*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sắp đánh trận à?”
Nguyễn Hữu do dự trong chốc lát, rồi “ừ” một tiếng
Cuộc nói chuyện hôm nay, hắn ta không theo kịp tiết tấu
Trò chuyện thêm vài câu, hắn ta đặt mũ giáp xuống, ngồi đối diện với nàng, “Bắc Địch điều động binh mã tiến thẳng đến Âm Sơn, đóng quân cách Âm Sơn khoảng năm mươi dặm...” Dường như hắn ta không muốn nói đến chiến tranh nên chỉ nói qua loa vài câu, mắt hơi nhướng lên, đuôi mắt hẹp dài mang theo chút ít sắc màu lo lắng
“Chuyện của Thiên Lộc, muội bớt đau buồn lại.” Mí mắt của Hạ Sơ Thất giật giật, nhìn hắn ta, “Huynh đã nói rất nhiều lần rồi.”
Thấy nàng còn bình tĩnh hơn cả bản thân mình, Nguyễn Hữu thở dài, không biết nên vui hay nên lo lắng
Chắc là do hắn ta vừa mới thao luyện xong, với thời tiết lạnh thế này, vậy mà trán lại đổ mồ hôi lạnh liên tục
Hắn ta nhìn nàng thật lâu
Hạ Sơ Thất cau mày, đưa một chiếc khăn tay tới.
“Lau đi, tiểu công gia.”
Nguyễn Hữu không nhận lấy, nheo mắt lại, dựa đầu về phía trước
“Tay ta bẩn, làm phiền tiểu thư.”
Hắn ta có biểu cảm tinh nghịch, hệt như một đứa bé láu lỉnh.
Hạ Sơ Thất lắc đầu cười, “Huynh làm như thế, người không biết còn tưởng rằng huynh là đệ đệ chứ không phải là ca ca của ta.” Nàng bình tĩnh lau mồ hôi trên trán cho hắn ta, tay vẫn chưa thu về thì đã nghe hắn ta nói, “Ta thường thấy muội lau mồ hôi cho Thập Cửu thúc, muội cũng nói như thể với thúc ấy à?”
Tay của Hạ Sơ Thất khựng lại, nụ cười cũng đông cứng trên khuôn mặt.
Nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt của nàng, Nguyễn Hữu giật mình phát hiện mình đã lỡ lời, mặt nóng bừng, lo lắng vỗ tay nàng
“Sở Thất, ca lỡ lời rồi.”
Tay của nàng lạnh ngắt
Nàng thu tay về, mỉm cười
Nàng không nói tiếp chủ đề này mà hỏi hắn ta, “Hạ Đình Đức đi rồi?”
Thấy nàng không sao, Nguyễn Hữu thở phào, gật đầu, “Sáng sớm nay đã được người hộ tống rời khỏi Ấm Sơn đi về Bắc Bình
Nếu không phải tên Đông Phương Thanh Huyền ngăn cản, tiểu gia ta đã chém chết gã rồi
Lần này ở Ấm Sơn, trước tiên là đổ tội Thiên Lộc, sau đó bắt cóc muội, còn gây lở tuyết, dẫn đến...” Hắn ta liếc nhìn nàng rồi mới nói, “Dẫn đến Thiên Lộc xảy ra chuyện, đều là chuyện tốt do gã ta làm ra
Nhưng muội yên tâm, sớm muộn gì tiểu gia ta cũng sẽ chém chết gã để hả cơn giận này.”
“Ha ha, huynh cần gì phải hảo tâm như thế?”
Hạ Sơ Thất cười nhẹ, hỏi rất bình tĩnh, khiến Nguyễn Hữu thấy sửng sốt, “Muội nói thế là có ý gì?” Nàng khẽ cong khóe môi lên, biểu cảm giống hệt như trước khi hắn ta chơi xỏ người khác
Nhưng trong biểu cảm này lại có thêm một chút tàn nhẫn mà ngày thường không có, cũng thiếu đi một chút tinh nghịch thoải mái, “Chém chết gã, chẳng phải quá hời cho gã rồi hay sao?” “Sở Thất...”
Hạ Sơ Thất cười bí ẩn và không nói gì thêm, chỉ nhỏ giọng dặn dò, “Ca, trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, thời tiết lại như thế kia, người Bắc Địch nắm rõ địa hình hơn quân Đại Yến, huynh để ý một chút, chú ý bảo trọng.”
Nguyễn Hữu nhìn nàng rồi xoa tay
“Yên tâm, ta đây lợi hại lắm, chưa bại trận bao giờ.” Hạ Sơ Thất cúi đầu, không nhìn hắn ta, dường như cảm thấy lạnh, nàng dựa người vào lò sưởi, giọng nói cũng lạnh đi ít nhiều, “Triệu Thập Cửu từng nói, trên chiến trường biến hóa khôn lường, không bao giờ có tướng quân thẳng mãi, cục diện có thể thay đổi chỉ trong chớp mắt, không thể qua loa đại khái được.” Vốn tưởng rằng nàng có thể bình thản nói về Triệu Tôn như thế, Nguyễn Hữu phải cảm thấy vui mừng và nhẹ nhõm mới đúng
Ấy vậy mà khi thấy nàng không có vẻ đau khổ, hắn ta lại thấy con tim thắt lại
Nỗi đau của nàng đã thấm vào tim, vào xương tủy.
“Được, ta biết rồi.”
Nguyễn Hữu đi rồi, Hạ Sơ Thất ngồi ngơ ngác một lúc
Một lúc lâu sau, nàng rùng mình, dựa người vào lò lửa.
Hai mươi chín tháng Chạp năm Hồng Thái thứ hai mươi sáu, chiến sự vốn yên ắng đã lâu nay một lần nữa được vén màn lên, người thông binh lần này không phải Triệu Tôn mà là Nguyễn Hữu
Vài vạn đại quân tiến về phía Bắc, ngựa chạy bắn tuyết tung tóe, nhìn từ gần đến xa, đội ngũ kia hệt như một con rồng dài
Giữa trời đất mênh mông, đón gió lớn, uy phong lẫm liệt
Hạ Sơ Thất không đi tiễn Nguyễn Hữu, nàng đứng trên dốc, nhìn đội quân trước mặt, nghe vô số tiếng vó ngựa, chỉ cảm thấy dưới ánh mặt trời chói mắt ấy, đất trời lại lạnh lẽo khôn cùng
Kim Vệ quân vẫn uy phong như ngày nào
Nhưng nàng thấy cứ thiểu một chút gì đó.
“U...u...”
Tiếng tù và vang lên, nặng nề như chì đè lên tim
Nàng hít sâu, bỗng cảm thấy không thoải mái, xoay đầu lại nhìn Trịnh Nhị Bảo đang đứng sau lưng.
“Đi thôi.”
Trịnh Nhị Bảo rũ mắt, vành mắt đỏ bừng
“Vương phi, nô tài..
nô tài nhớ gia rồi.” Hai ngày này, cậu ta cứ như thế, hễ một chút là khóc lóc
Nhìn tình hình này, Hạ Sơ Thất thở dài, “Còn khóc nữa ta sẽ chém ngươi, cho ngươi xuống dưới hầu hạ hắn.”
“Hức...”
Sau khoảng một chung trà, họ trở về lều, cơm nước đã có
Người đưa cơm là Như Phong.
Đại Yến và Bắc Địch khai chiến, nhưng việc khai quật hoàng băng vẫn đang được tiến hành khẩn trương, cảnh giới trong đại doanh cũng chưa từng được nới lỏng
Do trước đây Hạ Sơ Thất từng bị bắt, cộng thêm chuyện tuyết lở nên Đông Phương Thanh Huyền càng cẩn thận hơn, đối với việc ăn uống của nàng cũng căn dặn Như Phong đích thân lo liệu.
Trịnh Nhị Bảo cực kỳ không thích sự quan tâm của Đông Phương Thanh Huyền, nhưng cậu ta cũng cảm kích hắn ta
Đêm đó không biết hắn ta đã nói gì với Sở Thất, ngày hôm sau tỉnh dậy, Sở Thất cử như đã quên đi chuyện kia, bình tĩnh trở lại, thậm chí nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt.
Trước đó, Trịnh Nhị Bảo không lo lắng điều gì khác, chỉ sợ người mà chủ tử nhà cậu ta coi trọng nhất sẽ đi theo hắn
Cậu ta hiểu gia nhà mình, nếu Sở Thất đi rồi, hắn cũng sẽ không dễ chịu gì
Vì thế cậu ta phải hết lòng hầu Hạ Sơ Thất, như thể đợi đến khi xuống dưới, gặp chủ tử nhà mình, cậu ta cũng có thể vỗ ngực tự thấy không có gì phải hổ thẹn.
“Vương phi, ăn chút gì nhé?”
Cậu ta khom người, cẩn thận dùng thìa khuấy nguội món cháo đang nóng hôi hổi rồi mới đưa đến tay Hạ Sơ Thất
Hạ Sơ Thất nhìn cậu ta đầy cảm kích, vén tóc lên, nhận lấy, nhìn về phía Như Phong
“Như Phong đại ca, có tiến triển gì không?” Câu này đã hỏi rất nhiều lần rồi
Như Phong thấy không nhẫn tâm, nhưng cuối cùng vẫn an ủi nàng: “Vẫn chưa, Đại đô đốc và nhóm Trần thị vệ trưởng vẫn đang tiếp tục trục vớt
Chắc cũng sắp tìm thấy rồi...” Hạ Sơ Thất cười, dựa lên tấm đệm do Trịnh Nhị Bảo đưa qua, nàng khẽ lẩm bẩm, “Đừng tìm được vẫn tốt hơn.”
Cơm nước xong, Hạ Sơ Thất đi vào lều kể bên.
Giáp Nhất đang nằm yên trên giường
Do vóc người hắn ta cao lớn nên chiếc giường kia dường như có hơi nhỏ một chút, chẳng hề phù hợp với dáng người của hắn ta
Được nàng chuyên tâm trị liệu, vết thương của hắn ta đã khá hơn, giọng nói cũng trong trẻo hơn không ít, chỉ có điều tinh thần vẫn không ổn.
“Hôm nay có thấy đỡ hơn chút nào không?”
Giáp Nhất nhìn nàng, há miệng, không lên tiếng, chỉ gật đầu
Hạ Sơ Thất mím môi, bắt mạch cho hắn ta, “Ừm, do máu tắc nghẽn cản trở kinh lạc, cộng thêm tim gan hư tổn, thần hồn mất cân bằng, muốn hồi phục hoàn toàn e rằng phải mất thêm một vài ngày nữa.” Giọng nói của nàng cực kỳ bình tĩnh.
Điều này khiến ánh mắt của Giáp Nhất tối xuống.
Trong cơn mê man, trong đầu hắn ta, nàng vẫn là cô nương đi đến A Ba Ca, cô nương có ánh mắt giảo hoạt, miệng nở nụ cười nhạt, huênh hoang ngông cuồng
Chứ không phải là cái người nhìn vào trong không đau lòng cũng chẳng buồn bã nhưng thực chất lại thay đổi hẳn tính tình như bây giờ
“Uống thuốc đi.” Nàng lại nói thêm một câu
“Được.” Giáp Nhất nuốt nước bọt, trả lời, để cho Trịnh Nhị Bảo dìu hắn ta ngồi dựa vào đầu giường, uống thuốc do nàng chuẩn bị
Hắn ta liếc nhìn nàng vài lần, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nhìn nàng với ánh mắt áy náy, nói ra một câu vốn đã muộn màng, “Ta sợ sấm sét.”
Hạ Sơ Thất mím môi, “Ta biết.”
Đầu Giáp Nhất hơi cúi xuống, “Đều là lỗi của ta.” “Hả?” Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta với vẻ khó hiểu.
“Ngày hôm đó nếu không phải do ta bất cẩn, người sẽ không bị bắt đi
Ngày hôm đó trong phòng tử, nếu không phải do ta, điện hạ cũng sẽ không xảy ra chuyện..
Mọi thứ đều là lỗi của ta, nếu không phải do ta thì cũng sẽ không có chuyện sau này
Hạ Sở, người nên chết là ta.”
Khi hắn ta nói, Hạ Sơ Thất không hề ngắt lời.
Đợi hắn ta nói xong, thấy hắn ta siết chặt chăn, cúi đầu xuống như một đứa bé biết sai, nàng cử động khóe môi, muốn cười nhưng cuối cùng vẫn không cười được
“Phải, quả thật là lỗi của ngươi.” Giáp Nhất ngẩng đầu, nhìn nàng
Nhưng không đợi hắn ta kịp lên tiếng, Hạ Sơ Thất lại cười, “Sai rồi thì phải cố gắng sống để chuộc tội
Chuyện đã làm sai, không thể bù đắp
Người nên nhớ thì ghi vào trong lòng
Nhưng ông chủ Giáp à, oan có đầu nợ có chủ, không nên đè thù hận lên tim mình.”
Khi nói đến thù hận, có tia sáng lạnh lẽo thoáng lóe lên trong mắt nàng, ánh mắt của Giáp Nhất khẽ động, kinh ngạc với biểu cảm kia
Ngày hôm ấy khi lên khỏi hồ nước sôi, nàng hôn mê khá lâu, nhưng hắn ta vẫn biết suýt chút nữa là nàng đã nhảy vào hổ chết theo Tấn vương rồi
Nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế mà nàng lại không khóc không quậy, thần sắc yên tĩnh, vốn đã làm hắn ta thấy rất kinh ngạc, giờ đây nàng lại có thể nói ra hai chữ “thù hận” một cách nhẹ nhàng như thế.
Nàng vốn là một cô nương lạc quan.
Chứ không phải như bây giờ
Giáp Nhất thấy đắng môi, há miệng vài lần, giọng nói khàn đặc
“Điện hạ, hẳn là muốn ngươi có thể sống vui vẻ.” Hạ Sơ Thất nở một nụ cười còn xấu xí hơn khóc, “Sống vui vẻ hay không, không cần hắn lo tới
Món nợ với hắn, sau này ta mất rồi ta sẽ tìm hắn tính toán rõ ràng
Giờ đây, ta phải đòi hết nợ của những người đang thiếu chúng ta trước đã.” Ngày hôm đó, Đông Phương Thanh Huyền không chỉ cho nàng xem cánh tay bị đứt mà còn nói với nàng về chuyện tuyết lở, đồng thời cũng thông báo với nàng rằng, Hạ Đình Đức vẫn còn sống, rất nhiều người vẫn còn sống, sống rất tốt.
Hạ Sơ Thất chưa bao giờ là người khoan dung
Khi có Triệu Tôn bảo vệ, nàng chỉ sống theo tâm trạng
Giờ đây chỉ còn lại một mình, rất nhiều chuyện đều cần phải do chính nàng quyết định
Báo thù không?
Đáp án tất nhiên là có.
Cái chết của Triệu Tôn, những người nào có phần đều phải trả hết.
Đúng như Như Phong nói, xác chết trong hố nước sôi cuối cùng cũng đã được vớt lên
Vào ba ngày sau khi Nguyễn Hữu dẫn binh đại chiến với Á Cổ của Bắc Địch tại Âm Sơn, quận Bắc Định thất bại rút lui, hai bên ngừng chiến là ngày hắn trở về đại doanh Âm Sơn nghỉ ngơi chỉnh đốn quân ngũ.
Mồng một tháng Giêng năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy.
Năm mới bắt đầu, cả nước ăn mừng.
Người tìm kiếm đã lâu, cuối cùng cũng có tung tích.
“Sắp đánh trận à?”
Nguyễn Hữu do dự trong chốc lát, rồi “ừ” một tiếng
Cuộc nói chuyện hôm nay, hắn ta không theo kịp tiết tấu
Trò chuyện thêm vài câu, hắn ta đặt mũ giáp xuống, ngồi đối diện với nàng, “Bắc Địch điều động binh mã tiến thẳng đến Âm Sơn, đóng quân cách Âm Sơn khoảng năm mươi dặm...” Dường như hắn ta không muốn nói đến chiến tranh nên chỉ nói qua loa vài câu, mắt hơi nhướng lên, đuôi mắt hẹp dài mang theo chút ít sắc màu lo lắng
“Chuyện của Thiên Lộc, muội bớt đau buồn lại.” Mí mắt của Hạ Sơ Thất giật giật, nhìn hắn ta, “Huynh đã nói rất nhiều lần rồi.”
Thấy nàng còn bình tĩnh hơn cả bản thân mình, Nguyễn Hữu thở dài, không biết nên vui hay nên lo lắng
Chắc là do hắn ta vừa mới thao luyện xong, với thời tiết lạnh thế này, vậy mà trán lại đổ mồ hôi lạnh liên tục
Hắn ta nhìn nàng thật lâu
Hạ Sơ Thất cau mày, đưa một chiếc khăn tay tới.
“Lau đi, tiểu công gia.”
Nguyễn Hữu không nhận lấy, nheo mắt lại, dựa đầu về phía trước
“Tay ta bẩn, làm phiền tiểu thư.”
Hắn ta có biểu cảm tinh nghịch, hệt như một đứa bé láu lỉnh.
Hạ Sơ Thất lắc đầu cười, “Huynh làm như thế, người không biết còn tưởng rằng huynh là đệ đệ chứ không phải là ca ca của ta.” Nàng bình tĩnh lau mồ hôi trên trán cho hắn ta, tay vẫn chưa thu về thì đã nghe hắn ta nói, “Ta thường thấy muội lau mồ hôi cho Thập Cửu thúc, muội cũng nói như thể với thúc ấy à?”
Tay của Hạ Sơ Thất khựng lại, nụ cười cũng đông cứng trên khuôn mặt.
Nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt của nàng, Nguyễn Hữu giật mình phát hiện mình đã lỡ lời, mặt nóng bừng, lo lắng vỗ tay nàng
“Sở Thất, ca lỡ lời rồi.”
Tay của nàng lạnh ngắt
Nàng thu tay về, mỉm cười
Nàng không nói tiếp chủ đề này mà hỏi hắn ta, “Hạ Đình Đức đi rồi?”
Thấy nàng không sao, Nguyễn Hữu thở phào, gật đầu, “Sáng sớm nay đã được người hộ tống rời khỏi Ấm Sơn đi về Bắc Bình
Nếu không phải tên Đông Phương Thanh Huyền ngăn cản, tiểu gia ta đã chém chết gã rồi
Lần này ở Ấm Sơn, trước tiên là đổ tội Thiên Lộc, sau đó bắt cóc muội, còn gây lở tuyết, dẫn đến...” Hắn ta liếc nhìn nàng rồi mới nói, “Dẫn đến Thiên Lộc xảy ra chuyện, đều là chuyện tốt do gã ta làm ra
Nhưng muội yên tâm, sớm muộn gì tiểu gia ta cũng sẽ chém chết gã để hả cơn giận này.”
“Ha ha, huynh cần gì phải hảo tâm như thế?”
Hạ Sơ Thất cười nhẹ, hỏi rất bình tĩnh, khiến Nguyễn Hữu thấy sửng sốt, “Muội nói thế là có ý gì?” Nàng khẽ cong khóe môi lên, biểu cảm giống hệt như trước khi hắn ta chơi xỏ người khác
Nhưng trong biểu cảm này lại có thêm một chút tàn nhẫn mà ngày thường không có, cũng thiếu đi một chút tinh nghịch thoải mái, “Chém chết gã, chẳng phải quá hời cho gã rồi hay sao?” “Sở Thất...”
Hạ Sơ Thất cười bí ẩn và không nói gì thêm, chỉ nhỏ giọng dặn dò, “Ca, trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, thời tiết lại như thế kia, người Bắc Địch nắm rõ địa hình hơn quân Đại Yến, huynh để ý một chút, chú ý bảo trọng.”
Nguyễn Hữu nhìn nàng rồi xoa tay
“Yên tâm, ta đây lợi hại lắm, chưa bại trận bao giờ.” Hạ Sơ Thất cúi đầu, không nhìn hắn ta, dường như cảm thấy lạnh, nàng dựa người vào lò sưởi, giọng nói cũng lạnh đi ít nhiều, “Triệu Thập Cửu từng nói, trên chiến trường biến hóa khôn lường, không bao giờ có tướng quân thẳng mãi, cục diện có thể thay đổi chỉ trong chớp mắt, không thể qua loa đại khái được.” Vốn tưởng rằng nàng có thể bình thản nói về Triệu Tôn như thế, Nguyễn Hữu phải cảm thấy vui mừng và nhẹ nhõm mới đúng
Ấy vậy mà khi thấy nàng không có vẻ đau khổ, hắn ta lại thấy con tim thắt lại
Nỗi đau của nàng đã thấm vào tim, vào xương tủy.
“Được, ta biết rồi.”
Nguyễn Hữu đi rồi, Hạ Sơ Thất ngồi ngơ ngác một lúc
Một lúc lâu sau, nàng rùng mình, dựa người vào lò lửa.
Hai mươi chín tháng Chạp năm Hồng Thái thứ hai mươi sáu, chiến sự vốn yên ắng đã lâu nay một lần nữa được vén màn lên, người thông binh lần này không phải Triệu Tôn mà là Nguyễn Hữu
Vài vạn đại quân tiến về phía Bắc, ngựa chạy bắn tuyết tung tóe, nhìn từ gần đến xa, đội ngũ kia hệt như một con rồng dài
Giữa trời đất mênh mông, đón gió lớn, uy phong lẫm liệt
Hạ Sơ Thất không đi tiễn Nguyễn Hữu, nàng đứng trên dốc, nhìn đội quân trước mặt, nghe vô số tiếng vó ngựa, chỉ cảm thấy dưới ánh mặt trời chói mắt ấy, đất trời lại lạnh lẽo khôn cùng
Kim Vệ quân vẫn uy phong như ngày nào
Nhưng nàng thấy cứ thiểu một chút gì đó.
“U...u...”
Tiếng tù và vang lên, nặng nề như chì đè lên tim
Nàng hít sâu, bỗng cảm thấy không thoải mái, xoay đầu lại nhìn Trịnh Nhị Bảo đang đứng sau lưng.
“Đi thôi.”
Trịnh Nhị Bảo rũ mắt, vành mắt đỏ bừng
“Vương phi, nô tài..
nô tài nhớ gia rồi.” Hai ngày này, cậu ta cứ như thế, hễ một chút là khóc lóc
Nhìn tình hình này, Hạ Sơ Thất thở dài, “Còn khóc nữa ta sẽ chém ngươi, cho ngươi xuống dưới hầu hạ hắn.”
“Hức...”
Sau khoảng một chung trà, họ trở về lều, cơm nước đã có
Người đưa cơm là Như Phong.
Đại Yến và Bắc Địch khai chiến, nhưng việc khai quật hoàng băng vẫn đang được tiến hành khẩn trương, cảnh giới trong đại doanh cũng chưa từng được nới lỏng
Do trước đây Hạ Sơ Thất từng bị bắt, cộng thêm chuyện tuyết lở nên Đông Phương Thanh Huyền càng cẩn thận hơn, đối với việc ăn uống của nàng cũng căn dặn Như Phong đích thân lo liệu.
Trịnh Nhị Bảo cực kỳ không thích sự quan tâm của Đông Phương Thanh Huyền, nhưng cậu ta cũng cảm kích hắn ta
Đêm đó không biết hắn ta đã nói gì với Sở Thất, ngày hôm sau tỉnh dậy, Sở Thất cử như đã quên đi chuyện kia, bình tĩnh trở lại, thậm chí nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt.
Trước đó, Trịnh Nhị Bảo không lo lắng điều gì khác, chỉ sợ người mà chủ tử nhà cậu ta coi trọng nhất sẽ đi theo hắn
Cậu ta hiểu gia nhà mình, nếu Sở Thất đi rồi, hắn cũng sẽ không dễ chịu gì
Vì thế cậu ta phải hết lòng hầu Hạ Sơ Thất, như thể đợi đến khi xuống dưới, gặp chủ tử nhà mình, cậu ta cũng có thể vỗ ngực tự thấy không có gì phải hổ thẹn.
“Vương phi, ăn chút gì nhé?”
Cậu ta khom người, cẩn thận dùng thìa khuấy nguội món cháo đang nóng hôi hổi rồi mới đưa đến tay Hạ Sơ Thất
Hạ Sơ Thất nhìn cậu ta đầy cảm kích, vén tóc lên, nhận lấy, nhìn về phía Như Phong
“Như Phong đại ca, có tiến triển gì không?” Câu này đã hỏi rất nhiều lần rồi
Như Phong thấy không nhẫn tâm, nhưng cuối cùng vẫn an ủi nàng: “Vẫn chưa, Đại đô đốc và nhóm Trần thị vệ trưởng vẫn đang tiếp tục trục vớt
Chắc cũng sắp tìm thấy rồi...” Hạ Sơ Thất cười, dựa lên tấm đệm do Trịnh Nhị Bảo đưa qua, nàng khẽ lẩm bẩm, “Đừng tìm được vẫn tốt hơn.”
Cơm nước xong, Hạ Sơ Thất đi vào lều kể bên.
Giáp Nhất đang nằm yên trên giường
Do vóc người hắn ta cao lớn nên chiếc giường kia dường như có hơi nhỏ một chút, chẳng hề phù hợp với dáng người của hắn ta
Được nàng chuyên tâm trị liệu, vết thương của hắn ta đã khá hơn, giọng nói cũng trong trẻo hơn không ít, chỉ có điều tinh thần vẫn không ổn.
“Hôm nay có thấy đỡ hơn chút nào không?”
Giáp Nhất nhìn nàng, há miệng, không lên tiếng, chỉ gật đầu
Hạ Sơ Thất mím môi, bắt mạch cho hắn ta, “Ừm, do máu tắc nghẽn cản trở kinh lạc, cộng thêm tim gan hư tổn, thần hồn mất cân bằng, muốn hồi phục hoàn toàn e rằng phải mất thêm một vài ngày nữa.” Giọng nói của nàng cực kỳ bình tĩnh.
Điều này khiến ánh mắt của Giáp Nhất tối xuống.
Trong cơn mê man, trong đầu hắn ta, nàng vẫn là cô nương đi đến A Ba Ca, cô nương có ánh mắt giảo hoạt, miệng nở nụ cười nhạt, huênh hoang ngông cuồng
Chứ không phải là cái người nhìn vào trong không đau lòng cũng chẳng buồn bã nhưng thực chất lại thay đổi hẳn tính tình như bây giờ
“Uống thuốc đi.” Nàng lại nói thêm một câu
“Được.” Giáp Nhất nuốt nước bọt, trả lời, để cho Trịnh Nhị Bảo dìu hắn ta ngồi dựa vào đầu giường, uống thuốc do nàng chuẩn bị
Hắn ta liếc nhìn nàng vài lần, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nhìn nàng với ánh mắt áy náy, nói ra một câu vốn đã muộn màng, “Ta sợ sấm sét.”
Hạ Sơ Thất mím môi, “Ta biết.”
Đầu Giáp Nhất hơi cúi xuống, “Đều là lỗi của ta.” “Hả?” Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta với vẻ khó hiểu.
“Ngày hôm đó nếu không phải do ta bất cẩn, người sẽ không bị bắt đi
Ngày hôm đó trong phòng tử, nếu không phải do ta, điện hạ cũng sẽ không xảy ra chuyện..
Mọi thứ đều là lỗi của ta, nếu không phải do ta thì cũng sẽ không có chuyện sau này
Hạ Sở, người nên chết là ta.”
Khi hắn ta nói, Hạ Sơ Thất không hề ngắt lời.
Đợi hắn ta nói xong, thấy hắn ta siết chặt chăn, cúi đầu xuống như một đứa bé biết sai, nàng cử động khóe môi, muốn cười nhưng cuối cùng vẫn không cười được
“Phải, quả thật là lỗi của ngươi.” Giáp Nhất ngẩng đầu, nhìn nàng
Nhưng không đợi hắn ta kịp lên tiếng, Hạ Sơ Thất lại cười, “Sai rồi thì phải cố gắng sống để chuộc tội
Chuyện đã làm sai, không thể bù đắp
Người nên nhớ thì ghi vào trong lòng
Nhưng ông chủ Giáp à, oan có đầu nợ có chủ, không nên đè thù hận lên tim mình.”
Khi nói đến thù hận, có tia sáng lạnh lẽo thoáng lóe lên trong mắt nàng, ánh mắt của Giáp Nhất khẽ động, kinh ngạc với biểu cảm kia
Ngày hôm ấy khi lên khỏi hồ nước sôi, nàng hôn mê khá lâu, nhưng hắn ta vẫn biết suýt chút nữa là nàng đã nhảy vào hổ chết theo Tấn vương rồi
Nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế mà nàng lại không khóc không quậy, thần sắc yên tĩnh, vốn đã làm hắn ta thấy rất kinh ngạc, giờ đây nàng lại có thể nói ra hai chữ “thù hận” một cách nhẹ nhàng như thế.
Nàng vốn là một cô nương lạc quan.
Chứ không phải như bây giờ
Giáp Nhất thấy đắng môi, há miệng vài lần, giọng nói khàn đặc
“Điện hạ, hẳn là muốn ngươi có thể sống vui vẻ.” Hạ Sơ Thất nở một nụ cười còn xấu xí hơn khóc, “Sống vui vẻ hay không, không cần hắn lo tới
Món nợ với hắn, sau này ta mất rồi ta sẽ tìm hắn tính toán rõ ràng
Giờ đây, ta phải đòi hết nợ của những người đang thiếu chúng ta trước đã.” Ngày hôm đó, Đông Phương Thanh Huyền không chỉ cho nàng xem cánh tay bị đứt mà còn nói với nàng về chuyện tuyết lở, đồng thời cũng thông báo với nàng rằng, Hạ Đình Đức vẫn còn sống, rất nhiều người vẫn còn sống, sống rất tốt.
Hạ Sơ Thất chưa bao giờ là người khoan dung
Khi có Triệu Tôn bảo vệ, nàng chỉ sống theo tâm trạng
Giờ đây chỉ còn lại một mình, rất nhiều chuyện đều cần phải do chính nàng quyết định
Báo thù không?
Đáp án tất nhiên là có.
Cái chết của Triệu Tôn, những người nào có phần đều phải trả hết.
Đúng như Như Phong nói, xác chết trong hố nước sôi cuối cùng cũng đã được vớt lên
Vào ba ngày sau khi Nguyễn Hữu dẫn binh đại chiến với Á Cổ của Bắc Địch tại Âm Sơn, quận Bắc Định thất bại rút lui, hai bên ngừng chiến là ngày hắn trở về đại doanh Âm Sơn nghỉ ngơi chỉnh đốn quân ngũ.
Mồng một tháng Giêng năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy.
Năm mới bắt đầu, cả nước ăn mừng.
Người tìm kiếm đã lâu, cuối cùng cũng có tung tích.
/1583
|