Cuối cùng tôi đã được xuất viện, mừng hết sức nhưng tôi đâu biết, về nhà là một chuỗi ngày dài thảm họa. Vào phòng, trời ạ, chiếc giường êm ái giờ thay bằng cái chiếu. Thế này là sao. Mới sinh nên tôi không thể nào đi nhanh được, thêm cô giúp việc cứ dìu đi chầm chậm.
Ngồi lên giường, chèn ơi, sao nó nóng dữ vậy. Mặc dù trời sắp vào đông nhưng nó đâu có lạnh đến nổi phải nằm cái giường nóng kinh khủng như thế này. Ngồi lên chưa được năm phút là đã tháo mồ hôi. Con trai tôi cũng ngoày ngoạy quơ tay múa chân. Tôi còn chịu không nổi thì làm sao nó chịu nổi. Tôi ẵm nó lên, tháo cái khăn đang quấn nó ra.
“Ấy, cô chủ, không được! Em bé còn nhỏ, cô mà không ủ ấm nó sau nay nó rất dễ bệnh! Cô cũng vậy, cô phải nằm than suốt một tháng như thế này!” Cô giúp việc tuôn một tràn, tôi không nuốt trôi nổi luôn. Một tháng nóng bỏ xứ như thế này. Mắt tôi rưng rưng lên. Muốn khóc quá đi. Mà con trai tôi nó cũng phải vậy một tháng mà nó chưa khóc sao tôi phải khóc.
Cô giúp việc đỡ tôi nằm xuống, tôi muốn hét lên vì cái nóng bức rứt dưới lưng. Chịu không nổi. Dì tôi đẩy cửa phòng đi vào, bưng theo cả một mâm cơm. Thịt kho tiêu, tôi ngán món này lắm rồi. Dì tươi cười nhìn tôi, tôi cố nở một nụ cười tươi nhất có thể nhưng không thể.
Tôi phải chịu nghịch cảnh này đúng một tháng nữa. Muốn khóc mà cái nóng này nó đã làm khô nước mắt rồi.
“Oe…oe…oe” Nó lại khóc vì đói chứ gì, tôi ngồi dậy định ẵm nó lên thì dì tôi xớt nó trước.
“Con nằm nghỉ đi, để dì lo cho thằng nhóc!” Tôi gật đầu mỉm cười. Dì tôi có lẽ rất thạo trong chuyện chăm em bé, chỉ dỗ dỗ vài cái là nó nín ngay. Dì đặt nó xuống thay tả rồi trêu nó:”Cục cưng giống ai vậy nhỉ? Chả giống mẹ cục cưng tí nào. Nhìn cái mặt là biết cục cưng giống ba rồi!” Dì nói đến đó bỗng dưng khựng lại nhìn tôi, tôi nhìn dì. Dì lại tiếp tục thay tả và tiếp tục trêu ghẹo nó.
Tôi nằm dán mắt lên trần nhà, làm sao tôi tìm ba cho nó khi tôi chỉ biết duy nhất một đặc điểm nhận dạng đó là hình xăm trên ngực. Nhưng khi tìm được chưa chắc người đã nhận, tôi lắc đầu. Tôi nghĩ chắc tôi sẽ là một người mẹ đơn thân.
Còn thảm cảnh nóng nực này thì chừng nào mới đến hồi kết đây?
Ngồi lên giường, chèn ơi, sao nó nóng dữ vậy. Mặc dù trời sắp vào đông nhưng nó đâu có lạnh đến nổi phải nằm cái giường nóng kinh khủng như thế này. Ngồi lên chưa được năm phút là đã tháo mồ hôi. Con trai tôi cũng ngoày ngoạy quơ tay múa chân. Tôi còn chịu không nổi thì làm sao nó chịu nổi. Tôi ẵm nó lên, tháo cái khăn đang quấn nó ra.
“Ấy, cô chủ, không được! Em bé còn nhỏ, cô mà không ủ ấm nó sau nay nó rất dễ bệnh! Cô cũng vậy, cô phải nằm than suốt một tháng như thế này!” Cô giúp việc tuôn một tràn, tôi không nuốt trôi nổi luôn. Một tháng nóng bỏ xứ như thế này. Mắt tôi rưng rưng lên. Muốn khóc quá đi. Mà con trai tôi nó cũng phải vậy một tháng mà nó chưa khóc sao tôi phải khóc.
Cô giúp việc đỡ tôi nằm xuống, tôi muốn hét lên vì cái nóng bức rứt dưới lưng. Chịu không nổi. Dì tôi đẩy cửa phòng đi vào, bưng theo cả một mâm cơm. Thịt kho tiêu, tôi ngán món này lắm rồi. Dì tươi cười nhìn tôi, tôi cố nở một nụ cười tươi nhất có thể nhưng không thể.
Tôi phải chịu nghịch cảnh này đúng một tháng nữa. Muốn khóc mà cái nóng này nó đã làm khô nước mắt rồi.
“Oe…oe…oe” Nó lại khóc vì đói chứ gì, tôi ngồi dậy định ẵm nó lên thì dì tôi xớt nó trước.
“Con nằm nghỉ đi, để dì lo cho thằng nhóc!” Tôi gật đầu mỉm cười. Dì tôi có lẽ rất thạo trong chuyện chăm em bé, chỉ dỗ dỗ vài cái là nó nín ngay. Dì đặt nó xuống thay tả rồi trêu nó:”Cục cưng giống ai vậy nhỉ? Chả giống mẹ cục cưng tí nào. Nhìn cái mặt là biết cục cưng giống ba rồi!” Dì nói đến đó bỗng dưng khựng lại nhìn tôi, tôi nhìn dì. Dì lại tiếp tục thay tả và tiếp tục trêu ghẹo nó.
Tôi nằm dán mắt lên trần nhà, làm sao tôi tìm ba cho nó khi tôi chỉ biết duy nhất một đặc điểm nhận dạng đó là hình xăm trên ngực. Nhưng khi tìm được chưa chắc người đã nhận, tôi lắc đầu. Tôi nghĩ chắc tôi sẽ là một người mẹ đơn thân.
Còn thảm cảnh nóng nực này thì chừng nào mới đến hồi kết đây?
/74
|