Nhìn thấy ánh mắt mê say của Diệp Trần, Lục Minh bất giác đưa tay lên sờ mặt mình, cảnh tượng này dường như có đôi chút quen thuộc.
Diệp Trần nhận ra mình nhìn người ta quá trắng trợn bèn cúi đầu, ngượng ngùng bảo: “Em đi mang bữa sáng tới cho thiếu gia.”
Vì cần phải dưỡng thương nên Lục Minh ở lại chỗ Diệp Trần. Ngày ngày Diệp Trần vòng vo thăm dò Lục Minh hòng moi ra nguyên nhân nào khiến anh ta cứu Trần Song Song nhưng Lục Minh giữ miệng kín như bưng.
Chuyện này là trở ngại rất lớn trên con đường xưng bá bến Thượng Hải của Diệp Trần. Hồng Sanh muốn mạng của Trần Song Song, nếu ông ta biết Trần Song Song đang nằm trong tay Lục Minh thì nhất định ông ta sẽ xử cả Lục Minh. Đến lúc đó… có lẽ cô sẽ phải trở mặt với Hồng Sanh.
Nhưng cô không muốn trở mặt với ông ta, một ông trùm dịu dàng, ân cần, hòa ái, dễ gần như vậy đúng là hiếm có khó tìm.
Diệp Trần nghĩ, cô nhất định phải nghĩ cách làm rõ nguyên nhân Trần Song Song ở lại Lục phủ rồi tống cổ cô ta đi mới được.
Đợi tới lúc Lục Minh bình phục vết thương, quay về nhà, Diệp Trần chủ động ngỏ lời theo anh ta về. Lục Minh đắn đo giây lát, thấy Diệp Trần nhìn mình bằng ánh mắt tội nghiệp vô cùng, nhất thời cảm thấy không nỡ.
Ở chỗ này mấy hôm, được Diệp Trần chăm cho ăn ngon ngủ tốt, khó tránh nảy sinh lòng cảm kích và cảm giác áy náy, cho dù vẫn ghét tính cách “tàn dư phong kiến” cố hữu của Diệp Trần nhưng nhờ được tiếp xúc với một mặt nội tâm nghịch ngợm, hoạt bát của cô mà Lục Minh đã có những ấn tượng mới.
Vậy nên anh ta không từ chối ngay mà hỏi ngược lại vì sao.
Diệp Trần không thực lòng muốn tới đó ở hẳn nên vội vàng giơ tay thề thốt: “Chẳng qua em chỉ lo cho anh thôi, tới đó ở hai ngày, hai ngày sau em sẽ đi ngay!”
Lục Minh mím môi, cuối cùng nói: “Thôi được…”
Vậy là Diệp Trần đi theo Lục Minh về nhà họ Lục. Hai người vừa về tới nhà, Trần Song Song liền khóc sướt mướt chạy ra, ùa về phía Lục Minh, Diệp Trần nhanh tay, giả bộ như vướng chân, ngã nhào vào lòng Lục Minh trước.
Tay Lục Minh mắc đỡ Diệp Trần, tất nhiên không còn tay rảnh để ôm Trần Song Song nữa. Trần Song Song sững người, nhanh trí thay đổi tư thế, tựa đầu lên đầu vai Lục Minh, sụt sùi hỏi: “Sao giờ anh mới về? Em sợ muốn chết.”
Lục Minh cứng người, chẳng hiểu sao tự dưng lại thấy chột dạ.
Diệp Trần thầm cười khẩy trong lòng, cô đã nhận ra phản ứng của Lục Minh rồi, thật muốn nói cho anh ta biết, chột dạ là phải đấy.
Lục Minh âm thầm né người Trần Song Song đi. Trần Song Song tỏ vẻ ngỡ ngàng. Diệp Trần “ôi” lên một tiếng, Lục Minh vội hỏi ngay: “Sao vậy?”
“Chân của em… không cử động được…”
Diệp Trần bối rối cúi đầu: “Xin lỗi, xin lỗi… Em thật là vô dụng!”
“Vô dụng gì chứ?” Lục Minh thở dài, lực chú ý dồn hết vào Diệp Trần. Anh ta ngồi xổm xuống kiểm tra cổ chân cho cô. Đến lúc đó, Diệp Trần mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Song Song.
Hai người phụ nữ nhìn nhau trong giây lát là có thể hiểu ngay đối phương đang nghĩ gì.
“Hay lắm! Cung đấu!”
Ba Tám vỗ tay bẹt bẹt trong đầu Diệp Trần. Diệp Trần trợn trừng mắt: “Anh làm tôi thấy mình low quá thể.”
“Sao lại thế?”
“Tôi đấu tranh là vì thắng lợi cuối cùng của nhiệm vụ, không phải vì một người đàn ông, điểm này anh phải nhớ kỹ!”
Diệp Trần sợ Ba Tám áp các tình tiết trong phim cung đấu lên người mình nên phải đính chính ngay: “Tôi chỉ là muốn làm rõ mục đích của Trần Song Song mà thôi, nếu thấy không ổn thì bất chấp bất kể giá nào cũng phải cách ly cô ta và Lục Minh!”
“Hiểu hiểu.” Ba Tám ngồi ăn hạt điều, “Cô không hề có ý gì với Lục Minh hết cả.”
Diệp Trần lặng thinh mất một lúc rồi mới bối rối nói: “Thực ra là có một chút.”
“Cái gì?”
Ba Tám ngơ ngác. Diệp Trần nhắc lại: “Có một chút ý.”
Ba Tám: “…”
Anh ta chỉ thuận miệng nói nhảm thôi mà.
“Nhưng mà,” Diệp Trần nghiêm mặt, “tính tôi không thích giành xương với chó. Anh ta nếu có ý với tôi thì tự đi xử lý gọn gàng chuyện của mình trước đi Nếu không cũng chẳng khác gì không có ý với tôi. Nếu anh ta không có ý với tôi, tôi cũng đâu phải không có anh ta thì không được.”
“Vâng vâng vâng,” Ba Tám không muốn tán gẫu chủ đề này với Diệp Trần, đáp qua loa cho có, “Hồng gia có vẻ tốt đấy, cô có thể tìm Hồng gia.”
Diệp Trần nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc gật đầu: “Phải, rất tốt.”
Trong lúc một người, một hệ thống trò chuyện, Lục Minh kiểm tra chân cho Diệp Trần, xác nhận không có vấn đề gì bèn đứng thẳng dậy: “Chắc có lẽ là cô bỗng nhiên bị chuột rút thôi, không có vấn đề gì lớn, giờ đã đi được chưa?”
“Được rồi…”
Giọng Diệp Trần nói bé như tiếng muỗi kêu, đầu cúi gằm, tay vò vò khăn.
Thấy Diệp Trần như vậy, Lục Minh cũng chẳng biết mình rốt cuộc cảm thấy thế nào nữa, một mặt thấy người phụ nữ này vô lý, một mặt lại cảm thấy cô ta đáng thương, lại còn thấy áy náy nữa.
Anh ta thấy cô quay người sang hướng khác, tập tễnh đi vào nhà, trông có vẻ ấm ức tới cùng cực nhưng lại vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường.
Lục Minh thở dài, đuổi theo, bế ngang cô lên. Diệp Trần giả vờ như không biết anh ta đang tới gần, bất ngờ bị ôm ngang thì giật mình hét “Á…” lên một tiếng.
“Tôi đưa cô vào.”
Giọng Lục Minh lạnh nhạt như thường. Diệp Trần thì sốt sắng hỏi: “Vết thương của anh…”
“Không sao.”
Lục Minh bế cô đi vào nhà. Diệp Trần thẹn thùng cúi đầu, thầm vỗ tay khen Lục Minh trong lòng.
Tới thế giới này biết bao nhiêu ngày, cuối cùng cô cũng được thấy chút dáng vẻ ra dáng con người của Lục Minh. Trần Song Song nhìn hai người đi mất hút, đứng ngẩn cả buổi mới giật mình ngớ ra, ôi, không đúng, cô ta ở đây làm gì?
Lục Minh ôm Diệp Trần về phòng, thả cô xuống, định cởi hài kiểm tra chân cho cô.
Diệp Trần vội vàng rụt chân lại: “Đừng, đừng tháo…”
“Không sao đâu, tôi chỉ muốn xem thử xem thế nào thôi mà.” Lục Minh giữ cổ chân phải, cởi hài của cô, bất giác, có cảm tưởng mình đã từng làm động tác này, trong lòng cũng hơi hơi ngọt ngào.
Diệp Trần hoảng hốt, cô không muốn để lộ chuyện thực ra mình không bó chân sớm như vậy, bèn ra sức giãy: “Không cần đâu, thực sự không cần đâu!”
Lục Minh hiểu rõ tầm quan trọng của đôi chân với người phụ nữ phong kiến như Diệp Trần nhưng anh ta không thể chấp nhận được chuyện như vậy, anh ta rất muốn nói cho Tống Uyển Thanh biết, thực ra chân không phải là bộ phận sinh dục thứ hai, cô nên giải phóng đôi chân mình, giải phóng cuộc đời mình.
Vậy nên Lục Minh vẫn giữ cổ chân cô, cẩn thận không đụng vào mắt cá chân, ôn tồn nói: “Cô đừng sợ, thực ra, xã hội hiện nay, rất nhiều phụ nữ đều thích để lộ chân, giống như khi đi giầy cao gót vậy, chân không phải là bộ phận không thể để người khác nhìn thấy.”
“Đừng làm vậy có được không…”
Cô vừa sợ vừa ngượng, Lục Minh lại càng nhất quyết phải cởi hài của cô ra. Anh ta cười: “Tuy cô bó chân nhưng trông cũng không nhỏ dị dạng gì, bỏ ra sẽ đẹp hơn nhiều đúng không?”
Nói xong Lục Minh liền đòi cởi hài, Diệp Trần ra sức co chân về, hai người co kéo với nhau, thấy hài sắp bị người ta cởi ra mất, Diệp Trần hoảng quá đạp một phát, lỡ chân đạp hơi mạnh một chút, Lục Minh bất ngờ không kịp phòng bị, bị đạp ngã lăn quay, cái tay vừa mới đặt lên giầy chân bên kia liền thuận đà kéo luôn giầy đi.
Một cú đá, hai người sững sờ, Diệp Trần cuống quýt giấu chân vào váy, Lục Minh cầm hài, người ngớ ra.
Vừa rồi Tống Uyển Thanh làm gì vậy? Cô ấy đạp mình ư?!
Một cô gái yếu đuối như vậy không ngờ lại đạp anh ta ngã lăn quay!
Trong lòng Lục Minh ngũ vị tạp trần, anh ta bỗng nhận ra, hóa ra, Tống Uyển Thanh cũng là một cao thủ! Bất kể đã từng học võ hay chưa, có thể đạp một cú làm anh ta ngã lăn quay như vậy, nhất định là sức lực phi phàm.
Diệp Trần co gối ôm đùi ngồi trên giường, trông có vẻ vô cùng hoảng hốt. Lục Minh ngẩng đầu nhìn cô, thở dài một hơi, có lẽ bản thân đã quá nóng vội. Anh ta đứng dậy, bỏ hài xuống trước mặt cô, quay lại vẻ lạnh nhạt bình thường: “Tại tôi quá nôn nóng, hẳn là cô cũng có suy nghĩ của riêng mình, không thể thay đổi trong một sớm một chiều được. Cô thấy thế này thoải mái thì cứ tiếp tục vậy đi.”
Nói xong, anh ta liền bỏ đi luôn.
Đợi anh ta đi xa hẳn, Diệp Trần mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nha hoàn Lưu Thư chạy vào thì thầm với cô: “Thiếu phu nhân, Hướng Nam mới nhắn, Hồng gia gọi điện cho cô, muốn mời cô một bữa cơm.”
“Không đi.” Diệp Trần phẩy tay, dặn Lưu Thư: “Nói với Hồng gia, không có chuyện gì thì đừng tìm tôi, tôi bận lắm.”
Hồng Sanh đang ngồi chơi đùa với rùa, nghe Trương Hỉ chuyển lại lời nhắn của Diệp Trần thì ngẩn ra, sờ sờ thử cằm mình, nghiêm túc hỏi Trương Hỉ: “Có phải ta già rồi không?”
“Đâu có? Trương Hỉ cười tươi, “Gia mới có ba mươi tư, đương độ tuổi vàng, sao có thể già được?”
“Hay là trông ta có vẻ già?”
“Không hề.” Trương Hỉ nhìn Hồng Sanh một hồi, “Gia trông chỉ như mới hăm bảy, hăm tám thôi, nói gia là sinh viên khéo cũng có người tin.”
“Thế thì,” Hồng Sanh nhíu mày, “sao không thấy con gái thích nữa nhỉ? Ta nhớ hồi trước đàn bà con gái còn tranh nhau hẹn dùng cơm với ta kia mà?”
Trương Hỉ cứng miệng, không biết phải đáp lại thế nào, nghĩ một hồi, Trương Hỉ nói: “Thế hay là tôi phái người bắt Diệp tiểu thư tới nhé?”
“Bắt tới?” Hồng Sanh bật cười, “Ông bắt được cô ấy à?”
Trương Hỉ ngẫm nghĩ rồi lắc đầu. Hồng Sanh thả rùa vào lại trong tổ của nó, cầm khăn tay người hầu đưa, cẩn thận lau thật sạch sẽ: “Hơn nữa, ông cũng đâu biết đi đâu bắt người đâu. Ông có biết cô ấy là ai? Nhà ở đâu? Điều kiện thế nào không?”
Trương Hỉ ngớ người, liên tục lắc đầu.
Hồng Sanh gật đầu: “Đúng vậy, đi điều tra trước đi đã.”
Nói xong, mắt Hồng Sanh lạnh đi: “Ta thấy hơi không vui rồi đấy.”
Trong lúc Trương Hỉ đi khắp nơi dò la về Diệp Trần thì Diệp Trần đang cùng ngồi dùng bữa cơm chiều với Lục tam gia, Lục Minh và Trần Song Song ngồi ăn chung với nhau trong phòng.
Diệp Trần cho người đi mời Lục Minh, người hầu quay về báo: “Thiếu gia nói Trần tiểu thư bị kinh hãi, giờ không gặp người khác được, thiếu gia sẽ dùng bữa cùng Trần tiểu thư, mợ cứ ăn trước đi.”
“Láo toét!” Lục tam gia nổi giận đứng bật dậy, xách quải trượng định xông tới phòng Trần Song Song, nóng nảy mắng, “Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ…”
“Cha, cha ngồi xuống trước đã.” Diệp Trần vội vàng đứng dậy dìu Lục tam gia ngồi xuống rồi hòa nhã bảo: “Chúng ta cứ ăn trước, xong con sẽ đi xem xem sao, cha cứ nghỉ ngơi đi ạ.”
Nói xong, Diệp Trần gọi người mang thuốc hạ huyết áp của Lục tam gia tới, cùng dùng bữa với ông rồi đưa ông về phòng, xong xuôi mới đi tìm Lục Minh.
Lục Minh nói là cùng ăn cơm với Trần Song Song nhưng thực ra trong lòng anh ta cũng rất khó chịu. Dẫu vậy, Lục Minh vẫn làm bộ dịu dàng, ngọt ngào, nói nói cười cười với Trần Song Song.
Dựa theo nội dung thế giới anh ta biết, trong vòng hai tháng nữa, Trần Song Song sẽ nói ra tung tích của giáp cốt cho Lục Minh biết, vì yêu quá si mê nên mới dùng giáp cốt để lấy lòng anh ta. Trần Song Song là người thích mềm không thích cứng,Trần gia nhà cô ta có rất nhiều văn vật, đã từng có người dùng cực hình hòng ép cô nôn văn vật ra nhưng Trần Song Song đã dặn trước với thuộc hạ là hễ cô không dùng ám hiệu liên lạc với họ thì mỗi ngày đập một món văn vật.
Cho nên, Trần Song Song là kiểu người phụ nữ không gì không dám làm, cách tốt nhất, ổn thỏa nhất để có được giáp cốt mà phải trả giá ít nhất chính là dỗ dành Trần Song Song. Nếu dùng hình với Trần Song Song, sợ nhất là cô ta ra lệnh cho thuộc hạ của mình tiêu hủy chúng.
Trần Song Song không hề nhận ra ý đồ của Lục Minh, cứ tưởng rằng người này vẫn là người thầy giáo trên giảng đường đại học hết lòng hết dạ quan tâm mình, tình cảm thơ ngây, đơn thuần, thậm chí có thể nói là ngu ngốc, trước kia cô chẳng thèm ngó tới nhưng sau khi trải qua thảm kịch cả nhà bị sát hại, cô ta bỗng cảm thấy, tình cảm đơn thuần, ấm áp, lương thiện như thế mới thực là trân quý.
Cho dù biết người này là một nhân vật nguy hiểm nhưng Trần Song Song vẫn cảm thấy ấm lòng, cảm thấy tín nhiệm.
Hai người họ, một người diễn, một người tin, ở bên nhau rất hòa hợp. Lúc Diệp Trần bước vào phòng, Lục Minh đang đút cơm cho Trần Song Song, tình chàng ý thiếp, tâm tình Diệp Trần lúc đó là:
…
Đã đi qua quá nhiều thế giới, từ lâu cô đã không còn cảm giác cố chấp vì đó là nhân vật phản diện mà phải thích anh ta nữa.
Giống như Tần Chiêu vậy, nếu người đó là người trong lòng mình thì tình cảm sẽ tự nhiên đến, không phải vì anh ta là một người nào đó mà có thể thích được.
Thích thì rồi tất nhiên sẽ thích, không thích tất nhiên vẫn là không thích.
Vậy nên nhìn thấy Lục Minh đút cơm cho Trần Song Song, Diệp Trần quyết định tích cho anh ta một dấu X.
Tuy đã tích dấu X nhưng chuyện Trần Song Song vẫn cứ phải giải quyết, cô dè chừng đi vào phòng, nói với Lục Minh: “Không biết hai người đã ăn xong chưa?”
Thấy Diệp Trần tới, Trần Song Song liền tỏ vẻ hoảng sợ, rúc vào trong lòng Lục Minh.
Diệp Trần tỏ vẻ buồn nhưng vẫn giữ im lặng, cúi đầu, nói khẽ: “Thiếu gia, liệu em có thể nói với thiếu gia mấy câu không?”
Lục Minh thấy Diệp Trần như vậy thì không khỏi cảm thấy thương. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai người ở chung, anh ta cảm thấy cô gái này giống như một con thú nhỏ, tuy tư tưởng hơi bảo thủ, cố chấp, có cái vẻ khúm núm khiến người khác nhìn thấy phiền nhưng cũng đáng yêu đến lạ. Giờ cô ấy đứng im lặng tủi thân không nói một lời như vậy, ai nhìn vào cũng sẽ thấy xót thay.
Lục Minh bèn bỏ bát đũa xuống, định đứng lên ra ngoài nhưng Trần Song Song lại bỗng “ôi” một tiếng, trông có vẻ vô cùng đau khổ, ra sức giữ Lục Minh lại, mắt ngân ngấn lệ: “Thầy Lục, thầy đừng đi!”
Lục Minh: “…”
Giỏi diễn thật đấy.
Nếu không phải muốn lấy lòng cô ta, Lục Minh thật muốn xổ ra một câu, cô gái à, ban nãy cô còn đang rất khỏe mạnh mà, sao bỗng dưng lại mắc bệnh tâm thần thế?
Nhưng anh ta không thể làm vậy được, thậm chí còn phải tỏ ra lo lắng: “Song Song, em sao vậy?”
Diệp Trần cũng muốn phát bệnh lắm nhưng không thể thay đổi hình tượng nhân vật được nên đành cố sức nặn ra một vẻ mặt quan tâm, vội bước lại gần, nóng ruột hỏi: “Trần tiểu thư làm sao vậy? Hay để em gọi điện thoại cho bác sĩ tới…”
“Cút ngay!”
Trần Song Song xô Diệp Trần, Diệp Trần liền thuận theo đà xô của cô ta, ngã xuống nền nhà. Trần Song Song giả điên: “Người xấu! Cô là người xấu muốn giết cả nhà tôi!”
Diệp Trần giật thột, cô ta biết rồi à?!
Nhưng mà, giây tiếp theo, Diệp Trần liền trông thấy Trần Song Song nhào vào lòng Lục Minh, run rẩy nói: “Người xấu, toàn là người xấu! Thầy ơi, em sợ lắm!”
Lục Minh thật muốn bóp cổ cô ả này. Diệp Trần bị xô ngã xuống đất khiến anh ta nóng nảy. Anh ta cố gắng tỏ ra bình thường, tách người Trần Song Song ra, ôn tồn nói: “Đừng sợ, em bình tĩnh một chút, được chứ?”
Nói xong, Lục Minh liền quay đầu đánh mắt với đứa nha hoàn đứng cạnh: “Còn không mau đỡ thiếu phu nhân dậy! Mau đi gọi bác sĩ đi, đứng đần ra đó làm gì?!”
Bọn nha hoàn vội vàng đỡ Diệp Trần dậy, Lục Minh nhìn cô một cái, ôn tồn nói: “Lát nữa tôi sẽ đến gặp cô, cô về trước đi.”
Diệp Trần khe khẽ vâng một tiếng, Lục Minh thở phào nhẹ nhõm. Chờ mọi người đi ra ngoài hết, Lục Minh kéo tay Trần Song Song đang rưng rưng nước mắt, dịu dàng nói: “Song Song, em yên tâm, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em. Anh nghe nói có một liệu pháp trị liệu dùng điện giật rất hiệu quả, em đừng lo, mai anh sẽ đưa em đi bệnh viện.”
Trần Song Song đờ người, Lục Minh vỗ nhẹ lên tay cô ta, nói tiếp: “Anh còn chút công chuyện làm ăn, tối đến thăm em sau nhé, được chứ?”
Trần Song Song im lặng, ngoan ngoãn gật đầu, có vẻ như đã khỏe hơn nhiều.
Lục Minh rời khỏi đó liền đi tìm Diệp Trần. Diệp Trần đang ngồi cắn hạt dưa với Ba Tám, nghe thấy tiếng bước chân từ đằng xa liền vội vàng bảo Ba Tám mua cho mình một lọ thuốc giả khóc, xịt mấy cái, nước mắt liền chảy ra giàn dụa, Diệp Trần úp người xuống mặt bàn, giả vờ khóc nức nở.
Ba Tám phải vỗ tay khâm phục… trình độ diễn xuất quá đỉnh cao, hay, quá hay.
Lục Minh đi tới cửa, nghe thấy bên trong loáng thoáng có tiếng người khóc, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng. Chính anh ta cũng không thể nói rõ được tình cảm mình dành cho Tống Uyển Thanh là gì. Vốn chỉ một mực muốn ly hôn với cô ta, giờ lại nghĩ, nếu làm vậy thật, không biết người đó còn có thể tiếp tục sống ở bến Thượng Hải nữa không.
Anh ta không nỡ để cô chết nhưng cũng không muốn ở bên một người phụ nữ bó chân không hề có chút chủ kiến nào như vậy.
Trong lòng anh ta rất mâu thuẫn, đứng sững trước cửa một lúc mới lên tiếng: “Uyển Thanh, đừng khóc.”
Tiếng khóc trong phòng im bặt, người trong phòng có vẻ rất kích động, mất một lúc mới ra mở cửa.
Đôi mắt cô như cười, lấp lánh ánh sao, giống một con cún con, chỉ có duy nhất mỗi anh ta.
“Thiếu gia,” Diệp Trần vui vẻ gọi rồi như nghĩ đến điều gì đó, mặt cứng lại, “Trần tiểu thư… ổn rồi chứ?”
“Ổn rồi.” Lục Minh gật đầu, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt vừa mới khóc của cô, đứng ngoài cửa hỏi: “Vừa nãy cô tìm tôi làm gì vậy?”
“À… là để nói chuyện.” Diệp Trần cúi đầu, lí nhí nói, “Em biết anh thích Trần tiểu thư nhưng anh cũng phải nghĩ cho cha một chút, ít nhất, lúc ăn cơm, cả nhà phải ngồi ăn cùng nhau. Hay là anh dẫn Trần tiểu thư tới ngồi cùng đi, đừng vì Trần tiểu thư mà không dùng bữa cùng cha.”
“Tôi biết rồi.”
Lục Minh gật đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua chỗ cô vừa bị ngã, nhíu mày hỏi: “Ngã có đau không?”
Diệp Trần ngẩn ra rồi liền đó liền hiểu ra anh ta đang hỏi gì, dịu dàng cười: “Không ạ.”
Là không thật.
Cô cố ý để mình ngã nên lúc ngã đã áng chừng trước lực va chạm, Trần Song Song giả bệnh, cô giả ngã, so vẻ yếu đuối chứ gì, cô cũng biết!
Nhưng Lục Minh không biết, vậy nên nghe cô bảo “không ạ”, trong đầu liền tự động tưởng tượng ra một cô gái nhu nhược giấu hết mọi ấm ức trong lòng. Lục Minh thở dài: “Thấy tủi thân thì cứ nói ra, có gì phải giấu chứ.”
“Nhưng mà…” Diệp Trần cười cay đắng, “tủi thân nói ra rồi thì vẫn cứ tủi thân, chỉ càng thêm thấy tủi thân hơn mà thôi.”
Nói xong, Diệp Trần quay đầu đi, vén lọn tóc ra sau tai, dưới ánh đèn, đôi mắt vừa khóc của cô hơi tấy đỏ, khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng thay.
Cô nhìn xa xăm, nói tiếp: “Chẳng bằng không nói ra thì còn có thể nghĩ, mình không ấm ức, chẳng qua là mình chọn nhẫn nhịn, chứ không phải bị ép phải nhẫn nhịn. Nghĩ vậy ít nhiều trong lòng cũng sẽ thấy thoải mái hơn một chút, thiếu gia nói có phải không?”
Cô đưa mắt nhìn Lục Minh. Bất giác, trong lòng anh ta bỗng trào dâng xúc động. Diệp Trần hơi khom người như những tiểu thư tri thư đạt lễ trong nhà các quý tộc triều Thanh, hòa nhã nói: “Đêm khuya rồi, thiếu gia hãy về đi.”
Nói xong liền đóng cửa lại.
Trước nay cô chưa từng cự tuyệt anh ta, giờ làm như vậy, rõ ràng là bị tổn thương. Lục Minh nóng ruột đè cửa lại, nói với cô: “Tôi sẽ đòi lại cho cô.”
Diệp Trần ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh ta, Lục Minh kiên định nói: “Tủi thân của cô sẽ không phải chịu không.”
Nói xong, Lục Minh liền buông tay ra, quay lưng đi mất. Anh ta gọi quản gia tới dặn: “Mai đưa Trần tiểu thư tới bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nhớ nói rõ với bác sĩ, bệnh tình của Trần tiểu thư rất nghiêm trọng, phải giật điện nhiều một chút mới được.”
Quản gia ngẩn người ra rồi mới hiểu ý của Lục Minh. Ông ta hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hiểu rõ ý đồ khi Lục Minh cứu Trần Song Song.
Ông ta cứ nghĩ mãi hai nhà Lục – Trần vốn không có gì, tại sao Lục Minh lại cứu Trần Song Song chứ?
Hóa ra là để trả thù!!
Quả nhiên là ông chủ!
Viên quản gia liền vui vẻ đi gọi điện cho bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Còn Diệp Trần, vừa đóng cửa lại liền chùi sạch nước mắt, khoan khoái nói với Ba Tám: “Nhanh, bật tivi đi, đưa cho tôi chút hạt dưa nào…”
Còn chưa nói hết, bên ngoài lại có tiếng Lưu Thư gọi khẽ: “Thiếu phu nhân, Hướng Nam đến tìm cô, báo là Hồng Gia hẹn cô tối nay tới gặp, có chuyện quan trọng.”
Diệp Trần thở dài, ừ một tiếng rồi thay một bộ quần áo rộng rãi, đeo mặt nạ vào, nhân lúc tối trời liền trèo tường ra ngoài, vội vàng tới Hồng phủ.
Lúc tới Hồng phủ, Hồng Sanh đang tổ chức cho rùa và thỏ chạy đua, Diệp Trần đi vào, ông ta đưa lưng về phía cô, xem rùa và thỏ chạy, giọng đều đều: “Dạo này không làm sao tìm ra được cô, tôi không vui mấy đâu đấy.”
“À, tôi có chút việc, khá là bận.”
“Mới hôm qua, người của Đạo môn báo tin cho ta, Lục Minh đã khống chế được Lượng Sát môn trong tay rồi.”
Nói xong, Hồng Sanh quay đầu lại, đang định nói tiếp thì bỗng dừng lại. Diệp Trần khó hiểu gọi ông ta: “Hồng gia?”
Hồng Sanh nhìn đăm đăm vào đôi mắt đằng sau mặt nạ, mặt đanh lại.
“Cô khóc.”
“Dạ??”
Cái này quan trọng lắm sao?
“Ai làm?”
“Hồng gia,” Diệp Trần ho một tiếng, “tôi thấy chúng ta nên nói tiếp chuyện chính sự đi.”
“Được.” Hồng Sanh gật đầu: “Cô lập gia đình chưa?”
Diệp Trần: “…”
Hồng Sanh bị ấm đầu rồi à, Diệp Trần nghiến răng từng chữ: “Chính! Sự!”
“Đây là chính sự.”
“Vậy tôi về đây.”
Vừa nói dứt lời, Hồng Sanh liền ra đòn, túm vai Diệp Trần, Diệp Trần dùng chiêu ném qua vai, vật đối phương xuống sàn. Hồng Sanh nương theo lực, kéo Diệp Trần sát lại gần mình, đưa tay tháo mặt nạ của cô ra.
Ông ta ra tay quá nhanh, ngay cả Diệp Trần cũng không nhìn rõ được động tác tay của ông ta.
Khoảnh khắc khuôn mặt Diệp Trần xuất hiện trước mắt Hồng Sanh, đôi mắt ông ta ánh lên vẻ ngỡ ngàng vì quá đẹp, sau đó nước da trắng dần dần bối rối ửng hồng lên.
Diệp Trần hơi cáu, cười gằn một tiếng: “Hôm nay Hồng gia có ý gì vậy?”
“À… thì quan tâm một chút, cuộc sống của cấp dưới thôi.”
Hồng Sanh nói hơi ngắc ngứ. Diệp Trần không để ý chi tiết nhỏ đó, cô nghiến răng nghiến lợi đáp: “Hồng gia, nếu đây là chính sự ông nói, vậy tôi sẽ không đến lần nữa đâu.”
“Tất nhiên là có chính sự thật sự.” Hồng Sanh nhìn chăm chú vào khuôn mặt Diệp Trần, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào, tay vẫn còn cầm mặt nạ của Diệp Trần không chịu trả. Nói xong chuyện chính sự, ông ta lạnh mặt nói: “Ta muốn giết Lục Minh.”
Đôi mắt ông ta ánh lên vẻ khiêu khích: “Nghe nói thân thủ của hắn rất khá, cô có được không đấy?”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Diệp Trần: “Ồ, không được.”
Hồng Sanh: “Vì sao!!”
Diệp Trần: “Trả lời câu hỏi lúc nãy của ông.”
Hồng Sanh: “?”
Diệp Trần: “Tôi lập gia đình rồi, anh ta là chồng tôi.”
Hồng Sanh: “…”
Diệp Trần nhận ra mình nhìn người ta quá trắng trợn bèn cúi đầu, ngượng ngùng bảo: “Em đi mang bữa sáng tới cho thiếu gia.”
Vì cần phải dưỡng thương nên Lục Minh ở lại chỗ Diệp Trần. Ngày ngày Diệp Trần vòng vo thăm dò Lục Minh hòng moi ra nguyên nhân nào khiến anh ta cứu Trần Song Song nhưng Lục Minh giữ miệng kín như bưng.
Chuyện này là trở ngại rất lớn trên con đường xưng bá bến Thượng Hải của Diệp Trần. Hồng Sanh muốn mạng của Trần Song Song, nếu ông ta biết Trần Song Song đang nằm trong tay Lục Minh thì nhất định ông ta sẽ xử cả Lục Minh. Đến lúc đó… có lẽ cô sẽ phải trở mặt với Hồng Sanh.
Nhưng cô không muốn trở mặt với ông ta, một ông trùm dịu dàng, ân cần, hòa ái, dễ gần như vậy đúng là hiếm có khó tìm.
Diệp Trần nghĩ, cô nhất định phải nghĩ cách làm rõ nguyên nhân Trần Song Song ở lại Lục phủ rồi tống cổ cô ta đi mới được.
Đợi tới lúc Lục Minh bình phục vết thương, quay về nhà, Diệp Trần chủ động ngỏ lời theo anh ta về. Lục Minh đắn đo giây lát, thấy Diệp Trần nhìn mình bằng ánh mắt tội nghiệp vô cùng, nhất thời cảm thấy không nỡ.
Ở chỗ này mấy hôm, được Diệp Trần chăm cho ăn ngon ngủ tốt, khó tránh nảy sinh lòng cảm kích và cảm giác áy náy, cho dù vẫn ghét tính cách “tàn dư phong kiến” cố hữu của Diệp Trần nhưng nhờ được tiếp xúc với một mặt nội tâm nghịch ngợm, hoạt bát của cô mà Lục Minh đã có những ấn tượng mới.
Vậy nên anh ta không từ chối ngay mà hỏi ngược lại vì sao.
Diệp Trần không thực lòng muốn tới đó ở hẳn nên vội vàng giơ tay thề thốt: “Chẳng qua em chỉ lo cho anh thôi, tới đó ở hai ngày, hai ngày sau em sẽ đi ngay!”
Lục Minh mím môi, cuối cùng nói: “Thôi được…”
Vậy là Diệp Trần đi theo Lục Minh về nhà họ Lục. Hai người vừa về tới nhà, Trần Song Song liền khóc sướt mướt chạy ra, ùa về phía Lục Minh, Diệp Trần nhanh tay, giả bộ như vướng chân, ngã nhào vào lòng Lục Minh trước.
Tay Lục Minh mắc đỡ Diệp Trần, tất nhiên không còn tay rảnh để ôm Trần Song Song nữa. Trần Song Song sững người, nhanh trí thay đổi tư thế, tựa đầu lên đầu vai Lục Minh, sụt sùi hỏi: “Sao giờ anh mới về? Em sợ muốn chết.”
Lục Minh cứng người, chẳng hiểu sao tự dưng lại thấy chột dạ.
Diệp Trần thầm cười khẩy trong lòng, cô đã nhận ra phản ứng của Lục Minh rồi, thật muốn nói cho anh ta biết, chột dạ là phải đấy.
Lục Minh âm thầm né người Trần Song Song đi. Trần Song Song tỏ vẻ ngỡ ngàng. Diệp Trần “ôi” lên một tiếng, Lục Minh vội hỏi ngay: “Sao vậy?”
“Chân của em… không cử động được…”
Diệp Trần bối rối cúi đầu: “Xin lỗi, xin lỗi… Em thật là vô dụng!”
“Vô dụng gì chứ?” Lục Minh thở dài, lực chú ý dồn hết vào Diệp Trần. Anh ta ngồi xổm xuống kiểm tra cổ chân cho cô. Đến lúc đó, Diệp Trần mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Song Song.
Hai người phụ nữ nhìn nhau trong giây lát là có thể hiểu ngay đối phương đang nghĩ gì.
“Hay lắm! Cung đấu!”
Ba Tám vỗ tay bẹt bẹt trong đầu Diệp Trần. Diệp Trần trợn trừng mắt: “Anh làm tôi thấy mình low quá thể.”
“Sao lại thế?”
“Tôi đấu tranh là vì thắng lợi cuối cùng của nhiệm vụ, không phải vì một người đàn ông, điểm này anh phải nhớ kỹ!”
Diệp Trần sợ Ba Tám áp các tình tiết trong phim cung đấu lên người mình nên phải đính chính ngay: “Tôi chỉ là muốn làm rõ mục đích của Trần Song Song mà thôi, nếu thấy không ổn thì bất chấp bất kể giá nào cũng phải cách ly cô ta và Lục Minh!”
“Hiểu hiểu.” Ba Tám ngồi ăn hạt điều, “Cô không hề có ý gì với Lục Minh hết cả.”
Diệp Trần lặng thinh mất một lúc rồi mới bối rối nói: “Thực ra là có một chút.”
“Cái gì?”
Ba Tám ngơ ngác. Diệp Trần nhắc lại: “Có một chút ý.”
Ba Tám: “…”
Anh ta chỉ thuận miệng nói nhảm thôi mà.
“Nhưng mà,” Diệp Trần nghiêm mặt, “tính tôi không thích giành xương với chó. Anh ta nếu có ý với tôi thì tự đi xử lý gọn gàng chuyện của mình trước đi Nếu không cũng chẳng khác gì không có ý với tôi. Nếu anh ta không có ý với tôi, tôi cũng đâu phải không có anh ta thì không được.”
“Vâng vâng vâng,” Ba Tám không muốn tán gẫu chủ đề này với Diệp Trần, đáp qua loa cho có, “Hồng gia có vẻ tốt đấy, cô có thể tìm Hồng gia.”
Diệp Trần nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc gật đầu: “Phải, rất tốt.”
Trong lúc một người, một hệ thống trò chuyện, Lục Minh kiểm tra chân cho Diệp Trần, xác nhận không có vấn đề gì bèn đứng thẳng dậy: “Chắc có lẽ là cô bỗng nhiên bị chuột rút thôi, không có vấn đề gì lớn, giờ đã đi được chưa?”
“Được rồi…”
Giọng Diệp Trần nói bé như tiếng muỗi kêu, đầu cúi gằm, tay vò vò khăn.
Thấy Diệp Trần như vậy, Lục Minh cũng chẳng biết mình rốt cuộc cảm thấy thế nào nữa, một mặt thấy người phụ nữ này vô lý, một mặt lại cảm thấy cô ta đáng thương, lại còn thấy áy náy nữa.
Anh ta thấy cô quay người sang hướng khác, tập tễnh đi vào nhà, trông có vẻ ấm ức tới cùng cực nhưng lại vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường.
Lục Minh thở dài, đuổi theo, bế ngang cô lên. Diệp Trần giả vờ như không biết anh ta đang tới gần, bất ngờ bị ôm ngang thì giật mình hét “Á…” lên một tiếng.
“Tôi đưa cô vào.”
Giọng Lục Minh lạnh nhạt như thường. Diệp Trần thì sốt sắng hỏi: “Vết thương của anh…”
“Không sao.”
Lục Minh bế cô đi vào nhà. Diệp Trần thẹn thùng cúi đầu, thầm vỗ tay khen Lục Minh trong lòng.
Tới thế giới này biết bao nhiêu ngày, cuối cùng cô cũng được thấy chút dáng vẻ ra dáng con người của Lục Minh. Trần Song Song nhìn hai người đi mất hút, đứng ngẩn cả buổi mới giật mình ngớ ra, ôi, không đúng, cô ta ở đây làm gì?
Lục Minh ôm Diệp Trần về phòng, thả cô xuống, định cởi hài kiểm tra chân cho cô.
Diệp Trần vội vàng rụt chân lại: “Đừng, đừng tháo…”
“Không sao đâu, tôi chỉ muốn xem thử xem thế nào thôi mà.” Lục Minh giữ cổ chân phải, cởi hài của cô, bất giác, có cảm tưởng mình đã từng làm động tác này, trong lòng cũng hơi hơi ngọt ngào.
Diệp Trần hoảng hốt, cô không muốn để lộ chuyện thực ra mình không bó chân sớm như vậy, bèn ra sức giãy: “Không cần đâu, thực sự không cần đâu!”
Lục Minh hiểu rõ tầm quan trọng của đôi chân với người phụ nữ phong kiến như Diệp Trần nhưng anh ta không thể chấp nhận được chuyện như vậy, anh ta rất muốn nói cho Tống Uyển Thanh biết, thực ra chân không phải là bộ phận sinh dục thứ hai, cô nên giải phóng đôi chân mình, giải phóng cuộc đời mình.
Vậy nên Lục Minh vẫn giữ cổ chân cô, cẩn thận không đụng vào mắt cá chân, ôn tồn nói: “Cô đừng sợ, thực ra, xã hội hiện nay, rất nhiều phụ nữ đều thích để lộ chân, giống như khi đi giầy cao gót vậy, chân không phải là bộ phận không thể để người khác nhìn thấy.”
“Đừng làm vậy có được không…”
Cô vừa sợ vừa ngượng, Lục Minh lại càng nhất quyết phải cởi hài của cô ra. Anh ta cười: “Tuy cô bó chân nhưng trông cũng không nhỏ dị dạng gì, bỏ ra sẽ đẹp hơn nhiều đúng không?”
Nói xong Lục Minh liền đòi cởi hài, Diệp Trần ra sức co chân về, hai người co kéo với nhau, thấy hài sắp bị người ta cởi ra mất, Diệp Trần hoảng quá đạp một phát, lỡ chân đạp hơi mạnh một chút, Lục Minh bất ngờ không kịp phòng bị, bị đạp ngã lăn quay, cái tay vừa mới đặt lên giầy chân bên kia liền thuận đà kéo luôn giầy đi.
Một cú đá, hai người sững sờ, Diệp Trần cuống quýt giấu chân vào váy, Lục Minh cầm hài, người ngớ ra.
Vừa rồi Tống Uyển Thanh làm gì vậy? Cô ấy đạp mình ư?!
Một cô gái yếu đuối như vậy không ngờ lại đạp anh ta ngã lăn quay!
Trong lòng Lục Minh ngũ vị tạp trần, anh ta bỗng nhận ra, hóa ra, Tống Uyển Thanh cũng là một cao thủ! Bất kể đã từng học võ hay chưa, có thể đạp một cú làm anh ta ngã lăn quay như vậy, nhất định là sức lực phi phàm.
Diệp Trần co gối ôm đùi ngồi trên giường, trông có vẻ vô cùng hoảng hốt. Lục Minh ngẩng đầu nhìn cô, thở dài một hơi, có lẽ bản thân đã quá nóng vội. Anh ta đứng dậy, bỏ hài xuống trước mặt cô, quay lại vẻ lạnh nhạt bình thường: “Tại tôi quá nôn nóng, hẳn là cô cũng có suy nghĩ của riêng mình, không thể thay đổi trong một sớm một chiều được. Cô thấy thế này thoải mái thì cứ tiếp tục vậy đi.”
Nói xong, anh ta liền bỏ đi luôn.
Đợi anh ta đi xa hẳn, Diệp Trần mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nha hoàn Lưu Thư chạy vào thì thầm với cô: “Thiếu phu nhân, Hướng Nam mới nhắn, Hồng gia gọi điện cho cô, muốn mời cô một bữa cơm.”
“Không đi.” Diệp Trần phẩy tay, dặn Lưu Thư: “Nói với Hồng gia, không có chuyện gì thì đừng tìm tôi, tôi bận lắm.”
Hồng Sanh đang ngồi chơi đùa với rùa, nghe Trương Hỉ chuyển lại lời nhắn của Diệp Trần thì ngẩn ra, sờ sờ thử cằm mình, nghiêm túc hỏi Trương Hỉ: “Có phải ta già rồi không?”
“Đâu có? Trương Hỉ cười tươi, “Gia mới có ba mươi tư, đương độ tuổi vàng, sao có thể già được?”
“Hay là trông ta có vẻ già?”
“Không hề.” Trương Hỉ nhìn Hồng Sanh một hồi, “Gia trông chỉ như mới hăm bảy, hăm tám thôi, nói gia là sinh viên khéo cũng có người tin.”
“Thế thì,” Hồng Sanh nhíu mày, “sao không thấy con gái thích nữa nhỉ? Ta nhớ hồi trước đàn bà con gái còn tranh nhau hẹn dùng cơm với ta kia mà?”
Trương Hỉ cứng miệng, không biết phải đáp lại thế nào, nghĩ một hồi, Trương Hỉ nói: “Thế hay là tôi phái người bắt Diệp tiểu thư tới nhé?”
“Bắt tới?” Hồng Sanh bật cười, “Ông bắt được cô ấy à?”
Trương Hỉ ngẫm nghĩ rồi lắc đầu. Hồng Sanh thả rùa vào lại trong tổ của nó, cầm khăn tay người hầu đưa, cẩn thận lau thật sạch sẽ: “Hơn nữa, ông cũng đâu biết đi đâu bắt người đâu. Ông có biết cô ấy là ai? Nhà ở đâu? Điều kiện thế nào không?”
Trương Hỉ ngớ người, liên tục lắc đầu.
Hồng Sanh gật đầu: “Đúng vậy, đi điều tra trước đi đã.”
Nói xong, mắt Hồng Sanh lạnh đi: “Ta thấy hơi không vui rồi đấy.”
Trong lúc Trương Hỉ đi khắp nơi dò la về Diệp Trần thì Diệp Trần đang cùng ngồi dùng bữa cơm chiều với Lục tam gia, Lục Minh và Trần Song Song ngồi ăn chung với nhau trong phòng.
Diệp Trần cho người đi mời Lục Minh, người hầu quay về báo: “Thiếu gia nói Trần tiểu thư bị kinh hãi, giờ không gặp người khác được, thiếu gia sẽ dùng bữa cùng Trần tiểu thư, mợ cứ ăn trước đi.”
“Láo toét!” Lục tam gia nổi giận đứng bật dậy, xách quải trượng định xông tới phòng Trần Song Song, nóng nảy mắng, “Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ…”
“Cha, cha ngồi xuống trước đã.” Diệp Trần vội vàng đứng dậy dìu Lục tam gia ngồi xuống rồi hòa nhã bảo: “Chúng ta cứ ăn trước, xong con sẽ đi xem xem sao, cha cứ nghỉ ngơi đi ạ.”
Nói xong, Diệp Trần gọi người mang thuốc hạ huyết áp của Lục tam gia tới, cùng dùng bữa với ông rồi đưa ông về phòng, xong xuôi mới đi tìm Lục Minh.
Lục Minh nói là cùng ăn cơm với Trần Song Song nhưng thực ra trong lòng anh ta cũng rất khó chịu. Dẫu vậy, Lục Minh vẫn làm bộ dịu dàng, ngọt ngào, nói nói cười cười với Trần Song Song.
Dựa theo nội dung thế giới anh ta biết, trong vòng hai tháng nữa, Trần Song Song sẽ nói ra tung tích của giáp cốt cho Lục Minh biết, vì yêu quá si mê nên mới dùng giáp cốt để lấy lòng anh ta. Trần Song Song là người thích mềm không thích cứng,Trần gia nhà cô ta có rất nhiều văn vật, đã từng có người dùng cực hình hòng ép cô nôn văn vật ra nhưng Trần Song Song đã dặn trước với thuộc hạ là hễ cô không dùng ám hiệu liên lạc với họ thì mỗi ngày đập một món văn vật.
Cho nên, Trần Song Song là kiểu người phụ nữ không gì không dám làm, cách tốt nhất, ổn thỏa nhất để có được giáp cốt mà phải trả giá ít nhất chính là dỗ dành Trần Song Song. Nếu dùng hình với Trần Song Song, sợ nhất là cô ta ra lệnh cho thuộc hạ của mình tiêu hủy chúng.
Trần Song Song không hề nhận ra ý đồ của Lục Minh, cứ tưởng rằng người này vẫn là người thầy giáo trên giảng đường đại học hết lòng hết dạ quan tâm mình, tình cảm thơ ngây, đơn thuần, thậm chí có thể nói là ngu ngốc, trước kia cô chẳng thèm ngó tới nhưng sau khi trải qua thảm kịch cả nhà bị sát hại, cô ta bỗng cảm thấy, tình cảm đơn thuần, ấm áp, lương thiện như thế mới thực là trân quý.
Cho dù biết người này là một nhân vật nguy hiểm nhưng Trần Song Song vẫn cảm thấy ấm lòng, cảm thấy tín nhiệm.
Hai người họ, một người diễn, một người tin, ở bên nhau rất hòa hợp. Lúc Diệp Trần bước vào phòng, Lục Minh đang đút cơm cho Trần Song Song, tình chàng ý thiếp, tâm tình Diệp Trần lúc đó là:
…
Đã đi qua quá nhiều thế giới, từ lâu cô đã không còn cảm giác cố chấp vì đó là nhân vật phản diện mà phải thích anh ta nữa.
Giống như Tần Chiêu vậy, nếu người đó là người trong lòng mình thì tình cảm sẽ tự nhiên đến, không phải vì anh ta là một người nào đó mà có thể thích được.
Thích thì rồi tất nhiên sẽ thích, không thích tất nhiên vẫn là không thích.
Vậy nên nhìn thấy Lục Minh đút cơm cho Trần Song Song, Diệp Trần quyết định tích cho anh ta một dấu X.
Tuy đã tích dấu X nhưng chuyện Trần Song Song vẫn cứ phải giải quyết, cô dè chừng đi vào phòng, nói với Lục Minh: “Không biết hai người đã ăn xong chưa?”
Thấy Diệp Trần tới, Trần Song Song liền tỏ vẻ hoảng sợ, rúc vào trong lòng Lục Minh.
Diệp Trần tỏ vẻ buồn nhưng vẫn giữ im lặng, cúi đầu, nói khẽ: “Thiếu gia, liệu em có thể nói với thiếu gia mấy câu không?”
Lục Minh thấy Diệp Trần như vậy thì không khỏi cảm thấy thương. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai người ở chung, anh ta cảm thấy cô gái này giống như một con thú nhỏ, tuy tư tưởng hơi bảo thủ, cố chấp, có cái vẻ khúm núm khiến người khác nhìn thấy phiền nhưng cũng đáng yêu đến lạ. Giờ cô ấy đứng im lặng tủi thân không nói một lời như vậy, ai nhìn vào cũng sẽ thấy xót thay.
Lục Minh bèn bỏ bát đũa xuống, định đứng lên ra ngoài nhưng Trần Song Song lại bỗng “ôi” một tiếng, trông có vẻ vô cùng đau khổ, ra sức giữ Lục Minh lại, mắt ngân ngấn lệ: “Thầy Lục, thầy đừng đi!”
Lục Minh: “…”
Giỏi diễn thật đấy.
Nếu không phải muốn lấy lòng cô ta, Lục Minh thật muốn xổ ra một câu, cô gái à, ban nãy cô còn đang rất khỏe mạnh mà, sao bỗng dưng lại mắc bệnh tâm thần thế?
Nhưng anh ta không thể làm vậy được, thậm chí còn phải tỏ ra lo lắng: “Song Song, em sao vậy?”
Diệp Trần cũng muốn phát bệnh lắm nhưng không thể thay đổi hình tượng nhân vật được nên đành cố sức nặn ra một vẻ mặt quan tâm, vội bước lại gần, nóng ruột hỏi: “Trần tiểu thư làm sao vậy? Hay để em gọi điện thoại cho bác sĩ tới…”
“Cút ngay!”
Trần Song Song xô Diệp Trần, Diệp Trần liền thuận theo đà xô của cô ta, ngã xuống nền nhà. Trần Song Song giả điên: “Người xấu! Cô là người xấu muốn giết cả nhà tôi!”
Diệp Trần giật thột, cô ta biết rồi à?!
Nhưng mà, giây tiếp theo, Diệp Trần liền trông thấy Trần Song Song nhào vào lòng Lục Minh, run rẩy nói: “Người xấu, toàn là người xấu! Thầy ơi, em sợ lắm!”
Lục Minh thật muốn bóp cổ cô ả này. Diệp Trần bị xô ngã xuống đất khiến anh ta nóng nảy. Anh ta cố gắng tỏ ra bình thường, tách người Trần Song Song ra, ôn tồn nói: “Đừng sợ, em bình tĩnh một chút, được chứ?”
Nói xong, Lục Minh liền quay đầu đánh mắt với đứa nha hoàn đứng cạnh: “Còn không mau đỡ thiếu phu nhân dậy! Mau đi gọi bác sĩ đi, đứng đần ra đó làm gì?!”
Bọn nha hoàn vội vàng đỡ Diệp Trần dậy, Lục Minh nhìn cô một cái, ôn tồn nói: “Lát nữa tôi sẽ đến gặp cô, cô về trước đi.”
Diệp Trần khe khẽ vâng một tiếng, Lục Minh thở phào nhẹ nhõm. Chờ mọi người đi ra ngoài hết, Lục Minh kéo tay Trần Song Song đang rưng rưng nước mắt, dịu dàng nói: “Song Song, em yên tâm, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em. Anh nghe nói có một liệu pháp trị liệu dùng điện giật rất hiệu quả, em đừng lo, mai anh sẽ đưa em đi bệnh viện.”
Trần Song Song đờ người, Lục Minh vỗ nhẹ lên tay cô ta, nói tiếp: “Anh còn chút công chuyện làm ăn, tối đến thăm em sau nhé, được chứ?”
Trần Song Song im lặng, ngoan ngoãn gật đầu, có vẻ như đã khỏe hơn nhiều.
Lục Minh rời khỏi đó liền đi tìm Diệp Trần. Diệp Trần đang ngồi cắn hạt dưa với Ba Tám, nghe thấy tiếng bước chân từ đằng xa liền vội vàng bảo Ba Tám mua cho mình một lọ thuốc giả khóc, xịt mấy cái, nước mắt liền chảy ra giàn dụa, Diệp Trần úp người xuống mặt bàn, giả vờ khóc nức nở.
Ba Tám phải vỗ tay khâm phục… trình độ diễn xuất quá đỉnh cao, hay, quá hay.
Lục Minh đi tới cửa, nghe thấy bên trong loáng thoáng có tiếng người khóc, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng. Chính anh ta cũng không thể nói rõ được tình cảm mình dành cho Tống Uyển Thanh là gì. Vốn chỉ một mực muốn ly hôn với cô ta, giờ lại nghĩ, nếu làm vậy thật, không biết người đó còn có thể tiếp tục sống ở bến Thượng Hải nữa không.
Anh ta không nỡ để cô chết nhưng cũng không muốn ở bên một người phụ nữ bó chân không hề có chút chủ kiến nào như vậy.
Trong lòng anh ta rất mâu thuẫn, đứng sững trước cửa một lúc mới lên tiếng: “Uyển Thanh, đừng khóc.”
Tiếng khóc trong phòng im bặt, người trong phòng có vẻ rất kích động, mất một lúc mới ra mở cửa.
Đôi mắt cô như cười, lấp lánh ánh sao, giống một con cún con, chỉ có duy nhất mỗi anh ta.
“Thiếu gia,” Diệp Trần vui vẻ gọi rồi như nghĩ đến điều gì đó, mặt cứng lại, “Trần tiểu thư… ổn rồi chứ?”
“Ổn rồi.” Lục Minh gật đầu, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt vừa mới khóc của cô, đứng ngoài cửa hỏi: “Vừa nãy cô tìm tôi làm gì vậy?”
“À… là để nói chuyện.” Diệp Trần cúi đầu, lí nhí nói, “Em biết anh thích Trần tiểu thư nhưng anh cũng phải nghĩ cho cha một chút, ít nhất, lúc ăn cơm, cả nhà phải ngồi ăn cùng nhau. Hay là anh dẫn Trần tiểu thư tới ngồi cùng đi, đừng vì Trần tiểu thư mà không dùng bữa cùng cha.”
“Tôi biết rồi.”
Lục Minh gật đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua chỗ cô vừa bị ngã, nhíu mày hỏi: “Ngã có đau không?”
Diệp Trần ngẩn ra rồi liền đó liền hiểu ra anh ta đang hỏi gì, dịu dàng cười: “Không ạ.”
Là không thật.
Cô cố ý để mình ngã nên lúc ngã đã áng chừng trước lực va chạm, Trần Song Song giả bệnh, cô giả ngã, so vẻ yếu đuối chứ gì, cô cũng biết!
Nhưng Lục Minh không biết, vậy nên nghe cô bảo “không ạ”, trong đầu liền tự động tưởng tượng ra một cô gái nhu nhược giấu hết mọi ấm ức trong lòng. Lục Minh thở dài: “Thấy tủi thân thì cứ nói ra, có gì phải giấu chứ.”
“Nhưng mà…” Diệp Trần cười cay đắng, “tủi thân nói ra rồi thì vẫn cứ tủi thân, chỉ càng thêm thấy tủi thân hơn mà thôi.”
Nói xong, Diệp Trần quay đầu đi, vén lọn tóc ra sau tai, dưới ánh đèn, đôi mắt vừa khóc của cô hơi tấy đỏ, khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng thay.
Cô nhìn xa xăm, nói tiếp: “Chẳng bằng không nói ra thì còn có thể nghĩ, mình không ấm ức, chẳng qua là mình chọn nhẫn nhịn, chứ không phải bị ép phải nhẫn nhịn. Nghĩ vậy ít nhiều trong lòng cũng sẽ thấy thoải mái hơn một chút, thiếu gia nói có phải không?”
Cô đưa mắt nhìn Lục Minh. Bất giác, trong lòng anh ta bỗng trào dâng xúc động. Diệp Trần hơi khom người như những tiểu thư tri thư đạt lễ trong nhà các quý tộc triều Thanh, hòa nhã nói: “Đêm khuya rồi, thiếu gia hãy về đi.”
Nói xong liền đóng cửa lại.
Trước nay cô chưa từng cự tuyệt anh ta, giờ làm như vậy, rõ ràng là bị tổn thương. Lục Minh nóng ruột đè cửa lại, nói với cô: “Tôi sẽ đòi lại cho cô.”
Diệp Trần ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh ta, Lục Minh kiên định nói: “Tủi thân của cô sẽ không phải chịu không.”
Nói xong, Lục Minh liền buông tay ra, quay lưng đi mất. Anh ta gọi quản gia tới dặn: “Mai đưa Trần tiểu thư tới bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nhớ nói rõ với bác sĩ, bệnh tình của Trần tiểu thư rất nghiêm trọng, phải giật điện nhiều một chút mới được.”
Quản gia ngẩn người ra rồi mới hiểu ý của Lục Minh. Ông ta hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hiểu rõ ý đồ khi Lục Minh cứu Trần Song Song.
Ông ta cứ nghĩ mãi hai nhà Lục – Trần vốn không có gì, tại sao Lục Minh lại cứu Trần Song Song chứ?
Hóa ra là để trả thù!!
Quả nhiên là ông chủ!
Viên quản gia liền vui vẻ đi gọi điện cho bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Còn Diệp Trần, vừa đóng cửa lại liền chùi sạch nước mắt, khoan khoái nói với Ba Tám: “Nhanh, bật tivi đi, đưa cho tôi chút hạt dưa nào…”
Còn chưa nói hết, bên ngoài lại có tiếng Lưu Thư gọi khẽ: “Thiếu phu nhân, Hướng Nam đến tìm cô, báo là Hồng Gia hẹn cô tối nay tới gặp, có chuyện quan trọng.”
Diệp Trần thở dài, ừ một tiếng rồi thay một bộ quần áo rộng rãi, đeo mặt nạ vào, nhân lúc tối trời liền trèo tường ra ngoài, vội vàng tới Hồng phủ.
Lúc tới Hồng phủ, Hồng Sanh đang tổ chức cho rùa và thỏ chạy đua, Diệp Trần đi vào, ông ta đưa lưng về phía cô, xem rùa và thỏ chạy, giọng đều đều: “Dạo này không làm sao tìm ra được cô, tôi không vui mấy đâu đấy.”
“À, tôi có chút việc, khá là bận.”
“Mới hôm qua, người của Đạo môn báo tin cho ta, Lục Minh đã khống chế được Lượng Sát môn trong tay rồi.”
Nói xong, Hồng Sanh quay đầu lại, đang định nói tiếp thì bỗng dừng lại. Diệp Trần khó hiểu gọi ông ta: “Hồng gia?”
Hồng Sanh nhìn đăm đăm vào đôi mắt đằng sau mặt nạ, mặt đanh lại.
“Cô khóc.”
“Dạ??”
Cái này quan trọng lắm sao?
“Ai làm?”
“Hồng gia,” Diệp Trần ho một tiếng, “tôi thấy chúng ta nên nói tiếp chuyện chính sự đi.”
“Được.” Hồng Sanh gật đầu: “Cô lập gia đình chưa?”
Diệp Trần: “…”
Hồng Sanh bị ấm đầu rồi à, Diệp Trần nghiến răng từng chữ: “Chính! Sự!”
“Đây là chính sự.”
“Vậy tôi về đây.”
Vừa nói dứt lời, Hồng Sanh liền ra đòn, túm vai Diệp Trần, Diệp Trần dùng chiêu ném qua vai, vật đối phương xuống sàn. Hồng Sanh nương theo lực, kéo Diệp Trần sát lại gần mình, đưa tay tháo mặt nạ của cô ra.
Ông ta ra tay quá nhanh, ngay cả Diệp Trần cũng không nhìn rõ được động tác tay của ông ta.
Khoảnh khắc khuôn mặt Diệp Trần xuất hiện trước mắt Hồng Sanh, đôi mắt ông ta ánh lên vẻ ngỡ ngàng vì quá đẹp, sau đó nước da trắng dần dần bối rối ửng hồng lên.
Diệp Trần hơi cáu, cười gằn một tiếng: “Hôm nay Hồng gia có ý gì vậy?”
“À… thì quan tâm một chút, cuộc sống của cấp dưới thôi.”
Hồng Sanh nói hơi ngắc ngứ. Diệp Trần không để ý chi tiết nhỏ đó, cô nghiến răng nghiến lợi đáp: “Hồng gia, nếu đây là chính sự ông nói, vậy tôi sẽ không đến lần nữa đâu.”
“Tất nhiên là có chính sự thật sự.” Hồng Sanh nhìn chăm chú vào khuôn mặt Diệp Trần, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào, tay vẫn còn cầm mặt nạ của Diệp Trần không chịu trả. Nói xong chuyện chính sự, ông ta lạnh mặt nói: “Ta muốn giết Lục Minh.”
Đôi mắt ông ta ánh lên vẻ khiêu khích: “Nghe nói thân thủ của hắn rất khá, cô có được không đấy?”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Diệp Trần: “Ồ, không được.”
Hồng Sanh: “Vì sao!!”
Diệp Trần: “Trả lời câu hỏi lúc nãy của ông.”
Hồng Sanh: “?”
Diệp Trần: “Tôi lập gia đình rồi, anh ta là chồng tôi.”
Hồng Sanh: “…”
/165
|