Nhật Kí Theo Đuổi Anh

Chương 8

/10


Sáng sớm, khi Chung Vũ Thần mở mắt ra, nhìn Lương Sùng Nghị ngủ say bên cạnh, không biết nước mắt làm sao? Từ từ ngưng tụ, khiến người đàn ông ở trước mắt càng thêm xa cách không thể nắm lấy.

Cô vươn tay, mang theo chút run rẩy sờ qua hàng lông mày của anh, hành động này vốn chỉ có thể len lén ảo tưởng ở trong mộng, mà nay cũng đã trở thành sự thật, nên cô không thể không cảm động, dù sao cô cũng đã chờ đợi một thời gian dài!

Thế nhưng. . . Cô lại sợ anh tỉnh lại bao nhiêu, lại muốn nói những lời "Trách nhiệm" kia, khiến cho trái tim cô rơi xuống vực thẳm, vì vậy chỉ có giờ phút này, thừa dịp anh còn ngủ, mà để cho họ giả vờ thành đôi yêu nhau!

Đúng lúc Lương Sùng Nghị tỉnh lại, khi anh mở mắt ra, lúc này nhìn thấy người phụ nữ của anh, bên môi anh hiện lên sự mãn nguyện, duỗi hai tay ra, liền ôm cô vào trong ngực.

"Chào, Tiểu Thần." Anh thì thầm bên tai cô.

Cô cúi đầu, không dám nhìn anh, trên mặt nóng dần lên, "Buông em ra. . . . . ."

Thế nhưng anh lại đè cô xuống phía dưới, dựa vào trán cô nói, "Tối hôm qua anh không có làm em đau chứ?"

Tối hôm qua -- ừm -- em- -"Em không biết!"

Anh thích thú với vẻ thẹn thùng của cô, mang theo sự đùa cợt, hôn xuống bả vai cô, "Thật sao? Vậy anh sẽ kiểm tra một chút."

"Không cần -- đại ca, không nên như vậy!" Tay nhỏ bé của cô đập vào lưng anh.

"Đại ca?" Anh bất mãn ngẩng đầu lên, "Bây giờ còn kêu anh là đại ca sao?"

"Vậy. . . . . . Nếu không thì là gì?" Cô gọi anh là đại ca thì có gì sai!

"Gọi tên anh, không phải em không biết tên anh chứ?"

Cô sững sờ gật đầu, "Em đương nhiên biết tên của anh! Nhưng. . . . . . Nhưng. . . Em không gọi tên ra được. . ."

Trong mắt anh hiện lên sự nham hiểm, "Vậy anh không thể làm gì khác hơn là nghiêm hình bức cung rồi."

Nhìn anh lại cúi đầu hôn đông hôn tây, hơn nữa hai cánh tay còn đưa xuống tập kích, khiến toàn thân Chung Vũ Thần cứng ngắc, "Đại ca, đừng mà! Em. . . Em gọi tên anh là được. . . . . . Anh mau dừng tay. . . . . ."

"Gọi đi!" Anh lười biếng nói.

"À. . . Cái đó. . . Cái đó. . . . . . À. . . . . . Sùng. . . . . . Sùng Nghị. . . . . ."

Anh hài lòng mỉm cười, "Cho em một phần thưởng!"

Nói xong anh liền hôn xuống đôi môi cô, vô cùng triệt để, đòi hỏi, tuyệt đối không giống như thưởng cô.

*****

Mặc dù không khí buổi sáng còn vui vẻ, nhưng khi nói đến chuyện công khai, Chung Vũ Thần liền trợn mắt, miệng tê liệt, giống như mình phải đi chiến đấu vậy.

Lương Sùng Nghị đặt hành lý ra cốp sau, lồng chó cũng thả vào chỗ ngồi, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, "Tiểu Thần, anh đã gọi điện thoại cho mọi người, bọn họ đều đang chờ ở trong công ty, đi thôi!"

"Em không đi!" Cô kiên quyết xoay người sang chỗ khác.

"Em không đi, muốn anh ôm em sao?" Anh nói xong định đưa tay ôm lấy cô.

Cô vội nhảy ra bên cạnh, "Đừng đụng em! Em nói không đi là không đi, anh đừng ép buộc em."

Bộ dạng cô cáu kỉnh thật đáng yêu, trong lòng Lương Sùng Nghị nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra, mà anh lạnh lùng nói: "Anh ép em? Không! Là em ép anh."

Anh liền ôm lấy cô, nhét cô vào chỗ ngồi, còn mình cũng lên xe, lập tức cho nổ máy.

"Em ghét anh! Cả thế giới này em chỉ ghét mỗi anh!" Sự tức giận của cô chỉ có thể phát tiết lên của kính xe.

Anh muốn cười lại không thể cười, xoay qua chỗ khác, thay cô thắt dây an toàn, mà động tác thật sự khiến cô yên tĩnh lại.

"Trước hết chuẩn bị tâm lý thật tốt đi! Anh sẽ cho em trở thành Lương phu nhân trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa đứa bé của chúng ta cũng sẽ ngoan ngoãn gọi anh là ba." Vẫn dịu dàng vuốt tóc cô như thế, nhưng giọng nói của anh lại như biến thành người khác.

Chung Vũ Thần vừa sợ vừa tức nhìn anh, "Anh Giới Văn và Giới Vũ sẽ không chấp nhận anh, ba mẹ em cũng sẽ phản đối."

"Chúng ta sẽ mỏi mắt chờ xem đi!"

Xe rất nhanh đã lái đến thám tử Long Bàn, mọi người đã sớm chờ đợi dài cổ ở bên trong.

Cửa chính vừa mở, giọng nói của Lương Sùng Nghị truyền đến, "Xin lỗi, khiến mọi người đợi lâu."

Mọi người đều ngẩng đầu lên, không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu sợ hãi!

Bởi vì, Lương Sùng Nghị đang dắt tay Chung Vũ Thần, mặc dù vẻ mặt Chung Vũ Thần không nguyện ý, nhưng Lương Sùng Nghị vẫn ôm chặt cô đi tới, cứng rắn bắt cô ngồi vào ghế sa lon, hơn nữa là phải ngoan ngoãn ngồi trong khuỷu tay anh.

Tất cả mọi người ngây người, chỉ có duy nhất Trịnh Lập Minh là đoán được tình huống gì, bởi vì, cậu cũng có thể coi như là nguyệt lão của họ!

Lương Sùng Nghị hắng giọng, quay sang Chung Giới Văn, Chung Giới Vũ nói: "Xin lỗi, Giới Văn, Giới Vũ, các cậu giao Tiểu Thần cho tôi chăm sóc, tôi lại khiến cho cô ấy xảy ra chuyện như vậy, hoàn toàn là bởi vì đêm đó tôi say rượu, ngay cả mình làm cái gì cũng không nhớ, đến ngày hôm qua tôi mới biết rõ sự thật. Nếu Tiểu Thần mang thai đứa bé của tôi, tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm, tôi hi vọng các cậu có thể đồng ý cho tôi và Tiểu Thần kết hôn, nhất định tôi sẽ chăm sóc mẹ con cô ấy tốt."

Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ngây ngẩn ba giây, không có cách nào phản ứng kịp.

Chung Giới Văn"A. . . A. . . . . ." mấy tiếng, mới tìm lại âm thanh nói: "Anh. . . . . Anh chính là người khiến con bé có thai?"

"Đúng, chính là tôi." Lương Sùng Nghị thận trọng gật đầu, "Tôi sẽ để cậu và Giới Võ dạy dỗ tôi một trận. Không cần khách khí, đây là việc tôi nên nhận, cho dù các cậu động thủ, tôi cũng sẽ không đánh trả ."

Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ hai mặt nhìn nhau, cũng mất đi chủ ý, đối phương là đại ca mình tôn kính nhất, rồi lại khiến em gái chưa cưới đã mang thai, tình huống mâu thuẫn như vậy, khiến hai người chưa bao giờ phải đối mặt.

Ba người đàn ông giằng co chốc lát, cuối cùng Chung Giới Văn cắn răng, đưa ra một đấm, đánh vào lồng ngực Lương Sùng Nghị, đổi lại Chung Giới Vũ cũng cau mày đánh ra đấm nữa.

"Đại ca, em gái chúng em giao cho anh."

"Con bé là một cô gái tốt, đại ca, nhất định anh phải thương nó, yêu nó, chúng em sẽ tha thứ cho anh."

Lương Sùng Nghị bình tĩnh đón nhận hai đấm này, đến bước chân cũng không lùi lại một bước, nghiêm túc hứa hẹn, "Từ nay về sau, tôi sẽ chỉ có duy nhất Tiểu Thần là người của mình, tôi sẽ cho cô ấy hạnh phúc."

"Bọn em chúc phúc cho hai người." Hai anh em nhà họ Chung vừa nói.

Chung Vũ Thần lặng lẽ nhìn Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ, nước mắt không tự chủ dâng lên, các anh quan tâm cho cô thế nào, lo lắng cho cô làm sao, thì tất nhiên cô cũng biết.

Đối với sự giao phó của Chung Giới Văn, Chung Giới Vũ, Lương Sùng Nghị chuyển sang những người khác nói: "Thượng Duy, Dũng Tử, A Lượng, Tiểu Minh!"

"Dạ!" Bọn họ cùng nhau đứng thẳng đáp.

Lương Sùng Nghị nắm tay Chung Vũ Thần lên, hướng về phía mọi người ra lệnh nói: "Từ nay về sau, các cậu cũng phải gọi Tiểu Thần là chị dâu."

"Hả?" Chung Vũ Thần kinh ngạc, cô lại có thể từ em gái biến thành chị dâu!

Mặc dù những người khác kinh ngạc, nhưng không dám chần chừ, lập tức gọi: "Chị dâu!"

"Không, em. . . em. . . . . . Không phải. . . . . ." Chung Vũ Thần xua tay muốn phủ nhận.

Lương Sùng nghị cũng không cho cô cơ hội như vậy, bàn tay dùng sức nắm lấy hông cô.

"Rất tốt, sau đó tất cả chúng ta sẽ lên đường tới Vân Lâm. Giới Văn, Giới Vũ, hai người các cậu đi cùng xe với tôi, Dũng Tử, A Lượng, Tiểu Minh, các cậu ngồi xe Thượng Duy, nhiệm vụ của chúng ta chính là đến nhà họ Chung cầu hôn."

"Dạ!" Đại ca ra lệnh một tiếng, có ai dám không nghe? Mọi người vội vàng chia nhau chuẩn bị đồ đạc, sính lễ, tiền lì xì! và cả quà tặng, đến lúc đó phải cho đại ca, chị dâu mặt mũi mới được!

"Anh không cần đùa vậy!" Chung Vũ Thần chuyển sang Lương Sùng Nghị nói.

"Đùa? Hôn nhân là chuyện lớn, sao có thể làm trò đùa?" Lương Sùng Nghị mỉm cười nói.

"Em sẽ không gả cho anh."

"Có muốn đánh cuộc hay không? Anh muốn người thắng sẽ là anh."

Đại ca cùng chị dâu cãi vả, những người khác không có quyền hỏi tới, dù sao sắp có chuyện vui rồi, cũng nhanh hành động một chút!

*******

Huyện Vân Lâm, đây là nơi làm nông nghiệp, chung quanh vẫn có thể thấy được đất đai xanh màu, gió thổi phất phơ, hiện lên một luồng sóng lúa lớn.

Hai vợ chồng nhà họ Chung đều là gia đình nông dân, ở nơi này, ánh mặt trời trong trẻo, hai người họ đang trờ về sau một ngày cày cấy, nhưng không ngờ lại nhìn thấy hai chiếc xe hơi đậu đó.

"Có khách tới à?" Chung Khánh Phong cầm lấy mũ, cẩn thận dò xét hai chiếc xe này.

"Ồ! Đây không phải là Giới Văn, Giới Vũ sao?" Hà Liên Muội vừa ngẩng đầu, nhìn thấy hai đứa con trai đi ra từ phòng khách.

"Ba, Mẹ, chúng con đã trở lại." Chung Giới Văn mở miệng cười nói.

Chung Khánh Phong vừa mừng vừa sợ, "Muốn trở về thì cứ trở về à? Sao lại không gọi điện thoại thông báo chứ!"

Chung Giới Vũ lè lưỡi, "Có một tin tức tốt muốn thông báo cho mọi người biết!"

Hà Liên Muội"Ồ!" Một tiếng, "Chuyện gì? Là hai người các con muốn kết hôn à?"

"Đều không phải là! Chỉ là, tóm lại vẫn là chuyện vui!"

Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ đón cha mẹ vào trong phòng khách, để họ ngồi xuống chờ mọi người trào hỏi.

Hai vợ chồng Chung Khánh Phong và Hà Liên Muội sững sờ, trực tiếp nghĩ rằng đã sảy ra chuyện lớn!

"Giới Văn, Giới Vũ, có phải các con ở Đài Bắc chọc phải phiền phức gì không? Người ta hiện tại đã

tìm tới nhà rồi! Hai người bất tài này, muốn làm ta tức chết à?” Chung Khánh Phong cao giọng mắng.

“Không có ạ! Chúng con rất ngoan!” Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ vội vàng phủ nhận.

“Bác trai, bác hiểu lầm rồi.” Lương Sùng Nghị mở miệng giải thích, “Trên thực tế, chúng con bởi vì con gái bác mà đến.”

“Tiểu Thần?” Sắc mặt Hà Liên Muội trắng bệch, “Chẳng lẽ Giới Văn và Giới Vũ bắt Tiểu Thần đi trả nợ rồi à? Các cậu tới đây là muốn tiền sao?”

“Ba, mẹ, hai người đừng nghĩ xấu như vậy được không?” Chung Giới Văn thật sự hoàn toàn bị đánh bại.

Lương Sùng Nghị đứng thẳng người, khom lưng cúi chào: “Bác trai, bác gái, đã mạo muội đột nhiên quấy rầy như vậy, con tên là Lương Sùng Nghị, hiện tại kinh doanh công ty thám tử tư, nếu như mọi người đáp ứng, con hy vọng có thể lấy Tiểu Thần làm vợ.”

“Lấy Tiểu Thần?” Chung Khánh Phong và Hà Liên Muội cũng la hoảng lên.

“Đúng vậy, hơn nữa còn phải nhanh chóng, bởi vì, trong bụng Tiểu Thần đã có đứa bé của con rồi.”

Lương Sùng Nghị liên tiếp bỏ lại hai quả bom, khiến vợ chồng họ kinh ngạc không thể phục hồi.

“Cậu nói láo! Tiểu Thần của chúng tôi ngoan như vậy, làm sao chưa kết hôn mà đã mang thai? Không thể nào… Không thể nào…” Chung Khánh Phong thiếu chút nữa thì bị trúng gió, Chung Giới Văn vội vàng đỡ cha đến bên ghế ngồi.

“Rốt cuộc…là thế nào…?” Đầu óc Hà Liên Muội trống rỗng.

“Thật xin lỗi, tất cả đều do con sai, xin hãy để con chịu trách nhiệm.” Lương Sùng Nghị càng cúi thấp hơn.

Chung Khánh Phong nắm chặt quả đấm: “Cái tên nhóc này, lại dám khi dễ Tiểu Thần nhà chúng tôi như vậy, tôi tuyệt đối không tha thứ cho cậu.”

“Xin bác trai, bác gái trách phạt con đi! Con thật sự xin lỗi, con chỉ có thể lấy cả đời mà bồi thường cho Tiểu Thần.” Lương Sùng Nghị khẽ khụy hai đầu gối xuống đất, cúi thấp đầu nói xin lỗi.

Chung Khánh Phong phát hỏa, dùng sức đá Lương Sùng Nghị mấy đá, không người nào dám tiến lên ngăn cản, cho đến khi Hà Liên Muội ngăn cản chồng mình: “Anh Phong, đừng đánh, người ta đã có thành ý.”

Vì Hà Liên Muội cảm thấy, một người đàn ông chịu đựng bị chửi, bị đá như vậy thì không phải là có thành ý sao?

“Hừ! Thành ý cái gì? Khốn kiếp!” Chung Khánh Phong là người hiểu rõ con gái nhất, nên tuyệt đối không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Lúc này Lương Sùng Nghị mới ngẩng đầu lên: “Xin bác trai, bác gái tin tưởng, con sẽ chăm sóc cho Tiểu Thần và đứa bé thật tốt.”

Hà Liên Muội thở dài một cái, quyết định cho anh một cái cơ hội: “Cậu đang làm gì? Có thể cho Tiểu Thần chúng tôi được sống những ngày tốt lành sao?”

“A Lượng.” Lương Sùng Nghị kêu một tiếng, A Lượng lập tức đưa lên một phần tài liệu.

“Bác trai, bác gái, mời xem qua, đây là tình hình của công ty, còn có tất cả tài sản trên danh nghĩa của con, sau khi kết hôn tất cả cũng sẽ chuyển thành tên Tiểu Thần, tất cả của con đều là của cô ấy, con sẽ khiến cô ấy được sống tốt.”

Chung Khánh Phong không biết chữ, nhưng Hà Liên Muội còn được học qua, vừa nhận lấy xem: “Anh Phong! Người trẻ tuổi này hình như rất có tiền! Ở Đài Bắc mở công ty, lại còn có nhà ở riêng!”

Chung Khánh Phong ho khan một tiếng, còn chưa thể đồng ý.

“Dũng Tử.” Lương Sùng Nghị lại gọi một tiếng, Dũng Tử liền mang tới một cái cặp.

Lương Sùng Nghị mở nó ra bên trong toàn là tiền giấy mới tinh: “Ở đây là một trăm vạn, con hy vọng bác trai, bác gái có thể gả Tiểu Thần cho con. Chúng con còn mang theo các loại quà tặng, cùng vì muốn cầu hôn.”

Chung Khánh Phong và Hà Liên Muội vừa nhìn, quả nhiên trên bàn bày đầy ắp quà tặng lớn nhỏ, gần như chất thành một ngọn núi.

Nhìn thấy họ có thành ý như vậy, Chung Khánh Phong cũng có chút dao động: “Tiểu Thần đã mang thai bao lâu?”

“Nửa tháng.” Lương Sùng Nghị trả lời, “Bây giờ còn chưa nhìn ra, cho nên con hy vọng có thể nhanh chóng cử hành hôn lễ, để Tiểu Thần mặc lễ phục kết hôn.”

Hà Liên Muội lại nói: “Nhưng thời gian khẩn cấp thế này, muốn liên lạc với bạn bè thân thích cũng rất phiền toái!” Bà nói ra lời này, đã bày tỏ sự đồng ý.

“Mọi chuyện cứ giao cho chúng con, bảo đảm tất cả sẽ không thành vấn đề.” Hậu Thượng Duy thay thế trả lời.

“Có thật không? Các cậu có thể làm được à?” Hà Liên Muội mừng rỡ.

“Đợi đã nào…! Tôi còn chưa có đồng ý vụ hôn nhân này!” Chung Khánh Phong giận dữ quát lên.

Lương Sùng Nghị mở miệng: “Bác trai, thẳng thắn mà nói, con đã từng kết hôn một lần, tuổi lại lớn hơn Tiểu Thần mười tuổi, nên con không xứng với cô ấy, nhưng bây giờ chúng con cũng đã có đứa bé, con bảo đảm là mình thật lòng với Tiểu Thần, con sẽ khiến cô ấy hạnh phúc.”

Chung Khánh Phong trừng mắt liếc anh một cái, giống như muốn nghiên cứu lời anh có mấy phần là thật, sau đó ông lại hỏi: “Cậu…có thể đối tốt với nó không?”

“Con sẽ lấy sinh mạng thề.” Lương Sùng Nghị thành khẩn nói.

Tất cả mọi người đều yên tĩnh, đều cảm nhận được quyết tâm cao cả, đó chính là lời thề xuất phát từ tấm lòng.

Chung Khánh Phong thở dài, "Xem chừng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là giao Tiểu Thần cho cậu."

"Cám ơn bác trai, cám ơn bác gái." Lương Sùng Nghị lập tức cúi người bày tỏ lòng biết ơn. Tiểu✤Mèo✥Hoang

"Chúc mừng, chúc mừng, không phải là nên tổ chức đám cưới sao." Những người khác liên tiếp chúc mừng nói.

Mà mọi chuyện cho tới lúc này, cuối cùng cũng được chấm dứt, Lương Sùng Nghị đứng lên, đi tới cửa phòng bên cạnh, lấy ra cái chìa khóa để mở cửa, thì ra là Chung Vũ Thần bị nhốt ở trong phòng, đến bây giờ mới được thả ra.

Về phần nguyên nhân cô bị nhốt, đương nhiên là không muốn cô làm hỏng chuyện!

"Các anh thật quá đáng, lại đi nhốt em ở bên trong!" Chung Vũ Thần tức đến nổ tung.

Lương Sùng Nghị chỉ cười cười, không nói gì thêm.

"Anh mới vừa nói với cha mẹ em vậy? Sao các anh lại hợp lại giúp nhau?" Chung Vũ Thần còn không hiểu rõ là đã xảy ra chuyện gì?

"Tiểu Thần, con sắp kết hôn và làm mẹ rồi, cũng không chững chạc chút nào." Hà Liên Muội nói.

"Kết hôn?" Chung Vũ Thần chạy tới trước mặt mẹ mình, "Mẹ, con sẽ không gả cho anh ấy!"

Chung Khánh Phong dùng sức vỗ bàn một cái, "Tiểu Thần, con mau nói, có phải con mang thai đứa bé của cậu ta hay không?"

Dưới ánh mắt nghiêm nghị của cha, cô không thể không thừa nhận, "Vâng . . . . . Là của anh ấy, không sai. . ."

Vậy thì không có gì để nói, con nhất định phải gả cho cậu ta."

"Ba, ba nói chút lý lẽ có được không?"

Chung Vũ Thần vẫn chưa từ bỏ ý định.

Chung Khánh Phong cũng không có trả lời, trực tiếp đi tới trước mặt Lương Sùng Nghị, vỗ vỗ bả vai con rể, "Con gái của ta còn chưa hiểu nhiều chuyện, nhờ cậu chăm sóc nhiều."

"Con biết rồi, xin bác yên tâm." Lương Sùng Nghị trả lời.

Nhưng Hà Liên Muội lo lắng nhất chính là chuyện sắp xếp hôn lễ, "Hôn lễ phải làm sao đây?

Còn phải tìm chỗ tổ chức, cũng phải chụp ảnh cưới, còn phải thông báo cho nhiều người !"

"Bác gái không cần lo lắng, mấy người anh em chúng con sẽ xử lý mọi chuyện, con muốn ba ngày sau có thể cử hành hôn lễ." Lương Sùng Nghị rất tự tin đối với việc này.

"Vậy thì tốt quá, nhất định phải làm cho náo nhiệt mới được!" Hà Liên Muội vô cùng vui vẻ.

"Chỉ là, trong vòng ba ngày, Tiểu Thần còn chưa có lấy chồng, nên phải ở trong nhà mới được." Chung Khánh phong lại rất coi trọng danh tiếng.

"Dĩ nhiên, mấy người chúng con định ở lại khách sạn trên trấn, ba ngày sau con sẽ tới cưới Tiểu Thần, như vậy chúng con xin đi trước." Lương Sùng Nghị vừa chuẩn bị rời đi, những người khác cũng lục tục đi theo.

"Chuyện này. . . . . ." Chung Vũ Thần mở tròn hai mắt, nhìn tất cả mọi chuyện, lại không thể tin được mọi người lại có thể không quan tâm đến sự tồn tại của cô, cứ tự tiện quyết định chuyện lớn cả đời cô như vậy. TiểuღMèoღHoangღ

"Tiểu Thần, đợi anh...anh sẽ nhanh chóng tới cưới em." Lương Sùng Nghị cúi đầu nói với cô.

"Anh...Nằm mơ đi!"

Lương Sùng Nghị chỉ hắng giọng cười to, liền xoay người rời đi.

"Chị dâu không nên lo lắng gì cả! Chắc chắn đại ca sẽ không để cho chị chạy mất!" Những người khác càng thêm dầu vào lửa, rối rít nói lời từ biệt như vậy.

Chờ những người ngoài rời đi, Chung Vũ Thần mới quay sang ba mẹ nói: "Ba, mẹ, hai người thật sự quyết định như vậy sao? Muốn gả con cho người đàn ông này? Không thể nào!"

Đối mặt với chất vấn của con gái, Hà Liên Muội chỉ cười vài tiếng, "Tiểu Thần, ánh mắt không tệ lắm! Loại đàn ông tốt đã không còn nhiều rồi."

Chung Khánh Phong nhàn nhã uống một hớp trà, "Con đi lên Đài Bắc bốn năm, cuối cùng không có có gì tốt hơn, nhưng lần này lại nhặt được bảo vật."

Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ cũng liên tiếp gật đầu, "Nói cũng đúng, nếu như đại ca muốn phụ trách. Thì sẽ đảm nhận vai em rể, nhưng đốt đèn lồng cũng không tìm ra ai tốt hơn.

Xong đời, cuối cùng Chung Vũ Thần cũng lĩnh ngộ được, lần này tất cả mọi người đều đứng ở phe anh.

******

Ngày mười ba tháng tám, thời tiết giống như ánh sao màu bạc.

Tôi ngồi ở trước cửa sổ, thấy trên đồng ruộng có ếch kêu, ve kêu, gió thổi, đều nhiễu loạn lòng tôi.

Ba ngày sau, tôi thật sự phải gả cho đại ca sao? Khi tôi gọi tên anh thì tôi chỉ muốn ôm anh rơi nước mắt, nhưng mà không được, tôi không thể, tôi không muốn giấc mộng hoàn thành như vậy!

Tôi yêu anh, tôi thà ở xa yêu anh, cũng không muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh mà thân thể của hai người không thể đến gần, lại không thể lấy được yêu mến của anh, thì đối với tôi đó mới là tra tán nhất, có lẽ tôi quá tham, tôi muốn anh, muốn tất cả của anh, tôi không chỉ cần anh làm chồng của mình, còn phải là một người chồng yêu tôi.

Thần linh ơi! Xin nói cho tôi biết, cuối cùng việc thầm mến sẽ ra sao? Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể tan thành mây khói sao?

******

Ba ngày sau, hôn lễ đúng hạn cử hành.

Nhân viên thám tử Long Bàn bình thường cũng không phải là chỉ làm việc kiếm tiền, năng lực của họ quả thật là hạng nhất.

Trịnh Lập Mình dùng Notebook in ra thiệp mừng, tự mình đi gửi. Hậu Thượng Duy chỉ gọi ra mấy cuộc điện thoại, lễ phục lập tức được mang xuống, còn gọi tới thợ trang điểm và nhiếp ảnh gia. Dũng Tử và A Lượng phụ trách đặt bàn, đặt ra cả xe hàng để mua hết lễ phẩm.

Năm giờ chiều hôm đó, Ở trước sân nhà Chung gia bắt đầu khai vui, tiếp đó là ca hát, chiêng trống vang trời, tràn ngập hơi thở vui mừng nơi quê cha đất tổ.

Những người khách đến sớm đều cắn hạt dưa, vừa thưởng thức biểu diễn, mọi người thì thầm nói chuyện không yên.

Chung Vũ Thần nhìn lén ra ngoài từ cửa sổ, liền bị nhiều người bên ngoài dọa sợ, trời ơi, cô thật sự phải kết hôn sao?

"Tiểu Thần, mau tới đây, thợ trang điểm đang chờ con đấy!" Hà Liên Muội kéo con gái đến trước bàn trang điểm.

Lúc này, Chung Vũ Thần đã mặc xong lễ phục, đang chờ thợ trang điểm chuẩn bị.

"Mẹ, con thật sự không muốn gả đi. . . . . ." Cô vẫn còn đấu tranh đến cùng.

"Khách khứa đều đến đông đủ, con muốn để mẹ mất mặt." Hà Liên muội không cho phép loại chuyện mất mặt này xảy ra.

"Mọi người đều vì một trăm vạn mà bán đứng con?"

"Hư...! Con ở đây nói điên khùng gì vậy? Một trăm vạn dùng để mua vàng cho con, chiếc nhẫn, trang sức đều phải xài rất nhiều tiền? Những thứ khác cũng đều lấy đưa cho con làm đồ cưới rồi, con cũng không nên nói ba và mẹ tham tiền của con, quá bất hiếu rồi."

Chung Vũ Thần bất đắc dĩ than thở, xem ra cô cũng không thể thuyết phục được mẹ.

Giờ lành đã đến, cô dâu được mời ra ngoài, pháo cũng cùng được đốt lên, mọi người vỗ tay chào đón.

"Oa! Con gái 18 có khác, khi còn bé Tiểu Thần giống như con trai, sau khi lớn lên lại xinh đẹp như vậy!"

"Tiểu Thần của họ thật có phúc lớn! Lại có một người chồng hợp ý như vậy."

Bạn bè đều rối rít chúc mừng, khiến hai vợ chồng chung gia vui vẻ, đối với người con rể này càng hài lòng hơn.

Những thứ khác không nói, riêng bàn tiệc đã 50 bàn,có thể nói là chuyện lớn trên trấn, bữa tiệc bắt đầu lo liệu, vẫn kéo dài sang tận đường cái đối diện. Người không biết còn tưởng rằng đây là hội chùa náo nhiệt!

Lương Sùng Nghị đi lên phía trước, nắm lấy tay Chung Vũ Thần, từ giờ trở đi, cô chính là vợ của anh, cô còn rất nhỏ, một cô vợ nhỏ, thế nhưng, nhất định anh sẽ làm cho cô hạnh phúc.

Cảm thấy tầm mắt anh nóng bỏng, cô liền ngẩng đầu lên nhìn anh, cau mày hỏi:

"Anh nhìn cái gì?"

"Em thật là đẹp." Anh cúi đầu hôn lên gương mặt cô, khiến mọi người cao giọng trầm trồ khen ngợi.

Chung Vũ Thần xúc động, giờ khắc này cô cũng không muốn phá hư không khí, cho dù cô say mê!Thì cứ coi như đây là một hôn lễ hạnh phúc, làm bộ bọn họ là một đôi yêu nhau.

Trong hôn lễ, mọi người lại ăn uống..., hết sức thỏa thích, nhất là chú rễ cùng cô dâu mời rượu thì cuộn lên cao trào.

"Chị dâu chúc mừng cô." Trịnh Lập Minh giơ ly rượu lên nói.

"Tiểu Minh. . . . . ." Chung Vũ Thần nâng cái ly lên, ngón tay có chút run rẩy.

Giữa em trai và em gái, chỉ có nhau mới có thể hiểu được, hội đồng minh thầm mến phải kết thúc, phải biến thành đồng minh hạnh phúc!

Bình thường Trịnh Lập Minh cũng không uống rượu, nhưng hôm nay là ngày vui của Chung Vũ Thần, cho nên cậu đã uống vài ngụm, gò má mềm mại cũng nhàn nhạt đỏ hồng.

Hậu Thượng Duy thấy vậy liền chóa váng "Này! Mặt cậu rất đỏ!"

Trịnh Lập Minh sờ lên gò má mình, "Thật sao? Em đã lâu không uống rượu, em sợ mình sẽ uống rượu say!"

"Vậy còn cậy mạnh!" Hậu Thượng Duy đoạt lấy cái ly của cậu.

"Không sao, em biết rõ anh Duy sẽ chăm sóc em, có đúng hay không?" Trong mắt trong lòng Trịnh Lập Minh tràn đầy ý cười.

"Ngu ngốc!" Hậu Thượng Duy gõ cậu một cái, cũng rất nhẹ nhàng.

Chung Vũ Thần nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng vì Trịnh đất Lập Minh mà vui mừng, đoạn thời gian thầm mến hai năm này, cuối cùng cũng có một ngày kết thúc.

"Nhìn cái gì?" Lương Sùng Nghị cũng không thích tình huống này, muốn cô xoay đầu lại, "Không cho phép nhìn người khác, nhìn anh là được rồi." TiểuღMèoღHoangღ

Anh đang nói nhăng gì đó? Chung Vũ Thần có chút hoài nghi lỗ tai mình, "Có phải anh đã uống quá nhiều hay không?"

"Anh không có, anh rất tỉnh táo, anh hiểu rõ hôm nay là ngày anh kết hôn, hơn nữa em là vợ của anh, là mẹ của đứa bé." Anh ôm lấy bả vai cô, ngửi lấy hương thơm trên người cô.

"Thật sao?" Cô bất đắc dĩ mỉm cười. Có lẽ, cô tình nguyện mình không tỉnh lại như vậy.

*****

Đêm đã khuya, Lương Sùng Nghị thừa cơ chạy khỏi bữa tiệc, bước chân không yên mà đi vào phòng ngủ.

Chung Vũ Thần đưa lưng về phía anh, ngồi trước bàn trang điểm, hình như đang viết cái gì đó, vừa nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô liền đem đồ giấu trong ngăn kéo.

"Tiểu Thần?" Anh ngồi xuống bên giường, có vẻ say rượu.

"Anh lại uống say." Cô nói xong thật bình tĩnh, nhưng là rất lạnh nhạt.

"Không sao, để em chăm sóc anh là được!" Anh thoải mái cười nói.

Ngủ, Chung Vũ Thần đã sớm thay xong quần áo, mặc vào áo ngủ, liền trực tiếp bò lên giường, kéo chăn lên đắp, đây chình là câu trả lời của cô.

Nhìn cô vợ nhỏ quay lưng về phía mình, Lương Sùng Nghị liền tiến tới, “Đầu anh đau, em không định xoa bóp cho anh sao?”

“Anh đừng làm phiền, lần trước chẳng qua là ngoài ý muốn, em sẽ không chăm sóc cái con ma men này nữa.”

Đều vì đêm hôm ấy, đều vì sai lầm cả đêm, anh mới sẽ biến thành chồng cô… “Ngoài ý muốn? Đó cũng là một lần ngoài ý muốn may mắn, không phải sao?” Thế nhưng anh lại rất vui vẻ.

“Không phải!” Cô đẩy tay anh ra, liền lăn xa hơn.

“Tại sao không đúng? Rốt cuộc tại sao em lại mất hứng?”

Cuối cùng cô xoay người lại, hốc mắt khẽ ướt, đôi môi nhẹ nhàng run rẩy, “Em không muốn….Bởi vì chuyện này…mà ngoài ý muốn kết hôn…Anh hiểu không?”

“Không hiểu, anh không muốn hiểu….” Anh nhìn chăm chú vào đôi môi phấn hồng của cô, “Anh muốn cả đêm, chỉ muốn làm như vậy…”

Đáy mắt anh dần dần tối lên dục vọng, để cho cô bắt đầu muốn lui về phía sau, “Anh làm cái gì vậy?”

Không cần.

Đã quá muộn, anh đã hôn lên cô, bên trong nụ hôn này có thêm mùi vị của rượu, khiên Chung Vũ Thần liền vô lực suy nghĩ giống như lần trước, không thể phản kháng.

Với đêm tân hôn ngàn vàng, một người chồng uống rượu say, cùng một người vợ có tâm tình mâu thuẫn, cứ như vậy mở ra cuộc hôn nhân của họ.

******

Ánh trăng như nước rơi vào giường lớn màu trắng, chiếu rọi vào đôi mắt yếu ớt của Chung Vũ Thần, bên trong phòng chỉ nghe thấy âm thanh của cô, “Đừng như vậy, em không thể hít thở…”

“Anh không dừng lại được, em thật thơm, thật ấm, anh thấy thế nào cũng không đủ…”

Trong buổi làm chồng đầu tiên, Lương Sùng Nghị càn rỡ mò mẫm cô vợ, bởi vì, ba ngày chờ đợi trước đã phải đè nén, khiến giờ phút này anh trở nên tham lam.

Anh lấy tay trái nắm lấy hai tay cô, cúi đầu hôn liếm cổ cô, tay phải thì nhanh chóng lần mò cô.

“Tay của anh không nên để như vậy…” Cô không ngừng uốn éo người, lại không tránh khỏi dây dưa của anh.

“Không thích sao? Anh lại rất thích đụng em!” Ngón tay anh thô cứng trêu chọc trước ngực mềm mại cô, cố ý muốn cô thở gấp, khiến cho cô than nhẹ, đây chính là việc anh thích làm nhất đối với cô.

“Không phải là không thích…Em…Em…” Bảo cô phải hình dung như thế nào đây?

Lại muốn dừng lại, lại muôn nhiều hơn, cô cũng không biết rõ.

Nhìn hai chân cô khẽ run, khi anh vỗ về hòa tan cô, anh mới buông tay nhỏ bé của cô ra, muốn cô vuốt ve bắp thịt căng thẳng của cô, “Sờ anh, em cảm thấy chưa? Anh biến thành như vậy, đều là vì em!”

“Thân thể anh thật là nóng…Đừng tới đây…” Nhìn lửa dục trong mắt anh cô có chút sợ hãi.

“Cho anh, anh nghĩ muốn em, toàn bộ em! Em là người của anh, mãi mãi là vậy.” Anh ôm cô vào trong ngực, kéo ra bắp đùi trắng như tuyết của cô, kiên trì muốn thả lỏng thân thể của mình, không cho phép có một chút căng thẳng.

“Trời ạ!” Cô lại đình sa vào, sa vào khi anh nhiệt liệt.

Mà thân thể mềm mại của cô, cũng giống như là tìm đến nhà, ấm áp là vì anh, yêu kiều là vì anh, tất cả đều là vì anh.

“Em là của anh…Từng địa phương đều vậy, mãi mãi không được rời khỏi anh, phản bội anh…anh muốn cột em vào bên cạnh mình.” Anh để cho hai chân cô bao quanh anh, muốn cô thiết sự cảm nhận được anh ra vào, mỗi một lần đều được thể hiện.

“Em không chỉ hiểu anh đang nói gì? Nhưng nhẹ một chút…Em muốn bất tỉnh…Em không thở được…”

“Từ hôm nay trở đi, anh sẽ không ngừng đoạt lấy em, cho đến khi em không có hơi sức rời đi!”

Em thật sự bất tỉnh thật sao? Cái này còn là chưa đủ, anh còn muốn muốn nên em không bất tỉnh được…” Anh tăng nhanh luật động, xâm nhập hơn, muốn cùng cô hoàn toàn kết làm một thể.

Gió đêm mát mẻ thổi tới, nhiệt độ trong phòng lại cao lên, hai người ngăn lại đôi môi của nhau, giống như tìm được một nửa của mình, ôm thật chặt để cảm thụ tư vị này.

***

Ngày mười sáu tháng tám, thời tiết trắng như áo cưới.

Không thể tưởng tượng chuyện đó đã xảy ra, tôi mặc lễ phục màu trắng, đại ca mặc vét đen, chúng tôi đã kết hôn.

Nếu như tạm thời không thèm nghĩ tới nguyên nhân kia nữa, như vậy tôi có thể nói là rất hạnh phúc, được mọi người chúc phúc, kéo cánh tay đại ca, ôm đứa con của đại ca trong bữa tiệc náo nhiệt.

Tất cả tất cả, cũng như nằm mơ, tôi cảm động đến phát khóc, bởi vì hạnh phúc mà khóc.

Chỉ cần không cần nhớ tới nguyên nhân kia, tôi sẽ không bởi vậy mà đau lòng khóc.

/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status