“Tôi không làm được như anh.”
“Dĩ nhiên, bởi vì cậu là người tuân theo khuôn phép.”Sở Cận giương cằm một chút ,”Tôi hình như có khách tới thăm,Thượng Đế phù hộ ngàn vạn lần không nên là paparazzi.”
Trần Mộc Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy EVEN đứng ở nơi đó. Không có mang kính đen,chỉ mặc áo khoác ngoài màu rám nắng cùng quần jean, tựa như một học sinh bình thường. Khẽ cúi đầu, một bộ lo lắng bị cự tuyệt .
“Được rồi Sở tiên sinh, rốt cục có người tới nói chuyện cùng anh rồi, tôi liền đi trước .”
Kể từ khi Sở Cận nhập viện tới nay, thăm hắn chỉ có thuộc hạ ở công ty, tới cũng là thương lượng phương diện chế tác.Những minh tinh khác được Sở Cận nâng đỡ một người cũng không có. Trần Mộc Ngôn cũng cảm thán Sở Cận này ở trong vòng luẩn quẩn lăn lộn lâu như vậy, làm sao một người giống hình thức bằng hữu cũng không có một ai?
Sở Cận ngó chừng EVEN , “Nếu như là cậu,tôi tình nguyện không có người tới thăm.”
Trần Mộc Ngôn đứng ở ngoài cửa, cậu không rõ tại sao người ta luôn thích thương tổn những người quan tâm mình.
Bất quá có lẽ chỉ có người quan tâm mới sẽ bị thương tổn.
Bởi vì nhà trọ cháy ,cho nên chủ cho thuê nhà nhận được bảo hiểm công ty để bồi thường,Trần Mộc Ngôn không cần tiền bồi thường. Cậu dùng một ngày, ở gần bệnh viện tìm một gian nhà trọ. Do hành lý bên người đã bị cháy hết,cậu dùng cả nửa buổi trong cửa hàng mua quần áo cùng đồ dùng hàng ngày.
Buổi tối nằm ở phòng mới,Trần Mộc Ngôn cảm thấy tịch mịch.
Đại khái là năm mới sắp đến,mà bản thân lại một mình đi.
Ngoài phòng thì khí trời còn lạnh, cậu mỗi sáng sớm chạy xe cũng phải mất 5,6 phút.
Thẩm Thanh gọi cho cậu vài cuộc,bọn họ như trước không có gì giấu nhau, chẳng qua là mỗi khi Trần Mộc Ngôn muốn tiến lên một bước,Thẩm Thanh lại bắt đầu lui về phía sau.
Không biết khi nào thì bắt đầu, Trần Mộc Ngôn cảm thấy bọn họ lúc này tựa như một trò chơi, mà cậu nhanh muốn mất đi tính nhẫn nại trực tiếp nói cho Thẩm Thanh mình chính là Diệp Nhuận Hành.
Đêm 30, Trần Lạc gọi điện cho Trần Chi Mặc cùng Trần Mộc Ngôn,muốn bọn họ trở về Trần gia dự lễ mừng năm mới.
Trần Mộc Ngôn vốn không muốn đi, Trần Lạc vẻ cha hiền làm cậu có chút tiêu không nổi.Nhưng nghĩ đến Trần Chi Mặc có lẽ sẽ xuất hiện ,trong lòng Trần Mộc Ngôn không khỏi mong đợi. Điều này làm cậu không cách nào hiểu mình.
Nhà Trần Lạc dĩ nhiên là ở khu nhà giàu hạng nhất.
Cho nên khi Trần Mộc Ngôn lái Honda đến lối vào còn bị bảo vệ cản lại ,dù sao người xuất nhập cái khu vực này cũng không dưới hàng triệu xe.
Trần Mộc Ngôn giải thích hồi lâu mình là con trai Trần Lạc,nhưng cũng bị đối phương dùng ánh mắt hoài nghi nhìn. Đúng vậy ,cho dù là ai thì làm sao có thể tin con trai một đại phú hào lại lái một chiếc Honda mấy chục nghìn?
Một chiếc Porsche xám bạc dừng ở phía sau xe Trần Mộc Ngôn .
Bảo vệ muốn đuổi Trần Mộc Ngôn đi, dù sao xe của cậu dừng ở nơi này cũng chặn lối vào của khu này.
Trên xe người bước xuống ,là Trần Chi Mặc.Hắn cười cười đi tới, đứng ở trước mặt bảo vệ:”Xin hỏi đệ đệ của tôi làm sao vậy?”
“Trần tiên sinh. . . . . . Hắn thật sự là đệ đệ ngài?” Bảo vệ có chút kinh ngạc, “Tôi thấy xe hắn . . . . Hơn nữa hắn còn nói không rõ cha hắn ở đâu,tôi còn cho là hắn là nói mò . . . . . .”
“Thành thật mà nói, tôi cũng không hy vọng hắn là đệ đệ tôi.” Trần Chi Mặc nhàn nhạt nhìn Trần Mộc Ngôn một cái, liền trở lại trong xe của mình .
Hai chiếc xe tiến vào,Trần Chi Mặc lái đến phía trước Trần Mộc Ngôn, dẫn tới cổng lớn nhà họ Trần .
Vào cửa, quản gia đang mặc tây trang màu đen hành lễ, đưa bọn họ vào phòng khách.
Bên trong nhà trang hoàng cũng là rất phối hợp thân phận Trần Lạc.Nhưng Trần Mộc Ngôn cũng không thích, bởi vì không nhà nào trang hoàng nhà cửa như khách sạn 5 sao, xa hoa nhưng không có vị nhân tình .
Trên bàn ăn hình dạng dài mảnh một số người đã ngồi ,bao gồm hai đệ đệ Trần Lạc còn có những thân thích khác trong gia tộc .
Trần Mộc Ngôn cũng không thích trường hợp như vậy,chỉ đành phải cúi đầu ăn cơm. Lúc có trưởng bối hỏi thì đáp lại hai câu. Chẳng qua là cậu không rõ, tại sao cơm tất niên cũng phải ăn như đi họp .
Trần Chi Mặc cũng không có ngồi ở bên cạnh cậu,mà là đối diện. Hắn đối với những người chú, cậu ứng phó thành thạo, mỗi khi có người nhắc tới Trần Mộc Ngôn nên đi du học hoặc là muốn giới thiệu thiên kim nhà giàu cho cậu,Trần Chi Mặc đều có thể rất có tính kỷ xảo mà lái sang chuyện khác,nếu không Trần Mộc Ngôn cảm giác mình căn bản cũng không có tâm tình ăn cơm thậm chí nổi điên.
Mặc dù Trần Chi Mặc vẫn giúp Trần Mộc Ngôn tránh những chủ đề cậu không muốn nói , nhưng đầu đến cuối ánh mắt Trần Chi Mặc đều không dừng lại ở trên người của cậu.
Hắn giống như huynh trưởng ôn nhu rộng lượng ,nhưng Trần Mộc Ngôn có thể cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ không chỉ có bàn ăn.
Ăn cơm tối, Trần Lạc cùng huynh đệ của ông ở phòng khách uống trà trò chuyện lợi nhuận Trần thị năm nay… v…v.
Mà Trần Chi Mặc cùng quản gia nói một tiếng đã hướng ngoài cửa,Trần Mộc Ngôn đi theo cũng muốn rời đi.
Mới vừa đi tới trước hành lang, Lục Mạt Nhiên lại đứng ở nơi đó chờ Trần Chi Mặc .
“Chi Mặc,trên bàn ăn anh không có cùng em nói một câu. . . . . .” Lục Mạt Nhiên đưa tay kéo hắn lại.
“Cô muốn tôi nói cái gì với cô? Bà Trần?”Trần Chi Mặc rút tay ra khỏi tay cô,cúi người xuống mang giày.
“Anh đối với em làm chuyện này ngay cả một câu xin lỗi anh cũng không tính nói sao?”
“Cô là nói bức hình cô cùng Trần Lạc nằm chung?” Trần Chi Mặc tay khoác lên nắm cửa,nhàn nhã nghiêng thân,”Tôi biết cô biết mục đích của tôi nhưng thật ra là muốn đến gần cha tôi.Đừng hy vọng ông ta có thể đối với cô có hứng thú, ít nhất hiện tại thứ cô muốn có đều có, làm người cũng không nên quá tham .”
Trần Chi Mặc đi ra ngoài, đợi đến khi Lục Mạt Nhiên rời đi, Trần Mộc Ngôn mới đi đến trước cửa.
Đi tới nơi đỗ xe,Trần Mộc Ngôn ngoài ý muốn phát hiện Trần Chi Mặc vẫn chưa đi, hắn dựa cửa xe nhẹ giọng nói: “Buổi tối không ăn được sao? Có muốn đi nơi nào bù một bữa?”
Trần Mộc Ngôn run lên, cậu cho là Trần Chi Mặc không muốn để ý đến cậu nữa.
“Được.”
“Đi nơi nào?”
Tối nay là giao thừa,rất nhiều nơi không nhất định có mở cửa.
Theo bản năng , Trần Mộc Ngôn nói: “Phố Nam Xuyên . . . . .”
Đó là nơi cậu và Trần Chi Mặc cùng nhau ăn bánh gạo.Giao thừa hàng năm phố Nam Xuyên đều có hội pháo hoa,người bán hàng rong sẽ không buông tha cho cái cơ hội kiếm tiền này,cho nên tối nay đi hẳn là còn có thể ăn vặt.
“Được,đến phố Nam Xuyên ,vào xe của em đi.” Trần Chi Mặc đi về phía cỗ xe Honda kia,Trần Mộc Ngôn bước nhanh tiến lên mở ra khóa điện tử.Trần Chi Mặc giọng nói vẫn luôn nhàn nhạt , nhưng không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn đột nhiên cảm giác được như vậy ít nhất so với chuyện không nhìn cậu cái nào tốt hơn nhiều.
Khí trời rất lạnh, cửa sổ xe kết một tầng sương.
Trần Mộc Ngôn tìm khăn giấy muốn lau đi sương mù bên trong ,Trần Chi Mặc nhẹ một tiếng nói: “Có lẽ rất lâu sẽ giống như vậy, nhìn không rõ ràng lắm.”
Đúng vậy, nhìn không rõ có thể tốt hơn.Vấn đề là cậu có thể coi như cả đời cũng không nhìn rõ sao?
Xe chạy ra ngoài, đêm giao thừa các cửa hàng hai bên đường cũng đóng cửa, xe cộ lui tới cũng thưa thớt,chỉ có đèn đường như cũ, nếu không phải có thanh âm pháo hoa liên tiếp không ngừng ,thật sẽ có vẻ vắng lạnh.
Chẳng qua phố Nam Xuyên vẫn như cũ náo nhiệt.
Các loại mùi vị ăn vặt phiêu dật trên không trung, thỉnh thoảng có người nhìn lên bầu trời đêm bỗng nhiên phóng pháo hoa.
Trên đường không ít người, Trần Mộc Ngôn không thể nào lái lên phía trước,cho nên dừng xe gần phố Nam Xuyên.
“Người hình như rất nhiều, chỉ có thể nhờ em đi mua .”
Trần Mộc Ngôn gật đầu: “Được,anh chờ một chút.”
Cùng mùa xuân ấm áp lần trước bất đồng, lúc này là mùa đông, làm Trần Mộc Ngôn mang bánh gạo cùng ngư tràng về ,chúng cũng nguội, chỉ có bánh đậu đỏ còn có chút nhiệt độ.
Hai người ngồi ở trong xe, vừa nhìn pháo hoa xa xa,vừa ăn bánh gạo nửa lạnh.Đã không còn ngon miệng nữa,điều này làm cho Trần Mộc Ngôn hoài niệm tình cảnh lần trước bọn họ đến.
Không có khẩu vị, Trần Mộc Ngôn đem bánh gạo để phía trước.
Cậu nghiêng mặt qua,mới phát hiện Trần Chi Mặc đang nhìn cậu.
“Anh có thể từ trên mặt em thấy Diệp Nhuận Hành không?” Trần Mộc Ngôn hỏi.
“Không thể, anh chỉ có thể nhìn thấy mặt Trần Mộc Ngôn mà thôi.” Trần Chi Mặc cười khẽ một tiếng.
Lại là một chùm pháo hoa mọc lên,nở rộ trong nháy mắt phảng phất điểm lên mặt Trần Chi Mặc.
Một cỗ vọng động từ đáy lòng nhanh như chớp chui vào đại não Trần Mộc Ngôn,khi cậu kịp phản ứng thời điểm, môi của cậu đã tiếp xúc Trần Chi Mặc.
Ta điên rồi!
Cậu muốn lui về phía sau, đối phương nhưng lại ôm cậu.
Nụ hôn kia tựa như pháo hoa mang theo nhiệt lượng vỡ toang ra.
Trần Chi Mặc ngón tay nâng ót Trần Mộc Ngôn,dùng sức dẫn cậu về phía mình.
Trần Mộc Ngôn không cách nào duy trì thăng bằng, đưa tay loạn xạ chống ghế ngồi,thứ này cũng khó khăn ổn định cậu, cậu vẫn ngã vào trong ngực Trần Chi Mặc.
Có lẽ tựa như Trần Chi Mặc nói, hết thảy cũng không muốn làm quá rõ ràng.
Lưỡi Trần Mộc Ngôn bị lực mạnh đối phương mút lấy. Trần Chi Mặc mỗi một tấc quét qua trong cổ họng cậu.
Nụ hôn này không có một chút dịu dàng thắm thiết ở bên trong,mãnh liệt khó nói tràn ngập giữa hai người .Trần Mộc Ngôn theo bản năng khẩn cầu nhiều hơn, vụng về đáp lại Trần Chi Mặc,cậu có thể cảm giác được đối phương hướng cậu biểu đạt cái gì.Nụ hôn này, làm Trần Mộc Ngôn có một loại ảo giác, cậu giống như từ trong Trần Chi Mặc là bầu trời bao la xẹt qua, thoáng nhìn trong nháy mắt lãnh hội đến thế giới của hắn.
Lại là pháo hoa nổ tung,cùng tiếng vang khổng lồ,ngay cả xe cũng khẽ run theo.
Chợt thức tỉnh Trần Mộc Ngôn đẩy Trần Chi Mặc ra,co rụt lại về phía sau ,tựa vào cửa sổ xe .
Trần Chi Mặc nhắm mắt lại, tựa hồ còn chưa từ trong nụ hôn kia tỉnh lại.
Hắn cụp xuống mi mắt còn đắm chìm ở trong đó, giữa lông mày toát ra mỹ cảm tĩnh mịch.
Trần Mộc Ngôn muốn nói thật xin lỗi, nhưng cậu đem hết thảy nghẹn ở nơi cổ họng, chỉ sợ lúc này chạm liền vỡ.
Chậm rãi, Trần Chi Mặc câu khởi nụ cười,”Làm sao bây giờ. . . . . . Em luôn so với anh thanh tỉnh hơn.”
“. . . . . .” Trần Mộc Ngôn hít một hơi, cậu làm một chuyện rất ngốc,cậu biết mình nên trốn chạy, nhưng Trần Chi Mặc vốn có thể trói cậu bằng dây.
Hoặc là,chân chính không muốn rời đi chính là cậu–
“Dĩ nhiên, bởi vì cậu là người tuân theo khuôn phép.”Sở Cận giương cằm một chút ,”Tôi hình như có khách tới thăm,Thượng Đế phù hộ ngàn vạn lần không nên là paparazzi.”
Trần Mộc Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy EVEN đứng ở nơi đó. Không có mang kính đen,chỉ mặc áo khoác ngoài màu rám nắng cùng quần jean, tựa như một học sinh bình thường. Khẽ cúi đầu, một bộ lo lắng bị cự tuyệt .
“Được rồi Sở tiên sinh, rốt cục có người tới nói chuyện cùng anh rồi, tôi liền đi trước .”
Kể từ khi Sở Cận nhập viện tới nay, thăm hắn chỉ có thuộc hạ ở công ty, tới cũng là thương lượng phương diện chế tác.Những minh tinh khác được Sở Cận nâng đỡ một người cũng không có. Trần Mộc Ngôn cũng cảm thán Sở Cận này ở trong vòng luẩn quẩn lăn lộn lâu như vậy, làm sao một người giống hình thức bằng hữu cũng không có một ai?
Sở Cận ngó chừng EVEN , “Nếu như là cậu,tôi tình nguyện không có người tới thăm.”
Trần Mộc Ngôn đứng ở ngoài cửa, cậu không rõ tại sao người ta luôn thích thương tổn những người quan tâm mình.
Bất quá có lẽ chỉ có người quan tâm mới sẽ bị thương tổn.
Bởi vì nhà trọ cháy ,cho nên chủ cho thuê nhà nhận được bảo hiểm công ty để bồi thường,Trần Mộc Ngôn không cần tiền bồi thường. Cậu dùng một ngày, ở gần bệnh viện tìm một gian nhà trọ. Do hành lý bên người đã bị cháy hết,cậu dùng cả nửa buổi trong cửa hàng mua quần áo cùng đồ dùng hàng ngày.
Buổi tối nằm ở phòng mới,Trần Mộc Ngôn cảm thấy tịch mịch.
Đại khái là năm mới sắp đến,mà bản thân lại một mình đi.
Ngoài phòng thì khí trời còn lạnh, cậu mỗi sáng sớm chạy xe cũng phải mất 5,6 phút.
Thẩm Thanh gọi cho cậu vài cuộc,bọn họ như trước không có gì giấu nhau, chẳng qua là mỗi khi Trần Mộc Ngôn muốn tiến lên một bước,Thẩm Thanh lại bắt đầu lui về phía sau.
Không biết khi nào thì bắt đầu, Trần Mộc Ngôn cảm thấy bọn họ lúc này tựa như một trò chơi, mà cậu nhanh muốn mất đi tính nhẫn nại trực tiếp nói cho Thẩm Thanh mình chính là Diệp Nhuận Hành.
Đêm 30, Trần Lạc gọi điện cho Trần Chi Mặc cùng Trần Mộc Ngôn,muốn bọn họ trở về Trần gia dự lễ mừng năm mới.
Trần Mộc Ngôn vốn không muốn đi, Trần Lạc vẻ cha hiền làm cậu có chút tiêu không nổi.Nhưng nghĩ đến Trần Chi Mặc có lẽ sẽ xuất hiện ,trong lòng Trần Mộc Ngôn không khỏi mong đợi. Điều này làm cậu không cách nào hiểu mình.
Nhà Trần Lạc dĩ nhiên là ở khu nhà giàu hạng nhất.
Cho nên khi Trần Mộc Ngôn lái Honda đến lối vào còn bị bảo vệ cản lại ,dù sao người xuất nhập cái khu vực này cũng không dưới hàng triệu xe.
Trần Mộc Ngôn giải thích hồi lâu mình là con trai Trần Lạc,nhưng cũng bị đối phương dùng ánh mắt hoài nghi nhìn. Đúng vậy ,cho dù là ai thì làm sao có thể tin con trai một đại phú hào lại lái một chiếc Honda mấy chục nghìn?
Một chiếc Porsche xám bạc dừng ở phía sau xe Trần Mộc Ngôn .
Bảo vệ muốn đuổi Trần Mộc Ngôn đi, dù sao xe của cậu dừng ở nơi này cũng chặn lối vào của khu này.
Trên xe người bước xuống ,là Trần Chi Mặc.Hắn cười cười đi tới, đứng ở trước mặt bảo vệ:”Xin hỏi đệ đệ của tôi làm sao vậy?”
“Trần tiên sinh. . . . . . Hắn thật sự là đệ đệ ngài?” Bảo vệ có chút kinh ngạc, “Tôi thấy xe hắn . . . . Hơn nữa hắn còn nói không rõ cha hắn ở đâu,tôi còn cho là hắn là nói mò . . . . . .”
“Thành thật mà nói, tôi cũng không hy vọng hắn là đệ đệ tôi.” Trần Chi Mặc nhàn nhạt nhìn Trần Mộc Ngôn một cái, liền trở lại trong xe của mình .
Hai chiếc xe tiến vào,Trần Chi Mặc lái đến phía trước Trần Mộc Ngôn, dẫn tới cổng lớn nhà họ Trần .
Vào cửa, quản gia đang mặc tây trang màu đen hành lễ, đưa bọn họ vào phòng khách.
Bên trong nhà trang hoàng cũng là rất phối hợp thân phận Trần Lạc.Nhưng Trần Mộc Ngôn cũng không thích, bởi vì không nhà nào trang hoàng nhà cửa như khách sạn 5 sao, xa hoa nhưng không có vị nhân tình .
Trên bàn ăn hình dạng dài mảnh một số người đã ngồi ,bao gồm hai đệ đệ Trần Lạc còn có những thân thích khác trong gia tộc .
Trần Mộc Ngôn cũng không thích trường hợp như vậy,chỉ đành phải cúi đầu ăn cơm. Lúc có trưởng bối hỏi thì đáp lại hai câu. Chẳng qua là cậu không rõ, tại sao cơm tất niên cũng phải ăn như đi họp .
Trần Chi Mặc cũng không có ngồi ở bên cạnh cậu,mà là đối diện. Hắn đối với những người chú, cậu ứng phó thành thạo, mỗi khi có người nhắc tới Trần Mộc Ngôn nên đi du học hoặc là muốn giới thiệu thiên kim nhà giàu cho cậu,Trần Chi Mặc đều có thể rất có tính kỷ xảo mà lái sang chuyện khác,nếu không Trần Mộc Ngôn cảm giác mình căn bản cũng không có tâm tình ăn cơm thậm chí nổi điên.
Mặc dù Trần Chi Mặc vẫn giúp Trần Mộc Ngôn tránh những chủ đề cậu không muốn nói , nhưng đầu đến cuối ánh mắt Trần Chi Mặc đều không dừng lại ở trên người của cậu.
Hắn giống như huynh trưởng ôn nhu rộng lượng ,nhưng Trần Mộc Ngôn có thể cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ không chỉ có bàn ăn.
Ăn cơm tối, Trần Lạc cùng huynh đệ của ông ở phòng khách uống trà trò chuyện lợi nhuận Trần thị năm nay… v…v.
Mà Trần Chi Mặc cùng quản gia nói một tiếng đã hướng ngoài cửa,Trần Mộc Ngôn đi theo cũng muốn rời đi.
Mới vừa đi tới trước hành lang, Lục Mạt Nhiên lại đứng ở nơi đó chờ Trần Chi Mặc .
“Chi Mặc,trên bàn ăn anh không có cùng em nói một câu. . . . . .” Lục Mạt Nhiên đưa tay kéo hắn lại.
“Cô muốn tôi nói cái gì với cô? Bà Trần?”Trần Chi Mặc rút tay ra khỏi tay cô,cúi người xuống mang giày.
“Anh đối với em làm chuyện này ngay cả một câu xin lỗi anh cũng không tính nói sao?”
“Cô là nói bức hình cô cùng Trần Lạc nằm chung?” Trần Chi Mặc tay khoác lên nắm cửa,nhàn nhã nghiêng thân,”Tôi biết cô biết mục đích của tôi nhưng thật ra là muốn đến gần cha tôi.Đừng hy vọng ông ta có thể đối với cô có hứng thú, ít nhất hiện tại thứ cô muốn có đều có, làm người cũng không nên quá tham .”
Trần Chi Mặc đi ra ngoài, đợi đến khi Lục Mạt Nhiên rời đi, Trần Mộc Ngôn mới đi đến trước cửa.
Đi tới nơi đỗ xe,Trần Mộc Ngôn ngoài ý muốn phát hiện Trần Chi Mặc vẫn chưa đi, hắn dựa cửa xe nhẹ giọng nói: “Buổi tối không ăn được sao? Có muốn đi nơi nào bù một bữa?”
Trần Mộc Ngôn run lên, cậu cho là Trần Chi Mặc không muốn để ý đến cậu nữa.
“Được.”
“Đi nơi nào?”
Tối nay là giao thừa,rất nhiều nơi không nhất định có mở cửa.
Theo bản năng , Trần Mộc Ngôn nói: “Phố Nam Xuyên . . . . .”
Đó là nơi cậu và Trần Chi Mặc cùng nhau ăn bánh gạo.Giao thừa hàng năm phố Nam Xuyên đều có hội pháo hoa,người bán hàng rong sẽ không buông tha cho cái cơ hội kiếm tiền này,cho nên tối nay đi hẳn là còn có thể ăn vặt.
“Được,đến phố Nam Xuyên ,vào xe của em đi.” Trần Chi Mặc đi về phía cỗ xe Honda kia,Trần Mộc Ngôn bước nhanh tiến lên mở ra khóa điện tử.Trần Chi Mặc giọng nói vẫn luôn nhàn nhạt , nhưng không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn đột nhiên cảm giác được như vậy ít nhất so với chuyện không nhìn cậu cái nào tốt hơn nhiều.
Khí trời rất lạnh, cửa sổ xe kết một tầng sương.
Trần Mộc Ngôn tìm khăn giấy muốn lau đi sương mù bên trong ,Trần Chi Mặc nhẹ một tiếng nói: “Có lẽ rất lâu sẽ giống như vậy, nhìn không rõ ràng lắm.”
Đúng vậy, nhìn không rõ có thể tốt hơn.Vấn đề là cậu có thể coi như cả đời cũng không nhìn rõ sao?
Xe chạy ra ngoài, đêm giao thừa các cửa hàng hai bên đường cũng đóng cửa, xe cộ lui tới cũng thưa thớt,chỉ có đèn đường như cũ, nếu không phải có thanh âm pháo hoa liên tiếp không ngừng ,thật sẽ có vẻ vắng lạnh.
Chẳng qua phố Nam Xuyên vẫn như cũ náo nhiệt.
Các loại mùi vị ăn vặt phiêu dật trên không trung, thỉnh thoảng có người nhìn lên bầu trời đêm bỗng nhiên phóng pháo hoa.
Trên đường không ít người, Trần Mộc Ngôn không thể nào lái lên phía trước,cho nên dừng xe gần phố Nam Xuyên.
“Người hình như rất nhiều, chỉ có thể nhờ em đi mua .”
Trần Mộc Ngôn gật đầu: “Được,anh chờ một chút.”
Cùng mùa xuân ấm áp lần trước bất đồng, lúc này là mùa đông, làm Trần Mộc Ngôn mang bánh gạo cùng ngư tràng về ,chúng cũng nguội, chỉ có bánh đậu đỏ còn có chút nhiệt độ.
Hai người ngồi ở trong xe, vừa nhìn pháo hoa xa xa,vừa ăn bánh gạo nửa lạnh.Đã không còn ngon miệng nữa,điều này làm cho Trần Mộc Ngôn hoài niệm tình cảnh lần trước bọn họ đến.
Không có khẩu vị, Trần Mộc Ngôn đem bánh gạo để phía trước.
Cậu nghiêng mặt qua,mới phát hiện Trần Chi Mặc đang nhìn cậu.
“Anh có thể từ trên mặt em thấy Diệp Nhuận Hành không?” Trần Mộc Ngôn hỏi.
“Không thể, anh chỉ có thể nhìn thấy mặt Trần Mộc Ngôn mà thôi.” Trần Chi Mặc cười khẽ một tiếng.
Lại là một chùm pháo hoa mọc lên,nở rộ trong nháy mắt phảng phất điểm lên mặt Trần Chi Mặc.
Một cỗ vọng động từ đáy lòng nhanh như chớp chui vào đại não Trần Mộc Ngôn,khi cậu kịp phản ứng thời điểm, môi của cậu đã tiếp xúc Trần Chi Mặc.
Ta điên rồi!
Cậu muốn lui về phía sau, đối phương nhưng lại ôm cậu.
Nụ hôn kia tựa như pháo hoa mang theo nhiệt lượng vỡ toang ra.
Trần Chi Mặc ngón tay nâng ót Trần Mộc Ngôn,dùng sức dẫn cậu về phía mình.
Trần Mộc Ngôn không cách nào duy trì thăng bằng, đưa tay loạn xạ chống ghế ngồi,thứ này cũng khó khăn ổn định cậu, cậu vẫn ngã vào trong ngực Trần Chi Mặc.
Có lẽ tựa như Trần Chi Mặc nói, hết thảy cũng không muốn làm quá rõ ràng.
Lưỡi Trần Mộc Ngôn bị lực mạnh đối phương mút lấy. Trần Chi Mặc mỗi một tấc quét qua trong cổ họng cậu.
Nụ hôn này không có một chút dịu dàng thắm thiết ở bên trong,mãnh liệt khó nói tràn ngập giữa hai người .Trần Mộc Ngôn theo bản năng khẩn cầu nhiều hơn, vụng về đáp lại Trần Chi Mặc,cậu có thể cảm giác được đối phương hướng cậu biểu đạt cái gì.Nụ hôn này, làm Trần Mộc Ngôn có một loại ảo giác, cậu giống như từ trong Trần Chi Mặc là bầu trời bao la xẹt qua, thoáng nhìn trong nháy mắt lãnh hội đến thế giới của hắn.
Lại là pháo hoa nổ tung,cùng tiếng vang khổng lồ,ngay cả xe cũng khẽ run theo.
Chợt thức tỉnh Trần Mộc Ngôn đẩy Trần Chi Mặc ra,co rụt lại về phía sau ,tựa vào cửa sổ xe .
Trần Chi Mặc nhắm mắt lại, tựa hồ còn chưa từ trong nụ hôn kia tỉnh lại.
Hắn cụp xuống mi mắt còn đắm chìm ở trong đó, giữa lông mày toát ra mỹ cảm tĩnh mịch.
Trần Mộc Ngôn muốn nói thật xin lỗi, nhưng cậu đem hết thảy nghẹn ở nơi cổ họng, chỉ sợ lúc này chạm liền vỡ.
Chậm rãi, Trần Chi Mặc câu khởi nụ cười,”Làm sao bây giờ. . . . . . Em luôn so với anh thanh tỉnh hơn.”
“. . . . . .” Trần Mộc Ngôn hít một hơi, cậu làm một chuyện rất ngốc,cậu biết mình nên trốn chạy, nhưng Trần Chi Mặc vốn có thể trói cậu bằng dây.
Hoặc là,chân chính không muốn rời đi chính là cậu–
/81
|