“Được, vậy tôi nói gì thì cậu cũng nghe theo?” Tôi hỏi.
“Phải, với một điều kiện, em đồng ý thì gì anh cũng làm!” Còn đưa ra điều kiện với tôi nữa sao.
“Được.”
“Em phải kêu anh bằng anh và những việc gì anh cũng làm trừ việc ngừng theo đuổi và chăm sóc cho mẹ con em! Đồng ý không?” Không, tôi không đồng ý đâu. Đó là những điều tôi muốn cậu làm đấy. “Em im lặng là đồng ý rồi đấy, anh đi ngủ đây!” Tôi nói đồng ý khi nào chứ? Tôi định phản bác thì thấy cậu ta đã nằm yên vị trên ghế salong và mắt nhắm kín.
“Nè, lên giường kia mà nằm, nè!” Tôi khều khều, cậu ta không nhúc nhích, chắc đã ngủ thật rồi. Tôi ngồi xuống, nhìn lén cậu ta khi ngủ. Mắt, mũi, miệng, đẹp thật. Lúc này tim tôi rung lên, mặt tôi bất ngờ cũng nóng lên. Sao thế? Sao mình kì vậy?
Minh Phong và Minh Long đã yên giấc, riêng tôi không thể nào ngủ được. Tôi cứ trằn trọc mãi chuyện hôm nay đến gần sáng thì chợp mặt được một lúc nhưng dì vào đánh thức tôi dậy.
“Phương Anh! Dậy đi con, dậy chuẩn bị đi học!” Tiếng dì thỏ thẻ hòa cùng âm thanh ơ a ô i của Minh Phong khiến tôi tỉnh giấc. Tôi tưởng Minh Phong khóc nhưng không phải, Minh Long đang lau người thay quần áo cho con. Cậu ta vừa thay vừa nói chuyện gì đó rất vui vẻ với thằng bé. Khi tôi đi ngang qua để vệ sinh cá nhân thì hai cha con im bặt. Gì thế, đến Minh Phong cũng nghe lời cậu ta hơn tôi sao.
Tôi bỏ vào phòng vệ sinh, thay đồ mà cứ hậm hức về thằng nhóc. Minh sinh ra nó mà nó không nghe lời mình, đi nghe lời người dưng. Ý, là ba nó mà, nó nghe lời cũng phải.
Thay đồ xong, đi ra tôi lại thấy Minh Long lại đang rù rì gì đó với con trai, đầu độc tâm hồn trẻ con à? Thế mà thằng bé cứ quơ tay múa chân cười toe toét, vui lắm sao?
“Minh Long, cậu…anh vào thay đồ đi rồi đi học!” Giả vờ quan tâm để điều tra xem cậu ta nói gì với Minh Phong. Khi thấy cậu ta vào trong và có tiếng xả nước, tôi chắc cậu ta sẽ không nghe gì bên ngoài thì mới bắt đầu điềi tra. “Dì, anh ta nói gì với dì và Minh Long vậy?”
“Không có gì cả!” Dì tôi hắng giọng cười cười. Tôi không tin là không có gì.
“Minh Phong, nói mẹ nghe xem ba đã nói gì với con?” Tôi bế nó lên và hỏi. Nó cứ ô a ô ê, tôi biết nó đang nói những gì lúc nãy hai cha con nó nói với nhau bằng ngôn ngữ “thách thức” người khác. Cư như tiếng ngoài hành tinh vậy. Tôi thở dài.
“Em bớt khùng cho anh nhờ, con chỉ mới gần hai tháng thì sao biết nói mà em hỏi cung nó!” Cậu ta đi ra từ lúc nào vậy? “Muốn biết thì hỏi ba nó, ba nó sẽ trả lời cho em nghe!” Cậu ta vòng tay ôm lấy eo tôi. Hành động này là gì đây, tôi ngọ ngoạy để thoát khỏi cánh tay cậu ta nhưng vô dụng.
“Vậy anh nói xem, anh đã nói gì với nó?” Tôi nhẹ nhàng đặt Minh Phong xuống giường để rảnh tay mà xử lí cậu ta khi cậu ta nói nhăn nói cuội.
“Anh nói rằng, ba với mẹ sẽ sinh cho con thêm một đứa em nữa, con chịu không? Anh cứ tưởng Minh Phong sẽ không chịu mà khóc thét lên nhưng nó vui vẻ gật đầu đồng ý.” Cậu ta cho tay vào túi quần, mặt ngửa lên trời tự tin vô đối.
“Anh có bị gì không? Nó biết gì mà đồng ý với không đồng ý?” Tôi phát điên lên vì cậu ta, quá bệnh hoạn.
“Thôi, đi học! Thưa dì tụi con đi.” Minh Long tự nhiên nắm tay tôi và kéo đi, không quan tâm đến lời tôi nói ban nãy. Mất thăng bằng, tôi chỉ biết chạy theo.
“Nè, anh buông tôi ra! Tôi tự đi được.” Tôi vùng khỏi tay cậu ta nhưng càng vùng thì cậu ta siết càng chặt.
“Em mà còn vùng vẫy thì anh sẽ bế em đi từ đây ra cổng bệnh viện đấy, anh không ngại đâu!” Nhìn cậu ta thì tôi cũng đủ biết chuyện gì cũng dám làm. Tôi đành im re đi theo. Ra đến cổng thì phải đứng chờ xe taxi. Tay cậu ta vẫn nắm chặt tay tôi. Tôi thì không dám phản kháng vì ai biết được cậu ta sẽ làm gì chứ.
***
Vào trường, cậu ta vẫn nắm khư tay tôi, làm trò gì đây?
“Anh buông tôi ra xem, tôi có chạy đâu mà anh lo!” Tôi nghiến răng nói. Cậu ta thì cứ vô âu vô lo mà tươi cười đi vào trường. Bỏ ngoài tai những lời tôi nói. Tên này bị điếc rồi hay sao chứ.
Vào lớp là thoát khỏi cậu ta, tôi mừng hết sức. Xoa xoa cỗ tay chỗ bị cậu ta nắm thì…gì đây? Cái nhẫn này đâu ra vậy? Tôi đâu có đeo nhẫn, là nhẫn cặp sao. MINH LONG, cậu chết với tôi.
“Phương Anh, bồ xem nè, bồ nổi tiếng rồi!” Tôi cầm lấy điện thoại của con Thùy xem, trong đó là một tấm ảnh của một nam sinh và một nữ sinh đứng trước bệnh viện. Nam sinh có mái tóc nâu gọn gàng. Nữ sinh thì mái tóc cột đuôi ngựa năng động. Trời ơi, là tôi với Minh Long chứ ai. Ăn ảnh dễ sợ. Ở dưới bức hình còn kèm theo dòng chữ nghiêng nghiêng nhỏ nhỏ: Người thừa kế tập đoàn đa quốc gia Minh Thiên Long nắm tay bạn gái trước bệnh viện. Rồi còn thêm một mớ câu chữ ngổn ngang bịa chuyện của đám nhà báo rỗi hơi.
Đó giờ tôi biết cậu ta là con nhà giàu nhưng tôi không ngờ là con trai duy nhất của tập đoàn gì gì đó, tôi mà biết là tôi không đơn phương cậu ta ba năm đâu. Dính vào loại công tử này mình thêm tai tiếng. Cuối cùng của trang báo mạng là dòng chữ: đang điều tra cô gái trong hình là ai. Điều tra làm gì? Tôi là hạt cát của sa mạc này thôi mà.
Sao đời tôi lận đận quá vậy, dính vào loại “Hoa Hoa công tử” rồi.
“Phải, với một điều kiện, em đồng ý thì gì anh cũng làm!” Còn đưa ra điều kiện với tôi nữa sao.
“Được.”
“Em phải kêu anh bằng anh và những việc gì anh cũng làm trừ việc ngừng theo đuổi và chăm sóc cho mẹ con em! Đồng ý không?” Không, tôi không đồng ý đâu. Đó là những điều tôi muốn cậu làm đấy. “Em im lặng là đồng ý rồi đấy, anh đi ngủ đây!” Tôi nói đồng ý khi nào chứ? Tôi định phản bác thì thấy cậu ta đã nằm yên vị trên ghế salong và mắt nhắm kín.
“Nè, lên giường kia mà nằm, nè!” Tôi khều khều, cậu ta không nhúc nhích, chắc đã ngủ thật rồi. Tôi ngồi xuống, nhìn lén cậu ta khi ngủ. Mắt, mũi, miệng, đẹp thật. Lúc này tim tôi rung lên, mặt tôi bất ngờ cũng nóng lên. Sao thế? Sao mình kì vậy?
Minh Phong và Minh Long đã yên giấc, riêng tôi không thể nào ngủ được. Tôi cứ trằn trọc mãi chuyện hôm nay đến gần sáng thì chợp mặt được một lúc nhưng dì vào đánh thức tôi dậy.
“Phương Anh! Dậy đi con, dậy chuẩn bị đi học!” Tiếng dì thỏ thẻ hòa cùng âm thanh ơ a ô i của Minh Phong khiến tôi tỉnh giấc. Tôi tưởng Minh Phong khóc nhưng không phải, Minh Long đang lau người thay quần áo cho con. Cậu ta vừa thay vừa nói chuyện gì đó rất vui vẻ với thằng bé. Khi tôi đi ngang qua để vệ sinh cá nhân thì hai cha con im bặt. Gì thế, đến Minh Phong cũng nghe lời cậu ta hơn tôi sao.
Tôi bỏ vào phòng vệ sinh, thay đồ mà cứ hậm hức về thằng nhóc. Minh sinh ra nó mà nó không nghe lời mình, đi nghe lời người dưng. Ý, là ba nó mà, nó nghe lời cũng phải.
Thay đồ xong, đi ra tôi lại thấy Minh Long lại đang rù rì gì đó với con trai, đầu độc tâm hồn trẻ con à? Thế mà thằng bé cứ quơ tay múa chân cười toe toét, vui lắm sao?
“Minh Long, cậu…anh vào thay đồ đi rồi đi học!” Giả vờ quan tâm để điều tra xem cậu ta nói gì với Minh Phong. Khi thấy cậu ta vào trong và có tiếng xả nước, tôi chắc cậu ta sẽ không nghe gì bên ngoài thì mới bắt đầu điềi tra. “Dì, anh ta nói gì với dì và Minh Long vậy?”
“Không có gì cả!” Dì tôi hắng giọng cười cười. Tôi không tin là không có gì.
“Minh Phong, nói mẹ nghe xem ba đã nói gì với con?” Tôi bế nó lên và hỏi. Nó cứ ô a ô ê, tôi biết nó đang nói những gì lúc nãy hai cha con nó nói với nhau bằng ngôn ngữ “thách thức” người khác. Cư như tiếng ngoài hành tinh vậy. Tôi thở dài.
“Em bớt khùng cho anh nhờ, con chỉ mới gần hai tháng thì sao biết nói mà em hỏi cung nó!” Cậu ta đi ra từ lúc nào vậy? “Muốn biết thì hỏi ba nó, ba nó sẽ trả lời cho em nghe!” Cậu ta vòng tay ôm lấy eo tôi. Hành động này là gì đây, tôi ngọ ngoạy để thoát khỏi cánh tay cậu ta nhưng vô dụng.
“Vậy anh nói xem, anh đã nói gì với nó?” Tôi nhẹ nhàng đặt Minh Phong xuống giường để rảnh tay mà xử lí cậu ta khi cậu ta nói nhăn nói cuội.
“Anh nói rằng, ba với mẹ sẽ sinh cho con thêm một đứa em nữa, con chịu không? Anh cứ tưởng Minh Phong sẽ không chịu mà khóc thét lên nhưng nó vui vẻ gật đầu đồng ý.” Cậu ta cho tay vào túi quần, mặt ngửa lên trời tự tin vô đối.
“Anh có bị gì không? Nó biết gì mà đồng ý với không đồng ý?” Tôi phát điên lên vì cậu ta, quá bệnh hoạn.
“Thôi, đi học! Thưa dì tụi con đi.” Minh Long tự nhiên nắm tay tôi và kéo đi, không quan tâm đến lời tôi nói ban nãy. Mất thăng bằng, tôi chỉ biết chạy theo.
“Nè, anh buông tôi ra! Tôi tự đi được.” Tôi vùng khỏi tay cậu ta nhưng càng vùng thì cậu ta siết càng chặt.
“Em mà còn vùng vẫy thì anh sẽ bế em đi từ đây ra cổng bệnh viện đấy, anh không ngại đâu!” Nhìn cậu ta thì tôi cũng đủ biết chuyện gì cũng dám làm. Tôi đành im re đi theo. Ra đến cổng thì phải đứng chờ xe taxi. Tay cậu ta vẫn nắm chặt tay tôi. Tôi thì không dám phản kháng vì ai biết được cậu ta sẽ làm gì chứ.
***
Vào trường, cậu ta vẫn nắm khư tay tôi, làm trò gì đây?
“Anh buông tôi ra xem, tôi có chạy đâu mà anh lo!” Tôi nghiến răng nói. Cậu ta thì cứ vô âu vô lo mà tươi cười đi vào trường. Bỏ ngoài tai những lời tôi nói. Tên này bị điếc rồi hay sao chứ.
Vào lớp là thoát khỏi cậu ta, tôi mừng hết sức. Xoa xoa cỗ tay chỗ bị cậu ta nắm thì…gì đây? Cái nhẫn này đâu ra vậy? Tôi đâu có đeo nhẫn, là nhẫn cặp sao. MINH LONG, cậu chết với tôi.
“Phương Anh, bồ xem nè, bồ nổi tiếng rồi!” Tôi cầm lấy điện thoại của con Thùy xem, trong đó là một tấm ảnh của một nam sinh và một nữ sinh đứng trước bệnh viện. Nam sinh có mái tóc nâu gọn gàng. Nữ sinh thì mái tóc cột đuôi ngựa năng động. Trời ơi, là tôi với Minh Long chứ ai. Ăn ảnh dễ sợ. Ở dưới bức hình còn kèm theo dòng chữ nghiêng nghiêng nhỏ nhỏ: Người thừa kế tập đoàn đa quốc gia Minh Thiên Long nắm tay bạn gái trước bệnh viện. Rồi còn thêm một mớ câu chữ ngổn ngang bịa chuyện của đám nhà báo rỗi hơi.
Đó giờ tôi biết cậu ta là con nhà giàu nhưng tôi không ngờ là con trai duy nhất của tập đoàn gì gì đó, tôi mà biết là tôi không đơn phương cậu ta ba năm đâu. Dính vào loại công tử này mình thêm tai tiếng. Cuối cùng của trang báo mạng là dòng chữ: đang điều tra cô gái trong hình là ai. Điều tra làm gì? Tôi là hạt cát của sa mạc này thôi mà.
Sao đời tôi lận đận quá vậy, dính vào loại “Hoa Hoa công tử” rồi.
/74
|