Hôm nay là ngày tổng kết năm học, ai nấy mặt mày hớn hở, tươi như hoa. Làm gì tươi dữ vậy không biết, tổng kết thôi chứ có phải đi nhận giải oscar hay quả cầu vàng đâu. Tôi vẫn vậy, vẫn cái mặt lạnh tanh không chút cảm xúc bước vào trường. Nói thật là học nguyên năm tôi sợ nhất ngày này.
Vào đây chỉ tổ mệt lỗ tai chứ sướng ích gì. Không được nói chuyện, không được ăn chỉ được ngồi và nghe những “cha” gì gì đó của trường, của phường kể đi kể lại cái sự tích học hành cũ rích.
Năm nay tôi học chả có thành tích gì nổi bật, chỉ được công nhận học sinh giỏi toán cấp thành phố, hình như là chỉ có một cái đó. Chứ như ai kia ở lớp chuyên Anh, ẵm một đóng giải thưởng mà chả biết ngượng ngùng. Đời bất công thật chứ. Mà nghĩ đi nghĩ lại cho cùng, thành tích đáng nể nhất của tôi trong năm là học đến hai tháng cuối thì mang thai. Thách đứa nào đủ can đảm để đi học như tôi. Cho tiền tỷ chưa chắc đã dám.
Nhận thưởng xong, tôi ra xe đi về. Hôm nay rút kinh nghiệm, nhớ đem điện thoại và dặn giờ chú tài xế.
“Phương Anh!” lại là giọng của cậu ta, làm gì cứ kêu réo hoài vậy. Trong lòng có chút khó chịu xen lẫn một chút vui vui. Chả biết tại sao như vậy.
“Gì hả?” Tôi quay lại hỏi.
“Ừm, mình…ừm…” Cậu ta ấp a ấp úng. Gì thế? Hot boy ấp úng trước gái “quê” à? Chuyện lạ à nha.
“Sao? Cậu nói đi!” cứ ừm à hơn năm phút mà chẳng nói gì là tôi mất toàn bộ kiên nhẫn luôn rồi đó.
“Mình muốn mời cậu đến dự tiệc vào tối nay!” Trời đất, không lẽ cái vụ này thôi mà ấp úng cả buổi trời. Tôi không nhận lời cũng không từ chối. Chỉ nói rằng để xem sao. Thật tình thì tôi chẳng muốn đi chút nào, vốn dĩ tôi không thích tiệc tùng, ở đó nhiều người và bí mật của tôi rất dễ bị bại lộ.
Tạm biệt Minh Long, tôi lên xe đi về. Ngoái nhìn lại, tôi thấy Minh Long vẫn đứng đó, nhìn thật kĩ thì có lẽ cậu ta vẫn còn điều muốn nói với tôi nhưng lại không biết cách mở lời. Chiếc xe chạy càng xa, bóng dáng của Minh Long khuất dần rồi mất hẳn. Có một chút gì đó hơi buồn buồn, hơi tiếc nuối pha chút hụt hẫng.
Vào đây chỉ tổ mệt lỗ tai chứ sướng ích gì. Không được nói chuyện, không được ăn chỉ được ngồi và nghe những “cha” gì gì đó của trường, của phường kể đi kể lại cái sự tích học hành cũ rích.
Năm nay tôi học chả có thành tích gì nổi bật, chỉ được công nhận học sinh giỏi toán cấp thành phố, hình như là chỉ có một cái đó. Chứ như ai kia ở lớp chuyên Anh, ẵm một đóng giải thưởng mà chả biết ngượng ngùng. Đời bất công thật chứ. Mà nghĩ đi nghĩ lại cho cùng, thành tích đáng nể nhất của tôi trong năm là học đến hai tháng cuối thì mang thai. Thách đứa nào đủ can đảm để đi học như tôi. Cho tiền tỷ chưa chắc đã dám.
Nhận thưởng xong, tôi ra xe đi về. Hôm nay rút kinh nghiệm, nhớ đem điện thoại và dặn giờ chú tài xế.
“Phương Anh!” lại là giọng của cậu ta, làm gì cứ kêu réo hoài vậy. Trong lòng có chút khó chịu xen lẫn một chút vui vui. Chả biết tại sao như vậy.
“Gì hả?” Tôi quay lại hỏi.
“Ừm, mình…ừm…” Cậu ta ấp a ấp úng. Gì thế? Hot boy ấp úng trước gái “quê” à? Chuyện lạ à nha.
“Sao? Cậu nói đi!” cứ ừm à hơn năm phút mà chẳng nói gì là tôi mất toàn bộ kiên nhẫn luôn rồi đó.
“Mình muốn mời cậu đến dự tiệc vào tối nay!” Trời đất, không lẽ cái vụ này thôi mà ấp úng cả buổi trời. Tôi không nhận lời cũng không từ chối. Chỉ nói rằng để xem sao. Thật tình thì tôi chẳng muốn đi chút nào, vốn dĩ tôi không thích tiệc tùng, ở đó nhiều người và bí mật của tôi rất dễ bị bại lộ.
Tạm biệt Minh Long, tôi lên xe đi về. Ngoái nhìn lại, tôi thấy Minh Long vẫn đứng đó, nhìn thật kĩ thì có lẽ cậu ta vẫn còn điều muốn nói với tôi nhưng lại không biết cách mở lời. Chiếc xe chạy càng xa, bóng dáng của Minh Long khuất dần rồi mất hẳn. Có một chút gì đó hơi buồn buồn, hơi tiếc nuối pha chút hụt hẫng.
/74
|