Tôi..... Bữa sáng của tôi đâu? Cô gái nhỏ lo lắng gào thét ra tiếng.
Một đôi mắt to trừng giống như trân châu, cố gắng muốn từ trên mặt Cố Nghị Quân nhìn ra cái gì đó, đối phương không thèm nhìn phản ứng của cô, đứng dậy, lạnh lùng quẳng xuống một câu, Thu dọn đồ đạc, đi làm.
Tay phải thì thuần thục cầm tây trang trên ghế dựa.
Gì? Thích Hiểu kinh hô ra tiếng, ngón tay mảnh khành run rẩy chỉ hướng Cố Nghị Quân, sau đó có chút không cam lòng vuốt ve bụng nhỏ trống trơn của mình một chút, lầu bầu , Đúng là... tôi còn chưa ăn cơm a!
Tôi cho rằng... Tối hôm qua cô đã ăn đầy đủ .
Ngụ ý là, điểm tâm sáng nay hoàn toàn có thể tiết kiệm!
Nghe bên tai truyền đến giọng nói lạnh như băng không có một tia tình cảm, Thích Hiểu chỉ lo ngây ngốc đứng trong phòng khách.
Mà Cố Nghị Quân thì dùng ánh mắt lạnh nhạt quét cô một cái, đi về phía cửa, thay giày da.
Bây giờ là bảy giờ năm mươi phút.
Trước khi ra cửa, vẫn không quên lưu lại một câu ý vị thâm trường, sau
Một đôi mắt to trừng giống như trân châu, cố gắng muốn từ trên mặt Cố Nghị Quân nhìn ra cái gì đó, đối phương không thèm nhìn phản ứng của cô, đứng dậy, lạnh lùng quẳng xuống một câu, Thu dọn đồ đạc, đi làm.
Tay phải thì thuần thục cầm tây trang trên ghế dựa.
Gì? Thích Hiểu kinh hô ra tiếng, ngón tay mảnh khành run rẩy chỉ hướng Cố Nghị Quân, sau đó có chút không cam lòng vuốt ve bụng nhỏ trống trơn của mình một chút, lầu bầu , Đúng là... tôi còn chưa ăn cơm a!
Tôi cho rằng... Tối hôm qua cô đã ăn đầy đủ .
Ngụ ý là, điểm tâm sáng nay hoàn toàn có thể tiết kiệm!
Nghe bên tai truyền đến giọng nói lạnh như băng không có một tia tình cảm, Thích Hiểu chỉ lo ngây ngốc đứng trong phòng khách.
Mà Cố Nghị Quân thì dùng ánh mắt lạnh nhạt quét cô một cái, đi về phía cửa, thay giày da.
Bây giờ là bảy giờ năm mươi phút.
Trước khi ra cửa, vẫn không quên lưu lại một câu ý vị thâm trường, sau
/29
|