Tại tôi? Tại sao lại tại tôi? Hàng ngàn câu hỏi tôi đặt ra trong đầu, cậu ta vẫn kiên nhẫn ngồi đó đợi tôi suy nghĩ thông não.
“Tại sao là tại mình?” Tôi hỏi lại, cái gì rõ ràng vẫn tốt hơn.
“Đêm hôm đó, khi cậu bị Lộc Vũ bế đi, mình đã đánh cậu ấy để cứu cậu đấy. Nếu không là người qua đêm với cậu là Lộc Vũ chứ không phải mình rồi!” Cậu ta vừa nói vừa cười, rất đắc ý.
“Nhưng mình hỏi là tại sao là tại mình mà cậu phải qua đêm với mình?” Tôi khá kiên nhẫn để hỏi đi hỏi lại.
“Khi tớ bế cậu vào phòng và đặt cậu xuống giường rồi định đi về thì cậu cứ ôm khư khư lấy mình. Cậu còn nói những lời đường mật, nào là đừng đi, nào là… Mình cố gỡ tay cậu ra thì cậu càng giữ chặt. Cậu là người chủ động xé áo mình ra đó, hư cả hàng nút đẹp trên áo. Mình cố hết sức nhưng lúc đó cậu đã đè mình ra giường và còn chủ động hôn mình.” Sao? Tôi chủ động? Trời ơi, đầu óc tôi ong ong lên. Sao tôi lại có thể?
“Sao lúc mình đè cậu xuống giường rồi hôn cậu thì cậu không biết đẩy mình ra hả?” Tôi khá gượng.
“Lúc đầu định đẩy ra nhưng… Cậu cũng biết mình cũng là đàn ông mà! Làm sao có thể… Lúc đó trong người đang có men rượu nên… Nhưng mà lỗi là tại cậu, đêm đó là cậu ép mình, giờ thì đừng bảo mình chịu trách nhiệm gì cả.” Cậu ta nói. Tôi bất ngờ, không ngờ cậu ta lại nói ra những lời như vậy. Minh Long đứng lên đẩy ghế toan bước đi.
“Tôi không bắt cậu chịu trách nhiệm gì cả, tôi chỉ muốn gặp cậu để báo cho cậu biết rằng: trên cõi đời này cậu còn có một đứa con, đứa con do tuổi trẻ bồng bột của ba và mẹ nó. Không có cậu, tôi với Minh Phong không có chết đâu. Tôi đã mang thai chín tháng, tôi đã sinh nó ra một mình mà không có ba nó bên cạnh được thì tôi cũng sẽ một mình được. Minh Phong sẽ không cần một người ba vô trách nhiệm như cậu đâu.” Nói hết, tôi bước ra khỏi quán, cố chạy thật nhanh để không ai thấy nước mắt tôi đang rơi. Đau lòng, thật sự rất đau. Tôi cứ ngỡ…cứ ngỡ… Nhưng đời thật bất ngờ.
Chạy về nhà, tôi lên phòng mình, cô trông trẻ đang hát ru cho Minh Phong ngủ. Tôi bảo cô đi ra ngoài rồi mình ngồi xuống kế bên cái nôi.
“Con trai, mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt! Nếu sau này con không có ba con có trách mẹ không? Ba con không cần con! Mẹ phải làm sao đây? Mẹ cũng đã yêu ba con mất rồi.” Tôi gục đầu xuống chiếc nôi mà khóc. Khóc cho thỏa nỗi lòng, khóc xong coi như quên hết.
***
Ngày hôm sau, tôi vào trường với cặp mắt sưng vù. Đêm qua tôi khóc quá nhiều, khóc cho con tôi, khóc cho bản thân tôi. Trong đầu tôi cứ lởn vởn mãi những câu nói của cậu ta. Đi đến khúc cua khu D. Tôi thấy cậu ta đứng đó với Thục Khuê, nhưng lần này cậu ta không khó chịu với Thục Khuê như mọi lần mà nói chuyện rất vui vẻ.
Tôi cười thầm. Làm lơ tôi bước ngang qua, coi như cậu ta không có mặt tại đó.
“Phương Anh.” Cậu ta gọi tên tôi, cố giả điên lẫn giả điếc, tôi cứ bước thẳng về lớp học. Tôi chẳng biết cậu ta có đi theo hay đứng yên ở đó. Tôi không quan tâm nữa.
Cả buổi sáng tôi im lặng chẳng mở miệng lấy nửa lời. Đến giờ ăn trưa, tôi với Minh Thùy xuống căn tin ăn trưa. Đang bưng khay cơm về bàn thì “ào”, một ly trà đá tạt thẳng vào mặt tôi. Rát cả da mặt. Tôi hết hồn khay cơm rơi xuống đất, thức ăn văng tứ tung. Tôi lấy tay vuốt mặt, mở ra xem ai chơi bẩn thế. Ồ, ngạc nhiên chưa. Là Thục Khuê. Cô bé đang đứng mím môi tức giận. Xung quanh có vô số nam sinh lẫn nữ sinh vây quanh.
“Con nhỏ đó là ai mà dám chọc tới Phương Anh vậy? Nó không biết lượng sức mình rồi, cả trường này không ai dám đụng vào Phương Anh. Hot girl của trường đấy, nghe nói con nhỏ kia là người theo đuổi Minh Long, còn Minh Long thì yêu Phương Anh!” Đó là một vài lời bàn tán xung quanh. Tôi cười khảy rồi mới bắt đầu hỏi lý do cô bé đó nổi đóa giữa trưa.
“Em làm gì tạt nước chị thế?” Tôi nhẹ nhàng hỏi nhưng trong lời nói thì đầy sự nguy hiểm. Tôi có thể tặng cho cô bé một phát tán bất cứ lúc nào.
“Tôi khuyên chị nên từ bỏ Minh Long!” Còn dám đưa lời khuyên cho tôi. Thật đáng sợ.
“Tại sao?”
“Tôi không thích lúc nào anh Long cũng kêu tên chị. Trong câu chuyện của anh ấy lúc nào cũng nhắc đến chị, tôi thua chị ở chỗ nào? Tôi xinh đẹp hơn chị nữa mà.” Quào, tự tin gớm.
“Cái đó là chuyện của Minh Long, chị không biết. Nhưng em nên biết, lúc chị học lớp mười, chị cũng xinh đẹp như em. Có lẽ nhan sắc chị đã bị xuống cấp. Chị cũng nói cho em biết, chị không hề yêu Minh Long.” Tôi gằn từng chữ. Đau, tim tôi đau khi thốt ra như vậy. Cảm giác khó chịu lắm. Vừa lúc này, có người bưng khay cơm đi ngang, tôi với tay cầm lấy một cái chất lỏng gì đó không rõ tạt thẳng vào mặt cô bé. “Cái này chị trả cho ly trà đá ban nãy.” Khi thứ chất lỏng đó đáp lên mặt cô bé thì tôi phát hiện đó là canh. Rất nóng. Cô bé ôm mặt la làng, còn người bị cướp chén canh là Minh Long.
Cậu ta buông khay cơm chạy lại đỡ Thục Khuê, het thẳng vào mặt tôi:
“Phương Anh, cậu điên rồi!”
“Phải, mình điên rồi, mình điên vì cậu đó, mình điên vì mình quá yêu cậu đó!” Tôi hét trong nước mắt, giờ thì tôi là kẻ xấu trong mắt của Minh Long rồi. Tôi bỏ chạy khỏi căn tin, tôi chạy thật nhanh ra sân sau trường. Tim tôi lại đau.
“Tại sao là tại mình?” Tôi hỏi lại, cái gì rõ ràng vẫn tốt hơn.
“Đêm hôm đó, khi cậu bị Lộc Vũ bế đi, mình đã đánh cậu ấy để cứu cậu đấy. Nếu không là người qua đêm với cậu là Lộc Vũ chứ không phải mình rồi!” Cậu ta vừa nói vừa cười, rất đắc ý.
“Nhưng mình hỏi là tại sao là tại mình mà cậu phải qua đêm với mình?” Tôi khá kiên nhẫn để hỏi đi hỏi lại.
“Khi tớ bế cậu vào phòng và đặt cậu xuống giường rồi định đi về thì cậu cứ ôm khư khư lấy mình. Cậu còn nói những lời đường mật, nào là đừng đi, nào là… Mình cố gỡ tay cậu ra thì cậu càng giữ chặt. Cậu là người chủ động xé áo mình ra đó, hư cả hàng nút đẹp trên áo. Mình cố hết sức nhưng lúc đó cậu đã đè mình ra giường và còn chủ động hôn mình.” Sao? Tôi chủ động? Trời ơi, đầu óc tôi ong ong lên. Sao tôi lại có thể?
“Sao lúc mình đè cậu xuống giường rồi hôn cậu thì cậu không biết đẩy mình ra hả?” Tôi khá gượng.
“Lúc đầu định đẩy ra nhưng… Cậu cũng biết mình cũng là đàn ông mà! Làm sao có thể… Lúc đó trong người đang có men rượu nên… Nhưng mà lỗi là tại cậu, đêm đó là cậu ép mình, giờ thì đừng bảo mình chịu trách nhiệm gì cả.” Cậu ta nói. Tôi bất ngờ, không ngờ cậu ta lại nói ra những lời như vậy. Minh Long đứng lên đẩy ghế toan bước đi.
“Tôi không bắt cậu chịu trách nhiệm gì cả, tôi chỉ muốn gặp cậu để báo cho cậu biết rằng: trên cõi đời này cậu còn có một đứa con, đứa con do tuổi trẻ bồng bột của ba và mẹ nó. Không có cậu, tôi với Minh Phong không có chết đâu. Tôi đã mang thai chín tháng, tôi đã sinh nó ra một mình mà không có ba nó bên cạnh được thì tôi cũng sẽ một mình được. Minh Phong sẽ không cần một người ba vô trách nhiệm như cậu đâu.” Nói hết, tôi bước ra khỏi quán, cố chạy thật nhanh để không ai thấy nước mắt tôi đang rơi. Đau lòng, thật sự rất đau. Tôi cứ ngỡ…cứ ngỡ… Nhưng đời thật bất ngờ.
Chạy về nhà, tôi lên phòng mình, cô trông trẻ đang hát ru cho Minh Phong ngủ. Tôi bảo cô đi ra ngoài rồi mình ngồi xuống kế bên cái nôi.
“Con trai, mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt! Nếu sau này con không có ba con có trách mẹ không? Ba con không cần con! Mẹ phải làm sao đây? Mẹ cũng đã yêu ba con mất rồi.” Tôi gục đầu xuống chiếc nôi mà khóc. Khóc cho thỏa nỗi lòng, khóc xong coi như quên hết.
***
Ngày hôm sau, tôi vào trường với cặp mắt sưng vù. Đêm qua tôi khóc quá nhiều, khóc cho con tôi, khóc cho bản thân tôi. Trong đầu tôi cứ lởn vởn mãi những câu nói của cậu ta. Đi đến khúc cua khu D. Tôi thấy cậu ta đứng đó với Thục Khuê, nhưng lần này cậu ta không khó chịu với Thục Khuê như mọi lần mà nói chuyện rất vui vẻ.
Tôi cười thầm. Làm lơ tôi bước ngang qua, coi như cậu ta không có mặt tại đó.
“Phương Anh.” Cậu ta gọi tên tôi, cố giả điên lẫn giả điếc, tôi cứ bước thẳng về lớp học. Tôi chẳng biết cậu ta có đi theo hay đứng yên ở đó. Tôi không quan tâm nữa.
Cả buổi sáng tôi im lặng chẳng mở miệng lấy nửa lời. Đến giờ ăn trưa, tôi với Minh Thùy xuống căn tin ăn trưa. Đang bưng khay cơm về bàn thì “ào”, một ly trà đá tạt thẳng vào mặt tôi. Rát cả da mặt. Tôi hết hồn khay cơm rơi xuống đất, thức ăn văng tứ tung. Tôi lấy tay vuốt mặt, mở ra xem ai chơi bẩn thế. Ồ, ngạc nhiên chưa. Là Thục Khuê. Cô bé đang đứng mím môi tức giận. Xung quanh có vô số nam sinh lẫn nữ sinh vây quanh.
“Con nhỏ đó là ai mà dám chọc tới Phương Anh vậy? Nó không biết lượng sức mình rồi, cả trường này không ai dám đụng vào Phương Anh. Hot girl của trường đấy, nghe nói con nhỏ kia là người theo đuổi Minh Long, còn Minh Long thì yêu Phương Anh!” Đó là một vài lời bàn tán xung quanh. Tôi cười khảy rồi mới bắt đầu hỏi lý do cô bé đó nổi đóa giữa trưa.
“Em làm gì tạt nước chị thế?” Tôi nhẹ nhàng hỏi nhưng trong lời nói thì đầy sự nguy hiểm. Tôi có thể tặng cho cô bé một phát tán bất cứ lúc nào.
“Tôi khuyên chị nên từ bỏ Minh Long!” Còn dám đưa lời khuyên cho tôi. Thật đáng sợ.
“Tại sao?”
“Tôi không thích lúc nào anh Long cũng kêu tên chị. Trong câu chuyện của anh ấy lúc nào cũng nhắc đến chị, tôi thua chị ở chỗ nào? Tôi xinh đẹp hơn chị nữa mà.” Quào, tự tin gớm.
“Cái đó là chuyện của Minh Long, chị không biết. Nhưng em nên biết, lúc chị học lớp mười, chị cũng xinh đẹp như em. Có lẽ nhan sắc chị đã bị xuống cấp. Chị cũng nói cho em biết, chị không hề yêu Minh Long.” Tôi gằn từng chữ. Đau, tim tôi đau khi thốt ra như vậy. Cảm giác khó chịu lắm. Vừa lúc này, có người bưng khay cơm đi ngang, tôi với tay cầm lấy một cái chất lỏng gì đó không rõ tạt thẳng vào mặt cô bé. “Cái này chị trả cho ly trà đá ban nãy.” Khi thứ chất lỏng đó đáp lên mặt cô bé thì tôi phát hiện đó là canh. Rất nóng. Cô bé ôm mặt la làng, còn người bị cướp chén canh là Minh Long.
Cậu ta buông khay cơm chạy lại đỡ Thục Khuê, het thẳng vào mặt tôi:
“Phương Anh, cậu điên rồi!”
“Phải, mình điên rồi, mình điên vì cậu đó, mình điên vì mình quá yêu cậu đó!” Tôi hét trong nước mắt, giờ thì tôi là kẻ xấu trong mắt của Minh Long rồi. Tôi bỏ chạy khỏi căn tin, tôi chạy thật nhanh ra sân sau trường. Tim tôi lại đau.
/74
|