Tôi đi trong vô thức ở dòng người tấp nập, tôi phải đi đâu đây? Trong người tôi lúc này chẳng có lấy một xu, muốn đi thuê phòng cũng khó.
Trời bất ngờ đổ mưa, ừ mưa cũng tốt, mưa xối hết những cảm xúc trong tôi. Tôi lẳng lặng bước đi trong mưa, lúc này chẳng một biết tôi đang khóc cả.
Trời mưa càng lúc càng lớn, gió cũng mạnh hơn bao giờ hết. Kéo vali cất từng bước chân nặng nề băng qua đường.
“Tin tin ” tôi ngoái lại, một chiếc xe đang lao đến, tôi không bước tiếp nữa. Đứng yên đó và chờ đợi lưỡi hái của tử thần giáng xuống. Tôi không muốn sống nữa, đứa trẻ này sinh ra đời thì chỉ khổ cho nó thêm thôi. Chết là cách giải thoát cuối cùng cho cả hai.
Một phút, hai phút trôi qua, tôi chẳng thấy đau. Tôi vẫn đứng đó và có một người phụ nữ đang cầm chiếc dù che mưa cho tôi. Đó là dì tôi. Tôi bật khóc ôm lấy dì. Dì ôm lấy tôi, vẫn dịu dàng giống mẹ.
“Con đi đâu vậy Phương Anh? Sao lại đúng giữa đường? Thôi, lên xe, về nhà dì rồi ta nói chuyện, con ướt hết rồi!” Dì không đợi tôi trả lời liền nắm tay kéo tôi lên chiếc Toyota bảy chỗ của dì.
Sau khi tắm rửa thay đồ xong, dì pha cho tôi cốc cacao nóng uống để làm ấm cơ thể. Dì ngồi xuống bên cạnh, tay vuốt tóc tôi.
“Nói dì nghe, con đi đâu mà đồ đạc lỉnh kỉnh thế kia?”
“Con bị đuổi khỏi nhà!” Nói đến đây, nước mắt tôi chực tràn ra, dùng tay quệt nước mắt, tôi cố nở một nụ cười để cho dì biết tôi không sao. Nhưng nụ cười của tôi chìm ngập trong nước mắt.
“Tại sao?” Dì hỏi. Tôi kể lại toàm bộ câu chuyện cho dì nghe, dì chỉ biết tặc lưỡi rồi gật đầu. Tôi thì chỉ ngồi khóc.
“Con nín đi Phương Anh, con không có lỗi, mọi việc xảy ra chỉ là tai nạn. Một tai nạn đáng tiếc mà không ai mong muốn. Con làm vậy là đúng, dù gì nó cũng là máu mủ của con, nó xứng đáng được đón nhận cuộc sống tươi đẹp này. Nó không có lỗi. Con đừng suy nghĩ nhiều, hãy giữ sực khỏe mà sinh nó ra đời một cách khỏe mạnh! Con đã định đi đâu chưa? Nếu chưa thì ở lại đây với dì, nhà dì rộng, dì chỉ cũng có một mình, rất buồn, có con sẽ vui hơn. Sau này con sinh đứa bé này ra thì nhà lại còn đông vui hơn nữa!” Dì để tay vào cái bụng xẹp lép của tôi. Dì mỉm cười nhìn tôi, tôi chỉ gục đầu xuống.
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, dì quyết định rồi, con phải ở lại đây nghe chưa?” Dì đứng lên, cằm ly cacao đã nguội đi ra khỏi phòng. Đây là biểu hiện của dì khi dì không muốn nghe phản bác. Dì tôi là vậy, một người phụ nữ thành công nhưng sống độc thân, thích quyết định mọi chuyện theo ý mình. Đến giờ vẫn ế là vậy.
Tôi đứng lên, đi đến bên cửa sổ sát đất, trời đã tạnh mưa. Tựa người vào lang cang, tay tôi bất giác để lên bụng. Tôi cảm nhận được ở đây có sự sống đang phát triển lên từng ngày. “Mẹ sẽ sinh con ra, mẹ sẽ cho con được chào đời! Tin ở mẹ!” Tôi thì thầm.
Trời bất ngờ đổ mưa, ừ mưa cũng tốt, mưa xối hết những cảm xúc trong tôi. Tôi lẳng lặng bước đi trong mưa, lúc này chẳng một biết tôi đang khóc cả.
Trời mưa càng lúc càng lớn, gió cũng mạnh hơn bao giờ hết. Kéo vali cất từng bước chân nặng nề băng qua đường.
“Tin tin ” tôi ngoái lại, một chiếc xe đang lao đến, tôi không bước tiếp nữa. Đứng yên đó và chờ đợi lưỡi hái của tử thần giáng xuống. Tôi không muốn sống nữa, đứa trẻ này sinh ra đời thì chỉ khổ cho nó thêm thôi. Chết là cách giải thoát cuối cùng cho cả hai.
Một phút, hai phút trôi qua, tôi chẳng thấy đau. Tôi vẫn đứng đó và có một người phụ nữ đang cầm chiếc dù che mưa cho tôi. Đó là dì tôi. Tôi bật khóc ôm lấy dì. Dì ôm lấy tôi, vẫn dịu dàng giống mẹ.
“Con đi đâu vậy Phương Anh? Sao lại đúng giữa đường? Thôi, lên xe, về nhà dì rồi ta nói chuyện, con ướt hết rồi!” Dì không đợi tôi trả lời liền nắm tay kéo tôi lên chiếc Toyota bảy chỗ của dì.
Sau khi tắm rửa thay đồ xong, dì pha cho tôi cốc cacao nóng uống để làm ấm cơ thể. Dì ngồi xuống bên cạnh, tay vuốt tóc tôi.
“Nói dì nghe, con đi đâu mà đồ đạc lỉnh kỉnh thế kia?”
“Con bị đuổi khỏi nhà!” Nói đến đây, nước mắt tôi chực tràn ra, dùng tay quệt nước mắt, tôi cố nở một nụ cười để cho dì biết tôi không sao. Nhưng nụ cười của tôi chìm ngập trong nước mắt.
“Tại sao?” Dì hỏi. Tôi kể lại toàm bộ câu chuyện cho dì nghe, dì chỉ biết tặc lưỡi rồi gật đầu. Tôi thì chỉ ngồi khóc.
“Con nín đi Phương Anh, con không có lỗi, mọi việc xảy ra chỉ là tai nạn. Một tai nạn đáng tiếc mà không ai mong muốn. Con làm vậy là đúng, dù gì nó cũng là máu mủ của con, nó xứng đáng được đón nhận cuộc sống tươi đẹp này. Nó không có lỗi. Con đừng suy nghĩ nhiều, hãy giữ sực khỏe mà sinh nó ra đời một cách khỏe mạnh! Con đã định đi đâu chưa? Nếu chưa thì ở lại đây với dì, nhà dì rộng, dì chỉ cũng có một mình, rất buồn, có con sẽ vui hơn. Sau này con sinh đứa bé này ra thì nhà lại còn đông vui hơn nữa!” Dì để tay vào cái bụng xẹp lép của tôi. Dì mỉm cười nhìn tôi, tôi chỉ gục đầu xuống.
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, dì quyết định rồi, con phải ở lại đây nghe chưa?” Dì đứng lên, cằm ly cacao đã nguội đi ra khỏi phòng. Đây là biểu hiện của dì khi dì không muốn nghe phản bác. Dì tôi là vậy, một người phụ nữ thành công nhưng sống độc thân, thích quyết định mọi chuyện theo ý mình. Đến giờ vẫn ế là vậy.
Tôi đứng lên, đi đến bên cửa sổ sát đất, trời đã tạnh mưa. Tựa người vào lang cang, tay tôi bất giác để lên bụng. Tôi cảm nhận được ở đây có sự sống đang phát triển lên từng ngày. “Mẹ sẽ sinh con ra, mẹ sẽ cho con được chào đời! Tin ở mẹ!” Tôi thì thầm.
/74
|