----
Đã 5 ngày trôi qua, My ở bệnh viện. Cô bé đã phát chán cái mùi ghê tởm của bệnh viện rồi. đêm nào cũng ngủ không ngon. Nhưng đã 5 ngày Duy không đến thăm cô, kể từ buổi tối hôm đó.
.
Cũng may, Diệp Thảo ngày nào cũng đến chơi với cô. Giúp cô đỡ chán hơn. Không thì ở đây 2 ngày cô trốn viện về nhà mất.
----
9h tối. trên hành lang bệnh viện vắng tanh , bóng dáng một thanh niên sấp xỉ 20 tuổi bước đi nhẹ nhàng, không gây ra tiếng động. Từng bước chân uyển chuyển bước tới phòng 0428.
.
Vừa bước đến cửa phòng. Chỉ cần đứng ở ngoài thôi, đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của nam lẫn nữ. Cậu biết rõ bên trong không chỉ có My mà còn có Nhật Anh.
Hai người đó đã được chuyển đến cùng một phòng. Và đây cũng chính là lý do, Duy không đến thăm My. Cậu không muốn bị coi là người cản trở hạnh phúc. Cậu khẽ mở một khe hở nhỏ, đủ để nhìn thấy tất cả.
.
Bên trong là hai bệnh nhân, đang chơi một trò chơi rất vui vẻ " Búa, bao, kéo ", ai thua bị nhéo tai.
.
Dường như My thua rất nhiều, mới nhìn đã biết trình tự Búa, búa, kéo, bao, búa....Cô thật ngốc nghếch.
.
Mắc dù thua, nhưng nụ cười trên khuôn mặt luôn hiện hữu. Có vẻ cô rất hạnh phúc khi ở bên Nhật Anh.
- Anh đáng ghét. Sao cứ thẳng mãi vậy? - My phụng phịu
- Tại em ngốc chứ. Chỉ ra theo một thứ tự, thì ai chả thắng em. - Nhật Anh cười đáp
Nói rồi Nhật Anh ôm My vào lòng dỗ dành. My cũng đáp trả, ôm thật chặt Nhật Anh
----
Phía bên ngoài, chàng trai đứng nhìn mà lòng đau như cắt. Khẽ mỉm cười " Tôi có thể yên tâm rồi! Chị hãy chăm sóc tốt cho bản thân của mình nhé ". Cậu lại bước đi, trong đêm tối.
.
Bước chân nhẹ nhàng, nên không ai để ý đến cậu. Không biết cậu rất buồn. Nhưng ông trời không thương cậu, Bất chợt mưa rơi, cậu vẫn đi, đi mãi. Không dừng lại, cũng không tìm chỗ trú mưa.
Mưa rất to, mưa không trút nước. Ngoài đường vắng tanh bóng người, chỉ có xe cộ đi lại trong mưa.
Mưa như vậy, không ai để ý thấy cậu đã khóc, nước mắt mặn chát hòa vào mưa. Đây là lần đầu tiên cậu khóc. Khóc vì một người con gái hơn tuổi.
.
Cậu cũng không hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì. Bao lần cậu cố quên đi My, nhưng trái tim ngang bướng không nghe lời. Giá như một lần được hoán đổi cho nhau, thì cô sẽ hiểu được tình cảm của Duy sâu nặng đến mức nào.
.
" Khoảnh khắc đau khổ nhất của con người không phải là chia tay người yêu , mà là Yêu đơn phương"
Đã 5 ngày trôi qua, My ở bệnh viện. Cô bé đã phát chán cái mùi ghê tởm của bệnh viện rồi. đêm nào cũng ngủ không ngon. Nhưng đã 5 ngày Duy không đến thăm cô, kể từ buổi tối hôm đó.
.
Cũng may, Diệp Thảo ngày nào cũng đến chơi với cô. Giúp cô đỡ chán hơn. Không thì ở đây 2 ngày cô trốn viện về nhà mất.
----
9h tối. trên hành lang bệnh viện vắng tanh , bóng dáng một thanh niên sấp xỉ 20 tuổi bước đi nhẹ nhàng, không gây ra tiếng động. Từng bước chân uyển chuyển bước tới phòng 0428.
.
Vừa bước đến cửa phòng. Chỉ cần đứng ở ngoài thôi, đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của nam lẫn nữ. Cậu biết rõ bên trong không chỉ có My mà còn có Nhật Anh.
Hai người đó đã được chuyển đến cùng một phòng. Và đây cũng chính là lý do, Duy không đến thăm My. Cậu không muốn bị coi là người cản trở hạnh phúc. Cậu khẽ mở một khe hở nhỏ, đủ để nhìn thấy tất cả.
.
Bên trong là hai bệnh nhân, đang chơi một trò chơi rất vui vẻ " Búa, bao, kéo ", ai thua bị nhéo tai.
.
Dường như My thua rất nhiều, mới nhìn đã biết trình tự Búa, búa, kéo, bao, búa....Cô thật ngốc nghếch.
.
Mắc dù thua, nhưng nụ cười trên khuôn mặt luôn hiện hữu. Có vẻ cô rất hạnh phúc khi ở bên Nhật Anh.
- Anh đáng ghét. Sao cứ thẳng mãi vậy? - My phụng phịu
- Tại em ngốc chứ. Chỉ ra theo một thứ tự, thì ai chả thắng em. - Nhật Anh cười đáp
Nói rồi Nhật Anh ôm My vào lòng dỗ dành. My cũng đáp trả, ôm thật chặt Nhật Anh
----
Phía bên ngoài, chàng trai đứng nhìn mà lòng đau như cắt. Khẽ mỉm cười " Tôi có thể yên tâm rồi! Chị hãy chăm sóc tốt cho bản thân của mình nhé ". Cậu lại bước đi, trong đêm tối.
.
Bước chân nhẹ nhàng, nên không ai để ý đến cậu. Không biết cậu rất buồn. Nhưng ông trời không thương cậu, Bất chợt mưa rơi, cậu vẫn đi, đi mãi. Không dừng lại, cũng không tìm chỗ trú mưa.
Mưa rất to, mưa không trút nước. Ngoài đường vắng tanh bóng người, chỉ có xe cộ đi lại trong mưa.
Mưa như vậy, không ai để ý thấy cậu đã khóc, nước mắt mặn chát hòa vào mưa. Đây là lần đầu tiên cậu khóc. Khóc vì một người con gái hơn tuổi.
.
Cậu cũng không hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì. Bao lần cậu cố quên đi My, nhưng trái tim ngang bướng không nghe lời. Giá như một lần được hoán đổi cho nhau, thì cô sẽ hiểu được tình cảm của Duy sâu nặng đến mức nào.
.
" Khoảnh khắc đau khổ nhất của con người không phải là chia tay người yêu , mà là Yêu đơn phương"
/113
|