Dịch: Xiaoxin
Nhưng vừa kết thúc chuyện này, họ lại nhớ đến vấn đề thường ngày vẫn chưa được giải đáp. Ai là người đẹp nhất khối 10?
Mà cái người trong chủ đề nói chuyện của mọi người, Tống Dao đang đỏ mặt liếc qua Trần Diệu Dương. Sau đó bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài.
Giáo viên chủ nhiệm gọi Tống Dao là vì chuyện liên hoan đêm Giáng sinh.
Hằng năm, trường THPT trực thuộc đại học sẽ tổ chức buổi tiệc tối Giáng sinh. Mỗi một lớp của một khối sẽ chuẩn bị một tiết mục và chọn ra phần trình diễn xuất sắc nhất. Đến đêm Bình an thì biểu diễn trước toàn trường cho tất cả học sinh.
Giáo viên chủ nhiệm gọi Tống Dao ra ngoài là muốn cô ấy chuẩn bị tiết mục cho lớp 13.
Tống Dao chơi piano rất giỏi.
Ai ai cũng muốn được một lần nổi bật dưới ánh đèn sân khấu.
Các bạn nữ trong lớp rất ghen tị, nhưng họ không nói ra. Đối với nữ sinh như Đường Thi Lộ mà nói, bọn cô có thể châm biếm chuyện học kém của cô ta. Nhưng đối với Tống Dao, bọn cô tìm không ra được điểm nào không tốt của cô ấy cả.
Xinh đẹp, lại đa tài đa nghệ, học tập xuất sắc, tính cách cũng tốt nốt.
Nếu nói về khuyết điểm của Tống Dao chắc chỉ có về vóc dáng của cô ấy. Tống Dao thuộc người có tầm vóc nhỏ nhắn, nhìn vào không chỉ thấy xinh đẹp mà còn đáng yêu.
Học sinh lớp 10 không có tiết tự học buổi tối, cho nên buổi tối liên hoan bắt buộc toàn bộ phải tham gia. Đương nhiên là ngoại trừ Đàm Mặc.
Trong mắt mọi người, Đàm Mặc luôn luôn có đặc cách.
Mỗi ngày, cậu ấy có quyền được đến trễ, cũng có thể tùy tiện nghỉ học. Thậm chí lên lớp không cần nghe giảng, cho nên Đàm Mặc có thể không đến buổi liên hoan.
Kiều Lam quay xuống hỏi Đàm Mặc có sắp xếp gì cho đêm Giáng Sinh không.
Đàm Mặc suy nghĩ có khi đến hôm đó có thể bố sẽ dẫn cậu đến nhà bên kia. Sau đó thì ăn cơm tối với vợ và con gái của ông ấy, anh không hề thích họ một chút nào hết.
Đêm Giáng Sinh, Đàm Mặc thấy ở nhà đọc sách còn thích hơn.
Vì thế Đàm Mặc trả lời: “Không có.”
“Vậy thì là không rồi.” Kiều Lam nói
“Hôm đó tụi mình đi xem chương trình Giáng Sinh của trường tổ chức đi.”
Đàm Mặc không chút nghĩ ngợi liền từ chối. Toàn khối 10 có ba mươi lớp, có hơn ngàn học sinh chen lấn nhau trong một chỗ như vậy. Đàm Mặc thấy đó quả thực là một sự tra tấn đối với cậu.
“Được rồi.”
Kiều Lam hơi thất vọng, nhưng đây cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn. Đàm Mặc không thích những nơi đông người, không thể chịu đựng được ở trong môi trường đó.
Sắp đến cận ngày Giáng Sinh, đám học sinh nô nức không thôi. Vào đêm Giáng Sinh, trong trường học sẽ có cây thông bơm hơi cao ơi là cao, giáo viên mỗi một lớp thì trang trí đủ loại hình dán hoa tuyết trên cửa sổ.
Tiết học buổi sáng, đám học sinh nao nức đến buổi tối liên hoan. Nhưng các giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở không để bụng đến bọn họ.
Đến khi tan học, xung quanh lớp học càng ngày náo nhiệt. Đám học sinh đã mua những quả táo đỏ hoặc là những trái cam xinh xắn dành tặng cho bạn bè của mình, hay là dành cho người mình thích.
Trước cửa lớp 13 đông đúc đến không thể tưởng tượng nổi. Các nam sinh, nữ sinh lớp khác mang táo đến tặng rất nhiều. Họ tặng cho Tống Dao, cho Trần Diệu Dương, tất nhiên người được nhận nhiều nhất là Trần Diệu Dương. Sau khi nhận hết táo, cậu ấy đem tất cả táo cho tất cả mọi người trong lớp.
Lúc đưa cho Kiều Lam và Đàm Mặc, hai người nhất quyết từ chối, không nhận.
Trần Diệu Dương ngồi xuống bên cạnh, tiếng nói chuyện dừng lại, ánh mắt lạnh lùng không dễ nhìn thấy.
Đàm Mặc yên lặng nhìn chăm chú vào các bạn học trong lớp, rồi quay đầu nhìn Kiều Lam, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Sau tiết cuối cùng buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm cho tất cả học sinh về sớm ăn cơm. Đúng 18h40 thì đến lớp dọn dẹp bàn ghế, sau đó thì đến khán phòng. Đàm Mặc không cần đi, cho nên cậu từ từ thu dọn đồ đạc. Sau khi thu dọn xong thì Kiều Lam đã đi mất rồi.
Ánh mắt Đàm Mặc càng thêm u ám.
Cậu trầm mặc ngồi đó rất lâu mới lấy cặp sách chuẩn bị về nhà. Cậu cúi đầu nhìn xuống hộc bàn thì mới phát hiện trong đó có rất nhiều thứ.
Đàm Mặc lấy món đồ không biết tên kia ra. Đó là một tấm thiệp, bìa thiệp được trang trí bằng một cái mặt cười thật to, phía trên viết tên Kiều Lam, ở bên cạnh có một trái táo đỏ xinh xắn.
Tâm tình Đàm Mặc khó chịu cả ngày nay trong nháy mắt được tan ra.
Cậu cẩn thận cất tấm thiệp quả táo đỏ, sau đó ra khỏi sân trường. Sau khi lên xe, cậu không đi về nhà mà nói bác Trần đưa cậu đến một nơi.
Nhưng vừa kết thúc chuyện này, họ lại nhớ đến vấn đề thường ngày vẫn chưa được giải đáp. Ai là người đẹp nhất khối 10?
Mà cái người trong chủ đề nói chuyện của mọi người, Tống Dao đang đỏ mặt liếc qua Trần Diệu Dương. Sau đó bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài.
Giáo viên chủ nhiệm gọi Tống Dao là vì chuyện liên hoan đêm Giáng sinh.
Hằng năm, trường THPT trực thuộc đại học sẽ tổ chức buổi tiệc tối Giáng sinh. Mỗi một lớp của một khối sẽ chuẩn bị một tiết mục và chọn ra phần trình diễn xuất sắc nhất. Đến đêm Bình an thì biểu diễn trước toàn trường cho tất cả học sinh.
Giáo viên chủ nhiệm gọi Tống Dao ra ngoài là muốn cô ấy chuẩn bị tiết mục cho lớp 13.
Tống Dao chơi piano rất giỏi.
Ai ai cũng muốn được một lần nổi bật dưới ánh đèn sân khấu.
Các bạn nữ trong lớp rất ghen tị, nhưng họ không nói ra. Đối với nữ sinh như Đường Thi Lộ mà nói, bọn cô có thể châm biếm chuyện học kém của cô ta. Nhưng đối với Tống Dao, bọn cô tìm không ra được điểm nào không tốt của cô ấy cả.
Xinh đẹp, lại đa tài đa nghệ, học tập xuất sắc, tính cách cũng tốt nốt.
Nếu nói về khuyết điểm của Tống Dao chắc chỉ có về vóc dáng của cô ấy. Tống Dao thuộc người có tầm vóc nhỏ nhắn, nhìn vào không chỉ thấy xinh đẹp mà còn đáng yêu.
Học sinh lớp 10 không có tiết tự học buổi tối, cho nên buổi tối liên hoan bắt buộc toàn bộ phải tham gia. Đương nhiên là ngoại trừ Đàm Mặc.
Trong mắt mọi người, Đàm Mặc luôn luôn có đặc cách.
Mỗi ngày, cậu ấy có quyền được đến trễ, cũng có thể tùy tiện nghỉ học. Thậm chí lên lớp không cần nghe giảng, cho nên Đàm Mặc có thể không đến buổi liên hoan.
Kiều Lam quay xuống hỏi Đàm Mặc có sắp xếp gì cho đêm Giáng Sinh không.
Đàm Mặc suy nghĩ có khi đến hôm đó có thể bố sẽ dẫn cậu đến nhà bên kia. Sau đó thì ăn cơm tối với vợ và con gái của ông ấy, anh không hề thích họ một chút nào hết.
Đêm Giáng Sinh, Đàm Mặc thấy ở nhà đọc sách còn thích hơn.
Vì thế Đàm Mặc trả lời: “Không có.”
“Vậy thì là không rồi.” Kiều Lam nói
“Hôm đó tụi mình đi xem chương trình Giáng Sinh của trường tổ chức đi.”
Đàm Mặc không chút nghĩ ngợi liền từ chối. Toàn khối 10 có ba mươi lớp, có hơn ngàn học sinh chen lấn nhau trong một chỗ như vậy. Đàm Mặc thấy đó quả thực là một sự tra tấn đối với cậu.
“Được rồi.”
Kiều Lam hơi thất vọng, nhưng đây cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn. Đàm Mặc không thích những nơi đông người, không thể chịu đựng được ở trong môi trường đó.
Sắp đến cận ngày Giáng Sinh, đám học sinh nô nức không thôi. Vào đêm Giáng Sinh, trong trường học sẽ có cây thông bơm hơi cao ơi là cao, giáo viên mỗi một lớp thì trang trí đủ loại hình dán hoa tuyết trên cửa sổ.
Tiết học buổi sáng, đám học sinh nao nức đến buổi tối liên hoan. Nhưng các giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở không để bụng đến bọn họ.
Đến khi tan học, xung quanh lớp học càng ngày náo nhiệt. Đám học sinh đã mua những quả táo đỏ hoặc là những trái cam xinh xắn dành tặng cho bạn bè của mình, hay là dành cho người mình thích.
Trước cửa lớp 13 đông đúc đến không thể tưởng tượng nổi. Các nam sinh, nữ sinh lớp khác mang táo đến tặng rất nhiều. Họ tặng cho Tống Dao, cho Trần Diệu Dương, tất nhiên người được nhận nhiều nhất là Trần Diệu Dương. Sau khi nhận hết táo, cậu ấy đem tất cả táo cho tất cả mọi người trong lớp.
Lúc đưa cho Kiều Lam và Đàm Mặc, hai người nhất quyết từ chối, không nhận.
Trần Diệu Dương ngồi xuống bên cạnh, tiếng nói chuyện dừng lại, ánh mắt lạnh lùng không dễ nhìn thấy.
Đàm Mặc yên lặng nhìn chăm chú vào các bạn học trong lớp, rồi quay đầu nhìn Kiều Lam, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Sau tiết cuối cùng buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm cho tất cả học sinh về sớm ăn cơm. Đúng 18h40 thì đến lớp dọn dẹp bàn ghế, sau đó thì đến khán phòng. Đàm Mặc không cần đi, cho nên cậu từ từ thu dọn đồ đạc. Sau khi thu dọn xong thì Kiều Lam đã đi mất rồi.
Ánh mắt Đàm Mặc càng thêm u ám.
Cậu trầm mặc ngồi đó rất lâu mới lấy cặp sách chuẩn bị về nhà. Cậu cúi đầu nhìn xuống hộc bàn thì mới phát hiện trong đó có rất nhiều thứ.
Đàm Mặc lấy món đồ không biết tên kia ra. Đó là một tấm thiệp, bìa thiệp được trang trí bằng một cái mặt cười thật to, phía trên viết tên Kiều Lam, ở bên cạnh có một trái táo đỏ xinh xắn.
Tâm tình Đàm Mặc khó chịu cả ngày nay trong nháy mắt được tan ra.
Cậu cẩn thận cất tấm thiệp quả táo đỏ, sau đó ra khỏi sân trường. Sau khi lên xe, cậu không đi về nhà mà nói bác Trần đưa cậu đến một nơi.
/127
|