------
Đã 3 ngày trôi qua kể từ ngày My gặp Duy.
.
My dường như vẫn chưa khá hơn. Sắc mặt vẫn tràn đầy mệt mỏi. Cô bước xuống phòng ăn. Đã gần được 1 tuần cô ở nhà Nhật Anh. Lát nữa cô có thể về nhà, có lẽ đây là bữa ăn cuối cùng ở nhà họ Hoàng
.
Cô ngồi xuống bàn ăn, nặng nhọc xúc từng thìa cơm. 3 ngày này cô không muốn nghĩ đến Duy nên cô suy nghĩ sang chuyện khác, một khởi đầu mới.
- Em định sẽ làm gì? Không lẽ định dùng bằng luật sư đã mua sao? - Nhật Anh hỏi
My đang ăn ngước lên nhìn
- Em đang có ý định học thiết kế!
Nhật Anh mỉm cười
- Ý kiến không tệ. Anh có thể giúp em
My thắc mắc không hiểu rõ câu nói
- Giúp? Anh giúp được gì
.
- Chả lẽ em chưa được nghe nói tập đoàn General. Còn có trường học đào tạo nhân tài sao? Trong đó có đủ các ngành. Những người tốt nghiệp đại học danh tiếng hoặc là con nhà quý tộc mới được nhận vào đào tạo đó. Nếu em muốn thì anh sẽ sắp xếp cho em một chỗ.
My nghe thấy vậy liền vui vẻ hẳn lên.
- Vậy sao? Được thế thì tốt quá.
Nhật Anh đáp
- Nhưng ngày nào em cũng sẽ phải chạm mặt Bảo Duy.
- Học chung lớp sao? - My hỏi
- Không! Chỉ là học chung một mái trường sẽ không tránh khỏi.
My cười trừ.
- Không sao cả! Trước sau gì chả phải gặp nhau
.
Trò chuyện kết thúc. Nhật Anh rút điện thoại ra, gọi cho quản lý. Xong xuôi mọi việc, Nhật Anh nói.
- Được rồi! Từ mai em có thể đi học tại học viện đó.
----
Bữa ăn kết thúc.
- Để anh đưa em về - Nhật Anh nói
My mỉm cười đáp
- Thôi! để em tự về. Tuần qua làm phiền anh nhiều quá rồi.
Dù My nói vậy, Nhật Anh vẫn cương quyết đưa cô về.
-----
Lát sau, chiếc xe dừng lại trước cửa căn hộ của My.
.
Cửa xe mở, My bước xuống, Nhật anh xuống theo.
- Anh không cần tiễn nữa.
Nhật Anh bật cười.
- Anh không tiễn. Chỉ là anh về nhà.
My sững sờ. Anh đúng là người kì lạ. tùy tiện đổi nhà như vậy sao.
- Sáng mai anh sẽ đưa em đi học sớm.
My xua tay.
- Thôi để em tự đi! Đã lâu em không được đi xe rồi.
Lần này Nhật Anh không ép, chỉ từ từ bước đến, ôm cô rồi đặt lên trán My một nụ hôn.
.
Vì hành động quá nhanh khiến My không kịp phản ứng. Cả người cô cứng đơ. Trợn trừng mắt nhìn Nhật Anh..
Mọi việc hoàn tất, mặc kệ My có làm gì, Nhật Anh vẫn thản nhiên bước đi, mãn nguyện.
.
Còn My thì tức tối bước vào nhà.
Trong phòng khách, Ba My đã về và hình như đang đợi cô.
My hớn hở bước đến khoe với Ba.
- Ba! Từ mai con sẽ học thiết kế tại học viện general.
Ba My nhẹ nhàng xoa đầu con.
- Tốt lắm! Từ giờ con phải học tự chăm sóc bản thân. Có thể ba sẽ không sống được lâu với con.
My thắc mắc.
- Ba! Ba đang nói gì vậy? Không lẽ bệnh của ba tái phát sao?
Ba My đáp
- Không đâu! Ba biết là sẽ có người hại ba. Mấy ngày qua, ba đã viết di trúc rồi chuyển hết tài sản sang cho con. Số tài sản đó mặc dù không nhiều bằng mẹ con nhưng đủ để con sống hết phần đời còn lại.
My nghe vậy không hiểu sao trong lòng cảm thấy bất an. Cô không hỏi gì nữa, chỉ đứng lên bước đi hụt hẫng.
------
Đã 3 ngày trôi qua kể từ ngày My gặp Duy.
.
My dường như vẫn chưa khá hơn. Sắc mặt vẫn tràn đầy mệt mỏi. Cô bước xuống phòng ăn. Đã gần được 1 tuần cô ở nhà Nhật Anh. Lát nữa cô có thể về nhà, có lẽ đây là bữa ăn cuối cùng ở nhà họ Hoàng
.
Cô ngồi xuống bàn ăn, nặng nhọc xúc từng thìa cơm. 3 ngày này cô không muốn nghĩ đến Duy nên cô suy nghĩ sang chuyện khác, một khởi đầu mới.
- Em định sẽ làm gì? Không lẽ định dùng bằng luật sư đã mua sao? - Nhật Anh hỏi
My đang ăn ngước lên nhìn
- Em đang có ý định học thiết kế!
Nhật Anh mỉm cười
- Ý kiến không tệ. Anh có thể giúp em
My thắc mắc không hiểu rõ câu nói
- Giúp? Anh giúp được gì
.
- Chả lẽ em chưa được nghe nói tập đoàn General. Còn có trường học đào tạo nhân tài sao? Trong đó có đủ các ngành. Những người tốt nghiệp đại học danh tiếng hoặc là con nhà quý tộc mới được nhận vào đào tạo đó. Nếu em muốn thì anh sẽ sắp xếp cho em một chỗ.
My nghe thấy vậy liền vui vẻ hẳn lên.
- Vậy sao? Được thế thì tốt quá.
Nhật Anh đáp
- Nhưng ngày nào em cũng sẽ phải chạm mặt Bảo Duy.
- Học chung lớp sao? - My hỏi
- Không! Chỉ là học chung một mái trường sẽ không tránh khỏi.
My cười trừ.
- Không sao cả! Trước sau gì chả phải gặp nhau
.
Trò chuyện kết thúc. Nhật Anh rút điện thoại ra, gọi cho quản lý. Xong xuôi mọi việc, Nhật Anh nói.
- Được rồi! Từ mai em có thể đi học tại học viện đó.
----
Bữa ăn kết thúc.
- Để anh đưa em về - Nhật Anh nói
My mỉm cười đáp
- Thôi! để em tự về. Tuần qua làm phiền anh nhiều quá rồi.
Dù My nói vậy, Nhật Anh vẫn cương quyết đưa cô về.
-----
Lát sau, chiếc xe dừng lại trước cửa căn hộ của My.
.
Cửa xe mở, My bước xuống, Nhật anh xuống theo.
- Anh không cần tiễn nữa.
Nhật Anh bật cười.
- Anh không tiễn. Chỉ là anh về nhà.
My sững sờ. Anh đúng là người kì lạ. tùy tiện đổi nhà như vậy sao.
- Sáng mai anh sẽ đưa em đi học sớm.
My xua tay.
- Thôi để em tự đi! Đã lâu em không được đi xe rồi.
Lần này Nhật Anh không ép, chỉ từ từ bước đến, ôm cô rồi đặt lên trán My một nụ hôn.
.
Vì hành động quá nhanh khiến My không kịp phản ứng. Cả người cô cứng đơ. Trợn trừng mắt nhìn Nhật Anh..
Mọi việc hoàn tất, mặc kệ My có làm gì, Nhật Anh vẫn thản nhiên bước đi, mãn nguyện.
.
Còn My thì tức tối bước vào nhà.
Trong phòng khách, Ba My đã về và hình như đang đợi cô.
My hớn hở bước đến khoe với Ba.
- Ba! Từ mai con sẽ học thiết kế tại học viện general.
Ba My nhẹ nhàng xoa đầu con.
- Tốt lắm! Từ giờ con phải học tự chăm sóc bản thân. Có thể ba sẽ không sống được lâu với con.
My thắc mắc.
- Ba! Ba đang nói gì vậy? Không lẽ bệnh của ba tái phát sao?
Ba My đáp
- Không đâu! Ba biết là sẽ có người hại ba. Mấy ngày qua, ba đã viết di trúc rồi chuyển hết tài sản sang cho con. Số tài sản đó mặc dù không nhiều bằng mẹ con nhưng đủ để con sống hết phần đời còn lại.
My nghe vậy không hiểu sao trong lòng cảm thấy bất an. Cô không hỏi gì nữa, chỉ đứng lên bước đi hụt hẫng.
------
/113
|