Ban đêm, Thời tiết Seoul se lạnh dần, vì bây giờ đã là mùa thu.
Trên con đường tấp nập của thủ đô Seoul. Diệp Thảo đi từng bước nhẹ nhàng ngắm Seoul về đêm. Đẹp tuyệt vời, lung ling, sắc màu. Dòng xe cộ ồn ào hòa vào cảnh đêm kì diệu tại nơi đây. Mặc dù đã về đêm, nhưng người bản địa đi chơi vẫn còn nhiều. Hầu hết là những cặp đôi. Họ đều nhìn lướt qua Diệp Thảo rồi thì thầm to nhỏ. Thật may mắn, họ không lao đến như đám fan cuồng ở sân bay Gimpo.
Thảo bước đi một mình trên con đường rộng thênh thang. Bàn tay thì xoa xoa cánh tay bên kia vì lạnh. Hiện tại cô chỉ mặc một chiếc áo cộc tay, và quần sooc bên ngoài khoác một chiếc áo brazel. Áo khoác không cản nổi gió của xứ Hàn lạnh lẽo. Phút chốc mặt cô có phần tím tái vì lạnh. Đột nhiên từ đằng sau, có ai đó đã khoác cho cô một chiếc áo ấm áp. Tuy chưa nhìn mặt, nhưng mùi hương quen thuộc cô cũng đoán được đó là ai.
- Không biết tiếng Hàn sao lại thích đi lung tung một mình vậy?
Diệp Thảo cười nhạt
- Cảm ơn chiếc áo của anh! Giờ tôi đỡ lạnh hơn rồi.
- Vậy thì về thôi. Lát nữa đến giờ điểm danh, nếu không có mặt thì sẽ bị phạt đó.
Thảo nhìn xung quanh, vẻ tiếc nuối.
- Sớm vậy sao? Em còn chưa chơi hết.
Nhật Anh nhíu máy.
- Chính vì sự ngang bướng của em. Nên tôi mới không hề có dao động. Tại sao em không thể được như My.
Diệp Thảo cúi gằm mặt xuống như đưa trẻ có lỗi
- Hầu như các quốc gia của Châu Á, em gần như đã đi hết tất cả. Nhưng chỉ có Hàn Quốc em chưa hề được tới. Em tưởng nơi này chả có gì ngoài kpop. Lúc đến đây rồi mới biết, nó đẹp như mơ vậy.
Nhật Anh nhìn bộ dạng của Thảo mà buồn cười. Anh bước ra lề đường bắt taxi, rồi kéo Thảo lên xe.
- Anh làm gì vậy? Không về sao?
- Chả phải em muốn đi chơi sao?
- Đúng là em muốn đi! Nhưng lát nữa điểm danh bị phạt thì sao?
Nhật Anh nháy mắt
- Sợ gì chứ? Cùng lắm là chịu phạt chung.
.
Chiếc taxi dừng lại ở Sông Hàn. Dòng sông lớn được mệnh danh là mạch máu của Korea. Diệp Thảo bước xuống taxi, đầy ngỡ ngàng trước phong cảnh này.
- Ôi đẹp quá! Đây là Sông Hàn sao? Thật kì diệu.
Nhật Anh vừa nói vừa chỉ tay về phía trước
- Ta lên phía cầu Panbo đi! Rất đẹp đó
Diệp Thảo vui sướng, chạy thật nhanh. Nhật Anh thì cười cô như một đứa trẻ con.'
Nước được phun trào ra từ bên trong, kết hợp thêm đèn sáng. Khiến cho sông Hàn trở lung linh, đẹp đẽ.
-----
Tại khách sạn Seoul Park Hyatt.
Ở mãi trong phòng buồn chán, My đi loanh quanh tại hành lang. Bỗng nhiên ở phía trước cô nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Vì tính tò mò nên bước lên phía trước nghe. Trước mắt cô là Giám đốc xinh đẹp của General đang nói chuyện cùng Elly. Trong đầu My, lại bắt đầu xuất hiện nhiều suy nghĩ " Họ quen nhau sao, tại sao họ có vẻ thân thiết như vậy?"
- Băng Hy! Em đã sắp xếp kĩ lưỡng hết rồi chứ. Nếu lần này mà bỏ lỡ thì sẽ phải chờ rất lâu đó. - Giám đốc General.
Elly nhếch mép, thâm độc.
- Đại tỷ yên tâm. Bao năm này Băng Hy đã làm tỷ thất vọng bao giờ chưa?
Cô giám đốc General mỉm cười rồi vỗ nhẹ vào vai Băng Hy.
- Tốt lắm! Thật may lần này ông ta ra tay giúp. Sau khi về Việt Nam chị sẽ giao hết cho em xử lý
.
Càng nghe càng khó hiểu " Người đàn ông họ đang nhắc đến là ai?. Bỗng nhiên từ đằng sau có một con mèo chạy đến. "Meo! Meo" . Vì mèo gây ra tiếng động, nên My định chạy đến bắt nó lại, ai ngờ lại bị vấp ngã, nên gây ra tiếng động to.
Elly và cô giám đốc vừa nghe thấy tiếng động lạ, liền chạy ra xem. Vừa thấy My, Elly hoảng hốt lôi My dậy rồi tra hỏi.
- Cô đã nghe được những gì.
My lúng túng, không biết nên trả lời thế nào? Không lẽ lại nói cho họ sự thật là mình đã nghe thấy tất cả.
- Không! Em chỉ nghe được lúc giám đốc gọi tên Băng Hy. Mà Băng Hy là ai vậy? - My giả nai.
- Thật không ?- Elly hỏi.
- Đúng vậy mà.
Elly từ từ buông tay ra khỏi My. Giọng đã dịu đi nhiều
- Băng Hy là tên thật của tôi. Còn Elly chỉ là tên tiếng anh thôi.
My kì lạ trước câu chuyện vừa rồi. Có gì mờ ám, mà thái độ của Elly lại như vậy. Ngay sau khi Elly bước vào phòng, My cũng vào theo sau. Bởi vì họ là bạn cùng phòng ở đây. Mới đầu, mỗi sinh viên đều ở phòng đơn, nhưng vì số lượng du khách đến đây và dùng phòng đơn quá đông nên tất cả phải chuyển sang dùng phòng đôi. Ngay cả Nhật Anh không thích ở chung cũng phải ngậm đắng nuốt cay trước sự quyết định của mẹ kế. Trong phòng, Elly đang sắp xếp lại đồ đạc và chuẩn bị đi ngủ.My bước đến rồi ngối xuống bên cạnh.
- Elly! Tên chị là Băng Hy rất hay đó
Elly đáp
- Cảm ơn.
- Tên hay như vậy là ai đặt cho chị vậy. Chắc chắn là Ba rồi, bởi vì tên Băng Hy này mang ý nghĩa thông minh và mạnh mẽ. Ba luôn hy vọng con mình có thế sống tốt, tự bảo vệ mình mà.
Elly tay đang làm việc, bỗng nhiên dừng lại. Sắc mặt, cử chỉ, lời nói lạnh ngắt.
- Tôi không có ba.
My bàng hoàng, và có chút thương cảm với Elly.
- Em xin lỗi! Em không hề biết chị không có ba.
- Không sao?
Elly không đáp lại. My tiếp tục trò chuyện.
- Gia đình em không có anh chị em nào, em thấy rất buồn chán! Em thấy chị và em cũng hợp nhau lắm, nên em gọi chị là Hy tỷ nhé!
Elly vẫn giữ nguyên cái vẻ lạnh nhạt đó.
- Đừng gọi tôi thân mật thế! Tôi không muốn có một người em nhiều chuyện như cô.
.
My cứ ngỡ mình nói điều gì không đúng làm Elly không vui, nên cô im lặng bước lên giường đi ngủ.
Sau khi My ngủ được một lúc lâu sau, Elly mới bắt đầu chìm vào giấc mơ của mình. Trong mơ :
" Trước cửa một ngôi nhà sang trọng, 3 người: một phụ nữ, một người đàn ông và một đứa trẻ. Trên môi nở rõ nụ cười vui vẻ, từng người phụ giúp nhau chuyển đồ đạc lên xe. Có vẻ đang chuẩn bị đi du lịch. Bé gái xinh xắn, đáng yêu, đôi mắt to tròn, mái tóc đen mượt đang ôm gấu bông nhỏ, nhìn ba mẹ mình làm việc. Cô bé ngây thơ hỏi:
- Ba mẹ! Chúng ta lại được đi chơi sao.
Người mẹ dịu dàng xoa đầu con gái.
- Đúng vậy! Gia đình ta. Cả ba người sẽ lại cùng nhau ăn uống, ca hát, và mua nhiều đồ chơi nữa.
.
Ở sau hàng rào sắt đối diện căn nhà. Một bé gái đứng nhìn mà nước mắt tuôn trào. Bàn tay nhỏ xinh, khẽ đưa lên lau nước mắt.
- Băng Hy! Con ở đây sao? Mẹ tìm con mãi. Lần sau đừng đi lung tung như vậy nhé.
Đôi mắt long lanh, nước mắt ngước lên nhìn mẹ.
- Mẹ! Bao giờ ba mới đến gặp con? Con nhớ ba, con yêu ba lắm. Nhưng tại sao lúc nào con cũng phải đứng nhìn ba từ phía xa vậy!
Người mẹ đau xót nhìn đứa con bé bỏng. Ôm vào lòng vỗ về.
- Tiểu Hy! Con đừng khóc. Rồi ba sẽ lại về chơi với con thôi. Chả phải một năm ông ấy về với con 5 lần sao? Thôi nín đi.
----
Sáng sớm, nắng đẹp. Băng Hy mặc đồng phục học sinh cấp 1. Khuôn mặt xinh xắn, nở nụ cười tươi đẹp, bước xuống nhà.
- Chào mẹ! Con đi học đây
Người mẹ hiền nở nụ cười dịu dàng vẫy tay chào con gái của mình.
.
Băng Hy là học sinh giỏi xuất sắc nhiều năm. Hôm nay là ngày cô bé đến trường nhận kết quả " Băng Hy! Học sinh giỏi ". 5 năm, liên tiếp đạt học sinh giỏi. Băng Hy vui sướng chạy về nhà để khoe mẹ.
Nhưng vừa bước vào nhà, cảnh bừa bộn hiện ra trước mắt. Mẹ cô bé, đang treo cổ ở đó. Khuôn mặt mẹ đã nhạt hết đi, không còn sức sống, vô hồn. Băng Hy òa khóc nức nở ôm lấy chân mẹ. Vì còn quá nhỏ, cô không thể làm gì cả, không thể giúp mẹ xuống, bất lực cô ngồi xuống một góc nhà tối tăm khóc.
Từ cửa bước vào một người đàn ông cao ráo, ông từ từ tiến đến gần ôm lấy Băng Hy.
- Con gái! Không sao cả. Có ba ở đây với con.
Vô thức Băng Hy biết được ba mình, cô bé ôm lấy ông khóc to hơn.
.
2 ngày sau. Tang lễ hoàn tất. Băng Hy trở về nhà, cô quạnh, trống vạng hơn xưa. Vừa về, ba đã bắt cô chuẩn bị đồ đạc đi đâu đó. Có lẽ ba đón cô về ở chung với dì. Cô bé nhanh nhẹn xếp hết đồ của mình vào chiếc balo bé nhỏ, cô đã dùng từ khi nhập học lớp 1 đến tận cuối lớp 5 bây giờ. Bỗng nhiên, trên bàn cô có đặt một lá thư " Gửi Tiểu Hy! Con gái yêu của mẹ " Là thư của mẹ. Cô bé đang định mở ra xem thì tiếng ba mình gọi, Băng Hy vội cất thư vào cặp rồi chạy xuống nhà với Ba.
- Tiểu Hy! Đi thôi, mẹ con đã mất nên ba sẽ đưa con đến một nơi tốt hơn.
Băng Hy ngây thơ
- Đi đâu ba?
- Đi rồi sẽ biết.
Băng Hy cùng ba tiến tới chỗ ô tô riêng. Ba của Băng Hy rất giàu, nên mỗi lần đến chơi với Hy đều có quà đắt tiền, mặc dù mỗi năm Băng Hy chỉ được gặp ba 5 lần.
Xe của ba nhanh chóng di chuyển. Và dừng lại trước " Trại trẻ mồ côi "
Ba dắt Băng Hy vào trại trẻ mồ côi. Bằng Hy cố gắng kéo ba lại.
- Tiểu Hy! Đi thôi vào đây con sẽ sống tốt.
- Ba! Ba không thương Băng Hy sao?
Ba không trả lời nhât quyết đưa Băng Hy vào trong.
- Giám đốc Vương. Kia đứa trẻ mồ côi. Mong ông có thể nhận nó vào trại.
Băng Hy đứng nhìn ba mình từ bên ngoài. Bây giờ cô bé đã lớp 5 cũng ý thức được phần nào là sắp có điều không hay xảy ra.
.
Sau khi nói chuyện xong, Ba đi luôn. Mặc kệ Băng Hy có gọi tha thiết cỡ nào. Hy biết từ giờ cô bé phải ở lại đây như những bạn khác. Trong căn phòng của trại trẻ mồ côi, những bé khác đều đã say giấc ngủ. Băng Hy ôm chặt cái balo không cho ai bỏ ra hết, lúc này cô bé lấy từ trong túi ra lá thư của mẹ.
- Tiểu Hy! Xin lỗi con nhưng mẹ không thể sống tiếp nữa. Vì ba con mà mẹ đã đau khổ quá nhiều. Có lẽ nếu mẹ chết đi, ông ấy sẽ đón con về và sống tốt hơn. Mẹ xin lỗi, mẹ chịu đựng quá nhiều rồi, mẹ không chịu được khi mỗi lần ông ấy đến rồi lại đánh đập mẹ khi con không ở nhà. Mẹ xin lỗi vì không ở bên cạnh chăm sóc cho con nữa. Mẹ chân thành xin lỗi con Tiểu Hy à! Mẹ yêu con.
Băng Hy vừa đọc xong lá thư của mẹ, lại gào khóc thảm thiết. Những đứa trẻ còn lại đều bị đánh thức hết.
- Mẹ! Mẹ đừng rời bỏ con như thế. Mẹ tại sao lại thế chứ? Tại sao tại sao
----
Elly tỉnh giấc, cô bật dậy, mồ hôi đầm đìa. Có lẽ cô vừa trải qua ác mộng kinh hoàng của tuổi thơ. Elly bước xuống giường, tiến vào nhà tắm rồi lấy nước hất vào mặt, để quên đi ác mộng vừa rồi. Nhưng sau khi tỉnh giấc, Elly không còn ngủ được nữa, cô đi ra phía ban công, khoác mỗi chiếc dày vì trời lạnh, cầm cốc cafe.
Hiện tại đã là 4 giờ sáng, không cần thiết để ngủ nữa. Elly nhìn cả thành phố Seoul đang ngủ yên, mà trong lòng thao thức.
- Mẹ! Con sẽ trả thù ẹ. - Elly khẽ nói. Ngay lúc đó, một giọt nước mắt mặn đắng lăn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô lấy tay lau nước mắt rồi cười nhạt.
- Đã rất lâu Elly không phải rơi nước mắt như Băng Hy của ngày xưa. Giờ thì càng không thể khóc nữa - Elly tự an ủi mình.
.
Vì ngoài ban công gió lạnh thôi vào nhiều lạnh buốt. Khiến cho My thức giấc, cô khó chịu xoay người về phía ban công. Thì thấy Elly đang đứng đó, bộ dạng huyền bí, nguy hiểm. Lúc này, My lại nhớ về tối qua tại hành lang. Cô thầm nghĩ " Họ có liên quan sao? "
" Thôi không nên nghĩ nữa " My cố gắng đưa mình ra khỏi mấy suy nghĩ vẩn vơ
Trên con đường tấp nập của thủ đô Seoul. Diệp Thảo đi từng bước nhẹ nhàng ngắm Seoul về đêm. Đẹp tuyệt vời, lung ling, sắc màu. Dòng xe cộ ồn ào hòa vào cảnh đêm kì diệu tại nơi đây. Mặc dù đã về đêm, nhưng người bản địa đi chơi vẫn còn nhiều. Hầu hết là những cặp đôi. Họ đều nhìn lướt qua Diệp Thảo rồi thì thầm to nhỏ. Thật may mắn, họ không lao đến như đám fan cuồng ở sân bay Gimpo.
Thảo bước đi một mình trên con đường rộng thênh thang. Bàn tay thì xoa xoa cánh tay bên kia vì lạnh. Hiện tại cô chỉ mặc một chiếc áo cộc tay, và quần sooc bên ngoài khoác một chiếc áo brazel. Áo khoác không cản nổi gió của xứ Hàn lạnh lẽo. Phút chốc mặt cô có phần tím tái vì lạnh. Đột nhiên từ đằng sau, có ai đó đã khoác cho cô một chiếc áo ấm áp. Tuy chưa nhìn mặt, nhưng mùi hương quen thuộc cô cũng đoán được đó là ai.
- Không biết tiếng Hàn sao lại thích đi lung tung một mình vậy?
Diệp Thảo cười nhạt
- Cảm ơn chiếc áo của anh! Giờ tôi đỡ lạnh hơn rồi.
- Vậy thì về thôi. Lát nữa đến giờ điểm danh, nếu không có mặt thì sẽ bị phạt đó.
Thảo nhìn xung quanh, vẻ tiếc nuối.
- Sớm vậy sao? Em còn chưa chơi hết.
Nhật Anh nhíu máy.
- Chính vì sự ngang bướng của em. Nên tôi mới không hề có dao động. Tại sao em không thể được như My.
Diệp Thảo cúi gằm mặt xuống như đưa trẻ có lỗi
- Hầu như các quốc gia của Châu Á, em gần như đã đi hết tất cả. Nhưng chỉ có Hàn Quốc em chưa hề được tới. Em tưởng nơi này chả có gì ngoài kpop. Lúc đến đây rồi mới biết, nó đẹp như mơ vậy.
Nhật Anh nhìn bộ dạng của Thảo mà buồn cười. Anh bước ra lề đường bắt taxi, rồi kéo Thảo lên xe.
- Anh làm gì vậy? Không về sao?
- Chả phải em muốn đi chơi sao?
- Đúng là em muốn đi! Nhưng lát nữa điểm danh bị phạt thì sao?
Nhật Anh nháy mắt
- Sợ gì chứ? Cùng lắm là chịu phạt chung.
.
Chiếc taxi dừng lại ở Sông Hàn. Dòng sông lớn được mệnh danh là mạch máu của Korea. Diệp Thảo bước xuống taxi, đầy ngỡ ngàng trước phong cảnh này.
- Ôi đẹp quá! Đây là Sông Hàn sao? Thật kì diệu.
Nhật Anh vừa nói vừa chỉ tay về phía trước
- Ta lên phía cầu Panbo đi! Rất đẹp đó
Diệp Thảo vui sướng, chạy thật nhanh. Nhật Anh thì cười cô như một đứa trẻ con.'
Nước được phun trào ra từ bên trong, kết hợp thêm đèn sáng. Khiến cho sông Hàn trở lung linh, đẹp đẽ.
-----
Tại khách sạn Seoul Park Hyatt.
Ở mãi trong phòng buồn chán, My đi loanh quanh tại hành lang. Bỗng nhiên ở phía trước cô nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Vì tính tò mò nên bước lên phía trước nghe. Trước mắt cô là Giám đốc xinh đẹp của General đang nói chuyện cùng Elly. Trong đầu My, lại bắt đầu xuất hiện nhiều suy nghĩ " Họ quen nhau sao, tại sao họ có vẻ thân thiết như vậy?"
- Băng Hy! Em đã sắp xếp kĩ lưỡng hết rồi chứ. Nếu lần này mà bỏ lỡ thì sẽ phải chờ rất lâu đó. - Giám đốc General.
Elly nhếch mép, thâm độc.
- Đại tỷ yên tâm. Bao năm này Băng Hy đã làm tỷ thất vọng bao giờ chưa?
Cô giám đốc General mỉm cười rồi vỗ nhẹ vào vai Băng Hy.
- Tốt lắm! Thật may lần này ông ta ra tay giúp. Sau khi về Việt Nam chị sẽ giao hết cho em xử lý
.
Càng nghe càng khó hiểu " Người đàn ông họ đang nhắc đến là ai?. Bỗng nhiên từ đằng sau có một con mèo chạy đến. "Meo! Meo" . Vì mèo gây ra tiếng động, nên My định chạy đến bắt nó lại, ai ngờ lại bị vấp ngã, nên gây ra tiếng động to.
Elly và cô giám đốc vừa nghe thấy tiếng động lạ, liền chạy ra xem. Vừa thấy My, Elly hoảng hốt lôi My dậy rồi tra hỏi.
- Cô đã nghe được những gì.
My lúng túng, không biết nên trả lời thế nào? Không lẽ lại nói cho họ sự thật là mình đã nghe thấy tất cả.
- Không! Em chỉ nghe được lúc giám đốc gọi tên Băng Hy. Mà Băng Hy là ai vậy? - My giả nai.
- Thật không ?- Elly hỏi.
- Đúng vậy mà.
Elly từ từ buông tay ra khỏi My. Giọng đã dịu đi nhiều
- Băng Hy là tên thật của tôi. Còn Elly chỉ là tên tiếng anh thôi.
My kì lạ trước câu chuyện vừa rồi. Có gì mờ ám, mà thái độ của Elly lại như vậy. Ngay sau khi Elly bước vào phòng, My cũng vào theo sau. Bởi vì họ là bạn cùng phòng ở đây. Mới đầu, mỗi sinh viên đều ở phòng đơn, nhưng vì số lượng du khách đến đây và dùng phòng đơn quá đông nên tất cả phải chuyển sang dùng phòng đôi. Ngay cả Nhật Anh không thích ở chung cũng phải ngậm đắng nuốt cay trước sự quyết định của mẹ kế. Trong phòng, Elly đang sắp xếp lại đồ đạc và chuẩn bị đi ngủ.My bước đến rồi ngối xuống bên cạnh.
- Elly! Tên chị là Băng Hy rất hay đó
Elly đáp
- Cảm ơn.
- Tên hay như vậy là ai đặt cho chị vậy. Chắc chắn là Ba rồi, bởi vì tên Băng Hy này mang ý nghĩa thông minh và mạnh mẽ. Ba luôn hy vọng con mình có thế sống tốt, tự bảo vệ mình mà.
Elly tay đang làm việc, bỗng nhiên dừng lại. Sắc mặt, cử chỉ, lời nói lạnh ngắt.
- Tôi không có ba.
My bàng hoàng, và có chút thương cảm với Elly.
- Em xin lỗi! Em không hề biết chị không có ba.
- Không sao?
Elly không đáp lại. My tiếp tục trò chuyện.
- Gia đình em không có anh chị em nào, em thấy rất buồn chán! Em thấy chị và em cũng hợp nhau lắm, nên em gọi chị là Hy tỷ nhé!
Elly vẫn giữ nguyên cái vẻ lạnh nhạt đó.
- Đừng gọi tôi thân mật thế! Tôi không muốn có một người em nhiều chuyện như cô.
.
My cứ ngỡ mình nói điều gì không đúng làm Elly không vui, nên cô im lặng bước lên giường đi ngủ.
Sau khi My ngủ được một lúc lâu sau, Elly mới bắt đầu chìm vào giấc mơ của mình. Trong mơ :
" Trước cửa một ngôi nhà sang trọng, 3 người: một phụ nữ, một người đàn ông và một đứa trẻ. Trên môi nở rõ nụ cười vui vẻ, từng người phụ giúp nhau chuyển đồ đạc lên xe. Có vẻ đang chuẩn bị đi du lịch. Bé gái xinh xắn, đáng yêu, đôi mắt to tròn, mái tóc đen mượt đang ôm gấu bông nhỏ, nhìn ba mẹ mình làm việc. Cô bé ngây thơ hỏi:
- Ba mẹ! Chúng ta lại được đi chơi sao.
Người mẹ dịu dàng xoa đầu con gái.
- Đúng vậy! Gia đình ta. Cả ba người sẽ lại cùng nhau ăn uống, ca hát, và mua nhiều đồ chơi nữa.
.
Ở sau hàng rào sắt đối diện căn nhà. Một bé gái đứng nhìn mà nước mắt tuôn trào. Bàn tay nhỏ xinh, khẽ đưa lên lau nước mắt.
- Băng Hy! Con ở đây sao? Mẹ tìm con mãi. Lần sau đừng đi lung tung như vậy nhé.
Đôi mắt long lanh, nước mắt ngước lên nhìn mẹ.
- Mẹ! Bao giờ ba mới đến gặp con? Con nhớ ba, con yêu ba lắm. Nhưng tại sao lúc nào con cũng phải đứng nhìn ba từ phía xa vậy!
Người mẹ đau xót nhìn đứa con bé bỏng. Ôm vào lòng vỗ về.
- Tiểu Hy! Con đừng khóc. Rồi ba sẽ lại về chơi với con thôi. Chả phải một năm ông ấy về với con 5 lần sao? Thôi nín đi.
----
Sáng sớm, nắng đẹp. Băng Hy mặc đồng phục học sinh cấp 1. Khuôn mặt xinh xắn, nở nụ cười tươi đẹp, bước xuống nhà.
- Chào mẹ! Con đi học đây
Người mẹ hiền nở nụ cười dịu dàng vẫy tay chào con gái của mình.
.
Băng Hy là học sinh giỏi xuất sắc nhiều năm. Hôm nay là ngày cô bé đến trường nhận kết quả " Băng Hy! Học sinh giỏi ". 5 năm, liên tiếp đạt học sinh giỏi. Băng Hy vui sướng chạy về nhà để khoe mẹ.
Nhưng vừa bước vào nhà, cảnh bừa bộn hiện ra trước mắt. Mẹ cô bé, đang treo cổ ở đó. Khuôn mặt mẹ đã nhạt hết đi, không còn sức sống, vô hồn. Băng Hy òa khóc nức nở ôm lấy chân mẹ. Vì còn quá nhỏ, cô không thể làm gì cả, không thể giúp mẹ xuống, bất lực cô ngồi xuống một góc nhà tối tăm khóc.
Từ cửa bước vào một người đàn ông cao ráo, ông từ từ tiến đến gần ôm lấy Băng Hy.
- Con gái! Không sao cả. Có ba ở đây với con.
Vô thức Băng Hy biết được ba mình, cô bé ôm lấy ông khóc to hơn.
.
2 ngày sau. Tang lễ hoàn tất. Băng Hy trở về nhà, cô quạnh, trống vạng hơn xưa. Vừa về, ba đã bắt cô chuẩn bị đồ đạc đi đâu đó. Có lẽ ba đón cô về ở chung với dì. Cô bé nhanh nhẹn xếp hết đồ của mình vào chiếc balo bé nhỏ, cô đã dùng từ khi nhập học lớp 1 đến tận cuối lớp 5 bây giờ. Bỗng nhiên, trên bàn cô có đặt một lá thư " Gửi Tiểu Hy! Con gái yêu của mẹ " Là thư của mẹ. Cô bé đang định mở ra xem thì tiếng ba mình gọi, Băng Hy vội cất thư vào cặp rồi chạy xuống nhà với Ba.
- Tiểu Hy! Đi thôi, mẹ con đã mất nên ba sẽ đưa con đến một nơi tốt hơn.
Băng Hy ngây thơ
- Đi đâu ba?
- Đi rồi sẽ biết.
Băng Hy cùng ba tiến tới chỗ ô tô riêng. Ba của Băng Hy rất giàu, nên mỗi lần đến chơi với Hy đều có quà đắt tiền, mặc dù mỗi năm Băng Hy chỉ được gặp ba 5 lần.
Xe của ba nhanh chóng di chuyển. Và dừng lại trước " Trại trẻ mồ côi "
Ba dắt Băng Hy vào trại trẻ mồ côi. Bằng Hy cố gắng kéo ba lại.
- Tiểu Hy! Đi thôi vào đây con sẽ sống tốt.
- Ba! Ba không thương Băng Hy sao?
Ba không trả lời nhât quyết đưa Băng Hy vào trong.
- Giám đốc Vương. Kia đứa trẻ mồ côi. Mong ông có thể nhận nó vào trại.
Băng Hy đứng nhìn ba mình từ bên ngoài. Bây giờ cô bé đã lớp 5 cũng ý thức được phần nào là sắp có điều không hay xảy ra.
.
Sau khi nói chuyện xong, Ba đi luôn. Mặc kệ Băng Hy có gọi tha thiết cỡ nào. Hy biết từ giờ cô bé phải ở lại đây như những bạn khác. Trong căn phòng của trại trẻ mồ côi, những bé khác đều đã say giấc ngủ. Băng Hy ôm chặt cái balo không cho ai bỏ ra hết, lúc này cô bé lấy từ trong túi ra lá thư của mẹ.
- Tiểu Hy! Xin lỗi con nhưng mẹ không thể sống tiếp nữa. Vì ba con mà mẹ đã đau khổ quá nhiều. Có lẽ nếu mẹ chết đi, ông ấy sẽ đón con về và sống tốt hơn. Mẹ xin lỗi, mẹ chịu đựng quá nhiều rồi, mẹ không chịu được khi mỗi lần ông ấy đến rồi lại đánh đập mẹ khi con không ở nhà. Mẹ xin lỗi vì không ở bên cạnh chăm sóc cho con nữa. Mẹ chân thành xin lỗi con Tiểu Hy à! Mẹ yêu con.
Băng Hy vừa đọc xong lá thư của mẹ, lại gào khóc thảm thiết. Những đứa trẻ còn lại đều bị đánh thức hết.
- Mẹ! Mẹ đừng rời bỏ con như thế. Mẹ tại sao lại thế chứ? Tại sao tại sao
----
Elly tỉnh giấc, cô bật dậy, mồ hôi đầm đìa. Có lẽ cô vừa trải qua ác mộng kinh hoàng của tuổi thơ. Elly bước xuống giường, tiến vào nhà tắm rồi lấy nước hất vào mặt, để quên đi ác mộng vừa rồi. Nhưng sau khi tỉnh giấc, Elly không còn ngủ được nữa, cô đi ra phía ban công, khoác mỗi chiếc dày vì trời lạnh, cầm cốc cafe.
Hiện tại đã là 4 giờ sáng, không cần thiết để ngủ nữa. Elly nhìn cả thành phố Seoul đang ngủ yên, mà trong lòng thao thức.
- Mẹ! Con sẽ trả thù ẹ. - Elly khẽ nói. Ngay lúc đó, một giọt nước mắt mặn đắng lăn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô lấy tay lau nước mắt rồi cười nhạt.
- Đã rất lâu Elly không phải rơi nước mắt như Băng Hy của ngày xưa. Giờ thì càng không thể khóc nữa - Elly tự an ủi mình.
.
Vì ngoài ban công gió lạnh thôi vào nhiều lạnh buốt. Khiến cho My thức giấc, cô khó chịu xoay người về phía ban công. Thì thấy Elly đang đứng đó, bộ dạng huyền bí, nguy hiểm. Lúc này, My lại nhớ về tối qua tại hành lang. Cô thầm nghĩ " Họ có liên quan sao? "
" Thôi không nên nghĩ nữa " My cố gắng đưa mình ra khỏi mấy suy nghĩ vẩn vơ
/113
|