Cố Nghị Quân nhếch khóe môi, mặc dù trên mặt đang cười, lại làm cho người khác cảm thấy rét run.
Cô nói, là Thích Hiểu gây sự?
Phương Bình tóc tai bù xù nhìn tổng giám đốc anh tuấn trước mắt, trong mắt hiện lên sợ hãi, nếu như chuyện hôm nay truy cứu tới cùng, xác thực là lỗi của bản thân trước.....
Nhưng vô luận như thế nào cô ta cũng muốn đổ trách nhiệm lên đầu Thích Hiểu.
Đúng vậy, là cô ấy ỉ thế hiếp người, sáng sớm đã gây sự.
Thích Hiểu trong lòng tức giận, nhịn không được giận dữ mắng: Tôi gây sự? Nếu không phải cô ở sau lưng tôi nói lời bịa đặt, tôi......
Thích Hiểu còn chưa nói xong, Cố Nghị Quân đã giơ tay ngăn cản, ánh mắt sắc lạnh giống như mũi dao kề cổ Phương Bình, làm cô ta không thở nổi.
Cô mới vừa nói, là ai?
Sắc mặt Phương Bình tái đi, muốn giải thích nhưng dưới ánh mắt của Cố Nghị Quân chỉ có thể nuốt trở về trong bụng, vừa rồi còn cao giọng lập tức cúi đầu: Giám đốc, thực xin lỗi, là lỗi của tôi.
Ánh sáng chiếu lên thân hình cao lớn của Cố Nghị Quân, gò mà tuấn mỹ mơ hồ mang theo khinh thường: Không cần phải nói với tôi.
Phương Bình cắn răng, trong lòng càng khẳng định Thích Hiểu và Cố Nghị Quân có quan hệ mờ ám, cũng chỉ có thể nhìn về phía cô gái, cúi đầu: Thích tiểu thư, thực xin lỗi.
Sau khi Cố Nghị Quân mở miệng Thích Hiểu cũng có chút sững sờ, người đàn ông này, là đàn bảo vệ cô?
Rõ ràng lúc trước còn dữ dội như vậy, thậm chí cắt xén điểm tâm của cô, giờ phút này tại sao lại lãnh phí thời gian quý giá của anh, xuất hiện ở đây giúp cô giải vây?
Thích Hiểu ngây người một lúc, Phương Bình toàn thân phát run, cô ta đã cúi đầu, nhưng Thích Hiểu còn không mở miệng nói chuyện, là muốn trêu chọc cô ta?
Thích tiểu thư...
Nghe Phương Bình nghiến răng nghiến lợi nhắn nhở lần nữa, Thích Hiểu hừ lạnh: Người không phạm ta, ta không phạm người, hi vọng về sau Phương tiểu thư có thể tập trung tinh lữ nhiều hơn vào công việc.
Phương Bình im lặng không lên tiếng, lại gần như muốn bẻ gãy móng tay mới làm xong hai ngày trước.
Cố Nghị Quân ngắm nhìn bốn phía, mặt không đổi sắc, quần áo tây trang cắt may vừa vặn làm nổi bật lên thân hình cao lớn, lại làm mọi người câm như hến, cả trai lẫn gái lúc trước xì xào bàn tán lập tức ngậm miệng, đều tự trở lại vị trí làm việc của mình, không dám lại nói nhiều một câu.
Trong nội tâm đều run lên, giám đốc ngày thường khi nào thì quản những chuyện nhỏ nhặt như vậy, xem ra thật đúng là rất coi trọng Thích Hiểu, xem ra sau này các cô làm việc nói chuyện cần phải suy nghĩ kĩ, miễn cho vô duyên vô cớ bị đuổi việc.
Trò khôi hài này cứ như vậy kết thúc, mặc dù Thích Hiểu vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của đồng nghiệp chung quanh, nhưng dĩ nhiên so với trước thì tốt hơn nhiều.
Đúng lúc này, Cố Nghị Quân còn chưa rời đi đột nhiên xoay người nhìn về phía Thích Hiểu, giọng nói mặc dù không lớn, nhưng đồng nghiệp vẫn có thể nghe thấy: Thích tiểu thư, sáng nay nhìn thấy chân cô bị thương , đưa cô đi một đoạn đường, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?
Ánh mắt ghen ghét xung quanh từ từ phai nhạt đi, thì ra là vì vết thương ở chân, ánh mắt đồng tình nhìn Phương Bình, ngược lại có chút hả hê.
Ngay cả chân tướng của chuyện này còn chưa biết đã ở sau lưng nói lung tung, xin lỗi cũng đáng!
Thích Hiểu trừng mắt nhìn, chậm nửa nhịp mới gật đầu: Ách, a, cảm ơn tổng giám đốc.
Cho đến Cố Nghị Quân rời đi, Thích Hiểu mới phản ứng, đối phương đây là... Giúp mình giải vây?
Cái người đàn ông hung dữ này nhìn thế nào cũng thấy không phải là người biết làm những chuyện như vậy, nhưng mà vô luận như thế nào, nếu không phải Cố Nghị Quân xuất hiện kịp thời, chỉ sợ hôm nay cô đã thành trò cười cho cả công ty.
Lắc đầu, Thích Hiểu lập tức ném ý nghĩ này ra sau đầu, Cố Nghị Quân làm sao sẽ giúp cô đây, nhất định là không muốn xem công ty quá loạn, nhất định là vậy.
Một hồi trầm tĩnh lại, mới vừa rồi còn không cảm thấy đói bây giờ lại tới, thậm chí bởi vì lúc trước 'vận động kịch liệt' lại càng khó chịu, Thích Hiểu thậm chí có thể nghe được bụng mình phát ra tiếng cô lỗ.
Thật sự là mất mặt...
Nhưng như thế nào cảm giác đầu càng ngày càng nặng đây?
Ngồi ở một bên Tô Hà thăm dò nhìn lại, vốn chuẩn bị cùng Thích Hiểu thảo luận chuyện vừa rồi, lại ngoài ý muốn nhìn thấy bôn dạng cô bây giờ.
Thích hiểu, cô làm sao vậy, sắc mặt nhìn không tốt lắm.
Thích Hiểu khoát tay áo: Không có gì, một lát thì tốt rồi.
Cô không muốn lại gây ra chuyện gì, hôm nay ở trong công
Cô nói, là Thích Hiểu gây sự?
Phương Bình tóc tai bù xù nhìn tổng giám đốc anh tuấn trước mắt, trong mắt hiện lên sợ hãi, nếu như chuyện hôm nay truy cứu tới cùng, xác thực là lỗi của bản thân trước.....
Nhưng vô luận như thế nào cô ta cũng muốn đổ trách nhiệm lên đầu Thích Hiểu.
Đúng vậy, là cô ấy ỉ thế hiếp người, sáng sớm đã gây sự.
Thích Hiểu trong lòng tức giận, nhịn không được giận dữ mắng: Tôi gây sự? Nếu không phải cô ở sau lưng tôi nói lời bịa đặt, tôi......
Thích Hiểu còn chưa nói xong, Cố Nghị Quân đã giơ tay ngăn cản, ánh mắt sắc lạnh giống như mũi dao kề cổ Phương Bình, làm cô ta không thở nổi.
Cô mới vừa nói, là ai?
Sắc mặt Phương Bình tái đi, muốn giải thích nhưng dưới ánh mắt của Cố Nghị Quân chỉ có thể nuốt trở về trong bụng, vừa rồi còn cao giọng lập tức cúi đầu: Giám đốc, thực xin lỗi, là lỗi của tôi.
Ánh sáng chiếu lên thân hình cao lớn của Cố Nghị Quân, gò mà tuấn mỹ mơ hồ mang theo khinh thường: Không cần phải nói với tôi.
Phương Bình cắn răng, trong lòng càng khẳng định Thích Hiểu và Cố Nghị Quân có quan hệ mờ ám, cũng chỉ có thể nhìn về phía cô gái, cúi đầu: Thích tiểu thư, thực xin lỗi.
Sau khi Cố Nghị Quân mở miệng Thích Hiểu cũng có chút sững sờ, người đàn ông này, là đàn bảo vệ cô?
Rõ ràng lúc trước còn dữ dội như vậy, thậm chí cắt xén điểm tâm của cô, giờ phút này tại sao lại lãnh phí thời gian quý giá của anh, xuất hiện ở đây giúp cô giải vây?
Thích Hiểu ngây người một lúc, Phương Bình toàn thân phát run, cô ta đã cúi đầu, nhưng Thích Hiểu còn không mở miệng nói chuyện, là muốn trêu chọc cô ta?
Thích tiểu thư...
Nghe Phương Bình nghiến răng nghiến lợi nhắn nhở lần nữa, Thích Hiểu hừ lạnh: Người không phạm ta, ta không phạm người, hi vọng về sau Phương tiểu thư có thể tập trung tinh lữ nhiều hơn vào công việc.
Phương Bình im lặng không lên tiếng, lại gần như muốn bẻ gãy móng tay mới làm xong hai ngày trước.
Cố Nghị Quân ngắm nhìn bốn phía, mặt không đổi sắc, quần áo tây trang cắt may vừa vặn làm nổi bật lên thân hình cao lớn, lại làm mọi người câm như hến, cả trai lẫn gái lúc trước xì xào bàn tán lập tức ngậm miệng, đều tự trở lại vị trí làm việc của mình, không dám lại nói nhiều một câu.
Trong nội tâm đều run lên, giám đốc ngày thường khi nào thì quản những chuyện nhỏ nhặt như vậy, xem ra thật đúng là rất coi trọng Thích Hiểu, xem ra sau này các cô làm việc nói chuyện cần phải suy nghĩ kĩ, miễn cho vô duyên vô cớ bị đuổi việc.
Trò khôi hài này cứ như vậy kết thúc, mặc dù Thích Hiểu vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của đồng nghiệp chung quanh, nhưng dĩ nhiên so với trước thì tốt hơn nhiều.
Đúng lúc này, Cố Nghị Quân còn chưa rời đi đột nhiên xoay người nhìn về phía Thích Hiểu, giọng nói mặc dù không lớn, nhưng đồng nghiệp vẫn có thể nghe thấy: Thích tiểu thư, sáng nay nhìn thấy chân cô bị thương , đưa cô đi một đoạn đường, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?
Ánh mắt ghen ghét xung quanh từ từ phai nhạt đi, thì ra là vì vết thương ở chân, ánh mắt đồng tình nhìn Phương Bình, ngược lại có chút hả hê.
Ngay cả chân tướng của chuyện này còn chưa biết đã ở sau lưng nói lung tung, xin lỗi cũng đáng!
Thích Hiểu trừng mắt nhìn, chậm nửa nhịp mới gật đầu: Ách, a, cảm ơn tổng giám đốc.
Cho đến Cố Nghị Quân rời đi, Thích Hiểu mới phản ứng, đối phương đây là... Giúp mình giải vây?
Cái người đàn ông hung dữ này nhìn thế nào cũng thấy không phải là người biết làm những chuyện như vậy, nhưng mà vô luận như thế nào, nếu không phải Cố Nghị Quân xuất hiện kịp thời, chỉ sợ hôm nay cô đã thành trò cười cho cả công ty.
Lắc đầu, Thích Hiểu lập tức ném ý nghĩ này ra sau đầu, Cố Nghị Quân làm sao sẽ giúp cô đây, nhất định là không muốn xem công ty quá loạn, nhất định là vậy.
Một hồi trầm tĩnh lại, mới vừa rồi còn không cảm thấy đói bây giờ lại tới, thậm chí bởi vì lúc trước 'vận động kịch liệt' lại càng khó chịu, Thích Hiểu thậm chí có thể nghe được bụng mình phát ra tiếng cô lỗ.
Thật sự là mất mặt...
Nhưng như thế nào cảm giác đầu càng ngày càng nặng đây?
Ngồi ở một bên Tô Hà thăm dò nhìn lại, vốn chuẩn bị cùng Thích Hiểu thảo luận chuyện vừa rồi, lại ngoài ý muốn nhìn thấy bôn dạng cô bây giờ.
Thích hiểu, cô làm sao vậy, sắc mặt nhìn không tốt lắm.
Thích Hiểu khoát tay áo: Không có gì, một lát thì tốt rồi.
Cô không muốn lại gây ra chuyện gì, hôm nay ở trong công
/29
|