Editor: demcodon
Thời gian nhoáng lên một cái đã đến giữa tuần tháng mười, hôm nay Yến Thần Dật đang ở trong bếp cùng Lưu sư phụ làm cá viên thì nghe được bên ngoài có người kêu hắn: “Tiểu Yến, đi ra đây!”
Yến Thần Dật rửa tay trong chậu nước kế bên sau đó vẩy tay đi ra ngoài thấy Ninh cầm hai cái nồi lẩu đồng trong tay đến gần lập tức đi qua hỏi gã: “Đều cầm về rồi hả?”
“Ừh, tổng cộng cầm mười cái về, thứ này cũng thật sự quý.” Ninh gật đầu thả nồi lẩu xuống đất: “Ngươi nhìn xem có vấn đề gì hay không, lão bản nói nếu như có vấn đề gì ông sẽ sửa miễn phí.”
“Ừh, kêu bọn họ chuyển mấy cái kia vào để chúng ta thử một lần, Tư Bác ~~~” Hắn xoay mặt về phía sau nam nhân đang theo Dịch đập cọc gỗ kêu một tiếng rồi vẫy tay: “Đi đốt chút than củi mang đến đây.”
Tư Bác gật đầu cầm khăn vải lau lau mồ hôi trên người rồi hất hất cằm với Dịch hai người cùng đi đốt than củi.
Lúc này Ninh và hai tiểu nhị phía sau mang nồi lẩu đồng còn lại đều đặt xuống đất, thấy Yến Thần Dật cười tủm tỉm vây quanh nồi lẩu hỏi hắn: “Lão bản, cái lẩu này muốn bán ra ngoài sao? Lần trước ngài làm cho chúng ta ăn đặc biệt ngon.”
“Bán, đợi lát nữa thử nồi nếu như không thành vấn đề thì bán ra ngoài, mấy người các ngươi trước đi giúp Lưu sư phụ chuẩn bị phân loại thức ăn cho tốt rồi bưng lên phía trước, kêu Quảng tới một chuyến.” Yến Thần Dật cầm một đống ống khói nhìn nhìn cảm giác không thành vấn đề.
Lần trước cái nồi đồng kia làm không tệ, dùng cũng thật thuận tay. Lần này hắn cố ý kêu lão bản làm bốn cái hơi lớn hơn nồi bình thường một chút, những cái khác để giữa bình thường. Ngày đó hơn mười người dùng nồi nhỏ ăn ngon nhưng không đủ dùng.
Sau khi tử xong Yến Thần Dật cho người rửa các loại rau xanh củ cải đều bưng đến phía trước dùng một bàn dài lớn để lên, sau đó cầm ra một tấm ván gỗ thật dày lót ở giữa bàn để nồi lẩu lên. Hắn muốn làm lẩu tự chọn (buffet), mỗi vị khách năm văn tiền, tiểu hài tử hai văn tiền, rau xanh màn thầu tùy tiện ăn, các loại thịt viên mười văn tiền một phần lớn, cộng thêm mười văn tiền một phần thịt dê miếng, mười văn tiền một phần thịt bò miếng, bình rượu đầu tiên miễn phí, bình thứ hai năm văn tiền.
“Thần Thần, như vậy chúng ta không mệt sao?” Tư Bác khó hiểu nhìn hắn, cảm giác có chút mệt.
“Không mệt, một bữa cơm ăn đến bốn đến năm mươi văn tiền, rau xanh củ cải lại không quý.” Yến Thần Dật không thèm để ý khoát tay, nghĩ đến thì ra ở hiện đại mỗi lần cùng bằng hữu đi ăn buffet đều ăn không muốn trở về lại vẫn muốn đi ăn, loại cảm giác này cũng rất nghẹn khuất.
Tư Bác gật đầu cảm thấy có đạo lý, thấy hắn đang cầm tàu hủ ky cuốn rau xà lách lại dùng tăm trúc xâu cũng duỗi tay hỗ trợ.
“Huynh đừng động, huynh mang thịt khô cắt cũng xâu thành như vậy, trên một xâu ba miếng thịt khô.” Yến Thần Dật chỉ chỉ thịt khô để một bên, nó có chút cứng nên hắn bắt đầu cắt rất mất sức.
Nam nhân nhíu mày duỗi tay hỗ trợ, kỹ thuật dao không phải tốt bình thường, tốc độ cũng nhanh, một lát đã cắt xong, sau đó cầm lấy dựa theo cách Yến Thần Dật xâu thịt khô.
“Tiểu Yến, khách đến.” Ninh chạy tới nhìn hắn đang bận rộn lập tức nói: “Bốn người gọi nồi xương sườn, Quảng hỏi ngươi tính bạc như thế nào?”
“Chúng ta có ba loại nồi?” Yến Thần Dật nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ rời mở miệng nói: “Nồi xương sườn mười văn tiền, nồi canh cá miễn phí, nồi thịt gà cũng mười văn tiền, nói cho bọn họ thêm canh miễn phí.”
“Được rồi.” Ninh xoay người chạy về đại sảnh, trong lòng còn cân nhắc một bữa cơm này ít nhất mỗi bàn kiếm được ba đến bốn mươi văn tiền, đơn thuần kiếm cũng hơn mười văn tiền, không ít. [một trăm văn tiền = một lượng bạc]
“Chúng ta có nhiều canh cá à?” Tư Bác vừa xâu thịt khô vừa hỏi hắn: “Thừa dịp gần đây cá trong sông to ta dẫn bọn họ lại đi vớt chút cá được không?” Như vậy là có thể tiết kiệm không ít tiền.
“Ta nghĩ làm hồ nước nuôi chút cá, huynh cảm thấy thế nào?” Huyện Hoa Dương dựa vào núi gần sông muốn làm hồ nước nuôi chút cá hẳn là không khó, nhưng hắn không biết phải tìm người hiểu rõ đến hỗ trợ mới được: “Huynh có biết làm hay không?”
“Ta không biết, bất quá Dịch hẳn là biết, đợi lát nữa chàng hỏi hắn một chút.” Tư Bác mang thịt khô xâu xong để vào khay kế bên, thấy khay bên cạnh Yến Thần Dật cũng đầy không ít thì nói: “Không bằng làm cái thẻ viết giá để cho bọn họ tự mình chọn, đỡ phải tiểu nhị còn phải giới thiệu từng người.”
Yến Thần Dật cảm thấy cách này tốt nên lôi kéo y đi vào thư phòng làm thẻ trúc, phía trên viết giá.
Chờ sau khi bọn họ mang hai cái mâm lớn sang cùng với mấy mâm rau xanh để chung Dịch cũng mang than đốt xong để vào trong bếp lẩu, một lát canh trong lẩu bắt đầu sôi ùng ục nổi bong bóng.
Yến Thần Dật dùng để hầm canh xương đều là lấy xương tủy xương đùi bò, hương vị thơm nồng mà không dầu mỡ, còn bỏ thêm chút đảng sâm cẩu kỷ vào gia tăng dinh dưỡng.
Khách đến cảm thấy mới mẻ, nửa năm gần đây tửu lâu này thật sự làm cho bọn họ ăn được không ít món ngon, hơn nữa so với ba tiệm không thể không nói tửu lâu của Yến Thần Dật bán bất luận là chay mặn số lượng đều thật đủ, hương vị còn ngon, giá không quý, cho nên khách quen đặc biệt nhiều.
Ngay cả mấy thương đội bình thường đi ngang qua huyện Hoa Dương cũng thích dừng chân ở tiệm hắn, không vì cái gì khác, vì khách dừng chân ở nơi này được cung cấp bữa sáng miễn phí.
“Tiểu Yến à, ngươi lại mân mê ra cái gì tốt à?” Khách quen thấy hắn đi ra treo bảng buôn bán thì cười hỏi: “Hương vị này chúng ta từ bên ngoài đã ngửi thấy.”
Yến Thần Dật mang thẻ trúc để bên cạnh mấy cái mâm quay đầu cười nói: “Đây không phải thời tiết chuyển lạnh sao, chúng ta cũng nên ăn chút thức ăn nóng hổi để thân thể ấm áp. Các vị nếu cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm thì tuyên truyền cho ta nha!”
“Nhất định nhất định, khẳng định sẽ tuyên truyền cho ngươi, ngửi thấy đã thơm như vậy khẳng định ăn không tệ.” Người nọ cười gật đầu nhìn thấy nam nhân phía sau Yến Thần Dật mặt không chút thay đổi nhìn mình thì chớp mắt mấy cái xoay quá đi ăn cơm.
Tư Bác liếc mắt nhìn nam nhân kia, nhân mô cẩu dạng* là khách thường xuyên đến ăn cơm, thân phận gì không biết, dù sao mỗi lần đến đều phải nói hai câu với Thần Thần. Y đã sớm nhìn người này không vừa mắt, nếu không phải Thần Thần đã cảnh cáo mình không cho có xung đột với khách ở trong tiệm thì y tuyệt đối đuổi người này ra.
(*Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.)
Mắt nhìn thấy đã bắt đầu nấu hai cái lẩu, những người khách đó cũng cầm cái đĩa đến tự mình chọn lựa rau xanh thích ăn cầm về để vào trong canh nấu. Yến Thần Dật đi đến quầy vươn tay cầm giấy tờ Quảng viết xong nhìn nhìn vừa lòng gật đầu: “Xem.”
Tư Bác lại gần một tay ôm eo hắn, cằm để lên trên vai hắn nhìn nhìn: “Nhiều như vậy?”
“Đây mới là hai bàn gọi trước mấy món, huynh phải biết tất cả đều là đại nam nhân đến ăn cơm không có thịt thì ăn thế nào? Hãy chờ xem, một bàn này như thế nào cũng phải một lượng bạc mới đủ ăn.” Yến Thần Dật giơ tay cầm bút lông lại xoạt xoạt viết xuống hai nét lên trên mặt đưa cho Quảng: “Khách tiêu nhiều hơn một lượng bạc thì cố gắng xóa bỏ số lẻ cho bọn họ, chúng ta không cần so đo những cái đó.”
Quảng gật đầu hiểu rõ ý hắn cười nói:“Bạc này đều bị ngươi tính kế.”
“Hử, lời nói không phải nói như vậy, ta phải nuôi bao nhiêu người, đừng quên làm sổ sách giả, miễn cho qua mấy ngày nhị ca tam ca gì đó của ta lại đến mượn bạc.” Yến Thần Dật khẽ cười một tiếng xoay mặt nhìn về phía hai bàn khách đang ăn khí thế ngất trời, thấy có không ít người ở ngoài tửu lâu nhìn xung quanh thì đi ra ngoài nói với bọn họ: “Hôm nay tửu lâu bắt đầu lẩu tự chọn, nồi canh miễn phí, rau xanh miễn phí, bình rượu đầu tiên miễn phí, thời tiết này càng ngày càng lạnh các vị hương thân không có việc gì thì dẫn theo người nhà đến ăn một bữa nếm thử món mới mẻ.”
Còn đừng nói chiêu này hắn kêu lên một tiếng sau đó ngược lại có mấy vị khách tiến vào trong tiệm gọi nồi canh cá. Yến Thần Dật cũng không có gì gọi là bọn họ tới ăn miễn phí, dù sao vào tiệm người trưởng thành năm văn tiền, tiểu hài tử hai văn tiền, cho dù chỉ ăn rau xanh cũng có thể thu tiền vốn.
“Tiểu Yến, cá viên của chúng ta không đủ.” Ninh bưng thịt dê khách gọi lên sau đó thấy hắn đang ở trước quầy nói chuyện với Quảng thì đến nói cho hắn một tiếng: “Lưu sư phụ nói phải làm chút bò viên và thịt dê viên bán.”
“Ừh, bây giờ ta đi làm. Tư Bác, huynh đi dạo chợ xem có bán hải sản khác hay không. Nếu có đồ sống thì mua một chút về, tôm gì đó nếu có cũng mua về một chút.” Yến Thần Dật cầm túi tiền đưa cho nam nhân, giơ tay nhéo lỗ tai y: “Nhanh đi.”
Tư Bác bĩu môi không tình nguyện đi ra ngoài làm người chạy việc, còn Yến Thần Dật đi phòng bếp.
* * *
Nam nhân cầm tiền túi chậm rãi đi dạo ở chợ, thỉnh thoảng chỉ vào trên quần hàng bán cá tôm hỏi giá một chút. Nếu đổi lại trước kia loại chuyện này sao có thể đến phiên y đến làm, hơn nữa cũng là Yến Thần Dật nói cho y biến thành tam gia, không nên nhìn thấy đã mua.
“Giá rẻ một chút đi đại thẩm, ta mua mấy loại đó.” Tư Bác chọn một quầy hàng bán tôm và con hến cùng đại thẩm bán hàng thảo luận trả giá.
“Nơi này của ta chính là giá rẻ nhất, ngươi muốn mua bao nhiêu, mua nhiều mới có giá rẻ.” Đại thẩm cầm tôm quơ quơ ở trên cân: “Đều cầm đi tính.”
Tư Bác duỗi tay bóp bóp con tôm, cảm thấy còn rất tươi mới thì gật đầu: “Được, đều cân đi, lại lấy ít con hến cho ta.”
Đang khom lưng xem con hến đặt ở trong nước ngâm có phải đền còn sống hay không thì bị người đụng phải một chút, Tư Bác quay đầu duỗi tay giữ chặt người đụng phải mình, hơi hơi nheo đôi mắt lại nhìn hắn.
“Thật xin lỗi, là ta đụng vào ngươi.” Nam nhân bị giữ chặt cười ngượng ngùng xin lỗi, muốn giật cánh tay mình về lại phát hiện làm như thế nào cũng giật không ra. Người nọ sốt ruột lập tức quát về phía Tư Bác: “Nè, ngươi đừng không phân rõ phải trái, ta đã xin lỗi ngươi nhanh buông tay!”
Tư Bác cười lạnh một tiếng dùng mu bàn tay vỗ nhè nhẹ trên trên gương mặt hắn phát ra tiếng bốp bốp vang nhỏ: “Tiểu tử, trộm đồ còn muốn trộm trên đầu gia? Ngươi còn non một chút.”
“Ta không trộm đồ!”
“Không trộm đồ thì đây là cái gì?” Tư Bác giơ tay quơ quơ một chút ở trên người hắn, cũng không biết làm như thế nào hai tiền túi lập tức xuất hiện ở trong tay y: “Đây là của ngươi?”
Mặt tiểu tử kia đỏ lên trừng y còn muốn nói xạo. Bất quá vừa thấy lạnh lẽo trong mắt Tư Bác thì có chút hoảng sợ nhấc chân muốn đá về phía chân Tư Bác.
Tư Bác nghiêng người né tránh một cá đá lập tức đá lên bụng hắn, trực tiếp đá bay người đi ra ngoài nằm sấp trên mặt đất.
“Đại thẩm cân xong chưa? Bao nhiêu bạc?” Tư Bác cũng không để ý tiểu tử vừa bị y đi quay đầu giống như là không có chuyện gì xảy ra cười tủm tỉm hỏi đại thẩm bán hải sản.
Ở trong chợ này gặp rất nhiều tiểu tặc trộm cắp bị đánh, đại thẩm kia chỉ là nhìn thêm hai cái sau đó không có để ý tới mang tôm và con hến được chọn đều để vào trong túi lưới đưa cho Tư Bác, còn chỉ chỉ tiểu tử quỳ rạp trên mặt đất thì thầm nói: “Đứa nhỏ này cơ bản mỗi ngày đều lảng vảng ở trong chợ, ăn trộm ăn cắp làm không ít.”
Tư Bác gật đầu không để ý tới, chuyện này không phải y nên quan tâm.
Sau khi giao bạc cho đại thẩm xách túi lưới đi về, đi qua con phố y quay đầu lại nhìn về phía tiểu tử đi theo mình nhíu mày: “Thế nào, còn muốn bị đánh?”
Thời gian nhoáng lên một cái đã đến giữa tuần tháng mười, hôm nay Yến Thần Dật đang ở trong bếp cùng Lưu sư phụ làm cá viên thì nghe được bên ngoài có người kêu hắn: “Tiểu Yến, đi ra đây!”
Yến Thần Dật rửa tay trong chậu nước kế bên sau đó vẩy tay đi ra ngoài thấy Ninh cầm hai cái nồi lẩu đồng trong tay đến gần lập tức đi qua hỏi gã: “Đều cầm về rồi hả?”
“Ừh, tổng cộng cầm mười cái về, thứ này cũng thật sự quý.” Ninh gật đầu thả nồi lẩu xuống đất: “Ngươi nhìn xem có vấn đề gì hay không, lão bản nói nếu như có vấn đề gì ông sẽ sửa miễn phí.”
“Ừh, kêu bọn họ chuyển mấy cái kia vào để chúng ta thử một lần, Tư Bác ~~~” Hắn xoay mặt về phía sau nam nhân đang theo Dịch đập cọc gỗ kêu một tiếng rồi vẫy tay: “Đi đốt chút than củi mang đến đây.”
Tư Bác gật đầu cầm khăn vải lau lau mồ hôi trên người rồi hất hất cằm với Dịch hai người cùng đi đốt than củi.
Lúc này Ninh và hai tiểu nhị phía sau mang nồi lẩu đồng còn lại đều đặt xuống đất, thấy Yến Thần Dật cười tủm tỉm vây quanh nồi lẩu hỏi hắn: “Lão bản, cái lẩu này muốn bán ra ngoài sao? Lần trước ngài làm cho chúng ta ăn đặc biệt ngon.”
“Bán, đợi lát nữa thử nồi nếu như không thành vấn đề thì bán ra ngoài, mấy người các ngươi trước đi giúp Lưu sư phụ chuẩn bị phân loại thức ăn cho tốt rồi bưng lên phía trước, kêu Quảng tới một chuyến.” Yến Thần Dật cầm một đống ống khói nhìn nhìn cảm giác không thành vấn đề.
Lần trước cái nồi đồng kia làm không tệ, dùng cũng thật thuận tay. Lần này hắn cố ý kêu lão bản làm bốn cái hơi lớn hơn nồi bình thường một chút, những cái khác để giữa bình thường. Ngày đó hơn mười người dùng nồi nhỏ ăn ngon nhưng không đủ dùng.
Sau khi tử xong Yến Thần Dật cho người rửa các loại rau xanh củ cải đều bưng đến phía trước dùng một bàn dài lớn để lên, sau đó cầm ra một tấm ván gỗ thật dày lót ở giữa bàn để nồi lẩu lên. Hắn muốn làm lẩu tự chọn (buffet), mỗi vị khách năm văn tiền, tiểu hài tử hai văn tiền, rau xanh màn thầu tùy tiện ăn, các loại thịt viên mười văn tiền một phần lớn, cộng thêm mười văn tiền một phần thịt dê miếng, mười văn tiền một phần thịt bò miếng, bình rượu đầu tiên miễn phí, bình thứ hai năm văn tiền.
“Thần Thần, như vậy chúng ta không mệt sao?” Tư Bác khó hiểu nhìn hắn, cảm giác có chút mệt.
“Không mệt, một bữa cơm ăn đến bốn đến năm mươi văn tiền, rau xanh củ cải lại không quý.” Yến Thần Dật không thèm để ý khoát tay, nghĩ đến thì ra ở hiện đại mỗi lần cùng bằng hữu đi ăn buffet đều ăn không muốn trở về lại vẫn muốn đi ăn, loại cảm giác này cũng rất nghẹn khuất.
Tư Bác gật đầu cảm thấy có đạo lý, thấy hắn đang cầm tàu hủ ky cuốn rau xà lách lại dùng tăm trúc xâu cũng duỗi tay hỗ trợ.
“Huynh đừng động, huynh mang thịt khô cắt cũng xâu thành như vậy, trên một xâu ba miếng thịt khô.” Yến Thần Dật chỉ chỉ thịt khô để một bên, nó có chút cứng nên hắn bắt đầu cắt rất mất sức.
Nam nhân nhíu mày duỗi tay hỗ trợ, kỹ thuật dao không phải tốt bình thường, tốc độ cũng nhanh, một lát đã cắt xong, sau đó cầm lấy dựa theo cách Yến Thần Dật xâu thịt khô.
“Tiểu Yến, khách đến.” Ninh chạy tới nhìn hắn đang bận rộn lập tức nói: “Bốn người gọi nồi xương sườn, Quảng hỏi ngươi tính bạc như thế nào?”
“Chúng ta có ba loại nồi?” Yến Thần Dật nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ rời mở miệng nói: “Nồi xương sườn mười văn tiền, nồi canh cá miễn phí, nồi thịt gà cũng mười văn tiền, nói cho bọn họ thêm canh miễn phí.”
“Được rồi.” Ninh xoay người chạy về đại sảnh, trong lòng còn cân nhắc một bữa cơm này ít nhất mỗi bàn kiếm được ba đến bốn mươi văn tiền, đơn thuần kiếm cũng hơn mười văn tiền, không ít. [một trăm văn tiền = một lượng bạc]
“Chúng ta có nhiều canh cá à?” Tư Bác vừa xâu thịt khô vừa hỏi hắn: “Thừa dịp gần đây cá trong sông to ta dẫn bọn họ lại đi vớt chút cá được không?” Như vậy là có thể tiết kiệm không ít tiền.
“Ta nghĩ làm hồ nước nuôi chút cá, huynh cảm thấy thế nào?” Huyện Hoa Dương dựa vào núi gần sông muốn làm hồ nước nuôi chút cá hẳn là không khó, nhưng hắn không biết phải tìm người hiểu rõ đến hỗ trợ mới được: “Huynh có biết làm hay không?”
“Ta không biết, bất quá Dịch hẳn là biết, đợi lát nữa chàng hỏi hắn một chút.” Tư Bác mang thịt khô xâu xong để vào khay kế bên, thấy khay bên cạnh Yến Thần Dật cũng đầy không ít thì nói: “Không bằng làm cái thẻ viết giá để cho bọn họ tự mình chọn, đỡ phải tiểu nhị còn phải giới thiệu từng người.”
Yến Thần Dật cảm thấy cách này tốt nên lôi kéo y đi vào thư phòng làm thẻ trúc, phía trên viết giá.
Chờ sau khi bọn họ mang hai cái mâm lớn sang cùng với mấy mâm rau xanh để chung Dịch cũng mang than đốt xong để vào trong bếp lẩu, một lát canh trong lẩu bắt đầu sôi ùng ục nổi bong bóng.
Yến Thần Dật dùng để hầm canh xương đều là lấy xương tủy xương đùi bò, hương vị thơm nồng mà không dầu mỡ, còn bỏ thêm chút đảng sâm cẩu kỷ vào gia tăng dinh dưỡng.
Khách đến cảm thấy mới mẻ, nửa năm gần đây tửu lâu này thật sự làm cho bọn họ ăn được không ít món ngon, hơn nữa so với ba tiệm không thể không nói tửu lâu của Yến Thần Dật bán bất luận là chay mặn số lượng đều thật đủ, hương vị còn ngon, giá không quý, cho nên khách quen đặc biệt nhiều.
Ngay cả mấy thương đội bình thường đi ngang qua huyện Hoa Dương cũng thích dừng chân ở tiệm hắn, không vì cái gì khác, vì khách dừng chân ở nơi này được cung cấp bữa sáng miễn phí.
“Tiểu Yến à, ngươi lại mân mê ra cái gì tốt à?” Khách quen thấy hắn đi ra treo bảng buôn bán thì cười hỏi: “Hương vị này chúng ta từ bên ngoài đã ngửi thấy.”
Yến Thần Dật mang thẻ trúc để bên cạnh mấy cái mâm quay đầu cười nói: “Đây không phải thời tiết chuyển lạnh sao, chúng ta cũng nên ăn chút thức ăn nóng hổi để thân thể ấm áp. Các vị nếu cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm thì tuyên truyền cho ta nha!”
“Nhất định nhất định, khẳng định sẽ tuyên truyền cho ngươi, ngửi thấy đã thơm như vậy khẳng định ăn không tệ.” Người nọ cười gật đầu nhìn thấy nam nhân phía sau Yến Thần Dật mặt không chút thay đổi nhìn mình thì chớp mắt mấy cái xoay quá đi ăn cơm.
Tư Bác liếc mắt nhìn nam nhân kia, nhân mô cẩu dạng* là khách thường xuyên đến ăn cơm, thân phận gì không biết, dù sao mỗi lần đến đều phải nói hai câu với Thần Thần. Y đã sớm nhìn người này không vừa mắt, nếu không phải Thần Thần đã cảnh cáo mình không cho có xung đột với khách ở trong tiệm thì y tuyệt đối đuổi người này ra.
(*Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.)
Mắt nhìn thấy đã bắt đầu nấu hai cái lẩu, những người khách đó cũng cầm cái đĩa đến tự mình chọn lựa rau xanh thích ăn cầm về để vào trong canh nấu. Yến Thần Dật đi đến quầy vươn tay cầm giấy tờ Quảng viết xong nhìn nhìn vừa lòng gật đầu: “Xem.”
Tư Bác lại gần một tay ôm eo hắn, cằm để lên trên vai hắn nhìn nhìn: “Nhiều như vậy?”
“Đây mới là hai bàn gọi trước mấy món, huynh phải biết tất cả đều là đại nam nhân đến ăn cơm không có thịt thì ăn thế nào? Hãy chờ xem, một bàn này như thế nào cũng phải một lượng bạc mới đủ ăn.” Yến Thần Dật giơ tay cầm bút lông lại xoạt xoạt viết xuống hai nét lên trên mặt đưa cho Quảng: “Khách tiêu nhiều hơn một lượng bạc thì cố gắng xóa bỏ số lẻ cho bọn họ, chúng ta không cần so đo những cái đó.”
Quảng gật đầu hiểu rõ ý hắn cười nói:“Bạc này đều bị ngươi tính kế.”
“Hử, lời nói không phải nói như vậy, ta phải nuôi bao nhiêu người, đừng quên làm sổ sách giả, miễn cho qua mấy ngày nhị ca tam ca gì đó của ta lại đến mượn bạc.” Yến Thần Dật khẽ cười một tiếng xoay mặt nhìn về phía hai bàn khách đang ăn khí thế ngất trời, thấy có không ít người ở ngoài tửu lâu nhìn xung quanh thì đi ra ngoài nói với bọn họ: “Hôm nay tửu lâu bắt đầu lẩu tự chọn, nồi canh miễn phí, rau xanh miễn phí, bình rượu đầu tiên miễn phí, thời tiết này càng ngày càng lạnh các vị hương thân không có việc gì thì dẫn theo người nhà đến ăn một bữa nếm thử món mới mẻ.”
Còn đừng nói chiêu này hắn kêu lên một tiếng sau đó ngược lại có mấy vị khách tiến vào trong tiệm gọi nồi canh cá. Yến Thần Dật cũng không có gì gọi là bọn họ tới ăn miễn phí, dù sao vào tiệm người trưởng thành năm văn tiền, tiểu hài tử hai văn tiền, cho dù chỉ ăn rau xanh cũng có thể thu tiền vốn.
“Tiểu Yến, cá viên của chúng ta không đủ.” Ninh bưng thịt dê khách gọi lên sau đó thấy hắn đang ở trước quầy nói chuyện với Quảng thì đến nói cho hắn một tiếng: “Lưu sư phụ nói phải làm chút bò viên và thịt dê viên bán.”
“Ừh, bây giờ ta đi làm. Tư Bác, huynh đi dạo chợ xem có bán hải sản khác hay không. Nếu có đồ sống thì mua một chút về, tôm gì đó nếu có cũng mua về một chút.” Yến Thần Dật cầm túi tiền đưa cho nam nhân, giơ tay nhéo lỗ tai y: “Nhanh đi.”
Tư Bác bĩu môi không tình nguyện đi ra ngoài làm người chạy việc, còn Yến Thần Dật đi phòng bếp.
* * *
Nam nhân cầm tiền túi chậm rãi đi dạo ở chợ, thỉnh thoảng chỉ vào trên quần hàng bán cá tôm hỏi giá một chút. Nếu đổi lại trước kia loại chuyện này sao có thể đến phiên y đến làm, hơn nữa cũng là Yến Thần Dật nói cho y biến thành tam gia, không nên nhìn thấy đã mua.
“Giá rẻ một chút đi đại thẩm, ta mua mấy loại đó.” Tư Bác chọn một quầy hàng bán tôm và con hến cùng đại thẩm bán hàng thảo luận trả giá.
“Nơi này của ta chính là giá rẻ nhất, ngươi muốn mua bao nhiêu, mua nhiều mới có giá rẻ.” Đại thẩm cầm tôm quơ quơ ở trên cân: “Đều cầm đi tính.”
Tư Bác duỗi tay bóp bóp con tôm, cảm thấy còn rất tươi mới thì gật đầu: “Được, đều cân đi, lại lấy ít con hến cho ta.”
Đang khom lưng xem con hến đặt ở trong nước ngâm có phải đền còn sống hay không thì bị người đụng phải một chút, Tư Bác quay đầu duỗi tay giữ chặt người đụng phải mình, hơi hơi nheo đôi mắt lại nhìn hắn.
“Thật xin lỗi, là ta đụng vào ngươi.” Nam nhân bị giữ chặt cười ngượng ngùng xin lỗi, muốn giật cánh tay mình về lại phát hiện làm như thế nào cũng giật không ra. Người nọ sốt ruột lập tức quát về phía Tư Bác: “Nè, ngươi đừng không phân rõ phải trái, ta đã xin lỗi ngươi nhanh buông tay!”
Tư Bác cười lạnh một tiếng dùng mu bàn tay vỗ nhè nhẹ trên trên gương mặt hắn phát ra tiếng bốp bốp vang nhỏ: “Tiểu tử, trộm đồ còn muốn trộm trên đầu gia? Ngươi còn non một chút.”
“Ta không trộm đồ!”
“Không trộm đồ thì đây là cái gì?” Tư Bác giơ tay quơ quơ một chút ở trên người hắn, cũng không biết làm như thế nào hai tiền túi lập tức xuất hiện ở trong tay y: “Đây là của ngươi?”
Mặt tiểu tử kia đỏ lên trừng y còn muốn nói xạo. Bất quá vừa thấy lạnh lẽo trong mắt Tư Bác thì có chút hoảng sợ nhấc chân muốn đá về phía chân Tư Bác.
Tư Bác nghiêng người né tránh một cá đá lập tức đá lên bụng hắn, trực tiếp đá bay người đi ra ngoài nằm sấp trên mặt đất.
“Đại thẩm cân xong chưa? Bao nhiêu bạc?” Tư Bác cũng không để ý tiểu tử vừa bị y đi quay đầu giống như là không có chuyện gì xảy ra cười tủm tỉm hỏi đại thẩm bán hải sản.
Ở trong chợ này gặp rất nhiều tiểu tặc trộm cắp bị đánh, đại thẩm kia chỉ là nhìn thêm hai cái sau đó không có để ý tới mang tôm và con hến được chọn đều để vào trong túi lưới đưa cho Tư Bác, còn chỉ chỉ tiểu tử quỳ rạp trên mặt đất thì thầm nói: “Đứa nhỏ này cơ bản mỗi ngày đều lảng vảng ở trong chợ, ăn trộm ăn cắp làm không ít.”
Tư Bác gật đầu không để ý tới, chuyện này không phải y nên quan tâm.
Sau khi giao bạc cho đại thẩm xách túi lưới đi về, đi qua con phố y quay đầu lại nhìn về phía tiểu tử đi theo mình nhíu mày: “Thế nào, còn muốn bị đánh?”
/84
|