Lục Lương bình tĩnh lại, ra khỏi buồng vệ sinh, Diệp Trần lúc này cũng đã tỉnh táo hơn nhiều.
Cô nghĩ xong rồi, có chuyện gì cũng cứ chờ xong lễ cưới rồi tính tiếp, đã đi tới bước này rồi thì cứ thoải mái mà xõa thôi.
Vậy nên, lúc Lục Lương đi ra, Diệp Trần vác vẻ mặt thấy chết không sờn nhìn anh ta, Lục Lương bước tới chỗ cô, hai tay cắm trong túi quần, cúi đầu nhìn cô, mày nhíu nhíu: “Em ra cái vẻ như sẵn sàng hy sinh này là sao?”
“Hả???”
Diệp Trần không ngờ mình muốn thể hiện ra ngoài nội tâm kiên định của bản thân, kết quả lại thành ra như vậy, cô đưa tay xoa xoa mặt, cố nặn ra một nụ cười: “Vậy tốt hơn rồi chứ?”
Lục Lương phì cười, xoa xoa tóc cô: “Đi thôi.”
“Ừ.”
Diệp Trần tháo dây an toàn ra, bật người đứng dậy, ngay cạnh người Lục Lương, Lục Lương ngoan ngoãn đưa tay ra đỡ cô rồi bỗng nảy ra ý gì đó, anh ta lấy điện thoại di động ra, bảo với Diệp Trần: “Sát vào người anh thêm chút nữa.”
“Gì?”
Tuy không hiểu là để làm gì nhưng Diệp Trần vẫn ngoan ngoãn nghe theo, tựa sát vào người Lục Lương, đầu hai người nghiêng lại, tựa vào nhau, cùng chụp chung một bức ảnh.
Chụp chung ảnh xong, Lục Lương nhăn nhó phát hiện, mặt Diệp Trần thì đơ đơ còn mặt anh ta thì lạnh lùng, hoàn toàn chẳng giống một đôi đang yêu gì hết.
Diệp Trần thắc mắc: “Rốt cuộc là làm gì vậy?”
Lục Lương một tay nắm tay cô, tay kia lướt lướt di động: “Đăng lên vòng bạn bè thôi.”
Diệp Trần: “…”
Chà, vòng bạn bè, weibo, đúng là truyền thống tốt đẹp, hằng bao nhiêu năm rồi mà vẫn được ưa chuộng như trước.
Diệp Trần đi theo Lục Lương về nhà, cả hai rửa mặt chải đầu xong, Lục Lương đứng cạnh cô, lại tiếp tục kéo cô chụp ảnh chung.
Tay cầm tay, đầu tựa đầu …
Lục Lương nghiêm túc nghiên cứu đủ các tư thế chụp ảnh của các đôi yêu nhau, cuối cùng thì Diệp Trần cũng không chịu nổi nữa, để robot đi theo chụp ảnh cho họ trong hai giờ, sau đó, Lục Lương tỉ mỉ chọn lựa ra một tấm Diệp Trần tựa vào sô pha đọc sách còn anh ta thò đầu ra từ đằng sau thơm trộm lên má cô, giao cho trợ lý photoshop cẩn thận rồi trả về cho anh ta.
Lục Lương rất ưng ý tấm ảnh này, lập tức đăng ngay lên tài khoản công khai, viết kèm chú thích:
Bạn gái.
Mười phút sau, hệ thống bị sập.
Lục Lương tắt hết các kênh liên lạc, ngồi yên cạnh Diệp Trần, vui vẻ ngắm cô đọc sách.
Diệp Trần nhìn cái mặt hớn hở kia của Lục Lương, ngước mắt lên nhìn: “Có chuyện gì mà vui vậy?”
“Ồ, trông anh vui lắm sao?” Lại còn làm bộ như “Em nhìn lầm rồi” nữa chứ, dịch sát lại gần người Diệp Trần, dựa vai cô hỏi: “Tối nay ăn gì được?”
“Anh thích là được.” Diệp Trần đến mệt. Lục Lương ngẫm nghĩ: “Sườn xào chua ngọt nhé?”
Diệp Trần tròn mắt: “Có phải anh chỉ biết nấu mỗi sườn xào chua ngọt thôi không vậy?”
“Ồ? Em từng ăn sườn xào chua ngọt anh nấu rồi hả?” Lục Lương thắc mắc. Diệp Trần chết cứng.
Đây là lần đầu tiên trong kiếp này Lục Lương thực sự nấu cơm cho cô. Diệp Trần khụ khẽ một tiếng, lấp liếm cho qua: “Em chỉ tiện miệng hỏi thế thôi.”
Lục Lương cười cười không nói gì, ánh mắt đầy thâm ý.
“Chủ nhân,” 666 nhắc, “Anh cười gian lắm nhé.”
“Tôi bỗng thấy có một câu nói rất đúng.”
666: “?”
“Con đường ngắn nhất đến trái tim phụ nữ là đi qua dạ dầy.”
666: “…”
Chủ nhân, hình như anh nhớ ngược rồi.
Lục Lương ngân nga hát khe khẽ, bỏ đi nấu cơm. Diệp Trần quẳng ngay sách đi, mở tài khoản cá nhân lên load tin mới.
Hệ thống vừa được phục hồi, Diệp Trần vào trang của Lục Lương xem, tấm ảnh mới chụp kia đang nằm chễm chệ ngay đầu trang đính kèm hai chữ “bạn gái”.
Bình luận bên dưới toàn là mắng chửi Diệp Trần, một số thì khóc lóc nức nở, bình luận top là của Minh Hạo…
Chúc hai người hạnh phúc /(ㄒoㄒ)/~~
Diệp Trần vào xem thử trang của Minh Hạo, thấy trong đó toàn là các bình luận an ủi anh ta.
“Đừng buồn (mũ xanh)”
“Không sao đâu, cuộc đời có gì mà không vượt qua được (mũ xanh)”
“Thủ tướng đại nhân, ngài vẫn còn có chúng tôi mà (mũ xanh)”
“Không biết nói gì cho phải (mũ xanh)”
Đồng thời, hệ thống tặng cho Lục Lương một chiếc ảnh bán thân đội mũ xanh.
Còn về chuyện tình tay ba này, các kênh tin tức đã xào xáo lộn tùng phèo hết cả. Diệp Trần nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Minh Hạo.
Cô liên tục bấm gọi lại cho anh ta còn đầu dây bên kia thì vẫn liên tục báo bận. Diệp Trần thật thắc mắc không biết anh ta đang nói chuyện với ai, chạy đi hỏi Lục Lương xem anh ta có cách nào khác liên lạc với Minh Hạo không, kết quả, vừa bước chân vào phòng bếp, liền trông thấy, Lục Lương, vừa nấu cơm, vừa đeo tai nghe nói chuyện với người ta, giọng điệu dịu dàng như dỗ ngọt bà xã…
“Được rồi, đừng khóc mà.”
“Phải rồi, giờ cô ấy là bạn gái tôi, cô ấy không phải Tiểu Diệp Trần. Tiểu Diệp Trần đi đâu hả? Để tôi hỏi cô ấy đã, dù sao ông cũng đừng buồn nha.”
“Ngoan nào, ngoan nào, tôi vẫn còn ở đây mà, tôi không phản bội ông đâu, chúng ta là anh em bao nhiêu năm, sao tôi có thể làm vậy với ông chứ, phải không nào?”
“Rồi, tôi biết ông yêu tôi rồi, được được, tôi cũng yêu ông.”
…
Diệp Trần: “…”
Thật muốn lên diễn đàn đăng bài hỏi bạn trai cũ trở thành tiểu tam thì phải làm sao.
Diệp Trần đứng sau lưng Lục Lương, Lục Lương quay đầu nhìn cô một cái, cho dấm chua vào nồi, tiện thể hỏi: “Diệp Trần, em ở trong cơ thể này, thế Tiểu Diệp Trần thì sao?”
“À,” Diệp Trần thờ ơ đáp, “nàng ta không chết đâu, bảo anh ta đợi đi, qua hai năm nữa em sẽ tìm Tiểu Diệp Trần về.”
Nghe bảo vậy, tay Lục Lương khựng lại, dấm chua lỡ tay cho hơi nhiều.
Lục Lương giật mình, vội thu tay lại, đưa mắt nhìn xuống, tránh để đối phương nhận ra cảm xúc của mình lúc này, nhắc lại lời Diệp Trần vừa nói cho Minh Hạo nghe.
Minh Hạo cuối cùng cũng chịu nín khóc, chuyển sang “hội đàm thổ lộ tình cảm anh em” với Lục Lương một hồi nữa rồi mới cúp máy.
Lục Lương cũng vừa nấu xong cơm, ba món ăn thêm một bát canh, anh quay sang ngọt ngào hỏi: “Ăn cơm chứ?”
“Ừ.”
Hai người cùng sắp bàn ăn. Để chào mừng Diệp Trần trở về, Lục Lương cho toàn bộ người làm được nghỉ phép, cả biệt thự rộng lớn chỉ có hai người họ, người làm thì ở trong một sân khác.
Hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn dài. Diệp Trần nhìn Lục Lương: “Em thấy cái bàn này hơi bị dài quá, sau này chúng ta mua một cái ngắn hơn một chút nhé.”
“Ừ.” Lục Lương gắp đồ ăn cho cô, thoải mái trả lời, “Em tính ở đây bao lâu?”
Diệp Trần khựng người, lúng túng nói: “Sao… sao cái gì anh cũng đoán được cả thế.”
“Em đang mượn cơ thể của Tiểu Diệp Trần, em cũng mới hứa với Minh Hạo sẽ đưa Tiểu Diệp Trần về, ngoài cách rời đi, em còn cách nào khác sao?”
Quan trọng nhất là, kiếp Lâm Giản Tây cũng giống như vậy.
Diệp Trần thật quay về, cô sẽ phải đi.
Vì sẽ phải đi nên mới cố hết sức nghĩ cách lừa anh ta.
Lục Lương bất giác xiết chặt đôi đũa, gần như muốn bẻ gãy đôi nó nhưng anh ta vẫn cố làm ra vẻ như không hề gì: “Anh giúp được gì cho em không?”
“Thực ra, làm xong một việc là em… sẽ phải đi.”
Diệp Trần cúi đầu bối rối, Lục Lương múc cho cô một chén canh, ôn tồn bảo: “Cứ nói từ từ.”
“Em phải… giúp Minh Hạo.”
“Giúp anh ta làm gì?”
Lục Lương thản nhiên ngồi ăn cơm, Diệp Trần cắm mặt nhìn bàn ăn, không làm sao mở miệng được.
Giúp Minh Hạo lấy lại vị trí của anh ta?
Giúp Minh Hạo trở thành quân chủ của thiên hà Á Đông, liên thủ với thiên hà Xít-tơ đánh bại Musen, trở thành lãnh tụ của liên minh chính nghĩa?
Những lời này, làm sao cô có thể nói ra được?
Nhưng không cần cô phải nói ra, Lục Lương cũng đã đoán được phần nào: “Nhiệm vụ có liên quan tới anh, sẽ làm hại anh nên em không thể nói, hoặc là không dám nói, hay là không biết phải nói thế nào?”
“Ừm…” Diệp Trần cắn răng trả lời. Lục Lương ngả người dựa vào lưng ghế, anh ta đã sớm biết rồi, cũng chẳng thấy buồn mấy nữa, chỉ nhìn thẳng vào người con gái cúi đầu bên kia bàn, hờ hững nói: “Em không nói được, vậy để anh đoán, em xem thế nào nhé.”
“Muốn giết anh hả?”
“Không…”
“Muốn vị trí hiện tại của anh?”
“Ừm…”
“Muốn ngai vị quân chủ của thiên hà Á Đông, hay là tiền?”
“Cả…”
“Muốn có danh tiếng cao hơn anh?”
“Ừm…”
Diệp Trần không nói nổi nữa nhưng Lục Lương thì vẫn bình tĩnh như thường.
Giống y như anh ta đoán.
Nhiệm vụ của anh ta là, đưa bốn chỉ số danh vọng, địa vị, tiền tài, phụ nữ đều đạt mức 100. Hiện tại, ba mục đã đầy 100, chỉ còn mục thứ tư là vẫn thiếu một đoạn như trước.
Mục phụ nữ này, hoặc là đạt về số lượng, không thì phải là đạt về chất lượng. Số lượng thì anh ta không thèm làm, chỉ còn cách trông chờ vào Diệp Trần để đạt về chất lượng.
Lúc nào Diệp Trần yêu anh ta, hoàn toàn yêu anh ta, có thể chọn vì anh ta mà từ bỏ nhiệm vụ thì lúc đó bốn chỉ số mới đạt tối đa, nhiệm vụ của anh ta mới hoàn thành.
Nếu nhiệm vụ chính của Diệp Trần là trợ giúp Minh Hạo, vậy rất có thể cũng là bốn chỉ số này.
Lục Lương khoanh tay trước ngực nhìn Diệp Trần, thái độ bình tĩnh: “Còn gì nữa không?”
“Còn…”
“Danh vọng, địa vị, tiền tài, cái cuối cùng là gì, người đẹp vây quanh à?”
“Là… tình yêu.”
Một cuộc đời viên mãn, một nam chính truyện sảng văn, tất nhiên là phải có được tất cả.
Lục Lương gật gù, tỏ vẻ đã hiểu: “Trong cái tình yêu này, có gồm cả em không?”
Diệp Trần sững người, sau đó sực hiểu ra, vội lặc đầu nguầy nguậy: “Không không không, không gồm em. Chỉ cần số lượng hoặc chất lượng, thỏa mãn một trong hai là được…”
“Hiểu rồi.” Lục Lương gật gù: “Xong nhiệm vụ là em phải đi hả?”
Diệp Trần không đáp, Ba Tám sốt ruột nhặng lên: “Cô đừng có nói thật mà, đừng có nói thật, hắn ta nhất định sẽ nghĩ cách phá hoại để cô không làm xong được đó đồ ngốc ạ! Hắn cứ giữ rịt cô ở đây thì biết làm sao đây hả?”
Nỗi băn khoăn của Ba Tám, Diệp Trần hiểu, nhưng đối diện với người trước mặt này, cô nhận ra mình căn bản không có dũng khí lừa gạt anh ta.
Cô đã lừa anh ta quá nhiều lần rồi.
Trong suốt bao nhiêu kiếp, đây là lần đầu tiên họ thẳng thắn thành khẩn với nhau như vậy, cô không đành lòng nói dối thêm gì nữa.
Thấy Diệp Trần im lặng, Lục Lương gật đầu: “Anh hiểu, hiểu rồi. Không sao, chúng ta không cần nghĩ nhiều vậy, cứ kết hôn trước đã.”
Nói xong, Lục Lương đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Diệp Trần gọi giật lại: “Lục Lương.”
Lục Lương dừng bước, nghe thấy người kia nói: “Không phải em không yêu anh, chẳng qua là em sợ chết.”
“Không làm xong,” giọng cô khàn đi, “em sẽ chết.”
“Em không cứu được anh, cũng chẳng cứu nổi mình.”
Nói xong, chẳng biết bị sao nữa, Diệp Trần bỗng khóc.
Người cô run run, Lục Lương đưa lưng về phía cô, giây lát sau, anh xoay người lại, ấn đầu cô vào lồng ngực mình.
“Đừng khóc,” anh thở dài, “anh bảo rồi, có anh ở đây, em khóc gì chứ.”
“Xin lỗi…” cô nhắc đi nhắc lại, “Xin lỗi…”
“Anh biết, anh biết.” Lục Lương ngồi xổm xuống, ôm cô, xoa lưng cho cô, nghe tiếng cô khóc, trái tim đau không thở được, nhất thời cảm thấy hận cái mồm chó của mình, hỏi gì mà hỏi, cứ làm luôn đi cho rồi, hỏi nhiều vậy mà làm gì?
Anh thơm hai má cô rồi hôn cả trán, muốn dỗ dành cô một chút, anh luống cuống nói: “Nín đi, có anh ở đây, có anh ở đây rồi.”
Nghe câu này xong, Diệp Trần càng không nhịn nổi, bật khóc nức nở.
Lục Lương: “…”
Mẹ kiếp, rốt cuộc phải làm sao đây?!
Diệp Trần khóc làm Lục Lương đau cả đầu, khóc một hồi lâu, Lục Lương cuối cùng cũng dỗ được cô ngừng khóc, dỗ cho cô ăn cơm, rồi dỗ cô đi ngủ, xong xuôi, anh ta liền chạy đi tìm Minh Hạo.
666 thắc mắc: “Chủ nhân, giờ anh tính làm thế nào? Nhiệm vụ của cô ấy và chúng ta hoàn toàn đối lập, anh cũng không đến mức định hy sinh chính mình chứ? Chủ nhân à, giờ cô ấy có nhiều điểm tích lũy lắm rồi, cô ấy không chết thật đâu, cùng lắm thì trừ điểm thôi, anh chớ có mềm lòng đấy…”
“Trừ nhiều điểm tích lũy quá thì sẽ thế nào?” Lục Lương ngồi lên phi hạm, nhìn ra bầu trời bên ngoài rực rỡ ánh đèn, lại nhớ đến những giọt nước mắt của Diệp Trần.
Qua nhiều kiếp như vậy, rất hiếm khi Diệp Trần khóc trước mặt anh ta.
Ở những thế giới đã qua, Diệp Trần là người biết trước tương lai và có ưu thế tuyệt đối, cho nên, ở trước mặt anh, cô ấy luôn là phía chủ động, tuy trông có vẻ ngốc nghếch, chẳng đáng tin nhưng trên thực tế, trong mối quan hệ của họ, cô ấy vẫn luôn là người quyết định.
Cô ấy nói đến, vậy thì đến; cô ấy nói đi, vậy thì đi. Cô ấy lên kế hoạch cho cuộc đời của họ, cho tình cảm của họ. Còn anh ta vĩnh viễn chỉ luôn bước đi trên con đường cô đã mở sẵn, bôn ba đi mà chẳng biết gì.
Cho đến tận lúc này đây, khi anh biết được chân tướng, cuối cùng không còn đi theo con đường cô ấy đã vẽ sẵn nữa, họ cuối cùng cũng đứng ở vị thế ngang bằng nhau, anh không cần phải đuổi theo cô, ngưỡng vọng cô nữa. Giây phút này đây, cuối cùng người ấy cũng có thể dựa vào anh.
Khoảnh khắc khi người đó dựa vào ngực anh khóc tựa đứt gan đứt ruột, Lục Lương bỗng cảm thấy, nỗi bất cam và oán hận ngập trong lòng khi trước, đột nhiên đều tiêu tán hết.
Không chỉ tiêu tán, nó còn hóa thành cảm giác đau lòng vô hạn.
Con đường này, mình cô đi, đã lâu như vậy.
Mà anh hoàn toàn chẳng biết gì cả.
“Trừ nhiều điểm tích lũy quá…,” 666 lí nhí nói, “thì… người không còn…”
Lục Lương cười: “Đó không phải là chết sao?”
Nói xong, phi hạm đáp xuống mặt đất, Lục Lương cúi đầu nói: “Tôi không thể dồn ép cô ấy tới nỗi ấy được.”
“Nhưng mà không vậy thì anh sẽ sao đây!”
666 sốt ruột la lên, Lục Lương cười: “Thực ra, hai nhiệm vụ này cũng chưa chắc là đã xung đột nhau đâu.”
666 ngẩn người, cho dù nổi tiếng học giỏi, trong khoảnh khắc, nhất thời cô cũng không nghĩ ra ý Lục Lương là gì. Lục Lương gõ cửa nhà Minh Hạo, khóe môi thấp thoáng ý cười: “Đừng lo, tôi có cách.”
Nói xong thì tiếng Minh Hạo vang lên: “Lương ca à?”
“Ra đây đi,” Lục Lương đứng trước cửa, cười vô tư, “tôi dẫn ông đi chơi.”
Minh Hạo chạy từ tầng trên xuống, vẫn còn mặc nguyên áo ngủ, chiếc áo sọc xanh lam kết hợp với đôi mắt sưng đỏ khiến anh ta trông hệt như bệnh nhân tâm thần trốn trại ra vậy.
Lục Lương quàng vai bá cổ kéo anh ta đi: “Đi nào, tôi dẫn ông đi tìm gái.”
“Khoan đã…” Minh Hạo sợ hết hồn, “Anh không sợ Diệp Trần đánh chết anh à?”
“Có phải tôi tìm đâu.” Lục Lương liếc anh ta một cái, “Là ông mà.”
Minh Hạo nhất thời không nói nổi tiếng nào. Lục Lương kéo anh ta lên phi hạm, đi thẳng đến một phố làng chơi xa hoa. Lục Lương gọi người, cột chắc Minh Hạo, vứt vào trong đó rồi bỏ đi.
Tối đó, Minh Hạo mới biết, thế nào là, Lan-Quế-Phường!
Anh ta bị dọa khiếp vía, liều mạng phản kháng, giành giật quần áo trên người với các mỹ nữ, vác nguyên bộ đồ in đầy dấu son môi, chạy bán sống bán chết mới thoát được.
Lục Lương đang ở nhà ngủ, mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi của Minh Hạo: “Anh, có ai đùa người khác như ông không?!! Tiểu Diệp Trần mà về là tôi chết chắc!”
Lục Lương hạ giọng thật thấp: “Nhỏ tiếng chút đi.”
Minh Hạo ngẩn người, sau đó mới hiểu ra, lại gào lên: “Đó là cơ thể của Tiểu Diệp Trần, ông dám chạm vào, tôi liều mạng với ông!!”
Lục Lương vò đầu, biết, tất nhiên là biết, chính anh ta cũng đang phiền não vì chuyện này đây.
“Biết rồi, biết rồi, ông ngậm miệng lại đi.”
Nói xong, Lục Lương liền cúp máy.
Minh Hạo hết hồn nhìn điện thoại, ông ta ngủ với bạn gái cũ của mình mà lại còn có mặt mũi cúp điện thoại trước nữa hả?!
Có nên tuyệt giao hay không chứ?
Vấn đề này của Minh Hạo cũng là một câu hỏi khó trong lòng Lục Lương.
Tiểu Diệp Trần rồi sẽ quay về. Diệp Trần chỉ ở tạm trong cơ thể này. Đối mặt với tình huống như vậy, Lục Lương thực sự không xuống tay nổi…
Thế nên, Lục Lương cũng chỉ là coi giữ Diệp Trần, chứ chẳng làm ăn gì được, nắm tay, ôm hôn thôi cũng thấy có chướng ngại tâm lý khủng khiếp rồi.
Lục Lương hao tổn tinh thần muôn phần vì vấn đề này, nửa đêm vẫn không ngủ được. Diệp Trần thì đã ngủ từ lâu, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra quanh mình, loáng thoáng nghe thấy tiếng Lục Lương nhận điện thoại sau đó lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng người trở mình liên tục, Diệp Trần không chịu nổi, gác tay ngang hông Lục Lương, ngái ngủ hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Lục Lương được ôm một cái từ sau lưng, lập tức ngoan như mèo.
Anh ta bỗng cảm thấy, thế là đủ hài lòng rồi.
Anh có thể ngủ chay cả đời. Có người này nằm bên, nửa đêm mơ màng khó ngủ sẽ được ôm một cái, chỉ vậy là đã đủ đầy rồi.
Anh nắm tay cô, dịu dàng gọi: “Diệp Trần.”
“Dạ?”
“Gả cho anh đi.”
“Vâng.”
Lục Lương không nói thêm nữa, anh mở mắt, nhìn bầu trời đêm ngoài kia, tay cầm tay.
Trong lòng anh rất yên bình.
Sau khi nhận lời cầu hôn của Lục Lương, Diệp Trần và Lục Lương lúc nào cũng dính lấy nhau.
Lục Lương ném hết mọi việc công vụ lại cho Minh Hạo, dồn toàn tâm toàn lực chuẩn bị cho hôn lễ.
666 khá là lo lắng.
“Chủ nhân,” 666 nhắc nhở, “Chỉ số danh vọng, địa vị, tiền tài của Minh Hạo đều đang áp sát anh rồi, một khi anh ta vượt qua anh, điểm nhiệm vụ của chúng ta sẽ giảm đi, đến lúc đó thì nhiệm vụ lại không hoàn thành được.”
“Không sao đâu.” Lục Lương đang đọc báo cáo về hôn lễ trợ lý gửi cho mình, “Anh ta không vượt nổi đâu mà.”
“Anh có lòng tin đến vậy ư???” 666 bất an. Lục Lương cười: “666, cô có biết trên đời này, người nào là không thể vượt qua nổi không?”
“?” Là một hệ thống, cô cảm thấy ký chủ của mình thật là hơi bị bí hiểm.
Lục Lương lướt ngón tay trên trang thiết kế hội trường hôn lễ tốt nhất, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng: “Người chết.”
666: “!!! Chủ nhân, anh định làm gì!”
“666,” Lục Lương chuyển bản vẽ thiết kế cho Diệp Trần xem rồi nói với 666: “Nếu tôi chết vào đúng thời điểm hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ vẫn được đi sang thế giới tiếp theo chứ?”
“Được…”
Trong lòng 666 thấy hơi sờ sợ, cô cảm thấy mình có một chủ nhân thật đáng sợ, trong đầu anh ta nghĩ gì 666 hoàn toàn không đoán ra nổi.
“Vậy, nếu trước khi Minh Hạo vượt qua tôi, tôi chiếm được tình cảm của Diệp Trần, nâng chỉ số “người đẹp” lên đủ 100 thì tôi có thể sang thế giới tiếp theo. Diệp Trần ở lại thế giới này phò tá Minh Hạo, cố gắng nâng chỉ số của cô ấy lên đủ 100 thì có phải là nhiệm vụ của chúng tôi không hề xung đột không?”
“Thời đại luôn thay đổi, mỗi thời đại có một anh hùng, tôi đã sáng tạo nên một thời đại của Lục Lương, vậy thì Minh Hạo hãy đi sáng tạo một thời đại mới của riêng anh ta, có gì là không thể chứ?”
“Kể ra… cũng phải…”
666 cảm thấy hơi khó tiếp thu.
Trong những gì cô được dạy, hệ thống huấn luyện AI đã nói với họ rằng, kể từ khi họ bắt đầu nhận nhiệm vụ thì phải liều mạng giấu diếm, vì đối thủ nhất định là kẻ thù.
Họ phải tranh đoạt tài nguyên của đối thủ, tài nguyên không phải của anh thì là của tôi.
Đây là lần đầu tiên 666 nghe thấy ý tưởng win-win này, sau vài phút điều chỉnh tư tưởng, 666 trịnh trọng nói với Lục Lương: “Chủ nhân thật uy vũ, chủ nhân thật trâu bò.”
Lục Lương cười, ngồi chờ Diệp Trần trả lời, ánh mắt có phần lo lắng: “Có điều, làm vậy chắc cô ấy buồn lắm nhỉ?”
“Mà chắc không đâu,” Lục Lương tự nói tiếp một mình, “dù sao có phải lần một lần hai cô ấy thấy tôi chết đâu.”
Nói xong, anh ta cụp mắt xuống, 666 ngẫm nghĩ một hồi rồi rút ra một cây kẹo mút.
“Chủ nhân, tôi mua cho anh loại kẹo que tôi thích ăn nhất này, anh đừng buồn, hãy vui lên.”
Lục Lương không nhịn được, phì cười thành tiếng.
“Không cần đâu,” Lục Lương ôn tồn nói, “tôi có phải con nít đâu, tôi đâu có buồn.” Anh ta cúi đầu nhìn màn hình chờ Diệp Trần trả lời, nhấn mạnh lại một lần nữa: “Thật đấy, không hề buồn.”
Trong một căn phòng khác, Diệp Trần vừa nghe thấy âm báo tin nhắn, nhấn mở ra xem, cảnh hội trường hôn lễ 3D hiện lên giữa không trung.
Đây là ý tưởng thiết kế hôn lễ của hai người, gu thẩm mỹ của Lục Lương, không biết vì sao, nhưng nó rất gần với xu hướng thẩm mỹ nhiều năm trước của người địa cầu. Anh chọn một hành tinh có giáo đường cổ gần nghìn năm tuổi. Hành tinh này rất đặc biệt, đứng trên đó nhìn ra vũ trụ, có cảm giác rất giống như đứng xem trên phi thuyền.
Lộng lẫy trời sao, mênh mông ngân hà gần ngay trước mắt.
Diệp Trần xem cẩn thận từng chi tiết một, một lúc lâu sau mới nhắn lại cho Lục Lương: “Cảm ơn anh, em rất thích.”
Giờ phút này, trong đầu Diệp Trần bỗng có tiếng chửi tục của Ba Tám.
“Đệt!”
“Ồ? Sao thế?” Diệp Trần hỏi. Ba Tám vò cái đầu trọc lóc của anh ta, cáu kỉnh nói: “Kẹo mút Vui Vẻ bản số lượng giới hạn lại bị người ta cướp mất rồi, không biết là cái tên chết tiệt nào, lần nào cũng cướp của tôi!!”
Diệp Trần bó tay: “Anh lớn rồi, đừng ăn kẹo nữa.”
“Ừ,” Ba Tám gật đầu, móc chục điếu thuốc trong ngăn kéo ra cắm trên tay, châm lửa. Diệp Trần nổi khùng: “Bỏ ngay thuốc xuống cho tôi!!”
Cô chịu đủ cái tên AI này rồi, sao có thể nghĩ ra cái cách trả thù chủ mình như vậy chứ, cô không tài nào chịu nổi khói thuốc mù mịt trong đầu, đây đúng là ngược đãi trắng trợn!
Ba Tám thong thả hút một hơi, quay đầu lại.
“Tôi lớn rồi, không ăn kẹo.”
Diệp Trần: “…”
Tác giả có chuyện muốn nói:
[vở kịch nhỏ – trường học những năm tháng ấy]
Thầy: “Các trò sắp tốt nghiệp rồi, dựa vào thành tích, các trò có thể lựa chọn số hiệu tối ưu cho mình. Đầu tiên, mời thủ khoa của chúng ta, hàng A nhóm A3, chọn số hiệu cho mình.”
666: “666”
Thầy: “Tại sao trò muốn là 666?”
666: “Vì em hy vọng ký chủ của mình có thể cảm nhận được em là một AI cực kỳ lợi hại, hơn nữa, còn hiểu, sẽ có một ngày, em sẽ thăng cấp thành 999.”
Thầy: “Thăng cấp thành 999 là sao?”
666: “Là 6 lật ngược sẽ thành 9.”
Ba Tám: “Ha ha ha ha ha ha…”
666: “Bạn cười gì?”
Ba Tám: “Bạn à, bạn có biết, ngoài nghiệp vụ lợi hại, thực ra vẫn còn có một cách để bạn lật ngược không?”
666: “Cách gì?”
Ba Tám: “Ha ha ha ha ha ha ha…”
Sau này, Ba Tám tự mình chỉ cho 666 biết, còn có thể lật thế nào.
Cô nghĩ xong rồi, có chuyện gì cũng cứ chờ xong lễ cưới rồi tính tiếp, đã đi tới bước này rồi thì cứ thoải mái mà xõa thôi.
Vậy nên, lúc Lục Lương đi ra, Diệp Trần vác vẻ mặt thấy chết không sờn nhìn anh ta, Lục Lương bước tới chỗ cô, hai tay cắm trong túi quần, cúi đầu nhìn cô, mày nhíu nhíu: “Em ra cái vẻ như sẵn sàng hy sinh này là sao?”
“Hả???”
Diệp Trần không ngờ mình muốn thể hiện ra ngoài nội tâm kiên định của bản thân, kết quả lại thành ra như vậy, cô đưa tay xoa xoa mặt, cố nặn ra một nụ cười: “Vậy tốt hơn rồi chứ?”
Lục Lương phì cười, xoa xoa tóc cô: “Đi thôi.”
“Ừ.”
Diệp Trần tháo dây an toàn ra, bật người đứng dậy, ngay cạnh người Lục Lương, Lục Lương ngoan ngoãn đưa tay ra đỡ cô rồi bỗng nảy ra ý gì đó, anh ta lấy điện thoại di động ra, bảo với Diệp Trần: “Sát vào người anh thêm chút nữa.”
“Gì?”
Tuy không hiểu là để làm gì nhưng Diệp Trần vẫn ngoan ngoãn nghe theo, tựa sát vào người Lục Lương, đầu hai người nghiêng lại, tựa vào nhau, cùng chụp chung một bức ảnh.
Chụp chung ảnh xong, Lục Lương nhăn nhó phát hiện, mặt Diệp Trần thì đơ đơ còn mặt anh ta thì lạnh lùng, hoàn toàn chẳng giống một đôi đang yêu gì hết.
Diệp Trần thắc mắc: “Rốt cuộc là làm gì vậy?”
Lục Lương một tay nắm tay cô, tay kia lướt lướt di động: “Đăng lên vòng bạn bè thôi.”
Diệp Trần: “…”
Chà, vòng bạn bè, weibo, đúng là truyền thống tốt đẹp, hằng bao nhiêu năm rồi mà vẫn được ưa chuộng như trước.
Diệp Trần đi theo Lục Lương về nhà, cả hai rửa mặt chải đầu xong, Lục Lương đứng cạnh cô, lại tiếp tục kéo cô chụp ảnh chung.
Tay cầm tay, đầu tựa đầu …
Lục Lương nghiêm túc nghiên cứu đủ các tư thế chụp ảnh của các đôi yêu nhau, cuối cùng thì Diệp Trần cũng không chịu nổi nữa, để robot đi theo chụp ảnh cho họ trong hai giờ, sau đó, Lục Lương tỉ mỉ chọn lựa ra một tấm Diệp Trần tựa vào sô pha đọc sách còn anh ta thò đầu ra từ đằng sau thơm trộm lên má cô, giao cho trợ lý photoshop cẩn thận rồi trả về cho anh ta.
Lục Lương rất ưng ý tấm ảnh này, lập tức đăng ngay lên tài khoản công khai, viết kèm chú thích:
Bạn gái.
Mười phút sau, hệ thống bị sập.
Lục Lương tắt hết các kênh liên lạc, ngồi yên cạnh Diệp Trần, vui vẻ ngắm cô đọc sách.
Diệp Trần nhìn cái mặt hớn hở kia của Lục Lương, ngước mắt lên nhìn: “Có chuyện gì mà vui vậy?”
“Ồ, trông anh vui lắm sao?” Lại còn làm bộ như “Em nhìn lầm rồi” nữa chứ, dịch sát lại gần người Diệp Trần, dựa vai cô hỏi: “Tối nay ăn gì được?”
“Anh thích là được.” Diệp Trần đến mệt. Lục Lương ngẫm nghĩ: “Sườn xào chua ngọt nhé?”
Diệp Trần tròn mắt: “Có phải anh chỉ biết nấu mỗi sườn xào chua ngọt thôi không vậy?”
“Ồ? Em từng ăn sườn xào chua ngọt anh nấu rồi hả?” Lục Lương thắc mắc. Diệp Trần chết cứng.
Đây là lần đầu tiên trong kiếp này Lục Lương thực sự nấu cơm cho cô. Diệp Trần khụ khẽ một tiếng, lấp liếm cho qua: “Em chỉ tiện miệng hỏi thế thôi.”
Lục Lương cười cười không nói gì, ánh mắt đầy thâm ý.
“Chủ nhân,” 666 nhắc, “Anh cười gian lắm nhé.”
“Tôi bỗng thấy có một câu nói rất đúng.”
666: “?”
“Con đường ngắn nhất đến trái tim phụ nữ là đi qua dạ dầy.”
666: “…”
Chủ nhân, hình như anh nhớ ngược rồi.
Lục Lương ngân nga hát khe khẽ, bỏ đi nấu cơm. Diệp Trần quẳng ngay sách đi, mở tài khoản cá nhân lên load tin mới.
Hệ thống vừa được phục hồi, Diệp Trần vào trang của Lục Lương xem, tấm ảnh mới chụp kia đang nằm chễm chệ ngay đầu trang đính kèm hai chữ “bạn gái”.
Bình luận bên dưới toàn là mắng chửi Diệp Trần, một số thì khóc lóc nức nở, bình luận top là của Minh Hạo…
Chúc hai người hạnh phúc /(ㄒoㄒ)/~~
Diệp Trần vào xem thử trang của Minh Hạo, thấy trong đó toàn là các bình luận an ủi anh ta.
“Đừng buồn (mũ xanh)”
“Không sao đâu, cuộc đời có gì mà không vượt qua được (mũ xanh)”
“Thủ tướng đại nhân, ngài vẫn còn có chúng tôi mà (mũ xanh)”
“Không biết nói gì cho phải (mũ xanh)”
Đồng thời, hệ thống tặng cho Lục Lương một chiếc ảnh bán thân đội mũ xanh.
Còn về chuyện tình tay ba này, các kênh tin tức đã xào xáo lộn tùng phèo hết cả. Diệp Trần nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Minh Hạo.
Cô liên tục bấm gọi lại cho anh ta còn đầu dây bên kia thì vẫn liên tục báo bận. Diệp Trần thật thắc mắc không biết anh ta đang nói chuyện với ai, chạy đi hỏi Lục Lương xem anh ta có cách nào khác liên lạc với Minh Hạo không, kết quả, vừa bước chân vào phòng bếp, liền trông thấy, Lục Lương, vừa nấu cơm, vừa đeo tai nghe nói chuyện với người ta, giọng điệu dịu dàng như dỗ ngọt bà xã…
“Được rồi, đừng khóc mà.”
“Phải rồi, giờ cô ấy là bạn gái tôi, cô ấy không phải Tiểu Diệp Trần. Tiểu Diệp Trần đi đâu hả? Để tôi hỏi cô ấy đã, dù sao ông cũng đừng buồn nha.”
“Ngoan nào, ngoan nào, tôi vẫn còn ở đây mà, tôi không phản bội ông đâu, chúng ta là anh em bao nhiêu năm, sao tôi có thể làm vậy với ông chứ, phải không nào?”
“Rồi, tôi biết ông yêu tôi rồi, được được, tôi cũng yêu ông.”
…
Diệp Trần: “…”
Thật muốn lên diễn đàn đăng bài hỏi bạn trai cũ trở thành tiểu tam thì phải làm sao.
Diệp Trần đứng sau lưng Lục Lương, Lục Lương quay đầu nhìn cô một cái, cho dấm chua vào nồi, tiện thể hỏi: “Diệp Trần, em ở trong cơ thể này, thế Tiểu Diệp Trần thì sao?”
“À,” Diệp Trần thờ ơ đáp, “nàng ta không chết đâu, bảo anh ta đợi đi, qua hai năm nữa em sẽ tìm Tiểu Diệp Trần về.”
Nghe bảo vậy, tay Lục Lương khựng lại, dấm chua lỡ tay cho hơi nhiều.
Lục Lương giật mình, vội thu tay lại, đưa mắt nhìn xuống, tránh để đối phương nhận ra cảm xúc của mình lúc này, nhắc lại lời Diệp Trần vừa nói cho Minh Hạo nghe.
Minh Hạo cuối cùng cũng chịu nín khóc, chuyển sang “hội đàm thổ lộ tình cảm anh em” với Lục Lương một hồi nữa rồi mới cúp máy.
Lục Lương cũng vừa nấu xong cơm, ba món ăn thêm một bát canh, anh quay sang ngọt ngào hỏi: “Ăn cơm chứ?”
“Ừ.”
Hai người cùng sắp bàn ăn. Để chào mừng Diệp Trần trở về, Lục Lương cho toàn bộ người làm được nghỉ phép, cả biệt thự rộng lớn chỉ có hai người họ, người làm thì ở trong một sân khác.
Hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn dài. Diệp Trần nhìn Lục Lương: “Em thấy cái bàn này hơi bị dài quá, sau này chúng ta mua một cái ngắn hơn một chút nhé.”
“Ừ.” Lục Lương gắp đồ ăn cho cô, thoải mái trả lời, “Em tính ở đây bao lâu?”
Diệp Trần khựng người, lúng túng nói: “Sao… sao cái gì anh cũng đoán được cả thế.”
“Em đang mượn cơ thể của Tiểu Diệp Trần, em cũng mới hứa với Minh Hạo sẽ đưa Tiểu Diệp Trần về, ngoài cách rời đi, em còn cách nào khác sao?”
Quan trọng nhất là, kiếp Lâm Giản Tây cũng giống như vậy.
Diệp Trần thật quay về, cô sẽ phải đi.
Vì sẽ phải đi nên mới cố hết sức nghĩ cách lừa anh ta.
Lục Lương bất giác xiết chặt đôi đũa, gần như muốn bẻ gãy đôi nó nhưng anh ta vẫn cố làm ra vẻ như không hề gì: “Anh giúp được gì cho em không?”
“Thực ra, làm xong một việc là em… sẽ phải đi.”
Diệp Trần cúi đầu bối rối, Lục Lương múc cho cô một chén canh, ôn tồn bảo: “Cứ nói từ từ.”
“Em phải… giúp Minh Hạo.”
“Giúp anh ta làm gì?”
Lục Lương thản nhiên ngồi ăn cơm, Diệp Trần cắm mặt nhìn bàn ăn, không làm sao mở miệng được.
Giúp Minh Hạo lấy lại vị trí của anh ta?
Giúp Minh Hạo trở thành quân chủ của thiên hà Á Đông, liên thủ với thiên hà Xít-tơ đánh bại Musen, trở thành lãnh tụ của liên minh chính nghĩa?
Những lời này, làm sao cô có thể nói ra được?
Nhưng không cần cô phải nói ra, Lục Lương cũng đã đoán được phần nào: “Nhiệm vụ có liên quan tới anh, sẽ làm hại anh nên em không thể nói, hoặc là không dám nói, hay là không biết phải nói thế nào?”
“Ừm…” Diệp Trần cắn răng trả lời. Lục Lương ngả người dựa vào lưng ghế, anh ta đã sớm biết rồi, cũng chẳng thấy buồn mấy nữa, chỉ nhìn thẳng vào người con gái cúi đầu bên kia bàn, hờ hững nói: “Em không nói được, vậy để anh đoán, em xem thế nào nhé.”
“Muốn giết anh hả?”
“Không…”
“Muốn vị trí hiện tại của anh?”
“Ừm…”
“Muốn ngai vị quân chủ của thiên hà Á Đông, hay là tiền?”
“Cả…”
“Muốn có danh tiếng cao hơn anh?”
“Ừm…”
Diệp Trần không nói nổi nữa nhưng Lục Lương thì vẫn bình tĩnh như thường.
Giống y như anh ta đoán.
Nhiệm vụ của anh ta là, đưa bốn chỉ số danh vọng, địa vị, tiền tài, phụ nữ đều đạt mức 100. Hiện tại, ba mục đã đầy 100, chỉ còn mục thứ tư là vẫn thiếu một đoạn như trước.
Mục phụ nữ này, hoặc là đạt về số lượng, không thì phải là đạt về chất lượng. Số lượng thì anh ta không thèm làm, chỉ còn cách trông chờ vào Diệp Trần để đạt về chất lượng.
Lúc nào Diệp Trần yêu anh ta, hoàn toàn yêu anh ta, có thể chọn vì anh ta mà từ bỏ nhiệm vụ thì lúc đó bốn chỉ số mới đạt tối đa, nhiệm vụ của anh ta mới hoàn thành.
Nếu nhiệm vụ chính của Diệp Trần là trợ giúp Minh Hạo, vậy rất có thể cũng là bốn chỉ số này.
Lục Lương khoanh tay trước ngực nhìn Diệp Trần, thái độ bình tĩnh: “Còn gì nữa không?”
“Còn…”
“Danh vọng, địa vị, tiền tài, cái cuối cùng là gì, người đẹp vây quanh à?”
“Là… tình yêu.”
Một cuộc đời viên mãn, một nam chính truyện sảng văn, tất nhiên là phải có được tất cả.
Lục Lương gật gù, tỏ vẻ đã hiểu: “Trong cái tình yêu này, có gồm cả em không?”
Diệp Trần sững người, sau đó sực hiểu ra, vội lặc đầu nguầy nguậy: “Không không không, không gồm em. Chỉ cần số lượng hoặc chất lượng, thỏa mãn một trong hai là được…”
“Hiểu rồi.” Lục Lương gật gù: “Xong nhiệm vụ là em phải đi hả?”
Diệp Trần không đáp, Ba Tám sốt ruột nhặng lên: “Cô đừng có nói thật mà, đừng có nói thật, hắn ta nhất định sẽ nghĩ cách phá hoại để cô không làm xong được đó đồ ngốc ạ! Hắn cứ giữ rịt cô ở đây thì biết làm sao đây hả?”
Nỗi băn khoăn của Ba Tám, Diệp Trần hiểu, nhưng đối diện với người trước mặt này, cô nhận ra mình căn bản không có dũng khí lừa gạt anh ta.
Cô đã lừa anh ta quá nhiều lần rồi.
Trong suốt bao nhiêu kiếp, đây là lần đầu tiên họ thẳng thắn thành khẩn với nhau như vậy, cô không đành lòng nói dối thêm gì nữa.
Thấy Diệp Trần im lặng, Lục Lương gật đầu: “Anh hiểu, hiểu rồi. Không sao, chúng ta không cần nghĩ nhiều vậy, cứ kết hôn trước đã.”
Nói xong, Lục Lương đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Diệp Trần gọi giật lại: “Lục Lương.”
Lục Lương dừng bước, nghe thấy người kia nói: “Không phải em không yêu anh, chẳng qua là em sợ chết.”
“Không làm xong,” giọng cô khàn đi, “em sẽ chết.”
“Em không cứu được anh, cũng chẳng cứu nổi mình.”
Nói xong, chẳng biết bị sao nữa, Diệp Trần bỗng khóc.
Người cô run run, Lục Lương đưa lưng về phía cô, giây lát sau, anh xoay người lại, ấn đầu cô vào lồng ngực mình.
“Đừng khóc,” anh thở dài, “anh bảo rồi, có anh ở đây, em khóc gì chứ.”
“Xin lỗi…” cô nhắc đi nhắc lại, “Xin lỗi…”
“Anh biết, anh biết.” Lục Lương ngồi xổm xuống, ôm cô, xoa lưng cho cô, nghe tiếng cô khóc, trái tim đau không thở được, nhất thời cảm thấy hận cái mồm chó của mình, hỏi gì mà hỏi, cứ làm luôn đi cho rồi, hỏi nhiều vậy mà làm gì?
Anh thơm hai má cô rồi hôn cả trán, muốn dỗ dành cô một chút, anh luống cuống nói: “Nín đi, có anh ở đây, có anh ở đây rồi.”
Nghe câu này xong, Diệp Trần càng không nhịn nổi, bật khóc nức nở.
Lục Lương: “…”
Mẹ kiếp, rốt cuộc phải làm sao đây?!
Diệp Trần khóc làm Lục Lương đau cả đầu, khóc một hồi lâu, Lục Lương cuối cùng cũng dỗ được cô ngừng khóc, dỗ cho cô ăn cơm, rồi dỗ cô đi ngủ, xong xuôi, anh ta liền chạy đi tìm Minh Hạo.
666 thắc mắc: “Chủ nhân, giờ anh tính làm thế nào? Nhiệm vụ của cô ấy và chúng ta hoàn toàn đối lập, anh cũng không đến mức định hy sinh chính mình chứ? Chủ nhân à, giờ cô ấy có nhiều điểm tích lũy lắm rồi, cô ấy không chết thật đâu, cùng lắm thì trừ điểm thôi, anh chớ có mềm lòng đấy…”
“Trừ nhiều điểm tích lũy quá thì sẽ thế nào?” Lục Lương ngồi lên phi hạm, nhìn ra bầu trời bên ngoài rực rỡ ánh đèn, lại nhớ đến những giọt nước mắt của Diệp Trần.
Qua nhiều kiếp như vậy, rất hiếm khi Diệp Trần khóc trước mặt anh ta.
Ở những thế giới đã qua, Diệp Trần là người biết trước tương lai và có ưu thế tuyệt đối, cho nên, ở trước mặt anh, cô ấy luôn là phía chủ động, tuy trông có vẻ ngốc nghếch, chẳng đáng tin nhưng trên thực tế, trong mối quan hệ của họ, cô ấy vẫn luôn là người quyết định.
Cô ấy nói đến, vậy thì đến; cô ấy nói đi, vậy thì đi. Cô ấy lên kế hoạch cho cuộc đời của họ, cho tình cảm của họ. Còn anh ta vĩnh viễn chỉ luôn bước đi trên con đường cô đã mở sẵn, bôn ba đi mà chẳng biết gì.
Cho đến tận lúc này đây, khi anh biết được chân tướng, cuối cùng không còn đi theo con đường cô ấy đã vẽ sẵn nữa, họ cuối cùng cũng đứng ở vị thế ngang bằng nhau, anh không cần phải đuổi theo cô, ngưỡng vọng cô nữa. Giây phút này đây, cuối cùng người ấy cũng có thể dựa vào anh.
Khoảnh khắc khi người đó dựa vào ngực anh khóc tựa đứt gan đứt ruột, Lục Lương bỗng cảm thấy, nỗi bất cam và oán hận ngập trong lòng khi trước, đột nhiên đều tiêu tán hết.
Không chỉ tiêu tán, nó còn hóa thành cảm giác đau lòng vô hạn.
Con đường này, mình cô đi, đã lâu như vậy.
Mà anh hoàn toàn chẳng biết gì cả.
“Trừ nhiều điểm tích lũy quá…,” 666 lí nhí nói, “thì… người không còn…”
Lục Lương cười: “Đó không phải là chết sao?”
Nói xong, phi hạm đáp xuống mặt đất, Lục Lương cúi đầu nói: “Tôi không thể dồn ép cô ấy tới nỗi ấy được.”
“Nhưng mà không vậy thì anh sẽ sao đây!”
666 sốt ruột la lên, Lục Lương cười: “Thực ra, hai nhiệm vụ này cũng chưa chắc là đã xung đột nhau đâu.”
666 ngẩn người, cho dù nổi tiếng học giỏi, trong khoảnh khắc, nhất thời cô cũng không nghĩ ra ý Lục Lương là gì. Lục Lương gõ cửa nhà Minh Hạo, khóe môi thấp thoáng ý cười: “Đừng lo, tôi có cách.”
Nói xong thì tiếng Minh Hạo vang lên: “Lương ca à?”
“Ra đây đi,” Lục Lương đứng trước cửa, cười vô tư, “tôi dẫn ông đi chơi.”
Minh Hạo chạy từ tầng trên xuống, vẫn còn mặc nguyên áo ngủ, chiếc áo sọc xanh lam kết hợp với đôi mắt sưng đỏ khiến anh ta trông hệt như bệnh nhân tâm thần trốn trại ra vậy.
Lục Lương quàng vai bá cổ kéo anh ta đi: “Đi nào, tôi dẫn ông đi tìm gái.”
“Khoan đã…” Minh Hạo sợ hết hồn, “Anh không sợ Diệp Trần đánh chết anh à?”
“Có phải tôi tìm đâu.” Lục Lương liếc anh ta một cái, “Là ông mà.”
Minh Hạo nhất thời không nói nổi tiếng nào. Lục Lương kéo anh ta lên phi hạm, đi thẳng đến một phố làng chơi xa hoa. Lục Lương gọi người, cột chắc Minh Hạo, vứt vào trong đó rồi bỏ đi.
Tối đó, Minh Hạo mới biết, thế nào là, Lan-Quế-Phường!
Anh ta bị dọa khiếp vía, liều mạng phản kháng, giành giật quần áo trên người với các mỹ nữ, vác nguyên bộ đồ in đầy dấu son môi, chạy bán sống bán chết mới thoát được.
Lục Lương đang ở nhà ngủ, mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi của Minh Hạo: “Anh, có ai đùa người khác như ông không?!! Tiểu Diệp Trần mà về là tôi chết chắc!”
Lục Lương hạ giọng thật thấp: “Nhỏ tiếng chút đi.”
Minh Hạo ngẩn người, sau đó mới hiểu ra, lại gào lên: “Đó là cơ thể của Tiểu Diệp Trần, ông dám chạm vào, tôi liều mạng với ông!!”
Lục Lương vò đầu, biết, tất nhiên là biết, chính anh ta cũng đang phiền não vì chuyện này đây.
“Biết rồi, biết rồi, ông ngậm miệng lại đi.”
Nói xong, Lục Lương liền cúp máy.
Minh Hạo hết hồn nhìn điện thoại, ông ta ngủ với bạn gái cũ của mình mà lại còn có mặt mũi cúp điện thoại trước nữa hả?!
Có nên tuyệt giao hay không chứ?
Vấn đề này của Minh Hạo cũng là một câu hỏi khó trong lòng Lục Lương.
Tiểu Diệp Trần rồi sẽ quay về. Diệp Trần chỉ ở tạm trong cơ thể này. Đối mặt với tình huống như vậy, Lục Lương thực sự không xuống tay nổi…
Thế nên, Lục Lương cũng chỉ là coi giữ Diệp Trần, chứ chẳng làm ăn gì được, nắm tay, ôm hôn thôi cũng thấy có chướng ngại tâm lý khủng khiếp rồi.
Lục Lương hao tổn tinh thần muôn phần vì vấn đề này, nửa đêm vẫn không ngủ được. Diệp Trần thì đã ngủ từ lâu, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra quanh mình, loáng thoáng nghe thấy tiếng Lục Lương nhận điện thoại sau đó lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng người trở mình liên tục, Diệp Trần không chịu nổi, gác tay ngang hông Lục Lương, ngái ngủ hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Lục Lương được ôm một cái từ sau lưng, lập tức ngoan như mèo.
Anh ta bỗng cảm thấy, thế là đủ hài lòng rồi.
Anh có thể ngủ chay cả đời. Có người này nằm bên, nửa đêm mơ màng khó ngủ sẽ được ôm một cái, chỉ vậy là đã đủ đầy rồi.
Anh nắm tay cô, dịu dàng gọi: “Diệp Trần.”
“Dạ?”
“Gả cho anh đi.”
“Vâng.”
Lục Lương không nói thêm nữa, anh mở mắt, nhìn bầu trời đêm ngoài kia, tay cầm tay.
Trong lòng anh rất yên bình.
Sau khi nhận lời cầu hôn của Lục Lương, Diệp Trần và Lục Lương lúc nào cũng dính lấy nhau.
Lục Lương ném hết mọi việc công vụ lại cho Minh Hạo, dồn toàn tâm toàn lực chuẩn bị cho hôn lễ.
666 khá là lo lắng.
“Chủ nhân,” 666 nhắc nhở, “Chỉ số danh vọng, địa vị, tiền tài của Minh Hạo đều đang áp sát anh rồi, một khi anh ta vượt qua anh, điểm nhiệm vụ của chúng ta sẽ giảm đi, đến lúc đó thì nhiệm vụ lại không hoàn thành được.”
“Không sao đâu.” Lục Lương đang đọc báo cáo về hôn lễ trợ lý gửi cho mình, “Anh ta không vượt nổi đâu mà.”
“Anh có lòng tin đến vậy ư???” 666 bất an. Lục Lương cười: “666, cô có biết trên đời này, người nào là không thể vượt qua nổi không?”
“?” Là một hệ thống, cô cảm thấy ký chủ của mình thật là hơi bị bí hiểm.
Lục Lương lướt ngón tay trên trang thiết kế hội trường hôn lễ tốt nhất, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng: “Người chết.”
666: “!!! Chủ nhân, anh định làm gì!”
“666,” Lục Lương chuyển bản vẽ thiết kế cho Diệp Trần xem rồi nói với 666: “Nếu tôi chết vào đúng thời điểm hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ vẫn được đi sang thế giới tiếp theo chứ?”
“Được…”
Trong lòng 666 thấy hơi sờ sợ, cô cảm thấy mình có một chủ nhân thật đáng sợ, trong đầu anh ta nghĩ gì 666 hoàn toàn không đoán ra nổi.
“Vậy, nếu trước khi Minh Hạo vượt qua tôi, tôi chiếm được tình cảm của Diệp Trần, nâng chỉ số “người đẹp” lên đủ 100 thì tôi có thể sang thế giới tiếp theo. Diệp Trần ở lại thế giới này phò tá Minh Hạo, cố gắng nâng chỉ số của cô ấy lên đủ 100 thì có phải là nhiệm vụ của chúng tôi không hề xung đột không?”
“Thời đại luôn thay đổi, mỗi thời đại có một anh hùng, tôi đã sáng tạo nên một thời đại của Lục Lương, vậy thì Minh Hạo hãy đi sáng tạo một thời đại mới của riêng anh ta, có gì là không thể chứ?”
“Kể ra… cũng phải…”
666 cảm thấy hơi khó tiếp thu.
Trong những gì cô được dạy, hệ thống huấn luyện AI đã nói với họ rằng, kể từ khi họ bắt đầu nhận nhiệm vụ thì phải liều mạng giấu diếm, vì đối thủ nhất định là kẻ thù.
Họ phải tranh đoạt tài nguyên của đối thủ, tài nguyên không phải của anh thì là của tôi.
Đây là lần đầu tiên 666 nghe thấy ý tưởng win-win này, sau vài phút điều chỉnh tư tưởng, 666 trịnh trọng nói với Lục Lương: “Chủ nhân thật uy vũ, chủ nhân thật trâu bò.”
Lục Lương cười, ngồi chờ Diệp Trần trả lời, ánh mắt có phần lo lắng: “Có điều, làm vậy chắc cô ấy buồn lắm nhỉ?”
“Mà chắc không đâu,” Lục Lương tự nói tiếp một mình, “dù sao có phải lần một lần hai cô ấy thấy tôi chết đâu.”
Nói xong, anh ta cụp mắt xuống, 666 ngẫm nghĩ một hồi rồi rút ra một cây kẹo mút.
“Chủ nhân, tôi mua cho anh loại kẹo que tôi thích ăn nhất này, anh đừng buồn, hãy vui lên.”
Lục Lương không nhịn được, phì cười thành tiếng.
“Không cần đâu,” Lục Lương ôn tồn nói, “tôi có phải con nít đâu, tôi đâu có buồn.” Anh ta cúi đầu nhìn màn hình chờ Diệp Trần trả lời, nhấn mạnh lại một lần nữa: “Thật đấy, không hề buồn.”
Trong một căn phòng khác, Diệp Trần vừa nghe thấy âm báo tin nhắn, nhấn mở ra xem, cảnh hội trường hôn lễ 3D hiện lên giữa không trung.
Đây là ý tưởng thiết kế hôn lễ của hai người, gu thẩm mỹ của Lục Lương, không biết vì sao, nhưng nó rất gần với xu hướng thẩm mỹ nhiều năm trước của người địa cầu. Anh chọn một hành tinh có giáo đường cổ gần nghìn năm tuổi. Hành tinh này rất đặc biệt, đứng trên đó nhìn ra vũ trụ, có cảm giác rất giống như đứng xem trên phi thuyền.
Lộng lẫy trời sao, mênh mông ngân hà gần ngay trước mắt.
Diệp Trần xem cẩn thận từng chi tiết một, một lúc lâu sau mới nhắn lại cho Lục Lương: “Cảm ơn anh, em rất thích.”
Giờ phút này, trong đầu Diệp Trần bỗng có tiếng chửi tục của Ba Tám.
“Đệt!”
“Ồ? Sao thế?” Diệp Trần hỏi. Ba Tám vò cái đầu trọc lóc của anh ta, cáu kỉnh nói: “Kẹo mút Vui Vẻ bản số lượng giới hạn lại bị người ta cướp mất rồi, không biết là cái tên chết tiệt nào, lần nào cũng cướp của tôi!!”
Diệp Trần bó tay: “Anh lớn rồi, đừng ăn kẹo nữa.”
“Ừ,” Ba Tám gật đầu, móc chục điếu thuốc trong ngăn kéo ra cắm trên tay, châm lửa. Diệp Trần nổi khùng: “Bỏ ngay thuốc xuống cho tôi!!”
Cô chịu đủ cái tên AI này rồi, sao có thể nghĩ ra cái cách trả thù chủ mình như vậy chứ, cô không tài nào chịu nổi khói thuốc mù mịt trong đầu, đây đúng là ngược đãi trắng trợn!
Ba Tám thong thả hút một hơi, quay đầu lại.
“Tôi lớn rồi, không ăn kẹo.”
Diệp Trần: “…”
Tác giả có chuyện muốn nói:
[vở kịch nhỏ – trường học những năm tháng ấy]
Thầy: “Các trò sắp tốt nghiệp rồi, dựa vào thành tích, các trò có thể lựa chọn số hiệu tối ưu cho mình. Đầu tiên, mời thủ khoa của chúng ta, hàng A nhóm A3, chọn số hiệu cho mình.”
666: “666”
Thầy: “Tại sao trò muốn là 666?”
666: “Vì em hy vọng ký chủ của mình có thể cảm nhận được em là một AI cực kỳ lợi hại, hơn nữa, còn hiểu, sẽ có một ngày, em sẽ thăng cấp thành 999.”
Thầy: “Thăng cấp thành 999 là sao?”
666: “Là 6 lật ngược sẽ thành 9.”
Ba Tám: “Ha ha ha ha ha ha…”
666: “Bạn cười gì?”
Ba Tám: “Bạn à, bạn có biết, ngoài nghiệp vụ lợi hại, thực ra vẫn còn có một cách để bạn lật ngược không?”
666: “Cách gì?”
Ba Tám: “Ha ha ha ha ha ha ha…”
Sau này, Ba Tám tự mình chỉ cho 666 biết, còn có thể lật thế nào.
/165
|