OK. Mình đang lầm lũi ngồi trong bếp, tọp tẹp ăn ngũ cốc - món ăn quen thuộc vào mỗi sáng thứ Hai - thì mẹ trôi ra từ nhà tắm với một vẻ mặt nom rất buồn cười. Trông mặt mẹ tái nhợt, tóc tai thì bù xù, trên người khoác chiếc áo nhàu nhĩ thay vì bộ kimono thường ngày, thường thì điều này đồng nghĩa với việc mẹ sắp tới khì nguyệt san.
Mình buột mồm hỏi: "Mẹ có cần vài viên aspirin không? Con không có ý gì đâu nhưng trông mặt mẹ có vẻ cần uống thuốc."
Bình thường mà ăn nói bất cẩn như vậy với người sắp bị nguyệt san thì tiêu rồi đó, nhưng đây là mẹ mình mà. Mẹ sẽ không "tung chưởng" chỉ vì một lời hỏi thăm đâu. Nhưng người khác mà dám nói thế với mẹ thì chưa biết chừng.
Và mẹ thả lên không trung một câu trả lời lơ đãng: " Không, không, cảm ơn con."
Vì thế mình đồ rằng có chuyện gì đó rất khủng khiếp đã xảy ra. Không chừng là con mèo lại nuốt thêm một chiếc tất nữa, hay là điện thoại nhà mình lại bị cắt phéng mất do mình quên không đi nộp tiền cho mấy cái hóa đơn mẹ hay vứt chỏng vó trong bát đựng salad?
Mình chộp lấy mẹ và sốt sắng hỏi: "Mẹ? Mẹ ơi, có chuyện gì thế? Có chuyện gì xảy ra phải không?"
Mẹ khẽ lắc đầu, giống như lúc mẹ bần thần với mấy cái chỉ dẫn sử dụng lò vi sóng để làm nóng lại chiếc pizza đông cứng. Rồi mẹ nói với giọng có phần sửng sốt nhưng đầy hạnh phúc: "Mia, mẹ có thai rồi!"
Lạy chúa tôi. LẠY CHÚA TÔI.
Mẹ tôi có thai với thầy giáo dạy Đại số của tôi.
Thứ Hai, ngày 19 tháng 10, trong phòng.
Mình đang cực kỳ cố gắng giữ bình tĩnh đây. Xét cho cùng thì có buồn bực cũng chả có ích gì.
Nhưng làm sao mà mình KHÔNG buồn bực được cơ chứ? Mẹ mình sắp trở thành một bà mẹ đơn thân. MỘT LẦN NỮA.
Cứ tưởng rằng mẹ đã chiêm nghiệm ra một bài học sâu sắc sau chuyện của mình rồi hcws, vậy mà mẹ hoàn toàn không hề học được một tí gì cả.
Chả nhẽ mình còn chưa đủ rắc rồi hay sao? Chả nhẽ cuộc sống của mình còn chưa đủ lộn tùng phèo hay sao? Mình thực sự không biết sẽ chịu đựng được thêm đến đâu nữa. Xem nào, rõ ràng là vẫn chưa đủ khi:
1. Mình là đứa con gái cao nhất trong lớp.
2. Mình còn là đứa ít quyền năng nhất về khoản… ngực.
3. Mình vừa phát hiện mẹ hẹn hò với thầy giáo Đại số vào tháng trước.
4. Cũng mới tháng trước, choáng váng thay, mình là người thừa kế ngai vàng duy nhất của một vương quốc bé tin hin ở châu Âu - có tên là Genovia.
5. Phải chịu đày ải trong các buổi học làm công chúa.
6. Tháng 12 tới, mình sã phải duyên dáng ra mắt dân chúng trên đài truyền hình quốc gia Genovia (mặc dù chỉ có 30.000 dân chúng nhưng vẫn là có).
7. Chưa hề có bạn trai.
Ôi không, từng ấy chưa đủ làm mọi chuyện rồi tung cả lên hay sao? Bây giờ mẹ lại còn có thai mà không cưới xin gì cả. THÊM MỘT LẦN NỮA.
Cảm ơn mẹ ạ. Cảm ơn mẹ rất nhiều.
Thứ Hai, ngày 19 tháng 10, vẫn là trong phòng.
Còn "cái đó" thì sao? Sao mẹ và thầy Gianini không "thực hành" biện pháp tránh thai cơ chứ? Có ai làm ơn giải thích cho tôi với? Chuyện gì đã xảy ra với "cái vòng cao su" cuae mẹ nhỉ? Mình biết chắc là mẹ có một cái mà. Hồi nhỏ có lần mình tình cờ nhặt được nó ở trong phòng tắm. Mình đã lấy làm bồn tắm mini cho nhà búp bê Barbie suốt mấy tuần liền cho đến khi mẹ phát hiện và lấy lại.
Còn bao cao su nữa chứ??? Hay những người ở tuổi mẹ sống với ý tưởng rằng họ có thể miễn nhiễm với các bệnh lây qua đường tình dục (STDs)? Mà rõ ràng họ cũng có tránh được việc dính thai đâu cơ chứ?
Đó mới là mẹ mình. Mẹ thậm chí còn chả buồn bận tâm mua giấy vệ sinh. Làm sao mà mẹ có thể nhớ là phải dùng biện pháp tránh thai cơ chứ?????
Thứ Hai, ngày 19 tháng 10, giờ Đại số.
Không thể tin được. Mình thực sự không thể tin được.
Mẹ vẫn chưa nói với thầy. Mẹ sắp có con với thầy Đại số của mình, vậy mà mẹ chẳng nói gì cho thầy ý biết.
Mình dám chắc mẹ chưa nói cho thầy ý biết vì sáng này khi mình bước vào vào lớp, thầy Gianini chỉ nhìn mình với tính chất tham khảo: "Chào Mia, mọi chuyện vẫn tốt chứ?"
CHÀO MIA, MỌI CHUYỆN VẪN TỐT CHỨ?
Đấy không phải điều một người nên nói với con gái của người đang mang thai đứa con của họ. Đáng ra thầy ấy phải ân cần thế này: "Xin lỗi Mia, thầy có thể gặp em một chút được không?"
Sau đó dắt mình ta ngoài hành lang và sụp xuống,và khom lưng quỳ gối, và thút thít xin mình tha thứ và ủng hộ cho thầy và mẹ. Đáng ra phải làm vậy mới đúng.
Ý tưởng nhìn thầy G và tưởng tượng ra đứa em trai (hoặc em gái) của mình trông sẽ như thế nào đột nhiên băm bổ vào đầu óc mình từ lúc nào không biết. Mẹ thì quá quyến rũ rồi, nhìn mẹ như Carmen Sandiego khi không mặc áo mưa - thêm một bằng chứng nữa chứng tỏ mình chẳng được thừa hưởng tí lọn tóc xoăn đen hay vòng 1 hoàn hảo của mẹ gì cả.
Nhưng thầy G thì … ôi, chả biết. Thầy không hẳn là không đẹp trai. Thầy ý cao và có đủ tóc (khoản này thì thầy G ghi điểm hơn đứt bố rồi vì bố bị hói, đầu nhẵn thín như cái cột công tơ mét). Nhưng phải làm sao với cái lỗ mũi của thầy đây? Rõ thật là rất to.
Thôi thì mong là em bé sẽ thừa hưởng cái mũi xinh xinh của mẹ và khả năng nhân chia cộng trừ thoăn thoắt … của thầy G.
Điều đáng buồn là hình như thầy Gianini chả mảy may biết gì về chuyện đang xảy ra. Nếu như đây không phải hoàn toàn là do lỗi của thầy thì có lẽ mình sẽ thầy có chút ái ngại cho thầy. Đành rằng là mấy chuyện này của hai người nhưng mẹ mình là một học sũ mà. Còn thầy ấy là giáo viên môn Đại số.
Thế thì ai là người phải chịu trách nhiệm đây?
Thứ Hai, 19 tháng 10, giờ tiếng Anh.
Tuyệt thật. Qúa tuyệt.
Hình như mọi việc vẫn chưa đủ tồi tệ hay sao ấy, bây giờ cô tiếng Anh lại còn ép bọn mình trong học kì này phải viết cho xong một cuốn nhật ký. Nghe cứ như đùa. Một cuốn nhật ký. Làm như mình chưa có một quyển vậy.
Lại còn: cuối mỗi tuần, phải nộp lại nhật ký cho cô Spears. Cô muốn đọc để hiểu thêm hơn về bọn mình. Cô ý yêu cầu mở đầu cuốn nhật ký phải là một bài giới thiệu về bản thân. Sau đó từng người sẽ phải giải trình cẩn thận những suy nghĩ và cảm xúc thầm kín nhất của bản thân trong đó.
Cô thật vui nhộn. Cô ấy nghĩ mình chịu để cho cô ấy mổ xẻ phanh phui mọi suy nghĩ và cảm xúc thầm kín của mình sao? Thậm chí mẹ còn không được biết nữa là. Lẽ nào mình lại đi phơi bày cho cô giáo dạy tiếng Anh?
Nhưng mình không thể dâng cho cô cuốn nhật ký này. Trong này tập hợp đủ thứ linh tinh mà minh không thể cho ai biết. Như chuyện mẹ đang có em bé với thầy Đại số chẳng hạn.
Thôi, mình đành viết một cuốn nhật ký mới vậy. Một cuốn nhật ký giả. Thay vì viết vào đấy những suy nghĩ và cảm xúc thật, mình sẽ bày biện ra một rổ chuyện bịa đặt cho cô Spears tha hồ "hiểu thêm".
Mình quá giỏi khoản nói dối này, cá là cô Spears còn lâu mới phát hiện ra.
NHẬT KÝ TIẾNG ANH CỦA TÔI
của Mia Thermopolis.
CẤM ĐỌC!!!
TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, TRỪ CÔ SPEARS!!!!!
Lời giới thiệu
Họ tên: Amelia Migonnette Grimaldi Thermopolis Renaldo
Tên thường gọi là Mia
Đôi lúc gọi là "Công chúa Mia"
Tuổi:Mười bốn
Lớp: Năm đầu cấp
Giới tính: Chưa rõ! Ha, ha, cô Spears ơi em đùa đấy!
Thực ra là con gái, nhưng không có tí ngực nào nên dễ bị lầm tưởng là lưỡng tính..
Miêu tả về bản thân: Cao 1m 77
Tóc ngắn màu nâu lông chuột (mới du nhập thêm mấy sợi màu vàng hoe)
Mắt màu xám
Đi giày số 8
Bố mẹ: Mẹ: Helen Thermopolis
Nghề nghiệp: Họa sĩ
Bố: Authur Christoff Philippe Gerard Grimaldi Renaldo.
Nghề nghiệp: Hoàng tử công quốc Genovia
Tình trạng hôn nhân:
Vì mình chỉ là kết quả của mối tình thoáng qua rất nhẹ trong trường đại học giữa bố và mẹ, nên hai người chưa bao giờ kết hôn (với nhau) và đều vẫn còn đơn thân. Nhưng như thế lại tốt hơn cả vì hai người chỉ toàn cãi vã.
Thú nuôi: Một chú mèo tên là Louie Mập. Louie màu cam pha trắng và nặng hơn 11kg. Nó được 8 tuổi và đã ăn kiêng được 6 năm rồi. Mỗi khi Louie hờn dỗi với mọi người trong nhà vì bị bỏ đói thì lập tức nó sẽ tìm đến bất kì chiếc tất nào gần nhất để cắn xé. Nó còn rất thích những vật nhỏ sáng lấp lánh. Mình biết thừa rằng Louie có một bộ sưu tập nắp chai bia giấu sau bồn cầu trong nhà tắm, nhưng cu cậu vẫn thường khoái trá vì tưởng rằng mình không biết tý gì.
Bạn thân: Bạn thân nhất của mình là LillyMoscovitz. Chúng mình chơi thân với nhau từ hồi mẫu giáo.Chơi với cậu ấy rất vui vì cậu ấy thông minh và còn có hẳn một chương trình tivi riêng rất oách xì dầu có tên "Lilly chỉ nói lên sự thật". Cậu ấy luôn nghĩ ra những trò vui, nhí nhố để làm. Chẳng hạn như lấy trộm bức tượng điêu khắc thần Parthenon mà các bạn ở lớp tiếng Hy Lạp và Latin làm trong Đêm Của Phụ Huynh, rồi hét giá chuộc lại là 5kg kẹo Starbursts chanh.
À nhưng tất nhiên không phải là tụi em làm chuyện đó đâu, thưa cô Spears. Em chỉ lấy ví dụ về những việc điên khùng mà Lilly có thể làm.
Bạn trai: Ha! Cũng mong có lắm!
Địa chỉ: Hầu hết thời gian mình sống ở New York cùng với mẹ, trừ các mùa hè, mình thường đi nghỉ cùng với bố ở lâu đài của bà nội tại Pháp. Nơi ở chính của bố mình là Genovia, một công quốc nhỏ ở châu Âu nằm bên bờ Địa Trung Hải, giữa biên giới Pháp - Ý. Suốt một thời gian dài, mình vẫn cho rằng bố chỉ là một chính trị gia tai to mặt lớn ở Genovia, kiểu như Thị trưởng gì gì đó. Chẳng ai nói cho mình biết thật ra bố là một thành viên của Hoàng gia Genovia - chính xác hơn, bố là Ông Hoàng của xứ Genovia. Mình nghĩ chắc sẽ chẳng ai tiết lộ sự thật ấy cho mình biết nếu như bố không bị ung thư tinh hoàn và không thể có con. Đồng nghĩa với việc mình, một đứa con không chính thức, trở thành người thừa kế ngai vàng duy nhất của ông. Từ khi bố nói cho mình biết bí mật nho nhỏ này (vào một tháng trước) thì bố ở luôn tại khách sạn Plaza ở New York, còn bà nội, Công nương Dowager, thì rất năng nố trong việc truyền đạt cho mình đủ các loại bài học làm công chúa để không trở thành trò cười trước bàn dân thiên hạ trong ngày lên ngôi.
Về chuyện này thì đúng là mình chỉ có thể nói một câu: Cin cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều!!!
Và điều đáng buồn nhất, tất cả những gì mình viết ở trên đều không có câu nào là bịa đặt cả.
Mình buột mồm hỏi: "Mẹ có cần vài viên aspirin không? Con không có ý gì đâu nhưng trông mặt mẹ có vẻ cần uống thuốc."
Bình thường mà ăn nói bất cẩn như vậy với người sắp bị nguyệt san thì tiêu rồi đó, nhưng đây là mẹ mình mà. Mẹ sẽ không "tung chưởng" chỉ vì một lời hỏi thăm đâu. Nhưng người khác mà dám nói thế với mẹ thì chưa biết chừng.
Và mẹ thả lên không trung một câu trả lời lơ đãng: " Không, không, cảm ơn con."
Vì thế mình đồ rằng có chuyện gì đó rất khủng khiếp đã xảy ra. Không chừng là con mèo lại nuốt thêm một chiếc tất nữa, hay là điện thoại nhà mình lại bị cắt phéng mất do mình quên không đi nộp tiền cho mấy cái hóa đơn mẹ hay vứt chỏng vó trong bát đựng salad?
Mình chộp lấy mẹ và sốt sắng hỏi: "Mẹ? Mẹ ơi, có chuyện gì thế? Có chuyện gì xảy ra phải không?"
Mẹ khẽ lắc đầu, giống như lúc mẹ bần thần với mấy cái chỉ dẫn sử dụng lò vi sóng để làm nóng lại chiếc pizza đông cứng. Rồi mẹ nói với giọng có phần sửng sốt nhưng đầy hạnh phúc: "Mia, mẹ có thai rồi!"
Lạy chúa tôi. LẠY CHÚA TÔI.
Mẹ tôi có thai với thầy giáo dạy Đại số của tôi.
Thứ Hai, ngày 19 tháng 10, trong phòng.
Mình đang cực kỳ cố gắng giữ bình tĩnh đây. Xét cho cùng thì có buồn bực cũng chả có ích gì.
Nhưng làm sao mà mình KHÔNG buồn bực được cơ chứ? Mẹ mình sắp trở thành một bà mẹ đơn thân. MỘT LẦN NỮA.
Cứ tưởng rằng mẹ đã chiêm nghiệm ra một bài học sâu sắc sau chuyện của mình rồi hcws, vậy mà mẹ hoàn toàn không hề học được một tí gì cả.
Chả nhẽ mình còn chưa đủ rắc rồi hay sao? Chả nhẽ cuộc sống của mình còn chưa đủ lộn tùng phèo hay sao? Mình thực sự không biết sẽ chịu đựng được thêm đến đâu nữa. Xem nào, rõ ràng là vẫn chưa đủ khi:
1. Mình là đứa con gái cao nhất trong lớp.
2. Mình còn là đứa ít quyền năng nhất về khoản… ngực.
3. Mình vừa phát hiện mẹ hẹn hò với thầy giáo Đại số vào tháng trước.
4. Cũng mới tháng trước, choáng váng thay, mình là người thừa kế ngai vàng duy nhất của một vương quốc bé tin hin ở châu Âu - có tên là Genovia.
5. Phải chịu đày ải trong các buổi học làm công chúa.
6. Tháng 12 tới, mình sã phải duyên dáng ra mắt dân chúng trên đài truyền hình quốc gia Genovia (mặc dù chỉ có 30.000 dân chúng nhưng vẫn là có).
7. Chưa hề có bạn trai.
Ôi không, từng ấy chưa đủ làm mọi chuyện rồi tung cả lên hay sao? Bây giờ mẹ lại còn có thai mà không cưới xin gì cả. THÊM MỘT LẦN NỮA.
Cảm ơn mẹ ạ. Cảm ơn mẹ rất nhiều.
Thứ Hai, ngày 19 tháng 10, vẫn là trong phòng.
Còn "cái đó" thì sao? Sao mẹ và thầy Gianini không "thực hành" biện pháp tránh thai cơ chứ? Có ai làm ơn giải thích cho tôi với? Chuyện gì đã xảy ra với "cái vòng cao su" cuae mẹ nhỉ? Mình biết chắc là mẹ có một cái mà. Hồi nhỏ có lần mình tình cờ nhặt được nó ở trong phòng tắm. Mình đã lấy làm bồn tắm mini cho nhà búp bê Barbie suốt mấy tuần liền cho đến khi mẹ phát hiện và lấy lại.
Còn bao cao su nữa chứ??? Hay những người ở tuổi mẹ sống với ý tưởng rằng họ có thể miễn nhiễm với các bệnh lây qua đường tình dục (STDs)? Mà rõ ràng họ cũng có tránh được việc dính thai đâu cơ chứ?
Đó mới là mẹ mình. Mẹ thậm chí còn chả buồn bận tâm mua giấy vệ sinh. Làm sao mà mẹ có thể nhớ là phải dùng biện pháp tránh thai cơ chứ?????
Thứ Hai, ngày 19 tháng 10, giờ Đại số.
Không thể tin được. Mình thực sự không thể tin được.
Mẹ vẫn chưa nói với thầy. Mẹ sắp có con với thầy Đại số của mình, vậy mà mẹ chẳng nói gì cho thầy ý biết.
Mình dám chắc mẹ chưa nói cho thầy ý biết vì sáng này khi mình bước vào vào lớp, thầy Gianini chỉ nhìn mình với tính chất tham khảo: "Chào Mia, mọi chuyện vẫn tốt chứ?"
CHÀO MIA, MỌI CHUYỆN VẪN TỐT CHỨ?
Đấy không phải điều một người nên nói với con gái của người đang mang thai đứa con của họ. Đáng ra thầy ấy phải ân cần thế này: "Xin lỗi Mia, thầy có thể gặp em một chút được không?"
Sau đó dắt mình ta ngoài hành lang và sụp xuống,và khom lưng quỳ gối, và thút thít xin mình tha thứ và ủng hộ cho thầy và mẹ. Đáng ra phải làm vậy mới đúng.
Ý tưởng nhìn thầy G và tưởng tượng ra đứa em trai (hoặc em gái) của mình trông sẽ như thế nào đột nhiên băm bổ vào đầu óc mình từ lúc nào không biết. Mẹ thì quá quyến rũ rồi, nhìn mẹ như Carmen Sandiego khi không mặc áo mưa - thêm một bằng chứng nữa chứng tỏ mình chẳng được thừa hưởng tí lọn tóc xoăn đen hay vòng 1 hoàn hảo của mẹ gì cả.
Nhưng thầy G thì … ôi, chả biết. Thầy không hẳn là không đẹp trai. Thầy ý cao và có đủ tóc (khoản này thì thầy G ghi điểm hơn đứt bố rồi vì bố bị hói, đầu nhẵn thín như cái cột công tơ mét). Nhưng phải làm sao với cái lỗ mũi của thầy đây? Rõ thật là rất to.
Thôi thì mong là em bé sẽ thừa hưởng cái mũi xinh xinh của mẹ và khả năng nhân chia cộng trừ thoăn thoắt … của thầy G.
Điều đáng buồn là hình như thầy Gianini chả mảy may biết gì về chuyện đang xảy ra. Nếu như đây không phải hoàn toàn là do lỗi của thầy thì có lẽ mình sẽ thầy có chút ái ngại cho thầy. Đành rằng là mấy chuyện này của hai người nhưng mẹ mình là một học sũ mà. Còn thầy ấy là giáo viên môn Đại số.
Thế thì ai là người phải chịu trách nhiệm đây?
Thứ Hai, 19 tháng 10, giờ tiếng Anh.
Tuyệt thật. Qúa tuyệt.
Hình như mọi việc vẫn chưa đủ tồi tệ hay sao ấy, bây giờ cô tiếng Anh lại còn ép bọn mình trong học kì này phải viết cho xong một cuốn nhật ký. Nghe cứ như đùa. Một cuốn nhật ký. Làm như mình chưa có một quyển vậy.
Lại còn: cuối mỗi tuần, phải nộp lại nhật ký cho cô Spears. Cô muốn đọc để hiểu thêm hơn về bọn mình. Cô ý yêu cầu mở đầu cuốn nhật ký phải là một bài giới thiệu về bản thân. Sau đó từng người sẽ phải giải trình cẩn thận những suy nghĩ và cảm xúc thầm kín nhất của bản thân trong đó.
Cô thật vui nhộn. Cô ấy nghĩ mình chịu để cho cô ấy mổ xẻ phanh phui mọi suy nghĩ và cảm xúc thầm kín của mình sao? Thậm chí mẹ còn không được biết nữa là. Lẽ nào mình lại đi phơi bày cho cô giáo dạy tiếng Anh?
Nhưng mình không thể dâng cho cô cuốn nhật ký này. Trong này tập hợp đủ thứ linh tinh mà minh không thể cho ai biết. Như chuyện mẹ đang có em bé với thầy Đại số chẳng hạn.
Thôi, mình đành viết một cuốn nhật ký mới vậy. Một cuốn nhật ký giả. Thay vì viết vào đấy những suy nghĩ và cảm xúc thật, mình sẽ bày biện ra một rổ chuyện bịa đặt cho cô Spears tha hồ "hiểu thêm".
Mình quá giỏi khoản nói dối này, cá là cô Spears còn lâu mới phát hiện ra.
NHẬT KÝ TIẾNG ANH CỦA TÔI
của Mia Thermopolis.
CẤM ĐỌC!!!
TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, TRỪ CÔ SPEARS!!!!!
Lời giới thiệu
Họ tên: Amelia Migonnette Grimaldi Thermopolis Renaldo
Tên thường gọi là Mia
Đôi lúc gọi là "Công chúa Mia"
Tuổi:Mười bốn
Lớp: Năm đầu cấp
Giới tính: Chưa rõ! Ha, ha, cô Spears ơi em đùa đấy!
Thực ra là con gái, nhưng không có tí ngực nào nên dễ bị lầm tưởng là lưỡng tính..
Miêu tả về bản thân: Cao 1m 77
Tóc ngắn màu nâu lông chuột (mới du nhập thêm mấy sợi màu vàng hoe)
Mắt màu xám
Đi giày số 8
Bố mẹ: Mẹ: Helen Thermopolis
Nghề nghiệp: Họa sĩ
Bố: Authur Christoff Philippe Gerard Grimaldi Renaldo.
Nghề nghiệp: Hoàng tử công quốc Genovia
Tình trạng hôn nhân:
Vì mình chỉ là kết quả của mối tình thoáng qua rất nhẹ trong trường đại học giữa bố và mẹ, nên hai người chưa bao giờ kết hôn (với nhau) và đều vẫn còn đơn thân. Nhưng như thế lại tốt hơn cả vì hai người chỉ toàn cãi vã.
Thú nuôi: Một chú mèo tên là Louie Mập. Louie màu cam pha trắng và nặng hơn 11kg. Nó được 8 tuổi và đã ăn kiêng được 6 năm rồi. Mỗi khi Louie hờn dỗi với mọi người trong nhà vì bị bỏ đói thì lập tức nó sẽ tìm đến bất kì chiếc tất nào gần nhất để cắn xé. Nó còn rất thích những vật nhỏ sáng lấp lánh. Mình biết thừa rằng Louie có một bộ sưu tập nắp chai bia giấu sau bồn cầu trong nhà tắm, nhưng cu cậu vẫn thường khoái trá vì tưởng rằng mình không biết tý gì.
Bạn thân: Bạn thân nhất của mình là LillyMoscovitz. Chúng mình chơi thân với nhau từ hồi mẫu giáo.Chơi với cậu ấy rất vui vì cậu ấy thông minh và còn có hẳn một chương trình tivi riêng rất oách xì dầu có tên "Lilly chỉ nói lên sự thật". Cậu ấy luôn nghĩ ra những trò vui, nhí nhố để làm. Chẳng hạn như lấy trộm bức tượng điêu khắc thần Parthenon mà các bạn ở lớp tiếng Hy Lạp và Latin làm trong Đêm Của Phụ Huynh, rồi hét giá chuộc lại là 5kg kẹo Starbursts chanh.
À nhưng tất nhiên không phải là tụi em làm chuyện đó đâu, thưa cô Spears. Em chỉ lấy ví dụ về những việc điên khùng mà Lilly có thể làm.
Bạn trai: Ha! Cũng mong có lắm!
Địa chỉ: Hầu hết thời gian mình sống ở New York cùng với mẹ, trừ các mùa hè, mình thường đi nghỉ cùng với bố ở lâu đài của bà nội tại Pháp. Nơi ở chính của bố mình là Genovia, một công quốc nhỏ ở châu Âu nằm bên bờ Địa Trung Hải, giữa biên giới Pháp - Ý. Suốt một thời gian dài, mình vẫn cho rằng bố chỉ là một chính trị gia tai to mặt lớn ở Genovia, kiểu như Thị trưởng gì gì đó. Chẳng ai nói cho mình biết thật ra bố là một thành viên của Hoàng gia Genovia - chính xác hơn, bố là Ông Hoàng của xứ Genovia. Mình nghĩ chắc sẽ chẳng ai tiết lộ sự thật ấy cho mình biết nếu như bố không bị ung thư tinh hoàn và không thể có con. Đồng nghĩa với việc mình, một đứa con không chính thức, trở thành người thừa kế ngai vàng duy nhất của ông. Từ khi bố nói cho mình biết bí mật nho nhỏ này (vào một tháng trước) thì bố ở luôn tại khách sạn Plaza ở New York, còn bà nội, Công nương Dowager, thì rất năng nố trong việc truyền đạt cho mình đủ các loại bài học làm công chúa để không trở thành trò cười trước bàn dân thiên hạ trong ngày lên ngôi.
Về chuyện này thì đúng là mình chỉ có thể nói một câu: Cin cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều!!!
Và điều đáng buồn nhất, tất cả những gì mình viết ở trên đều không có câu nào là bịa đặt cả.
/118
|