-----
Tại sân bay quốc tế.
Hôm nay My đi tiễn Duy. Từ rất sớm. Đang trò chuyện vui vẻ tiếng thông báo chuyến bay vang lên. Cả hai cùng đứng lên. Duy vòng tay qua ôm cô.
- Anh nhớ về sớm nhé - My nói
Duy ấm áp, ôm chặt cô khẽ "ừm".
.
Duy bước đi, vẫn còn ngoảnh lại. My đứng một mình ở sân bay nhìn đến khi máy bay cất cánh mới thôi. Cô quay người trở về.
.
Bỗng nhiên một đám người mặc đồ đen đứng trước mặt cô, kính trọng nói.
- Tiểu thư! Chủ tich muốn gặp cô.
My tò mò, vẫn chưa biết rõ người muốn gặp mình.
- Chủ tịch? Ba của Nhật Anh sao.
Một tên áo đen lên tiếng.
- Không là ba của Bảo Duy thiếu gia. Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến.
My biết nên làm gì và không nên làm gì. Cô lặng lẽ đi theo.
----
Lát sau tại biệt thự Bảo Duy.
- Chủ tịch! Tiểu thư Huyền My đã đến.
.
Bên Trong là một người đàn ông, trung niên. Ông đã ngoài 40 tuổi, có thể gần bằng tuổi ba mình. Khắp người tỏa ra một khí thế sang trọng, cao quý. Nét mặt gian sảo, thông minh, những nét đó cho thấy ông là một người tài giỏi. Ông ôn tồn nói.
- Cháu ngồi đi! Ta có chuyện muốn nói với cháu.
My im lặng ngồi xuống, nhìn thẳng vào mặt ông vẻ tò mò.
.
- Ta là ba của Bảo Duy. Tên của ta là Hoàng Minh Đức. Nhưng cháu cứ gọi ta là chủ tịch Minh Đức được rồi để dễ phân biệt với ba của Nhật Anh.
My khẽ gật đầu.
- Dạ! Vâng.
.
Minh Đức nhìn lướt qua khuôn mặt của Huyền My nhận xét.
- Nhìn bề ngoài cháu thật xinh đẹp và thông minh. Trả trách con trai ta và cháu ta mê mệt như vậy.
.
My cười mỉm cho lời khen vừa rồi.
- Ta biết chuyện của cháu và Duy. Thật sự ta không có ý chê trách gì cháu cả. Nhưng cháu có biết là cháu đang ngăn cản tương lai của nó không?
My đang cúi mặt xuống, rồi ngước lên nhìn Minh Đức ánh mắt thắc mắc.
- Cháu không biết cháu đã làm sai điều gì - My nói
.
Minh Đức thở dài, rồi ông mệt mỏi nói.
- Vì cháu mà nó không định quay lại học ở Havard. Vì cháu mà nó đã cãi nhau với ta bao nhiêu lần vì chuyện đi du học này. Nếu nó không đi thì không giúp gì được cho tập đoàn Dream Star cả.
My như hối lỗi. Đáp
- cháu thật sự xin lỗi! Bao ngày qua cháu không biết cháu lại gây ra nhiều rắc rối vậy.
Ông quay đi chỗ khác miễn cưỡng nói
- Vậy thì cháu chia tay với Bảo Duy đi. Đừng cản trở nó nữa - Minh Đức ép buộc.
My trợn trừng đôi mắt.
- Chủ tịch...........!- Cô không nói nên lời
Minh Đức đã nói hết nhưng thứ cần nói. Ông chống gậy đứng lên, trước khi đi ông không quên bảo cô giúp việc tiễn khách.
-----
Nhật Anh vừa xuống xe, bước vào trong cổng Biệt thự Bảo Duy. Thì anh nhìn thấy My từ trong bước ra. khuôn mặt cúi xuống, tối sầm lại. Anh thấy kì lạ, chạy đến gần xem tình hình.
- Em sao vậy? My - Anh đặt tay lên vai cô hỏi han
.
My ngước lên nhìn, đôi mắt dần chuyển sang màu đỏ, đẫm nước mắt.
- Sở thích của mấy người nhà giàu các người là vậy sao? Sao ai cũng lấy tôi ra làm trò đùa. Không ai quan tâm cảm giác của tôi sao? Mấy người thật là ác độc. - My gào lên trong đau khổ.
.
Nhật Anh nhìn My như vậy, trong lòng có chút buồn. Anh nhẹ nhàng ôm cô an ủi.
- Không sao? Có anh quan tâm em mà. Có chuyện gì từ từ nói.
Thấy My không nói gì nữa, anh đỡ cô lên xe. Khởi động xe đi đến một nơi nào nó.
-----
Tại Hồ Tây.
Sau khi xuống xe. My tiến đến ghế đá ngồi xuống. Mặt cúi sầm xuống, ánh mắt đẫm buồn.
.
Nhật Anh ngồi xuống bên cạnh cô.
- Đã có chuyện gì xảy ra ở nhà Bảo Duy?
My không trả lời.
- Em bây giờ có thể tin tưởng ở tôi! Tôi không làm gì bất lợi cho em đâu - Nhật Anh nói.
Lúc này My mới mở miệng nói ra tất cả sự việc.
.
Nghe xong, Nhật Anh dường như đã hiểu hết.
- Rời xa Bảo Duy. Em vẫn còn có tôi mà
My chán nản đáp.
- Tôi không muốn bị rơi vào trò chơi của các người nữa. Tôi thật sự mệt mỏi.
Nói rồi cô đứng lên. Chạy ra lề đường vẫy taxi. Đi thật nhanh. Nhật Anh nhanh chóng lấy xe bám theo, nhưng đằng sau mình lại có ai đó giữ lại.
- Anh! Sao ở đây? Vừa rồi anh nhìn gì vậy - Elly hỏi.
Nhật Anh tức giận hất tay Elly ra.
- Phiền phức! Tại cô mà tôi mất dấu của My rồi.
Elly đáp.
- My! My lúc nào cũng là cô ta. Cô ta có chân đi rồi tự biết về. Anh không cần lo như vậy.
Nói xong Elly quay người bước đi nặng nhọc.
.
Nhật Anh biết là đã không tìm được nữa. Anh quay xe trở về nhà.
----
4 tiếng sau.
Nhật Anh đang đọc một đống tài liệu đặt trên bàn thì có một cuộc gọi đến. Màn hình điện thoại hiện lên " Diệp Thảo Phiền Phức". Anh chán nản bấm trả lời.
- Cô có việc gì mà gọi tôi suốt vậy?
Diệp Thảo gấp gáp.
- Anh đi tìm My nhanh lên. Cô ấy nói ở quán Bar, tôi không thể đến đó được nên anh đến đón cô ấy giúp tôi.
Nhật Anh vội vã đứng lên
- Quán Bar nào! Cô mau nói nhanh.
.
- Tôi không biết! Tôi không định vị được My ở đâu.
Nhật Anh tức giận cúp điện thoại nhanh. Bấm một số khác
- Đi tìm cho tôi. Huyền My ở đâu? Nhanh - Nhật Anh ra lệnh.
Đầu dây bên kia lễ phép.
- Dạ vâng! Tôi sẽ tìm kiếm trong thời gian nhanh nhất.
---
30 phút. 1 tiếng trôi qua. Nhật Anh sốt ruột, đầu như muốn nổ tung vì đợi điện thoại quá lâu. Anh đứng ngồi không yên, đi lại trong phòng hơn chục vòng.
Bỗng nhiên điện thoại kêu. Anh lao nhanh hết sức có thể đến bàn làm việc cầm điện thoại lên bấm " Nghe"
- Tìm được chưa?
Đầu dây bên kia
- Dạ rồi. Tiểu thư My ở Bar Haley Club.
Nhật Anh cúp nhanh điện thoại. Chạy ra gara khởi động xe rồi đi với tốc độ khó tả. Trong đầu Thầm nghĩ" Chệt tiệt! Em dám đến cái Bar vớ vẩn đó sao? Đừng xảy ra chuyện gì cả!"
.
30 phút sau
Tại Bar Haley Club.
Bên trong là một đám người, đang nhảy theo từng điệu nhạc DJ cảm giác mạnh. Vì đây là bar được thiết kế theo kiểu Phương Tây nên ai đến đây cũng có suy nghĩ không lành mạnh " Thoát y theo điệu nhac".
Tại quầy phục vụ. My đang nằm gục ở đấy. Xung quanh là có mấy tên đàn ông trêu trọc. My thì liên tục xua tay để họ đi ra chỗ khác
- Biến đi! - Nhật Anh quát to.
Mấy tên thanh niên không biết sợ. cộng thêm thuốc kích thích nên tức giận điên cuồng vì bị phá đám.
- Mày là ai mà dám nói như vậy tại đây! Cô em xinh đẹp này là của bọn tao. Hiểu chứ?
Một tên thanh niên vừa dứt lời. một cú đấm nhanh chóng được tặng cho hắn.
.
Tên đó nằm lăn ra đất, tay chỉ thẳng vào Nhật Anh
- Mày.! Mày dám đánh tao.
Đám đàn em của hắn lao vào đánh Nhật Anh.
.
Nhưng một lúc sau. Tất cả đều nằm lăn ra đất vì bị Nhật Anh đánh cho không đứng lên được. Đám vệ sĩ của anh bước vào.
- Thiếu gia! Để chúng tôi xử lý
Nhật Anh bước đến nhấc bổng My lên. Đưa ra khỏi quán Bar
Tại sân bay quốc tế.
Hôm nay My đi tiễn Duy. Từ rất sớm. Đang trò chuyện vui vẻ tiếng thông báo chuyến bay vang lên. Cả hai cùng đứng lên. Duy vòng tay qua ôm cô.
- Anh nhớ về sớm nhé - My nói
Duy ấm áp, ôm chặt cô khẽ "ừm".
.
Duy bước đi, vẫn còn ngoảnh lại. My đứng một mình ở sân bay nhìn đến khi máy bay cất cánh mới thôi. Cô quay người trở về.
.
Bỗng nhiên một đám người mặc đồ đen đứng trước mặt cô, kính trọng nói.
- Tiểu thư! Chủ tich muốn gặp cô.
My tò mò, vẫn chưa biết rõ người muốn gặp mình.
- Chủ tịch? Ba của Nhật Anh sao.
Một tên áo đen lên tiếng.
- Không là ba của Bảo Duy thiếu gia. Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến.
My biết nên làm gì và không nên làm gì. Cô lặng lẽ đi theo.
----
Lát sau tại biệt thự Bảo Duy.
- Chủ tịch! Tiểu thư Huyền My đã đến.
.
Bên Trong là một người đàn ông, trung niên. Ông đã ngoài 40 tuổi, có thể gần bằng tuổi ba mình. Khắp người tỏa ra một khí thế sang trọng, cao quý. Nét mặt gian sảo, thông minh, những nét đó cho thấy ông là một người tài giỏi. Ông ôn tồn nói.
- Cháu ngồi đi! Ta có chuyện muốn nói với cháu.
My im lặng ngồi xuống, nhìn thẳng vào mặt ông vẻ tò mò.
.
- Ta là ba của Bảo Duy. Tên của ta là Hoàng Minh Đức. Nhưng cháu cứ gọi ta là chủ tịch Minh Đức được rồi để dễ phân biệt với ba của Nhật Anh.
My khẽ gật đầu.
- Dạ! Vâng.
.
Minh Đức nhìn lướt qua khuôn mặt của Huyền My nhận xét.
- Nhìn bề ngoài cháu thật xinh đẹp và thông minh. Trả trách con trai ta và cháu ta mê mệt như vậy.
.
My cười mỉm cho lời khen vừa rồi.
- Ta biết chuyện của cháu và Duy. Thật sự ta không có ý chê trách gì cháu cả. Nhưng cháu có biết là cháu đang ngăn cản tương lai của nó không?
My đang cúi mặt xuống, rồi ngước lên nhìn Minh Đức ánh mắt thắc mắc.
- Cháu không biết cháu đã làm sai điều gì - My nói
.
Minh Đức thở dài, rồi ông mệt mỏi nói.
- Vì cháu mà nó không định quay lại học ở Havard. Vì cháu mà nó đã cãi nhau với ta bao nhiêu lần vì chuyện đi du học này. Nếu nó không đi thì không giúp gì được cho tập đoàn Dream Star cả.
My như hối lỗi. Đáp
- cháu thật sự xin lỗi! Bao ngày qua cháu không biết cháu lại gây ra nhiều rắc rối vậy.
Ông quay đi chỗ khác miễn cưỡng nói
- Vậy thì cháu chia tay với Bảo Duy đi. Đừng cản trở nó nữa - Minh Đức ép buộc.
My trợn trừng đôi mắt.
- Chủ tịch...........!- Cô không nói nên lời
Minh Đức đã nói hết nhưng thứ cần nói. Ông chống gậy đứng lên, trước khi đi ông không quên bảo cô giúp việc tiễn khách.
-----
Nhật Anh vừa xuống xe, bước vào trong cổng Biệt thự Bảo Duy. Thì anh nhìn thấy My từ trong bước ra. khuôn mặt cúi xuống, tối sầm lại. Anh thấy kì lạ, chạy đến gần xem tình hình.
- Em sao vậy? My - Anh đặt tay lên vai cô hỏi han
.
My ngước lên nhìn, đôi mắt dần chuyển sang màu đỏ, đẫm nước mắt.
- Sở thích của mấy người nhà giàu các người là vậy sao? Sao ai cũng lấy tôi ra làm trò đùa. Không ai quan tâm cảm giác của tôi sao? Mấy người thật là ác độc. - My gào lên trong đau khổ.
.
Nhật Anh nhìn My như vậy, trong lòng có chút buồn. Anh nhẹ nhàng ôm cô an ủi.
- Không sao? Có anh quan tâm em mà. Có chuyện gì từ từ nói.
Thấy My không nói gì nữa, anh đỡ cô lên xe. Khởi động xe đi đến một nơi nào nó.
-----
Tại Hồ Tây.
Sau khi xuống xe. My tiến đến ghế đá ngồi xuống. Mặt cúi sầm xuống, ánh mắt đẫm buồn.
.
Nhật Anh ngồi xuống bên cạnh cô.
- Đã có chuyện gì xảy ra ở nhà Bảo Duy?
My không trả lời.
- Em bây giờ có thể tin tưởng ở tôi! Tôi không làm gì bất lợi cho em đâu - Nhật Anh nói.
Lúc này My mới mở miệng nói ra tất cả sự việc.
.
Nghe xong, Nhật Anh dường như đã hiểu hết.
- Rời xa Bảo Duy. Em vẫn còn có tôi mà
My chán nản đáp.
- Tôi không muốn bị rơi vào trò chơi của các người nữa. Tôi thật sự mệt mỏi.
Nói rồi cô đứng lên. Chạy ra lề đường vẫy taxi. Đi thật nhanh. Nhật Anh nhanh chóng lấy xe bám theo, nhưng đằng sau mình lại có ai đó giữ lại.
- Anh! Sao ở đây? Vừa rồi anh nhìn gì vậy - Elly hỏi.
Nhật Anh tức giận hất tay Elly ra.
- Phiền phức! Tại cô mà tôi mất dấu của My rồi.
Elly đáp.
- My! My lúc nào cũng là cô ta. Cô ta có chân đi rồi tự biết về. Anh không cần lo như vậy.
Nói xong Elly quay người bước đi nặng nhọc.
.
Nhật Anh biết là đã không tìm được nữa. Anh quay xe trở về nhà.
----
4 tiếng sau.
Nhật Anh đang đọc một đống tài liệu đặt trên bàn thì có một cuộc gọi đến. Màn hình điện thoại hiện lên " Diệp Thảo Phiền Phức". Anh chán nản bấm trả lời.
- Cô có việc gì mà gọi tôi suốt vậy?
Diệp Thảo gấp gáp.
- Anh đi tìm My nhanh lên. Cô ấy nói ở quán Bar, tôi không thể đến đó được nên anh đến đón cô ấy giúp tôi.
Nhật Anh vội vã đứng lên
- Quán Bar nào! Cô mau nói nhanh.
.
- Tôi không biết! Tôi không định vị được My ở đâu.
Nhật Anh tức giận cúp điện thoại nhanh. Bấm một số khác
- Đi tìm cho tôi. Huyền My ở đâu? Nhanh - Nhật Anh ra lệnh.
Đầu dây bên kia lễ phép.
- Dạ vâng! Tôi sẽ tìm kiếm trong thời gian nhanh nhất.
---
30 phút. 1 tiếng trôi qua. Nhật Anh sốt ruột, đầu như muốn nổ tung vì đợi điện thoại quá lâu. Anh đứng ngồi không yên, đi lại trong phòng hơn chục vòng.
Bỗng nhiên điện thoại kêu. Anh lao nhanh hết sức có thể đến bàn làm việc cầm điện thoại lên bấm " Nghe"
- Tìm được chưa?
Đầu dây bên kia
- Dạ rồi. Tiểu thư My ở Bar Haley Club.
Nhật Anh cúp nhanh điện thoại. Chạy ra gara khởi động xe rồi đi với tốc độ khó tả. Trong đầu Thầm nghĩ" Chệt tiệt! Em dám đến cái Bar vớ vẩn đó sao? Đừng xảy ra chuyện gì cả!"
.
30 phút sau
Tại Bar Haley Club.
Bên trong là một đám người, đang nhảy theo từng điệu nhạc DJ cảm giác mạnh. Vì đây là bar được thiết kế theo kiểu Phương Tây nên ai đến đây cũng có suy nghĩ không lành mạnh " Thoát y theo điệu nhac".
Tại quầy phục vụ. My đang nằm gục ở đấy. Xung quanh là có mấy tên đàn ông trêu trọc. My thì liên tục xua tay để họ đi ra chỗ khác
- Biến đi! - Nhật Anh quát to.
Mấy tên thanh niên không biết sợ. cộng thêm thuốc kích thích nên tức giận điên cuồng vì bị phá đám.
- Mày là ai mà dám nói như vậy tại đây! Cô em xinh đẹp này là của bọn tao. Hiểu chứ?
Một tên thanh niên vừa dứt lời. một cú đấm nhanh chóng được tặng cho hắn.
.
Tên đó nằm lăn ra đất, tay chỉ thẳng vào Nhật Anh
- Mày.! Mày dám đánh tao.
Đám đàn em của hắn lao vào đánh Nhật Anh.
.
Nhưng một lúc sau. Tất cả đều nằm lăn ra đất vì bị Nhật Anh đánh cho không đứng lên được. Đám vệ sĩ của anh bước vào.
- Thiếu gia! Để chúng tôi xử lý
Nhật Anh bước đến nhấc bổng My lên. Đưa ra khỏi quán Bar
/113
|