*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bệ hạ, lão thần có một chuyện muốn khởi tấu.” Đột nhiên có một tiếng nói to, phá vỡ bầu không khí trong bữa tiệc. Sau đó, một ông lão có gương mặt chính trực, mặc quan bào nhất phẩm, ước chừng năm mươi tuổi đi ra khỏi ghế, quỳ xuống rồi nói với Hồng Thái để đang ngồi trên thượng vị, “Hôm nay bệ hạ tìm lại được Hoàng trưởng tốn, đây là đại hỉ của nước ta. Lão thần rất vui vẻ, nhưng lại nghĩ đến nhà mình phạm vào một chuyện sai lầm... như nghẹn ở cổ họng, không nói ra được thì không thoải mái.”
Ánh mắt Hồng Thái đế vẫn mang theo ý vui vẻ nhìn vào người kia, cười ha ha một tiếng. “Thành quốc công miễn lễ, hôm nay quân thần chúng ta cùng dự tiệc, không cần giữ lễ tiết như thế, có việc gì cứ ngồi xuống mà nói.”
Người ở triều Đại Yến có thể được phong làm “Công”, thì trên cơ bản đều là người trên chiến trường lập được nhiều công lao, dùng máu tươi để đạt được. Trừ điều đó ra, lớn hơn công cũng chỉ có phong hầu phong bá mà thôi. Nhưng vị Thành quốc công Nguyên Hồng Trù này tuy là người có công lao rất lớn, nhưng trời sinh tính không màng danh lợi, uy vọng trong triều tuy cao, nhưng chưa từng kết bè kết cánh, nên luôn được lòng của Hồng Thái để.
Hoàng để nói ông đứng dậy, ông lại không đứng dậy, vẫn cố chấp quỳ trên mặt đất.
“Bệ hạ, lão thần phạm vào tội khi quân, lão thần không dám đứng lên.” Hồng Thái để “ổ” nhẹ một tiếng, rồi lạnh lùng nhìn ông ta, “Ngươi nói trẫm nghe xem.”
Nguyên Hồng Trù lau đôi mắt già, rồi lại dập đầu nói: “Mười sáu năm trước, lão thần phụng mệnh tiến về Liêu Đông, từng gặp được một nữ tử dung mạo xinh đẹp, vốn muốn nạp làm cơ thiếp, nhưng nữ tử kia tâm tính cao ngạo. Lão thần dưới cơn nóng giận đã cưỡng bức nàng ta, sau đó khải hoàn hồi triều, nhưng lại vứt bỏ nàng không để ý tới. Không ngờ, khi lão thần đi, nàng ta đã có thai, sinh hạ cho lão thần một người con gái... Nàng không được gia tộc chấp nhận nên đã dẫn theo con thơ ăn xin mà sống, lưu lạc đến phủ Cẩm Thành, buồn bực sầu não mà chết, chôn ở trong chùa Phổ Chiểu. Con gái đáng thương của lão thần kia, tuổi còn nhỏ đã phải chịu nhiều đau khổ, nhưng may mắn gặp được pháp sư Đạo Thường, được pháp sư siêu độ cho thân nương, không khéo mà biết được đoạn nghiệt duyên này, lúc này mới đưa con gái đáng thương của lão thần vào kinh thành gặp lão thần.”
Thật là một câu chuyện được xếp đặt còn đặc sắc hơn cả bình thường. Trong lòng Hạ Sơ Thất lại run rẩy không thôi. Lại là Đạo Thường, lại là phủ Cẩm Thành, lại là chùa Phổ Chiểu. Có cần trùng hợp như vậy không?
Trong nội tâm nàng có chút nghi ngờ, nhưng Hồng Thái để lại cảm khái một chút, vuốt râu mà cười. “Nếu nói như thế thì đó là đại hỷ chứ, sao ái khanh lại nói là khi quân?”. Sắc mặt Thành quốc công có chút quẫn bách, cúi đầu cụp mắt, “Lão thần có thể thiếp đông đảo, nhưng đều không mang thai, nên mới được bệ hạ ban ân, để cho lão thần nhận Hữu Nhi làm con thừa tự cho lão thần sau này. Bây giờ sau một lần phong lưu bên ngoài, lão thần lại có một đứa con gái, như thể chẳng phải là phạm tội khi quân hay sao? Lão thần rất sợ hãi, xin bệ hạ hãy trách phạt.”
Hồng Thái để cười ha ha, hôm nay ông ta tìm lại được Hoàng trưởng tôn nên tâm trạng rất tốt, sai Thôi Anh Đạt gọi Đạo Thường hòa thượng đến hỏi, rất nhanh, một thân ảnh màu đen xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Quả nhiên, Đạo Thường hòa thượng trả lời không khác chút nào với Thành quốc công. Hồng Thái để nghe xong thì rất vui vẻ, sao lại còn so đo chuyện này chứ?
“Thôi thôi, ái khanh, đây là chuyện vui, chuyện vui đấy! Hôm nay là ngày đại hỷ của trẫm, cũng là ngày đại hỷ của ngươi. Tới đây, tới kính trẫm một chén rượu nhạt, việc này coi như bỏ qua đi.”
“Lão thần đa tạ bệ hạ thông cảm.” Nguyên Hồng Trù với một cái, nhưng lại không tới mời rượu mà tiếp tục quỳ trên mặt đất nói: “Bệ hạ, lão thần còn có một yêu cầu quá đáng, mong bệ hạ ân chuẩn.”
“À, ngươi nói nghe xem.”
“Bệ hạ, nữ nhi kia của lão thần đã mười sáu, tính nết cũng vô cùng tốt, xinh đẹp thông minh, đã đến tuổi hứa hôn, lão thần muốn xin bệ hạ ban hôn...”
“Bạn hôn?” Lão Hoàng đế nheo mắt lại, “Ái khanh muốn gả lệnh ái cho người nào?” Trong số rất nhiều hoàng tử của Hồng Thái đế, chưa đại hôn chỉ có một người. Hầu như là một phản xạ có điều kiện, trái tim Hạ Sơ Thất đã nhắc đến cổ họng. Mọi người cũng giống như nàng, ánh mắt đều nhao nhao nhìn về phía Nguyên Hồng Trù. Ông ta đúng thật là nhìn về phía Triệu Tôn đang có vẻ mặt không thay đổi ngồi ngay ngắn tại chỗ, chắp tay mà bái. “Lão thần muốn thỉnh cầu bệ hạ ban hôn cho tiểu nữ của thần với Tấn Vương gia.”
Trên bữa tiệc lập tức yên tĩnh trở lại, hầu như có thể nghe được tiếng kim rơi. Ai cũng biết Tần Vương được ban hôn ba lần, liền chết ba người. Nhất là con gái của Tổng gia, Chương Liệt Hầu, còn chưa đợi được đến lúc ban hôn đã chết bất đắc kỳ tử, đó cũng là chuyện mà ai cũng biết. Bây giờ vị Thành quốc công Nguyễn Hồng Trù này vừa mới tìm được ái nữ về, thế mà lại dám xin ý chỉ ban hôn cho Tấn Vương gia, đây là có ý gì?
Trong lòng mọi người đều vô cùng kinh sợ, ngay cả sắc mặt Hồng Thái để đang nở nụ cười cũng trầm xuống. Cũng không biết ông ta đang cân nhắc chuyện gì mà lại nhìn về phía Triệu Tôn, rồi nhìn về phía Nguyễn Hồng Trù. “Ái khanh đã nghĩ kỹ chưa?” “Tấn Vương gia là một nam nhân chính trực, nhân phẩm quý giá, lão thần hâm mộ đã lâu. Bây giờ mới mặt dày mày dạn muốn trèo cửa hôn sự này với bệ hạ, mong rằng bệ hạ thành toàn.”
Hồng Thái để không vội đáp ứng, mà một lần nữa nhìn về phía Triệu Tôn, “Lão Thập Cửu, chuyện hôn sự của con luôn bấp bênh, bình thường trẫm cũng không hỏi con cẩn thận rằng con muốn hay không không muốn. Việc hôn sự hôm nay là do Thành quốc công ty mình xin, trong lòng trẫm cũng đồng ý, nhưng hôn nhân là chuyện đại sự, hôm nay trẫm muốn nghe xem ý kiến của con như thế nào.” Trái tim Hạ Sơ Thất đang treo cao, lại rơi xuống. Nàng nghĩ là hắn hẳn là sẽ cự tuyệt thôi nhỉ? Dù sao thì người con gái kia của Thành quốc công, hắn cũng chưa từng gặp mặt bao giờ, sao có thể đồng ý lung tung được? Nhưng sau một cái chớp mắt, một giọng nói cực kỳ trầm thấp và hững hờ, lại như sấm rền trong tai nàng.
“Hôn nhân đại sự do phụ hoàng quyết định.”
Hôn nhân của hoàng tử cho tới bây giờ đều có quan hệ qua lại chặt chẽ giữa chính trị và triều đình, việc thông gia này không hoàn toàn chỉ là một người đàn ông kết hôn với một người phụ nữ, mà tương đương với việc kết minh. Bởi vậy, khi Hồng Thái để sắp xếp chuyện hôn phối cho các con mình, ông ta hầu như chưa bao giờ không suy tính đến vấn đề chính trị. Thành quốc công Nguyên Trù Hồng đương nhiên là một lựa chọn thông gia rất tốt.
Bây giờ, Thành quốc công tự mình xin chỉ, Tấn Vương gia cũng tán thành nói “để phụ hoàng quyết định”, vậy dĩ nhiên đây là một hôn sự làm tất cả mọi người đều vui vẻ. Thế nên, dưới sự gợi ý của Hồng Thái để, lão hòa thượng Đạo Thường xem số mệnh cho Triệu Tôn và vị “Nguyên tiểu thư” của phủ Thành quốc công kia, nói thẳng hai người này là “số mệnh ông trời tác hợp cho”. Hồng Thái để mừng rỡ hạ chỉ tại chỗ, sắc phong con gái của Thành quốc công làm “Cảnh Nghi Quận Chúa”, ban cho Thập Cửu hoàng tử là Tấn Vương Triệu Tôn làm chính phi, chỉ chờ chọn được ngày lành tháng tốt, là có thể tổ chức đại hôn.
Trong lúc nhất thời, toàn trường vang lên tiếng chúc mừng không dứt. Nói gì mà vị Nguyên tiểu thư kia tướng mạo hay tính nết đều cực kỳ xuất chúng, Tấn Vương gia lại là bậc đại trượng phu có tấm lòng rộng mở; trai tài gái sắc hẳn là tuyệt phối; Tần Vương gia đại hồn trước đi phủ Bắc Bình, chắc chắn là đã có thể ôm giai nhân mà đi, để cho bệ hạ và nương nương yên tâm. Từng câu từng câu đều truyền rõ ràng vào trong tai Hạ Sơ Thất.
Tất cả mọi người đều cười nói, nàng cũng bật cười theo. Đúng rồi, vì sao lại không cười chứ? Hôm nay là một ngày đại hỷ mà. Lão Hoàng để tìm lại được Hoàng trưởng tốn “chết yểu” nhiều năm trước của mình, Thành quốc công tìm lại được đứa con gái thất lạc bao năm, con gái của Thành quốc công được ghép đối với con trai của lão Hoàng đế. À, đúng rồi, quan trọng nhất là Tấn Vương điện hạ có được một mối lương duyên xứng đôi, nàng nên mừng cho hắn mới đúng. Khi trên thuyền từ Thanh Cương về kinh sư, khi nàng với hắn làm ước hẹn ba năm cũng đã nói, hắn được phép tự do cưới vợ. Chẳng qua là nếu hắn cưới vợ, ước hẹn ba năm đó tự nhiên sẽ mất hiệu lực. Xem ra, hẳn là hắn không đợi được cái ước hẹn ba năm kia nữa rồi nhỉ? Nàng không nhìn biểu tình của Triệu Tốn. Vì nàng hiểu hắn quá rõ nên mới không cần phải nhìn.
Bởi vì cho dù là khi nào hay nơi nào, bộ dạng của hắn vẫn như là một vầng trăng cô độc, tỏa ra ánh trăng lạnh lùng, xưa nay luôn không bị môi trường bên ngoài ảnh hưởng. Hắn đã đồng ý, đương nhiên là hắn đã có sự chuẩn bị tâm lý, cho tới bây giờ hắn vẫn luôn là một người không để người khác nắm mũi dẫn đi. “Phò mã gia, uống một chén nào?” Một ống tay áo đỏ chót giơ ra trước mặt nàng, những ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc đang cầm một bình rượu. Nàng khẽ ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi mắt phượng tràn ngập tiếu ý của Đông Phương Thanh Huyền. Hoảng hốt lấy lại tinh thần, nàng mới phát hiện, hóa ra không biết từ lúc nào, lão Hoàng đế đã rời khỏi thượng vị, cùng các đại thần đi tới đi lui giao lưu với nhau trong điện. Cũng đúng lúc đó Đông Phương Thanh Huyền lại đứng ở trước mặt nàng --- Xem chuyện cười của nàng.
Nàng nhếch khóe môi lên, rót một ly rượu đầy, nhẹ nhàng cụng ly với hắn ta, “Đại đô đốc, mời.”
“Thất vọng sao?” Đông Phương Thanh Huyền đột nhiên hỏi. Nếu như chưa từng bị vạch trần, nàng có thể giả vờ là không có cảm giác gì, che giấu đi sự đau đớn không ai biết. Nhưng Đông Phương Thanh Huyền không phải là một kẻ tốt lành gì. Hắn ta luôn là một kẻ thích khơi lên vết thương của người khác, rồi nở nụ cười xinh đẹp mà rắc thêm một nắm muối. Một nơi nào đó trong trái tim nàng bị đốt cho đau đớn, những nụ cười của nàng lại càng thêm xán lạn.
“Xưa nay ta không thất vọng vì người nào hay là chuyện gì không xứng đáng.” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Phò mã gia quả nhiên không phải người bình thường.” Hắn ta phất tay áo một cái, ngửa đầu uống cạn chén rượu, nheo đôi mắt xinh đẹp lại, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào nàng, “Một người luôn sống và tình cảm, sao lại luôn ngụy trang thành kẻ vô tình? Phò mã gia, kịch còn chưa diễn xong, chỉ mong sau khi tan kịch, ngươi còn có thể cười vui vẻ như lúc này.”
Kịch còn chưa diễn xong? Ai đang diễn trò, ai lại đang hát hí khúc?
Hạ Sơ Thất còn chưa kịp hỏi cho rõ, Đông Phương Thanh Huyền đã rời đi. Rất nhanh, lão Hoàng đế cũng về tới chỗ ngồi của mình, trên mặt vẫn duy trì vẻ mỉm cười ấm áp dễ chịu. Bỏ đi một thân long bào biểu tượng cho uy nghiêm của đế vương thì ông ta chính là một ông lão hiền hòa. Nhưng ông ta cũng lại là một bậc đế vương sát phạt quyết đoán, hổ mây gọi gió, mặt không đổi sắc.
“Phụ hoàng, nhi thần cũng có một yêu cầu quá đáng.” Ninh Vương Triệu Tích đại khái là đã uống không ít, trên mặt hiện lên vẻ hồng nhuận chếnh choáng, một tay chống lên trên bàn, một tay thì giơ cao chén rượu, thân thể có chút liêu xiêu, bộ dạng này của y đúng là có chút mất lễ nghi, Hồng Thái để thấy thế thì nhíu mày một cái.
“Bệ hạ, lão thần có một chuyện muốn khởi tấu.” Đột nhiên có một tiếng nói to, phá vỡ bầu không khí trong bữa tiệc. Sau đó, một ông lão có gương mặt chính trực, mặc quan bào nhất phẩm, ước chừng năm mươi tuổi đi ra khỏi ghế, quỳ xuống rồi nói với Hồng Thái để đang ngồi trên thượng vị, “Hôm nay bệ hạ tìm lại được Hoàng trưởng tốn, đây là đại hỉ của nước ta. Lão thần rất vui vẻ, nhưng lại nghĩ đến nhà mình phạm vào một chuyện sai lầm... như nghẹn ở cổ họng, không nói ra được thì không thoải mái.”
Ánh mắt Hồng Thái đế vẫn mang theo ý vui vẻ nhìn vào người kia, cười ha ha một tiếng. “Thành quốc công miễn lễ, hôm nay quân thần chúng ta cùng dự tiệc, không cần giữ lễ tiết như thế, có việc gì cứ ngồi xuống mà nói.”
Người ở triều Đại Yến có thể được phong làm “Công”, thì trên cơ bản đều là người trên chiến trường lập được nhiều công lao, dùng máu tươi để đạt được. Trừ điều đó ra, lớn hơn công cũng chỉ có phong hầu phong bá mà thôi. Nhưng vị Thành quốc công Nguyên Hồng Trù này tuy là người có công lao rất lớn, nhưng trời sinh tính không màng danh lợi, uy vọng trong triều tuy cao, nhưng chưa từng kết bè kết cánh, nên luôn được lòng của Hồng Thái để.
Hoàng để nói ông đứng dậy, ông lại không đứng dậy, vẫn cố chấp quỳ trên mặt đất.
“Bệ hạ, lão thần phạm vào tội khi quân, lão thần không dám đứng lên.” Hồng Thái để “ổ” nhẹ một tiếng, rồi lạnh lùng nhìn ông ta, “Ngươi nói trẫm nghe xem.”
Nguyên Hồng Trù lau đôi mắt già, rồi lại dập đầu nói: “Mười sáu năm trước, lão thần phụng mệnh tiến về Liêu Đông, từng gặp được một nữ tử dung mạo xinh đẹp, vốn muốn nạp làm cơ thiếp, nhưng nữ tử kia tâm tính cao ngạo. Lão thần dưới cơn nóng giận đã cưỡng bức nàng ta, sau đó khải hoàn hồi triều, nhưng lại vứt bỏ nàng không để ý tới. Không ngờ, khi lão thần đi, nàng ta đã có thai, sinh hạ cho lão thần một người con gái... Nàng không được gia tộc chấp nhận nên đã dẫn theo con thơ ăn xin mà sống, lưu lạc đến phủ Cẩm Thành, buồn bực sầu não mà chết, chôn ở trong chùa Phổ Chiểu. Con gái đáng thương của lão thần kia, tuổi còn nhỏ đã phải chịu nhiều đau khổ, nhưng may mắn gặp được pháp sư Đạo Thường, được pháp sư siêu độ cho thân nương, không khéo mà biết được đoạn nghiệt duyên này, lúc này mới đưa con gái đáng thương của lão thần vào kinh thành gặp lão thần.”
Thật là một câu chuyện được xếp đặt còn đặc sắc hơn cả bình thường. Trong lòng Hạ Sơ Thất lại run rẩy không thôi. Lại là Đạo Thường, lại là phủ Cẩm Thành, lại là chùa Phổ Chiểu. Có cần trùng hợp như vậy không?
Trong nội tâm nàng có chút nghi ngờ, nhưng Hồng Thái để lại cảm khái một chút, vuốt râu mà cười. “Nếu nói như thế thì đó là đại hỷ chứ, sao ái khanh lại nói là khi quân?”. Sắc mặt Thành quốc công có chút quẫn bách, cúi đầu cụp mắt, “Lão thần có thể thiếp đông đảo, nhưng đều không mang thai, nên mới được bệ hạ ban ân, để cho lão thần nhận Hữu Nhi làm con thừa tự cho lão thần sau này. Bây giờ sau một lần phong lưu bên ngoài, lão thần lại có một đứa con gái, như thể chẳng phải là phạm tội khi quân hay sao? Lão thần rất sợ hãi, xin bệ hạ hãy trách phạt.”
Hồng Thái để cười ha ha, hôm nay ông ta tìm lại được Hoàng trưởng tôn nên tâm trạng rất tốt, sai Thôi Anh Đạt gọi Đạo Thường hòa thượng đến hỏi, rất nhanh, một thân ảnh màu đen xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Quả nhiên, Đạo Thường hòa thượng trả lời không khác chút nào với Thành quốc công. Hồng Thái để nghe xong thì rất vui vẻ, sao lại còn so đo chuyện này chứ?
“Thôi thôi, ái khanh, đây là chuyện vui, chuyện vui đấy! Hôm nay là ngày đại hỷ của trẫm, cũng là ngày đại hỷ của ngươi. Tới đây, tới kính trẫm một chén rượu nhạt, việc này coi như bỏ qua đi.”
“Lão thần đa tạ bệ hạ thông cảm.” Nguyên Hồng Trù với một cái, nhưng lại không tới mời rượu mà tiếp tục quỳ trên mặt đất nói: “Bệ hạ, lão thần còn có một yêu cầu quá đáng, mong bệ hạ ân chuẩn.”
“À, ngươi nói nghe xem.”
“Bệ hạ, nữ nhi kia của lão thần đã mười sáu, tính nết cũng vô cùng tốt, xinh đẹp thông minh, đã đến tuổi hứa hôn, lão thần muốn xin bệ hạ ban hôn...”
“Bạn hôn?” Lão Hoàng đế nheo mắt lại, “Ái khanh muốn gả lệnh ái cho người nào?” Trong số rất nhiều hoàng tử của Hồng Thái đế, chưa đại hôn chỉ có một người. Hầu như là một phản xạ có điều kiện, trái tim Hạ Sơ Thất đã nhắc đến cổ họng. Mọi người cũng giống như nàng, ánh mắt đều nhao nhao nhìn về phía Nguyên Hồng Trù. Ông ta đúng thật là nhìn về phía Triệu Tôn đang có vẻ mặt không thay đổi ngồi ngay ngắn tại chỗ, chắp tay mà bái. “Lão thần muốn thỉnh cầu bệ hạ ban hôn cho tiểu nữ của thần với Tấn Vương gia.”
Trên bữa tiệc lập tức yên tĩnh trở lại, hầu như có thể nghe được tiếng kim rơi. Ai cũng biết Tần Vương được ban hôn ba lần, liền chết ba người. Nhất là con gái của Tổng gia, Chương Liệt Hầu, còn chưa đợi được đến lúc ban hôn đã chết bất đắc kỳ tử, đó cũng là chuyện mà ai cũng biết. Bây giờ vị Thành quốc công Nguyễn Hồng Trù này vừa mới tìm được ái nữ về, thế mà lại dám xin ý chỉ ban hôn cho Tấn Vương gia, đây là có ý gì?
Trong lòng mọi người đều vô cùng kinh sợ, ngay cả sắc mặt Hồng Thái để đang nở nụ cười cũng trầm xuống. Cũng không biết ông ta đang cân nhắc chuyện gì mà lại nhìn về phía Triệu Tôn, rồi nhìn về phía Nguyễn Hồng Trù. “Ái khanh đã nghĩ kỹ chưa?” “Tấn Vương gia là một nam nhân chính trực, nhân phẩm quý giá, lão thần hâm mộ đã lâu. Bây giờ mới mặt dày mày dạn muốn trèo cửa hôn sự này với bệ hạ, mong rằng bệ hạ thành toàn.”
Hồng Thái để không vội đáp ứng, mà một lần nữa nhìn về phía Triệu Tôn, “Lão Thập Cửu, chuyện hôn sự của con luôn bấp bênh, bình thường trẫm cũng không hỏi con cẩn thận rằng con muốn hay không không muốn. Việc hôn sự hôm nay là do Thành quốc công ty mình xin, trong lòng trẫm cũng đồng ý, nhưng hôn nhân là chuyện đại sự, hôm nay trẫm muốn nghe xem ý kiến của con như thế nào.” Trái tim Hạ Sơ Thất đang treo cao, lại rơi xuống. Nàng nghĩ là hắn hẳn là sẽ cự tuyệt thôi nhỉ? Dù sao thì người con gái kia của Thành quốc công, hắn cũng chưa từng gặp mặt bao giờ, sao có thể đồng ý lung tung được? Nhưng sau một cái chớp mắt, một giọng nói cực kỳ trầm thấp và hững hờ, lại như sấm rền trong tai nàng.
“Hôn nhân đại sự do phụ hoàng quyết định.”
Hôn nhân của hoàng tử cho tới bây giờ đều có quan hệ qua lại chặt chẽ giữa chính trị và triều đình, việc thông gia này không hoàn toàn chỉ là một người đàn ông kết hôn với một người phụ nữ, mà tương đương với việc kết minh. Bởi vậy, khi Hồng Thái để sắp xếp chuyện hôn phối cho các con mình, ông ta hầu như chưa bao giờ không suy tính đến vấn đề chính trị. Thành quốc công Nguyên Trù Hồng đương nhiên là một lựa chọn thông gia rất tốt.
Bây giờ, Thành quốc công tự mình xin chỉ, Tấn Vương gia cũng tán thành nói “để phụ hoàng quyết định”, vậy dĩ nhiên đây là một hôn sự làm tất cả mọi người đều vui vẻ. Thế nên, dưới sự gợi ý của Hồng Thái để, lão hòa thượng Đạo Thường xem số mệnh cho Triệu Tôn và vị “Nguyên tiểu thư” của phủ Thành quốc công kia, nói thẳng hai người này là “số mệnh ông trời tác hợp cho”. Hồng Thái để mừng rỡ hạ chỉ tại chỗ, sắc phong con gái của Thành quốc công làm “Cảnh Nghi Quận Chúa”, ban cho Thập Cửu hoàng tử là Tấn Vương Triệu Tôn làm chính phi, chỉ chờ chọn được ngày lành tháng tốt, là có thể tổ chức đại hôn.
Trong lúc nhất thời, toàn trường vang lên tiếng chúc mừng không dứt. Nói gì mà vị Nguyên tiểu thư kia tướng mạo hay tính nết đều cực kỳ xuất chúng, Tấn Vương gia lại là bậc đại trượng phu có tấm lòng rộng mở; trai tài gái sắc hẳn là tuyệt phối; Tần Vương gia đại hồn trước đi phủ Bắc Bình, chắc chắn là đã có thể ôm giai nhân mà đi, để cho bệ hạ và nương nương yên tâm. Từng câu từng câu đều truyền rõ ràng vào trong tai Hạ Sơ Thất.
Tất cả mọi người đều cười nói, nàng cũng bật cười theo. Đúng rồi, vì sao lại không cười chứ? Hôm nay là một ngày đại hỷ mà. Lão Hoàng để tìm lại được Hoàng trưởng tốn “chết yểu” nhiều năm trước của mình, Thành quốc công tìm lại được đứa con gái thất lạc bao năm, con gái của Thành quốc công được ghép đối với con trai của lão Hoàng đế. À, đúng rồi, quan trọng nhất là Tấn Vương điện hạ có được một mối lương duyên xứng đôi, nàng nên mừng cho hắn mới đúng. Khi trên thuyền từ Thanh Cương về kinh sư, khi nàng với hắn làm ước hẹn ba năm cũng đã nói, hắn được phép tự do cưới vợ. Chẳng qua là nếu hắn cưới vợ, ước hẹn ba năm đó tự nhiên sẽ mất hiệu lực. Xem ra, hẳn là hắn không đợi được cái ước hẹn ba năm kia nữa rồi nhỉ? Nàng không nhìn biểu tình của Triệu Tốn. Vì nàng hiểu hắn quá rõ nên mới không cần phải nhìn.
Bởi vì cho dù là khi nào hay nơi nào, bộ dạng của hắn vẫn như là một vầng trăng cô độc, tỏa ra ánh trăng lạnh lùng, xưa nay luôn không bị môi trường bên ngoài ảnh hưởng. Hắn đã đồng ý, đương nhiên là hắn đã có sự chuẩn bị tâm lý, cho tới bây giờ hắn vẫn luôn là một người không để người khác nắm mũi dẫn đi. “Phò mã gia, uống một chén nào?” Một ống tay áo đỏ chót giơ ra trước mặt nàng, những ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc đang cầm một bình rượu. Nàng khẽ ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi mắt phượng tràn ngập tiếu ý của Đông Phương Thanh Huyền. Hoảng hốt lấy lại tinh thần, nàng mới phát hiện, hóa ra không biết từ lúc nào, lão Hoàng đế đã rời khỏi thượng vị, cùng các đại thần đi tới đi lui giao lưu với nhau trong điện. Cũng đúng lúc đó Đông Phương Thanh Huyền lại đứng ở trước mặt nàng --- Xem chuyện cười của nàng.
Nàng nhếch khóe môi lên, rót một ly rượu đầy, nhẹ nhàng cụng ly với hắn ta, “Đại đô đốc, mời.”
“Thất vọng sao?” Đông Phương Thanh Huyền đột nhiên hỏi. Nếu như chưa từng bị vạch trần, nàng có thể giả vờ là không có cảm giác gì, che giấu đi sự đau đớn không ai biết. Nhưng Đông Phương Thanh Huyền không phải là một kẻ tốt lành gì. Hắn ta luôn là một kẻ thích khơi lên vết thương của người khác, rồi nở nụ cười xinh đẹp mà rắc thêm một nắm muối. Một nơi nào đó trong trái tim nàng bị đốt cho đau đớn, những nụ cười của nàng lại càng thêm xán lạn.
“Xưa nay ta không thất vọng vì người nào hay là chuyện gì không xứng đáng.” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Phò mã gia quả nhiên không phải người bình thường.” Hắn ta phất tay áo một cái, ngửa đầu uống cạn chén rượu, nheo đôi mắt xinh đẹp lại, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào nàng, “Một người luôn sống và tình cảm, sao lại luôn ngụy trang thành kẻ vô tình? Phò mã gia, kịch còn chưa diễn xong, chỉ mong sau khi tan kịch, ngươi còn có thể cười vui vẻ như lúc này.”
Kịch còn chưa diễn xong? Ai đang diễn trò, ai lại đang hát hí khúc?
Hạ Sơ Thất còn chưa kịp hỏi cho rõ, Đông Phương Thanh Huyền đã rời đi. Rất nhanh, lão Hoàng đế cũng về tới chỗ ngồi của mình, trên mặt vẫn duy trì vẻ mỉm cười ấm áp dễ chịu. Bỏ đi một thân long bào biểu tượng cho uy nghiêm của đế vương thì ông ta chính là một ông lão hiền hòa. Nhưng ông ta cũng lại là một bậc đế vương sát phạt quyết đoán, hổ mây gọi gió, mặt không đổi sắc.
“Phụ hoàng, nhi thần cũng có một yêu cầu quá đáng.” Ninh Vương Triệu Tích đại khái là đã uống không ít, trên mặt hiện lên vẻ hồng nhuận chếnh choáng, một tay chống lên trên bàn, một tay thì giơ cao chén rượu, thân thể có chút liêu xiêu, bộ dạng này của y đúng là có chút mất lễ nghi, Hồng Thái để thấy thế thì nhíu mày một cái.
/1583
|