Triệu Tôn như thể không muốn trả lời nàng, tự dùng sợi dây thừng cắt được từ trên người nàng thắt lại thành các nút chết, buộc vào quan tài, rồi mới kéo đầu còn lại của dây thừng, một tay2lại ôm chặt eo nàng, đôi giày đen cao quý đạp lên quan tài, mượn lực nhảy lên bờ, sau đó lại kéo dây thừng, lôi quan tài lên bờ.
Hạ Sơ Thất nhìn hắn làm mọi việc thì thấy bội phục.
Người8này tâm tư kín đáo, xem ra thật sự không thể coi thường Vương gia phong kiến được. Hạ Sơ Thất bị lạnh, hắt hơi một cái, đến gần hắn trêu ghẹo:
“Ngươi vừa dùng khinh công đấy à? Nhưng khoảng cách6hơi gần thì phải nhỉ?”
Tấn Vương gia kéo quan tài, mặt không biến sắc đi lên triền núi, không thèm trả lời. Hạ Sơ Thất đi sát theo sau hắn, khoa tay múa chân, “A ha, ngươi cũng đừng nản chí,3rảnh rỗi thì luyện nhiều một chút là được, sau này nhất định có thể bay nhảy như chim vậy, ta tin ngươi.”
“Câm miệng, mười lượng!” Triệu Tôn bỗng nhiên dừng bước, quay phắt đầu lại. Hạ Sơ Thất liếc nhìn5hắn, cười thầm trong lòng.
Xem ra tên này ghét ồn ào. Chiều này có ích, lại còn kiếm được tiền nữa. Nghĩ vậy, những oán giận thường ngày của nàng cũng bay mất. Nàng huýt sáo, theo sát hắn đi lên cao. Nàng biết, nước lũ càng lúc càng lớn, không biết lượng nước lũ do vỡ đập là bao nhiêu, tối nay hai người phải tìm một nơi cao ráo để nghỉ chân, đợi tới khi nước lũ rút đi thì mới nghĩ cách khác.
Triệu Tôn đi rất nhanh, Hạ Sơ Thất chạy bước nhỏ theo sau lưng hắn, chăm chú nhìn bóng lưng hắn.
Mái tóc dài ướt nước cột lại bằng mũ ngọc màu đen, áo choàng đen tuyền cũng thấm đẫm nước, nhưng bước chân hắn vẫn mạnh mẽ ổn định, không nhanh không chậm, phong thái uy nghiêm, dù là đang ở trong trường hợp xui xẻo thế này vẫn vô cùng cao quý. Hạ Sơ Thất nhìn thấy mà miệng đắng lưỡi khô, cảm thấy suy nghĩ thuần khiết của bản thân bắt đầu phát triển theo hướng không biết xấu hổ.
“Khụ!” Nàng ho một tiếng. Hắn không nhìn nàng lấy một cái. Nàng lại khụ thêm mấy tiếng, chỉ vào miệng mình.
Một người không có chuyện gì mà cứ ho khan sẽ càng khiến người ta tức hơn. Đến khi nàng ho khan lần thứ năm, cuối cùng hắn cũng nói:
“Nói đi, không trừ mất mười lượng đâu.”
Hạ Sơ Thất cười ha ha, “Ta chỉ đợi những lời này của ngươi thôi.”
Triệu Tồn hoài nghi nhìn nàng. Hạ Sơ Thất chống nạnh, nhón chân, hếch đầu, vẻ mặt bỉ ổi, “Gia, ta muốn đi đại tiện.”
Triệu Tôn không thèm nhìn nàng, “Còn muốn gia giúp ngươi sao?” Nàng xòe tay ra, cười càng bỉ ổi hơn, “Không có giấy, cho mượn khăn của người dùng chút.” Triệu Tôn là một người thích sạch sẽ, trên người lúc nào cũng có khăn do Nguyệt Dục chuẩn bị. Trên khăn có mùi hương thoang thoảng giống như mùi trên người hắn, rất thơm. Dù hắn không muốn, nhưng vì không chịu nổi nàng cứ mè nheo nên đành phải đưa ra. Hạ Sơ Thất thoải mái tìm một nơi kín đáo để giải quyết vấn đề cá nhân, rồi mới chạy đuổi theo hắn.
“Đông Phương Thanh Huyền là cái tên rùa đen khốn kiếp, mặt người dạ thú. Ta mà gặp hắn thì sẽ lột da, rút gân, lấy dạ dày hắn làm bánh mì cho Đại Điểu nhà ngươi ăn...”
Nàng phải thừa nhận năng lực chống tạp âm của Triệu Tôn rất mạnh. Thời gian sau đó, dù nàng có nói gì thì hắn cũng không dùng bạc để khiến nàng im miệng nữa. Chẳng lẽ mười lượng kia là vì nàng nhắc đến thái tử phi, đụng chạm tới hắn?
Trong lòng nhói lên một cách khó hiểu, nàng mắng chửi Đông Phương Thanh Huyền cả một đường, hắn chỉ im lặng không nói gì. Đến khi hai người tìm được một chỗ có thể nghỉ chân tạm thời trên sườn núi, hắn mới ngừng lại nhìn nàng, thản nhiên nói:
“Nếu thông minh, ngươi nên bớt chọc vào hắn ta đi.”
“Là ta muốn chọc vào hắn ta chắc? Lạ thật! Rõ ràng là hắn nhắm vào ta mà!”
Triệu Tôn không trả lời, đi thẳng vào cái khe bị lõm vào, nó nhỏ đến mức không thể gọi là hang núi. Hắn nhìn xung quanh, tìm thấy một nhúm cỏ khô trong góc, lấy dao đánh lửa ra nhóm lửa lên, rồi mới lười biếng tùy ý hỏi bằng giọng trầm thấp, “Vì sao hắn phải nhằm vào ngươi?”
Hạ Sơ Thất dời mắt, không tiện trả lời thẳng.
“Sao ta biết được? Có lẽ là ta đẹp quá chăng. Haiz, xưa nay hồng nhan bạc mệnh mà. Giống như ngươi hôm nay, tức giận không phải cũng vì hồng nhan là ta sao?”
Triệu Tôn giơ cây đuốc được làm từ cỏ khô lên, hơi cúi đầu, vẫn không nhúc nhích mà cau mày nhìn nàng: “Sở Thất, mặt của ngươi...”.
Hạ Sơ Thất gần như vô thức che mặt và trán, trái tim thót lên tới tận họng.
“Mặt ta làm sao?”
Triệu Tôn nhíu mày, hừ lạnh, “Da mặt dày quá.” Má! Hù chết nàng. Hạ Sơ Thất vội vàng gạt mấy sợi tóc mái ẩm ướt, thở phào một hơi. Xem ra sáp màu da trên trán nàng không bị trôi đi. Cái tên Triệu Đê Tiện này lúc nào cũng thích nghiêm trang chửi người như thế.
Sơn động nhỏ nhìn giống nơi thợ săn trú lại qua đêm khi đi săn trên núi, ngoài chút củi nhóm lửa ra thì còn có một đống cỏ khổ lớn trải trên một bệ đá cao. Nhưng ngoài tảng đá phong hóa kia ra, toàn bộ sơn động đã bị nước mưa chảy vào ướt hết toàn bộ, không có nơi nào đặt chân. Nói cách khác, hai người sẽ phải ngủ chen chúc trên một phiến đá?
Hạ Sơ Thất liếc trộm hắn, tự hỏi rốt cuộc ai sẽ thiệt thòi hơn.
Triệu Tôn vẫn không nói gì.
Có thể thấy hắn là một cao thủ sinh tồn nơi hoang dã. Không cần nàng làm gì, một mình hắn có thể chồng củi lên, dùng cỏ khô nhóm thành một đống lửa. Lửa cháy cao rồi thì hắn cũng chẳng để ý nàng sẽ ra sao, chỉ cởi áo choàng, nghiêm túc hong khô quần áo. Hạ Sơ Thất không dám cởi quần áo, khoanh tay, ngồi cạnh hắn sưởi ấm.
“Này, ta đói.”
“Chưa ăn cơm?” Hắn liếc sang, lạnh lùng hỏi. Hạ Sơ Thất than khổ một chút, hai mắt sắp cháy lên rồi, “Đông Phương Thanh Huyền là đồ biến thái, không cho ta ăn uống, nói ta ăn uống thì động một chút sẽ đi ngoài. Haiz, đúng rồi, ngươi có phát hiện ký hiệu mà ta để lại không?” “Ừ.” Triệu Tôn đáp, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lật áo bào, lấy ký hiệu đầu tiên mà nàng để lại ra, ném cho nàng, “Bịt mắt của ngươi.” “Khụ khụ!”
Hạ Sơ Thất suýt thì chết vì sặc nước miếng.
Lần này không cần hắn nói, nàng cũng chủ động ngậm miệng lại.
Ngày đó, trước khi đi, nàng không biết Đông Phương Thanh Huyền sẽ đưa nàng đi đâu, lại nghĩ nhỡ Trần Cảnh đi tìm thì cũng có thể xác định khoảng vị trí. Vì vậy, ngoài bỏ lại quần lót đỏ dưới đệm để cố ý cho Đông Phương Thanh Huyền phát hiện, nàng còn vứt một cái “bịt mắt” ra sau cái bộ.
Nàng cũng không ôm hi vọng gì nhiều, ai ngờ Triệu Tôn lại tìm ra thật. Năng lực trinh sát quả thực quá cao! Hạ Sơ Thất cảm khái một chút, bỏ cái áo lót đó vào trong bao quần áo của mình, nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú dưới ánh lửa, lại ho một tiếng rồi cười nói: “Thật ra, nó không phải là bịt mắt, cũng không phải vũ khí gì. Ta chọc người chơi thôi.”
“À? Vậy nó là cái gì?” Triệu Tốn nhìn sang, nghiêm túc hỏi, khiến Hạ Sơ Thất muốn đùa hắn một chút cũng cảm thấy quá bỉ ổi, “Ha ha ha, gia, trong tình cảnh này thì không nên bàn về thứ đó.”
Triệu Tôn “à” một tiếng, lười biếng lật mặt kia áo choàng của hắn, nói, “Gia cũng chỉ chọc người chơi thôi.”
“Hả?” Thì ra tên này vẫn luôn biết rồi sao?
Hạ Sơ Thất trợn tròn mắt. Triệu Tôn lẳng lặng nhìn nàng, không nói tiếp, cũng không tỏ thái độ gì.
Nàng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn nhíu mày, dứt khoát quay đầu đi, không cho nàng nhìn mặt hắn nữa.
Hạ Sơ Thất chớp mắt, trừng qua trừng lại mấy lần, nhưng hắn lại chẳng thèm đáp lại, khiến một mình nàng cảm thấy nhàm chán. Hạ Sơ Thất chống cằm ngồi nghĩ một lát, đột nhiên nói, “Này, ngươi không thấy trận lũ này đến quá kỳ lạ sao?”
Triệu Tôn nhìn nàng, ánh mắt hơi ngạc nhiên, sau đó mới từ từ nói, “Thượng du thôn Kim Sa là hệ thống để điều lớn nhất của đất Thục, được gọi là đập Tiền Giang.” Nói chuyện với hắn phí sức hơn với người bình thường nhiều. May mà Hạ Sơ Thất đủ thông minh, vừa nghe đã hiểu được ý của hắn. Nếu như nàng không đoán lầm, trận lũ này xảy ra vì đập Tiền Giang bị vỡ, hoặc là do lũ quét. Nhưng rốt cuộc là do con người, hay chỉ là ngoài ý muốn? Nghĩ vậy, Hạ Sơ Thất giật mình hỏi, “Có phải do Đông Phương Thanh Huyền làm không?”
“Không biết.” Triệu Tôn thản nhiên trả lời.
“Nhất định là hắn, tên khốn đó chuyện xấu gì cũng có thể làm được.” Nghĩ đến những khổ đau phải chịu ở chỗ Đông Phương Thanh Huyền, Hạ Sơ Thất chỉ muốn giết chết hắn ta, đương nhiên là một lòng một dạ muốn đổ hết trách nhiệm lên người hắn, “Ta nói này, điện hạ, dựa theo luật Đại Yến" của các ngươi thì tội phóng hỏa, tội giết người, tội gây lũ lụt... sẽ bị giam mấy năm?”
Động tác ho quần áo của Triệu Tôn cuối cùng cũng dừng lại. Hắn suy tư một chút rồi bắt lỗi chữ trong lời nàng, “Ngươi là người nước nào?”
“Ta...” Hạ Sơ Thất phát hiện ra sơ hở trong lời nói của mình, che miệng, lẩm bẩm, “Ta là người Trung Quốc.”
“Trung Quốc? Là nước ở nơi nào?” Để tránh bị người khác coi là quái vật mà tra khảo, Hạ Sơ Thất trợn tròn mắt, cười phá lên, “Ngươi tin thật? Chẳng phải ta đã nói rồi sao. Ta là người thôn Lưu Niên, huyện Thanh Cương, phủ Cẩm Thành, triều Đại Yến.” Triệu Tôn im lặng một lát rồi lại quay đầu đi, không muốn hỏi nữa. Hạ Sơ Thất thở hắt ra, mệt mỏi hỏi, “Này, trên người ngươi có gì ăn không?” Hắn thản nhiên trả lời: “Không.” Hạ Sơ Thất xoa đôi bàn tay, ôm lấy cơ thể bé nhỏ tội nghiệp của mình, “Đại ca, đại gia, đại hiệp, đại chủ tử... Ta vừa lạnh vừa đói, chết đói rồi thì ai làm việc cho ngươi, có phải không? Ngươi nên lo lắng về lâu về dài chứ.”
Liếc đôi mắt u ám sang nhìn nàng, Triệu Tôn nhíu mày, “Chờ ở đây, trong lửa!”
Nói rồi, hắn khoác thêm áo khoác, đi nhanh ra ngoài động.
Hạ Sơ Thất thè lưỡi với bóng lưng hắn, cười như không cười kêu lên, “Gia, lát nữa ngài vào thì nhớ kêu một tiếng nhé, ta muốn cởi quần áo để hong khô...”
Hạ Sơ Thất nhìn hắn làm mọi việc thì thấy bội phục.
Người8này tâm tư kín đáo, xem ra thật sự không thể coi thường Vương gia phong kiến được. Hạ Sơ Thất bị lạnh, hắt hơi một cái, đến gần hắn trêu ghẹo:
“Ngươi vừa dùng khinh công đấy à? Nhưng khoảng cách6hơi gần thì phải nhỉ?”
Tấn Vương gia kéo quan tài, mặt không biến sắc đi lên triền núi, không thèm trả lời. Hạ Sơ Thất đi sát theo sau hắn, khoa tay múa chân, “A ha, ngươi cũng đừng nản chí,3rảnh rỗi thì luyện nhiều một chút là được, sau này nhất định có thể bay nhảy như chim vậy, ta tin ngươi.”
“Câm miệng, mười lượng!” Triệu Tôn bỗng nhiên dừng bước, quay phắt đầu lại. Hạ Sơ Thất liếc nhìn5hắn, cười thầm trong lòng.
Xem ra tên này ghét ồn ào. Chiều này có ích, lại còn kiếm được tiền nữa. Nghĩ vậy, những oán giận thường ngày của nàng cũng bay mất. Nàng huýt sáo, theo sát hắn đi lên cao. Nàng biết, nước lũ càng lúc càng lớn, không biết lượng nước lũ do vỡ đập là bao nhiêu, tối nay hai người phải tìm một nơi cao ráo để nghỉ chân, đợi tới khi nước lũ rút đi thì mới nghĩ cách khác.
Triệu Tôn đi rất nhanh, Hạ Sơ Thất chạy bước nhỏ theo sau lưng hắn, chăm chú nhìn bóng lưng hắn.
Mái tóc dài ướt nước cột lại bằng mũ ngọc màu đen, áo choàng đen tuyền cũng thấm đẫm nước, nhưng bước chân hắn vẫn mạnh mẽ ổn định, không nhanh không chậm, phong thái uy nghiêm, dù là đang ở trong trường hợp xui xẻo thế này vẫn vô cùng cao quý. Hạ Sơ Thất nhìn thấy mà miệng đắng lưỡi khô, cảm thấy suy nghĩ thuần khiết của bản thân bắt đầu phát triển theo hướng không biết xấu hổ.
“Khụ!” Nàng ho một tiếng. Hắn không nhìn nàng lấy một cái. Nàng lại khụ thêm mấy tiếng, chỉ vào miệng mình.
Một người không có chuyện gì mà cứ ho khan sẽ càng khiến người ta tức hơn. Đến khi nàng ho khan lần thứ năm, cuối cùng hắn cũng nói:
“Nói đi, không trừ mất mười lượng đâu.”
Hạ Sơ Thất cười ha ha, “Ta chỉ đợi những lời này của ngươi thôi.”
Triệu Tồn hoài nghi nhìn nàng. Hạ Sơ Thất chống nạnh, nhón chân, hếch đầu, vẻ mặt bỉ ổi, “Gia, ta muốn đi đại tiện.”
Triệu Tôn không thèm nhìn nàng, “Còn muốn gia giúp ngươi sao?” Nàng xòe tay ra, cười càng bỉ ổi hơn, “Không có giấy, cho mượn khăn của người dùng chút.” Triệu Tôn là một người thích sạch sẽ, trên người lúc nào cũng có khăn do Nguyệt Dục chuẩn bị. Trên khăn có mùi hương thoang thoảng giống như mùi trên người hắn, rất thơm. Dù hắn không muốn, nhưng vì không chịu nổi nàng cứ mè nheo nên đành phải đưa ra. Hạ Sơ Thất thoải mái tìm một nơi kín đáo để giải quyết vấn đề cá nhân, rồi mới chạy đuổi theo hắn.
“Đông Phương Thanh Huyền là cái tên rùa đen khốn kiếp, mặt người dạ thú. Ta mà gặp hắn thì sẽ lột da, rút gân, lấy dạ dày hắn làm bánh mì cho Đại Điểu nhà ngươi ăn...”
Nàng phải thừa nhận năng lực chống tạp âm của Triệu Tôn rất mạnh. Thời gian sau đó, dù nàng có nói gì thì hắn cũng không dùng bạc để khiến nàng im miệng nữa. Chẳng lẽ mười lượng kia là vì nàng nhắc đến thái tử phi, đụng chạm tới hắn?
Trong lòng nhói lên một cách khó hiểu, nàng mắng chửi Đông Phương Thanh Huyền cả một đường, hắn chỉ im lặng không nói gì. Đến khi hai người tìm được một chỗ có thể nghỉ chân tạm thời trên sườn núi, hắn mới ngừng lại nhìn nàng, thản nhiên nói:
“Nếu thông minh, ngươi nên bớt chọc vào hắn ta đi.”
“Là ta muốn chọc vào hắn ta chắc? Lạ thật! Rõ ràng là hắn nhắm vào ta mà!”
Triệu Tôn không trả lời, đi thẳng vào cái khe bị lõm vào, nó nhỏ đến mức không thể gọi là hang núi. Hắn nhìn xung quanh, tìm thấy một nhúm cỏ khô trong góc, lấy dao đánh lửa ra nhóm lửa lên, rồi mới lười biếng tùy ý hỏi bằng giọng trầm thấp, “Vì sao hắn phải nhằm vào ngươi?”
Hạ Sơ Thất dời mắt, không tiện trả lời thẳng.
“Sao ta biết được? Có lẽ là ta đẹp quá chăng. Haiz, xưa nay hồng nhan bạc mệnh mà. Giống như ngươi hôm nay, tức giận không phải cũng vì hồng nhan là ta sao?”
Triệu Tôn giơ cây đuốc được làm từ cỏ khô lên, hơi cúi đầu, vẫn không nhúc nhích mà cau mày nhìn nàng: “Sở Thất, mặt của ngươi...”.
Hạ Sơ Thất gần như vô thức che mặt và trán, trái tim thót lên tới tận họng.
“Mặt ta làm sao?”
Triệu Tôn nhíu mày, hừ lạnh, “Da mặt dày quá.” Má! Hù chết nàng. Hạ Sơ Thất vội vàng gạt mấy sợi tóc mái ẩm ướt, thở phào một hơi. Xem ra sáp màu da trên trán nàng không bị trôi đi. Cái tên Triệu Đê Tiện này lúc nào cũng thích nghiêm trang chửi người như thế.
Sơn động nhỏ nhìn giống nơi thợ săn trú lại qua đêm khi đi săn trên núi, ngoài chút củi nhóm lửa ra thì còn có một đống cỏ khổ lớn trải trên một bệ đá cao. Nhưng ngoài tảng đá phong hóa kia ra, toàn bộ sơn động đã bị nước mưa chảy vào ướt hết toàn bộ, không có nơi nào đặt chân. Nói cách khác, hai người sẽ phải ngủ chen chúc trên một phiến đá?
Hạ Sơ Thất liếc trộm hắn, tự hỏi rốt cuộc ai sẽ thiệt thòi hơn.
Triệu Tôn vẫn không nói gì.
Có thể thấy hắn là một cao thủ sinh tồn nơi hoang dã. Không cần nàng làm gì, một mình hắn có thể chồng củi lên, dùng cỏ khô nhóm thành một đống lửa. Lửa cháy cao rồi thì hắn cũng chẳng để ý nàng sẽ ra sao, chỉ cởi áo choàng, nghiêm túc hong khô quần áo. Hạ Sơ Thất không dám cởi quần áo, khoanh tay, ngồi cạnh hắn sưởi ấm.
“Này, ta đói.”
“Chưa ăn cơm?” Hắn liếc sang, lạnh lùng hỏi. Hạ Sơ Thất than khổ một chút, hai mắt sắp cháy lên rồi, “Đông Phương Thanh Huyền là đồ biến thái, không cho ta ăn uống, nói ta ăn uống thì động một chút sẽ đi ngoài. Haiz, đúng rồi, ngươi có phát hiện ký hiệu mà ta để lại không?” “Ừ.” Triệu Tôn đáp, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lật áo bào, lấy ký hiệu đầu tiên mà nàng để lại ra, ném cho nàng, “Bịt mắt của ngươi.” “Khụ khụ!”
Hạ Sơ Thất suýt thì chết vì sặc nước miếng.
Lần này không cần hắn nói, nàng cũng chủ động ngậm miệng lại.
Ngày đó, trước khi đi, nàng không biết Đông Phương Thanh Huyền sẽ đưa nàng đi đâu, lại nghĩ nhỡ Trần Cảnh đi tìm thì cũng có thể xác định khoảng vị trí. Vì vậy, ngoài bỏ lại quần lót đỏ dưới đệm để cố ý cho Đông Phương Thanh Huyền phát hiện, nàng còn vứt một cái “bịt mắt” ra sau cái bộ.
Nàng cũng không ôm hi vọng gì nhiều, ai ngờ Triệu Tôn lại tìm ra thật. Năng lực trinh sát quả thực quá cao! Hạ Sơ Thất cảm khái một chút, bỏ cái áo lót đó vào trong bao quần áo của mình, nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú dưới ánh lửa, lại ho một tiếng rồi cười nói: “Thật ra, nó không phải là bịt mắt, cũng không phải vũ khí gì. Ta chọc người chơi thôi.”
“À? Vậy nó là cái gì?” Triệu Tốn nhìn sang, nghiêm túc hỏi, khiến Hạ Sơ Thất muốn đùa hắn một chút cũng cảm thấy quá bỉ ổi, “Ha ha ha, gia, trong tình cảnh này thì không nên bàn về thứ đó.”
Triệu Tôn “à” một tiếng, lười biếng lật mặt kia áo choàng của hắn, nói, “Gia cũng chỉ chọc người chơi thôi.”
“Hả?” Thì ra tên này vẫn luôn biết rồi sao?
Hạ Sơ Thất trợn tròn mắt. Triệu Tôn lẳng lặng nhìn nàng, không nói tiếp, cũng không tỏ thái độ gì.
Nàng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn nhíu mày, dứt khoát quay đầu đi, không cho nàng nhìn mặt hắn nữa.
Hạ Sơ Thất chớp mắt, trừng qua trừng lại mấy lần, nhưng hắn lại chẳng thèm đáp lại, khiến một mình nàng cảm thấy nhàm chán. Hạ Sơ Thất chống cằm ngồi nghĩ một lát, đột nhiên nói, “Này, ngươi không thấy trận lũ này đến quá kỳ lạ sao?”
Triệu Tôn nhìn nàng, ánh mắt hơi ngạc nhiên, sau đó mới từ từ nói, “Thượng du thôn Kim Sa là hệ thống để điều lớn nhất của đất Thục, được gọi là đập Tiền Giang.” Nói chuyện với hắn phí sức hơn với người bình thường nhiều. May mà Hạ Sơ Thất đủ thông minh, vừa nghe đã hiểu được ý của hắn. Nếu như nàng không đoán lầm, trận lũ này xảy ra vì đập Tiền Giang bị vỡ, hoặc là do lũ quét. Nhưng rốt cuộc là do con người, hay chỉ là ngoài ý muốn? Nghĩ vậy, Hạ Sơ Thất giật mình hỏi, “Có phải do Đông Phương Thanh Huyền làm không?”
“Không biết.” Triệu Tôn thản nhiên trả lời.
“Nhất định là hắn, tên khốn đó chuyện xấu gì cũng có thể làm được.” Nghĩ đến những khổ đau phải chịu ở chỗ Đông Phương Thanh Huyền, Hạ Sơ Thất chỉ muốn giết chết hắn ta, đương nhiên là một lòng một dạ muốn đổ hết trách nhiệm lên người hắn, “Ta nói này, điện hạ, dựa theo luật Đại Yến" của các ngươi thì tội phóng hỏa, tội giết người, tội gây lũ lụt... sẽ bị giam mấy năm?”
Động tác ho quần áo của Triệu Tôn cuối cùng cũng dừng lại. Hắn suy tư một chút rồi bắt lỗi chữ trong lời nàng, “Ngươi là người nước nào?”
“Ta...” Hạ Sơ Thất phát hiện ra sơ hở trong lời nói của mình, che miệng, lẩm bẩm, “Ta là người Trung Quốc.”
“Trung Quốc? Là nước ở nơi nào?” Để tránh bị người khác coi là quái vật mà tra khảo, Hạ Sơ Thất trợn tròn mắt, cười phá lên, “Ngươi tin thật? Chẳng phải ta đã nói rồi sao. Ta là người thôn Lưu Niên, huyện Thanh Cương, phủ Cẩm Thành, triều Đại Yến.” Triệu Tôn im lặng một lát rồi lại quay đầu đi, không muốn hỏi nữa. Hạ Sơ Thất thở hắt ra, mệt mỏi hỏi, “Này, trên người ngươi có gì ăn không?” Hắn thản nhiên trả lời: “Không.” Hạ Sơ Thất xoa đôi bàn tay, ôm lấy cơ thể bé nhỏ tội nghiệp của mình, “Đại ca, đại gia, đại hiệp, đại chủ tử... Ta vừa lạnh vừa đói, chết đói rồi thì ai làm việc cho ngươi, có phải không? Ngươi nên lo lắng về lâu về dài chứ.”
Liếc đôi mắt u ám sang nhìn nàng, Triệu Tôn nhíu mày, “Chờ ở đây, trong lửa!”
Nói rồi, hắn khoác thêm áo khoác, đi nhanh ra ngoài động.
Hạ Sơ Thất thè lưỡi với bóng lưng hắn, cười như không cười kêu lên, “Gia, lát nữa ngài vào thì nhớ kêu một tiếng nhé, ta muốn cởi quần áo để hong khô...”
/1583
|