không phải lo nghĩ về đại học sau này, không phải lo lắng vừa tốt nghiệp xong sẽ không có nơi nào để đi, sau lưng mỗi người đều có bố mẹ có một mái nhà.
Kiều Lam nhớ lúc vừa thi xong ngày tuyển sinh đầu tiên, cô đã bắt đầu bận rộn tìm công việc mưu sinh, cô là người tốt nghiệp cuối cùng rời khỏi trường, cũng là người tốt nghiệp bận rộn nhất kì nghỉ hè năm đó.
Nếu lần này không gặp được Đàm Mặc thì sẽ ra sao?
Đại khái vẫn là một cuộc sống bộn bề lo toan, thậm chí sẽ còn khó khăn hơn, đã vừa phải kiếm tiền vừa phải tránh một đám người nhà họ Kiều như quỷ hút máu chỉ chực chờ để bòn rút.
Nhưng hiện tại mọi thứ đã khác trước, Kiều Lam vẫn không có bố mẹ nhưng cô có một mái nhà, có người yêu thương cô.
Kiều Lam không biết là mình quá ỷ lại vào Đàm Mặc hay cảm giác an toàn mà Đàm Mặc mang lại cho cô quá chân thật, có thể khiến Kiều Lam yên tâm đến mức này, có thể thoải mái giống như những bạn học khác tham gia tiệc chia tay, không cần phải sống mệt mỏi như thế trong ba tháng nghỉ hè.
Mở Wechat lên, tin nhắn trong điện thoại được gửi đến không ngừng, tin nhắn Hạng Tiểu Hàn gửi cho Kiều Lam đã sớm bị tin nhắn của những người khác đẩy xuống.
Là một học sinh xuất sắc, lúc này Kiều Lam đã phát huy được công dụng của mình nhất, mặc dù có những người như Bạch Ngọc thi xong mặc kệ tốt xấu, trời đất bao la chơi vui vẻ mới là việc lớn, nhưng cũng có những học sinh thấp thỏm lo sợ không làm bài đúng khi thi xong, nhiều bạn học gửi tin nhắn hỏi Kiều Lam đáp án chọn câu gì.
Câu cuối đề toán chọn câu nào, anh văn có phải là đổi một giới từ bị sai rồi.
Trả lời xong những bạn học không thân lắm thì còn sót lại mấy người có quan hệ khá tốt, Kiều Lam vừa trả lời vừa hờn dỗi, dù sao bây giờ cũng đã thi xong rồi, đúng hay sai cũng không thay đổi được gì, đáp án giống thì thôi, nếu không giống thì vẫn còn mười ngày để thở trước khi có điểm đó, có muốn sống nữa không vậy.
Bùi Ninh trả lời lại tin nhắn Kiều Lam, nói thì nói vậy, cậu cũng hiểu được điều này nhưng mà không nhịn nổi.
Còn không ngừng thúc giục Kiều Lam đừng có nhiều lời, mau nói đáp án cho cậu.
[Tớ cũng không chắc là tớ đúng hết đâu nha]
[Tôi cũng không trông cậy cậu làm đúng hết, cho nên người có thể giúp hỏi bạn trai người chút xíu không?]
Kiều Lam: "......."
Đàm Mặc quay lại nhìn Kiều Lam mấy lần, không biết nói chuyện với ai mà vui vẻ như vậy, cũng không thèm nói chuyện với cậu.
"Bạch Ngọc à?", Đàm Mặc không nhịn được hỏi.
"Không phải" , Kiều Lam cười nói, "Bùi Ninh, đang tìm cậu."
Kiều Lam tiện tay định đưa điện thoại cho Đàm Mặc, hơi lưỡng lự thừa dịp Đàm Mặc không để ý xóa tin nhắn Hạng Tiểu Hàn gửi tới, lúc này mới đưa điện thoại cho Đàm Mặc.
Đàm Mặc nhận lấy điện thoại, ngón tay bấm thoăn thoắt.
Ba phút sau, Đàm Mặc trả lại điện thoại cho Kiều Lam.
Kiều Lam xem xong, ngây người kinh ngạc.
Cho nên mới nói chênh lệch giữa người với người rất lớn, môn toán vừa thi chiều hôm qua, đại khái là vẫn nhớ được đáp án nhưng đáp án của câu hỏi trắc nghiệm Kiều Lam chỉ nhớ được hai câu cuối.
Vậy mà Đàm Mặc lại nhớ rất rõ ràng, Bùi Ninh hỏi từng câu từng câu một muốn phiền, Đàm Mặc trực tiếp điền vào chỗ trống tất cả các câu hỏi trắc nghiệm, phía sau trừ câu hỏi chứng minh còn có thể cho ra kết quả chính xác những câu hỏi lớn, trả lời hết tất cả các câu hỏi gửi tới.
Bùi Ninh để lại một câu [Vẫn là lão đại cừ nhất] sau đó nhanh chóng bốc hơi, thể hiện hoàn hảo tác dụng "lốp dự phòng" của Kiều Lam.
Kiều Lam: . . . . . . .
Chỉ là mấy phút sau, Bùi Ninh lại dè dặt gửi tới một tin nhắn hỏi Kiều Lam câu cuối cùng điền chính xác vào chỗ trống là đáp án này sao.
Không cần nghĩ cũng biết, đáp án câu này của Bùi Ninh không giống với Đàm Mặc.
Kiều Lam vui vẻ, xoay lại nói với Đàm Mặc, "Sau khi thi xong dứt khoát không thể đối chiếu đáp án, ảnh hưởng tâm trạng, nhân lúc còn chưa có kết quả thì cứ vui chơi là được."
Bác Trần ngồi phía trước rất tán thành, "Thi xong rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe, Lam Lam nghỉ hè định làm gì?"
"Cháu chưa biết ạ", Kiều Lam lắc đầu, cô thật sự không biết, không phải làm việc bán mạng giống như trước, Kiều Lam có chút mù tịt quay lại hỏi Đàm Mặc định làm gì.
Đàm Mặc đã sớm nghĩ xong, lập kế hoạch nghỉ hè rất đơn giản.
Học thi bằng lái xe, sau đó chuyển sang cổ phiếu.
Nói đến cổ phiếu, ngược lại Kiều Lam rất hứng thú.
"Lúc trước tớ hỏi cậu chơi cổ phiếu thế nào rồi, cậu nói tạm ổn, vậy giờ thì sao?"
Đàm Mặc nghiêng đầu nhìn Kiều Lam cười một tiếng, ánh mắt không kiềm được sáng lên, giống như một bạn nhỏ được điểm cao khoe với bố mẹ nói, "Cậu đoán mười ngàn tệ của cậu hiện giờ là bao nhiêu."
Mười ngàn tệ tiền gốc, hơn một năm...
Trước kia Kiều Lam cũng học đôi chút, ban đầu nghe nói trong trường có một giáo viên đầu tư hai mươi ngàn tệ sau một năm đã thành sáu mươi ngàn, đã là cực kì cực kì nhiều rồi.
Nhưng Kiều Lam có một sự tin tưởng mù quáng đối với Đàm Mặc, cho nên đã nâng trình độ của Đàm Mặc lên cao một chút.
Người khác từ hai mươi ngàn thành sáu mươi ngàn, Đàm Mặc mười ngàn mà nói...
"Năm mươi ngàn?"
Kiều Lam dò hỏi.
Khóe môi Đàm Mặc nhếch lên, không nói gì, mặc cho Kiều Lam đoán hồi lâu mới bất đắc dĩ nói, "Cậu chưa từng xem số dư tài khoản sao, cũng không sợ tớ làm mất à."
"Mất thì mất thôi", Kiều Lam cười lên, khoản tiền ban đầu đó vốn dĩ là Đàm Mặc tiêu lãng phí.
Từ khi Kiều Lam giao thẻ ngân hàng cho Đàm Mặc thì cũng không kiểm tra số dư nữa, mỗi tháng chi tiêu bao nhiêu cô cũng nhớ rất rõ, vậy nên dù không kiểm tra cũng có thể đại khái biết được số dư còn lại, nhưng giờ Đàm Mặc nói vậy.
Kiều Lam tải app xuống điện thoại, lúc này mới đăng nhập vào số thẻ của mình nhấp vào.
Sau khi nhấp vào Kiều Lam nhìn con số bên trên bối rối thật lâu, lặng lẽ thoát ra rồi đăng nhập lại, kiểm tra lại thẻ ngân hàng và tên của mình chắc chắn không viết sai.
Sững sờ quay lại nhìn về phía Đàm Mặc.
"Cậu thật sự không lén chuyển tiền cho tớ đấy chứ?"
Quả thật không thể trách Kiều Lam không tin được, tiền gốc 10 ngàn hơn một năm đã thành 31 ngàn, quá vi diệu!
"Không có", Đàm Mặc lắc đầu, híp mắt nhìn Kiều Lam nói, "Đây là không tin khả năng của tớ hay không tin tín dụng của tớ?"
*tín dụng (sự tin tưởng nhau và cho vay để dùng vào việc gì đó)
Kiều Lam: ". . . Không dám tin bạn trai tớ có thể lợi hại như vậy."
Thật sự, quá kinh khủng!
Kiều Lam thật có hơi hoài nghi, Đàm Mặc chỉ là nam phụ thôi sao? Cho dù là nam chính Trần Diệu Dương trong truyện cũng không làm được đến mức này.
Lúc trước đọc truyện cô thích Đàm Mặc hơn, cho đến khi Đàm Mặc trong truyện chết thì Kiều Lam cũng ngừng đọc, còn nam chính Trần Diệu Dương rốt cuộc ra sao, phát triển thế nào, Kiều Lam cũng không biết.
Nhưng bất kể Trần Diệu Dương thế nào, chỉ cần Đàm Mặc còn sống bình yên thì Kiều Lam hoàn toán dám nói rằng Đàm Mặc sau này chắc chắn có thể sống càng giống nhân vật nam chính hơn Trần Diệu Dương.
Kiều Lam suy nghĩ rất nhiều còn Đàm Mặc lại rất đơn thuần, vị bạn trai lợi hại này bị lấy lòng thành công rồi.
Từ khi biết được Kiều Lam ngưỡng mộ thần cổ*, Đàm Mặc sinh ra ý nghĩ muốn chơi chứng khoán, cho đến khi nghe được những lời này của Kiều Lam, Đàm Mặc cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
*Stock God: Trong thị trường chứng khoán, những người có tầm nhìn đầu tư tuyệt vời, tạo ra huyền thoại giàu có và được xã hội công nhận rộng rãi vì tài năng của họ được gọi là thần chứng khoán.
Nhà đầu tư Mỹ và Soros là những người đầu tiên đạt được danh hiệu thần chứng khoán.
Kiều Lam thề là mình chỉ tò mò.
"Trừ mười ngàn của tớ ra vậy vốn đầu tư của cậu hiện tại là bao nhiêu?"
Đàm Mặc nghĩ chốc lát, nói nhỏ vào tai Kiều Lam, "Đủ nuôi cậu."
Kiều Lam: "......? ? ?"
Quên đi, Kiều Lam vẫn là không hỏi nữa.
Có đôi khi Kiều Lam cảm thấy việc mình đến đây gặp gỡ Đàm Mặc tựa như như một giấc mơ, mà ngay lúc này cảm giác ấy còn chân thật hơn, trên đời này thật sự có một thiếu niên xuất chúng như vậy, và người thiếu niên này lại là bạn trai của cô.
Sau khi về nhà, bố Đàm gọi cho Đàm Mặc muốn ăn mừng cậu tốt nghiệp nhưng bị Đàm Mặc từ chối, bố Đàm không thể làm gì khác đành đợi đến khi có kết quả thi của Đàm Mặc lại ăn mừng sau.
Mở wechat, trong nhóm lớp, lớp trưởng tag hết người này đến người khác, liên tục nhấn mạnh ngày mai tất cả mọi người phải có mặt, tag tên xong còn đặc biệt tìm Kiều Lam, nói cô nhất định phải đưa Đàm Mặc theo.
Bây giờ bất kể là ai, tìm Đàm Mặc thì không tìm trực tiếp cậu mà toàn là tìm Kiều Lam, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng bắt đầu tìm cô để hỏi thăm Đàm Mặc.
Kiều Lam đảm bảo hết lần này đến lần khác ngày mai sẽ không thiếu ai trong hai người, lúc này rốt cuộc điện thoại mới ngừng lại.
Ngày hôm sau thức dậy đã gần giữa trưa, Kiều Lam chưa từng có một giấc ngủ yên ổn như vậy, mơ màng tỉnh lại trông thấy Đàm Mặc đang đọc sách trên ghế sofa, hai người nhìn nhau hồi lâu lúc này Kiều Lam mới vội vã vọt vào phòng vệ sinh.
Soi gương kiểm tra một chút, ngoại trừ mái tóc hơi lộn xộn thì cả người nhìn vẫn ổn.
Thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Đàm Mặc ở bên ngoài hiểu được tại sao Kiều Lam hấp tấp trốn không nhịn được cười, tuy là lỗ tai hơi đỏ.
Thật ra lúc Kiều Lam chưa thức dậy Đàm Mặc đã ở trong phòng Kiều Lam, không những đi vào mà còn ngồi bên giường nhìn Kiều Lam rất lâu, cuối cùng nhìn thấy Kiều Lam vì nóng mà đạp rơi nửa cái chăn để lộ đôi chân thon dài, lúc này hai má mới nóng lên vội vã rời khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, đôi chân dài trắng muốt thon thả của Kiều lam cứ lắc lư trước mắt cậu không dừng.
Rất đẹp
Có vẻ như...xúc cảm cũng rất tốt hệt như vậy.
Cậu chẳng qua chỉ nghĩ như vậy mà thôi, chính là cảm giác sờ sẽ rất thích...không suy nghĩ nhiều...
Kiều Lam vừa đi ra đã nhìn thấy Đàm Mặc đang ngồi trên ghế sofa ngây người không biết đang nghĩ gì, đi qua ngồi bên cạnh Đàm Mặc, lúc này mới nhìn thấy gò má hồng hồng còn trắng hơn cả con gái của cậu, chợt cười lên.
"Nghĩ gì vậy, mặt đỏ hết rồi."
"...Nóng", Đàm Mặc xoay mặt đi, không biết làm sao lại nói sang chuyện khác, "Buổi chiều mấy giờ đi,bác Trần dì Trần hai ngày nay không có nhà, chúng ta phải tự đi."
"Năm giờ đến khách sạn, bốn giờ là đi được", Kiều lam nói, "Ăn xong nghỉ ngơi một lát."
Đàm Mặc suy nghĩ, đứng lên nói, "Không nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài ăn, ăn xong đưa cậu đến một nơi."
Hai tiếng sau, Kiều Lam ăn trưa xong được Đàm Mặc dẫn đến trung tâm thương mại.
Lại một tiếng sau, tâm trạng Đàm Mặc rất tốt dắt Kiều Lam rời khỏi trung tâm mua sắm, hai người mặc đồ tình nhân cực kỳ đẹp đôi, tạo thành cảnh đẹp ý vui.
Thật không dễ cuối cùng cũng tốt nghiệp, có thể thoải mái công khai thể hiện tình cảm.
Đàm Mặc cũng cảm thấy có chút hứng thú với bữa tiệc chia tay mà vốn mình không mấy mong đợi.
Hai người đúng giờ có mặt ở nhà hàng, Đàm Mặc rất thỏa mãn khi nghe thấy những câu cửa miệng "CMN" đến từ bốn phương tám hướng với đủ loại âm thanh thở dài vì bị nghẹn cẩu lương.
"Các cậu đủ rồi đó!"
"Không ăn nữa, bị nhét cẩu lương no rồi!"
Chủ nhiệm lớp lúc trước còn bắt hai người làm công tác tư tưởng lúc này cũng cười vui hớn hở, vỗ vỗ bả vai Kiều Lam, "Tốt lắm, rất tốt."
Sau khi nói vài lời đơn giản với mọi người, thầy chủ nhiệm đứng dậy, "Mấy đứa yên lặng chút, để thầy nói đôi câu !"
Mọi người cười ầm lên, bình thường ai cũng rất sợ chủ nhiệm lớp, bây giờ đã tốt nghiệp rồi ngược lại cũng không kiêng kị gì nữa.
Chủ nhiệm lớp cười mắng mấy học sinh bướng nhất rồi nói, "Cuối cùng cũng kết thúc kì thi, các em đã vất vả ba năm dù kết quả thế nào mỗi người đều đã nỗ lực hết mình , đó mới là điều quan trọng nhất.
"Đúng!"
Mấy nam sinh hét lớn, mọi người cười đùa hồi lâu chủ nhiệm lớp nói tiếp, "Kết thúc kì thi, chỉ còn chưa tới mười mấy hai mươi ngày nữa điểm nguyện vọng của các em sẽ được thông báo, đến lúc đó mấy đứa phải xa quê nhà đi khắp mọi miền đất nước. Thầy rất lấy làm vui cho các em cũng như bản thân thầy, khi ấy cũng là lúc nhiệm vụ của thầy đã hoàn thành."
Mọi người dần dần yên tĩnh lại, giọng nói của thầy chủ nhiệm cũng mang theo hơi chút bùi ngùi và xúc động.
"Thầy biết ngày thường thầy quá nghiêm khắc với mấy đứa nhưng thầy không hề hối hận, hiện tại các em đã tốt nghiệp, là giáo viên thì thầy cũng nên buông tay không thể quản các em được nữa, đường đời sau này của các em đều phải dựa vào chính mình, thầy ở nơi này hi vọng mỗi một bạn học đều làm một người tốt, làm việc tốt, mỗi người đều có trách nhiệm với cuộc sống của chính mình, bao nhiêu năm sau, thầy hi vọng lúc gặp lại các em, các em có thể càng tốt hơn so với hiện tại."
"Thầy biết lát nữa mấy đứa sẽ đổi qua chỗ khác chơi tiếp, thầy cũng không đi theo, thầy ở bên kia mấy đứa cứ thả lỏng chơi hết mình, bây giờ chúng ta nâng li!"
Mọi người cầm li lên, có nam sinh hét to có thể uống rượu không.
"Đã thành niên hết rồi muốn uống thì uống", thầy chủ nhiệm cũng không gò gò mọi người, "Uống nhiều rồi thì về ngủ sớm một chút, không cho phép uống say! Lớp trưởng, đến lúc đó em phải coi ngó!"
Lớp trưởng nghe được những lời này liền đứng lên bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, rồi đổi rượu trong li thành Sprite.
Thầy chủ nhiệm thấy vậy mỉm cười.
Cùng cả lớp nói vài lời xong lúc này chủ nhiệm lớp mới rời đi, trước khi đi còn dặn dò mọi người, buổi tối về nhớ phải gửi tin nhắn cho ông biết, cả lớp đồng ý lúc này mới yên tâm rời đi.
Sau khi thầy chủ nhiệm đi khỏi, mọi người mới bắt đầu thả lỏng mà chơi, ăn chưa no thì tiếp tục ăn, ăn no rồi thì chuyển chiến qua KTV bên cạnh.
Kiều Lam và Đàm Mặc ăn chậm, chủ yếu là Kiều Lam không thích để Đàm Mặc đi KTV, thính giác Đàm Mặc tốt hơn so với người bình thường, trường hợp như vậy nên cố gắng hạn chế. Cho nên Kiều Lam ăn rất chậm, ăn xong thì hai người dạo xung quanh một chút để tiêu cơm, cuối cùng bị Bạch Ngọc giục quá nên phải qua KTV.
Đã hát ở KTV gần một tiếng.
Kiều Lam và Đàm Mặc đẩy cửa đi vào, phía trong đã thành nhảy nhót loạn xạ.
Kiều Lam kéo Đàm Mặc ngồi cách xa dàn loa, cùng mấy bạn
/127
|