Tần Tiên Nhi nhìn khuôn mặt thành khẩn của hắn, phương tâm rối loạn, mặc dù không muốn gả cho một thanh niên tuổi còn nhỏ hơn mình, nhưng thân thể đã bị hắn chiếm được, còn biện pháp nào khác đây? Chẳng lẽ cuối cùng không lấy chồng hoặc thật sự ở trên sông Tần Hoài sống cả đời ư?
Trong lòng nàng đang âm thầm suy nghĩ, nhưng Vi Nhi lại chậm rãi quay đầu sang, nhìn Lý Tiêu Dân thì thầm nói: "Ngươi cùng chúng ta trải qua một đêm, nếu để cho công tử cùng ngươi rất thân mật kia biết chuyện, vật chẳng phải là gây ra hiềm khích giữa các ngươi ư, làm cho tình cảm giữa các ngươi tan vỡ? Nếu như vậy, là chúng ta làm người xấu".
Một câu nói này, như năm đạo thiên lôi cùng một lúc đánh vào đỉnh đầu Trần Tiên Nhi. Nàng phẫn nộ mà nhin vẻ mặt mờ mịt của Lý Tiểu Dân, cơ hồ muốn ọe hết sự ghê tởm trong lòng ra,lại nhìn hắn giả bộ hướng đầu nhìn trời giống như không nghĩ ra người Vi Nhi nói là ai, càng không khỏi giận dữ, hung hăng tát một cái vào mặt Lý Tiểu Dân, căm hận nói: "Không ngờ ngươi là một kẻ chỉ yêu nam nhân, ghê tởm!"
Một cái tát này đánh Lý Tiểu Dân ngã trên mặt đất, Tần Tiên Nhi ôm lấy Vi Nhi xoay người đi luôn, thi triển khinh công, trong nháy mắt đã ra khỏi ngôi miếu đổ nát, nghĩ tới vừa rồi mình thế mà bị một một thiếu niên yêu nam nhân dùng cái vật dơ bẩn của hắn tiến nhập thân thể trong sạch của mình, không khỏi cảm thấy ghê tởm buồn nôn, lòng đầy đau khổ mà thâm tâm thầm thề, sau này tuyệt đối không gặp lại cái tên không có dương khí, chỉ yêu nam nhân mà không yêu nữ nhân này nữa.
Lý Tiểu Dân không hiểu Vi Nhi nói đến ai, tiếp theo lại không hiểu tại sao tự nhiên bị tát, dụng lực từ mặt đất đứng lên, suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý tứ của các nàng, ngược lại bị lời Tần Tiên Nhi nói làm cho buồn nôn một trận, ghé vào đống cỏ nôn hồi lâu, mới lau khô nước mắt, thì thào thề nói: "Ác nữ nhân, dám nói xấu phu quân nàng như vậy, sau này phu quân ta nhất định phải làm cho nàng mất hết sức lực, lại để cho nàng tiếp tục nói những lời ác tâm như vậy!"
Nghĩ đến điều ghê tởm này, Lý Tiểu Dân lại buồn nôn một trận, hơn nữa lại vừa nôn quá nhiều, trong mắt chảy ra đầy nước mắt chảy ra do nôn mửa, bi phẫn mặc quần áo vào.
Chuyện ngày hôm qua, hắn đã ra lệnh cho Nguyệt Nương đi tra xét, chỉ là chưa chắc có thể tra ra lai lịch của những người áo đen này. Sự an toàn của hai vị công chúa hắn không qua lo lắng, bởi vì đêm hôm qua, Nguyệt Nương đã đã dùng Truyền tâm thuật nói cho hắn biết nàng đã dùng danh nghĩ Tiểu Dân Tử mượn hai cỗ xe ngựa trực tiếp đưa hai vị công chúa hồi cung. Giữa đường đi xem Lý Tiểu Dân một chút, tiện thể giúp hắn làm một việc hắn muốn làm mà không làm được, sau lại vội vàng chạy đến xe ngựa trên đường lớn cách đó không tiếp tục bảo vệ sự an toàn của hai vị công chúa.
Chân Bình công chúa và Trường Bình công chúa lần này xuất cung, hành động hết sức bí mật, ngoại trừ Lý Tiểu Dân và Nguyệt Nương thì không còn ai khác biết. Các nàng lợi dụng chức vị tổng quản thái giám của Lý Tiểu Dân giả trang thành thái giám len lén xuất cung. Vì vậy, những tên áo đen này làm sao mà biết được thân phận thực sự của các nàng. Để trong thời gian ngắn như vậy tụ tập, phái người giết ngựa, đây là một điều bí ẩn, làm cho Lý Tiểu Dân nghĩ trăm điều mà không sao lý giải được.
Nghĩ không được sự tình, Lý Tiểu Dân cũng không tiếp tục suy nghĩ, đứng lên, chợt thấy đầu âm u, một trận váng đầu hoa mắt, cơ hồ muốn ngã xuống đất.
Hắn vội vàng dựa vào vách tường, nghỉ ngơi một lúc lâu, mới tỉnh táo một chút, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng, giống như bị phong hàn.
Từ lúc tới thế giới này đây là lần đầu tiên hắn ngã bệnh. Đêm hôm qua, rơi vào trong nước, bị nước lạnh xâm nhập, sau lại trần truồng ở trong miếu này cùng nhị nữ điên cuồng làm việc đến nửa đêm, mệt nhọc quá độ, dĩ nhiên sinh bệnh.
Lý Tiểu Dân đưa tay sờ cái trán nóng bỏng, trong lòng thầm than: "Cả ngày lao tâm khổ tứ, suốt đêm lại không được ngủ ngon, cũng khó trách mà ta sinh bệnh! À, đêm nay, ta thật sự là rất khổ cực!"
Hắn tự thương tiếc cho mà buồn bã lắc đầu, thầm nhủ vì ban đêm chăm chỉ cày cày mà than thở vài tiếng, cúi đầu ủ rũ mặc quần áo, mạnh mẽ chống lại cơn bệnh đi ra cửa, dùng Truyền tâm thuật gọi tiểu quỷ Lâm Lợi từ xa đi tới, để cho hắn giúp mình tìm xe ngựa, lúc này mới miễn cưỡng đưa thân thể suy nhược về hoàng cung.
Nằm ở trong phòng ngủ của mình ở hoàng cung, Lý Tiểu Dân bất tỉnh nhân sự, may mắn có Nguyệt Nương một bên hầu hạ, tận tâm hết sức mà hầu hạ hắn, nấu thảo dược, rồi dìu đỡ hắn, rót thuốc cho uống hết.
Uống xong thuốc, Lý Tiểu Dân nằm ở trên giường tiếp tục hôn mê. nguồn t r u y ệ n y_y
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, mơ hồ cảm giác được một vị giai nhân đến trước giường, nhẹ nhàng ngồi bên giường, cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, nhẹ nhàng thở dài.
Vị giai nhân tới đây chính là Trường Bình công chúa.
Đêm hôm qua, tỷ muội hai nàng được Lý Tiểu Dân cứu ra từ trong nước. Sau đó ngồi trên xe ngựa do hắn mượn chạy về cung.Vừa may lại được Tiểu Dân Tử hối lộ thủ vệ thị vệ trọng kim,xuất ra thủ dụ từ thái tử mà Chân Bình công chúa chuẩn bị trước, lúc này mới có thể vào cung, không người nào phát hiện được sơ hỏ.
Chính mình ở trong cung kinh hãi mà trải qua một đêm, mới có thể hơi bình tĩnh lại, mặc dù không biết được ai muốn ám hại tỷ muội mình, nhưng cũng không dám ra khỏi cung, chỉ đi tìm tới nơi này tìm Tiểu Dân Tử chơi đùa, hỏi hắn có biết chân tướng của vụ tập kích đêm qua, mặt khác cảm tạ ân cứu mạng.
Vừa vào cửa, liền ngửi được mùi thảo dược. Đi tới bên giường đã thấy Tiểu Dân Tử khuôn mặt tái nhợt đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang hôn mê.
Trường Bình công chúa thầm kinh hãi, đưa tay sờ trán hắn, thấy cực kì nóng bỏng, không khỏi kinh hãi ngồi bên giường ôm lấy Tiểu Dân Tử, lấy tay đỡ thân thể hắn, kêu lên: "Hảo huynh đệ, ngươi làm sao vậy, có nặng lắm không?"
Lý Tiểu Dân hé mở hai mắt, mũi ngửi được một cỗ mùi thơm, chỉ cảm thấy là Nguyệt Nương hầu hạ mình, liền dựa đầu tựa vào trước bộ ngực sữa, âm thanh mơ hồ mà nói rằng: "Uống thuốc, không sao cả, qua hai ngày thì khỏi thôi, đừng lo lắng".
Trường Bình công chúa nghe nói hắn đã uống thuốc, tâm trạng bình tĩnh hơn, đột nhiên cảm nhận được trên bộ ngực sữa có cảm giác kì lạ, cúi đầu nhìn, sợ tới mức hét lên, Tiểu Dân Tử lúc này đang vươn một tay, nắm lấy ngực mình mà tự nhiên ve vuốt.
Lại nói tiếp, cũng không trách được Lý Tiểu Dân, trước đây hắn được Nguyệt Nương hầu hạ thì cũng luôn làm như vậy, mà Nguyệt Nương cũng rất thích những động tác thân mật này của hắn. Bây giờ hắn mơ mơ màng màng dựa vào ngực Trường Bình công chúa, làm những động tác quen thuộc.
Trường Bình công chúa vừa thẹn vừa bực, đang muốn đánh cho hắn vài cái nhưng khi nhìn thấy bộ dạng suy yếu của hắn thì lòng lại mềm xuống, thầm nghĩ: "Hắn nhất định cho rằng ta là mẹ của hắn, ôi Tiểu Dân Tử đáng thương, mẫu thân đã chết, lại bị phụ thân đuổi ra khỏi gia môn, bất đắc dĩ phải tiến cung làm thái giám, chịu biết bao khinh bỉ, bây giờ cũng chỉ có ta đối với hắn là tốt một chút".
Nghĩ tới đây, một cỗ nhu tình của người mẹ từ trong lòng cô gái trẻ này tuôn ra, chẳng những không đẩy tay Lý Tiểu Dân ra mà ngược lại vươn tay ngọc ôm lấy đầu hắn áp vào ngực nàng, nhẹ nhàng ngâm bài hát đưa nôi mà Tần Quý Phi hay hát, ru Tiểu Dân Tử ngủ.
Lý Tiểu Dân dưới sự che chở đầy ôn nhu đó quả nhiên đã dần dần ngủ say, áp mặt vào ngực Trường Bình công chúa, nhẹ nhàng ngáy đều.
Ngọc thủ ôn nhu của Trường Bình công chúa khẽ vuốt tóc hắn, cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn thì tràn đầy nhu tình, không ngờ rằng nam hài tuấn mỹ đến nhường này lại có bản lĩnh cao như vậy, có thể trong đám loạn tặc ác quỷ cứu lấy tính mạc hai tỷ muội các nàng.
Đầu nàng khẽ cúi thấp xuống, gương mặt xinh đẹp chậm rãi gần với gương mặt tái nhợt của Lý Tiểu Dân, đôi môi hồng khẽ hôn lên đôi môi tái nhợt của hắn.
Vừa tiếp xúc, trong đầu Trường Bình công chúa bỗng nổ oành một tiếng, cảm giác vô cùng ôn nhu, ngọt ngào khiến lòng nàng giãn ra.
Hồi lâu sau, nàng mới ngửng đầu lên, nhìn Tiểu Dân Tử đang ngủ say, nghĩ đến nụ hôn đầu của mình đã mất như vậy, tâm hồn thiếu nữ đại loạn, khẽ vuốt ve hai gò má Lý Tiểu Dân, gương mặt ngơ ngác.
Trong đầu lại nhớ tới tình cảnh tỷ tỷ hôn môi cùng Lý Bạch hôm qua, một cảm giác hâm mộ cùng ghen ghét dâng lên trong lòng nàng, Trường Bình công chúa cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của Lý Tiểu Dân, trong lòng hoảng hốt nghĩ tới: "Tỷ tỷ có Lý Bạch thì ta cũng có Tiểu Dân Tử, hắn cũng không hề kém hơn so với Lý bạch hơn nữa da hắn lại đẹp như vậy, lại thêm tiên thuật siêu quần, hơn đứt cái tên da tay đen đúa kia".
Bên cạnh không ai để ý, mà Tiểu Dân Tử lại đang mê man, thừa lúc này, Trường Bình công chúa rốt cục tìm được cơ hội phát tiết, cặp môi thơm nhẹ nhàng đáp xuống, hôn lên môi Lý Tiểu Dân không biết bao nhiêu lần.
Lý Tiểu Dân cảm thấy khát nước, một mặt khẽ vuốt ve ngực của nàng, một mặt mút chặt lấy cặp môi nàng, cố gắng cuốn lấy lưỡi của nàng. Khiến Trường Bình công chúa thở gấp, cơ hồ không thể tự khống chế.
Ngọc thủ của nàng cũng không tự chủ được bắt đầu vuốt ve trên người Lý Tiểu Dân, từ khuôn mặt đến ngực, cánh tay, rồi vuốt ve xuống dưới. Chỉ là hôn nhẹ lên môi Lý Tiểu Dân rồi nhân cơ hội len lén chiếm lấy tiện nghi của hắn.
Nàng cho rằng không ai biết, nào ngờ đâu trên cao ba trượng có thần tiên, ở cạnh bên người còn nữ quỷ. Ngay từ đầu Nguyệt Nương đã nhìn thấy toàn bộ, biết nàng còn lại di chứng sau khi phụ thể, cho nên mới cố nén sự ngượng ngùng của nữ nhân, len lén làm ra chuyện tình này, không khỏi cảm thấy buồn cười. Cánh tay lặng lẽ nhéo lên tay Lý Tiểu Dân, làm hắn đau đến mức rên lên tiếng, hai răng cắn chặt lại. Cắn lên đầu lưỡi của Trường Bình công chúa, khiến nàng đau thét lên, chảy cả nước mắt.
Lý Tiểu Dân nửa tỉnh nửa mê cảm giác được cảm giác ấm nóng trong miệng, hắn mở mắt nhìn thấy Trường Bình công chúa, mặt nàng đang dính sát vào mặt hắn, càng hoảng sợ, há miệng nhả lưỡi nàng ra, quay đầu về đằng sau, lúc này mới nhìn rõ, không phải là Nguyệt Nương mà là tỷ tỷ của mình, thừa dịp mình ngủ mà chiếm tiện nghi.
Tay nàng đang để trên ngực mình, còn đang vuốt ve nữa, đến khi hắn tỉnh lại liền cứng đờ lại, trên mặt tràn đầy sự xấu hổ, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn.
Chứng kiến bộ dạng yêu thương của nàng, trong lòng Lý Tiểu Dân mềm ra, cũng không so đo việc nàng len lén khinh bạc mình, liền ngẩng đầu chủ động hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Trong đầu Trường Bình công chúa bỗng nổ ầm, cảm giác được cái lưỡi linh hoạt của Tiểu Dân Tử đang luồn vào trong miệng mình thuần thục cuốn lấy lưỡi mình, bàn tay niết lấy ngực nàng – kĩ thuật cao siêu như vậy khiến nàng thở hổn hển, tâm hồn thiếu nữ kinh hoảng, cơ hồ bị hắn làm cho hôn mê bất tỉnh.
Nàng khe khẽ rên rỉ, mắt nhắm lại, ngã vào trong lồng ngực của Lý Tiểu Dân tùy ý để hắn tung hoành.
Lý Tiểu Dân cũng không chút khách khí, bắt đầu lấy lại cả vốn lẫn lãi lúc nãy bị nàng chiếm, lúc này thì mới buông tha cho nàng một chút. Nếu không phải thân thể mang bệnh nên không tiện thì hắn đã quang minh chính đại để cho nàng thử cảm giác "tiên dục" rồi.
Tuy nhiên cũng chưa đến mức mất hồn, hơi thở của Trường Bình công chúa mỏng manh, ánh mắt quyền rũ nhìn Lý Tiểu Dân, run giọng nói: "Hảo đệ đệ, ngươi lợi hại như thế từ bao giờ vậy, khiến cho người ta sướng đến chết đi được".
Lý Tiểu Dân khẽ cười, bàn tay lại tiến vào trong vạt áo nàng, trực tiếp chiếm lấy ngọc nhũ của nàng, đột nhiên cảm thấy đầu vàng mắt hoa rồi đỏ vật xuống giường, khẽ thống khổ rên rỉ vài tiếng. Những động tác vừa rồi đã tiêu tốn thể lực khiến hắn không thể chống đỡ nổi nữa.
Trường Bình công chúa từ mê mang tỉnh lại, nhìn thấy bộ dạng suy nhược của Lý Tiểu Dân thì hoảng sợ, nhanh đi lấy nước trà cho hắn uống, để cho hắn tựa vào trong ngực mình, trong lòng hối hận, không nên vì để mình nhất thời sung sướng mà để Tiểu Dân Tử bị như vậy.
Uống thuốc xong, Lý Tiểu Dân đã tốt hơn nhiều, dựa vào lồng ngực ấm áp của Trường Bình công chúa, lặng lặng nghe trống ngực của nàng, không nhịn được vươn tay luồn qua y phục của nàng, khẽ khẽ xoa ngọc phong.
Cảm giác được bàn tay của Lý Tiểu Dân đang tác quái trong y phục mình, Trường Bình công chúa thấp giọng rên rỉ, muốn chống cự nhưng lại không có chút khí lực nào, không thể đấy hắn ra.
Dần dần Trường Bình công chúa cũng quen với cử chỉ thân mật như vậy, cúi đầu vuốt ve khuôn mặt Lý Tiểu Dân, thấp giọng nói: "Đệ đệ tốt, ngươi không trách tỷ tỷ lợi dụng ngươi lúc ngươi đang ngủ chứ?"
Lý Tiểu Dân lắc đầu, tỏ bộ dạng ngây thơ, khờ khạo nói "Tỷ tỷ hôn đệ, đệ thích lắm! Có một tỷ tỷ như vậy quả là phúc phận của đệ mới đúng!"
Trường Bình công chúa rất cảm động, lại càng cảm thấy hành động mình làm lúc trước đối với một thiếu niên trong sáng thế này càng thêm áy náy, một lát sau mới trang trọng nói: "Đệ đệ tốt, ta cam đoan với ngươi, đây là lần đầu tiên ta thân cận với nam hài tử, trước đây chưa từng có!"
Lý Tiểu Dân áp mặt vào bộ ngực ấm áp của nàng, len lén cười, mặc dù hắn dám đánh cược đây không phải nụ hôn đầu tiên của nàng nhưng nếu suy nghĩ một chút thì vẫn nuốt xuống không nói ra.
Mấy ngày tiếp theo, Trường Bình công chúa hôm nào cũng đến chiếu cố Lý Tiểu Dân, hai người lúc rảnh rỗi lại trốn ở trong phòng hôn nhau, bất quá vài ngày sau, mức độ thân mật ngày càng tăng, Lý Tiểu Dân cởi bỏ y phục của nàng, khẽ vuốt ve thân thể trắng như tuyết mềm mại như nhung của nàng, khẽ mút lấy ngọc nhũ của nàng, Trường Bình công chúa cũng không hề nghiêm khắc cự tuyệt.
Lý Tiểu Dân tu luyện tiên thuật lâu như vậy, điều kiện thân thể vô cùng tốt, cho dù bị phong hàn vài ngày nhưng cũng đã khá rồi, hắn cùng Trường Bình công chúa ở cùng một chỗ như keo với sơn, cũng chính là sợ hãi nàng, nên mới không đem thân thể chính thức của mình để nàng xem.
Trải qua mấy ngày bị phong hàn, đây như một hồi chuông cảnh báo. Lý Tiểu Dân quyết định nghỉ ngơi vài ngày không nên phóng thích dục vọng khiến cho bệnh trầm trọng hơn, khiến tốc độ tu luyện tiên thuật bị giảm đi.
Nhưng tại Trần Đức Tu lại truyền tin đến trong cung, nói Chân Bình công chúa đã nhiều lần phái thị vệ đi tìm hắn, bắt giao ra Lý Bạch, nếu không sẽ hủy đi tửu lâu của hắn!
Định làm việc lớn thì bị Lý Ngư cấm, nếu lại bị phá nốt tửu lâu thì Lý Tiểu Dân muốn thu thập cũng mệt lắm. Không nề hà, hắn đành mạnh mẽ kéo tấm thân mang bệnh này chạy đi thỏa mãn dục vọng của công chúa tôn quý, lấy thân thể thuần khiết kiệt lực phục vụ để đổi lấy không gian sinh tồn.
Nhận được mật tín của thủ hạ Trần Đức Tu, sau khi Chân Bình công chúa đi ra khỏi cung, hắn đã len lén gặp mặt Lý Tiểu Dân.
Lúc này đây, bọn họ hẹn hò ở tràng sở, nhưng lại là một trang viện ở phía ngoài cung, đây là một gia sản khác của Chân Bình công chúa.
Chân Bình công chúa vừa thấy Lý Bạch thì lập tức khóc lớn, nhào vào lòng hắn khóc "Tiểu Bạch, lâu như vậy không gặp ngươi, ta cứ tưởng ngươi đã bị hại!"
Thấy nàng quan tâm đến mình như vậy, Lý Tiểu Dân vô cùng cảm động, cũng không nhiều lời liền ôm lấy nàng rồi đi lên giường, dùng hành động để biểu đạt tâm tình của mình.
Mây mưa mãnh liệt qua đi, Chân Bình công chúa ôm chặt lấy thân thể xích lõa của Lý Tiểu Dân, mặt tràn đầy sủng nịnh ôn nhu nói "Tiểu Bạch, thơ lần trước ngươi làm hay lắm, ta cầm cho mẫu hậu xem, chỉ nói là bài thơ không biết của ai làm, mẫu hậu khen nhiều lắm, người tán thưởng đây tuyệt đối là kinh thế kỳ tài!"
Lý Tiểu Dân cười khổ, trong lòng cảm thấy xấu hổ. "Cẩm Sắt" kia là hắn án chiếu theo Lý Thương Ẩn, lần trước ngâm một khúc "Tĩnh Dạ Tư" là của Lý Bạch, có phải là lại phải đổi tên nữa hay không?
Trong lòng thầm than một tiếng, Lý Tiểu Dân biết chính mình đã đạo danh của người khác, giống như một tên giáo sư vô sỉ đạo chế luận án của người khác.
Suy nghĩ một chút, hắn quyết định nói vào chính sự, ôm Chân Bình công chúa trầm giọng nói: "Chân Bình! Ta vừa mới nhận được tin tức, gia phụ đang bị bệnh nguy cấp, muốn ta nhanh chóng trở về, để gặp người lần cuối!"
Chân Bình kinh hãi, từ trên giường khẽ động thân, trừng to mắt nhìn hắn, cả kinh nói: "Vậy là ngươi phải rời khỏi Kim Lăng sao?"
Lý Tiểu Dân âm trầm gật đầu, run giọng nói: "Không sai! Ta phải rời khỏi Kim Lăng, trở về gia hương!"
"Gia hương của ngươi, tại địa phương nào?"
Lý Tiểu Dân suy nghĩ một chút, nhớ tới Lý Bạch là người ở Tứ Xuyên, liền buồn bã nói: "Đất Thục!"
Chân Bình công chúa lúc này mới nhớ, hắn là người nước Thục. Mặc dù là Thục quốc luôn giao hảo cùng Đại Đường nhưng cũng là một người nước khác, khi nào mới có thể trở về? Nếu bị triều đình Thục quốc phát hiện hắn là nhân tài thì nói không chừng sẽ triệu hắn vào làm quan, rồi sẽ không thể gặp lại hắn.
Chân Bình công chúa vươn cánh tay ngọc ngà, dùng sức ôm chặt lấy Lý Tiểu Dân, nghẹn ngào nói: "Không được, ta không để cho ngươi đi, không để ngươi đi, muốn đi phải để ta đi cùng!"
Lý Tiểu Dân càng hoảng sợ, nếu thật sự mang nàng đi thì chẳng lẽ mình phải thực sự ly khai Nam Đường bất thành? Liền vội vàng từ chối, lại bị đôi cánh tay của Chân Bình công chúa ôm chặt lấy, chết cũng không buông ra.
Lý Tiểu Dân nhướng mày, trong đầu đã có kế. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của Chân Bình công chúa, hai tay cũng bắt đầu vuốt ve ngọc thể của nàng, đặt nàng lên giường lại tiếp tục cuộc mây mưa.
Chân Bình công chúa rốt cuộc đã buông cánh tay, túm lấy đầu vai hắn, một bên khẽ rên rỉ, một bên thút thít khóc, biết hắn quyết tâm trở về nước thăm cha, không thể níu kéo được.
Đợi đến khi mưa tan mây tản, Chân Bình công chúa đã không còn một tia khí lực, chỉ có thể cuộn mình nắm lấy áo ngủ bằng gấm mà thút thít khóc.
Lý Tiểu Dân rầu rĩ, đem tình thế hiện này nói rõ cho nàng nghe, nói rằng nàng vốn là cành vàng lá ngọc là công chúa tôn quý, nếu rời khỏi Kim Lăng tất nhiên sẽ khiến thiên hạ nổi sóng lớn, đối với mẫu thân cũng thái tử đệ đệ của nàng cũng sẽ không tốt, sẽ khiến hai người lo lắng. Nếu bị người ta lợi dụng thì ngôi vị thái tử cũng không ngồi yên, đây chẳng phải là đã gây phiền toái cho đệ đệ của nàng sao?
Mà Lý Tiểu Dân cũng đâu phải là về nước luôn đâu, hắn là về để trọn tình phụ tử, vô luận thế nào hắn cũng phải hồi hương thăm cha, còn phải hỗ trợ lão Lý phụ giup tang sự cho cha, cho tận đạo làm con. Mà nếu mang theo nàng sẽ khiến quan binh đuổi theo, nói không chừng còn vu cho hắn tội danh bắt cóc, lúc đó tống vào đại lao, thì phụ tử sẽ không thể gặp mặt nhau.
Chân Bình công chúa cũng không phải hạng nữ tử không biết giảng đạo lý, nghe thấy lời phân tích thiệt hơn của hắn thì không cãi lại, đành ôm lấy hắn mà khóc rống, cuồng nhiệt hôn lên người hắn, đau khổ cầu hoan, chỉ mong trước khi ly biệt có thể cùng hắn hưởng thêm một chút cảm tình ôn nhu.
Lý Tiểu Dân đương nhiên cũng không làm cho mỹ nữ thất vọng, đề cao tinh thần, dùng những tia khí lực cuối cùng của một thân thể suy yếu hoan lạc cùng nàng. Chân Bình công chúa chỉ có thể nằm rơi lệ, rốt cuộc không thể động đậy dù chỉ là một ngón tay.
Xem sắc trời đã sáng, Lý Tiểu Dân nghĩ tới mình cả một đêm chưa hồi cung, mặc dù đây không phải lần đầu tiên nhưng cũng sợ có người phát hiện, liền hôn Chân Bình công chúa một cái thật dài cáo biệt, cam đoan khi sự tình hoàn tất sẽ trở về với nàng, sau đó mặc quần áo rời đi.
Chân Bình công chúa thân người trần như nhộng nằm trên giường, lệ rơi đầy mặt, nhìn thân ảnh cao ráo tiêu sái của Lý Bạch rời đi, vẻ mặt vô cùng bi ai – nàng tiếp tục khóc.
Lý Tiểu Dân cố nén nỗi đau trong lòng, từ trong phòng đi ra nhìn trời thở dài.
Hắn cũng không phải con người nhẫn tâm, rời khỏi Chân Bình công chúa cũng là việc bất đắc dĩ. Chỉ vì Chân Bình công chúa bắt hắn đối diện cùng Tiểu Dân Tử, nói không chừng còn có lần thứ hai, thứ ba. Nếu sau này bắt gặp gỡ thường xuyên nói không chừng sẽ bị bại lộ. Bây giờ nhị nữ đối với việc tướng mạo hai người giống nhau đã cảm thấy nghi ngờ, tốt nhất là thu xếp để Lý Bạch này biến mất cho xong chuyện.
Bây giờ, hắn chỉ tập chung sự chú ý đến chi tiết của thích khách áo đen, tra ra bọn họ vì sao lại muốn ám sát hai vị công chúa, cũng tìm cơ hội một lưới quét sạch bọn họ, để phát tiết mối hận trong lòng.
Chỉ là thích khách áo đen này làm việc vô cùng cẩn thận, một kích không trúng lập tức chạy xa. Nguyệt Nương cùng Lâm Lợi đã đi điều tra nhưng không có kết quả gì, xem ra muốn tìm ra những người này ở đâu cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Hắn lên ngựa, một bên vừa nghĩ, một bên vừa chạy về phía trước. Rồi đột nhiên phát hiện đã chạy tới trước của phủ đệ của chính mình, mà không phải hồi cung.
Lý Tiểu Dân cười khổ, lắc đầu. Thì ra chính mình lại hay tưởng nhớ đến Tiêu Thục Phi và Thanh Lăng, Vân Phi, Lan Nhi, nghĩ muốn đến chỗ các nàng, để các nàng không cảm thấy lo lắng cho mình.
Thời gian trước, hắn đã lệnh cho Trần Đức Tu mua chút nha hoàn hầu hạ tứ nữ, chính mình còn chưa xem qua một lần. Bây giờ liền đi tới, thúc ngựa vào trong phủ.
Hắn vào trong phủ, không chú ý tới ở phía sau, cách đó không xa có một người qua đường tướng mạo bình thường, nhưng ánh mắt chợt lóe. Người đó làm bộ như không thấy gì, tiếp tục đi về phía trước, đi qua trước cửa phủ.
/210
|