Dịch: Tyty
Cậu có thể tìm thầy chủ nhiệm, lần trước thầy có chủ động hỏi cậu nên chỉ cần cậu mở miệng là có thể ngồi chung với Kiều Lam.
Nhưng Đàm Mặc cậu không muốn vậy.
Lớn như thế giới, nhỏ như lớp học, đối với Đàm Mặc mà nói tất cả đều quy tắc riêng của nó, ngay cả chuyện nhỏ như đổi chỗ ngồi cũng phải có nguyên tắc. Trước kia Kiều Lam có hỏi cậu tại sao không đi thi, lúc ấy cậu cảm thấy có đi thi hay không cũng không có liên quan đến cậu, nhưng bây giờ Đàm Mặc đã thấy có liên quan.
Kiều Lam có chút không tình nguyện đổi qua chỗ khác.
Trần Diệu Dương lại ngồi bên trái cô, cách xa Đàm Mặc.
Tuần trước bởi vì ngồi gần nên Kiều Lam có thể cảm nhận rõ được Đàm Mặc đã có tiến bộ và nói chuyện nhiều hơn trước kia, cuối cùng qua một tuần đổi lại chỗ ngồi, cô không thể nói chuyện Đàm Mặc được nữa.
Cô quay đầu nhìn một cái, thấy bạn học nữ ngồi phía trước Đàm Mặc kéo bàn lên phía trước, cố y cách xa Đàm Mặc một khoảng lớn.
Kiều Lam nhìn chằm chằm nữ sinh kia thật lâu rồi dời tầm mắt đi.
Đàm Mặc hơi nhúc nhích, Kiều Lam bây giờ đang rất khó hiểu. Có lúc thậm chí còn hiểu lầm, nhưng phải chờ qua một khoảng thời gian nữa Kiều Lam sẽ hiểu đại khái ra ý của Đàm Mặc.
Chẳng hạn như lần trước chỉ một câu uống nước mà Đàm Mặc cũng không quan tâm cô, hay như lúc Đàm Mặc ở nhà hàng Tây đều có nói chuyện với cô, nhưng vừa tới trường học thì lại đột nhiên thành người câm.
Suy nghĩ của Đàm Mặc so với người thường không giống nhau, cho nên có lúc muốn hiểu cậu cũng rất khó khăn nhưng cũng có lúc tương đối đơn giản, đó chính là dù Đàm Mặc có suy nghĩ gì thì đó cũng không phải là ác niệm. Nói cách khác là dù cậu có làm chuyện gì cũng không gây hại đến cô, thậm chí còn là vì tốt cho cô.
Nghĩ đến đây, Kiều Lam có chút phẫn nộ khó chịu, mọi người đều cảm thấy Đàm Mặc đáng sợ nhưng thật ra nội tâm cậu đơn thuần sạch sẽ hơn bất kỳ ai.
Theo lối suy nghĩ này, Kiều Lam rốt cuộc cũng hiểu Đàm Mặc tại sao trong lớp không nói chuyện với cô, hoặc có thế nói là không nói chuyện với cô trước mặt các bạn học.
Cậu sợ cô bị mọi người ở đây ghét và xa lánh vì cô đến gần cậu.
Mắt Kiều Lam có chút ê ẩm.
Cô không phải là người đa sầu đa cảm, đời trước số lần cô khóc còn có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cô giống như loài cỏ dại sống hơn hai mươi năm, nay gặp được cậu thiếu niên này, vị trí ngực nơi mềm mại nhất như bị chạm một lần lại một lần.
Trên đời này có một người như vậy, hiền lành đến khiến cho cô phải đau lòng.
Bùi Ninh đang cùng cô thảo luận về bài tập, đột nhiên không nghe Kiều Lam trả lời, nhìn lên lúc này mới thấy cô đang ngẩn người.
“Này, nghĩ gì vậy” Bùi Ninh đụng cánh tay Kiều Lam
“Câu này mình có chút khó hiểu, cậu chờ mình suy nghĩ thêm chút xíu….”
Kiều Lam không kiềm được quay đầu nhìn chỗ Đàm Mặc lần nữa, vô tình bắt gặp ánh mắt của Đàm Mặc. Con ngươi nhạt màu xinh đẹp lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, sau đó lại cúi đầu.
Kiều Lam cảm thấy mắt mình xuất hiện ảo giác. Lúc Đàm Mặc cúi đầu, hình như cô thoáng thấy được chút bi thương trong mắt Đàm Mặc, xen lẫn vào đó là vẻ như bị toàn thể giới lạnh lùng vứt bỏ.
Ngón tay Kiều Lam run lên, tay cô còn đụng vào cánh tay Bùi Ninh, cậu kinh ngạc hỏi cô sao vậy, Kiều Lam ngẩn người.
Cô cũng không biết mình bị làm sao.
Cô chỉ là mơ hồ cảm thấy Đàm Mặc hình như không thích Bùi Ninh ngồi gần cô.
“Không sao”
Kiều Lam nhắm mắt lại thì thầm nói: “ Không có sao.”
“Quá khó, sao làm, mà chút nữa còn phải nộp”
Bùi Ninh có mang Vật lý, Hóa học đi hỏi Trần Diệu Dương mà cậu ta cũng không biết làm nên Kiều Lam càng không trông cậy được. Cô cúi đầu nhìn đề thi, một hồi sau đứng lên cầm đề thi đi tới chỗ Đàm Mặc.
Lúc này là giờ giải lao, không có bạn học nào ngồi phía trước Đàm Mặc nên Kiều Lam kéo cái ghế vốn ở cách xa bàn học Đàm Mặc đến gần chỗ cậu, không để ý hàng loạt ánh mắt trong lớp đang nhìn cô.
Đàm Mặc vốn đã nhìn thấy Kiều Lam đi tới, cây bút trong tay không nhịn được nắm chặt lại, lại thấy Kiều Lam ngồi trước mặt cậu.
Cô sao lại tới đây, không phải đang nói chuyện với Bùi Ninh sao, tay Bùi Ninh thậm chí còn khoác trên cánh tay cô.
Đàm Mặc không thể kiểm soát được nội tâm khó hiểu đột nhiên xông tới khiến tâm tình cậu bất an.
Cậu nhìn Kiều Lam nói chuyện với Bùi Ninh, cậu cảm thấy mình với Kiều Lam mà nói, cũng giống như với Bùi Ninh. Không, không có giống nhau, cậu căn bản kém hơn Bùi Ninh, sau khi Kiều Lam rời xa cậu cảm thấy rất thống khổ, nhưng Kiều Lam vẫn có thể nói chuyện vui đùa với người ngoài.
Ngay cả suy nghĩ muốn chiếm chỗ của Bùi Ninh đã khiến cậu mỗi phút mổi giây đều rất khó chịu.
Giống như ngọn nến phát sáng trong bóng tối, đang từ từ cách xa cậu, cậu không dám xác định, nếu mình đuổi theo hướng ánh nến ấy, ánh nến có vì cậu mà dừng lại hay không.
Người bình thường có lúc sẽ có cảm giác thiếu an toàn, nhưng còn với Đàm Mặc, cậu vốn chưa bao giờ có cảm giác an toàn.
Như bây giờ Kiều Lam đi tới, Đàm Mặc khó mà kiềm nén được sự bực bội và bất an, trong nháy mắt nó có thể ra nhảy khỏi miệng bất cứ lúc nào. Cậu nhìn chữ trong sách thật lâu sau mới mới ngẩng đầu hỏi Kiều Lam
“Cậu tới đây làm gì”
Kiều Lam để bài thi lên bàn rồi đẩy tới trước mặt Đàm Mặc
“Tìm cậu để hỏi, đề này tớ không biết làm, Đàm Mặc, cậu nhất định biết làm.”
Ánh mắt Đàm Mặc lạnh như băng dời từ gương mặt Kiều Lam sang đến sau ót Bùi Ninh
“Cậu có thể hỏi cậu ta.”
Kiều Lam nhìn theo mắt Đàm Mặc, rồi quay lại
“Quá khó, Bùi Ninh cậu ấy không biết.”
Vậy là đã hỏi qua Bùi Ninh trước rồi nhưng vì cậu ta không biết nên mới tới hỏi cậu sao.
Đàm Mặc cúi đầu xuống nhìn đề bài đơn giản trước mặt, rồi lại nhìn sách trước mắt mình
“Tớ cũng không biết.”
Cậu nhất định là biết.
Mấy ngày trước Kiều Lam thấy Đàm Mặc đọc một quyển sách mà ngay cả sinh viên cũng cảm thấy rất khó, có thể đọc hiểu được cuốn sách như vậy làm sao không biết làm đề vật lý lớp 10 chứ.
Cậu là không muốn.
Ánh mắt lãnh đạm bi thương vừa rồi, đúng không phải là ảo giác.
“Được rồi, cậu cũng không biết, vậy coi như xong.”
Đàm Mặc nghe lời này cơ thể cứng đờ lại.
Chỉ như vậy…xem ra, lại rời đi sao.
Kiều Lam lấy lại để thi nhưng không rời đi, cô dựa vào ghế, nhỏ nhẹ nói: “Dù sao cũng chỉ là nhân tiện.”
Đàm Mặc ngạc nhiên, lông mi khẽ run lên, nhân tiện?
Kiều Lam cười mắt cong cong.
"Chủ yếu là tìm cậu nói chuyện một chút, cậu không chủ động tìm tớ nên tớ chủ động tới tìm cậu thôi, sau đó thuận tiện hỏi một chút đề này làm sao."
Ánh nến từ từ cách xa bóng tối đã lần nữa trở lại.
Đàm Mặc nhìn nụ cười trên mặt cô gái, ngón tay khẽ run lên, một hồi lâu sau mở miệng nói: "Đưa tớ."
"Cái gì"
Kiều Lam trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
"Đề thi."
Kiều Lam sững sốt một chút, tiếp đó cười
"Mau giúp tớ xem thử, chỗ này, khó hiểu quá."
Đàm Mặc cầm bút lên, không tới mười giây, đầu ngọn bút đặt trên đề thi, nhanh chóng viết ra một dãy số.
Đây là Kiều Lam lần đầu tiên nhìn thấy Đàm Mặc viết chữ, bút viết rất nhanh, chữ lại rất đẹp, dáng vẻ cơ hồ không cần suy tính nhưng lại quả quyết tự tin. Kiều Lam đột nhiên cảm thấy cả người thiếu niên trước mắt đang sáng lên.
Kiều Lam nhìn tay cầm bút nhỏ dài trắng bệch, thở dài nói: "Đàm Mặc, ngón tay cậu thật đẹp."
Ngón tay Đàm Mặc run lên.
Đôi tay trắng bệch vì bị bệnh, có gì để nhìn.
Một chữ cuối cùng cũng viết xong.
Đàm Mặc đưa đề thi cho Kiều Lam.
"Mau vào học."
Kiều Lam khẽ cười một tiếng.
"Lập tức đi ngay"
Cô cầm đề thi đứng lên, đem ghế trả về chỗ cũ rồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Nhiều bạn học trong lớp nhìn cô chằm chằm, bọn họ trố mắt nhìn nhau, cuối cùng lắc đầu một cái.
“Đã đổi chỗ rồi mà còn vương vấn chỗ cũ?”
"Bọn họ rốt cuộc đang nói gì?"
"Mình không nhìn lầm chứ, Đàm Mặc đang viết chữ?"
“Không chừng là Kiều Lam dụ dỗ cậu ta đùa cậu đấy! Cậu ta mà biết viết chữ, vậy mình cũng có thể thi đứng nhất khối.”
Bùi Ninh cứ luôn cúi đầu suy nghĩ không chú ý chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết là Kiều Lam rời khỏi chỗ ngồi hồi lâu rồi, đến khi quay lại, đề không làm được lại làm được rồi.
"Làm được?"
Cậu cũng làm được, Bùi Ninh nhìn, phát hiện đáp án của mình với Kiều Lam không giống nhau.
"Làm sai rồi"
Bùi Ninh nói: "Mình cảm thấy là như vậy."
Kiều Lam từ chối không sửa lại.
"Mình cũng cảm thấy mình đúng."
Sau khi mỗi người mỗi ý, không sửa đáp án lại, đóng đề thi nộp lên. Đến giờ học Vật lý lại phát ra, Bùi Ninh thấy bài mình 0 điểm, nhìn bài Kiều Lam tròn 12 điểm, sửng sốt.
Kéo bài Kiều Lam qua nhìn thật lâu, phát hiện có cái gì đó không đúng.
“Không phải….Đây không phải chữ của cậu, cậu hỏi người khác."
"Đúng vậy",
"Hỏi ai."
Kiều Lam cười híp mắt quay đầu nhìn một cái.
"Một thiên tài."
Bùi Ninh: ". . ."
Cậu có thể tìm thầy chủ nhiệm, lần trước thầy có chủ động hỏi cậu nên chỉ cần cậu mở miệng là có thể ngồi chung với Kiều Lam.
Nhưng Đàm Mặc cậu không muốn vậy.
Lớn như thế giới, nhỏ như lớp học, đối với Đàm Mặc mà nói tất cả đều quy tắc riêng của nó, ngay cả chuyện nhỏ như đổi chỗ ngồi cũng phải có nguyên tắc. Trước kia Kiều Lam có hỏi cậu tại sao không đi thi, lúc ấy cậu cảm thấy có đi thi hay không cũng không có liên quan đến cậu, nhưng bây giờ Đàm Mặc đã thấy có liên quan.
Kiều Lam có chút không tình nguyện đổi qua chỗ khác.
Trần Diệu Dương lại ngồi bên trái cô, cách xa Đàm Mặc.
Tuần trước bởi vì ngồi gần nên Kiều Lam có thể cảm nhận rõ được Đàm Mặc đã có tiến bộ và nói chuyện nhiều hơn trước kia, cuối cùng qua một tuần đổi lại chỗ ngồi, cô không thể nói chuyện Đàm Mặc được nữa.
Cô quay đầu nhìn một cái, thấy bạn học nữ ngồi phía trước Đàm Mặc kéo bàn lên phía trước, cố y cách xa Đàm Mặc một khoảng lớn.
Kiều Lam nhìn chằm chằm nữ sinh kia thật lâu rồi dời tầm mắt đi.
Đàm Mặc hơi nhúc nhích, Kiều Lam bây giờ đang rất khó hiểu. Có lúc thậm chí còn hiểu lầm, nhưng phải chờ qua một khoảng thời gian nữa Kiều Lam sẽ hiểu đại khái ra ý của Đàm Mặc.
Chẳng hạn như lần trước chỉ một câu uống nước mà Đàm Mặc cũng không quan tâm cô, hay như lúc Đàm Mặc ở nhà hàng Tây đều có nói chuyện với cô, nhưng vừa tới trường học thì lại đột nhiên thành người câm.
Suy nghĩ của Đàm Mặc so với người thường không giống nhau, cho nên có lúc muốn hiểu cậu cũng rất khó khăn nhưng cũng có lúc tương đối đơn giản, đó chính là dù Đàm Mặc có suy nghĩ gì thì đó cũng không phải là ác niệm. Nói cách khác là dù cậu có làm chuyện gì cũng không gây hại đến cô, thậm chí còn là vì tốt cho cô.
Nghĩ đến đây, Kiều Lam có chút phẫn nộ khó chịu, mọi người đều cảm thấy Đàm Mặc đáng sợ nhưng thật ra nội tâm cậu đơn thuần sạch sẽ hơn bất kỳ ai.
Theo lối suy nghĩ này, Kiều Lam rốt cuộc cũng hiểu Đàm Mặc tại sao trong lớp không nói chuyện với cô, hoặc có thế nói là không nói chuyện với cô trước mặt các bạn học.
Cậu sợ cô bị mọi người ở đây ghét và xa lánh vì cô đến gần cậu.
Mắt Kiều Lam có chút ê ẩm.
Cô không phải là người đa sầu đa cảm, đời trước số lần cô khóc còn có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cô giống như loài cỏ dại sống hơn hai mươi năm, nay gặp được cậu thiếu niên này, vị trí ngực nơi mềm mại nhất như bị chạm một lần lại một lần.
Trên đời này có một người như vậy, hiền lành đến khiến cho cô phải đau lòng.
Bùi Ninh đang cùng cô thảo luận về bài tập, đột nhiên không nghe Kiều Lam trả lời, nhìn lên lúc này mới thấy cô đang ngẩn người.
“Này, nghĩ gì vậy” Bùi Ninh đụng cánh tay Kiều Lam
“Câu này mình có chút khó hiểu, cậu chờ mình suy nghĩ thêm chút xíu….”
Kiều Lam không kiềm được quay đầu nhìn chỗ Đàm Mặc lần nữa, vô tình bắt gặp ánh mắt của Đàm Mặc. Con ngươi nhạt màu xinh đẹp lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, sau đó lại cúi đầu.
Kiều Lam cảm thấy mắt mình xuất hiện ảo giác. Lúc Đàm Mặc cúi đầu, hình như cô thoáng thấy được chút bi thương trong mắt Đàm Mặc, xen lẫn vào đó là vẻ như bị toàn thể giới lạnh lùng vứt bỏ.
Ngón tay Kiều Lam run lên, tay cô còn đụng vào cánh tay Bùi Ninh, cậu kinh ngạc hỏi cô sao vậy, Kiều Lam ngẩn người.
Cô cũng không biết mình bị làm sao.
Cô chỉ là mơ hồ cảm thấy Đàm Mặc hình như không thích Bùi Ninh ngồi gần cô.
“Không sao”
Kiều Lam nhắm mắt lại thì thầm nói: “ Không có sao.”
“Quá khó, sao làm, mà chút nữa còn phải nộp”
Bùi Ninh có mang Vật lý, Hóa học đi hỏi Trần Diệu Dương mà cậu ta cũng không biết làm nên Kiều Lam càng không trông cậy được. Cô cúi đầu nhìn đề thi, một hồi sau đứng lên cầm đề thi đi tới chỗ Đàm Mặc.
Lúc này là giờ giải lao, không có bạn học nào ngồi phía trước Đàm Mặc nên Kiều Lam kéo cái ghế vốn ở cách xa bàn học Đàm Mặc đến gần chỗ cậu, không để ý hàng loạt ánh mắt trong lớp đang nhìn cô.
Đàm Mặc vốn đã nhìn thấy Kiều Lam đi tới, cây bút trong tay không nhịn được nắm chặt lại, lại thấy Kiều Lam ngồi trước mặt cậu.
Cô sao lại tới đây, không phải đang nói chuyện với Bùi Ninh sao, tay Bùi Ninh thậm chí còn khoác trên cánh tay cô.
Đàm Mặc không thể kiểm soát được nội tâm khó hiểu đột nhiên xông tới khiến tâm tình cậu bất an.
Cậu nhìn Kiều Lam nói chuyện với Bùi Ninh, cậu cảm thấy mình với Kiều Lam mà nói, cũng giống như với Bùi Ninh. Không, không có giống nhau, cậu căn bản kém hơn Bùi Ninh, sau khi Kiều Lam rời xa cậu cảm thấy rất thống khổ, nhưng Kiều Lam vẫn có thể nói chuyện vui đùa với người ngoài.
Ngay cả suy nghĩ muốn chiếm chỗ của Bùi Ninh đã khiến cậu mỗi phút mổi giây đều rất khó chịu.
Giống như ngọn nến phát sáng trong bóng tối, đang từ từ cách xa cậu, cậu không dám xác định, nếu mình đuổi theo hướng ánh nến ấy, ánh nến có vì cậu mà dừng lại hay không.
Người bình thường có lúc sẽ có cảm giác thiếu an toàn, nhưng còn với Đàm Mặc, cậu vốn chưa bao giờ có cảm giác an toàn.
Như bây giờ Kiều Lam đi tới, Đàm Mặc khó mà kiềm nén được sự bực bội và bất an, trong nháy mắt nó có thể ra nhảy khỏi miệng bất cứ lúc nào. Cậu nhìn chữ trong sách thật lâu sau mới mới ngẩng đầu hỏi Kiều Lam
“Cậu tới đây làm gì”
Kiều Lam để bài thi lên bàn rồi đẩy tới trước mặt Đàm Mặc
“Tìm cậu để hỏi, đề này tớ không biết làm, Đàm Mặc, cậu nhất định biết làm.”
Ánh mắt Đàm Mặc lạnh như băng dời từ gương mặt Kiều Lam sang đến sau ót Bùi Ninh
“Cậu có thể hỏi cậu ta.”
Kiều Lam nhìn theo mắt Đàm Mặc, rồi quay lại
“Quá khó, Bùi Ninh cậu ấy không biết.”
Vậy là đã hỏi qua Bùi Ninh trước rồi nhưng vì cậu ta không biết nên mới tới hỏi cậu sao.
Đàm Mặc cúi đầu xuống nhìn đề bài đơn giản trước mặt, rồi lại nhìn sách trước mắt mình
“Tớ cũng không biết.”
Cậu nhất định là biết.
Mấy ngày trước Kiều Lam thấy Đàm Mặc đọc một quyển sách mà ngay cả sinh viên cũng cảm thấy rất khó, có thể đọc hiểu được cuốn sách như vậy làm sao không biết làm đề vật lý lớp 10 chứ.
Cậu là không muốn.
Ánh mắt lãnh đạm bi thương vừa rồi, đúng không phải là ảo giác.
“Được rồi, cậu cũng không biết, vậy coi như xong.”
Đàm Mặc nghe lời này cơ thể cứng đờ lại.
Chỉ như vậy…xem ra, lại rời đi sao.
Kiều Lam lấy lại để thi nhưng không rời đi, cô dựa vào ghế, nhỏ nhẹ nói: “Dù sao cũng chỉ là nhân tiện.”
Đàm Mặc ngạc nhiên, lông mi khẽ run lên, nhân tiện?
Kiều Lam cười mắt cong cong.
"Chủ yếu là tìm cậu nói chuyện một chút, cậu không chủ động tìm tớ nên tớ chủ động tới tìm cậu thôi, sau đó thuận tiện hỏi một chút đề này làm sao."
Ánh nến từ từ cách xa bóng tối đã lần nữa trở lại.
Đàm Mặc nhìn nụ cười trên mặt cô gái, ngón tay khẽ run lên, một hồi lâu sau mở miệng nói: "Đưa tớ."
"Cái gì"
Kiều Lam trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
"Đề thi."
Kiều Lam sững sốt một chút, tiếp đó cười
"Mau giúp tớ xem thử, chỗ này, khó hiểu quá."
Đàm Mặc cầm bút lên, không tới mười giây, đầu ngọn bút đặt trên đề thi, nhanh chóng viết ra một dãy số.
Đây là Kiều Lam lần đầu tiên nhìn thấy Đàm Mặc viết chữ, bút viết rất nhanh, chữ lại rất đẹp, dáng vẻ cơ hồ không cần suy tính nhưng lại quả quyết tự tin. Kiều Lam đột nhiên cảm thấy cả người thiếu niên trước mắt đang sáng lên.
Kiều Lam nhìn tay cầm bút nhỏ dài trắng bệch, thở dài nói: "Đàm Mặc, ngón tay cậu thật đẹp."
Ngón tay Đàm Mặc run lên.
Đôi tay trắng bệch vì bị bệnh, có gì để nhìn.
Một chữ cuối cùng cũng viết xong.
Đàm Mặc đưa đề thi cho Kiều Lam.
"Mau vào học."
Kiều Lam khẽ cười một tiếng.
"Lập tức đi ngay"
Cô cầm đề thi đứng lên, đem ghế trả về chỗ cũ rồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Nhiều bạn học trong lớp nhìn cô chằm chằm, bọn họ trố mắt nhìn nhau, cuối cùng lắc đầu một cái.
“Đã đổi chỗ rồi mà còn vương vấn chỗ cũ?”
"Bọn họ rốt cuộc đang nói gì?"
"Mình không nhìn lầm chứ, Đàm Mặc đang viết chữ?"
“Không chừng là Kiều Lam dụ dỗ cậu ta đùa cậu đấy! Cậu ta mà biết viết chữ, vậy mình cũng có thể thi đứng nhất khối.”
Bùi Ninh cứ luôn cúi đầu suy nghĩ không chú ý chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết là Kiều Lam rời khỏi chỗ ngồi hồi lâu rồi, đến khi quay lại, đề không làm được lại làm được rồi.
"Làm được?"
Cậu cũng làm được, Bùi Ninh nhìn, phát hiện đáp án của mình với Kiều Lam không giống nhau.
"Làm sai rồi"
Bùi Ninh nói: "Mình cảm thấy là như vậy."
Kiều Lam từ chối không sửa lại.
"Mình cũng cảm thấy mình đúng."
Sau khi mỗi người mỗi ý, không sửa đáp án lại, đóng đề thi nộp lên. Đến giờ học Vật lý lại phát ra, Bùi Ninh thấy bài mình 0 điểm, nhìn bài Kiều Lam tròn 12 điểm, sửng sốt.
Kéo bài Kiều Lam qua nhìn thật lâu, phát hiện có cái gì đó không đúng.
“Không phải….Đây không phải chữ của cậu, cậu hỏi người khác."
"Đúng vậy",
"Hỏi ai."
Kiều Lam cười híp mắt quay đầu nhìn một cái.
"Một thiên tài."
Bùi Ninh: ". . ."
/127
|