Kiều Lam lật quyển ghi chép ra, để ghi lại những nội dung kiến thức trong một ngày.
Cô đúng là cố ý đụng Tần Dương, sau khi đụng rồi thì tim cô lại đập rất nhanh.
Tần Dương nói chuyện khó nghe, nhưng hắn không có nói láo.
Hắn nói Đàm Mặc xem đề thi Lịch sử.
Trước kia Đàm Mặc cũng có đọc sách Lịch sử. Kiều Lam có lần thấy rõ đó là một quyển giáo trình lịch sử thế giới, rất dày và chuyên nghiệp. Theo lý thuyết, Đàm Mặc đã xem qua loại sách đó rồi thì tuyệt đối sẽ không xem đề thi.
So sánh với sách cậu ấy đang xem, nội dung thật sự không bằng.
Nhưng là Đàm Mặc thật sự đang xem.
Người mắc chứng bệnh Asperger rất ghét thay đổi, bọn họ chỉ dựa theo hoạch định của mình. Trong cuộc sống mỗi ngày đã hình thành thì sẽ không thay đổi cho nên chỉ cần một chút điểm khác biệt xuất hiện, như vậy nhất định là có gì đó thay đổi.
Cũng chính là bởi vì như vậy mà Kiều Lam đoán ra được cái gì đó. Cô cảm thấy không dám tin, nhưng lại không nhịn được cao hứng.
Nếu như là thật.
Nếu như Đàm Mặc thật sự quyết định thay đổi.
Đàm Mặc không có nói với cô mà cũng chưa từng nói qua chuyện này với cô, cho nên Kiều Lam không thể đi hỏi Đàm Mặc.
Mặc dù không thể hỏi nhưng vẫn có cách.
Đàm Mặc rất thông minh, nhất là môn Toán hay Vật lý. Kiều Lam nhớ tới ngày đó chỉ có mấy giây thôi mà Đàm Mặc đã làm xong một câu đề Vật lý. Cô cảm thấy mình lo lắng hoàn toàn là dư thừa.
Nhưng Lịch sử và Chính trị lại không giống như nhau.
Biết nhiều hiểu nhiều, không nhất định là có thể thi được điểm cao.
Một số câu hỏi nâng cao, trong sách không có.
Ngày thứ hai, sau khi Đàm Mặc vào lớp, phát hiện trong hộc bàn có hai quyển vở ghi chép.
Bìa viết thật to hai chữ, Kiều Lam.
Trong lòng Đàm Mặc khẽ run lên, lấy quyển vở ghi chép nhẹ nhàng mở ra.
Các kiến thức đều ghi rất tỉ mỉ và đầy đủ, hơn nữa còn phân chia rõ ràng, thêm vào đó còn có dùng bút dạ quang tô đậm giống như sợ cậu không nhìn thấy vậy.
Một quyển lịch sử, một quyển chính trị.
Thật ra là sau này cậu đã tự mình làm được, cậu cũng có nhờ bác Trần sao chép rất nhiều bản. Bác Trần rất nhanh đã mang về đầy đủ các loại kiến thức phong phú, cầm quyển vở trong tay, Đàm Mặc vẫn là không muốn trả lại
Sau khi lật xem toàn bộ, lại để bác Trần chụp lại. Ngày hôm sau đem trả lại cho Kiều Lam.
Kiều Lam nhìn quyển vở trong tay, vậy là xem xong rồi?
Chẳng lẽ là cô đoán sai, Đàm Mặc thật ra là không muốn tham gia cuộc thi lần này.
Còn mười ngày là tới kỳ thi tháng lần thứ hai. Theo như bình thường, các giáo viên cũng đã bắt đầu chuẩn bị ra đề. Nhưng đến khi vào học, chủ nhiệm lớp lại thông báo đến mọi người một tin không tốt lắm.
“Lần này, chúng ta mua đề thi của trường trung học XX ở thành phố S, mọi người đều biết trường trung học XX mà đúng không.”
Vừa nghe những lời này, cả lớp đã bắt đầu kêu rên.
Đầu năm nay không có học sinh nào chưa từng nghe qua trường trung học XX.
Là trường đứng đầu có số lượng học sinh thi vào trường đại học nhiều cấp tỉnh, hằng năm học sinh trúng tuyển vào Thanh Hoa ở phương Bắc, trường trung học XX đã chiếm hơn một nửa.
Mua bài thi của trường này, tất cả đều hiểu ra một sự thật.
Đó chính là lần thi tháng này chắc chắn sẽ rất rất rất là khó.
Cả lớp không ngừng than thở, nhưng cũng có học sinh tâm tình rất tốt, chẳng hạn như Bùi Ninh hay Trần Diệu Dương.
Bài thi khó thì chênh lệch sẽ lớn hơn. Đặc biệt các môn như Toán, Vật lý và tiếng Anh lại càng dễ có điểm, càng thuận lợi hơn cho các học sinh ưu tú.
Các trường THPT chuyên học còn biến thái hơn, chính là mỗi môn đều là 150 điểm.
Lấy bài thi người ta 100 điểm,sửa lại điểm mỗi câu đề thành 150 điểm, như vậy mỗi câu sẽ có số điểm tốt hơn, chêch lệch cũng sẽ nhiều hơn.
Kiều Lam có chút lo lắng.
Đương nhiên là sợ môn Vật lý.
Môn Vật lý cô không kém, ở trong lớp có thể đứng ở top 5, chỉ là kém hơn Trần Diệu Dương với Bùi Ninh.
Kiều Lam bại bởi ai cũng được nhưng cô không muốn bại bởi Trần Diệu Dương.
Chừng mười ngày tới, Kiều Lam càng liều mạng hơn, hơn nữa còn học được một mưu kế. Thí dụ như vào giờ tiếng Anh cô sẽ dành ra chút thời gian học Vật lý, thật ra thì cũng không sao.
Thành tích tiếng Anh kém luôn kéo chân Bùi Ninh đứng sau, nhìn thấy Kiều Lam giờ tiếng anh học môn Vật lý, cậu thật là muốn khóc.
Tại sao cuộc đời lại không công bằng như vậy, cậu nghiêm túc học tiếng Anh như vậy mà vẫn không theo kịp.
Kiều Lam suy nghĩ.
“Không có cách nào, căn bản tiếng Anh cậu đã kém rồi.”
Bùi ninh:..
Bùi Ninh không nói nữa.
Kiều Lam cười một tiếng, không nói gì nữa, chăm chú xem sách.
Buổi tối trở lại nhà họ Kiều, bà Kiều thật sự không hiểu một ngày Kiều Lam làm gì mà ngày nào cũng 12h khuya mới về.
“Rốt cuộc một ngày con làm gì vậy, nếu không nói mẹ sẽ đến trường hỏi giáo viên chủ nhiệm của con đấy.”
Kiều Lam cau mày lại
“Con đi làm."
Đi làm?
Bà Kiều sửng sốt.
"Đi làm làm gì."
Để ngừa vạn nhất, trong lòng Kiều Lam thầm nói, liếc bà Kiều cười như không cười nói.
“Mẹ với chị hai không phải là muốn cho con ra ngoài gặp người khác sao.”
“Nếu như vậy, bỏ luôn đi, còn học hành chi nữa.”
Bà Kiều vui vẻ nói, nói xong bất giác dừng lại.
Hiếm lắm trong nhà mới có người chịu học như vậy, bởi vì Kiều Lam lần trước thi đứng nhất khối nên bà Kiều cuối cùng cũng có chút mặt mũi trước bà cụ Kiều với bác hai Kiều. Bây giờ mà không cho Kiều Lam học tiếp thì cũng thật đáng tiếc.
Không đi học, thì không còn gì để khoe.
Nghĩ đến đây, bà Kiều có chút oán hận, sao con trai lại không chịu học hành vậy chứ. Nếu như con trai có thành tích thì tốt biết bao.
“Không được, phải đi học trước.”
Dù sao chị hai Kiều có nhìn trúng một đối tượng cho Kiều Lam nhưng bà ta cũng không thích.
Kiều Lam cười như không cười nhìn bà Kiều.
“Con biết.”
Mỗi ngày đều rất nhiều bài tập, thời gian tựa như trôi qua rất nhanh, làm cho người ta cảm thấy không đủ.
Cuộc thi tháng lần hai này là vào thứ năm thứ sáu tuần này. Sau hai ngày thi xong, cuối tuần giáo viên làm thêm giờ xáo trộn bài thi, thứ hai tới trường học liền có thể biết điểm.
Thật khẩn trương lại rất kích thích.
Đến thứ tư, phát mỗi một lớp danh sách thi để dán trên cửa, sau đó kéo toàn bộ bàn ra rồi ở góc bàn dán số báo danh, làm bừa cho mỗi học sinh một “giấy phép dự thi.”
Thật ra đó chính là chỉ là 1 tờ giấy.
Các bạn học chen chúc nhau xem có ai với ai cùng phòng thi không, cười nói một hồi mới giải tán.
Ngày thi, không cần dậy sớm tự học và chạy thể dục buổi sáng. Đúng tám giờ bắt đầu thi thì chỉ cần có mặt ở phòng thi trước tám giờ là được.
Mặc dù nói không cần phải chạy “bữa ăn sáng”, nhưng đại đa số các bạn học đã đến phòng thi từ rất sớm. Kiều Lam tới hơi trễ, bảy giờ đã có một nửa người ở trong phòng thi, rất nhiều bạn học nhận ra cô, có chút xì xào bàn tán nói đó không phải là Kiều Lam sao.
Kiều Lam để sách lên bàn, sau đó ra khỏi phòng học đi xuống lầu.
Cô đứng dưới ánh ban mai buổi sớm nhìn về phía xa, các bạn học cùng lớp đi ngang hỏi cô làm gì vậy, Kiều Lam nói: “Đang đợi người.”
Chờ người?
Chờ ai?
Định hỏi nhưng nhìn thấy Kiều Lam đột nhiên nở nụ cười, bước xuống lầu đi ra bên ngoài.
Bạn học vừa quay đầu lại, trong nháy mắt cảm thấy xuất hiện ảo giác.
Bằng không tại sao nhìn thấy Đàm Mặc vào ngày thi?
Nhìn thật kĩ, không sai, người ngồi trên xe lăn, đúng là Đàm Mặc, mà Kiều Lam mới vừa nói chuyện với bọn họ cũng đang ở bên kia đi tới.
Cô nhẹ giọng nói : "Tới rồi."
Cô đúng là cố ý đụng Tần Dương, sau khi đụng rồi thì tim cô lại đập rất nhanh.
Tần Dương nói chuyện khó nghe, nhưng hắn không có nói láo.
Hắn nói Đàm Mặc xem đề thi Lịch sử.
Trước kia Đàm Mặc cũng có đọc sách Lịch sử. Kiều Lam có lần thấy rõ đó là một quyển giáo trình lịch sử thế giới, rất dày và chuyên nghiệp. Theo lý thuyết, Đàm Mặc đã xem qua loại sách đó rồi thì tuyệt đối sẽ không xem đề thi.
So sánh với sách cậu ấy đang xem, nội dung thật sự không bằng.
Nhưng là Đàm Mặc thật sự đang xem.
Người mắc chứng bệnh Asperger rất ghét thay đổi, bọn họ chỉ dựa theo hoạch định của mình. Trong cuộc sống mỗi ngày đã hình thành thì sẽ không thay đổi cho nên chỉ cần một chút điểm khác biệt xuất hiện, như vậy nhất định là có gì đó thay đổi.
Cũng chính là bởi vì như vậy mà Kiều Lam đoán ra được cái gì đó. Cô cảm thấy không dám tin, nhưng lại không nhịn được cao hứng.
Nếu như là thật.
Nếu như Đàm Mặc thật sự quyết định thay đổi.
Đàm Mặc không có nói với cô mà cũng chưa từng nói qua chuyện này với cô, cho nên Kiều Lam không thể đi hỏi Đàm Mặc.
Mặc dù không thể hỏi nhưng vẫn có cách.
Đàm Mặc rất thông minh, nhất là môn Toán hay Vật lý. Kiều Lam nhớ tới ngày đó chỉ có mấy giây thôi mà Đàm Mặc đã làm xong một câu đề Vật lý. Cô cảm thấy mình lo lắng hoàn toàn là dư thừa.
Nhưng Lịch sử và Chính trị lại không giống như nhau.
Biết nhiều hiểu nhiều, không nhất định là có thể thi được điểm cao.
Một số câu hỏi nâng cao, trong sách không có.
Ngày thứ hai, sau khi Đàm Mặc vào lớp, phát hiện trong hộc bàn có hai quyển vở ghi chép.
Bìa viết thật to hai chữ, Kiều Lam.
Trong lòng Đàm Mặc khẽ run lên, lấy quyển vở ghi chép nhẹ nhàng mở ra.
Các kiến thức đều ghi rất tỉ mỉ và đầy đủ, hơn nữa còn phân chia rõ ràng, thêm vào đó còn có dùng bút dạ quang tô đậm giống như sợ cậu không nhìn thấy vậy.
Một quyển lịch sử, một quyển chính trị.
Thật ra là sau này cậu đã tự mình làm được, cậu cũng có nhờ bác Trần sao chép rất nhiều bản. Bác Trần rất nhanh đã mang về đầy đủ các loại kiến thức phong phú, cầm quyển vở trong tay, Đàm Mặc vẫn là không muốn trả lại
Sau khi lật xem toàn bộ, lại để bác Trần chụp lại. Ngày hôm sau đem trả lại cho Kiều Lam.
Kiều Lam nhìn quyển vở trong tay, vậy là xem xong rồi?
Chẳng lẽ là cô đoán sai, Đàm Mặc thật ra là không muốn tham gia cuộc thi lần này.
Còn mười ngày là tới kỳ thi tháng lần thứ hai. Theo như bình thường, các giáo viên cũng đã bắt đầu chuẩn bị ra đề. Nhưng đến khi vào học, chủ nhiệm lớp lại thông báo đến mọi người một tin không tốt lắm.
“Lần này, chúng ta mua đề thi của trường trung học XX ở thành phố S, mọi người đều biết trường trung học XX mà đúng không.”
Vừa nghe những lời này, cả lớp đã bắt đầu kêu rên.
Đầu năm nay không có học sinh nào chưa từng nghe qua trường trung học XX.
Là trường đứng đầu có số lượng học sinh thi vào trường đại học nhiều cấp tỉnh, hằng năm học sinh trúng tuyển vào Thanh Hoa ở phương Bắc, trường trung học XX đã chiếm hơn một nửa.
Mua bài thi của trường này, tất cả đều hiểu ra một sự thật.
Đó chính là lần thi tháng này chắc chắn sẽ rất rất rất là khó.
Cả lớp không ngừng than thở, nhưng cũng có học sinh tâm tình rất tốt, chẳng hạn như Bùi Ninh hay Trần Diệu Dương.
Bài thi khó thì chênh lệch sẽ lớn hơn. Đặc biệt các môn như Toán, Vật lý và tiếng Anh lại càng dễ có điểm, càng thuận lợi hơn cho các học sinh ưu tú.
Các trường THPT chuyên học còn biến thái hơn, chính là mỗi môn đều là 150 điểm.
Lấy bài thi người ta 100 điểm,sửa lại điểm mỗi câu đề thành 150 điểm, như vậy mỗi câu sẽ có số điểm tốt hơn, chêch lệch cũng sẽ nhiều hơn.
Kiều Lam có chút lo lắng.
Đương nhiên là sợ môn Vật lý.
Môn Vật lý cô không kém, ở trong lớp có thể đứng ở top 5, chỉ là kém hơn Trần Diệu Dương với Bùi Ninh.
Kiều Lam bại bởi ai cũng được nhưng cô không muốn bại bởi Trần Diệu Dương.
Chừng mười ngày tới, Kiều Lam càng liều mạng hơn, hơn nữa còn học được một mưu kế. Thí dụ như vào giờ tiếng Anh cô sẽ dành ra chút thời gian học Vật lý, thật ra thì cũng không sao.
Thành tích tiếng Anh kém luôn kéo chân Bùi Ninh đứng sau, nhìn thấy Kiều Lam giờ tiếng anh học môn Vật lý, cậu thật là muốn khóc.
Tại sao cuộc đời lại không công bằng như vậy, cậu nghiêm túc học tiếng Anh như vậy mà vẫn không theo kịp.
Kiều Lam suy nghĩ.
“Không có cách nào, căn bản tiếng Anh cậu đã kém rồi.”
Bùi ninh:..
Bùi Ninh không nói nữa.
Kiều Lam cười một tiếng, không nói gì nữa, chăm chú xem sách.
Buổi tối trở lại nhà họ Kiều, bà Kiều thật sự không hiểu một ngày Kiều Lam làm gì mà ngày nào cũng 12h khuya mới về.
“Rốt cuộc một ngày con làm gì vậy, nếu không nói mẹ sẽ đến trường hỏi giáo viên chủ nhiệm của con đấy.”
Kiều Lam cau mày lại
“Con đi làm."
Đi làm?
Bà Kiều sửng sốt.
"Đi làm làm gì."
Để ngừa vạn nhất, trong lòng Kiều Lam thầm nói, liếc bà Kiều cười như không cười nói.
“Mẹ với chị hai không phải là muốn cho con ra ngoài gặp người khác sao.”
“Nếu như vậy, bỏ luôn đi, còn học hành chi nữa.”
Bà Kiều vui vẻ nói, nói xong bất giác dừng lại.
Hiếm lắm trong nhà mới có người chịu học như vậy, bởi vì Kiều Lam lần trước thi đứng nhất khối nên bà Kiều cuối cùng cũng có chút mặt mũi trước bà cụ Kiều với bác hai Kiều. Bây giờ mà không cho Kiều Lam học tiếp thì cũng thật đáng tiếc.
Không đi học, thì không còn gì để khoe.
Nghĩ đến đây, bà Kiều có chút oán hận, sao con trai lại không chịu học hành vậy chứ. Nếu như con trai có thành tích thì tốt biết bao.
“Không được, phải đi học trước.”
Dù sao chị hai Kiều có nhìn trúng một đối tượng cho Kiều Lam nhưng bà ta cũng không thích.
Kiều Lam cười như không cười nhìn bà Kiều.
“Con biết.”
Mỗi ngày đều rất nhiều bài tập, thời gian tựa như trôi qua rất nhanh, làm cho người ta cảm thấy không đủ.
Cuộc thi tháng lần hai này là vào thứ năm thứ sáu tuần này. Sau hai ngày thi xong, cuối tuần giáo viên làm thêm giờ xáo trộn bài thi, thứ hai tới trường học liền có thể biết điểm.
Thật khẩn trương lại rất kích thích.
Đến thứ tư, phát mỗi một lớp danh sách thi để dán trên cửa, sau đó kéo toàn bộ bàn ra rồi ở góc bàn dán số báo danh, làm bừa cho mỗi học sinh một “giấy phép dự thi.”
Thật ra đó chính là chỉ là 1 tờ giấy.
Các bạn học chen chúc nhau xem có ai với ai cùng phòng thi không, cười nói một hồi mới giải tán.
Ngày thi, không cần dậy sớm tự học và chạy thể dục buổi sáng. Đúng tám giờ bắt đầu thi thì chỉ cần có mặt ở phòng thi trước tám giờ là được.
Mặc dù nói không cần phải chạy “bữa ăn sáng”, nhưng đại đa số các bạn học đã đến phòng thi từ rất sớm. Kiều Lam tới hơi trễ, bảy giờ đã có một nửa người ở trong phòng thi, rất nhiều bạn học nhận ra cô, có chút xì xào bàn tán nói đó không phải là Kiều Lam sao.
Kiều Lam để sách lên bàn, sau đó ra khỏi phòng học đi xuống lầu.
Cô đứng dưới ánh ban mai buổi sớm nhìn về phía xa, các bạn học cùng lớp đi ngang hỏi cô làm gì vậy, Kiều Lam nói: “Đang đợi người.”
Chờ người?
Chờ ai?
Định hỏi nhưng nhìn thấy Kiều Lam đột nhiên nở nụ cười, bước xuống lầu đi ra bên ngoài.
Bạn học vừa quay đầu lại, trong nháy mắt cảm thấy xuất hiện ảo giác.
Bằng không tại sao nhìn thấy Đàm Mặc vào ngày thi?
Nhìn thật kĩ, không sai, người ngồi trên xe lăn, đúng là Đàm Mặc, mà Kiều Lam mới vừa nói chuyện với bọn họ cũng đang ở bên kia đi tới.
Cô nhẹ giọng nói : "Tới rồi."
/127
|