-----
Trong không gian yên tĩnh chỉ có hai người.
- Duy này! Đêm nay cậu cho tôi ngủ nhờ được không! Tôi không thể về nhà - My giọng nhẹ nhàng
Duy cười
- Chị là con gái mà ngủ ở nhà người khác dễ dàng vậy sao
My bĩu môi. - Bất đắc dĩ thôi mà.
- Chị ngủ ở sofa tôi ngủ ở giường
- Cậu đối xử với khách như vậy sao? Nhà thì giàu mà có mỗi một cái giường - My đáp
.
- Đấy là phong cách của tôi .Tôi chỉ ở có một mình. Không cần thiết phải có nhiều giường - Duy nói kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch
.
My ấm ức trước cái cách đối xử của Duy. Nhưng vẫn phải kìm nén, vì đây là nhà cậu ta. My bước đi, đến một tủ chứa đến rượu. Toàn những rượu nổi tiếng, có đủ hết.
- Tôi có thể uống chứ - My hỏi
- Tất nhiên là được! Nhưng đừng lấy loại hiếm nhât là được - Duy đáp.
.
My cầm chai rượu ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, rồi cô đặt rượu lên bàn
- Cậu có muốn uống không? - My
- Tôi không hứng - Duy đáp
- Này nhá! Tôi rất ít khi mời con trai uống rượu. Người như cậu là lần đầu tiên đấy - My
- Vậy sao? Thế tôi từ chối là không được rồi
.
Nói rồi My mở nắp chai rượu. Từ từ rót xuống hai cái ly.
1 tiếng sau.
- Cậu là ai? Đây là đâu? - My vừa uống vừa nói lẩm bẩm, hình như cô đã say rồi.
- Chị ổn không đấy
- Tôi. Từ nhỏ chưa phải chịu ấm ức. Chưa bị ai lừa gạt tình cảm. Vậy mà cái tên Nhật Anh đó dám đối xử với tôi như vậy. - My vừa nói vừa cầm chai rượu lên uống
- Chị say rồi! Không nên uống nữa. - Duy
- Tôi không say! Cậu là ai mà dám bảo tôi không uống nữa. Cậu không có quyền
- À nhìn kĩ trông cậu thật đẹp. À không những thứ đẹp thường rất độc. Nhưng thôi, em trai đến đây chị nhìn kĩ nào
.
My tiến đến gần, giữ mặt Duy. Rồi càng tiền gần lại. Đặt lên môi cậu một nụ hôn. Mùi rượu hennesy hòa lẫn vào nhau. Cô hôn rất mãnh liệt, như là người làm chủ, dần dần chiếm đoạt vị trí, tiến vào sâu bên trong
Đáng ra Duy nên đẩy cô ra. Nhưng cậu không muốn, vòng tay ôm My thật chặt. Nụ hôn kéo dài rất lâu, cho đến khi My lặng lẽ gục xuống trên vai Duy. Cậu mới nhẹ nhàng bế cô lên và đặt xuống giường. Kéo chăn cho cô
- Chị sẽ là của tôi thôi
----
Sáng hôm sau, My thức dậy. mê man, cô còn chưa hết say hẳn.Không biết là mình đang ở đâu. Đến khi nhìn thấy Duy cô mới nhớ tối qua có xin ngủ nhờ, nhưng sao lại ở trên giường. Không lẽ trong lúc cô say cậu có làm điều gì mờ ám.
- Đây là trà giải rượu! Chị uống đi
- Không cần! Tôi ổn rồi. Mà tối qua cậu có làm gì tôi không đó? - My hỏi
Duy ngồi xuống bên cạnh giường. Đưa tay lên ẩn đầu My
- Chị nghĩ tôi là loại người gì?
My không trả lời, chỉ quay ra cầm lấy điện thoại
10 cuộc gọi nhỡ của ba. My theo phản xạ bấm gọi lại
- Ba! Có chuyện gì mà ba gọi con mãi vậy
Ba My ở đầu dây bên kia có chút lo lắng, tới tấp hỏi
- Tối qua con làm gì mà không về nhà? Lại còn tắt điện thoại. Ta không thể nào liên lạc được với con.
- Con có ngủ nhờ ở nhà Diệp Thảo. - My
- Giờ không phải lúc nói chuyện đó. Con mau về nhà đi, mẹ con tối qua đã bị bắt đi rồi. Họ vu khống bà tham ô.
My sốc lắm, tại sao lại xảy ra chuyện này. Vô thức điện thoại trên tay cô rơi xuống. My lại khóc. Bước xuống giường
- Cậu có thể đưa tôi về gấp không? - My
- Có chuyện gì vậy
- Chuyện rất quan trọng. Mẹ tôi bị bắt đi rồi - My
Duy nhanh chóng cầm tay My dắt đi. Cậu lái xe rất nhanh phút chốc My đã về tới nhà. Cô chạy thật nhanh vào để xem tình hình nhà, Duy đi theo
Vào đến nhà. Trước mắt cô chống không mọi thứ, chỉ còn bốn bức tường. Đồ đạc đã bị lấy đi hết
- ba? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra - My
- Mẹ con hôm nọ có đi ký kết một bản hợp đồng. Nhưng sơ ý không đọc kỹ, mà bà đã ký kết hợp đồng với công ty ma đó. Tối qua cảnh sát đã đưa mẹ con đi rồi. Còn đồ vật trong nhà đều bị lấy đi hết cả nhà cửa cũng vậy, phải lấy hết mọi thứ để bồi thường .Ta có nhờ luật sư Trần đi đàm phàn, đang đợi kết quả
.
Cả thế giới như sụp đổ. Tại sao chứ. Tại sao mọi chuyện diễn ra nhanh như vậy, cô biết rõ Nhật Anh là người gây ra chuyện này. Nhưng lại không thể làm gì cho mẹ. Cô ngã xuống, Duy đưa tay đỡ lấy cô.
- Luật sư Trần mọi chuyện thế nào rồi
Đầu dây bên kia
- Tôi xin lỗi! Không thể giúp được gì. Phu nhân sẽ phải chịu 6 năm tù. Ông và tiểu thư hãy dọn ra ngoài.
.
Ba cô vốn bị bệnh đã lâu, hôm nay phải chịu sự đả kích lớn như vậy ông không thể chấp nhận được. Đã ngất đi
- ba! Ba tỉnh lại đi - My
- Để tôi giúp đưa bác đến bệnh viện
.
Nói rồi Duy đỡ ba my dậy rồi đưa ông lên xe tới bệnh viện.
----
Trong bệnh viện
- Ai là người nhà của bệnh nhân
- Là tôi - My
- Người nhà bị bệnh tăng huyết áp từ lâu, nếu không cẩn thận có thể mất đi tính mạng - Bác sĩ
- Vâng lần sau tôi sẽ cẩn thận - My
Nói rồi My bước thật nhanh vào trong phòng bệnh. Ba my ông đã tỉnh, vẫy My lại gần.
- Là thằng Nhật Anh đó! nó muốn trả thù đã làm mẹ con đến nông nỗi này - Ba
- Sao ba biết được chuyện này - My
- Tối qua ở đồn cảnh sát, chính miệng nó đã nói cả gia đình ta sẽ phải trả giá. - Ba
My không nói gì, chỉ nhìn Ba đang cố gắng nói từng chữ. Bác sĩ bước vào.
- 3 ngày nữa có thể xuất viện. Mong người nhà chăm sóc tận tình.
Trong không gian yên tĩnh chỉ có hai người.
- Duy này! Đêm nay cậu cho tôi ngủ nhờ được không! Tôi không thể về nhà - My giọng nhẹ nhàng
Duy cười
- Chị là con gái mà ngủ ở nhà người khác dễ dàng vậy sao
My bĩu môi. - Bất đắc dĩ thôi mà.
- Chị ngủ ở sofa tôi ngủ ở giường
- Cậu đối xử với khách như vậy sao? Nhà thì giàu mà có mỗi một cái giường - My đáp
.
- Đấy là phong cách của tôi .Tôi chỉ ở có một mình. Không cần thiết phải có nhiều giường - Duy nói kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch
.
My ấm ức trước cái cách đối xử của Duy. Nhưng vẫn phải kìm nén, vì đây là nhà cậu ta. My bước đi, đến một tủ chứa đến rượu. Toàn những rượu nổi tiếng, có đủ hết.
- Tôi có thể uống chứ - My hỏi
- Tất nhiên là được! Nhưng đừng lấy loại hiếm nhât là được - Duy đáp.
.
My cầm chai rượu ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, rồi cô đặt rượu lên bàn
- Cậu có muốn uống không? - My
- Tôi không hứng - Duy đáp
- Này nhá! Tôi rất ít khi mời con trai uống rượu. Người như cậu là lần đầu tiên đấy - My
- Vậy sao? Thế tôi từ chối là không được rồi
.
Nói rồi My mở nắp chai rượu. Từ từ rót xuống hai cái ly.
1 tiếng sau.
- Cậu là ai? Đây là đâu? - My vừa uống vừa nói lẩm bẩm, hình như cô đã say rồi.
- Chị ổn không đấy
- Tôi. Từ nhỏ chưa phải chịu ấm ức. Chưa bị ai lừa gạt tình cảm. Vậy mà cái tên Nhật Anh đó dám đối xử với tôi như vậy. - My vừa nói vừa cầm chai rượu lên uống
- Chị say rồi! Không nên uống nữa. - Duy
- Tôi không say! Cậu là ai mà dám bảo tôi không uống nữa. Cậu không có quyền
- À nhìn kĩ trông cậu thật đẹp. À không những thứ đẹp thường rất độc. Nhưng thôi, em trai đến đây chị nhìn kĩ nào
.
My tiến đến gần, giữ mặt Duy. Rồi càng tiền gần lại. Đặt lên môi cậu một nụ hôn. Mùi rượu hennesy hòa lẫn vào nhau. Cô hôn rất mãnh liệt, như là người làm chủ, dần dần chiếm đoạt vị trí, tiến vào sâu bên trong
Đáng ra Duy nên đẩy cô ra. Nhưng cậu không muốn, vòng tay ôm My thật chặt. Nụ hôn kéo dài rất lâu, cho đến khi My lặng lẽ gục xuống trên vai Duy. Cậu mới nhẹ nhàng bế cô lên và đặt xuống giường. Kéo chăn cho cô
- Chị sẽ là của tôi thôi
----
Sáng hôm sau, My thức dậy. mê man, cô còn chưa hết say hẳn.Không biết là mình đang ở đâu. Đến khi nhìn thấy Duy cô mới nhớ tối qua có xin ngủ nhờ, nhưng sao lại ở trên giường. Không lẽ trong lúc cô say cậu có làm điều gì mờ ám.
- Đây là trà giải rượu! Chị uống đi
- Không cần! Tôi ổn rồi. Mà tối qua cậu có làm gì tôi không đó? - My hỏi
Duy ngồi xuống bên cạnh giường. Đưa tay lên ẩn đầu My
- Chị nghĩ tôi là loại người gì?
My không trả lời, chỉ quay ra cầm lấy điện thoại
10 cuộc gọi nhỡ của ba. My theo phản xạ bấm gọi lại
- Ba! Có chuyện gì mà ba gọi con mãi vậy
Ba My ở đầu dây bên kia có chút lo lắng, tới tấp hỏi
- Tối qua con làm gì mà không về nhà? Lại còn tắt điện thoại. Ta không thể nào liên lạc được với con.
- Con có ngủ nhờ ở nhà Diệp Thảo. - My
- Giờ không phải lúc nói chuyện đó. Con mau về nhà đi, mẹ con tối qua đã bị bắt đi rồi. Họ vu khống bà tham ô.
My sốc lắm, tại sao lại xảy ra chuyện này. Vô thức điện thoại trên tay cô rơi xuống. My lại khóc. Bước xuống giường
- Cậu có thể đưa tôi về gấp không? - My
- Có chuyện gì vậy
- Chuyện rất quan trọng. Mẹ tôi bị bắt đi rồi - My
Duy nhanh chóng cầm tay My dắt đi. Cậu lái xe rất nhanh phút chốc My đã về tới nhà. Cô chạy thật nhanh vào để xem tình hình nhà, Duy đi theo
Vào đến nhà. Trước mắt cô chống không mọi thứ, chỉ còn bốn bức tường. Đồ đạc đã bị lấy đi hết
- ba? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra - My
- Mẹ con hôm nọ có đi ký kết một bản hợp đồng. Nhưng sơ ý không đọc kỹ, mà bà đã ký kết hợp đồng với công ty ma đó. Tối qua cảnh sát đã đưa mẹ con đi rồi. Còn đồ vật trong nhà đều bị lấy đi hết cả nhà cửa cũng vậy, phải lấy hết mọi thứ để bồi thường .Ta có nhờ luật sư Trần đi đàm phàn, đang đợi kết quả
.
Cả thế giới như sụp đổ. Tại sao chứ. Tại sao mọi chuyện diễn ra nhanh như vậy, cô biết rõ Nhật Anh là người gây ra chuyện này. Nhưng lại không thể làm gì cho mẹ. Cô ngã xuống, Duy đưa tay đỡ lấy cô.
- Luật sư Trần mọi chuyện thế nào rồi
Đầu dây bên kia
- Tôi xin lỗi! Không thể giúp được gì. Phu nhân sẽ phải chịu 6 năm tù. Ông và tiểu thư hãy dọn ra ngoài.
.
Ba cô vốn bị bệnh đã lâu, hôm nay phải chịu sự đả kích lớn như vậy ông không thể chấp nhận được. Đã ngất đi
- ba! Ba tỉnh lại đi - My
- Để tôi giúp đưa bác đến bệnh viện
.
Nói rồi Duy đỡ ba my dậy rồi đưa ông lên xe tới bệnh viện.
----
Trong bệnh viện
- Ai là người nhà của bệnh nhân
- Là tôi - My
- Người nhà bị bệnh tăng huyết áp từ lâu, nếu không cẩn thận có thể mất đi tính mạng - Bác sĩ
- Vâng lần sau tôi sẽ cẩn thận - My
Nói rồi My bước thật nhanh vào trong phòng bệnh. Ba my ông đã tỉnh, vẫy My lại gần.
- Là thằng Nhật Anh đó! nó muốn trả thù đã làm mẹ con đến nông nỗi này - Ba
- Sao ba biết được chuyện này - My
- Tối qua ở đồn cảnh sát, chính miệng nó đã nói cả gia đình ta sẽ phải trả giá. - Ba
My không nói gì, chỉ nhìn Ba đang cố gắng nói từng chữ. Bác sĩ bước vào.
- 3 ngày nữa có thể xuất viện. Mong người nhà chăm sóc tận tình.
/113
|