Nhật Ký Của Cô Dâu Trẻ Khi Lấy Chàng

Chương 6: Mẹ chồng

/29


Ai sinh ra con trai cũng có lúc được làm mẹ chồng. Chỉ trừ phi con trai người ta …ế. Còn các trường hợp đau buồn hơn thì không buồn nói đến làm gì. Hai cái chữ mẹ chồng khiến cô gái nào cũng ớn lạnh. Vừa sợ vừa bao hàm nhiều thử thách. Biết đâu….lại được mẹ chồng cưng thì sao?

Ngày mình còn học cấp 3, mẹ từng bảo: “Đấy, tôi có anh cả chưa người yêu đấy, cô có lấy thì yêu nó đi. Tôi đi xem bói rồi, năm 40 tuổi, nó sẽ làm tổng giám đốc”. Nghe mà vừa sợ vừa tham. Sợ vì mẹ cứ tôi tôi cô cô, tham vì thể nào đời mình cũng giàu, vợ tổng giám đốc cơ mà. Hì…hì…ước mơ cuộc sống sau này của mình chỉ giản dị thôi, sao cho cuộc sống này được hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi đi siêu thị không bao giờ phải nhìn giá tiền là được rồi.

Ngày mình học đại học, dù con bạn đã sang Nhật du học nhưng một năm mình cũng cố gắng thu xếp 1 lần mua hoa quả đến chơi. Lần nào mẹ cũng lấy sữa chua cho ăn. Ngu thế, dạo đó mình lại không biết ăn sữa chua, nên mắt trước mắt sau là dúi vào gầm gường. Không biết khi mình ra về, mẹ có khốn khổ đi tìm cái cốc không nhỉ?

Năm thứ 2 làm sinh viên, con bạn về nước thăm nhà, mình đội mưa đến chơi. Ngồi đến 10h chưa về vì lâu ngày không gặp, hai con bé lắm chuyện để tám. Mẹ nói: “Thôi, cô không về mà dọn hàng cho mẹ cô à?”. Khổ quá, trời mưa nhà mình có bán hàng đâu. Nhưng mẹ nói thế, mình tự ái, mình về. Suốt con đường mưa, mình tự nhủ: “sẽ không bao giờ thèm đến cái nhà này nữa !!!”

Năm cuối làm sinh viên, khi con trai mẹ bắt đầu cưa mình. Mẹ trách chàng không đưa người yêu về nhà. Mẹ không biết đó là mình. Nên mẹ hào hứng muốn xem mặt con bé nào mắc mưu con trai mẹ đây. Mẹ và các gì chiều nào cũng ngồi đầu làng buôn chuyện, và đoán già đoán non xem con bé này là con bé nào. Nếu có vinh dự được có con trai, chắc sau này mình cũng thế.

Chàng lại le te kể lại y nguyên cho mình. Mình chỉ cười mà không tới. Mình vẫn tự ái lời mẹ nói khi xưa. Và bản thân mình vẫn cảm thấy sợ mẹ.

Ra trường, đi làm được 1 năm, mình và chàng rủ nhau cưới. Ngu thật, biết thế ở vậy thì giờ có phải vẫn còn eo ót không. Ngày xưa, đám con gái chơi thân với nhau ở khu tập thể chẳng rủ nhau ở vậy cho giai nó thèm thì gì. Vậy mà lại đồng ý cưới. Thật ra bội ước lời thề với đám bạn gái vì còn bồng bột, suốt ngày bị bố đẻ mắng mỏ là đồ lười, đồ ngu nên mình tức, muốn đi lấy chồng cho giải thoát thôi. Chứ lúc đó vẫn thích đi tụ tập hơn là đi chơi với chàng. Ấy vậy mà dự định cuối năm cưới.

Một buổi trưa tháng 6, đang chui vào kho linh kiện IC để ngủ, chàng gọi điện: “em ơi, bà nội anh mất”. Sững sờ, và chia sẻ. Mong chàng đừng buồn, cố gắng việc gia đình giải quyết ổn thỏa. Nhưng chàng lại cười: “Úi giời, chuyện bình thường ấy mà. Bà già thì phải chết thôi, cũng gần trăm tuổi rồi. Anh có phải nhà bác cả đâu, em không phải lo”. Vậy mà mình lại lo. Nhà chàng có việc, sao lại không lo. Đúng là con dở hơi. Còn chàng, đúng là vô tâm số 1. Ngày đưa ma, mình tới viếng. Lâu lắm rồi, mình mới lại tới nhà chàng. Vì chàng, mình tự vượt qua tự ái. Mặc quần áo tối mầu và lặng lẽ đi sau chàng.

Đoàn xe đến Văn Điển city, mình tới chào bố mẹ chàng, lúc ở nhà bố mẹ bận nên mình không dám làm phiền. Mẹ đón mình bằng một nụ cười: “À, con đến từ bao giờ thế. Uống nước này!” Mình sững sờ vì sự nồng hậu của mẹ trước bao người. Hình như, mình có cảm giác, mẹ biết chuyện mình với chàng. Mình bối rối, lí nhí trước mẹ: “cháu xin lỗi, cháu đến muộn”. Mẹ còn chưa kịp nói gì thì tiếng các bà bác đã cắt ngang câu chuyện. Đến giờ hạ huyệt rồi, mẹ phải ra khóc cho đủ lệ bộ. Công nhận, mẹ khóc to thật. Nhưng sau này, trên đường về, các bà bình luận, mẹ vẫn chưa khóc khéo bằng các bà.

Cuối năm ấy, cả hai đứa hí hửng đi xem ngày. Rồi chàng cũng hí hửng về khoe với mẹ. Chàng hứa sẽ gọi điện báo lại ngay.

Tiếng chuông reo, chàng hẹn gặp ở quán cafe, mình hồi hộp rồi lo lắng. Trời ơi, mình sắp sang trang đời mình đây.

- Em à, có chuyện này…………… quan trọng………. anh ……..anh……muốn nói

Chàng ấp úng mãi không lên lời mà mình tụt cảm hứng. Linh cảm phụ nữ mách cho mình rằng có chuyện rồi. Nhưng mình mạnh mẽ. Mình là cơn bão cơ mà. Mình sẵn sàng nghe.

- Em à, …chúng mình…chúng mình….không…….. cưới nhau …..năm nay được.

Mắt mình mở tròn to, sững sờ và cần một câu trả lời nhanh gọn. VÌ SAO?

- Mẹ nói…..mẹ nói…….

Chàng vẫn ấp úng, chàng khó nói. Chàng vẫn thế, dát gan y như dạo đèo mình bị công an bắt được vì đi ngược chiều ở đường Hàng Bài vậy. Nhưng lần này chàng không run bắn lên làm rơi điện thoại, lần này mình cũng không đứng ra cưa chú công an để xin cho chàng, lần này…tự chàng phải nói.

- Mẹ nói mẹ đi xem bói, người ta bảo bà nội ghê gớm. Chết là sẽ rủ đi theo mình 3 người. Mà họ nhà anh từ dạo đó chết thêm 2 cụ rồi. Giờ cưới em về, nhà đen, dễ chết thêm người nữa. Nên mẹ bảo để năm sau. Chờ ai đó chết nốt cho đủ 3 người. Thì yên tâm cưới.

…………..

…………

………….

…………..

………….

Khoảng không im lặng, cốc sinh tố mãng cầu của mình cũng im lặng, tách caffee của chàng im lặng, chàng cúi mặt im lặng, và những giọt nước mắt của mình cũng im lặng.

Mình còn biết nói gì nữa.

Mình cảm thấy đau. Nơi mình đặt tình yêu ngự trị hình như bị vỡ.

Mình cảm thấy rũ rượi, cảm thấy mất mát, cảm thấy chơi vơi, cảm thấy bị phản bội, cảm thấy trống rỗng.

Giá mà có lý do khác cho chuyện cưới lúc này thì có lẽ mình đã không có cảm giác như bây giờ. Trời ơi, một lý do mà chính mình cũng không tưởng tượng được.

Mình cảm thấy chàng thật vô tích sự.

Mình cảm thấy căm thù chàng

Mình còn biết nói gì đây nữa !!!

Cơn bão ư? giờ chỉ là cơn gió lang thang.

………………

……………..

Khoảng không vẫn im lặng

………………

………………

Chàng chăm chú nhìn mình Còn mình, cúi mặt uống ừng ực cốc sinh tố. Hai tay đỡ cốc run lên. Mắt không nhìn rõ chàng vì ướt. Mình cố bít miệng để khóc không thành lời. Uống hết cốc của mình rồi, mình lấy nốt tách caffee còn chưa kịp cho đường của chàng, làm phát ực hết.

- Anh cho em về.

Mình cố nén cái nghẹn ứ ở cổ như có cục gạch trong yết hầu để nói cho tròn vành.

Chàng lại van xin, và mình nhất quyết muốn lẩn trốn. Mình thấy mình có lỗi với bản thân mình. Mình muốn về ngay với mẹ đẻ để khóc. Mình càng sợ mẹ chàng hơn.

Suốt con đường, hai đứa không nói câu gì vì mình bận khóc. Mình khóc không phải vì lễ cưới vớ vẩn kia, mình khóc vì ức. Mình có phải là đồ bỏ đi đâu mà bị đối xử như con hủi vậy. Rồi còn chàng nữa, điều vô lý đến như vậy mà chàng lại nghe lời mẹ ư? Mình khóc vì tất cả những thứ đó. Xuống xe, mình nhìn chàng như lần cuối. Mình đã thề với chàng, không bao giờ mình thèm gặp chàng nữa. Vì sớm muộn gì, lấy chàng, cũng có ngày mình bị mẹ chàng lót lá chuối tống ra khỏi nhà với một tội vớ vẩn nào đó. Còn chàng, chắc có lẽ sẽ chỉ biết đứng nhìn mà thôi.

2 tháng sau….

Mẹ đem kể với cả làng là chúng nó bỏ nhau rồi. Lạ thật, không hiểu mẹ lấy thông tin đó ở đâu ra thế không biết. Cả làng tin, chỉ có chàng là không tin. Chàng lặng lẽ đổi chiến thuật. Giờ, chàng cưa bố mẹ đẻ mình. Khơi dậy tình thương của bố mẹ mình bằng cái vẻ thật thà tội nghiệp. Còn bố mẹ đẻ mình, mắc mưu, quay ra mắng mình tàn tệ.

1 năm sau….

Mình lại ngồi sau cái xe mà mình đã thề.

Ngày sang dạm ngõ, mẹ và bố, gì út sang nhà mình. Suốt buổi nói chuyện, mẹ tự hào quảng cáo con trai mẹ đẹp trai nhất làng, tài giỏi nhất làng, ngoan nhất làng. Mẹ quay ra bảo mình đanh đá, ghê gớm hơn con bé bạn, tức là con gái mẹ. Giữa bài phát biểu của mẹ, cả họ nhà mình nhìn nhau ngơ ngác: “Ơ, thế họ chê con Hiền như vậy thì sang đây làm gì?” Buồn cười. Thế mà lễ dạm ngõ cũng qua êm ả.

Rồi lễ ăn hỏi cũng tới. Giữa cái thời buổi toàn người và xe này, mẹ hãnh diện dẫn đoàn 7 cái xích lô lọng vàng sang nhà mình đặt viên gạch xí chỗ. Mẹ cẩn thận mặc cái áo dài nhung đỏ, trang điểm tí chút và làm tóc xoăn vỏ bào. Công nhận, mẹ đẹp thật. Giờ mình đã hiểu vì sao mẹ khen con trai mẹ đẹp trai.

Rồi thì ngày cưới nữa, khi một ngày ồn ào cuối cùng cũng qua. Mình mệt mỏi bước vào nhà tắm. Lần đầu tiên trong đời mình cảm thấy mình có lỗi với mẹ. Dù mẹ có nói gì đi nữa, nhưng thật tâm mẹ đâu có ghét bỏ gì mình đâu. Đôi khăn mặt mới với đôi bàn chải đánh răng trong phòng tắm mẹ cẩn thận xếp ngay ngắn. Bộ ga gối mẹ đích thân đi mua cho vợ chồng mình. Mẹ làm mình thay đổi cách nghĩ. Mẹ ơi, con sẽ cố gắng bớt lười để làm con dâu ngoan của mẹ. Sáng mai, con sẽ dậy sớm…

Nửa năm sau, chàng mới kể lại: mẹ quý mình là vì sau lễ ăn hỏi, tự dưng mẹ cứ chơi lô là thắng. Trong 1 tuần từ lúc ăn hỏi đến lúc cưới, mẹ thu về được mấy chục triệu. Có bà nói, con dâu nó hợp đất nhà bà đấy. Thế là mọi việc êm xuôi.


/29

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status