"Ta. . . . . . vừa rồi chỉ là nghi ngờ thôi!" Là tự ngươi vội vã biến hóa! Đương nhiên nửa câu nói sau, Trần Đại Dũng trời sinh tính thật thà cũng chỉ dám nói trong lòng! Nhưng mà Trần Đại Dũng đã quên! Trên mặt hắn không giấu được bất cứ tâm sự gì!
Kết quả là, Thư Nhan bực mình một hồi, ". . . . . ."
"Vì sao ngươi gạt ta?" Trần Đại Dũng đang im lặng đột nhiên hỏi.
"Lừa ngươi! Ta cho ngươi làm thiếu gia nhà có tiền, chẳng lẽ không được sao?"
"Hừ! Cái gì mà thiếu gia nhà có tiền chứ, tất cả đều là ảo giác!"
"Đồ ngốc! Đây cũng không phải là ảo giác nho nhỏ có thể thực hiện được! Tại trấn nhỏ ở vùng sông nước này, đó đường đường là Trần phủ đấy! Phu nhân lão gia, nô bộc, hộ viện đều là thật!" Thư Nhan trừng mắt nói.
"Vậy thì sao? Ta. . . . . . Ta không hiếm lạ!"
“Đồ ngốc! Không biết suy xét! Ta tốn rất nhiều sức lực mới thay đổi được trí nhớ của mọi người! Đừng tưởng rằng một câu không hiếm lạ của ngươi là có thể chấm dứt! Trần lão gia và phu nhân nhiều nhất cũng chỉ còn một năm dương thọ, chờ sau khi bọn họ quy thiên, tất cả tài sản trong phủ từ trên xuống dưới đều là của ngươi! Hơn nữa tài sản của Trần lão gia không chỉ có vậy, đợi trước khi ông ấy qua đời, sẽ nói tất cả cho ngươi! Trần lão gia lúc còn trẻ, tình cờ chiếm được một kho báu lớn. . "
"Ta nói rồi! Ta không hiếm lạ! Bọn họ có bao nhiêu bạc ta cũng không muốn! Bọn họ không phải cha mẹ ta! Có đạo lý nào vì vinh hoa phú quý liền nhận người khác làm cha mẹ!" Trần Đại Dũng đỏ mặt, khàn giọng quát.
"Đồ ngốc! Ngươi dám hung hăng với ta !" Thư Nhan tức giận đến dậm chân, hung hăng đánh hắn một cái, "Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ tới cha mẹ ngươi sao? Chỉ là bọn họ phúc mỏng, không có số hưởng! Nếu tự tiện thay đổi vận mệnh, chỉ sợ dương thọ sẽ ngắn lại!"
Mắt Trần Đại Dũng đỏ hoe, "Ta. . . . . . Ta nói chẳng lại ngươi! Hồ ly tinh đều rất xảo quyệt! Ta biết ta ngốc! Ngay từ đầu ngươi đã coi ta là kẻ ngốc để trêu đùa! Đến bây giờ ngươi còn khi dễ ta!"
"Ngươi. . . . . ." Thư Nhan chưa bao giờ nghĩ đến cũng có lúc nàng cứng họng, " Nếu không có ngươi giúp ta ngăn cản thiên kiếp, ngươi nghĩ rằng ta muốn quản sự sống chết của ngươi sao, hiện tại ta cho ngươi cuộc sống đại phú đại quý thì sai sao?"
"Ta giúp ngươi ngăn cản thiên kiếp! Là tự nguyện, không cần ngươi báo ân! Ta muốn về nhà!"
"Nếu ngươi thật sự muốn về nhà như đã nói, vậy thì không cần đi hướng Nam! Nhà của ngươi ở hướng Bắc!"
Bị một câu vạch trần tâm tư, mặt Trần Đại Dũng càng đỏ hơn, quát: "Vậy ta đây cũng không cần ở lại Trần phủ!"
Thư Nhan bị Trần Đại Dũng chọc tức, ánh mắt lộ ra sát khí, nàng dù sao cũng là hồ ly tu thành, trời sinh tính tàn nhẫn, vốn là thành tâm thành ý giúp hắn, không ngờ hắn lại không biết tốt xấu như vậy! Nàng lạnh lùng cười nói: "Ngươi không muốn cũng phải như vậy! Từ giờ trở đi, Trần phủ chính là nhà của ngươi! Ngươi ngoan ngoãn làm thiếu gia Trần phủ đi!"
Kết quả là, Thư Nhan bực mình một hồi, ". . . . . ."
"Vì sao ngươi gạt ta?" Trần Đại Dũng đang im lặng đột nhiên hỏi.
"Lừa ngươi! Ta cho ngươi làm thiếu gia nhà có tiền, chẳng lẽ không được sao?"
"Hừ! Cái gì mà thiếu gia nhà có tiền chứ, tất cả đều là ảo giác!"
"Đồ ngốc! Đây cũng không phải là ảo giác nho nhỏ có thể thực hiện được! Tại trấn nhỏ ở vùng sông nước này, đó đường đường là Trần phủ đấy! Phu nhân lão gia, nô bộc, hộ viện đều là thật!" Thư Nhan trừng mắt nói.
"Vậy thì sao? Ta. . . . . . Ta không hiếm lạ!"
“Đồ ngốc! Không biết suy xét! Ta tốn rất nhiều sức lực mới thay đổi được trí nhớ của mọi người! Đừng tưởng rằng một câu không hiếm lạ của ngươi là có thể chấm dứt! Trần lão gia và phu nhân nhiều nhất cũng chỉ còn một năm dương thọ, chờ sau khi bọn họ quy thiên, tất cả tài sản trong phủ từ trên xuống dưới đều là của ngươi! Hơn nữa tài sản của Trần lão gia không chỉ có vậy, đợi trước khi ông ấy qua đời, sẽ nói tất cả cho ngươi! Trần lão gia lúc còn trẻ, tình cờ chiếm được một kho báu lớn. . "
"Ta nói rồi! Ta không hiếm lạ! Bọn họ có bao nhiêu bạc ta cũng không muốn! Bọn họ không phải cha mẹ ta! Có đạo lý nào vì vinh hoa phú quý liền nhận người khác làm cha mẹ!" Trần Đại Dũng đỏ mặt, khàn giọng quát.
"Đồ ngốc! Ngươi dám hung hăng với ta !" Thư Nhan tức giận đến dậm chân, hung hăng đánh hắn một cái, "Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ tới cha mẹ ngươi sao? Chỉ là bọn họ phúc mỏng, không có số hưởng! Nếu tự tiện thay đổi vận mệnh, chỉ sợ dương thọ sẽ ngắn lại!"
Mắt Trần Đại Dũng đỏ hoe, "Ta. . . . . . Ta nói chẳng lại ngươi! Hồ ly tinh đều rất xảo quyệt! Ta biết ta ngốc! Ngay từ đầu ngươi đã coi ta là kẻ ngốc để trêu đùa! Đến bây giờ ngươi còn khi dễ ta!"
"Ngươi. . . . . ." Thư Nhan chưa bao giờ nghĩ đến cũng có lúc nàng cứng họng, " Nếu không có ngươi giúp ta ngăn cản thiên kiếp, ngươi nghĩ rằng ta muốn quản sự sống chết của ngươi sao, hiện tại ta cho ngươi cuộc sống đại phú đại quý thì sai sao?"
"Ta giúp ngươi ngăn cản thiên kiếp! Là tự nguyện, không cần ngươi báo ân! Ta muốn về nhà!"
"Nếu ngươi thật sự muốn về nhà như đã nói, vậy thì không cần đi hướng Nam! Nhà của ngươi ở hướng Bắc!"
Bị một câu vạch trần tâm tư, mặt Trần Đại Dũng càng đỏ hơn, quát: "Vậy ta đây cũng không cần ở lại Trần phủ!"
Thư Nhan bị Trần Đại Dũng chọc tức, ánh mắt lộ ra sát khí, nàng dù sao cũng là hồ ly tu thành, trời sinh tính tàn nhẫn, vốn là thành tâm thành ý giúp hắn, không ngờ hắn lại không biết tốt xấu như vậy! Nàng lạnh lùng cười nói: "Ngươi không muốn cũng phải như vậy! Từ giờ trở đi, Trần phủ chính là nhà của ngươi! Ngươi ngoan ngoãn làm thiếu gia Trần phủ đi!"
/94
|