Edit: Haru
Tạ Hoằng Ý rất uất ức.
Cậu ta thật sự không cố ý.
Nhưng sự thật chính là, đi học hai mươi phút, cậu ta đã không nhịn được nhìn khuôn mặt Kiều Lam không dưới năm lần.
Cho nên nói tâm hồn yêu cái đẹp ai ai cũng có, người đẹp đi trên đường lớn tỉ lệ ngoảnh đầu sẽ càng cao, đẹp như Kiều Lam, lại ngồi ở bên trái mình, cách Đàm Mặc là nhìn thấy.
Sao mà tự chủ được chớ?
Cậu nói có đúng hay không?
Khổng Sa bên cạnh cũng bị Tạ Hoằng Nghị ngụy biện làm cho tức cười, chính cậu ta không quản được mắt mình, lại nói là do con gái người ta?
Trách cô ấy quá mức xinh đẹp?
Khổng Sa vô cảm mở miệng nói: "Nếu cậu còn nghĩ việc học hành đàng hoàng, tôi khuyên cậu nên quản mắt mình."
"Ha?"
"Cậu dám lại nhìn một lần nữa xem, cậu có tin Đàm Mặc đem cậu ném ra khỏi phòng học hay không."
"Không nhỏ mọn như vậy."
Tạ Hoằng Nghị hoàn toàn không tin, không phải chỉ nhìn nhiều vài lần thôi sao, hôm nay Kiều Lam thật sự đẹp hết sức đẹp mà......
Nào đâu, Tạ Hoằng Nghị không tin tà lại lần nữa không nhịn được nhìn Kiều Lam, thế là bắt gặp ánh nhìn chết chóc, đầy hơi thở nam tính từ bạn cùng phòng, kèm thêm một chữ lạnh như băng.
"Cút."
Tạ Hoằng Nghị: "......"
Mẹ nó thực sự có người nhỏ mọn như vậy!
Tạ Hoằng Nghị trợn tròn mắt, định chống lại Đàm Mặc, nhưng đối mắt với ánh mắt Đàm Mặc, cậu ta tự nhiên sợ, cuối cùng lại quay đầu cùng Khổng Sa nói nhảm.
"Oa! Đàm Mặc có phải rất quá đáng không, tao chẳng qua nhìn nhiều hơn có chút xíu mà lại bảo tao cút, còn có một tí tẹo tình yêu thương với bạn cùng phòng hay không? Hơn nữa nhìn nhiều một chút cũng không được, thật sự quá keo kiệt, mày nói đúng không, cậu ấy có phải rất quá đáng không? Yêu đương đều như vậy sao, nếu thật là như vậy tao tình nguyện độc thân... Không đúng, tao khi yêu chắc chắn sẽ không nhỏ mọn giống như Đàm Mặc, tao vẫn muốn yêu đương, tao ngẫm lại cũng muốn có bạn gái xinh đẹp như vậy. Ai! Sao mày không nói lời nào, sao mày tự nhiên không để ý tới người khác như vậy..."
Khổng Sa hít sâu một hơi, nhắm mắt lại trầm mặc ba giây, quyết đoán cũng cho Tạ Hoằng Nghị một chữ.
"Cút."
Tạ Hoằng Nghị: "??????"
"Mày sao lại tự nhiên hung dữ với tao? Tao làm gì mày? Mày đừng giả câm với tao, nói không rõ ràng tao không để yên..."
"Bạn học nam mặc áo vàng bàn thứ năm."
Giáo viên trên bục giảng bất chợt mở miệng, trong nháy mắt mọi người hướng ánh mắt vào bàn thứ năm.
Lại nói Tạ Hoằng Nghị là người không đáng tin cậy, ăn mặc từ trên xuống dưới đều là màu vàng trông như con gà con, giáo viên vừa vào lớp đã bị nhan sắc vô cùng dễ nhận biết này hoàn toàn thu hút. Ấy vậy mà cậu ta còn to gan lớn mật lải nhải, giáo viên muốn không chú ý cũng khó.
"Nhìn cậu hình như rất muốn lên tiếng, vậy trả lời vấn đề này một chút."
Tạ Hoằng Nghị ngơ ngác ngẩng đầu, trên màn hình lớn có đề bài, tám phong trào công nhân lớn thế kỷ 19, tập trung phản ánh yêu cầu chính trị của công nhân là cái nào.
Cái nào?
Tạ Hoằng Nghị thuần khoa học, ngốc tự nhiên. Cho dù cậu quay về thời điểm học lớp mười, cậu ta cũng không biết nha, cậu thậm chí còn không nhớ rõ ba cái phong trào công nhân là nào ba cái nào.
Đã từng là học sinh xuất sắc, Tạ Hoằng Nghị chưa từng bị thầy cô trong lớp gọi tên, bây giờ cũng đã biết chuyện này mất mặt đến bao nhiêu, bây giờ cũng đã im lặng an tĩnh như gà đợi tan học.
Kiều Lam cho đến lúc tan học vẫn còn cảm thấy buồn cười, lúc giáo sư gọi Tạ Hoằng Nghị lần đầu, sau đó còn gọi thêm hai lần. Buồn cười nhất chính là không gọi thẳng tên cậu ta, mỗi lần nhắc nhỏ Tạ Hoằng Nghị đều gọi "bạn học Tiểu Hoàng". Tạ Hoằng Nghị thật sự không nhịn được liền nói giáo sư mình tên là Tạ Hoằng Nghị. Không ngờ giáo sư lại gọi Tạ Hoằng Nghị là "bạn học Tạ tiểu hoàng."
Tạ Hoằng Nghị là người nói nhiều như thế, là người ồn ào như thế mà một tiết học như trái cà tím phơi sương, héo úa ủ rũ.
Buổi chiều, Kiều Lam và Đàm Mặc đều có lớp, hơn nữa tiết thứ năm sẽ bắt đầu từ một giờ chiều. Hai người cùng nhau đến đến căn tin ăn cơm trưa.
Kiều Lam đã ăn mấy lần ở căn tin đại học B, thức ăn ở đâu không tồi.
Nhưng Đàm Mặc từ nhỏ đã ăn thức ăn do dì Trần đích thân xuống bếp, cho nên lúc đầu ăn không quen, sau vài ngày làm quen thì hơi hơi thích.
Đàm Mặc chưa lên tiếng, có hỏi thì cũng nói ăn cũng được, nhưng Kiều Lam vẫn thấy Đàm Mặc chưa no. Lúc trước Đàm Mặc vì còn tập kickboxing, sức vận động mỗi tối lại rất lớn. Sau này khi xuất viện phải bổ sung dinh dưỡng, cho nên dì Trần đều chọn nguyên liệu tốt nhất, như thịt bò là món không thể thiếu mỗi ngày. Mặc dù là cần, nhưng dì ấy vẫn khống chế lượng thịt.
Rõ ràng, nhà ăn chắc chắn không thể nào đạt tiêu chuẩn như vậy được.
Không phải nói Đàm Mặc kiêu kì, mà là thân thể cậu yêu cầu.
Lúc trước Kiều Lam còn tưởng Đàm Mặc ở lại trường học, có thể quen biết bạn mới, là có lợi với Đàm Mặc. Nhưng sau khi ở lại, thực ra có nhiều chuyện nhỏ vặt phiền phức xuất hiện.
Tắm rửa, ăn cơm, tập thể hình, dùng điện dùng mạng, yêu đương, tóm lại đều không tiện. Nhất là trước đây Đàm Mặc có đôi khi nghiên cứu chỉ số thị trường chứng khoán đến nửa đêm, sau này ở lại trường lại không làm được.
Nhưng Đàm Mặc chưa từng nói ra, hỏi thì lúc nào cậu cũng nói là tốt, Kiều Lam nhìn dáng vẻ này của Đàm Mặc, nhìn không ra được cậu rốt cục có miễn cưỡng hay không.
Lúc ăn cơm trưa, Đàm Mặc ăn lượng cơm như bình thường, nhưng so với lúc trước chắc chắn là không đủ với cậu, Kiều Lam nhíu nhíu mày, đang muốn nói thì bỗng nhiên có người gọi cô.
Kiều Lam vừa quay đầu lại, thấy Quý Túc còn có hai anh đàn anh, người gọi cô là một vị đàn anh khác.
Ba người chắc là chung một lớp. Dù sao khoa tâm lý có hai lớp, cho nên xác suất cùng lớp là rất lớn.
"Là em thật nha."
Ba người đàn anh đã đi tới, đàn anh gọi cô "ối" một tiếng.
"Em trang điểm nên nhìn không ra, nhưng nhìn xinh đẹp hơn."
Đàm Mặc nhìn đàn anh nhỏ con trước mặt, nheo nheo mắt.
"Cảm ơn."
Kiều Lam cười cười, tùy tiện hàn huyên hai câu sau, rất lễ phép giới thiệu Đàm Mặc sơ qua với mọi người.
"Đây là bạn trai em."
"Ha ha ha biết."
Đây là điều hiển nhiên, người đàn anh này là người thích hóng hớt.
"Hotboy mới nổi, rất xứng đôi với em nha."
Kiều Lam cười tủm tỉm gật đầu.
"Em cũng cảm thấy như vậy."
Mấy đàn anh đều cười, Quý Túc cũng cười, tầm mắt trước sau cười cười với Đàm Mặc, mấy người lại nói chuyện phiếm đôi câu. Trước khi đi Quý Túc như dường như nhớ tới, nói với Kiều Lam.
"Thứ hai tuần sau xã đoàn bắt đầu tuyển chọn. Nếu em muốn tham gia có thể chuẩn bị trước một chút."
"Dạ, cảm ơn đàn anh nhắc nhở."
Kiều Lam gật gật đầu, chờ ba người đàn anh đi rồi, quay đầu lại mới thấy Đàm Mặc vô cảm nhìn chằm chằm bóng dáng ba người, ánh mắt đen tối không rõ.
Kiều Lam kéo kéo Đàm Mặc.
"Anh sao thế?"
"Không có việc gì."
Đàm Mặc thu hồi tầm mắt, cùng Kiều Lam vừa đi về hướng phòng học vừa như vô tình hỏi Kiều Lam.
"Em muốn tham gia xã đoàn?"
"Muốn nha."
Kiều Lam nói: "Tâm lý xã cùng xã đoàn có xíu không giống nhau, tính chuyên ngành rất cao, lại còn có giáo sư chỉ đạo, em nghe nói xã đoàn thường xuyên tổ chức dự án để mọi người cùng nhau nghiên cứu, có đôi khi còn có thể mời bác sĩ tâm lý, thường giúp học sinh của trường làm công tác tư vấn để nâng cao năng lực. Nói chung là, rất giúp ích cho việc học."
"Ừ."
Đàm Mặc nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Là khá tốt."
Kiều Lam rốt cuộc nghe ra một chút không thích hợp.
"Làm sao vậy."
Kiều Lam đoán rất chuẩn.
"Anh có phải không muốn em đi không?"
Đúng.
Đàm Mặc rũ xuống lông mi, không nói gì.
Cậu không biết vì sao, không muốn Kiều Lam với Quý Túc gì đó quá thân mật.
Có lẽ bởi vì Quý Túc chẳng những đẹp trai mà còn rất ưu tú. Từ trước đến nay, Đàm Mặc không phải là người tự tin, ở trước mặt Kiều Lam càng không phải. Cho nên Đàm Mặc lo lắng, cũng như sợ hãi mỗi khi Kiều Lam ở gần với người khác phái.
Lúc trước Kiều Lam có nói, Quý Túc này rất ưu tú. Anh ta vẫn chưa tốt nghiệp đã được giáo sư coi trọng bồi dưỡng.
Người ưu tú luôn thu hút ánh nhìn.
Hơn nữa có điều rất quan trọng, Quý Túc là đàn anh trực ngành của Kiều Lam.
Đàm Mặc luôn nghĩ mọi cách để trong sinh hoạt mỗi ngành mình và Kiều Lam chung đụng càng nhiều càng tốt. Nỗ lực vun đắp khiến Kiều Lam hứng thú, chung suy nghĩ với cậu. Như vậy, khi hai đứa ở chung với nhau có vô số chuyện để nói, Kiều Lam sẽ không bao giờ cảm thấy ngán ngẩm khi nói chuyện với cậu.
Nhưng có một số cho dù cậu muốn học cũng học không được, ví dụ như Kiều Lam học tâm lý học.
Cậu không đăng ký chuyên ngành tâm lý học, mà có học cũng học không được. Từ lúc bắt đầu, hội chứng Asperger đã quyết định cậu đối với môn khoa học này không bằng người khác, càng không nói đến học sinh giỏi như Quý Túc
Kiều Lam có thể một ngày nào đó bị người ưu tú như vậy thu hút, hơn thế họ còn có chung đề tài.
Đàm Mặc không dám tưởng tượng.
Có lẽ đúng là bởi vì như vậy. Bất kỳ hành vi nào của Quý Túc, Đàm Mặc cậu đều thấy tựa như có khác thâm ý.
Lúc học quân sự, lúc cậu bắt gặp ánh mắt nhìn về phía Kiều Lam của anh ta.
Vừa nãy còn cố ý nhắc Kiều Lam tới phỏng vấn.
Vì sao đặc biệt nhắc nhở cô ấy?
Nếu sẽ nhắc nhở để Kiều Lam chuẩn bị tốt, vậy có nghĩa là Quý Túc muốn Kiều Lam tới tâm lý xã đoàn, còn muốn Kiều Lam ở lại.
Vì sao muốn Kiều Lam đến? Vì sao muốn cô ở lại?
Ánh mắt Đàm Mặc chợt tối sầm.
Đàm Mặc không nói ra. Bởi vì có lẽ điều này chỉ do cậu phán đoán, cho nên cậu không thể vô cớ gây rối nói suy nghĩ thật của cậu, cậu lắc lắc đầu nói: "Không có gì."
"Em cảm thấy tham gia xã đoàn quá phí thời gian, thời gian chúng mình ở bên nhau vốn dĩ không nhiều lắm."
Cái này trả lời hợp tình hợp lý, cũng rất phù hợp Đàm Mặc, Kiều Lam do dự một chút.
"Kia nếu không..."
"Đi thôi."
Đàm Mặc đánh gãy lời Kiều Lam.
"Thời gian của chúng mình còn dài."
Cậu kỳ thật không biết thời gian có dài hay không.
Cậu chỉ biết Kiều Lam muốn đi tâm lý xã.
Cô muốn đi thì đi, cậu luôn để ý đến ý kiến của Kiều Lam.
Vài ngày sau, "bạn gái Đàm Mặc" trong miệng mọi người cuối cùng cũng có tên. Học sinh hơi nhiều chuyện cuối cùng cũng biết cô tên là Kiều Lam.
Rất xinh đẹp.
Chân còn rất dài.
Mỹ nhân này xuất hiện có thể dọn dẹp sạch người khác.
Tuy rằng điểm thi không dễ để mọi người tra, nhưng Kiều Lam lại không dấu dấu diếm diếm, có người hỏi cô cũng sẽ trả lời, hơn 720 điểm, điểm cao khủng khiếp, làm thay đổi hoàn toàn một số nhóm học bá coi thường Kiều Lam
Nhưng dù gì cũng là trường xuất sắc nhất cả nước, bầu không khí học tập mới là điều đáng quan tâm. Trị giá nhan sắc mặc dù là rất quan trọng, nhưng ở đại học B chắc chắn không phải là quan trọng nhất.
Chương trình học của đại học B rất gắt gao. Từ 8 giờ sáng đến 9 giờ rưỡi tối, có tổng cộng mười hai tiết, mỗi tiết 50 phút, có một tiếng nghỉ giữa trưa.
Có thể đến làm sinh viên đại học B, đều là Trạng nguyên hay là đứng đầu tỉnh như nhau. Lúc học cấp ba chắc chắn là đối tượng được giáo viên đặc biệt chú ý, cũng là học bá khiến nhiều học sinh ngưỡng mộ, sùng bái. Nhưng khi đến đại học B thì mới biết, khắp nơi đều là học bá, có khi ở vài phương diện đều hơn nhóm học bá. Những vị học bá này không chỉ học giỏi, mà gia cảnh còn tốt, đa tài đa nghệ, tầm nhìn khoáng đạt, và còn rất chăm chỉ.
Giống như bạn cùng phòng với Kiều Lam, La Mạn. Cảm nhận đầu tiên khi gặp cô ấy là phong cách loli y như truyện tranh, nhìn như thế nào cũng không giống người học giỏi. Nhưng La Mạn là học bá thi hơn 680 điểm. Tuy mỗi ngày đều dành thời gian trang điểm, mua quần áo, thử váy, còn nghe ngóng thông tin đàn anh mình thích, nhưng lúc học tập thì rất nghiêm túc. Một chút cũng không lơ mơ.
Nhân lúc rửa mặt, La Mạn vui vẻ bụm mặt nói hôm nay mình gặp lại đàn anh Quý Túc, đàn anh còn nói thứ hai tuần sau là xã đoàn tuyển người mới, nói cô chuẩn bị cho tốt.
"Đàn anh cố ý nhắc nhở tớ nha, các cậu nói xem anh ấy thực ra cũng có tình cảm với mình hay không?"
Kiều Lam nhớ đến hôm nay Quý Túc cũng nói với mình như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ của La Mạn, vì thế gật đầu tán thành.
"Tớ cũng thấy như vậy, cố lên."
/127
|