"Cô biết không, gần đây khu Triều Dương thành phố C xảy ra vài vụ cướp bóc, hơn nữa đồ mà nạn nhân bị cướp cũng giống nhau."
"Là bị cướp thứ gì vậy?"
"Hình như là mấy cái vòng ngọc, ngọc bội và khuyên tai ngọc. Trên người của nạn nhân có thứ đáng giá hơn nhưng lại chẳng mảy may đụng đến."
"Có thật không đó? Mấy vụ cướp bóc như vậy có mục đích à?"
"Kỳ lạ hơn chính là một người bạn tôi làm cảnh sát ở Triều Dương nói rằng chưa bao giờ gặp phải mấy vụ cướp bóc thường xuyên như vậy. Hơn nữa lúc lấy lời khai tội phạm đều nói rằng không nhớ rõ tình cảnh lúc ấy"
Cố Hách vừa vào công ty đã nghe thấy hai người đẹp tiếp tân đang bàn tán xôn xao. Chuyện như vậy cũng đáng để các cô nàng ngạc nhiên, quả thật là hằng ngày bộ phận tiếp tân đã quá rảnh rỗi rồi. Tối nay có buổi dạ vũ ở trường, hình chụp ngày hôm qua còn chưa xử lý xong, còn phải đi đăng ký trường luyện thi giúp con gái thầy hướng dẫn trong giờ làm việc, bận rộn đến mức khiến Cố Hách hơi choáng váng đầu óc.
Ngồi vào chỗ của mình, Cố Hách bắt đầu xử lý hình chụp được ngày hôm qua. Cô lấy hình chụp được trong thẻ nhớ ra. Sau khi mở hình ra Cố Hách kinh hãi: Tất cả lại bị mờ hết nữa! Thật là thêm trở ngại cho công việc mà, trong lòng cô thầm mắng vài câu. May là hôm qua mình có vẽ lại chi tiết, không làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc. Có điều cô vẫn không được vui cho lắm.
Sau khi xử lý xong hình ảnh và mấy việc lặt vặt ở công ty, Cố Hách vội vàng chạy đến Tân Đông Phương đăng ký. Lúc hoàn thành nhiệm vụ của thầy hướng dẫn giao cho thì đã ba giờ chiều, thấy buổi dạ vũ tối nay cũng sắp đến - "Em cho rằng anh khoa trương ư, khoa trương chỉ vì anh rất sợ"
Cố Hách lúng túng, sao cô lại quên mất có A Mộ đang ở đây chứ.
Đúng lúc quản gia của Lương gia nhắc nhở đã đến giờ, Cố Hách nhanh chóng kéo Lương Mộ Nhất ra cửa, ba người ngồi vào xe đi đến bữa tiệc.
"Là bị cướp thứ gì vậy?"
"Hình như là mấy cái vòng ngọc, ngọc bội và khuyên tai ngọc. Trên người của nạn nhân có thứ đáng giá hơn nhưng lại chẳng mảy may đụng đến."
"Có thật không đó? Mấy vụ cướp bóc như vậy có mục đích à?"
"Kỳ lạ hơn chính là một người bạn tôi làm cảnh sát ở Triều Dương nói rằng chưa bao giờ gặp phải mấy vụ cướp bóc thường xuyên như vậy. Hơn nữa lúc lấy lời khai tội phạm đều nói rằng không nhớ rõ tình cảnh lúc ấy"
Cố Hách vừa vào công ty đã nghe thấy hai người đẹp tiếp tân đang bàn tán xôn xao. Chuyện như vậy cũng đáng để các cô nàng ngạc nhiên, quả thật là hằng ngày bộ phận tiếp tân đã quá rảnh rỗi rồi. Tối nay có buổi dạ vũ ở trường, hình chụp ngày hôm qua còn chưa xử lý xong, còn phải đi đăng ký trường luyện thi giúp con gái thầy hướng dẫn trong giờ làm việc, bận rộn đến mức khiến Cố Hách hơi choáng váng đầu óc.
Ngồi vào chỗ của mình, Cố Hách bắt đầu xử lý hình chụp được ngày hôm qua. Cô lấy hình chụp được trong thẻ nhớ ra. Sau khi mở hình ra Cố Hách kinh hãi: Tất cả lại bị mờ hết nữa! Thật là thêm trở ngại cho công việc mà, trong lòng cô thầm mắng vài câu. May là hôm qua mình có vẽ lại chi tiết, không làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc. Có điều cô vẫn không được vui cho lắm.
Sau khi xử lý xong hình ảnh và mấy việc lặt vặt ở công ty, Cố Hách vội vàng chạy đến Tân Đông Phương đăng ký. Lúc hoàn thành nhiệm vụ của thầy hướng dẫn giao cho thì đã ba giờ chiều, thấy buổi dạ vũ tối nay cũng sắp đến - "Em cho rằng anh khoa trương ư, khoa trương chỉ vì anh rất sợ"
Cố Hách lúng túng, sao cô lại quên mất có A Mộ đang ở đây chứ.
Đúng lúc quản gia của Lương gia nhắc nhở đã đến giờ, Cố Hách nhanh chóng kéo Lương Mộ Nhất ra cửa, ba người ngồi vào xe đi đến bữa tiệc.
/9
|