Dịch: An Linh
Thứ hai đến trường, chờ tới tiết đầu Kiều Lam quay lại nhìn mấy lần cũng không thấy Đàm Mặc đâu.
Đàm Mặc hôm nay không đi học.
Tại sao nhỉ?
Bị ốm à?
Hay trong nhà có việc?
Đến ngày thứ hai, Đàm Mặc vẫn không đi học, bất kì ai trong lớp cũng không thấy lạ. Đến chiều tan tầm, trên đường tình cờ gặp được chủ nhiệm lớp, Kiều Lam hỏi thăm một chút nhưng chủ nhiệm lớp cũng nói không biết gì.
Đàm Mặc không giống những học sinh khác, cậu ấy nghỉ học không cần phải xin phép.
Kiều Lam về nhà ăn đại chút gì đó, cất cặp sách liền đi ra ngoài tìm việc.
Trước kia, lúc Kiều Lam học cấp 3 là được người hảo tâm giúp đỡ nên không phải bận tâm tiền nong học phí. Nhưng nếu cô có thời gian rảnh sẽ đi làm thêm kiếm ít tiền, dù sao nếu không làm gì đó sẽ khiến người ta cảm thấy bất an.
Sau này lên đại học rồi càng phải ra sức chèo chống học phí và tiền sinh hoạt.
Trước khi học đại học, cô còn phát tờ rơi, làm phục vụ, việc nào cũng từng làm rồi. Sau này nhập học, Kiều Lam có thể tìm được công việc tốt hơn là làm gia sư do có thành tích rất tốt. Đó là đậu vào trường đại học kinh tế tài chính, ngôi trường có số điểm cao nhất cả nước.
Bây giờ Kiều Lam chỉ mới lớp 10, vả lại cũng chỉ có thể làm vào tối cuối tuần, muốn tìm một công việc làm thêm lâu dài là rất khó.
Kiều Lam đi suốt từ 7 giờ đến 10 giờ tối, trong tay cầm một xấp tờ đơn tuyển dụng, chi chít trên vở là số điện thoại và địa chỉ, gần 11 giờ mới về đến nhà, tự động bỏ ngoài tai tiếng cằn nhằn của bà cụ Kiều, nhanh nhanh đi ngủ.
Sáng hôm sau lại ra cửa.
Chọn được mấy nơi tuyển dụng trong xấp hôm qua rồi đi hỏi từng chỗ từng chỗ một.
Hiện giờ Kiều Lam chỉ mới là học sinh lớp 10 nên thật sự rất bất tiện, tìm cả buổi sáng cũng không được chỗ nào, giờ cô chưa đủ 18 tuổi, chỉ có bằng trung học. Đi đi lại lại sắp hết một ngày cũng không tìm được. Trời dần tối, xung quanh cũng đã lên đèn, Kiều Lam mua một cái bánh mì, ngồi trên chiếc ghế tựa bên cạnh một con hẻm nhỏ đầy sỏi quan sát xung quanh.
Gần 10 phút sau, vẫn không có ánh đèn nào cho đến khi một nhà hàng kiểu Âu thong dong đến muộn rốt cuộc cũng bật đèn lên. Bà chủ phong thái yểu điệu búi lại mái tóc rồi treo chiếc bảng hiệu kinh doanh lên, chốc lát lại dán lên mặt kính phía sau tờ thông báo tuyển dụng.
Kiều Lam cắn hai miếng ăn xong chiếc bánh, phủi phủi tay bước đến.
Vừa mới đi qua đường bên này đã nhìn thấy vị trí nhà hàng, hai tầng, trang trí rất tinh tế, lúc mở đèn càng toát lên sự độc đáo khó tả.
Tìm cả ngày trời cho dù là một công việc tệ nhất cũng không tìm thấy, Kiều Lam nghĩ trực tiếp đến hỏi thì tốt hơn. Dù sao cũng khó.
Còn một lí do khác là Kiều Lam đã từng làm tại một nhà hàng kiểu Âu, học pha cà phê, tiếng Anh cũng coi như được thông qua.
Lúc Kiều Lam bước vào, bà chủ liếc nhìn cô.
“Ăn gì”
Kiều Lam chỉ chỉ cửa sổ.
“Em đến ứng tuyển.”
........
Một ngày bận rộn của Kiều Lam, cuối cùng cũng tìm thấy chút hi vọng.
Bà chủ nói mình không nhận người vị thành niên, Kiều Lam nói rằng cô đã đủ 16 tuổi, bà chủ lại nói muốn bằng cấp ba trở lên, Kiều Lam nói thành tích của cô rất tốt.
Sau gần nửa tiếng tranh luận với bà chủ, nhìn cô ấy có vẻ không kiên nhẫn, nhưng đúng lúc hôm nay có nhân viên xin nghỉ, khách lại đông, Kiều Lam xung phong đảm nhận nói cô biết pha cà phê, bà chủ nửa tin nửa ngờ để Kiều Lam làm thử một chút, thử xong là làm cả đêm.
Bà chủ không ngờ cô bé này thao tác rất nhanh nhẹn, quan trọng nhất là rất thạo việc. Dù là pha cà phê hay gọi món đều vô cùng thuần thục, rốt cuộc bà chủ cũng tin lời Kiều Lam trước đây đã từng làm ở nhà hàng Âu.
Nhưng vấn đề của Kiều Lam là thời gian, Kiều Lam chỉ có thể làm vào tối cuối tuần, cô nói có thể trả lương ít hơn.
Bà chủ nhìn chằm chằm Kiều Lam nửa ngày, cũng thông cảm cho cô nên rốt cuộc cũng đồng ý, bảo cô 11 giờ sáng mai đến nhà hàng.
Ra ngoài lang thang cả một ngày cuối cùng cũng tìm được việc, tuy rằng mỗi tháng chỉ được hơn 1000 tệ nhưng cô đã rất thỏa mãn rồi!
Đợi đến hai ngày sau bắt đầu công việc, Kiều Lam mới phát hiện mặc dù vị trí nhà hàng này khá khuất nhưng giá cả rất đắt, người đến cũng không ít. Hơn nữa đa số đều là khách quen.
Đàm Mặc không thích ra ngoài, nhất là hai ngày nay, nhưng khi ông Đàm tự mình đến đón thì rốt cuộc Đàm Mặc cũng chịu ra ngoài.
Đàm Mặc luôn ở nước ngoài với mẹ, ông Đàm đoán là Đàm Mặc cũng thích món Tây nên dẫn cậu đến nhà hàng mà ông thường ghé. Mặc dù không lớn nhưng không khí và mùi vị đều là hạng nhất.
Ông Đàm kể với Đàm Mặc chỗ này có món này ngon, có món kia vẫn chưa được lắm mà Đàm Mặc vẫn hờ hững, không có chút xíu phản ứng.
Ông Đàm lại hỏi Đàm Mặc sao hai ngày nay không đi học làm giáo viên phải gọi điện đến hỏi ông. Đàm Mặc ngồi trên xe lăn mặt không cảm xúc
“Không muốn đi.”
Ông Đàm cau mày.
Trước đây ông khó khăn lắm mới thuyết phục được Đàm Mặc đi học. Nhưng bây giờ không biết đã phát sinh chuyện gì mà Đàm Mặc lại không muốn đi học nữa.
Đúng lúc hôm nay ông Đàm có thời gian rảnh nên dẫn Đàm Mặc ra ngoài dùng bữa, muốn tâm sự chút chuyện với Đàm Mặc.
Ông Đàm đã quen làm lãnh đạo. Mới đầu nói chuyện với Đàm Mặc còn đỡ, sau đó nói một thôi một hồi lại biến thành giọng điệu nói chuyện với cấp dưới của mình, Đàm Mặc đang rầu rĩ không thôi, nghe ông nói như vậy lại càng muốn rời đi. Nhưng, cậu vừa ngẩng đầu bỗng nhiên nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.
Lời của Xiaoxin: mới có tí xíu đã giận dỗi không gặp người ta rồi sao bé Đàm ơi =))
Thứ hai đến trường, chờ tới tiết đầu Kiều Lam quay lại nhìn mấy lần cũng không thấy Đàm Mặc đâu.
Đàm Mặc hôm nay không đi học.
Tại sao nhỉ?
Bị ốm à?
Hay trong nhà có việc?
Đến ngày thứ hai, Đàm Mặc vẫn không đi học, bất kì ai trong lớp cũng không thấy lạ. Đến chiều tan tầm, trên đường tình cờ gặp được chủ nhiệm lớp, Kiều Lam hỏi thăm một chút nhưng chủ nhiệm lớp cũng nói không biết gì.
Đàm Mặc không giống những học sinh khác, cậu ấy nghỉ học không cần phải xin phép.
Kiều Lam về nhà ăn đại chút gì đó, cất cặp sách liền đi ra ngoài tìm việc.
Trước kia, lúc Kiều Lam học cấp 3 là được người hảo tâm giúp đỡ nên không phải bận tâm tiền nong học phí. Nhưng nếu cô có thời gian rảnh sẽ đi làm thêm kiếm ít tiền, dù sao nếu không làm gì đó sẽ khiến người ta cảm thấy bất an.
Sau này lên đại học rồi càng phải ra sức chèo chống học phí và tiền sinh hoạt.
Trước khi học đại học, cô còn phát tờ rơi, làm phục vụ, việc nào cũng từng làm rồi. Sau này nhập học, Kiều Lam có thể tìm được công việc tốt hơn là làm gia sư do có thành tích rất tốt. Đó là đậu vào trường đại học kinh tế tài chính, ngôi trường có số điểm cao nhất cả nước.
Bây giờ Kiều Lam chỉ mới lớp 10, vả lại cũng chỉ có thể làm vào tối cuối tuần, muốn tìm một công việc làm thêm lâu dài là rất khó.
Kiều Lam đi suốt từ 7 giờ đến 10 giờ tối, trong tay cầm một xấp tờ đơn tuyển dụng, chi chít trên vở là số điện thoại và địa chỉ, gần 11 giờ mới về đến nhà, tự động bỏ ngoài tai tiếng cằn nhằn của bà cụ Kiều, nhanh nhanh đi ngủ.
Sáng hôm sau lại ra cửa.
Chọn được mấy nơi tuyển dụng trong xấp hôm qua rồi đi hỏi từng chỗ từng chỗ một.
Hiện giờ Kiều Lam chỉ mới là học sinh lớp 10 nên thật sự rất bất tiện, tìm cả buổi sáng cũng không được chỗ nào, giờ cô chưa đủ 18 tuổi, chỉ có bằng trung học. Đi đi lại lại sắp hết một ngày cũng không tìm được. Trời dần tối, xung quanh cũng đã lên đèn, Kiều Lam mua một cái bánh mì, ngồi trên chiếc ghế tựa bên cạnh một con hẻm nhỏ đầy sỏi quan sát xung quanh.
Gần 10 phút sau, vẫn không có ánh đèn nào cho đến khi một nhà hàng kiểu Âu thong dong đến muộn rốt cuộc cũng bật đèn lên. Bà chủ phong thái yểu điệu búi lại mái tóc rồi treo chiếc bảng hiệu kinh doanh lên, chốc lát lại dán lên mặt kính phía sau tờ thông báo tuyển dụng.
Kiều Lam cắn hai miếng ăn xong chiếc bánh, phủi phủi tay bước đến.
Vừa mới đi qua đường bên này đã nhìn thấy vị trí nhà hàng, hai tầng, trang trí rất tinh tế, lúc mở đèn càng toát lên sự độc đáo khó tả.
Tìm cả ngày trời cho dù là một công việc tệ nhất cũng không tìm thấy, Kiều Lam nghĩ trực tiếp đến hỏi thì tốt hơn. Dù sao cũng khó.
Còn một lí do khác là Kiều Lam đã từng làm tại một nhà hàng kiểu Âu, học pha cà phê, tiếng Anh cũng coi như được thông qua.
Lúc Kiều Lam bước vào, bà chủ liếc nhìn cô.
“Ăn gì”
Kiều Lam chỉ chỉ cửa sổ.
“Em đến ứng tuyển.”
........
Một ngày bận rộn của Kiều Lam, cuối cùng cũng tìm thấy chút hi vọng.
Bà chủ nói mình không nhận người vị thành niên, Kiều Lam nói rằng cô đã đủ 16 tuổi, bà chủ lại nói muốn bằng cấp ba trở lên, Kiều Lam nói thành tích của cô rất tốt.
Sau gần nửa tiếng tranh luận với bà chủ, nhìn cô ấy có vẻ không kiên nhẫn, nhưng đúng lúc hôm nay có nhân viên xin nghỉ, khách lại đông, Kiều Lam xung phong đảm nhận nói cô biết pha cà phê, bà chủ nửa tin nửa ngờ để Kiều Lam làm thử một chút, thử xong là làm cả đêm.
Bà chủ không ngờ cô bé này thao tác rất nhanh nhẹn, quan trọng nhất là rất thạo việc. Dù là pha cà phê hay gọi món đều vô cùng thuần thục, rốt cuộc bà chủ cũng tin lời Kiều Lam trước đây đã từng làm ở nhà hàng Âu.
Nhưng vấn đề của Kiều Lam là thời gian, Kiều Lam chỉ có thể làm vào tối cuối tuần, cô nói có thể trả lương ít hơn.
Bà chủ nhìn chằm chằm Kiều Lam nửa ngày, cũng thông cảm cho cô nên rốt cuộc cũng đồng ý, bảo cô 11 giờ sáng mai đến nhà hàng.
Ra ngoài lang thang cả một ngày cuối cùng cũng tìm được việc, tuy rằng mỗi tháng chỉ được hơn 1000 tệ nhưng cô đã rất thỏa mãn rồi!
Đợi đến hai ngày sau bắt đầu công việc, Kiều Lam mới phát hiện mặc dù vị trí nhà hàng này khá khuất nhưng giá cả rất đắt, người đến cũng không ít. Hơn nữa đa số đều là khách quen.
Đàm Mặc không thích ra ngoài, nhất là hai ngày nay, nhưng khi ông Đàm tự mình đến đón thì rốt cuộc Đàm Mặc cũng chịu ra ngoài.
Đàm Mặc luôn ở nước ngoài với mẹ, ông Đàm đoán là Đàm Mặc cũng thích món Tây nên dẫn cậu đến nhà hàng mà ông thường ghé. Mặc dù không lớn nhưng không khí và mùi vị đều là hạng nhất.
Ông Đàm kể với Đàm Mặc chỗ này có món này ngon, có món kia vẫn chưa được lắm mà Đàm Mặc vẫn hờ hững, không có chút xíu phản ứng.
Ông Đàm lại hỏi Đàm Mặc sao hai ngày nay không đi học làm giáo viên phải gọi điện đến hỏi ông. Đàm Mặc ngồi trên xe lăn mặt không cảm xúc
“Không muốn đi.”
Ông Đàm cau mày.
Trước đây ông khó khăn lắm mới thuyết phục được Đàm Mặc đi học. Nhưng bây giờ không biết đã phát sinh chuyện gì mà Đàm Mặc lại không muốn đi học nữa.
Đúng lúc hôm nay ông Đàm có thời gian rảnh nên dẫn Đàm Mặc ra ngoài dùng bữa, muốn tâm sự chút chuyện với Đàm Mặc.
Ông Đàm đã quen làm lãnh đạo. Mới đầu nói chuyện với Đàm Mặc còn đỡ, sau đó nói một thôi một hồi lại biến thành giọng điệu nói chuyện với cấp dưới của mình, Đàm Mặc đang rầu rĩ không thôi, nghe ông nói như vậy lại càng muốn rời đi. Nhưng, cậu vừa ngẩng đầu bỗng nhiên nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.
Lời của Xiaoxin: mới có tí xíu đã giận dỗi không gặp người ta rồi sao bé Đàm ơi =))
/127
|