*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốn người đều là tiểu cô nương mười mấy tuổi, ngồi vây quanh chiếc bàn vuông, nói về chuyện thường ngày. Ngoài Lý Mạc thì ai cũng lộ vẻ vui mừng. Mai Tử càng là một người nói nhiều, tám nhảm mãi mới nhớ đến việc chính, vội vàng lấy hai thứ ra khỏi hộp cơm.
“Sở Thất, gia bảo đưa tới cho tỷ.”. “Cái gì vậy?” Hạ Sơ Thất thuận miệng hỏi.
“Cái này hình như tên là tào phớ, gia nói cho tỷ ăn đỡ thèm.”
Một chén sứ men xanh đặt lên mặt bàn, đậu non trắng mịn, còn có hơi nóng bay lên, bên trên còn tráng một lớp đường đỏ, dính dính trơn trơn, mềm mà dẻo, nhìn thôi cũng khiến người ta thèm. “Tốt quá, lâu rồi không được ăn.”.
Nàng nói lâu, thật đúng là lâu lắm rồi.
Như cách mấy trăm năm vậy.
Đêm đó trên bờ sông Thanh Lăng, nàng từng nói với Triệu Tôn về món tào phớ hồi nhỏ thích ăn, những người bán rong gánh hàng đi qua những con phố, là món ăn rất tiện lợi, lại rẻ, vị ngọt nhẹ, cho vào miệng là tan. Hạ Sơ Thất rất thèm món đó, nói đến là chảy nước miếng, nhưng nàng tới đây lại không có ai bán, không ngờ Triệu Tôn lại cho người làm.
Nếm thử một miếng, rất ngọt.
Trái tim nàng bỗng đập nhanh hơn. Dù hắn cứ bắt nạt nàng nhưng lại đối xử với nàng không tệ.
Những chuyện trước kia nghĩ không thông, hai ngày nay nàng cũng đã hiểu. Lúc còn ở huyện Thanh Cương, nàng bị giam vào phòng chứa củi, Mai Tử đưa “Thanh Nang Thư” được hắn dịch và chú thích tới cho nàng. Nguyên tiểu công gia cho nàng bạc, cũng bằng số tiền hắn lừa nàng... Những điều này cũng chỉ là diệu kế để hắn thả năng đi mà thôi.
Một hộp bánh hoa hồng, đền bằng một chén tào phớ. Được rồi, nàng tha thứ cho hắn.
Mai Tử thấy nàng ăn vui vẻ thì cũng rất vui, sau đó lại lấy một món điểm tâm ngọt ra, “Sở Thất, đây là một bát tổ yến rưới mật, là gia dặn dò riêng cho nhà bếp làm, đây chính là cống phẩm huyết yến khó tìm, gia nói mấy ngày trước tỷ bị dọa sợ. Huyết yến có tính ẩm, nuôi âm, dưỡng nhan, là thành phẩm dưỡng thai, rất thích hợp cho tỷ dùng...”
“Phụt...!”
Bốn chữ “thánh phẩm dưỡng thai” lọt vào tai, Hạ Sơ Thất suýt phun miếng tào phớ ra. Nuốt mãi mới hết, nàng lau miệng, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng mặt như nhúng nước sôi, đỏ cả lên.
“Dưỡng thai?” Lý Mạc giật nảy người, thất thanh hỏi. Mà Cổ A Kiều cũng ôm miệng, dáng vẻ không thể ngờ tới. “Sở Thất, huynh... sao lại có em bé được?”
Ăn cơm trước kẻng ở thời đại này khó được thông cảm như ở hiện đại, có thể mang đi dìm lồng heo luôn được ấy chứ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng không chỉ chưa gả, mà còn không có danh phận nữa. Lúc này đồng thời nhận lấy những ánh mắt dò hỏi, Hạ Sơ Thất sặc ho khụ khụ, mà Mai Tử lại sớm nhận định nàng là thị thiếp của gia, không thấy lạ lùng gì, vỗ lưng nàng, khuôn mặt toát lên sự khó hiểu. “Mọi người làm gì vậy? Ánh mắt đó là sao? Trong bụng Sở Thất chính là con của gia, điều này cực kỳ may mắn...”
“Khụ khụ khụ!” Hạ Sơ Thất càng ho mạnh hơn. “Sở Thất, tỷ làm sao vậy?” Mai Tử càng khó hiểu.
“Không sao, bị sặc... Khụ khụ!”
Nàng thuận miệng nói bừa, làm sao không hiểu được chứ. “Thành phẩm dưỡng thai” gì đấy, là do người nào đó muốn nói cho nàng biết, không thể tùy tiện nghĩ đến việc ngã sinh non... Đây chính là con của hắn, tuyệt đối không được sảy, còn phải nuôi... Xem ra Triệu Đề Tiên muốn bức năng chịu thua bằng được.
Nàng nghĩ là thấy đau đầu, lại càng không chịu được ánh mắt như dao găm của Lý Mạc. “Chuyện đó... Các vị mỹ nữ à, ta đi ra ngoài, khụ, à còn tổ yến thì chờ tí nữa ăn cũng được, đây là đồ tốt, có lợi cho sự phát dục của ta, tăng cường khả năng miễn dịch, làm đẹp da, giúp phục hồi sức khỏe sau ốm. Đúng rồi, Mai Tử, nói với chủ tử của muội, cống phẩm huyết yến này mỗi ngày đều cần một bát, chưa đến ba năm, ta nhất định có thể thành một mỹ nhân...” Càng khẩn trương thì càng nói nhiều. Đây đúng là tật xấu của nàng. Nàng nói xong thì vội vàng chạy mất.
Vì hôm nay đi thuyền nên tất cả đều được giản lược, ngoài khu vực Tấn Vương gia ở không cho phép người ngoài ra vào thì những nơi khác có thể đi lại thoải mái. Trước bữa tối, Hạ Sơ Thất vì trốn bị Lý Mạc và Cố A Kiều truy hỏi nên đi khắp nơi, tiện đà thưởng thức “tiếng vượn kêu quanh hai bờ sông” núi Vạn Trọng, kết quả là vẫn không thể không trở về khoang thuyền, rồi nhận lấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Lý Mạc.
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Lý Mạc hỏi. “Tào phớ, hay là tổ yến?” Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm. Lý Mạc mới mười tám tuổi nhưng rất có phong cách đại tỷ. Nàng ta liếc qua bụng nàng. “Tỷ nói cái bụng của muội.”
“Cái bụng của muội?” Hạ Sơ Thất biết không tránh nổi, thở dài, “À, tỷ nói chuyện muội mang thai hả?” “Phải.” Lý Mạc tức giận khi thấy nàng thoải mái như thế.
“Việc này khó nói hết trong một lời!” Hạ Sơ Thất gật đầu, chỉ miệng mình, “Muội nói là, dùng miệng mang thai...”
“Dùng miệng?” Lý Mạc nhìn nàng, tự hỏi, sau đó khuôn mặt tái nhợt bỗng từ từ đỏ lên, “Muội... sao muội lại hồ đồ như thế?” Ủa, nàng ta đỏ mặt làm chi? Hạ Sơ Thật khó hiểu, nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt tránh né của Lý Mạc thì hiểu ra, mặt nàng cũng dần dần đỏ lên, hai gò má nóng bừng... Khụ, hình như biểu tỷ của nàng hiểu lầm rồi thì phải? Bằng miệng sao có thể mang thai được chứ?
Kiến thức sinh lý của người cổ đại kém quá. Nàng ôm mặt, đành nói thật.
“Biểu tỷ, không như tỷ nghĩ đâu, thật ra muội không dùng miệng... Á, không phải, muội và hắn không...”
“Ha Sở!” Lý Mạc gấp đến mức gọi thẳng tên thật của nàng, đỏ mặt, ánh mắt như dao phóng tới, vừa lo lắng lại vừa cảm khái, “Hai ta dù cha mẹ đã mất, nhưng chúng ta cũng là cô nương trong sạch, làm sao muội có thể... Đưa bản thân cho hắn mà không có tam môi lục sính? Muội vốn là vị hôn thê của Triệu Miên Trạch, Thập Cửu điện hạ không thể cưới hỏi muội đàng hoàng được, thậm chí là một danh phận đứng đắn cũng không thể cho. Muội đó, nhìn thì khôn khéo mà sao lại làm ra chuyện hồ đổ như vậy?”
Hạ Sơ Thất bị lời nói đau đớn tuyệt vọng của nàng ta làm cho sửng sốt, nghẹn lời, nhất thời không thể phản bác ngay được. Lý Mạc nhìn nét mặt của nàng, có lẽ sợ nói nặng lời khiến nàng bị tổn thương, nên đành thở dài.
“Muội là cô nương biết chừng mực, là hắn ép muội sao?” Hạ Sơ Thất tức giận trừng Lý Mạc, “Biểu tỷ, tự đánh giá muội thấp quá, hắn sao có thể ép muội được?” “Cũng đúng... Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Hạ Sơ Thất bị ánh mắt “hoài nghi” kia nhìn cũng sắp khóc. Vì sao cả thế giới đều thấy nàng và Triệu Tôn bên nhau thì người thiệt là Triệu Tôn vậy? “Biểu tỷ à, muội và hắn hoàn toàn không có gì hết. Muội cũng không mang thai. Cậu vừa nãy của muội ý là muội nói ra bằng miệng, chứ không phải dùng miệng để mang thai. Tỷ nghĩ đi đâu thế hả? Này... Suy nghĩ của tỷ xấu quá.” Lý Mạc bị nàng nói như vậy thì mặt càng đỏ hơn. Nàng ta nghe hết đầu đuôi câu chuyện thì lẳng lặng nhìn Hạ Sơ Thất, than thở không ngớt: “Sở Thất, muội và hắn... không thể được, phải nhớ rõ thân phận của muội.”
“Muội biết, biểu tỷ”
Tối hôm đó, Hạ Sơ Thất ngủ không ngon. Bởi vì trên thuyền ít phòng, nên nàng và Lý Mạc, Cố A Kiều chen chúc trong một căn phòng nhỏ. Nghe tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền, nàng nghĩ chiếc thuyền này vĩnh viễn đừng tới phủ Ứng Thiên thì tốt biết mấy. Nàng không muốn phải đối mặt với những người kia. Trên thuyền, Triệu Tôn chính là lão đại, không ai dám nói hai lời, nếu cứ mãi như thế thì tốt biết bao.
Nếu quay về kinh... Tất cả mọi thứ sẽ phức tạp hơn nhiều.
Nàng cũng giống như Lý Mạc, có một giới hạn không thể phá vỡ được. Nàng không thể vì Triệu Tôn mà chấp nhận chung chồng với những cô gái khác, mà hắn cũng không thể vì nàng mà phá vỡ truyền thống này. Hơn nữa, dù hắn đồng ý thì lão Hoàng đế hay Cống phi nương nương trong cung cũng sẽ không đồng ý, sớm muộn gì cũng sẽ làm thịt nàng.
Từ xưa đến nay, những cuộc hôn nhân không được chúc phúc thì chẳng được mấy cuộc tốt đẹp.
Hạ Sơ Thất tỉnh lại, còn chưa nghĩ ra nên “trả lời” Triệu Tôn thể nào, bằng cách nào có thể “sảy thai” thì thuyền đã dừng lại ở một bến tàu, có lẽ là cần tiếp lương thực. Nàng nhìn ra ngoài qua cửa sổ, người trên bến tàu đủ các lứa tuổi. Các ngư dân xung quanh đều tránh ra khi nhìn thấy lá cờ của Tần Vương điện hạ cắm trên tàu, mọi người đều quỳ rạp xuống.
Cảm giác này khiến Hạ Sơ Thất bỗng thấy mơ hồ.
Năng lực thích ứng của nàng rất mạnh, cũng đã quen nhìn thấy những người khác quỳ lạy hắn. Nhưng ít khi nàng quỳ, và không quen quỳ lạy người khác. Mỗi lần thấy hình ảnh quỳ lạy nhiều như thế thì trong lòng nàng có cảm xúc gì đó khó nói, cảm thấy giữa nàng và hắn là khoảng cách một trời một vực.
“Sở Thất, gia tìm tỷ.” Lúc Mai Tử đi vào thì nàng còn đang ngẩn người làm ổ trên giường. Nàng không chậm trễ nữa, vội vàng đứng lên rửa mặt mặc quần áo rồi đi theo Mai Tử. Trên đường hỏi thăm thì Mai Tử nói sơ qua rằng sáng sớm nay gia nhận được bài thiếp, có mấy quan viên ở Ba Châu về kinh thành báo cáo công tác, đuổi theo cả tối qua mới kịp thuyền của gia, hôm nay nhất định muốn lên thuyền bái kiến gia nên gọi nàng qua.
Bốn người đều là tiểu cô nương mười mấy tuổi, ngồi vây quanh chiếc bàn vuông, nói về chuyện thường ngày. Ngoài Lý Mạc thì ai cũng lộ vẻ vui mừng. Mai Tử càng là một người nói nhiều, tám nhảm mãi mới nhớ đến việc chính, vội vàng lấy hai thứ ra khỏi hộp cơm.
“Sở Thất, gia bảo đưa tới cho tỷ.”. “Cái gì vậy?” Hạ Sơ Thất thuận miệng hỏi.
“Cái này hình như tên là tào phớ, gia nói cho tỷ ăn đỡ thèm.”
Một chén sứ men xanh đặt lên mặt bàn, đậu non trắng mịn, còn có hơi nóng bay lên, bên trên còn tráng một lớp đường đỏ, dính dính trơn trơn, mềm mà dẻo, nhìn thôi cũng khiến người ta thèm. “Tốt quá, lâu rồi không được ăn.”.
Nàng nói lâu, thật đúng là lâu lắm rồi.
Như cách mấy trăm năm vậy.
Đêm đó trên bờ sông Thanh Lăng, nàng từng nói với Triệu Tôn về món tào phớ hồi nhỏ thích ăn, những người bán rong gánh hàng đi qua những con phố, là món ăn rất tiện lợi, lại rẻ, vị ngọt nhẹ, cho vào miệng là tan. Hạ Sơ Thất rất thèm món đó, nói đến là chảy nước miếng, nhưng nàng tới đây lại không có ai bán, không ngờ Triệu Tôn lại cho người làm.
Nếm thử một miếng, rất ngọt.
Trái tim nàng bỗng đập nhanh hơn. Dù hắn cứ bắt nạt nàng nhưng lại đối xử với nàng không tệ.
Những chuyện trước kia nghĩ không thông, hai ngày nay nàng cũng đã hiểu. Lúc còn ở huyện Thanh Cương, nàng bị giam vào phòng chứa củi, Mai Tử đưa “Thanh Nang Thư” được hắn dịch và chú thích tới cho nàng. Nguyên tiểu công gia cho nàng bạc, cũng bằng số tiền hắn lừa nàng... Những điều này cũng chỉ là diệu kế để hắn thả năng đi mà thôi.
Một hộp bánh hoa hồng, đền bằng một chén tào phớ. Được rồi, nàng tha thứ cho hắn.
Mai Tử thấy nàng ăn vui vẻ thì cũng rất vui, sau đó lại lấy một món điểm tâm ngọt ra, “Sở Thất, đây là một bát tổ yến rưới mật, là gia dặn dò riêng cho nhà bếp làm, đây chính là cống phẩm huyết yến khó tìm, gia nói mấy ngày trước tỷ bị dọa sợ. Huyết yến có tính ẩm, nuôi âm, dưỡng nhan, là thành phẩm dưỡng thai, rất thích hợp cho tỷ dùng...”
“Phụt...!”
Bốn chữ “thánh phẩm dưỡng thai” lọt vào tai, Hạ Sơ Thất suýt phun miếng tào phớ ra. Nuốt mãi mới hết, nàng lau miệng, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng mặt như nhúng nước sôi, đỏ cả lên.
“Dưỡng thai?” Lý Mạc giật nảy người, thất thanh hỏi. Mà Cổ A Kiều cũng ôm miệng, dáng vẻ không thể ngờ tới. “Sở Thất, huynh... sao lại có em bé được?”
Ăn cơm trước kẻng ở thời đại này khó được thông cảm như ở hiện đại, có thể mang đi dìm lồng heo luôn được ấy chứ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng không chỉ chưa gả, mà còn không có danh phận nữa. Lúc này đồng thời nhận lấy những ánh mắt dò hỏi, Hạ Sơ Thất sặc ho khụ khụ, mà Mai Tử lại sớm nhận định nàng là thị thiếp của gia, không thấy lạ lùng gì, vỗ lưng nàng, khuôn mặt toát lên sự khó hiểu. “Mọi người làm gì vậy? Ánh mắt đó là sao? Trong bụng Sở Thất chính là con của gia, điều này cực kỳ may mắn...”
“Khụ khụ khụ!” Hạ Sơ Thất càng ho mạnh hơn. “Sở Thất, tỷ làm sao vậy?” Mai Tử càng khó hiểu.
“Không sao, bị sặc... Khụ khụ!”
Nàng thuận miệng nói bừa, làm sao không hiểu được chứ. “Thành phẩm dưỡng thai” gì đấy, là do người nào đó muốn nói cho nàng biết, không thể tùy tiện nghĩ đến việc ngã sinh non... Đây chính là con của hắn, tuyệt đối không được sảy, còn phải nuôi... Xem ra Triệu Đề Tiên muốn bức năng chịu thua bằng được.
Nàng nghĩ là thấy đau đầu, lại càng không chịu được ánh mắt như dao găm của Lý Mạc. “Chuyện đó... Các vị mỹ nữ à, ta đi ra ngoài, khụ, à còn tổ yến thì chờ tí nữa ăn cũng được, đây là đồ tốt, có lợi cho sự phát dục của ta, tăng cường khả năng miễn dịch, làm đẹp da, giúp phục hồi sức khỏe sau ốm. Đúng rồi, Mai Tử, nói với chủ tử của muội, cống phẩm huyết yến này mỗi ngày đều cần một bát, chưa đến ba năm, ta nhất định có thể thành một mỹ nhân...” Càng khẩn trương thì càng nói nhiều. Đây đúng là tật xấu của nàng. Nàng nói xong thì vội vàng chạy mất.
Vì hôm nay đi thuyền nên tất cả đều được giản lược, ngoài khu vực Tấn Vương gia ở không cho phép người ngoài ra vào thì những nơi khác có thể đi lại thoải mái. Trước bữa tối, Hạ Sơ Thất vì trốn bị Lý Mạc và Cố A Kiều truy hỏi nên đi khắp nơi, tiện đà thưởng thức “tiếng vượn kêu quanh hai bờ sông” núi Vạn Trọng, kết quả là vẫn không thể không trở về khoang thuyền, rồi nhận lấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Lý Mạc.
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Lý Mạc hỏi. “Tào phớ, hay là tổ yến?” Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm. Lý Mạc mới mười tám tuổi nhưng rất có phong cách đại tỷ. Nàng ta liếc qua bụng nàng. “Tỷ nói cái bụng của muội.”
“Cái bụng của muội?” Hạ Sơ Thất biết không tránh nổi, thở dài, “À, tỷ nói chuyện muội mang thai hả?” “Phải.” Lý Mạc tức giận khi thấy nàng thoải mái như thế.
“Việc này khó nói hết trong một lời!” Hạ Sơ Thất gật đầu, chỉ miệng mình, “Muội nói là, dùng miệng mang thai...”
“Dùng miệng?” Lý Mạc nhìn nàng, tự hỏi, sau đó khuôn mặt tái nhợt bỗng từ từ đỏ lên, “Muội... sao muội lại hồ đồ như thế?” Ủa, nàng ta đỏ mặt làm chi? Hạ Sơ Thật khó hiểu, nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt tránh né của Lý Mạc thì hiểu ra, mặt nàng cũng dần dần đỏ lên, hai gò má nóng bừng... Khụ, hình như biểu tỷ của nàng hiểu lầm rồi thì phải? Bằng miệng sao có thể mang thai được chứ?
Kiến thức sinh lý của người cổ đại kém quá. Nàng ôm mặt, đành nói thật.
“Biểu tỷ, không như tỷ nghĩ đâu, thật ra muội không dùng miệng... Á, không phải, muội và hắn không...”
“Ha Sở!” Lý Mạc gấp đến mức gọi thẳng tên thật của nàng, đỏ mặt, ánh mắt như dao phóng tới, vừa lo lắng lại vừa cảm khái, “Hai ta dù cha mẹ đã mất, nhưng chúng ta cũng là cô nương trong sạch, làm sao muội có thể... Đưa bản thân cho hắn mà không có tam môi lục sính? Muội vốn là vị hôn thê của Triệu Miên Trạch, Thập Cửu điện hạ không thể cưới hỏi muội đàng hoàng được, thậm chí là một danh phận đứng đắn cũng không thể cho. Muội đó, nhìn thì khôn khéo mà sao lại làm ra chuyện hồ đổ như vậy?”
Hạ Sơ Thất bị lời nói đau đớn tuyệt vọng của nàng ta làm cho sửng sốt, nghẹn lời, nhất thời không thể phản bác ngay được. Lý Mạc nhìn nét mặt của nàng, có lẽ sợ nói nặng lời khiến nàng bị tổn thương, nên đành thở dài.
“Muội là cô nương biết chừng mực, là hắn ép muội sao?” Hạ Sơ Thất tức giận trừng Lý Mạc, “Biểu tỷ, tự đánh giá muội thấp quá, hắn sao có thể ép muội được?” “Cũng đúng... Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Hạ Sơ Thất bị ánh mắt “hoài nghi” kia nhìn cũng sắp khóc. Vì sao cả thế giới đều thấy nàng và Triệu Tôn bên nhau thì người thiệt là Triệu Tôn vậy? “Biểu tỷ à, muội và hắn hoàn toàn không có gì hết. Muội cũng không mang thai. Cậu vừa nãy của muội ý là muội nói ra bằng miệng, chứ không phải dùng miệng để mang thai. Tỷ nghĩ đi đâu thế hả? Này... Suy nghĩ của tỷ xấu quá.” Lý Mạc bị nàng nói như vậy thì mặt càng đỏ hơn. Nàng ta nghe hết đầu đuôi câu chuyện thì lẳng lặng nhìn Hạ Sơ Thất, than thở không ngớt: “Sở Thất, muội và hắn... không thể được, phải nhớ rõ thân phận của muội.”
“Muội biết, biểu tỷ”
Tối hôm đó, Hạ Sơ Thất ngủ không ngon. Bởi vì trên thuyền ít phòng, nên nàng và Lý Mạc, Cố A Kiều chen chúc trong một căn phòng nhỏ. Nghe tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền, nàng nghĩ chiếc thuyền này vĩnh viễn đừng tới phủ Ứng Thiên thì tốt biết mấy. Nàng không muốn phải đối mặt với những người kia. Trên thuyền, Triệu Tôn chính là lão đại, không ai dám nói hai lời, nếu cứ mãi như thế thì tốt biết bao.
Nếu quay về kinh... Tất cả mọi thứ sẽ phức tạp hơn nhiều.
Nàng cũng giống như Lý Mạc, có một giới hạn không thể phá vỡ được. Nàng không thể vì Triệu Tôn mà chấp nhận chung chồng với những cô gái khác, mà hắn cũng không thể vì nàng mà phá vỡ truyền thống này. Hơn nữa, dù hắn đồng ý thì lão Hoàng đế hay Cống phi nương nương trong cung cũng sẽ không đồng ý, sớm muộn gì cũng sẽ làm thịt nàng.
Từ xưa đến nay, những cuộc hôn nhân không được chúc phúc thì chẳng được mấy cuộc tốt đẹp.
Hạ Sơ Thất tỉnh lại, còn chưa nghĩ ra nên “trả lời” Triệu Tôn thể nào, bằng cách nào có thể “sảy thai” thì thuyền đã dừng lại ở một bến tàu, có lẽ là cần tiếp lương thực. Nàng nhìn ra ngoài qua cửa sổ, người trên bến tàu đủ các lứa tuổi. Các ngư dân xung quanh đều tránh ra khi nhìn thấy lá cờ của Tần Vương điện hạ cắm trên tàu, mọi người đều quỳ rạp xuống.
Cảm giác này khiến Hạ Sơ Thất bỗng thấy mơ hồ.
Năng lực thích ứng của nàng rất mạnh, cũng đã quen nhìn thấy những người khác quỳ lạy hắn. Nhưng ít khi nàng quỳ, và không quen quỳ lạy người khác. Mỗi lần thấy hình ảnh quỳ lạy nhiều như thế thì trong lòng nàng có cảm xúc gì đó khó nói, cảm thấy giữa nàng và hắn là khoảng cách một trời một vực.
“Sở Thất, gia tìm tỷ.” Lúc Mai Tử đi vào thì nàng còn đang ngẩn người làm ổ trên giường. Nàng không chậm trễ nữa, vội vàng đứng lên rửa mặt mặc quần áo rồi đi theo Mai Tử. Trên đường hỏi thăm thì Mai Tử nói sơ qua rằng sáng sớm nay gia nhận được bài thiếp, có mấy quan viên ở Ba Châu về kinh thành báo cáo công tác, đuổi theo cả tối qua mới kịp thuyền của gia, hôm nay nhất định muốn lên thuyền bái kiến gia nên gọi nàng qua.
/1583
|