Dịch: Xiaoxin
Trần Diệu Dương nghĩ đến thường ngày Kiều Lam luôn nhìn cậu ta với ánh mắt cháy rực, trên mặt liền lộ ra vẻ chán ghét.
“Cười cái mông.”
Mấy người đó cười càng dữ dội hơn nữa.
Nam sinh tên Lý Phàm nói: “Mày nói chỉ cần đi thêm vài bước nữa là Kiều Lam quay đầu lại rồi?”
“Nói không chừng cậu ấy đi chậm lại chờ chúng ta đấy.”
Cậu ta cười không ngớt, nhéo cổ họng nhái giọng léo nhéo: “Diệu Dương, thật trùng hợp nha. Cái kia, cậu có muốn ăn kẹo không...”
Trần Diệu Dương đá nam sinh đó một cước
“Có thấy ghê tởm không thằng kia.”
“Hahaha ghê tởm”, đám nam sinh kéo dài giọng cười, cười đến nghiêng đầu nghiêng cổ. Vốn dĩ cho rằng Kiều Lam đi chậm lại chờ bọn họ, nhưng nghước lên thì không thấy bóng dáng cô đâu.
“Mẹ nó, biến đâu mất rồi?”
“Còn dùng chiêu lạt mềm buộc lạt?”
“Cô ta như vậy mà cũng dùng chiêu lạt mềm buộc chặt thì ai dính câu.”
Kiều Lam hoàn toàn không nhận ra có người ở phía sau. Dù gì thì mắt của cô cũng không mọc ở sau gáy.
Hơn nữa, Kiều Lam căn bản nghe không rõ âm thanh ở phía sau, chỉ nghe thấy từ xa vọng lại tiếng cười đùa của các nam sinh. Cô cảm thấy bọn họ thật ồn ào cho nên cất bước đi nhanh.
Trong lớp học, lúc này đã sớm vào tiết, hôm nay có môn Anh văn, học sinh trong lớp đang gấp rút học thuộc từ vựng, để lát nữa lão Lưu kiểm tra nghe viết.
Kiều Lam lấy sách Anh văn ra chuẩn bị học từ, nhưng lại không biết học ở chỗ nào, quay qua hỏi cô bạn cùng bàn từ cần học của ngày hôm nay.
Cô bạn giả vờ không nghe thấy, hơi quay người qua chỗ khác tiếp tục học thuộc từ vựng.
Hôm qua ít nhất hai người còn nói với nhau vài câu, vậy mà hôm nay không hiểu vì sao lại không muốn nói chuyện với cô. Kiều Lam đoán chắc đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết rồi, mà cô cũng chẳng để tâm đến thái độ cũng những người cô không quen, không nói thì thôi vậy.
Trình độ tiếng Anh của Kiều Lam ổn định ở cấp 6 bậc đại học, chưa nói đây là điều bắt buộc khi lên đại học. Cho nên từ vựng trong sách giáo khoa cấp 3 đối với cô không thành vấn đề, cô mở sách xem từ chương đầu tiên cho đến chương cuối cùng.
Cô bạn cùng bàn liếc mắt qua, thấy Kiều Lam quả nhiên không học đúng bài cần học, trong lòng thầm cười trộm.
Ngay cả học cũng không biết học ở đây, đã học kém lại còn xấu xí, thật không hiểu tại sao người ưu tú như Tống Dao lại thích chơi cùng Kiều Lam như vậy, thành tích của cô luôn đứng trong top 10 của lớp, mà cũng không thể tiến vào vòng bạn bè của Tống Dao.
Nghĩ vậy lại nhìn qua Kiều Lam, thấy Kiều Lam xem sách nhanh như tia chớp, một lượt xem đến mười dòng, trong lòng càng thêm vui vẻ.
Để học thuộc những từ này cực kỳ tốn thời gian, nhìn bộ dạng giả vờ của Kiều Lam nói không chừng lát nữa lại muốn chép bài người khác.
Đợi lát nữa bị lão Lưu gọi lên bảng trả bài, Kiều Lam muốn chép bài mà chép không được, đến lúc viết không được chữ gì thể nào cũng bị lão Lưu mắng một trận.
Đám người Trần Diệu Dương ung dung đến trễ, vừa bước vào lớp sẽ tìm kiếm bóng dáng Tống Dao trước tiên, trong thoáng qua bắt gặp Kiều Lam đang chăm chỉ học thuộc bài, đại não của đám nam sinh liền nhảy lên bốn chữ. “Làm bộ làm tịch.”
Kiều Lam chẳng để tâm, vừa học một lượt từ đầu đến cuối, cẩn trọng nhìn giáo viên Anh văn là lão Lưu đi lên đi xuống nhanh như cơn gió, đi đến đâu là học sinh ở đấy bắt đầu mở sách nghe viết từ đơn.
Lão Lưu bước đến gần thì thấy Tần Dương đang cặm cụi viết cái gì đó trên bàn.
Làm thầy giáo bao nhiêu năm, lão Lưu còn không rõ mấy trò quỷ của học sinh, nhớ đến bài báo cáo hôm qua của Tần Dương, ông liền nổi giận.
“Dãy bàn của Tần Dương lên hết một lượt cho tôi!”
Kiều Lam quay đầu lại nhìn, phát hiện bản thân vừa hay ngồi cùng dãy với Tần Dương, đương nhiên bạn cùng bàn của Kiều Lam cũng vậy.
Tần Dương dại ra nhìn chữ viết trên mặt bàn. Còn bạn cùng bàn của Kiều Lam thì lại vô cùng vui vẻ, ban nãy còn đang thầm cầu nguyện cho Kiều Lam bị gọi tên, không ngờ bây giờ lại thành hiện thực!
Bảng đen không lớn, nhưng vẫn đủ chỗ cho tám người, mọi người ai cũng muốn được đứng gần học sinh giỏi, chẳng biết chừng có thể chép được một vài từ. Kiều Lam học kém, lại còn bị bạn bè xa lánh cho nên bị chia cho một góc bảng nhỏ ở rìa.
Bình thường lão Lưu không có canh chừng gắt gao, nhưng vì bây giờ có Tần Dương nên ông đứng hẳn ở phía sau nhìn lên đám học sinh rồi bắt đầu trả bài, Tần Dương vốn dĩ muốn chép bài của người khác, nhưng giờ thì ngay cả đầu cũng không dám xoay.
Kiều Lam viết rất nhanh, sau khi viết xong thì theo bản năng nhìn trái nhìn phải, bạn học bên phải nhanh chóng lấy tay che bài của mình lại.
“Nhìn cái gì mà nhìn!”
Kiều Lam: ...
Chữ programmer của cậu hình như viết sai rồi.
Sai cũng đáng đời cậu.
Lão Lưu đọc tổng cộng mười lăm từ, nhưng vì tâm huyết dâng trào nên đọc thêm bảy, tám từ của bài trước, vốn dĩ bạn cùng bàn Kiều Lam đã viết được hết, đang thầm đắc ý thì lão Lưu đột nhiên đọc thêm từ của bài đã học từ lâu, não liền đông lại.
Đây là cái gì vậy, đánh vần như thế nào? Cô bạn cẩn thận liếc qua nhìn bạn bên cạnh, được rồi, cũng không biết.
Trong lòng yên tâm được một chút.
Đợi toàn bộ học sinh viết xong, lão Lưu bắt đầu kiểm tra từ bên phải qua, bạn cùng bàn của Kiều Lam ở vị trí phải đầu tiên, sai 1 từ, người thứ hai sai 3 từ... Tần Dương sai 14 từ.
Lão Lưu tức giận đá vào mông Tần Dương.
“Trong đầu cậu chứa toàn là phân sao!”
Tần Dương trộm nhìn Tống Dương ở bên kia, mặt nóng lên, lấy tay che mông không dám lên tiếng.
Mấy người phía sau đều sai bốn, năm từ khiến trên mặt của cô bạn cùng bàn của Kiều Lam lộ ra vẻ đắc ý, cảm thấy bản thân mình viết tốt nhất. Có khi người sai nhiều nhất là Kiều Lam, tiếng Anh của Kiều Lam cũng thuộc dạng bình thường, nói không chừng còn kém hơn cả Tần Dương, ngay cả học đến bài mấy cũng không biết.
Kết quả vừa ngẩng đầu lên, ở phía bảng của Kiều Lam viết rất nhiều từ đơn tiếng Anh, chữ viết ngay ngắn sạch đẹp.
Lão Lưu nhìn một lượt từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu.
“Tốt lắm, tốt lắm, Kiều Lam, đúng toàn bộ!”
Trần Diệu Dương nghĩ đến thường ngày Kiều Lam luôn nhìn cậu ta với ánh mắt cháy rực, trên mặt liền lộ ra vẻ chán ghét.
“Cười cái mông.”
Mấy người đó cười càng dữ dội hơn nữa.
Nam sinh tên Lý Phàm nói: “Mày nói chỉ cần đi thêm vài bước nữa là Kiều Lam quay đầu lại rồi?”
“Nói không chừng cậu ấy đi chậm lại chờ chúng ta đấy.”
Cậu ta cười không ngớt, nhéo cổ họng nhái giọng léo nhéo: “Diệu Dương, thật trùng hợp nha. Cái kia, cậu có muốn ăn kẹo không...”
Trần Diệu Dương đá nam sinh đó một cước
“Có thấy ghê tởm không thằng kia.”
“Hahaha ghê tởm”, đám nam sinh kéo dài giọng cười, cười đến nghiêng đầu nghiêng cổ. Vốn dĩ cho rằng Kiều Lam đi chậm lại chờ bọn họ, nhưng nghước lên thì không thấy bóng dáng cô đâu.
“Mẹ nó, biến đâu mất rồi?”
“Còn dùng chiêu lạt mềm buộc lạt?”
“Cô ta như vậy mà cũng dùng chiêu lạt mềm buộc chặt thì ai dính câu.”
Kiều Lam hoàn toàn không nhận ra có người ở phía sau. Dù gì thì mắt của cô cũng không mọc ở sau gáy.
Hơn nữa, Kiều Lam căn bản nghe không rõ âm thanh ở phía sau, chỉ nghe thấy từ xa vọng lại tiếng cười đùa của các nam sinh. Cô cảm thấy bọn họ thật ồn ào cho nên cất bước đi nhanh.
Trong lớp học, lúc này đã sớm vào tiết, hôm nay có môn Anh văn, học sinh trong lớp đang gấp rút học thuộc từ vựng, để lát nữa lão Lưu kiểm tra nghe viết.
Kiều Lam lấy sách Anh văn ra chuẩn bị học từ, nhưng lại không biết học ở chỗ nào, quay qua hỏi cô bạn cùng bàn từ cần học của ngày hôm nay.
Cô bạn giả vờ không nghe thấy, hơi quay người qua chỗ khác tiếp tục học thuộc từ vựng.
Hôm qua ít nhất hai người còn nói với nhau vài câu, vậy mà hôm nay không hiểu vì sao lại không muốn nói chuyện với cô. Kiều Lam đoán chắc đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết rồi, mà cô cũng chẳng để tâm đến thái độ cũng những người cô không quen, không nói thì thôi vậy.
Trình độ tiếng Anh của Kiều Lam ổn định ở cấp 6 bậc đại học, chưa nói đây là điều bắt buộc khi lên đại học. Cho nên từ vựng trong sách giáo khoa cấp 3 đối với cô không thành vấn đề, cô mở sách xem từ chương đầu tiên cho đến chương cuối cùng.
Cô bạn cùng bàn liếc mắt qua, thấy Kiều Lam quả nhiên không học đúng bài cần học, trong lòng thầm cười trộm.
Ngay cả học cũng không biết học ở đây, đã học kém lại còn xấu xí, thật không hiểu tại sao người ưu tú như Tống Dao lại thích chơi cùng Kiều Lam như vậy, thành tích của cô luôn đứng trong top 10 của lớp, mà cũng không thể tiến vào vòng bạn bè của Tống Dao.
Nghĩ vậy lại nhìn qua Kiều Lam, thấy Kiều Lam xem sách nhanh như tia chớp, một lượt xem đến mười dòng, trong lòng càng thêm vui vẻ.
Để học thuộc những từ này cực kỳ tốn thời gian, nhìn bộ dạng giả vờ của Kiều Lam nói không chừng lát nữa lại muốn chép bài người khác.
Đợi lát nữa bị lão Lưu gọi lên bảng trả bài, Kiều Lam muốn chép bài mà chép không được, đến lúc viết không được chữ gì thể nào cũng bị lão Lưu mắng một trận.
Đám người Trần Diệu Dương ung dung đến trễ, vừa bước vào lớp sẽ tìm kiếm bóng dáng Tống Dao trước tiên, trong thoáng qua bắt gặp Kiều Lam đang chăm chỉ học thuộc bài, đại não của đám nam sinh liền nhảy lên bốn chữ. “Làm bộ làm tịch.”
Kiều Lam chẳng để tâm, vừa học một lượt từ đầu đến cuối, cẩn trọng nhìn giáo viên Anh văn là lão Lưu đi lên đi xuống nhanh như cơn gió, đi đến đâu là học sinh ở đấy bắt đầu mở sách nghe viết từ đơn.
Lão Lưu bước đến gần thì thấy Tần Dương đang cặm cụi viết cái gì đó trên bàn.
Làm thầy giáo bao nhiêu năm, lão Lưu còn không rõ mấy trò quỷ của học sinh, nhớ đến bài báo cáo hôm qua của Tần Dương, ông liền nổi giận.
“Dãy bàn của Tần Dương lên hết một lượt cho tôi!”
Kiều Lam quay đầu lại nhìn, phát hiện bản thân vừa hay ngồi cùng dãy với Tần Dương, đương nhiên bạn cùng bàn của Kiều Lam cũng vậy.
Tần Dương dại ra nhìn chữ viết trên mặt bàn. Còn bạn cùng bàn của Kiều Lam thì lại vô cùng vui vẻ, ban nãy còn đang thầm cầu nguyện cho Kiều Lam bị gọi tên, không ngờ bây giờ lại thành hiện thực!
Bảng đen không lớn, nhưng vẫn đủ chỗ cho tám người, mọi người ai cũng muốn được đứng gần học sinh giỏi, chẳng biết chừng có thể chép được một vài từ. Kiều Lam học kém, lại còn bị bạn bè xa lánh cho nên bị chia cho một góc bảng nhỏ ở rìa.
Bình thường lão Lưu không có canh chừng gắt gao, nhưng vì bây giờ có Tần Dương nên ông đứng hẳn ở phía sau nhìn lên đám học sinh rồi bắt đầu trả bài, Tần Dương vốn dĩ muốn chép bài của người khác, nhưng giờ thì ngay cả đầu cũng không dám xoay.
Kiều Lam viết rất nhanh, sau khi viết xong thì theo bản năng nhìn trái nhìn phải, bạn học bên phải nhanh chóng lấy tay che bài của mình lại.
“Nhìn cái gì mà nhìn!”
Kiều Lam: ...
Chữ programmer của cậu hình như viết sai rồi.
Sai cũng đáng đời cậu.
Lão Lưu đọc tổng cộng mười lăm từ, nhưng vì tâm huyết dâng trào nên đọc thêm bảy, tám từ của bài trước, vốn dĩ bạn cùng bàn Kiều Lam đã viết được hết, đang thầm đắc ý thì lão Lưu đột nhiên đọc thêm từ của bài đã học từ lâu, não liền đông lại.
Đây là cái gì vậy, đánh vần như thế nào? Cô bạn cẩn thận liếc qua nhìn bạn bên cạnh, được rồi, cũng không biết.
Trong lòng yên tâm được một chút.
Đợi toàn bộ học sinh viết xong, lão Lưu bắt đầu kiểm tra từ bên phải qua, bạn cùng bàn của Kiều Lam ở vị trí phải đầu tiên, sai 1 từ, người thứ hai sai 3 từ... Tần Dương sai 14 từ.
Lão Lưu tức giận đá vào mông Tần Dương.
“Trong đầu cậu chứa toàn là phân sao!”
Tần Dương trộm nhìn Tống Dương ở bên kia, mặt nóng lên, lấy tay che mông không dám lên tiếng.
Mấy người phía sau đều sai bốn, năm từ khiến trên mặt của cô bạn cùng bàn của Kiều Lam lộ ra vẻ đắc ý, cảm thấy bản thân mình viết tốt nhất. Có khi người sai nhiều nhất là Kiều Lam, tiếng Anh của Kiều Lam cũng thuộc dạng bình thường, nói không chừng còn kém hơn cả Tần Dương, ngay cả học đến bài mấy cũng không biết.
Kết quả vừa ngẩng đầu lên, ở phía bảng của Kiều Lam viết rất nhiều từ đơn tiếng Anh, chữ viết ngay ngắn sạch đẹp.
Lão Lưu nhìn một lượt từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu.
“Tốt lắm, tốt lắm, Kiều Lam, đúng toàn bộ!”
/127
|