“Cạch” cánh cửa sân thượng bật mở. Mẹ bưng dĩa bánh quy bước lên, nhìn tôi và anh cười trìu mến.
“Chúng ta đã là người một nhà vậy mà các con còn phải bàn chuyện riêng như thế này. Nào lại ăn bánh đi!” Mẹ đặt đĩa bánh xuống bàn.
“Có vài chuyện gia đình ta không thể xen vào được. Có độc không?” Anh hỏi. Từ khi nào nhỉ? Từ khi nào mà tôi và anh không còn tin tưởng mẹ được nữa. Tôi luôn có cảm giác bất an khi ở trong căn nhà này. Giống như tôi và anh đã tự chui đầu vào lưới.
“Nếu các con không thì mẹ ăn thử.” Bà cắp chiếc bánh lên định đưa vào miệng thì anh ngăn lại.
“Mẹ ăn cái này!” Anh đưa một chiếc bánh khác cho mẹ, tôi đã hiểu ý anh. Bà chậm rãi nhai, nuốt. Không sao, bánh không có độc. Anh tôi gật đầu.
“Mẹ bưng xuống đi!” Trời ạ, anh làm tôi bất ngờ hết sức, bắt mẹ ăn tới ăn lui cuối cùng bảo mẹ bưng xuống. Bá đạo. Quá bá đạo.
Khi mẹ đi đã khuất xa, chúng tôi mới bắt đầu câu chuyện ban nãy.
“Anh nghĩ chúng ta đã sa bẫy.”
“Tại sao?”
“…”
Anh không trả lời câu hỏi đó của tôi. Sự im lặng này khiến tôi bất an hơn bao giờ hết. Không lẽ gia đình lại làm vậy với tôi và anh. Cho tôi xin một chút hi vọng ngày mai có nắng đi. Trước mặt tôi bây giờ sao chỉ là sự tâm tối.
***
Tôi bước chậm rãi trên con đường về nhà, đi qua hai trạm xe buýt và phải đi bộ thêm một đoạn mới đến nhà. Anh thiệt tình, nói đón tôi mà quên là sao. Chắc có lẽ anh bận họp.
“Ting…toong…” Tôi bấm chuông cửa, cả nhà này điếc hết rồi chắc. Sao tôi lại bất hạnh khi sinh ra trong gia đình này vậy. Một cô hầu gái bước ra mở cửa, mặt cô ta lấm lét sợ sệt. Sao vậy? Tôi ăn hết của ông nội của cô à.
“Cô út…” Cô hầu gái đó lên tiếng khi tôi đi vào nửa đường.
“Sao?” Tôi khựng lại.
“Phương Anh, chạy đi em! Đây là một cái bẫy. Nhanh đi, chạy đi tìm Minh Phong về, Phương Anh…” Tôi ngước lên tầng hai, anh đang đứng trên đó hét. Tôi quay người bỏ chạy nhưng “bụp” trời đất tối xầm lại.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu nhưng khi tỉnh dậy thì toàn thân tôi đau nhức ê ẩm. Tôi thức dậy trong phòng ngủ của mình. Nhìn về phía cúi giường, ba tôi đang ngồi đếm tiền. Tiền, tiền ở đâu mà ông đếm vậy?
“Ba…” Tôi khẽ gọi.
“Tỉnh rồi sao con gái?” Ông đi đến kế bên tôi, trên gương mặt ông không còn nụ cười hiền hòa như hôm qua nữa mà là nụ cười chán ghét.
“Minh Phong…đâu?” Tôi cố gắng hỏi. Cổ họng tôi khô khốc.
“Minh Phong, Minh Phong, thằng nhóc đó thật phiền phức. Tao đã trả nó về nơi nó xứng đáng được ở.” Ông trả lời.
“Ở đâu?” Tôi hỏi.
“Gia đình bà Lục Ngọc. Không phải nó là con trai của mày và Minh Long sao? Bà ta đã gặp tao và thỏa thuận, tao giao thằng bé thì tao có được mười triệu USD. Tao thấy số tiền đó không lớn nhưng đủ vớt vác được danh dự nhà này bị mày bôi nhọ. Mày thấy sao? Tao tính rất hay phải không?” Ông ta hỏi. Hay, hay lắm. Tôi cầm lấy chai nước tu ực một hơi lấy giọng mà bắt đầu cãi nhau vơi ông.
“Hay, ông tính rất là hay. Ông không còn là con người nữa mà. Nó là cháu ngoại của ông mà ông bán nó không chút tiếc thương. Thật bất hạnh cho Minh Phong khi nó có nội ngoại quá độc ác. Tôi xem ông là ba nên tha thứ cho ông nhưng không ngờ…” Nói đến đây lời tôi ứ nghẹn lại.
“Mày xem tao là ba nhưng từ ngày mày có chửa với thằng Minh Long thì tao chưa bao giờ xem mày là con!”
“Ầm” Tâm trí tôi sụp đổ hoàn toàn sau lời ông nói. Tôi đã sai khi người quá vội. Nước mắt tôi lăn dài xuống má.
“Nếu vậy cần gì ông phải bắt anh?” Tôi cố lấy bình tình để nói chuyện với ông ta.
“Thằng Đăng Huy sao? Nó quá tài giỏi, tao không muốn tập đoàn của dì tụi bây một ngày nào đó sẽ vượt mặt tao. Tao giữ nó lại đây thì tập đoàn của Hà Nghi sẽ như rắn mất đầu. Tao sẽ liên kết với bà Lục Ngọc đưa tập đoàn của Hà Nghi đến bờ phá sản và thâu tóm nó lại. Tao rất tài giỏi đúng không?”
“Ông là một con người độc ác, ông chỉ nghĩ lợi ích cho bản thân mà không nghĩ cho người khác. Hà Nghi là em vợ của ông mà ông lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để hại dì ấy. Tôi sẽ đi khỏi đây.” Tôi đứng lên bước xuống giường, mở cửa phòng ra thì bị bốn tên vệ sĩ chặn lại.
“Xin lỗi cô chủ, mời cô quay lại phòng.” Rồi xong, tôi đã bị bỏ tù rồi.
“Haha, để tao xem, mày và anh mày sẽ làm cách nào để cứu giãn tập đoàn. Bảy ngày nữa thôi, tập đoàn của Hà Nghi sẽ tuyên bố phá sản.” Ông ta cười rồi bỏ đi. Cánh cửa phòng đóng lại. Tôi phải tìm cách thoát khỏi đây, tôi phải giúp dì, tôi phải cứu Minh Phong. Mắt tôi tìm đường thoát thì tôi nhìn thấy bao tiền ông ta để quên dưới sàn. Tôi nhanh tay chộp lấy hai ba cộc tiền. Không biết bao nhiêu nhưng khi thoát khỏi đây tôi và anh sẽ cần số tiền này.
Cánh cửa phòng bật mở lần nữa, ông ta bước vào. Tay cầm theo cọng dây.
“Xin lỗi con gái nhưng ba phải trói con lại, tránh để con làm loạn. Con đừng hòng cầu cứu Minh Long hay ai cả. Bởi vì hiện tại, cậu ta cũng đang bị nhốt như con ở nhà bên kia thôi. Cho ba xin lại bao tiền.” Tay chân tôi cố ngọ ngoạy nhưng không được, ông ta cột chặt quá. Phòng anh kế phòng tôi mà giờ mong anh cứu còn khó hơn lên trời. Tôi phải nhanh chóng thoát khỏi đây, chỉ còn bảy ngày.
***
Tám giờ tối, mẹ bưng thức ăn vào cho tôi. Bà ngồi xuống nhìn tôi âu yếm. Tôi lúc này cực kì chán ghét ánh mắt của bà ta.
“Còn gì nữa không?” Tôi hỏi.
“Mẹ ở lại trông con ăn.” Bà vuốt tóc tôi, tôi nghiêng đầu né tránh.
“Không còn gì thì bà đi ra ngoài trước khi tôi mất bình tĩnh với bà.” Giọng tôi trầm xuống. Cố gắng kềm chế con quái vật trong người lại.
“Tại sao?” Bà hỏi tôi.
“Không có một người mẹ nào như bà đâu, bà không xứng đáng làm mẹ. Thấy con gái mình bị trói như thế này mà không chút xót thương. Cháu ngoại bà bị bán đi bà không chút đau lòng. Giờ thì ngồi đây mèo khóc chuột với tôi à? Còn anh tôi nữa, sống chết ra sao bên kia bà chẳng ngó ngàng. Hai đứa con của bà bị như thế này một phần là vì bà, tại sao bà lại sợ ông ta như vậy? Tại sao?” Tôi hét vào mặt bà. Nước mắt tôi không chảy, tình cảnh này tôi không nên tốn nước mắt.
“Mẹ…”
“Bà đi ra ngoài đi!”
“Mẹ…”
“Bà đi ra đi!” Tôi hạ thấp giọng. Bà ta vẫn chần chừ ở đó. “Tôi bảo bà đi ra ngoài mà, sao mà đứng đó hoài vậy?” Tôi hét lên.
Bà đi ra ngoài. Căn phòng trống rỗng chỉ còn lại mình tôi. Tôi gục người xuống mệt mỏi. Giờ phải làm sao đây. Thời gian đang dần trôi qua một cách lặng lẽ. Tôi đưa mắt liếc nhìn đĩa thức ăn, bụng đang đói nhưng miệng tôi chát quá. Nuốt không nổi. Một vật thể lóe sáng lên trong phòng. Ánh sáng của nó như tia hi vọng cứu lấy đời tôi.
“Chúng ta đã là người một nhà vậy mà các con còn phải bàn chuyện riêng như thế này. Nào lại ăn bánh đi!” Mẹ đặt đĩa bánh xuống bàn.
“Có vài chuyện gia đình ta không thể xen vào được. Có độc không?” Anh hỏi. Từ khi nào nhỉ? Từ khi nào mà tôi và anh không còn tin tưởng mẹ được nữa. Tôi luôn có cảm giác bất an khi ở trong căn nhà này. Giống như tôi và anh đã tự chui đầu vào lưới.
“Nếu các con không thì mẹ ăn thử.” Bà cắp chiếc bánh lên định đưa vào miệng thì anh ngăn lại.
“Mẹ ăn cái này!” Anh đưa một chiếc bánh khác cho mẹ, tôi đã hiểu ý anh. Bà chậm rãi nhai, nuốt. Không sao, bánh không có độc. Anh tôi gật đầu.
“Mẹ bưng xuống đi!” Trời ạ, anh làm tôi bất ngờ hết sức, bắt mẹ ăn tới ăn lui cuối cùng bảo mẹ bưng xuống. Bá đạo. Quá bá đạo.
Khi mẹ đi đã khuất xa, chúng tôi mới bắt đầu câu chuyện ban nãy.
“Anh nghĩ chúng ta đã sa bẫy.”
“Tại sao?”
“…”
Anh không trả lời câu hỏi đó của tôi. Sự im lặng này khiến tôi bất an hơn bao giờ hết. Không lẽ gia đình lại làm vậy với tôi và anh. Cho tôi xin một chút hi vọng ngày mai có nắng đi. Trước mặt tôi bây giờ sao chỉ là sự tâm tối.
***
Tôi bước chậm rãi trên con đường về nhà, đi qua hai trạm xe buýt và phải đi bộ thêm một đoạn mới đến nhà. Anh thiệt tình, nói đón tôi mà quên là sao. Chắc có lẽ anh bận họp.
“Ting…toong…” Tôi bấm chuông cửa, cả nhà này điếc hết rồi chắc. Sao tôi lại bất hạnh khi sinh ra trong gia đình này vậy. Một cô hầu gái bước ra mở cửa, mặt cô ta lấm lét sợ sệt. Sao vậy? Tôi ăn hết của ông nội của cô à.
“Cô út…” Cô hầu gái đó lên tiếng khi tôi đi vào nửa đường.
“Sao?” Tôi khựng lại.
“Phương Anh, chạy đi em! Đây là một cái bẫy. Nhanh đi, chạy đi tìm Minh Phong về, Phương Anh…” Tôi ngước lên tầng hai, anh đang đứng trên đó hét. Tôi quay người bỏ chạy nhưng “bụp” trời đất tối xầm lại.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu nhưng khi tỉnh dậy thì toàn thân tôi đau nhức ê ẩm. Tôi thức dậy trong phòng ngủ của mình. Nhìn về phía cúi giường, ba tôi đang ngồi đếm tiền. Tiền, tiền ở đâu mà ông đếm vậy?
“Ba…” Tôi khẽ gọi.
“Tỉnh rồi sao con gái?” Ông đi đến kế bên tôi, trên gương mặt ông không còn nụ cười hiền hòa như hôm qua nữa mà là nụ cười chán ghét.
“Minh Phong…đâu?” Tôi cố gắng hỏi. Cổ họng tôi khô khốc.
“Minh Phong, Minh Phong, thằng nhóc đó thật phiền phức. Tao đã trả nó về nơi nó xứng đáng được ở.” Ông trả lời.
“Ở đâu?” Tôi hỏi.
“Gia đình bà Lục Ngọc. Không phải nó là con trai của mày và Minh Long sao? Bà ta đã gặp tao và thỏa thuận, tao giao thằng bé thì tao có được mười triệu USD. Tao thấy số tiền đó không lớn nhưng đủ vớt vác được danh dự nhà này bị mày bôi nhọ. Mày thấy sao? Tao tính rất hay phải không?” Ông ta hỏi. Hay, hay lắm. Tôi cầm lấy chai nước tu ực một hơi lấy giọng mà bắt đầu cãi nhau vơi ông.
“Hay, ông tính rất là hay. Ông không còn là con người nữa mà. Nó là cháu ngoại của ông mà ông bán nó không chút tiếc thương. Thật bất hạnh cho Minh Phong khi nó có nội ngoại quá độc ác. Tôi xem ông là ba nên tha thứ cho ông nhưng không ngờ…” Nói đến đây lời tôi ứ nghẹn lại.
“Mày xem tao là ba nhưng từ ngày mày có chửa với thằng Minh Long thì tao chưa bao giờ xem mày là con!”
“Ầm” Tâm trí tôi sụp đổ hoàn toàn sau lời ông nói. Tôi đã sai khi người quá vội. Nước mắt tôi lăn dài xuống má.
“Nếu vậy cần gì ông phải bắt anh?” Tôi cố lấy bình tình để nói chuyện với ông ta.
“Thằng Đăng Huy sao? Nó quá tài giỏi, tao không muốn tập đoàn của dì tụi bây một ngày nào đó sẽ vượt mặt tao. Tao giữ nó lại đây thì tập đoàn của Hà Nghi sẽ như rắn mất đầu. Tao sẽ liên kết với bà Lục Ngọc đưa tập đoàn của Hà Nghi đến bờ phá sản và thâu tóm nó lại. Tao rất tài giỏi đúng không?”
“Ông là một con người độc ác, ông chỉ nghĩ lợi ích cho bản thân mà không nghĩ cho người khác. Hà Nghi là em vợ của ông mà ông lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để hại dì ấy. Tôi sẽ đi khỏi đây.” Tôi đứng lên bước xuống giường, mở cửa phòng ra thì bị bốn tên vệ sĩ chặn lại.
“Xin lỗi cô chủ, mời cô quay lại phòng.” Rồi xong, tôi đã bị bỏ tù rồi.
“Haha, để tao xem, mày và anh mày sẽ làm cách nào để cứu giãn tập đoàn. Bảy ngày nữa thôi, tập đoàn của Hà Nghi sẽ tuyên bố phá sản.” Ông ta cười rồi bỏ đi. Cánh cửa phòng đóng lại. Tôi phải tìm cách thoát khỏi đây, tôi phải giúp dì, tôi phải cứu Minh Phong. Mắt tôi tìm đường thoát thì tôi nhìn thấy bao tiền ông ta để quên dưới sàn. Tôi nhanh tay chộp lấy hai ba cộc tiền. Không biết bao nhiêu nhưng khi thoát khỏi đây tôi và anh sẽ cần số tiền này.
Cánh cửa phòng bật mở lần nữa, ông ta bước vào. Tay cầm theo cọng dây.
“Xin lỗi con gái nhưng ba phải trói con lại, tránh để con làm loạn. Con đừng hòng cầu cứu Minh Long hay ai cả. Bởi vì hiện tại, cậu ta cũng đang bị nhốt như con ở nhà bên kia thôi. Cho ba xin lại bao tiền.” Tay chân tôi cố ngọ ngoạy nhưng không được, ông ta cột chặt quá. Phòng anh kế phòng tôi mà giờ mong anh cứu còn khó hơn lên trời. Tôi phải nhanh chóng thoát khỏi đây, chỉ còn bảy ngày.
***
Tám giờ tối, mẹ bưng thức ăn vào cho tôi. Bà ngồi xuống nhìn tôi âu yếm. Tôi lúc này cực kì chán ghét ánh mắt của bà ta.
“Còn gì nữa không?” Tôi hỏi.
“Mẹ ở lại trông con ăn.” Bà vuốt tóc tôi, tôi nghiêng đầu né tránh.
“Không còn gì thì bà đi ra ngoài trước khi tôi mất bình tĩnh với bà.” Giọng tôi trầm xuống. Cố gắng kềm chế con quái vật trong người lại.
“Tại sao?” Bà hỏi tôi.
“Không có một người mẹ nào như bà đâu, bà không xứng đáng làm mẹ. Thấy con gái mình bị trói như thế này mà không chút xót thương. Cháu ngoại bà bị bán đi bà không chút đau lòng. Giờ thì ngồi đây mèo khóc chuột với tôi à? Còn anh tôi nữa, sống chết ra sao bên kia bà chẳng ngó ngàng. Hai đứa con của bà bị như thế này một phần là vì bà, tại sao bà lại sợ ông ta như vậy? Tại sao?” Tôi hét vào mặt bà. Nước mắt tôi không chảy, tình cảnh này tôi không nên tốn nước mắt.
“Mẹ…”
“Bà đi ra ngoài đi!”
“Mẹ…”
“Bà đi ra đi!” Tôi hạ thấp giọng. Bà ta vẫn chần chừ ở đó. “Tôi bảo bà đi ra ngoài mà, sao mà đứng đó hoài vậy?” Tôi hét lên.
Bà đi ra ngoài. Căn phòng trống rỗng chỉ còn lại mình tôi. Tôi gục người xuống mệt mỏi. Giờ phải làm sao đây. Thời gian đang dần trôi qua một cách lặng lẽ. Tôi đưa mắt liếc nhìn đĩa thức ăn, bụng đang đói nhưng miệng tôi chát quá. Nuốt không nổi. Một vật thể lóe sáng lên trong phòng. Ánh sáng của nó như tia hi vọng cứu lấy đời tôi.
/74
|