Thích Hiểu cười vươn tay nắm tay đối phương, hết sức thưởng thức thậm chí hâm mộ tính tình đối phương, nhiệt liệt mà tùy ý phảng phất như cây tường vi hoang dại phấp phới đón gió, nồng nhiệt mà xinh đẹp.
Gả cho Cố Nghị Quân rất vất vả đi. Lăng Vi nói chuyện không kiêng nể gì cả, Cố Nghị Quân nghiêm mặt.
Đã lâu không gặp, cô hay là này bức đức hạnh. (Ý nói cô nhận xét là cuộc hôn nhân của tôi k hạnh phúc sao)
Lăng Vi cười ha ha, thuận tay ôm vòng eo Thích Hiểu: Tôi là thấy người vợ xinh đẹp bị anh lãng phí như vậy, mà bất bình, em gái, cùng đàn ông như vậy có nghĩa gì, cùng với tôi, đảm bảo cho em ăn ngon mặc đẹp.
Thích Hiểu dở khóc dở cười, bên tai là thanh âm của Lăng Vi, tính tình cô cùng Âu Dương Thần Đông thật đúng là rất hợp đôi.
Âu Dương, trông nom cô gái của anh. Cố Nghị Quân kéo Thích Hiểu đến bên cạnh, tránh nắm tay của Lăng Vi: Vậy thì anh chuẩn bị để cho tôi tới trông nom?
Âu Dương Thần Đông vội cười làm lành: Nghị Quân, anh còn không biết vợ tôi? Luôn thích nói giỡn, trở về tôi sẽ nói với cô ấy.
Lông mày Lăng Vi dựng đứng : Ơ, bản lãnh lớn a, tôi lại muốn xem anh làm sao trông nom tôi.
Thích Hiểu phụt cười ra tiếng, cho dù cô đang đứng ở nơi ánh đèn mờ ảo trong đại sảnh cũng hiện lên vẻ xinh đẹp động lòng người, lập tức hấp dẫn vô số người.
Cố Nghị Quân nắm thật chặt bàn tay Thích Hiểu, Âu Dương Thần Đông vội vàng nói sang chuyện khác.
Đi thôi, chúng ta lên lầu, đoán là bọn họ cũng đợi lâu rồi.
Chuyển hướng Lăng Vi: Làm sao em lại xuống trước, nhớ anh?
Lăng Vi liếc một cái: Anh tự kỷ, trong phòng có người không muốn gặp, lười phải đối phó.
Âu Dương Thần Đông tự nhiên biết người vợ mình nói là Chu Sảng, nhưng dù sao cũng là bạn gái của anh em, anh cũng không nên nhiều lời, chỉ nhún vai, thuận thế ôm bả vai Lăng Vi: Anh coi như em nhớ anh.
Lăng Vi là cô gái lanh lẹ mà sắc mặt cũng không nhịn được ửng hồng, kiều mỵ hôn Âu Dương một cái, hưng phấn tựa ở trong ngực anh.
Tình cảm của hai người thật sự rất tốt, mặc dù cãi nhau, nhưng bộ dáng ân ái này lại đủ để cho người ngoài cực kỳ hâm mộ, Thích Hiểu nhìn Âu Dương Thần Đông cùng Lăng Vi, con mắt không tự chủ được lộ ra hâm mộ.
Thân ảnh cao lớn của Cố Nghị Quân trong bóng đêm hiện ra bóng dáng vĩ ngạn, anh cúi đầu nhìn về phía Thích Hiểu, con mắt lóe lên.
Vị thiên kim Thích gia này đang hâm mộ Lăng Vi?
Vợ của mình hâm mộ vợ người khác, dù cho đây chỉ là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thật, lại làm cho nội tâm Cố Nghị Quân lưu lại cảm xúc không thoải mái.
Vài người phục vụ cung kính hướng dẫn lên lầu, còn chưa đi vào phòng, liền nghe đến một hồi âm nhạc gào khóc thảm thiết.
Bán đứng tình yêu của tôi, anh mang khoản nợ lương tâm, cho dù trả giá nhiều hơn nữa cũng không mua được tình cảm trở lại.
Giọng nam cao thế nhưng hát hữu mô hữu dạng, Thích Hiểu cùng Lăng Vi nhịn không được phụt cười, Âu Dương Thần Đông lại càng ngửa tới ngửa lui, cười đến ngã vào tường, người lạnh lùng như Cố Nghị Quân cũng khom khom khóe môi.
Tiểu tử này vì phản đối cô gái kia, thực là chuyện gì đều làm ra được a.
Lăng Vi mở miệng, bộ dáng vênh váo tự đắc đẩy cửa vào.
Ánh mắt Thích Hiểu nhanh chóng quét qua trong phòng, bên trong cũng không có nhiều người, hai nam một nữ.
Người đàn ông đang hát nửa ngồi ở trên mặt bàn, một bộ dáng bức nhập thâm tình, đem thần khúc lăn qua lộn lại gào thét .
Một người đàn ông khác cùng khuôn mặt anh tương tự mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ, lại cũng không ngăn cản, chỉ có thể cúi đầu chơi di động, cô gái bên cạnh cơ hồ đem nửa người đều vịn tại trên người anh mặt mũi tràn đầy khó chịu, không ngừng len lén trợn mắt hướng phía đàn ông ngồi ở trên bàn.
Lão đại, Thần Đông, các người rốt cuộc đã tới, vị này là?
Người đàn ông đang hát cuối cùng bỏ lại micro, đi tới cười, ánh mắt dừng lại ở trên người của Thích Hiểu.
Vợ của Nghị Quân, không phải là anh nói cho tôi biết sao. Âu Dương Thần Đông đẩy cùi chỏ vào tim người đàn ông, thuận tiện giới thiệu giúp Thích Hiểu: Vị này chính là Hồ Tuấn Hi, bên kia là anh trai của anh ấy, Hồ Tuấn Anh.
Chỉ có không có giới thiệu cô gái bên cạnh Hồ Tuấn Anh, Thích Hiểu tự nhiên sẽ không lắm miệng đi hỏi, mỉm cười hướng hai đàn ông gật đầu nhẹ.
Lần đầu gặp mặt, chào mọi người.
Thích Hiểu vốn là tướng mạo khí chất không tục, lại được nhà thiết kế cao cấp nhất Âu Dương Thần Đông tỉ mỉ thiết kế, nụ cười này tự nhiên cảnh đẹp ý vui.
Đàn ông đều là thị giác động vật, Tiên Thiên liền mang vài phần hảo cảm, cũng hướng phía Thích Hiểu gật đầu nhẹ, Hồ Tuấn Hi cảm khái: Trước chỉ nghe nói lão đại cưới vợ, mà xinh đẹp như thế này, sớm biết phải đi tìm anh uống rượu.
Thích Hiểu cười nhìn Cố Nghị Quân, kể từ lúc gặp mấy người này, khí lạnh lúc nào cũng có quanh Cố Nghị Quân giảm xuống, mặc dù không có vẻ mặt gì đặc biệt, nhưng cũng có thể làm cho người ta cảm giác được tâm tình của anh so với bình thường tốt hơn vài lần.
Hiện tại mời anh ấy cũng không muộn đó. Thích Hiểu cười đáp.
Cố Nghị Quân mặt không chút thay đổi cúi đầu: Phá sản.
Lời chê cười này mặc dù lạnh buốt làm cho mọi người nhếch miệng, không khí so với trước tốt hơn nhiều, Lăng Vi giống như đại tỷ lôi kéo Thích Hiểu ngồi xuống, hỏi thăm đối phương muốn uống gì, đồ uống hay là rượu.
Trong không khí như vậy, cô gái bên kia liên tục bị xem nhẹ, khuôn mặt rất có tư sắc vốn đang tính chìm xuống, thanh âm cất cao vài phần, áp qua nhạc đệm đang phát.
Quả nhiên là có người mới quên người cũ, mấy ngày hôm trước chị Gia Nghiên cùng tôi nói chuyện phiếm, còn hỏi thăm luôn tình hình của Nghị Quân.
Không khí bỗng nhiên ngưng kết, bụi bậm phảng phất trôi lơ lửng ở không trung không dám hạ xuống, đôi mắt Cố Nghị Quân tĩnh mịch híp lại, không nháy mắt nhìn sang.
Gả cho Cố Nghị Quân rất vất vả đi. Lăng Vi nói chuyện không kiêng nể gì cả, Cố Nghị Quân nghiêm mặt.
Đã lâu không gặp, cô hay là này bức đức hạnh. (Ý nói cô nhận xét là cuộc hôn nhân của tôi k hạnh phúc sao)
Lăng Vi cười ha ha, thuận tay ôm vòng eo Thích Hiểu: Tôi là thấy người vợ xinh đẹp bị anh lãng phí như vậy, mà bất bình, em gái, cùng đàn ông như vậy có nghĩa gì, cùng với tôi, đảm bảo cho em ăn ngon mặc đẹp.
Thích Hiểu dở khóc dở cười, bên tai là thanh âm của Lăng Vi, tính tình cô cùng Âu Dương Thần Đông thật đúng là rất hợp đôi.
Âu Dương, trông nom cô gái của anh. Cố Nghị Quân kéo Thích Hiểu đến bên cạnh, tránh nắm tay của Lăng Vi: Vậy thì anh chuẩn bị để cho tôi tới trông nom?
Âu Dương Thần Đông vội cười làm lành: Nghị Quân, anh còn không biết vợ tôi? Luôn thích nói giỡn, trở về tôi sẽ nói với cô ấy.
Lông mày Lăng Vi dựng đứng : Ơ, bản lãnh lớn a, tôi lại muốn xem anh làm sao trông nom tôi.
Thích Hiểu phụt cười ra tiếng, cho dù cô đang đứng ở nơi ánh đèn mờ ảo trong đại sảnh cũng hiện lên vẻ xinh đẹp động lòng người, lập tức hấp dẫn vô số người.
Cố Nghị Quân nắm thật chặt bàn tay Thích Hiểu, Âu Dương Thần Đông vội vàng nói sang chuyện khác.
Đi thôi, chúng ta lên lầu, đoán là bọn họ cũng đợi lâu rồi.
Chuyển hướng Lăng Vi: Làm sao em lại xuống trước, nhớ anh?
Lăng Vi liếc một cái: Anh tự kỷ, trong phòng có người không muốn gặp, lười phải đối phó.
Âu Dương Thần Đông tự nhiên biết người vợ mình nói là Chu Sảng, nhưng dù sao cũng là bạn gái của anh em, anh cũng không nên nhiều lời, chỉ nhún vai, thuận thế ôm bả vai Lăng Vi: Anh coi như em nhớ anh.
Lăng Vi là cô gái lanh lẹ mà sắc mặt cũng không nhịn được ửng hồng, kiều mỵ hôn Âu Dương một cái, hưng phấn tựa ở trong ngực anh.
Tình cảm của hai người thật sự rất tốt, mặc dù cãi nhau, nhưng bộ dáng ân ái này lại đủ để cho người ngoài cực kỳ hâm mộ, Thích Hiểu nhìn Âu Dương Thần Đông cùng Lăng Vi, con mắt không tự chủ được lộ ra hâm mộ.
Thân ảnh cao lớn của Cố Nghị Quân trong bóng đêm hiện ra bóng dáng vĩ ngạn, anh cúi đầu nhìn về phía Thích Hiểu, con mắt lóe lên.
Vị thiên kim Thích gia này đang hâm mộ Lăng Vi?
Vợ của mình hâm mộ vợ người khác, dù cho đây chỉ là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thật, lại làm cho nội tâm Cố Nghị Quân lưu lại cảm xúc không thoải mái.
Vài người phục vụ cung kính hướng dẫn lên lầu, còn chưa đi vào phòng, liền nghe đến một hồi âm nhạc gào khóc thảm thiết.
Bán đứng tình yêu của tôi, anh mang khoản nợ lương tâm, cho dù trả giá nhiều hơn nữa cũng không mua được tình cảm trở lại.
Giọng nam cao thế nhưng hát hữu mô hữu dạng, Thích Hiểu cùng Lăng Vi nhịn không được phụt cười, Âu Dương Thần Đông lại càng ngửa tới ngửa lui, cười đến ngã vào tường, người lạnh lùng như Cố Nghị Quân cũng khom khom khóe môi.
Tiểu tử này vì phản đối cô gái kia, thực là chuyện gì đều làm ra được a.
Lăng Vi mở miệng, bộ dáng vênh váo tự đắc đẩy cửa vào.
Ánh mắt Thích Hiểu nhanh chóng quét qua trong phòng, bên trong cũng không có nhiều người, hai nam một nữ.
Người đàn ông đang hát nửa ngồi ở trên mặt bàn, một bộ dáng bức nhập thâm tình, đem thần khúc lăn qua lộn lại gào thét .
Một người đàn ông khác cùng khuôn mặt anh tương tự mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ, lại cũng không ngăn cản, chỉ có thể cúi đầu chơi di động, cô gái bên cạnh cơ hồ đem nửa người đều vịn tại trên người anh mặt mũi tràn đầy khó chịu, không ngừng len lén trợn mắt hướng phía đàn ông ngồi ở trên bàn.
Lão đại, Thần Đông, các người rốt cuộc đã tới, vị này là?
Người đàn ông đang hát cuối cùng bỏ lại micro, đi tới cười, ánh mắt dừng lại ở trên người của Thích Hiểu.
Vợ của Nghị Quân, không phải là anh nói cho tôi biết sao. Âu Dương Thần Đông đẩy cùi chỏ vào tim người đàn ông, thuận tiện giới thiệu giúp Thích Hiểu: Vị này chính là Hồ Tuấn Hi, bên kia là anh trai của anh ấy, Hồ Tuấn Anh.
Chỉ có không có giới thiệu cô gái bên cạnh Hồ Tuấn Anh, Thích Hiểu tự nhiên sẽ không lắm miệng đi hỏi, mỉm cười hướng hai đàn ông gật đầu nhẹ.
Lần đầu gặp mặt, chào mọi người.
Thích Hiểu vốn là tướng mạo khí chất không tục, lại được nhà thiết kế cao cấp nhất Âu Dương Thần Đông tỉ mỉ thiết kế, nụ cười này tự nhiên cảnh đẹp ý vui.
Đàn ông đều là thị giác động vật, Tiên Thiên liền mang vài phần hảo cảm, cũng hướng phía Thích Hiểu gật đầu nhẹ, Hồ Tuấn Hi cảm khái: Trước chỉ nghe nói lão đại cưới vợ, mà xinh đẹp như thế này, sớm biết phải đi tìm anh uống rượu.
Thích Hiểu cười nhìn Cố Nghị Quân, kể từ lúc gặp mấy người này, khí lạnh lúc nào cũng có quanh Cố Nghị Quân giảm xuống, mặc dù không có vẻ mặt gì đặc biệt, nhưng cũng có thể làm cho người ta cảm giác được tâm tình của anh so với bình thường tốt hơn vài lần.
Hiện tại mời anh ấy cũng không muộn đó. Thích Hiểu cười đáp.
Cố Nghị Quân mặt không chút thay đổi cúi đầu: Phá sản.
Lời chê cười này mặc dù lạnh buốt làm cho mọi người nhếch miệng, không khí so với trước tốt hơn nhiều, Lăng Vi giống như đại tỷ lôi kéo Thích Hiểu ngồi xuống, hỏi thăm đối phương muốn uống gì, đồ uống hay là rượu.
Trong không khí như vậy, cô gái bên kia liên tục bị xem nhẹ, khuôn mặt rất có tư sắc vốn đang tính chìm xuống, thanh âm cất cao vài phần, áp qua nhạc đệm đang phát.
Quả nhiên là có người mới quên người cũ, mấy ngày hôm trước chị Gia Nghiên cùng tôi nói chuyện phiếm, còn hỏi thăm luôn tình hình của Nghị Quân.
Không khí bỗng nhiên ngưng kết, bụi bậm phảng phất trôi lơ lửng ở không trung không dám hạ xuống, đôi mắt Cố Nghị Quân tĩnh mịch híp lại, không nháy mắt nhìn sang.
/29
|