Dịch: Tyty
Kiều Lam không biết bác Trần đã làm công tác tư tưởng đơn giản cho Đàm Mặc. Dạo này cô rất bận, mỗi buổi tối làm xong cũng đã gần 11 giờ, về đến nhà còn phải làm cả núi bài tập.
Bởi vì thời gian nghỉ học ở nhà bị chiếm dụng cho nên phải cô phải tận dụng thời gian sau khi tan học. Bùi Ninh nhìn mà phát sợ.
Cậu cảm thấy bản thân đã rất chăm chỉ, nhưng vẫn còn kém xa Kiều Lam.
Bùi Ninh có thể nhìn thấy Kiều Lam liều mạng học hành như vậy, thì hiển nhiên Trần Diệu Dương cách đó không tới một mét đương nhiên cũng nhìn thấy.
Vì để vượt qua cô, thật cần phải làm đến vậy sao?
Nhưng đã liều mạng như vậy thì tại sao lúc trước lại chủ động tìm giáo viên chủ nhiệm nói không muốn ngồi cùng cậu ta chứ?
Đổi chỗ ngồi đã được một tuần mà Trần Diệu Dương không nghĩ đến vấn đề này. Gần một tuần nay Kiều Lam đều nói chuyện bình thường với những bạn học phía sau nhưng lại không nói một câu với người ngồi bên trái là cậu ta đây.
Chuyện này thật kì lạ.
Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt? Kiều Lam đúng thật là hơi quá đáng.
Từ lâu giờ tự học ngữ văn đã trở thành giờ chủ nhiệm lớp. Sau khi vòng vo tam quốc thì giáo viên tuyên bố một quyết định mới.
Có lẽ là liên quan đến chỗ ngồi.
Vấn đề chủ yếu chính là Trần Diệu Dương.
Vóc dáng Trần Diệu Dương quá cao, cao như vậy lại ngồi hàng đầu thì sẽ cản tầm nhìn của bạn học ở phía sau, nhưng lại không tiện chuyển chỗ Trần Diệu Dương xuống phía dưới, thế nên giáo viên chủ nhiệm đã nghĩ ra một cách.
“Bắt đầu từ tuần tới, chúng ta mỗi một tổ, mỗi hàng thay phiên nhau. Hàng dọc theo thứ tự dời sang phải, hàng ngang thì dồn lên phía trước.”
Nói cách khác là tổ 1 qua tuần sẽ dời sang tổ 2 rồi tổ 2 sẽ dời sang tổ 3. Mà chỗ ngồi là hàng thứ hai đổi với hàng thứ nhất và sau đó hàng thứ nhất chuyển xuống dưới cùng, mỗi tuần đổi một lần.
Học sinh cũng ưa thích sự mới lạ nên đối với cách đổi chỗ ngồi này đều vỗ tay tán thành.
Kiều Lam cũng cảm thấy vui.
Bởi vì tuần tới cô đi sang tổ 1 mà Trần Diệu Dương thì tiếp tục ngồi ở tổ 4, cuối cùng cũng có thể cách xa Trần Diệu Dương rồi.
Hơn nữa, Kiều Lam hậu tri hậu giác nhớ tới vị trí tất cả bạn học đều thay đổi, nhưng Đàm Mặc giống như chỉ vĩnh viễn ngồi ở hàng cuối cùng ở tổ 1. Cho nên tuần tới đổi chỗ, cô có thể vừa vặn ngồi trước mặt Đàm Mặc.
( hậu tri hậu giác (后知后觉): sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra)
Mắt Kiều Lam sáng rực lên, quay đầu nhìn thì thấy Đàm Mặc hôm nay không đến lớp.
Nghĩ tới Đàm Mặc, trong lòng Kiều Lam có chút khó hiểu.
Sau cái hôm Đàm Mặc đến nhà hàng Tây, tối nào cũng đều được một ông bác dẫn tới, chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà tiền hoa hồng cùng tiền boa Kiều Lam nhận được còn cao hơn cả tiền lương.
Coi như Kiều Lam có ngốc đi nữa thì cũng biết đây là dụng ý của Đàm Mặc.
Bởi vì biết cô thiếu tiền, mà cô lại không nhận tiền của cậu cho nên Đàm Mặc đã dùng cách này để đưa cho cô.
Nếu như đổi thành người khác, Kiều Lam tuyệt đối sẽ cho rằng người này muốn theo đuổi cô.
Nhưng nếu người này là Đàm Mặc thì cô lại không nghĩ như vậy. Đàm Mặc đơn thuần như một đứa trẻ ngang bướng, cậu chỉ đơn giản là muốn giúp cô.
Kiều Lam đột nhiên cảm thấy hơi chua xót.
Thật ra, cô cũng chẳng làm điều gì to tát đến mức để cậu phải đáp lại hơn rất nhiều lần so với những chuyện mà cô đã làm. Chỉ đơn giản nói “chào buổi sáng” với cậu hay chỉ là một viên kẹo nhỏ nhoi.
Vì trong cuộc đời cậu cho tới bây giờ chỉ có bóng tối, cho nên chỉ cần có người đối tốt với cậu hơn một chút thì cậu cũng nghiêm túc quý trọng.
Đàm Mặc chính là như vậy. Nhưng cho đến bây giờ, ở trường học cậu không những không để ý đến cô mà còn chẳng buồn nói một câu với cô.
Tại sao?
Lúc ở nhà hàng Tây, cô đứng trước mặt Đàm Mặc giúp cậu cắt bò bít tết, nhưng ở trường học chỉ là người quét dọn vệ sinh bên cạnh Đàm Mặc mà cậu cũng tỏ ra như gặp đại địch.
Kiều Lam vốn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Đàm Mặc. Dù sao mỗi ngày ăn ở nhà hàng Tây chi phí cũng không nhỏ, hơn nữa tình trạng sức khoẻ của cậu không cho phép ngày ngày ăn những thứ này.
Với lại Kiều Lam ở nhà hàng Tây cũng rất bận nên chỉ có thể nhân lúc đi học tìm Đàm Mặc nói chuyện, thế nhưng cậu lại xa cách cô.
Đàm Mặc rất yếu đuối, bất kể là tâm hồn hay cơ thể. Nếu như là chuyện cậu kháng cự thì Kiều Lam cũng không dám cố chấp kiên trì. Cô quay đầu liếc nhìn chỗ ngồi của Đàm Mặc ở hàng cuối cùng, Kiều Lam vô lực nằm dài trên bàn.
Nằm một hồi cô phát hiện có cái gì đó không đúng thì phải.
Kiều Lam không biết bác Trần đã làm công tác tư tưởng đơn giản cho Đàm Mặc. Dạo này cô rất bận, mỗi buổi tối làm xong cũng đã gần 11 giờ, về đến nhà còn phải làm cả núi bài tập.
Bởi vì thời gian nghỉ học ở nhà bị chiếm dụng cho nên phải cô phải tận dụng thời gian sau khi tan học. Bùi Ninh nhìn mà phát sợ.
Cậu cảm thấy bản thân đã rất chăm chỉ, nhưng vẫn còn kém xa Kiều Lam.
Bùi Ninh có thể nhìn thấy Kiều Lam liều mạng học hành như vậy, thì hiển nhiên Trần Diệu Dương cách đó không tới một mét đương nhiên cũng nhìn thấy.
Vì để vượt qua cô, thật cần phải làm đến vậy sao?
Nhưng đã liều mạng như vậy thì tại sao lúc trước lại chủ động tìm giáo viên chủ nhiệm nói không muốn ngồi cùng cậu ta chứ?
Đổi chỗ ngồi đã được một tuần mà Trần Diệu Dương không nghĩ đến vấn đề này. Gần một tuần nay Kiều Lam đều nói chuyện bình thường với những bạn học phía sau nhưng lại không nói một câu với người ngồi bên trái là cậu ta đây.
Chuyện này thật kì lạ.
Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt? Kiều Lam đúng thật là hơi quá đáng.
Từ lâu giờ tự học ngữ văn đã trở thành giờ chủ nhiệm lớp. Sau khi vòng vo tam quốc thì giáo viên tuyên bố một quyết định mới.
Có lẽ là liên quan đến chỗ ngồi.
Vấn đề chủ yếu chính là Trần Diệu Dương.
Vóc dáng Trần Diệu Dương quá cao, cao như vậy lại ngồi hàng đầu thì sẽ cản tầm nhìn của bạn học ở phía sau, nhưng lại không tiện chuyển chỗ Trần Diệu Dương xuống phía dưới, thế nên giáo viên chủ nhiệm đã nghĩ ra một cách.
“Bắt đầu từ tuần tới, chúng ta mỗi một tổ, mỗi hàng thay phiên nhau. Hàng dọc theo thứ tự dời sang phải, hàng ngang thì dồn lên phía trước.”
Nói cách khác là tổ 1 qua tuần sẽ dời sang tổ 2 rồi tổ 2 sẽ dời sang tổ 3. Mà chỗ ngồi là hàng thứ hai đổi với hàng thứ nhất và sau đó hàng thứ nhất chuyển xuống dưới cùng, mỗi tuần đổi một lần.
Học sinh cũng ưa thích sự mới lạ nên đối với cách đổi chỗ ngồi này đều vỗ tay tán thành.
Kiều Lam cũng cảm thấy vui.
Bởi vì tuần tới cô đi sang tổ 1 mà Trần Diệu Dương thì tiếp tục ngồi ở tổ 4, cuối cùng cũng có thể cách xa Trần Diệu Dương rồi.
Hơn nữa, Kiều Lam hậu tri hậu giác nhớ tới vị trí tất cả bạn học đều thay đổi, nhưng Đàm Mặc giống như chỉ vĩnh viễn ngồi ở hàng cuối cùng ở tổ 1. Cho nên tuần tới đổi chỗ, cô có thể vừa vặn ngồi trước mặt Đàm Mặc.
( hậu tri hậu giác (后知后觉): sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra)
Mắt Kiều Lam sáng rực lên, quay đầu nhìn thì thấy Đàm Mặc hôm nay không đến lớp.
Nghĩ tới Đàm Mặc, trong lòng Kiều Lam có chút khó hiểu.
Sau cái hôm Đàm Mặc đến nhà hàng Tây, tối nào cũng đều được một ông bác dẫn tới, chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà tiền hoa hồng cùng tiền boa Kiều Lam nhận được còn cao hơn cả tiền lương.
Coi như Kiều Lam có ngốc đi nữa thì cũng biết đây là dụng ý của Đàm Mặc.
Bởi vì biết cô thiếu tiền, mà cô lại không nhận tiền của cậu cho nên Đàm Mặc đã dùng cách này để đưa cho cô.
Nếu như đổi thành người khác, Kiều Lam tuyệt đối sẽ cho rằng người này muốn theo đuổi cô.
Nhưng nếu người này là Đàm Mặc thì cô lại không nghĩ như vậy. Đàm Mặc đơn thuần như một đứa trẻ ngang bướng, cậu chỉ đơn giản là muốn giúp cô.
Kiều Lam đột nhiên cảm thấy hơi chua xót.
Thật ra, cô cũng chẳng làm điều gì to tát đến mức để cậu phải đáp lại hơn rất nhiều lần so với những chuyện mà cô đã làm. Chỉ đơn giản nói “chào buổi sáng” với cậu hay chỉ là một viên kẹo nhỏ nhoi.
Vì trong cuộc đời cậu cho tới bây giờ chỉ có bóng tối, cho nên chỉ cần có người đối tốt với cậu hơn một chút thì cậu cũng nghiêm túc quý trọng.
Đàm Mặc chính là như vậy. Nhưng cho đến bây giờ, ở trường học cậu không những không để ý đến cô mà còn chẳng buồn nói một câu với cô.
Tại sao?
Lúc ở nhà hàng Tây, cô đứng trước mặt Đàm Mặc giúp cậu cắt bò bít tết, nhưng ở trường học chỉ là người quét dọn vệ sinh bên cạnh Đàm Mặc mà cậu cũng tỏ ra như gặp đại địch.
Kiều Lam vốn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Đàm Mặc. Dù sao mỗi ngày ăn ở nhà hàng Tây chi phí cũng không nhỏ, hơn nữa tình trạng sức khoẻ của cậu không cho phép ngày ngày ăn những thứ này.
Với lại Kiều Lam ở nhà hàng Tây cũng rất bận nên chỉ có thể nhân lúc đi học tìm Đàm Mặc nói chuyện, thế nhưng cậu lại xa cách cô.
Đàm Mặc rất yếu đuối, bất kể là tâm hồn hay cơ thể. Nếu như là chuyện cậu kháng cự thì Kiều Lam cũng không dám cố chấp kiên trì. Cô quay đầu liếc nhìn chỗ ngồi của Đàm Mặc ở hàng cuối cùng, Kiều Lam vô lực nằm dài trên bàn.
Nằm một hồi cô phát hiện có cái gì đó không đúng thì phải.
/127
|