Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 1080: Đường rợp bụi khói chiến tranh, chia ly mới biết trân trọng (2)
/1583
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngon chứ? Biểu tỷ phu?”
Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm hỏi, thái độ phục vụ vô cùng tốt.
“Ừ, hương vị tuyệt vời.” Trán Cáp Tát Nhĩ đổ mồ hôi, bị nàng nhắc nhở một câu như vậy, y mới cảm nhận được miếng bánh chẻo vừa rồi đúng là rất ngon… ngon đến nỗi khiến y phải tư lự một phen, càng nghĩ càng xa.
Ở Mạc Bắc mấy năm nay, y chưa từng được ăn bánh chẻo. Mà trong trí nhớ của y, lần cuối cùng mình được ăn bánh chéo là vào Đông chí ở núi Khung Long, Lý Mạc tự tay nặn bánh chẻo, trèo tường mang tới chùa Ninh Bang cho y. Khi đó, Lý Mạc còn là một cô bé, gương mặt đỏ bừng, đôi môi hồng hào vui vẻ cười với y… Tất cả đều khiến y say mê, giờ nghĩ lại, mọi chuyện như mới xảy ra trước mắt.
Trở về Cáp Lạp Hòa Lâm bao nhiêu năm, khi trở thành thái tử, y đã nếm qua muôn vàn món ăn tinh xảo, ở tại vô số cung điện hoa lệ nhưng lại không có món bánh chẻo lót dạ kia, cũng không có lại được cảm xúc rung động… một loại cảm xúc rung động từ tận trái tim.
Đơn giản là vì không có nàng ấy bên cạnh nên dẫu có ăn món gì thì cũng không thể có lại được hương vị gia đình ấy nữa. Dẫu cho đang ở nơi nào vẫn giống như ở nhờ nhà người khác. Dù là quần áo hay đồ ăn cũng không thể khơi dậy chút thèm muốn nào của y, ăn được hay không cũng không thèm để ý.
Có những người khi tên đã được ta khắc vào xương cốt, chỉ cần nhớ tới là sẽ đau.
Vừa ăn, hốc mắt y dần ửng đỏ.
Hạ Sơ Thất cũng nhận ra tâm tình của y hơi khác lạ.
“Sao vậy? Biểu tỷ phu, bánh chẻo không ngon ư?”
Cáp Tát Nhĩ phát hiện bản thân đã thất thố, không tiện ngẩng đầu lên, chỉ mỉm cười cứng ngắc, “Đâu có, bánh chẻo này không chỉ đẹp mắt mà cũng tràn ngập hương vị trong khoang miệng, dù là tủy phượng gan rồng cũng không thể sánh bằng.”
Những lời ca ngợi như vậy được y nói một cách chân thành, nhưng vào tai Triệu Tôn lại giống như những lời châm chọc đang đâm vào tai hắn vậy, càng nghe càng cảm thấy bụng mình trống trơn.
Khẽ ho khan một tiếng, hắn uống trà để che giấu tâm tình.
Khi bánh chẻo được vớt từ trong nồi ra thì Tiểu Bảo Âm cũng đã được mấy người Tinh Lam hầu hạ ăn mấy cái, bụng nhỏ tròn vo. Nhưng lúc này, thấy Cáp Tát Nhĩ ăn đến mức vui vẻ như vậy thì cô bé xoa bụng, làm ra vẻ tội nghiệp dẩu môi nói:
“Biểu di phụ, Bảo Âm đói rồi!”
Biểu cảm của cô bé rất đáng thương, giống như trẻ con bị người lớn ngược đãi nên luôn tràn đầy khao khát với đồ ăn. Cô bé xinh đẹp đáng yêu, nguyện vọng nho nhỏ như vậy khiến cho bất cứ ai cũng không nỡ từ chối. Cáp Tát Nhĩ cũng vậy, y khẽ mỉm cười cưng chiều rồi lấy một chiếc bát rồi gắp ba, bốn chiếc bánh chẻo trong hộp thức ăn ra, đưa tới trước mặt Bảo Âm.
“Nào nào, Bảo Âm và biểu di phụ cùng nhau ăn nào!”
“Vâng... Được ạ...” Thấy được ăn, hai mắt cô bé sáng bừng lên.
Hai người cùng nhau ăn, cùng nhau gánh chịu áp lực khi ăn bánh chẻo. Cáp Tát Nhĩ rất thỏa mãn, có điều, khi y làm như vậy thì không hề nghĩ tới việc mình đã khiến một tiểu cô nương chưa đầy hai tuổi cùng gánh chịu “đao bằng ánh mắt” của Triệu Tôn là có vấn đề gì hay không.
“Biểu di phụ, ngon quá... Bánh chẻo ngon quá...” Bảo Âm quả thực là một đứa trẻ ham ăn, không hề để ý đến việc cha cô bé đang đen mặt, trong cái đầu nhỏ nhắn chỉ có duy nhất một chữ… ăn.
“Oà... Bánh chẻo... Ngon quá...”
Lại ca ngợi thêm lần nữa, sự sùng bái của Bảo Âm đối với Hạ Sơ Thất liền bật ra khỏi miệng, “Nương thật là giỏi!”
“Cô bé này ngoan quá!”
Cáp Tát Nhĩ mở miệng khen ngợi tự đáy lòng, chẳng biết y nghĩ đến điều gì mà sau đó lại thở dài.
Hạ Sơ Thất nghe xong thì khóe môi khẽ nhếch lên, “Biểu tỷ phu, sau này, khi huynh và biểu tỷ có con thì đứa trẻ nhất định sẽ còn đáng yêu hơn con bé nhiều.”
Hôm nay nàng tìm cách nịnh bợ Cáp Tát Nhĩ thế này, thực ra nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì Triệu Thập Cửu.
Cáp Tát Nhĩ mỉm cười bất đắc dĩ.
“Không biết đời này của ta có thể có ngày đó hay không.”
Sau khi Hạ Sơ Thất đến phủ Bắc Bình, mặc dù nàng vẫn giữ liên hệ với Lý Mạc nhưng Lý Mạc lại là người vô cùng lập dị. Khi ở trước mặt Hạ Sơ Thất thì nàng ta có thể nói bất cứ điều gì, nhưng lại không thích đàm luận về tình cảm của nàng ta với Cáp Tát Nhĩ. Vậy nên Hạ Sơ Thất cũng không biết rõ về sự phát triển tình cảm của bọn họ.
Cân nhắc một chút, nàng hỏi: “Huynh và biểu tỷ của ta thế nào rồi?”
“Vẫn như vậy.”
“Sao?”
“Một lời khó nói hết.”
Cũng như Lý Mạc, Cáp Tát Nhĩ dường như không muốn nói gì thêm cả. Huống chi, là một người đàn ông thì sẽ ít khi nói về tình cảm như phái nữ. Nhìn vẻ mặt hắn ta có vẻ buồn rầu, hơi mím môi lại rồi mỉm cười, nỗ lực chuyển sang đề tài khác.
“Biểu muội, ngươi thấy Tiểu Bảo Âm giống ai?”
Bé con giống ai là chủ đề được thảo luận sôi nổi nhất trong mỗi gia đình. Lúc trước, Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn cũng không ít lần tranh luận về chuyện này. Thế nhưng, hai người đều cho rằng bé con giống mình nhiều hơn, ai cũng cho là mình đúng nên sau vài lần tranh luận vẫn không có kết luận cuối cùng.
Mỗi lần tranh luận như vậy, đa số những người dưới đều cười mà nói rằng, miệng giống vương phi, mũi giống vương gia, lông mi giống vương phi, tai giống vương gia, ai ai cũng là phe trung lập, không ai dám có nửa điểm nghiêng về bên nào cả.
“Ta cảm thấy...” Cáp Tát Nhĩ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bảo Âm, lại nhìn Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất, đang định nói thì không ngờ Tiểu Bảo Âm đang vùi đầu ăn bánh chẻo lại mở miệng.
“Biểu di phụ, Bảo Âm giống... A Mộc Cổ Lang!”
Giống A Mộc Cổ Lang?
Trong lều có người hít vào một hơi.
Tim Hạ Sơ Thất cũng đập như trống trận, nàng rất sợ chạm vào vảy ngược của người nào đó. Mà cái người rõ ràng đã bị động vào vảy ngược lại bày ra khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, đen kìn kịt, giống như bầu trời trong cơn bão táp, không có lấy chút ánh sáng nào.
Một lúc lâu sau, không có ai dám nói chuyện.
Nhưng Tiểu Bảo Âm thì không như vậy, cô bé không thèm quan tâm tới vẻ mặt của cha mình. Đại loại là sau khi nói bản thân giống A Mộc Cổ Lang xong, cô bé lại muốn an ủi mẹ mình nên liền vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra, cầm lấy bàn tay của Hạ Sơ Thất rồi nói, “Nương, mặc dù con giống A Mộc Cổ Lang… Nhưng mà con cũng hơi giống nương nữa...”
Không bổ sung còn tốt, giờ thì có khác nào bổ sét lên đầu cha con đâu!
Con bé lớn lên vừa giống Đông Phương Thanh Huyền vừa giống Hạ Sơ Thất, câu nói này không phải sẽ khiến cha cô bé tức chết sao? Hạ Sơ Thất nhẹ nhàng ho khan, nghiêm mặt nhìn Bảo Âm rồi lại thở dài.
Con gái của nàng thực ra rất giống Triệu Thập Cửu.
Con bé này rõ ràng là trời sinh đã gian xảo, mà còn gian xảo một cách im hơi lặng tiếng.
Nếu không phải Bảo Âm mới chỉ có hai tuổi, nếu không phải biểu cảm trên khuôn mặt con bé rất nghiêm túc thì nàng thực sự sẽ cảm thấy con bé đang cố tình chọc giận Triệu Tôn.
“Ngon chứ? Biểu tỷ phu?”
Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm hỏi, thái độ phục vụ vô cùng tốt.
“Ừ, hương vị tuyệt vời.” Trán Cáp Tát Nhĩ đổ mồ hôi, bị nàng nhắc nhở một câu như vậy, y mới cảm nhận được miếng bánh chẻo vừa rồi đúng là rất ngon… ngon đến nỗi khiến y phải tư lự một phen, càng nghĩ càng xa.
Ở Mạc Bắc mấy năm nay, y chưa từng được ăn bánh chẻo. Mà trong trí nhớ của y, lần cuối cùng mình được ăn bánh chéo là vào Đông chí ở núi Khung Long, Lý Mạc tự tay nặn bánh chẻo, trèo tường mang tới chùa Ninh Bang cho y. Khi đó, Lý Mạc còn là một cô bé, gương mặt đỏ bừng, đôi môi hồng hào vui vẻ cười với y… Tất cả đều khiến y say mê, giờ nghĩ lại, mọi chuyện như mới xảy ra trước mắt.
Trở về Cáp Lạp Hòa Lâm bao nhiêu năm, khi trở thành thái tử, y đã nếm qua muôn vàn món ăn tinh xảo, ở tại vô số cung điện hoa lệ nhưng lại không có món bánh chẻo lót dạ kia, cũng không có lại được cảm xúc rung động… một loại cảm xúc rung động từ tận trái tim.
Đơn giản là vì không có nàng ấy bên cạnh nên dẫu có ăn món gì thì cũng không thể có lại được hương vị gia đình ấy nữa. Dẫu cho đang ở nơi nào vẫn giống như ở nhờ nhà người khác. Dù là quần áo hay đồ ăn cũng không thể khơi dậy chút thèm muốn nào của y, ăn được hay không cũng không thèm để ý.
Có những người khi tên đã được ta khắc vào xương cốt, chỉ cần nhớ tới là sẽ đau.
Vừa ăn, hốc mắt y dần ửng đỏ.
Hạ Sơ Thất cũng nhận ra tâm tình của y hơi khác lạ.
“Sao vậy? Biểu tỷ phu, bánh chẻo không ngon ư?”
Cáp Tát Nhĩ phát hiện bản thân đã thất thố, không tiện ngẩng đầu lên, chỉ mỉm cười cứng ngắc, “Đâu có, bánh chẻo này không chỉ đẹp mắt mà cũng tràn ngập hương vị trong khoang miệng, dù là tủy phượng gan rồng cũng không thể sánh bằng.”
Những lời ca ngợi như vậy được y nói một cách chân thành, nhưng vào tai Triệu Tôn lại giống như những lời châm chọc đang đâm vào tai hắn vậy, càng nghe càng cảm thấy bụng mình trống trơn.
Khẽ ho khan một tiếng, hắn uống trà để che giấu tâm tình.
Khi bánh chẻo được vớt từ trong nồi ra thì Tiểu Bảo Âm cũng đã được mấy người Tinh Lam hầu hạ ăn mấy cái, bụng nhỏ tròn vo. Nhưng lúc này, thấy Cáp Tát Nhĩ ăn đến mức vui vẻ như vậy thì cô bé xoa bụng, làm ra vẻ tội nghiệp dẩu môi nói:
“Biểu di phụ, Bảo Âm đói rồi!”
Biểu cảm của cô bé rất đáng thương, giống như trẻ con bị người lớn ngược đãi nên luôn tràn đầy khao khát với đồ ăn. Cô bé xinh đẹp đáng yêu, nguyện vọng nho nhỏ như vậy khiến cho bất cứ ai cũng không nỡ từ chối. Cáp Tát Nhĩ cũng vậy, y khẽ mỉm cười cưng chiều rồi lấy một chiếc bát rồi gắp ba, bốn chiếc bánh chẻo trong hộp thức ăn ra, đưa tới trước mặt Bảo Âm.
“Nào nào, Bảo Âm và biểu di phụ cùng nhau ăn nào!”
“Vâng... Được ạ...” Thấy được ăn, hai mắt cô bé sáng bừng lên.
Hai người cùng nhau ăn, cùng nhau gánh chịu áp lực khi ăn bánh chẻo. Cáp Tát Nhĩ rất thỏa mãn, có điều, khi y làm như vậy thì không hề nghĩ tới việc mình đã khiến một tiểu cô nương chưa đầy hai tuổi cùng gánh chịu “đao bằng ánh mắt” của Triệu Tôn là có vấn đề gì hay không.
“Biểu di phụ, ngon quá... Bánh chẻo ngon quá...” Bảo Âm quả thực là một đứa trẻ ham ăn, không hề để ý đến việc cha cô bé đang đen mặt, trong cái đầu nhỏ nhắn chỉ có duy nhất một chữ… ăn.
“Oà... Bánh chẻo... Ngon quá...”
Lại ca ngợi thêm lần nữa, sự sùng bái của Bảo Âm đối với Hạ Sơ Thất liền bật ra khỏi miệng, “Nương thật là giỏi!”
“Cô bé này ngoan quá!”
Cáp Tát Nhĩ mở miệng khen ngợi tự đáy lòng, chẳng biết y nghĩ đến điều gì mà sau đó lại thở dài.
Hạ Sơ Thất nghe xong thì khóe môi khẽ nhếch lên, “Biểu tỷ phu, sau này, khi huynh và biểu tỷ có con thì đứa trẻ nhất định sẽ còn đáng yêu hơn con bé nhiều.”
Hôm nay nàng tìm cách nịnh bợ Cáp Tát Nhĩ thế này, thực ra nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì Triệu Thập Cửu.
Cáp Tát Nhĩ mỉm cười bất đắc dĩ.
“Không biết đời này của ta có thể có ngày đó hay không.”
Sau khi Hạ Sơ Thất đến phủ Bắc Bình, mặc dù nàng vẫn giữ liên hệ với Lý Mạc nhưng Lý Mạc lại là người vô cùng lập dị. Khi ở trước mặt Hạ Sơ Thất thì nàng ta có thể nói bất cứ điều gì, nhưng lại không thích đàm luận về tình cảm của nàng ta với Cáp Tát Nhĩ. Vậy nên Hạ Sơ Thất cũng không biết rõ về sự phát triển tình cảm của bọn họ.
Cân nhắc một chút, nàng hỏi: “Huynh và biểu tỷ của ta thế nào rồi?”
“Vẫn như vậy.”
“Sao?”
“Một lời khó nói hết.”
Cũng như Lý Mạc, Cáp Tát Nhĩ dường như không muốn nói gì thêm cả. Huống chi, là một người đàn ông thì sẽ ít khi nói về tình cảm như phái nữ. Nhìn vẻ mặt hắn ta có vẻ buồn rầu, hơi mím môi lại rồi mỉm cười, nỗ lực chuyển sang đề tài khác.
“Biểu muội, ngươi thấy Tiểu Bảo Âm giống ai?”
Bé con giống ai là chủ đề được thảo luận sôi nổi nhất trong mỗi gia đình. Lúc trước, Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn cũng không ít lần tranh luận về chuyện này. Thế nhưng, hai người đều cho rằng bé con giống mình nhiều hơn, ai cũng cho là mình đúng nên sau vài lần tranh luận vẫn không có kết luận cuối cùng.
Mỗi lần tranh luận như vậy, đa số những người dưới đều cười mà nói rằng, miệng giống vương phi, mũi giống vương gia, lông mi giống vương phi, tai giống vương gia, ai ai cũng là phe trung lập, không ai dám có nửa điểm nghiêng về bên nào cả.
“Ta cảm thấy...” Cáp Tát Nhĩ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bảo Âm, lại nhìn Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất, đang định nói thì không ngờ Tiểu Bảo Âm đang vùi đầu ăn bánh chẻo lại mở miệng.
“Biểu di phụ, Bảo Âm giống... A Mộc Cổ Lang!”
Giống A Mộc Cổ Lang?
Trong lều có người hít vào một hơi.
Tim Hạ Sơ Thất cũng đập như trống trận, nàng rất sợ chạm vào vảy ngược của người nào đó. Mà cái người rõ ràng đã bị động vào vảy ngược lại bày ra khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, đen kìn kịt, giống như bầu trời trong cơn bão táp, không có lấy chút ánh sáng nào.
Một lúc lâu sau, không có ai dám nói chuyện.
Nhưng Tiểu Bảo Âm thì không như vậy, cô bé không thèm quan tâm tới vẻ mặt của cha mình. Đại loại là sau khi nói bản thân giống A Mộc Cổ Lang xong, cô bé lại muốn an ủi mẹ mình nên liền vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra, cầm lấy bàn tay của Hạ Sơ Thất rồi nói, “Nương, mặc dù con giống A Mộc Cổ Lang… Nhưng mà con cũng hơi giống nương nữa...”
Không bổ sung còn tốt, giờ thì có khác nào bổ sét lên đầu cha con đâu!
Con bé lớn lên vừa giống Đông Phương Thanh Huyền vừa giống Hạ Sơ Thất, câu nói này không phải sẽ khiến cha cô bé tức chết sao? Hạ Sơ Thất nhẹ nhàng ho khan, nghiêm mặt nhìn Bảo Âm rồi lại thở dài.
Con gái của nàng thực ra rất giống Triệu Thập Cửu.
Con bé này rõ ràng là trời sinh đã gian xảo, mà còn gian xảo một cách im hơi lặng tiếng.
Nếu không phải Bảo Âm mới chỉ có hai tuổi, nếu không phải biểu cảm trên khuôn mặt con bé rất nghiêm túc thì nàng thực sự sẽ cảm thấy con bé đang cố tình chọc giận Triệu Tôn.
/1583
|