Editor: demcodon
“Tào Nghi, ngươi không thể hoa tâm như vậy!”
Tư Bác đẩy cửa phòng ra thì nghe thấy Thần Thần nhà y rống lên một câu như vậy, mang theo một chút giọng điệu tức giận làm cho y sửng sốt hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tào Nghi nói y thích bốn tên thị vệ kia.” Yến Thần Dật xoay mặt nhìn Tư Bác, đồng thời liếc mắt trừng y một cái.
Tư Bác buồn cười giơ tay nhéo xuống khuôn mặt tức giận của hắn, hắn đây là giận chó đánh mèo.
Tào Nghi không nói gì nhìn Yến Thần Dật rồi xoay mặt qua nhìn về phía đệ đệ nhà mình tức giận nói: “Đệ quản giáo như thế nào vậy, ngay cả nói cũng không nghe người ta nói hết đã tự mình kết luận, quá hấp tấp!”
Tư Bác nhướng mày cười nhạo một cái: “Hấp tấp đệ cũng thích, khẳng định là ca chưa nói rõ ràng mới làm cho Thần Thần hiểu lầm.”
Yến Thần Dật nghiêng nghiêng đầu, chao ôi một tiếng: “Ta hiểu lầm hả? Vậy ngươi vẫn hỏi ta về bốn người kia là thế nào, chính là ngươi chưa nói rõ ràng.”
Tào Nghi lúc này là bị Yến Thần Dật ép buộc một chút cũng chưa hết tức giận, xua tay thở dài nói: “Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”
Yến Thần Dật và Tư Bác vừa nhìn nhau, đồng thời quay đầu quát với y: “Sao ngươi/ca nói nhảm nhiều như vậy?”
Tào Nghi thật muốn lật bàn rời đi, tốt xấu gì hắn cũng là vua của một nước, sao ai cũng khi dễ hắn vậy?
“Rốt cuộc ngươi coi trọng ai?” Y đều quanh co lòng vòng đến nước này sao có thể là không có người trong lòng chứ? Yến Thần Dật nhíu nhíu mi, trong đầu bóng đèn nhỏ đinh một cái sáng lên: “Ngươi có phải là thích một người không thích ngươi hay không?”
“Cũng không phải ý đó.” Tào Nghi lắc đầu nhìn về phía Tư Bác hỏi: “Mấy năm gần đây đệ có gặp qua Trọng Kỳ không?”
“Trọng Kỳ? Ca là nói Tào Trọng Kỳ?” Tư Bác sửng sốt, tiếp theo phản ứng là kinh ngạc nhìn hắn: “Tiểu thị vệ trước kia của ca?”
“Ừh.” Tào Nghi bĩu môi thở dài: “Hắn giống như hiểu lầm ca hạ lệnh giết phụ thân hắn, dưới cơn giận dữ đã bỏ đi.”
Tư Bác nhíu mày, chuyện năm đó rất loạn, lúc ấy Tào Nghi còn chưa phải là Hoàng đế, cho dù hạ lệnh cũng không ai nghe, nói như thế nào nói đi thì đi?
“Ca xác định hắn là bởi vì chuyện này mà rời khỏi ca?” Tư Bác suy nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, khó hiểu hỏi hắn.
Tào Nghi nhún nhún vai không nói gì thêm, uống hớp trà mới rời đi, chỉ là bóng dáng có chút cô đơn.
Chờ lúc hắn ra cửa phòng thì trong phòng cũng chỉ còn lại hai người, Yến Thần Dật chọt chọt mu bàn tay của Tư Bác, thật bất mãn y yêu lặng.
“Ai là Tào Trọng Kỳ?”
“Nói như thế nào đây, hắn có thể xem như là huynh trưởng của hai người bọn huynh, nhưng mà...... ừm, quan hệ hơi phức tạp. Ta nói với chàng như vậy đi, năm đó ca ta vẫn là Hoàng tử thì Trọng Kỳ chính là thị vệ của y, lúc ấy tiên hoàng không biết thân phận của hắn. Kỳ thật Trọng Kỳ rất có năng lực, nhân tài chỉ làm thị vệ quá mức không được trọng dụng, nhưng hắn nói là muốn che chở ca ta không để y bị thương. Sau này ta nghe ca ta nói có một lần lọt vào ám sát còn đã cứu hắn.”
“Hả?” Yến Thần Dật sờ sờ cằm, cảm thấy chuyện này thật phấn khích, khẳng định có bí mật gì không thể cho ai biết.
“Hắn được Tào Nghi cứu còn chạy?”
“Không có, sau đó không phải như vậy, lúc ta ở biên ngoại không có nghe được bao nhiêu về tin tức của hai người bọn họ. Nhưng ca ta nói Trọng Kỳ hoài nghi y làm chuyện này ta thật không tin, khẳng định còn có chuyện chúng ta không biết rõ.” Tư Bác đảo đảo đôi mắt, nhếch lên khóe miệng: "Ta đi tìm mấy thị vệ kia hỏi một chút, năm đó bốn tên kia coi như là Trọng Kỳ mang đến."
Yến Thần Dật cảm thấy biện pháp này tốt, đẩy Tư Bác ý bảo y nhanh chóng đi hỏi, chuyện bao đồng gì đó hắn rất thích nghe nhất.
* * *
Tào Nghi nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp cầm quyển tạp thư* trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển sách xem ra là rất nghiêm túc, nhưng quyển sách đã lâu cũng chưa lật qua trang khác biểu hiện hắn đang ngẩn người.
(*Tạp thư = tạp chí, đủ thể loại trong 1 quyển sách.)
Nếu không phải hôm nay bị Yến Thần Dật gạn hỏi chỉ sợ hắn cũng sẽ không cố ý nhớ lại chuyện xảy ra giữa hắn và người nọ.
[Năm ấy hắn bảy tuổi, Trọng Kỳ mười hai tuổi nói: “Ta đời này chỉ cần ở bên cạnh đệ, che chở cho đệ là được.”
Năm ấy hắn chín tuổi, Trọng Kỳ mười bốn tuổi nói: “Tiểu Nghi về sau là người làm đại sự, giang sơn này nhất định sẽ trở thành của đệ.”
Năm ấy hắn mười lăm tuổi, Trọng Kỳ hai mươi tuổi nói: “Tiểu Nghi nếu làm Thái tử là tốt, ta sẽ thật vui vẻ thật vui vẻ, không cần để ý phụ hoàng đệ nói đệ như thế nào, đệ chỉ cần làm chuyện đệ muốn làm là được.”
Năm ấy hai mươi tuổi, Tào Nghi nói với Trọng Kỳ: “Ta thích huynh.” Trọng Kỳ hai mươi lăm tuổi lại chỉ là mang theo mỉm cười giơ tay sờ sờ hai má hắn dịu dàng nói: “Đệ chỉ là không tìm được người thích.”
Sau nửa năm, Tào Nghi phát hiện Trọng Kỳ đang trốn tránh mình, không hề cùng mình cùng tiến cùng lui lại vẫn là canh giữ ở phía sau hắn, mãi cho đến sự kiện ám sát mới thăng cấp.
Tào Nghi ôm ngực bị đâm một kiếm cả người là máu, sắc mặt Trọng Kỳ tái nhợt môi mấp máy chỉ là thấp giọng nỉ non: “Là ta hại đệ.”
Tào Nghi sau khi hôn mê ba ngày tỉnh lại cũng tìm không thấy nam nhân làm cho hắn hồn về nhiễu giấc mộng, thậm chí có thể bỏ qua sinh mạng, y đi.] Quang cảnh mười năm chợt lóe qua, hắn làm Hoàng đế cũng tìm không thấy bóng dáng chỉ cần hơi hơi quay đầu thì có thể thấy. Tào Nghi thở dài ném tạp thư cầm trong tay sang một bên, giơ cánh tay lên ngăn cản ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng trong, khóe miệng tươi cười chua xót lại bi ai.
Bất quá là không chấp nhận được tình cảm của hắn hà tất phải tìm lấy những cớ vô căn cứ kia? Hắn không áp hắn không bức y, vì sao chỉ để lại tờ giấy rồi đi luôn?
“Ca, đệ vào nha.” Tư Bác gõ cửa rồi đẩy cửa vào, liếc mắt nhìn thấy Tào Nghi dựa vào trên nhuyễn tháp. Y nhíu mày đóng kín cửa, bưng khay để lên trên bàn nhỏ một bên.
“Ca giữa trưa cũng không ăn cơm, Thần Thần cố ý hầm canh bồ câu cho ca.”
“Ừm, thay ca cám ơn hắn.” Giọng Tào Nghi mang theo một chút khàn khàn, cánh tay trước mặt lại chậm chạp không có buông.
Tư Bác thở dài kéo ghế dựa lại ngồi ở bên cạnh hắn, vừa rồi tìm mấy tên thị vệ kia hỏi hỏi mặc dù có được câu trả lời không quá vừa lòng nhưng mà cũng nghe được một ít tin tức ở trong đó; linh linh tổng cộng lại cũng biết Tào Trọng Kỳ căn bản chính là không có biện pháp thừa nhận phần tình cảm của ca nhà mình mới chạy trốn!
“Ca! Ngồi dậy ăn chút gì đi.” Tư Bác thấy hắn không nhìn mình duỗi tay đẩy đẩy đùi hắn: “Ca có thể có chút dáng vẻ vua của một nước hay không?”
“Muốn dáng vẻ gì? Ca ở trong nhà đệ đệ ca còn lên mặt ca có mệt hay không, bằng không ngôi vị hoàng đế này nhường cho đệ, đệ có dáng vẻ đệ làm đi.” Tào Nghi lầm bầm một câu lại buông cánh tay ngồi dậy, chẳng qua đầu hơi hơi rũ tránh đi tầm mắt của Tư Bác.
Tư Bác chớp mắt mấy cái, giơ tay qua vén tóc hắn: “Ca khóc hả?” Khóe mắt ca y đỏ lên dáng vẻ còn rất xinh đẹp.
“Đôi mắt của đệ có phải bị bệnh hay không, ca nào khóc.” Tào Nghi quay đầu trừng mắt nhìn y một cái, hừ một tiếng mở cái niêu nhỏ đặt ở trên bàn ra dùng đôi đũa lựa lựa thịt bồ câu bên trong, bĩu môi nói: “Đệ thật tính sống cả đời với Yến Thần Dật hả?”
“Ừm, có thể có được người tri tâm quá khó khăn.” Tư Bác gật đầu nhìn Tào Nghi chậm rì rì gắp thịt bồ câu lên đưa vào miệng hơi xuất thần.
Tào Nghi ăn một lát phát hiện y cũng chỉ là nhìn chằm chằm mình cũng không nói lời nào, xoay mặt qua chỉ thấy mặt mũi y tràn đầy ngốc nghếch. Hắn khẽ cười một tiếng gắp miếng thịt đưa đến bên miệng y hất hất cằm: “Nè, cho đệ ăn một miếng, nhìn đệ thèm kìa.”
Tư Bác liếc trắng mắt nhìn, nhưng không khách khí há miệng cắn thịt bên miệng, vừa nhai vừa lẩm bẩm nói: “Ca, mấy năm nay không nghĩ tới đi tìm Trọng Kỳ hả?”
“Sao lại không nghĩ tới, vẫn luôn đang đi tìm, chỉ là tìm không thấy.” Tào Nghi thở dài cảm thấy mình rất ủy khuất. Bất quá ngẫm lại cảm thấy mình rất khác người, không phải là nam nhân sao, sao còn không bỏ xuống được.
“Bằng không ca tìm người khác để thích? Dù sao hắn đã đi lâu như vậy.” Tư Bác nhai xương nhỏ trong miệng răng rắc nhai vụn rồi phun ra, sau đó mò qua nhìn nhìn duỗi tay cầm chân bồ câu nhỏ đến gặm, trong lòng còn khen ngợi: "tay nghề của Thần Thần thật giỏi, bồ câu này hầm hương vị thật không tệ."
Tào Nghi trừng mắt liếc nhìn y cầm chén không đặt ở trên khay múc canh uống, còn nói: “Lần trước ca nhận được tin tức, hắn đang du đãng ở một nơi trong huyện Lâm.”
Tư Bác chớp mắt mấy cái đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Ca có phải là xem hắn trở thành giang dương đại đạo gì hay không? Còn treo giải thưởng trên bảng vàng?”
“Hả?” Tào Nghi sửng sốt suy nghĩ cười nói: “Không đúng không đúng, đó là một gia hỏa khác, cũng rất thú vị.”
“......” Tư Bác không biết nên hình dung dáng vẻ ca y hiện tại như thế nào, vẫn cảm thấy có một chút đáng khinh.
“Tên kia hai năm nay đều chạy đến hoàng cung trộm mấy thứ linh tinh, trộm một lần bị bắt một lần, ai nha đệ cũng không biết rất thú vị sao? Mỗi lần đều kêu gào với ca "lần sau ta nhất định sẽ không bị bắt!". Sau đó ca liền thả.” Tào Nghi nghĩ dáng vẻ người nọ nổi điên khóe miệng cười mở rộng một chút: “Trước khi ca đến còn gặp qua một lần, kêu ca bỏ bảng vàng, hắn không thích đường hoàng như vậy.”
Tư Bác nhướng mày, cũng không nói tiếp mà nhìn chằm chằm hắn.
Tào Nghi xua tay thở dài: “Đừng nghĩ lộn xộn, ca đối với hắn cũng không có phần tâm tư kia, chỉ là cảm thấy rất thú vị.”
“Đệ cũng không nghĩ nhiều, chuyện này nếu Thần Thần ở đây sẽ nói. Bất quá ca thật không tính sinh hài tử à? Thái hậu không hối thúc ca sao?” Tư Bác nghĩ đến lần trước nhận được tin tức sắc mặt trầm trầm: “Ca tra thế nào?”
“Chuyện này ca sẽ xử lý tốt, ca cũng chỉ có một người thân là đệ, những người khác à...” Ánh mắt Tào Nghi cũng thay đổi, khóe miệng cười vẫn giữ lại.
Hắn chỉ là lúc ở bên đệ đệ nhà mình mới là nam nhân ngốc nghếch, lúc khác hắn lại là đế vương sát phạt quyết đoán kia.
--- ---
Yến Thần Dật đứng ở ngoài cửa một hồi lâu, vừa rồi thấy Tư Bác bưng khay đi vào thì hắn đi đến bên cạnh, chỉ là chưa tiến vào vẫn cảm thấy lúc này đi theo y vào cửa có lẽ làm cho trong lòng Tào Nghi không thoải mái.
Ninh đến gần nhỏ giọng hỏi y: “Phạt đứng hả? Sao không vào trong phòng, ngươi không phải sợ lạnh sao?”
Yến Thần Dật lôi kéo gã đi sang một bên, cũng nhỏ giọng hỏi gã: “Ngươi biết Tào Trọng Kỳ không?” Vừa rồi Tư Bác mặc dù hỏi chút chuyện nhưng hắn cảm thấy không có tin tức gì có thể dùng. Nếu Tào Nghi thật sự còn thích người nọ thì bọn họ cũng phải giúp tìm thử.
Ninh sửng sốt gật đầu: “Biết, bất quá chưa thấy qua, ta nghe bọn Chiêu Số nói qua.”
“Bọn họ còn nói cái gì?” Chiêu Số là tiểu thái giám bên cạnh Tào Nghi, lần này không theo tới cho nên Yến Thần Dật không biết.
“Chuyện này ta cảm thấy có chỗ nào đó không quá thích hợp.” Ninh liếm liếm môi nhìn nhìn chung quanh: “Ngươi cũng biết đó, nếu mười năm Hoàng thượng cũng chưa gặp qua Tào Trọng Kỳ thì đâu có thể nào còn có thể nhớ thương hắn như vậy? Ngươi nói đúng không?”
Yến Thần Dật sửng sốt, chớp mắt hiểu rõ ý của Ninh, đúng vậy, nếu thật sự mười năm không gặp sao lại sẽ nhớ rõ như vậy?
“Tào Nghi, ngươi không thể hoa tâm như vậy!”
Tư Bác đẩy cửa phòng ra thì nghe thấy Thần Thần nhà y rống lên một câu như vậy, mang theo một chút giọng điệu tức giận làm cho y sửng sốt hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tào Nghi nói y thích bốn tên thị vệ kia.” Yến Thần Dật xoay mặt nhìn Tư Bác, đồng thời liếc mắt trừng y một cái.
Tư Bác buồn cười giơ tay nhéo xuống khuôn mặt tức giận của hắn, hắn đây là giận chó đánh mèo.
Tào Nghi không nói gì nhìn Yến Thần Dật rồi xoay mặt qua nhìn về phía đệ đệ nhà mình tức giận nói: “Đệ quản giáo như thế nào vậy, ngay cả nói cũng không nghe người ta nói hết đã tự mình kết luận, quá hấp tấp!”
Tư Bác nhướng mày cười nhạo một cái: “Hấp tấp đệ cũng thích, khẳng định là ca chưa nói rõ ràng mới làm cho Thần Thần hiểu lầm.”
Yến Thần Dật nghiêng nghiêng đầu, chao ôi một tiếng: “Ta hiểu lầm hả? Vậy ngươi vẫn hỏi ta về bốn người kia là thế nào, chính là ngươi chưa nói rõ ràng.”
Tào Nghi lúc này là bị Yến Thần Dật ép buộc một chút cũng chưa hết tức giận, xua tay thở dài nói: “Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”
Yến Thần Dật và Tư Bác vừa nhìn nhau, đồng thời quay đầu quát với y: “Sao ngươi/ca nói nhảm nhiều như vậy?”
Tào Nghi thật muốn lật bàn rời đi, tốt xấu gì hắn cũng là vua của một nước, sao ai cũng khi dễ hắn vậy?
“Rốt cuộc ngươi coi trọng ai?” Y đều quanh co lòng vòng đến nước này sao có thể là không có người trong lòng chứ? Yến Thần Dật nhíu nhíu mi, trong đầu bóng đèn nhỏ đinh một cái sáng lên: “Ngươi có phải là thích một người không thích ngươi hay không?”
“Cũng không phải ý đó.” Tào Nghi lắc đầu nhìn về phía Tư Bác hỏi: “Mấy năm gần đây đệ có gặp qua Trọng Kỳ không?”
“Trọng Kỳ? Ca là nói Tào Trọng Kỳ?” Tư Bác sửng sốt, tiếp theo phản ứng là kinh ngạc nhìn hắn: “Tiểu thị vệ trước kia của ca?”
“Ừh.” Tào Nghi bĩu môi thở dài: “Hắn giống như hiểu lầm ca hạ lệnh giết phụ thân hắn, dưới cơn giận dữ đã bỏ đi.”
Tư Bác nhíu mày, chuyện năm đó rất loạn, lúc ấy Tào Nghi còn chưa phải là Hoàng đế, cho dù hạ lệnh cũng không ai nghe, nói như thế nào nói đi thì đi?
“Ca xác định hắn là bởi vì chuyện này mà rời khỏi ca?” Tư Bác suy nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, khó hiểu hỏi hắn.
Tào Nghi nhún nhún vai không nói gì thêm, uống hớp trà mới rời đi, chỉ là bóng dáng có chút cô đơn.
Chờ lúc hắn ra cửa phòng thì trong phòng cũng chỉ còn lại hai người, Yến Thần Dật chọt chọt mu bàn tay của Tư Bác, thật bất mãn y yêu lặng.
“Ai là Tào Trọng Kỳ?”
“Nói như thế nào đây, hắn có thể xem như là huynh trưởng của hai người bọn huynh, nhưng mà...... ừm, quan hệ hơi phức tạp. Ta nói với chàng như vậy đi, năm đó ca ta vẫn là Hoàng tử thì Trọng Kỳ chính là thị vệ của y, lúc ấy tiên hoàng không biết thân phận của hắn. Kỳ thật Trọng Kỳ rất có năng lực, nhân tài chỉ làm thị vệ quá mức không được trọng dụng, nhưng hắn nói là muốn che chở ca ta không để y bị thương. Sau này ta nghe ca ta nói có một lần lọt vào ám sát còn đã cứu hắn.”
“Hả?” Yến Thần Dật sờ sờ cằm, cảm thấy chuyện này thật phấn khích, khẳng định có bí mật gì không thể cho ai biết.
“Hắn được Tào Nghi cứu còn chạy?”
“Không có, sau đó không phải như vậy, lúc ta ở biên ngoại không có nghe được bao nhiêu về tin tức của hai người bọn họ. Nhưng ca ta nói Trọng Kỳ hoài nghi y làm chuyện này ta thật không tin, khẳng định còn có chuyện chúng ta không biết rõ.” Tư Bác đảo đảo đôi mắt, nhếch lên khóe miệng: "Ta đi tìm mấy thị vệ kia hỏi một chút, năm đó bốn tên kia coi như là Trọng Kỳ mang đến."
Yến Thần Dật cảm thấy biện pháp này tốt, đẩy Tư Bác ý bảo y nhanh chóng đi hỏi, chuyện bao đồng gì đó hắn rất thích nghe nhất.
* * *
Tào Nghi nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp cầm quyển tạp thư* trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển sách xem ra là rất nghiêm túc, nhưng quyển sách đã lâu cũng chưa lật qua trang khác biểu hiện hắn đang ngẩn người.
(*Tạp thư = tạp chí, đủ thể loại trong 1 quyển sách.)
Nếu không phải hôm nay bị Yến Thần Dật gạn hỏi chỉ sợ hắn cũng sẽ không cố ý nhớ lại chuyện xảy ra giữa hắn và người nọ.
[Năm ấy hắn bảy tuổi, Trọng Kỳ mười hai tuổi nói: “Ta đời này chỉ cần ở bên cạnh đệ, che chở cho đệ là được.”
Năm ấy hắn chín tuổi, Trọng Kỳ mười bốn tuổi nói: “Tiểu Nghi về sau là người làm đại sự, giang sơn này nhất định sẽ trở thành của đệ.”
Năm ấy hắn mười lăm tuổi, Trọng Kỳ hai mươi tuổi nói: “Tiểu Nghi nếu làm Thái tử là tốt, ta sẽ thật vui vẻ thật vui vẻ, không cần để ý phụ hoàng đệ nói đệ như thế nào, đệ chỉ cần làm chuyện đệ muốn làm là được.”
Năm ấy hai mươi tuổi, Tào Nghi nói với Trọng Kỳ: “Ta thích huynh.” Trọng Kỳ hai mươi lăm tuổi lại chỉ là mang theo mỉm cười giơ tay sờ sờ hai má hắn dịu dàng nói: “Đệ chỉ là không tìm được người thích.”
Sau nửa năm, Tào Nghi phát hiện Trọng Kỳ đang trốn tránh mình, không hề cùng mình cùng tiến cùng lui lại vẫn là canh giữ ở phía sau hắn, mãi cho đến sự kiện ám sát mới thăng cấp.
Tào Nghi ôm ngực bị đâm một kiếm cả người là máu, sắc mặt Trọng Kỳ tái nhợt môi mấp máy chỉ là thấp giọng nỉ non: “Là ta hại đệ.”
Tào Nghi sau khi hôn mê ba ngày tỉnh lại cũng tìm không thấy nam nhân làm cho hắn hồn về nhiễu giấc mộng, thậm chí có thể bỏ qua sinh mạng, y đi.] Quang cảnh mười năm chợt lóe qua, hắn làm Hoàng đế cũng tìm không thấy bóng dáng chỉ cần hơi hơi quay đầu thì có thể thấy. Tào Nghi thở dài ném tạp thư cầm trong tay sang một bên, giơ cánh tay lên ngăn cản ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng trong, khóe miệng tươi cười chua xót lại bi ai.
Bất quá là không chấp nhận được tình cảm của hắn hà tất phải tìm lấy những cớ vô căn cứ kia? Hắn không áp hắn không bức y, vì sao chỉ để lại tờ giấy rồi đi luôn?
“Ca, đệ vào nha.” Tư Bác gõ cửa rồi đẩy cửa vào, liếc mắt nhìn thấy Tào Nghi dựa vào trên nhuyễn tháp. Y nhíu mày đóng kín cửa, bưng khay để lên trên bàn nhỏ một bên.
“Ca giữa trưa cũng không ăn cơm, Thần Thần cố ý hầm canh bồ câu cho ca.”
“Ừm, thay ca cám ơn hắn.” Giọng Tào Nghi mang theo một chút khàn khàn, cánh tay trước mặt lại chậm chạp không có buông.
Tư Bác thở dài kéo ghế dựa lại ngồi ở bên cạnh hắn, vừa rồi tìm mấy tên thị vệ kia hỏi hỏi mặc dù có được câu trả lời không quá vừa lòng nhưng mà cũng nghe được một ít tin tức ở trong đó; linh linh tổng cộng lại cũng biết Tào Trọng Kỳ căn bản chính là không có biện pháp thừa nhận phần tình cảm của ca nhà mình mới chạy trốn!
“Ca! Ngồi dậy ăn chút gì đi.” Tư Bác thấy hắn không nhìn mình duỗi tay đẩy đẩy đùi hắn: “Ca có thể có chút dáng vẻ vua của một nước hay không?”
“Muốn dáng vẻ gì? Ca ở trong nhà đệ đệ ca còn lên mặt ca có mệt hay không, bằng không ngôi vị hoàng đế này nhường cho đệ, đệ có dáng vẻ đệ làm đi.” Tào Nghi lầm bầm một câu lại buông cánh tay ngồi dậy, chẳng qua đầu hơi hơi rũ tránh đi tầm mắt của Tư Bác.
Tư Bác chớp mắt mấy cái, giơ tay qua vén tóc hắn: “Ca khóc hả?” Khóe mắt ca y đỏ lên dáng vẻ còn rất xinh đẹp.
“Đôi mắt của đệ có phải bị bệnh hay không, ca nào khóc.” Tào Nghi quay đầu trừng mắt nhìn y một cái, hừ một tiếng mở cái niêu nhỏ đặt ở trên bàn ra dùng đôi đũa lựa lựa thịt bồ câu bên trong, bĩu môi nói: “Đệ thật tính sống cả đời với Yến Thần Dật hả?”
“Ừm, có thể có được người tri tâm quá khó khăn.” Tư Bác gật đầu nhìn Tào Nghi chậm rì rì gắp thịt bồ câu lên đưa vào miệng hơi xuất thần.
Tào Nghi ăn một lát phát hiện y cũng chỉ là nhìn chằm chằm mình cũng không nói lời nào, xoay mặt qua chỉ thấy mặt mũi y tràn đầy ngốc nghếch. Hắn khẽ cười một tiếng gắp miếng thịt đưa đến bên miệng y hất hất cằm: “Nè, cho đệ ăn một miếng, nhìn đệ thèm kìa.”
Tư Bác liếc trắng mắt nhìn, nhưng không khách khí há miệng cắn thịt bên miệng, vừa nhai vừa lẩm bẩm nói: “Ca, mấy năm nay không nghĩ tới đi tìm Trọng Kỳ hả?”
“Sao lại không nghĩ tới, vẫn luôn đang đi tìm, chỉ là tìm không thấy.” Tào Nghi thở dài cảm thấy mình rất ủy khuất. Bất quá ngẫm lại cảm thấy mình rất khác người, không phải là nam nhân sao, sao còn không bỏ xuống được.
“Bằng không ca tìm người khác để thích? Dù sao hắn đã đi lâu như vậy.” Tư Bác nhai xương nhỏ trong miệng răng rắc nhai vụn rồi phun ra, sau đó mò qua nhìn nhìn duỗi tay cầm chân bồ câu nhỏ đến gặm, trong lòng còn khen ngợi: "tay nghề của Thần Thần thật giỏi, bồ câu này hầm hương vị thật không tệ."
Tào Nghi trừng mắt liếc nhìn y cầm chén không đặt ở trên khay múc canh uống, còn nói: “Lần trước ca nhận được tin tức, hắn đang du đãng ở một nơi trong huyện Lâm.”
Tư Bác chớp mắt mấy cái đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Ca có phải là xem hắn trở thành giang dương đại đạo gì hay không? Còn treo giải thưởng trên bảng vàng?”
“Hả?” Tào Nghi sửng sốt suy nghĩ cười nói: “Không đúng không đúng, đó là một gia hỏa khác, cũng rất thú vị.”
“......” Tư Bác không biết nên hình dung dáng vẻ ca y hiện tại như thế nào, vẫn cảm thấy có một chút đáng khinh.
“Tên kia hai năm nay đều chạy đến hoàng cung trộm mấy thứ linh tinh, trộm một lần bị bắt một lần, ai nha đệ cũng không biết rất thú vị sao? Mỗi lần đều kêu gào với ca "lần sau ta nhất định sẽ không bị bắt!". Sau đó ca liền thả.” Tào Nghi nghĩ dáng vẻ người nọ nổi điên khóe miệng cười mở rộng một chút: “Trước khi ca đến còn gặp qua một lần, kêu ca bỏ bảng vàng, hắn không thích đường hoàng như vậy.”
Tư Bác nhướng mày, cũng không nói tiếp mà nhìn chằm chằm hắn.
Tào Nghi xua tay thở dài: “Đừng nghĩ lộn xộn, ca đối với hắn cũng không có phần tâm tư kia, chỉ là cảm thấy rất thú vị.”
“Đệ cũng không nghĩ nhiều, chuyện này nếu Thần Thần ở đây sẽ nói. Bất quá ca thật không tính sinh hài tử à? Thái hậu không hối thúc ca sao?” Tư Bác nghĩ đến lần trước nhận được tin tức sắc mặt trầm trầm: “Ca tra thế nào?”
“Chuyện này ca sẽ xử lý tốt, ca cũng chỉ có một người thân là đệ, những người khác à...” Ánh mắt Tào Nghi cũng thay đổi, khóe miệng cười vẫn giữ lại.
Hắn chỉ là lúc ở bên đệ đệ nhà mình mới là nam nhân ngốc nghếch, lúc khác hắn lại là đế vương sát phạt quyết đoán kia.
--- ---
Yến Thần Dật đứng ở ngoài cửa một hồi lâu, vừa rồi thấy Tư Bác bưng khay đi vào thì hắn đi đến bên cạnh, chỉ là chưa tiến vào vẫn cảm thấy lúc này đi theo y vào cửa có lẽ làm cho trong lòng Tào Nghi không thoải mái.
Ninh đến gần nhỏ giọng hỏi y: “Phạt đứng hả? Sao không vào trong phòng, ngươi không phải sợ lạnh sao?”
Yến Thần Dật lôi kéo gã đi sang một bên, cũng nhỏ giọng hỏi gã: “Ngươi biết Tào Trọng Kỳ không?” Vừa rồi Tư Bác mặc dù hỏi chút chuyện nhưng hắn cảm thấy không có tin tức gì có thể dùng. Nếu Tào Nghi thật sự còn thích người nọ thì bọn họ cũng phải giúp tìm thử.
Ninh sửng sốt gật đầu: “Biết, bất quá chưa thấy qua, ta nghe bọn Chiêu Số nói qua.”
“Bọn họ còn nói cái gì?” Chiêu Số là tiểu thái giám bên cạnh Tào Nghi, lần này không theo tới cho nên Yến Thần Dật không biết.
“Chuyện này ta cảm thấy có chỗ nào đó không quá thích hợp.” Ninh liếm liếm môi nhìn nhìn chung quanh: “Ngươi cũng biết đó, nếu mười năm Hoàng thượng cũng chưa gặp qua Tào Trọng Kỳ thì đâu có thể nào còn có thể nhớ thương hắn như vậy? Ngươi nói đúng không?”
Yến Thần Dật sửng sốt, chớp mắt hiểu rõ ý của Ninh, đúng vậy, nếu thật sự mười năm không gặp sao lại sẽ nhớ rõ như vậy?
/84
|