Edit: Sunny
Đàm Mặc nói nếu không thích thì ném nó đi.
Người ngoài nói câu này có lẽ đúng là đang uy hiếp nhưng đối với cậu thì không phải, cậu chỉ nghĩ đơn giản như vậy.
Cố tình mang đến cho cô, nếu cô không thích vậy thì ném nó đi.
Kiều Lam nhìn cậu thiếu niên trước mắt bất động, đột nhiên có phần bất lực.
Không phải là cô không thích, chỉ là không thể nhận.
Chính vì hiểu được ý tốt của Đàm Mặc cho nên cô mới từ chối, nhưng đối với Đàm Mặc, cậu không thể hiểu được dụng ý phía sau của lời khước từ. Từ chối chính là không thích, là xa lạ, là chứng minh cho mối quan hệ chẳng tốt đẹp chút nào.
Kiều Lam nhìn cậu thiếu niên mang vẻ cố chấp trên mặt, im lặng thở dài, đem chiếc hộp mở ra.
Cháo dinh dưỡng được chuyên gia phối hợp các thành phần với nhau, hương vị món ăn do người luôn chăm sóc Đàm Mặc, dì Trần thực hiện. Mặc dù mọi người trong lớp đã ăn điểm tâm trước khi vào giờ tự học từ sớm, nhưng khi chiếc hộp được mở ra mùi thơm vẫn bay đến làm cho những bạn học ngồi phía sau Đàm Mặc và Kiều Lam, khiến các bạn phải tò mò nhìn về phía này.
Đàm Mặc nhìn thấy Kiều Lam rốt cục cũng mở chiếc hộp ra, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cậu dần dần biến mất.
"Có ngon không?" Đàm Mặc hỏi Kiều Lam.
Kiều Lam lại ăn thêm một miếng nữa, thành thật trả lời.
"Rất ngon."
Tâm trạng Đàm Mặc rất vui vẻ, dường như cơn tức giận trong chớp mắt đều đã bị ném ra khỏi đầu.
Kiều Lam ăn xong đem hộp cơm nhỏ rửa sạch sẽ, rồi đem vào lớp sắp xếp gọn gàng. Sau khi cảm ơn Đàm Mặc, cô suy nghĩ một lúc thì thấy mình vẫn nên nói với Đàm Mặc.
"Sáng nào tớ cũng ăn sáng rồi nên cậu không cần mang bữa sáng cho tớ đâu."
Đàm Mặc nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền nhỏ đang lắc lư ở giữa cổ của cô, có vẻ rất nghe lời "Ừ" một tiếng.
Lúc này Kiều Lam mới cảm thấy yên tâm, kết quả ngày thứ hai. Tuy rằng rõ ràng hôm qua Đàm Mặc đã nhận lời không mang theo bữa sáng, mà lại đem tới một chiếc hộp thủy tinh đựng hoa quả tươi được xếp rất gọn gàng, còn có thêm một bình sữa bò còn ấm.
Kiều Lam:...
Ngày thứ ba lại là một phần ăn sáng, hiện giờ không phải là cháo hải sản mà đổi lại thành cháo thịt nạc còn có thêm một hộp sữa bò.
"Thực sự là tớ đã ăn rồi"
Kiều Lam nói một cách chân thành, nói xong còn bổ sung thêm một câu.
"Còn ăn rất nhiều nữa."
Đàm Mặc suy nghĩ
"Vậy sáng mai ăn ít đi một chút."
Những thứ mà cậu mang tới đều là thực phẩm giàu chất đạm so với của Kiều Lam thì ngon hơn rất nhiều.
Ăn bữa sáng ít đi một chút là có thể ăn bữa ăn cậu mang đến nhiều hơn. Kiều Lam ăn những thứ kia chẳng có chút dinh dưỡng nào cả. Bác Trần nói nền tảng của Kiều Lam rất tốt chỉ là tình trạng thiếu dinh dưỡng rất nghiêm trọng.
Kiều Lam khuyên như thế nào cũng đều vô dụng, cũng không nghĩ ra nổi biện pháp nào để đối phó.
Một lần từ chối không thành, rốt cục những lần sau chẳng có cách nào từ chối cả.
Cứ như vậy, Kiều Lam bắt đầu quen dần với việc được bao ăn hằng ngày, khó mà có thể giải thích được. Còn Đàm Mặc thậm chí còn tìm thấy niềm vui trong việc cho ăn, về sau lại càng lún sâu thêm.
Ví dụ như, ngoài bữa ăn bổ dưỡng hàng ngày, trong cốc sẽ có thêm một vài lát chanh tươi, trong ngăn bàn sẽ có thêm hai quả cam xinh xắn, một hộp cà chua được xếp khéo léo hoặc là quả óc chó đã được tách vỏ, thậm chí có cả những sản phẩm dinh dưỡng nhãn mác bằng tiếng Anh mà cô chưa bao giờ trông thấy.
Đàm Mặc làm chuyện này không thấy mệt chút nào.
Bởi vì thức ăn mỗi ngày đều phong phú đa dạng nên cậu từ từ phát hiện ra sở thích của Lam Kiều, thích ăn cái gì, không thích cái gì, chuyện này đối với cậu mà nói đều rất thú vị.
Thế nhưng có những thứ Kiều Lam vẫn kiên quyết không nhận, ví dụ như thực phẩm dinh dưỡng cậu cố tình nhờ người ở nước ngoài mua về. Làm thế nào Kiều Lam cũng không chịu nhận nhưng bác Trần đã bầy cho cậu một cách.
Kiều Lam xuống tầng rót một bình nước trở về, trên bàn ngoại trừ bữa sáng bền lòng vững dạ bên ngoài kia còn có thểm một hộp bình nước dinh dưỡng được cắm sẵn ống hút
Kiều Lam...
Đàm Mặc nói nếu không thích thì ném nó đi.
Người ngoài nói câu này có lẽ đúng là đang uy hiếp nhưng đối với cậu thì không phải, cậu chỉ nghĩ đơn giản như vậy.
Cố tình mang đến cho cô, nếu cô không thích vậy thì ném nó đi.
Kiều Lam nhìn cậu thiếu niên trước mắt bất động, đột nhiên có phần bất lực.
Không phải là cô không thích, chỉ là không thể nhận.
Chính vì hiểu được ý tốt của Đàm Mặc cho nên cô mới từ chối, nhưng đối với Đàm Mặc, cậu không thể hiểu được dụng ý phía sau của lời khước từ. Từ chối chính là không thích, là xa lạ, là chứng minh cho mối quan hệ chẳng tốt đẹp chút nào.
Kiều Lam nhìn cậu thiếu niên mang vẻ cố chấp trên mặt, im lặng thở dài, đem chiếc hộp mở ra.
Cháo dinh dưỡng được chuyên gia phối hợp các thành phần với nhau, hương vị món ăn do người luôn chăm sóc Đàm Mặc, dì Trần thực hiện. Mặc dù mọi người trong lớp đã ăn điểm tâm trước khi vào giờ tự học từ sớm, nhưng khi chiếc hộp được mở ra mùi thơm vẫn bay đến làm cho những bạn học ngồi phía sau Đàm Mặc và Kiều Lam, khiến các bạn phải tò mò nhìn về phía này.
Đàm Mặc nhìn thấy Kiều Lam rốt cục cũng mở chiếc hộp ra, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cậu dần dần biến mất.
"Có ngon không?" Đàm Mặc hỏi Kiều Lam.
Kiều Lam lại ăn thêm một miếng nữa, thành thật trả lời.
"Rất ngon."
Tâm trạng Đàm Mặc rất vui vẻ, dường như cơn tức giận trong chớp mắt đều đã bị ném ra khỏi đầu.
Kiều Lam ăn xong đem hộp cơm nhỏ rửa sạch sẽ, rồi đem vào lớp sắp xếp gọn gàng. Sau khi cảm ơn Đàm Mặc, cô suy nghĩ một lúc thì thấy mình vẫn nên nói với Đàm Mặc.
"Sáng nào tớ cũng ăn sáng rồi nên cậu không cần mang bữa sáng cho tớ đâu."
Đàm Mặc nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền nhỏ đang lắc lư ở giữa cổ của cô, có vẻ rất nghe lời "Ừ" một tiếng.
Lúc này Kiều Lam mới cảm thấy yên tâm, kết quả ngày thứ hai. Tuy rằng rõ ràng hôm qua Đàm Mặc đã nhận lời không mang theo bữa sáng, mà lại đem tới một chiếc hộp thủy tinh đựng hoa quả tươi được xếp rất gọn gàng, còn có thêm một bình sữa bò còn ấm.
Kiều Lam:...
Ngày thứ ba lại là một phần ăn sáng, hiện giờ không phải là cháo hải sản mà đổi lại thành cháo thịt nạc còn có thêm một hộp sữa bò.
"Thực sự là tớ đã ăn rồi"
Kiều Lam nói một cách chân thành, nói xong còn bổ sung thêm một câu.
"Còn ăn rất nhiều nữa."
Đàm Mặc suy nghĩ
"Vậy sáng mai ăn ít đi một chút."
Những thứ mà cậu mang tới đều là thực phẩm giàu chất đạm so với của Kiều Lam thì ngon hơn rất nhiều.
Ăn bữa sáng ít đi một chút là có thể ăn bữa ăn cậu mang đến nhiều hơn. Kiều Lam ăn những thứ kia chẳng có chút dinh dưỡng nào cả. Bác Trần nói nền tảng của Kiều Lam rất tốt chỉ là tình trạng thiếu dinh dưỡng rất nghiêm trọng.
Kiều Lam khuyên như thế nào cũng đều vô dụng, cũng không nghĩ ra nổi biện pháp nào để đối phó.
Một lần từ chối không thành, rốt cục những lần sau chẳng có cách nào từ chối cả.
Cứ như vậy, Kiều Lam bắt đầu quen dần với việc được bao ăn hằng ngày, khó mà có thể giải thích được. Còn Đàm Mặc thậm chí còn tìm thấy niềm vui trong việc cho ăn, về sau lại càng lún sâu thêm.
Ví dụ như, ngoài bữa ăn bổ dưỡng hàng ngày, trong cốc sẽ có thêm một vài lát chanh tươi, trong ngăn bàn sẽ có thêm hai quả cam xinh xắn, một hộp cà chua được xếp khéo léo hoặc là quả óc chó đã được tách vỏ, thậm chí có cả những sản phẩm dinh dưỡng nhãn mác bằng tiếng Anh mà cô chưa bao giờ trông thấy.
Đàm Mặc làm chuyện này không thấy mệt chút nào.
Bởi vì thức ăn mỗi ngày đều phong phú đa dạng nên cậu từ từ phát hiện ra sở thích của Lam Kiều, thích ăn cái gì, không thích cái gì, chuyện này đối với cậu mà nói đều rất thú vị.
Thế nhưng có những thứ Kiều Lam vẫn kiên quyết không nhận, ví dụ như thực phẩm dinh dưỡng cậu cố tình nhờ người ở nước ngoài mua về. Làm thế nào Kiều Lam cũng không chịu nhận nhưng bác Trần đã bầy cho cậu một cách.
Kiều Lam xuống tầng rót một bình nước trở về, trên bàn ngoại trừ bữa sáng bền lòng vững dạ bên ngoài kia còn có thểm một hộp bình nước dinh dưỡng được cắm sẵn ống hút
Kiều Lam...
/127
|