La Y Y khấu đầu nhận lệnh, nghĩ tới bản thân là tằng tằng tổ mẫu* của hoàng đế đương triều, thân phận tôn quý biết bao, nhưng bây giờ lại phải làm quỷ nô cung nô, không khỏi thầm than chính mình khi còn sống hồng nhan bạc mệnh, mà sau khi chết, cũng không có vận khí tốt.
Lý Tiểu Dân cất bước đi tới, thân ảnh tiêu sái phiêu dật dưới ánh mắt sùng bái kính sợ của chúng quỷ, dần dần biến mất ở trong bóng đêm.
Thu phục rất nhiều quỷ hồn trong cung, sắp xếp bọn họ thành tập đoạn quỷ nô, sau khi bị ba trăm quỷ vệ khống chế, Lý Tiểu Dân bắt tay xây dựng nền móng bản thân ở quan trường.
Danh vọng của hắn hiện giờ như mặt trời giữa trưa, đang là hồng nhân hiện nay của Chu hoàng hậu, ẩn ẩn đã gia nhập phát Chu Thái, hơn nữa quan hệ cũng không tệ với bè đảng võ tướng thuộc phái Tần lão tướng quân, ở trong quân, cũng có tổ chức của chính mình. Bọn quan viên thấy vậy, hiển nhiên muốn nịnh bợ, có rất nhiều quan lại vào cửa bái thiếp, chỉ cầu có thể thấy mặt Lý công công.
Lý Tiểu Dân bỏ ra rất nhiều thời gian đến gặp những quan lại này, lời nói ôn hòa, cố gắng tìm ra người có năng lực trong đám này, trợ giúp bản thân, để ở trong triều đình, từ từ cũng có bè phái của mình. Báo đáp đối với những quan viên này, cất nhắc trọng dụng tự nhiên là không tránh khỏi, cũng để bọn họ có một hy vọng vượt hẳn mọi người.
Phái Ngự lâm quân đi, rốt cuộc vẫn là binh quyền to lớn bảo vệ kinh thành, Lý Tiểu Dân đương nhiên cũng không thể lơ là. Sau khi nhậm chức Ngự lâm quân, thủ lĩnh Tiễn Ngũ Lâm từng bại dưới tay thủ hạ của hắn, gặp mặt cũng khó chịu, chẳng qua là giữ sự hòa thuận ở ngoài mặt mà thôi. Mà những tướng lĩnh Ngự lâm quân kia, ở dưới sự khổ công sắp đặt của y, phần lớn đều là thân tín của y, cùng Lý Tiểu Dân cũng là mặt không giống tâm, đồng ý nghe hắn sai khiến không nhiều.
Đối với việc này, Lý Tiểu Dân cũng chỉ có thể nhắc lòng phải nhẫn nại, đợi sau này từ từ sắp đặt thế lực của mình, để có địa vị ngang bằng ở trong quân với Tiễn Ngũ Lâm.
Từ sau khi Nam chinh phát tài to, hắn cũng mua trên trăm thiếu nữ xinh đẹp ca múa đều giỏi, ở trong phủ hầu hạ chính mình, khi đãi tiệc mời khách, mời tới tướng lãnh thuộc hạ của mình hoặc là quan viên trong triều, uống rượu viết nhạc, cũng để cho những thiếu nữ xinh đẹp này ca múa trợ hứng.
Điều này cũng là chuyện bình thường, từ khi còn là thái giám có quyền có thế lúc trước, đã có phủ đệ của mình ở ngoài cung, cũng nuôi một vài ca nữ xinh đẹp để trợ hứng trong tiệc rượu, bởi vậy mọi người cũng không cảm thấy lạ. Chỉ là những ca nữ xinh đẹp này ban đêm làm sao hầu hạ Lý công công, tình hình cụ thể trong đó, cũng không người nào biết.
Dần dần, trong thành Kim Lăng, dân chúng đều biết có một vị Lý công công hiếu khách như thế, thường có thể nghe được trong phủ hắn truyền ra tiếng đàn hát ca múa, khiến cho những dân chúng nghỉ chân bên cạnh đường lớn ngoài phủ đều nghe được, nhìn trước phủ hắn một chuỗi xe ngựa thật dài, âm thầm cảm thán, làm quan phát tài thật là tốt, cho dù là làm thái giám, so với cuộc sống của người dân nhỏ bé như mình cũng thoải mái hơn nhiều.
Hôm nay, trong phủ của Lý tướng quân, lần nữa truyền ra tiếng đàn sáo, triền miên dễ nghe, kẻ khác nghe trong lòng đều say.
Ở trên đại sảnh, nam tử ngồi ngay ngắn sau bàn, chỉ có một mình Lý Tiểu Dân mà thôi. Mà ở trong thính đường, thiếu nữ nhẹ nhàng nhảy múa theo điệu nhạc, lại có hơn mười người. Dáng múa uyển chuyển, kẻ khác xem mà phải say lòng.
Lý Tiểu Dân dựa nghiêng thoải mái ở trên ghế, mỉm cười lười nhác, hát một tiểu khúc theo tiếng ca, đột nhiên cảm giác được, một màn này như thế nào lại quen thuộc vậy, hình như đã từng xem qua ở trong quyển sách nào đó?
Cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn mới nhớ ra, trong cuốn tiểu thuyết trên mạng Hồng Cực Nhất Thời gì đó, hắn cũng thấy qua tình tiết tương tự.
Quyển sách kia, kể về một người thanh niên hiện đại, bởi vì nguyên nhân nào đó cũng không ai biết, quay về thời Bắc Tống, sau đó sáng tạo một ít phát minh nhỏ, rồi phát tài to, trở thành phú ông, mua đại trạch viện cùng rất nhiều ca nữ xinh đẹp, mỗi ngày ca múa thỏa thích, trải qua cuộc sống tiêu diêu tự tại ngay cả thần tiên cũng không bằng, giống như Lý Tiểu Dân bây giờ vậy.
Lúc trước online đọc được đoạn này, Lý Tiểu Dân cười cười hiểu ý, cảm giác được tác giả mượn cuốn tiểu thuyết này, nói lên lý tưởng của hắn:
Đại trạch viện, mỹ nữ như mây, đây là mộng tưởng mà người thanh niên hiện đại không cách nào hoàn thành.
Nhưng cuốn tiểu thuyết này lại chưa viết xong, tác giả đã bỏ bản cũ, viết lại bản mới, viết lại từ đầu.
Lý Tiểu Dân ôm hy vọng rất lớn, chạy đi xem bản mới, nhưng khi đọc kết cuộc lại giật mình: Lúc đầu xem nhân vật chính rất giống người bình thường, ở trong bản mới này, lại trở thành một thánh đồ không ăn thức ăn trần gian, suốt đời chỉ biết làm việc, ngoài trừ chấn hưng Trung Hoa, không còn ý nghĩ gì khác, không ăn không uống, không muốn nữ nhân, không nghĩ đến chuyện sinh hài tử, chỉ còn lại dục vọng duy nhất là đại nghiệp Trung Hoa, cá tính ít như vậy, nhân vật chính không có ham muốn, thật sự khiến Lý Tiểu Dân không cách nào sinh ra đồng cảm.
Nhưng ở trên mạng, lại đánh giá cao bản mới. Đối với việc này Lý Tiểu Dân cũng có thể giải thích, xem thị hiếu trên mạng các tác giả đánh phát tiết bất đắc dĩ, lại thêm một số thứ mới mẻ gì đó, quả nhiên khiến cho người ta có cảm giác mới mẻ.
Nhưng mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Lý Tiểu Dân lại cho rằng, bản thân đã thấy được một quá trình sáng tác ở trên mạng tác giả viết từ chân thật đến dối trá.
Đối với lựa chọn của tác giả, trong lòng của Lý Tiểu Dân cũng có thể giải thích. Dù sao sinh hoạt ở trên mảnh đất Trung Hoa, nếu dối trá một ít, mới có thể sống tốt được, bất luật ở bất cứ lĩnh vực nào, đều là như thế. Nhất là ở lĩnh lực như môn văn sử học đều phải dựa vào việc nói dối mới có thể duy trì cuộc sống của bản thân và gia đình được, đây đã trở thành điều kiện cần thiết để sinh tồn. Có lẽ, đây là hành vi bất đắc dĩ của một người Trung Quốc. Cho dù rêu rao là tình cảm chân thật, có tiếng là tiểu thuyết ở thế giới mạng muốn thoát khỏi tất cả mọi ràng buộc, nhưng vẫn không cách nào chạy thoát thực trạng hiện nay của Trung Quốc.
Nhưng Lý Tiểu Dân lại không thích dạng sách như vậy. Nhân vật trong những cuốn sách đó, thoạt nhìn đều giống như là thái giám, hoàn toàn không có cảm giác của một nam nhân bình thường. Nếu như bọn theo đạo Thiên chúa, hoặc là thanh niên có đầu óc được giáo dục theo hôn nhân của phương Tây, dạng này còn có thể lý giải được, nhưng hiện trạng của Trung Quốc bây giờ, người nào cũng đều biết, căn bản chưa ai tiến hành giáo dục qua rằng chế độ một vợ một chồng là thiêng liêng bất khả xâm phạm, hơn nữa mấy ngàn năm qua truyền thống tam thê tứ thiếp, ở dưới hiện trạng như vậy, người nào còn có thể tuyệt đối chính xác là một vợ một chồng? Cũng chỉ có phụ nữ mới có thể vì lợi ích của chính mình mà nghĩ như vậy thôi!
Ở xã hội một chồng nhiều vợ, thực tế đạt được một vợ một chồng, ngoại trừ hoàng đế Dương Kiên viêm khí quản ở triều đại nhà Tùy, Lý Tiểu Dân không biết còn có người nào làm như vậy nữa, mà Dương Kiến đến lúc tuổi già, sau khi ở Hà Đông Sư mất, lại tìm mấy người phu nhân trẻ tuổi đưa vào hậu cung. Nếu như tác giả cuốn tiểu thuyết trên mạng này cũng trở về thời cổ, có tiền nhãn rỗi mua mấy tiểu lão bà, bọn họ sẽ làm thế nào chứ? Lý Tiểu Dân không tin bọn họ sẽ giống như trong sách bọn họ viết, không động lòng mà đi con đường của người chính trực. Người như vậy, ngoại trừ chiến sĩ chính nghĩa trời sinh kiên định, còn không, căn bản chẳng thể nào hình dung. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Từ nay về sau, ở trong lòng Lý Tiểu Dân, thái giám lại đã chia làm ba loại: một loại là người lao động chân tay cần cù siêng năng, nhẫn nhịn chịu khó ở cung đình, thứ hai là thái giám làm nửa đời rồi mới tự thiến mình, loại thứ ba, là ngay từ đầu đã động thủ thiến chính mình, là loại nhân vật thái giám tuyệt không tìm người phụ nữ thứ hai!
Xuất phát từ lý lẽ "Lao động rất quang vinh", so ra, Lý Tiểu Dân đối với loại đầu tiên vẫn có sự ngưỡng mộ nhất định. Mà hai loại thái giám sau, sự ngưỡng mộ đã giảm, tuyệt không bằng một phần vạn sự ngưỡng mộ đồi với loại đầu, nhất là loại thái giám thứ ba, tuyệt đối mà nói là không thể đồng nhất với hai loại trước.
Lý Tiểu Dân nhìn các thiếu nữ xinh đẹp vừa múa vừa hát trước mắt, âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt không làm loại thái giám thứ ba, nhất định phải dùng hành động thực tế của bản thân, xây dựng lại danh tiếng vĩ đại của người xuyên qua thời không!
Nghĩ tới đây, hắn vỗ vỗ tay, mỉm cười ý bảo những thiếu nữ kia, bắt đầu biểu diễn điệu múa mới!
Đám vũ nữ nhìn vị chủ nhân còn trẻ tuổi ở phía trước kia, sắc mặt ửng đỏ, nhưng vẫn theo âm nhạc biến đổi, bắt đầu vũ đạo phóng đãng.
Trên ghế ở một bên, ngồi một vị tân khách duy nhất. Dưới áo quần hoa lệ của mệnh phụ cung đình, che dấu một trái tim đang đập loạn, thầm đoán, Tiểu Dân Tử bước tiếp theo sẽ làm loại chuyện gì.
Tần quý phi ngồi ngay ngắn ở phía sau bàn, gương mặt xinh đẹp, lạnh tựa băng sương. Lúc này đây, nàng được Lý Tiểu Dân dùng tiên pháp lặng lẽ mang ra khỏi cung, dẫn tới ở ngoài phủ đệ của hắn, rồi lại không giống như nàng hy vọng, mang nàng tới mật thất để gặp riêng, mà lại để nàng ngồi trước mắt những thiếu nữ ca múa này, thưởng thức các nàng ca múa bài mới, điều này làm cho Tần quý phi trong lòng kỳ quái, vừa sợ hãi lại vừa tức giận, trách Tiểu Dân Tử không hiểu được nhu cầu của mình, lại để mấy cô gái này thấy mình bây giờ xuất hiện ở trong này, nếu truyền ra ngoài, vậy phải làm thế nào?
Nàng cũng không biết, bên người những cô gái này, đều có một cung nữ giấu mặt trong bóng tối theo dõi. Ngày thường lúc ở trong phủ ca múa, còn không nhìn thấy các nàng. Nếu có cơ hội một mình đi ra ngoài, luôn luôn có nữ quỷ đi theo, đề phòng các nàng nói ra một ít chuyện không nên nói. Khi cần, lộ ra mặt quỷ, hù các nàng một phen chết khiếp, để cắt ngang câu chuyện, cũng là chuyện bất đắc dĩ phải làm.
Vì để những cô gái này không nghi ngờ quan hệ của mình và Tiểu Dân Tử, nàng đã cự tuyệt đề nghị của Lý Tiểu Dân yêu cầu nàng ngồi bên cạnh mình, ngồi phía xa xa, tức giận không thèm nhìn hắn, âm thầm cân nhắc, nên dùng thân phận quý phi như thế nào, để hảo hảo thu thập tiểu thái giám cả gan làm loạn này một trận.
Âm nhạc đột nhiên biến đổi, trở thành nhạc đồi trụy. Âm nhạc dâm đãng, làm cho thân thể mềm mại của Tần quý phi chấn động, không khỏi bắt đầu nóng lên.
Ngay sau đó, những thiếu nữ ở trong sảnh, làm ra động tác khiến nàng khiếp sợ, bàn tay trắng trẻo đặt trên vạt áo, đem vạt áo nhẹ nhàng cởi ra!
Các nàng một mặt theo âm nhạc, nhẹ nhàng múa, một mặt dùng động tác uyển chuyển, đem quần áo cởi ra, ném từng thứ lên mặt đất, không bao lâu, trên sàn đá bóng loáng, áo quần hoa lệ đã rơi lả tả nhiều như hồ điệp.
Những thiếu nữ vừa múa vừa hát, trong miệng nhẹ giọng ngâm xướng, ở dưới nhạc đệm, dần dần múa đến trước mặt Lý Tiểu Dân, cởi hết quần áo, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, bộ ngực sữa cao vút, cuối cùng chỉ còn mặc mỗi nội y làm bằng tơ tằm, vây quanh ở bên cạnh hắn, ca múa không ngừng.
Lý Tiểu Dân phía trước bàn, sớm đã bị đẩy sang một bên, lúc này, hắn ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa, mỉm cười đầy hưng phấn, nhìn các mỹ nhân trước mặt, cũng không có động tác tiếp theo.
Các thiếu nữ cởi áo quần ra, cả thân ngọc đều hiện ra, động tác dựa trên vũ đạo, thân thể thơm tho mềm mại cọ xát lên người hắn, môi thơm khẽ hôn, ở trên cổ, trên mặt hắn lưu lại một vùng môi son đỏ thắm.
Ở dưới sảnh diễn tấu nhạc khí, mười hai thiếu nữ xinh đẹp được Lý Tiểu Dân mệnh danh là "Mười hai nữ tử nhạc phường", cũng mang nhạc khí theo, chậm rãi đi đến, vây quanh ở bên người Lý Tiểu Dân, diễn tấu gảy nhẹ một bài hát, để âm nhạc tuyệt vời, diều dặt bên người ba mươi sáu người vũ cơ xinh đẹp ở cạnh Lý Tiểu Dân.
-------
Chú thích: -tằng tằng tổ mẫu: tổ mẫu cộng thêm 2 đời trước đó. (cũng không biết gọi là gì nữa)
/210
|