*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến nay, nước ta không cần tốn một binh một tốt mà vẫn có thể khiến hai hổ đầu với nhau
Đây chẳng phải là chuyện vui hay sao?”
Ngôn từ của hắn không giống với hai phe phái kia
Tóm lại, thuộc về phe thứ ba
Cho dù là ai cũng đều có thể nghe ra được, hắn thật sự chỉ đứng ở góc độ khách quan và tỏ thái độ trung lập, đưa ra phương pháp xử lý tốt nhất đối với tình hình các bên lúc hiện tại
Không thể không nói, cách xử lý này cực kỳ hay, cũng có thể xem như một lòng suy nghĩ đến giang sơn xã tắc của Triệu Miên Trạch.
Triệu Miên Trạch cười tủm tỉm.
Không giống như những gì hắn ta nghĩ lúc trước, Triệu3Tổn không hề đùn đẩy trách nhiệm, mà quan tâm nghiêm túc đến những việc mà hắn ta giao phó
Hắn như thể càng làm người khác không hiểu được.
Trong điện chìm vào im lặng, không ai nói gì
Lúc này, Tần Vương Triệu Cấu - người im lặng từ nãy đến giờ - đột nhiên khom người, tỏ vẻ khâm phục
“Thập Cửu đệ nhìn xa trông rộng, suy trước tính sau, huynh đây bội phục.” Lữ Hoa Minh cũng gật đầu: “Tấn vương điện hạ nói rất có lý!” “Cầu Đảng” đồng loạt tán thành, phe bảo hoàng quan sát sắc mặt hoàng đế, cũng hiểu ý gật đầu, bọn họ đồng loạt lên tiếng: “Thần tán thành! Xin bệ hạ quyết định!” Một màn binh đao dường như đã được0giải quyết êm xuôi.
Nhưng nước ngầm bên trong lại càng cuồn cuộn hơn
Triệu Miên Trạch vểnh khóe môi, cười vui mừng.
“Thập Cửu hoàng thúc nói rất có lý.”
Hắn ta ngân dài giọng, sau đó nói tiếp, “Gửi công văn đến sứ giả Cao Thương, nếu Lý Lương Ký đã quy phục Đại Yến thì xem như có lòng hối cải, thiên tử kế nghiệp ngôi vua, đại xá thiên hạ, nên lấy nhân từ làm đầu, để tránh lại xảy ra khỏi lửa chiến tranh, gieo họa dân sinh, trẫm làm chủ, ra lệnh bắt tay làm hòa
Từ nay láng giềng hòa thuận, lấy sông làm ranh giới
Còn về hôn sự của Văn Giai công chúa...” Hắn ta chậm rãi lướt nhìn Trần Đại Ngưu rồi nheo mắt lại.
“Khoảng thời5gian trước bởi vì sự vụ trong triều phức tạp, chưa làm đại lễ cho Văn Giai công chúa
Nhưng nếu hôn sự này từng do thái thượng hoàng hứa gả, thì tất nhiên trẫm sẽ tuân theo
Bắt đầu từ hôm nay, do Lễ bộ chuẩn bị, Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt...”
“Bệ hạ!” Không đợi Triệu Miên Trạch nói hết câu, Trần Đại Ngưu lên tiếng ngắt lời, ra khỏi hàng vén áo quỳ xuống, “Thần có chuyện muốn nói.”
Triệu Miên Trạch hơi híp mắt lại, nhưng không tức giận khi bị y ngắt lời, giọng nói vẫn rất ôn hòa
“Định An hầu có điều gì cần nói?”.
Trần Đại Ngưu ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, cất giọng nói thật thà dứt khoát, “Thần chỉ có một câu,4muốn hỏi bệ hạ và chư vị bá quan, chẳng lẽ đường đường là công chúa của thiên triều Đại Yến mà lại không bằng công chúa của một nước bé xíu như Cao Thương ư?” Y vừa dứt lời, những người trên điện Phụng Thiên nhìn nhau ngơ ngác, đại khái đều hiểu được ý của y
Y đang bất bình thay cho Triệu Như Na, muốn nâng Triệu Như Na lên làm chính thể.
Triệu Miên Trạch cười mỉm, dường như đang đợi câu nói này của y
“Ban đầu trưởng công chúa gả đến hầu phủ làm thiếp, đây là chỉ ý do đích thân Định An hầu cầu xin trước mặt thái thượng hoàng
Hiện tại..
Định An hầu muốn trẫm thu hồi chỉ ý của thái thượng hoàng hay Định9An hầu hối hận rồi?”
Tuy hắn ta nói rất khéo, không đay nghiến, nhưng chữ nào chữ nấy lại như gai đâm vào người Trần Đại Ngưu
Y hiểu vị hoàng đế này luôn hận chuyện năm xưa bắt muội muội hắn ta làm thiếp, còn hành lễ ba quỳ chín lạy, nên muốn khiến y bẽ mặt.
Nói ra, y không phải là một người dễ chịu thua.
Nhưng chuyện này quả thật y đã thiếu nợ Triệu Như Na, nam tử hán đại trượng phu, nhận lỗi có đáng là gì? Y không suy nghĩ gì nhiều, mặt đỏ bừng, hạ giọng nói: “Bệ hạ, năm xưa thần bị ma xui quỷ khiến, không biết trưởng công chúa hiền thục dịu dàng, nên đối xử tệ với nàng ấy, giờ đây phu thê thần hòa thuận ân ái, thân thật sự không đành lòng nhìn trưởng công chúa phải chịu tủi thân.” “Ngươi định thế nào?” Giọng Trệu Miền Trạch lại hạ thấp xuống hơn
Trần Đại Ngưu biết lửa giận của hắn ta vẫn chưa nguôi, y cắn răng, cúi đầu, “Năm xưa là do thần sai, tự nguyện nhận năm mươi trượng, phạt một năm bổng lộc
Nhưng vì để tránh trưởng công chúa phải chịu nhục, xin bệ hạ ban chỉ, hủy bỏ hôn sự giữa thần và Văn Giai công chúa và ấn chuẩn trưởng công chúa lên làm chính thể của thần.”
Y không hề che giấu sự hối hận trong lời nói của mình, cho dù Triệu Miền Trạch hận y, nhưng muội muội đã là người củay rồi
Với tình hình hiện tay, xem ra nàng đã sớm một lòng nghiêng về phía người phu quân này
Triệu Miền Trạch trầm ngâm trong giây lát, cuối cùng thở dài.
“Định An hầu biết sai chịu sửa, trẫm thấy rất cảm động
Nên miễn phạt bổng lộc một năm
Còn về năm mươi quân trượng, giờ Ngọ ngày mai ngoài Phụng Thiên Môn, chúng thần đến xem, coi như lời răn đe.”
Hắn ta tuyên bổ xong, đôi mắt sâu thẳm lúc sáng lúc tối, giọng nói lại dịu đi không ít, “Nhưng Định An hầu nói một câu rất có lý, nếu trưởng công chúa của thiên triều ta làm thiếp, quả đúng là một trò khôi hài, không chỉ mất mặt của trẫm, cũng mất mặt người Đại Yến ta
Truyền ý chỉ của trẫm, ban Thanh Hoa trưởng công chúa làm chính thể Định An hầu, phong lên nhất phẩm cao mệnh phu nhân.”
Mắt Trần Đại Ngưu sáng rực, y mừng rỡ dập đầu, như thể mình được được đại xá.
“Đa tạ bệ hạ tác thành...” Y còn chưa nói xong, Triệu Miên Trạch đã cau mày, nói tiếp: “Nhưng hôn sự của Văn Giai công chúa là do chính miệng thái thượng hoàng đồng ý, trẫm mới tiếp quản triều chính không thể làm trái dụng tâm của người
Vì thế hôn sự của Văn Giai công chúa và Định An hầu không thể hủy bỏ, ban Văn Giai công chúa làm bình thể Định An hầu.”
Theo luật hôn nhân trong “luật Đại Yến”, không thể làm trái chế độ một vợ một chồng
Cũng tức là trên luật pháp không có cách nói bình thể
Sở dĩ gọi là “bình thế”, chẳng qua chỉ là gắn một cái mác quang minh chính đại, suy cho cùng cũng chỉ là một thiếp thất, vào đến hầu phủ, gặp chủ mẫu vẫn phải hành lễ
Xưng hô cho hay ho một chút, không đắc tội nước Cao Thương mà thôi.
“Bệ hạ...” Trần Đại Ngưu ngẩng đầu trợn mắt, dáng vẻ trông vẫn không tình nguyện, nhưng Triệu Miên Trạch vội vàng ngắt lời y, cau mày, khẽ phất ống tay áo thêu hình rồng vàng năm ngón.
“Định An hầu không cần nói gì thêm, chuyện này do trẫm làm chủ.”
Đối với Triệu Miên Trạch mà nói, một cuộc ban hôn, không phải vì Trần Đại Ngưu, mà là giới hạn hắn ta có thể làm được vì Thanh Hoa
Phải biết rằng, thái thượng hoàng đã ra ý chỉ liên hôn giữa Đại Yến và nước Cao Thưởng, đường đường là nước lớn không thể nói một đằng làm một nẻo
Một vị trí bình thế tuy giảm địa vị của Văn Giai công chúa, nhưng may mà có thể lấy lý do trưởng công chúa thiên triều không thể làm thiếp, nếu ngay cả chuyện liên hồn cũng bội ước, thì chẳng khác gì Đại Yến tự tát vào mặt mình.
Trần Đại Ngưu thấy mặt mày hắn ta trở nên nặng nề
Y vẫn còn muốn nói nữa, nhưng lại lướt thấy khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tổn
Y giật mình, nuốt lại những lời vừa mới đến bên miệng, không thể không quỳ xuống nhận chỉ ta on.
Ra khỏi điện Phụng Thiên, văn võ bá quan cùng xuất cung
Trần Đại Ngưu nhìn xung quanh, đi đến bên cạnh Triệu Tôn, sóng vai với hắn, trên mặt vẫn còn phủ một tầng mây đen u ám
“Đại lão gia như ta, ngay cả chuyện cưới vợ mà cũng không thể làm chủ được, đúng là đồ yếu đuối
Ông đây thật sự không muốn làm hầu gia phế vật này nữa, còn không bằng dẫn vợ ta về quê trồng ruộng, bà nội nó...”
Đến nay, nước ta không cần tốn một binh một tốt mà vẫn có thể khiến hai hổ đầu với nhau
Đây chẳng phải là chuyện vui hay sao?”
Ngôn từ của hắn không giống với hai phe phái kia
Tóm lại, thuộc về phe thứ ba
Cho dù là ai cũng đều có thể nghe ra được, hắn thật sự chỉ đứng ở góc độ khách quan và tỏ thái độ trung lập, đưa ra phương pháp xử lý tốt nhất đối với tình hình các bên lúc hiện tại
Không thể không nói, cách xử lý này cực kỳ hay, cũng có thể xem như một lòng suy nghĩ đến giang sơn xã tắc của Triệu Miên Trạch.
Triệu Miên Trạch cười tủm tỉm.
Không giống như những gì hắn ta nghĩ lúc trước, Triệu3Tổn không hề đùn đẩy trách nhiệm, mà quan tâm nghiêm túc đến những việc mà hắn ta giao phó
Hắn như thể càng làm người khác không hiểu được.
Trong điện chìm vào im lặng, không ai nói gì
Lúc này, Tần Vương Triệu Cấu - người im lặng từ nãy đến giờ - đột nhiên khom người, tỏ vẻ khâm phục
“Thập Cửu đệ nhìn xa trông rộng, suy trước tính sau, huynh đây bội phục.” Lữ Hoa Minh cũng gật đầu: “Tấn vương điện hạ nói rất có lý!” “Cầu Đảng” đồng loạt tán thành, phe bảo hoàng quan sát sắc mặt hoàng đế, cũng hiểu ý gật đầu, bọn họ đồng loạt lên tiếng: “Thần tán thành! Xin bệ hạ quyết định!” Một màn binh đao dường như đã được0giải quyết êm xuôi.
Nhưng nước ngầm bên trong lại càng cuồn cuộn hơn
Triệu Miên Trạch vểnh khóe môi, cười vui mừng.
“Thập Cửu hoàng thúc nói rất có lý.”
Hắn ta ngân dài giọng, sau đó nói tiếp, “Gửi công văn đến sứ giả Cao Thương, nếu Lý Lương Ký đã quy phục Đại Yến thì xem như có lòng hối cải, thiên tử kế nghiệp ngôi vua, đại xá thiên hạ, nên lấy nhân từ làm đầu, để tránh lại xảy ra khỏi lửa chiến tranh, gieo họa dân sinh, trẫm làm chủ, ra lệnh bắt tay làm hòa
Từ nay láng giềng hòa thuận, lấy sông làm ranh giới
Còn về hôn sự của Văn Giai công chúa...” Hắn ta chậm rãi lướt nhìn Trần Đại Ngưu rồi nheo mắt lại.
“Khoảng thời5gian trước bởi vì sự vụ trong triều phức tạp, chưa làm đại lễ cho Văn Giai công chúa
Nhưng nếu hôn sự này từng do thái thượng hoàng hứa gả, thì tất nhiên trẫm sẽ tuân theo
Bắt đầu từ hôm nay, do Lễ bộ chuẩn bị, Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt...”
“Bệ hạ!” Không đợi Triệu Miên Trạch nói hết câu, Trần Đại Ngưu lên tiếng ngắt lời, ra khỏi hàng vén áo quỳ xuống, “Thần có chuyện muốn nói.”
Triệu Miên Trạch hơi híp mắt lại, nhưng không tức giận khi bị y ngắt lời, giọng nói vẫn rất ôn hòa
“Định An hầu có điều gì cần nói?”.
Trần Đại Ngưu ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, cất giọng nói thật thà dứt khoát, “Thần chỉ có một câu,4muốn hỏi bệ hạ và chư vị bá quan, chẳng lẽ đường đường là công chúa của thiên triều Đại Yến mà lại không bằng công chúa của một nước bé xíu như Cao Thương ư?” Y vừa dứt lời, những người trên điện Phụng Thiên nhìn nhau ngơ ngác, đại khái đều hiểu được ý của y
Y đang bất bình thay cho Triệu Như Na, muốn nâng Triệu Như Na lên làm chính thể.
Triệu Miên Trạch cười mỉm, dường như đang đợi câu nói này của y
“Ban đầu trưởng công chúa gả đến hầu phủ làm thiếp, đây là chỉ ý do đích thân Định An hầu cầu xin trước mặt thái thượng hoàng
Hiện tại..
Định An hầu muốn trẫm thu hồi chỉ ý của thái thượng hoàng hay Định9An hầu hối hận rồi?”
Tuy hắn ta nói rất khéo, không đay nghiến, nhưng chữ nào chữ nấy lại như gai đâm vào người Trần Đại Ngưu
Y hiểu vị hoàng đế này luôn hận chuyện năm xưa bắt muội muội hắn ta làm thiếp, còn hành lễ ba quỳ chín lạy, nên muốn khiến y bẽ mặt.
Nói ra, y không phải là một người dễ chịu thua.
Nhưng chuyện này quả thật y đã thiếu nợ Triệu Như Na, nam tử hán đại trượng phu, nhận lỗi có đáng là gì? Y không suy nghĩ gì nhiều, mặt đỏ bừng, hạ giọng nói: “Bệ hạ, năm xưa thần bị ma xui quỷ khiến, không biết trưởng công chúa hiền thục dịu dàng, nên đối xử tệ với nàng ấy, giờ đây phu thê thần hòa thuận ân ái, thân thật sự không đành lòng nhìn trưởng công chúa phải chịu tủi thân.” “Ngươi định thế nào?” Giọng Trệu Miền Trạch lại hạ thấp xuống hơn
Trần Đại Ngưu biết lửa giận của hắn ta vẫn chưa nguôi, y cắn răng, cúi đầu, “Năm xưa là do thần sai, tự nguyện nhận năm mươi trượng, phạt một năm bổng lộc
Nhưng vì để tránh trưởng công chúa phải chịu nhục, xin bệ hạ ban chỉ, hủy bỏ hôn sự giữa thần và Văn Giai công chúa và ấn chuẩn trưởng công chúa lên làm chính thể của thần.”
Y không hề che giấu sự hối hận trong lời nói của mình, cho dù Triệu Miền Trạch hận y, nhưng muội muội đã là người củay rồi
Với tình hình hiện tay, xem ra nàng đã sớm một lòng nghiêng về phía người phu quân này
Triệu Miền Trạch trầm ngâm trong giây lát, cuối cùng thở dài.
“Định An hầu biết sai chịu sửa, trẫm thấy rất cảm động
Nên miễn phạt bổng lộc một năm
Còn về năm mươi quân trượng, giờ Ngọ ngày mai ngoài Phụng Thiên Môn, chúng thần đến xem, coi như lời răn đe.”
Hắn ta tuyên bổ xong, đôi mắt sâu thẳm lúc sáng lúc tối, giọng nói lại dịu đi không ít, “Nhưng Định An hầu nói một câu rất có lý, nếu trưởng công chúa của thiên triều ta làm thiếp, quả đúng là một trò khôi hài, không chỉ mất mặt của trẫm, cũng mất mặt người Đại Yến ta
Truyền ý chỉ của trẫm, ban Thanh Hoa trưởng công chúa làm chính thể Định An hầu, phong lên nhất phẩm cao mệnh phu nhân.”
Mắt Trần Đại Ngưu sáng rực, y mừng rỡ dập đầu, như thể mình được được đại xá.
“Đa tạ bệ hạ tác thành...” Y còn chưa nói xong, Triệu Miên Trạch đã cau mày, nói tiếp: “Nhưng hôn sự của Văn Giai công chúa là do chính miệng thái thượng hoàng đồng ý, trẫm mới tiếp quản triều chính không thể làm trái dụng tâm của người
Vì thế hôn sự của Văn Giai công chúa và Định An hầu không thể hủy bỏ, ban Văn Giai công chúa làm bình thể Định An hầu.”
Theo luật hôn nhân trong “luật Đại Yến”, không thể làm trái chế độ một vợ một chồng
Cũng tức là trên luật pháp không có cách nói bình thể
Sở dĩ gọi là “bình thế”, chẳng qua chỉ là gắn một cái mác quang minh chính đại, suy cho cùng cũng chỉ là một thiếp thất, vào đến hầu phủ, gặp chủ mẫu vẫn phải hành lễ
Xưng hô cho hay ho một chút, không đắc tội nước Cao Thương mà thôi.
“Bệ hạ...” Trần Đại Ngưu ngẩng đầu trợn mắt, dáng vẻ trông vẫn không tình nguyện, nhưng Triệu Miên Trạch vội vàng ngắt lời y, cau mày, khẽ phất ống tay áo thêu hình rồng vàng năm ngón.
“Định An hầu không cần nói gì thêm, chuyện này do trẫm làm chủ.”
Đối với Triệu Miên Trạch mà nói, một cuộc ban hôn, không phải vì Trần Đại Ngưu, mà là giới hạn hắn ta có thể làm được vì Thanh Hoa
Phải biết rằng, thái thượng hoàng đã ra ý chỉ liên hôn giữa Đại Yến và nước Cao Thưởng, đường đường là nước lớn không thể nói một đằng làm một nẻo
Một vị trí bình thế tuy giảm địa vị của Văn Giai công chúa, nhưng may mà có thể lấy lý do trưởng công chúa thiên triều không thể làm thiếp, nếu ngay cả chuyện liên hồn cũng bội ước, thì chẳng khác gì Đại Yến tự tát vào mặt mình.
Trần Đại Ngưu thấy mặt mày hắn ta trở nên nặng nề
Y vẫn còn muốn nói nữa, nhưng lại lướt thấy khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tổn
Y giật mình, nuốt lại những lời vừa mới đến bên miệng, không thể không quỳ xuống nhận chỉ ta on.
Ra khỏi điện Phụng Thiên, văn võ bá quan cùng xuất cung
Trần Đại Ngưu nhìn xung quanh, đi đến bên cạnh Triệu Tôn, sóng vai với hắn, trên mặt vẫn còn phủ một tầng mây đen u ám
“Đại lão gia như ta, ngay cả chuyện cưới vợ mà cũng không thể làm chủ được, đúng là đồ yếu đuối
Ông đây thật sự không muốn làm hầu gia phế vật này nữa, còn không bằng dẫn vợ ta về quê trồng ruộng, bà nội nó...”
/1583
|