*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Cảnh Phùng cau mày vì câu nói của Diệp Trần nhưng nghĩ đến đôi mắt và tình trạng thương thế của bản thân, chàng cân nhắc giây lát rồi vẫn đồng ý: “Được, có điều khoảng thời gian sắp tới, có lẽ phải làm phiền cô nương chiếu cố cho.”
“Đừng ngại.”
Diệp Trần phẩy tay. Thu Sinh bê bát thuốc vào. Diệp Trần đút thuốc cho Thẩm Cảnh Phùng xong thì để anh ta đi ngủ.
Kể từ bữa đó, ngày nào Diệp Trần cũng đích thân đến xoa cao và đút thuốc cho Thẩm Cảnh Phùng. Ngày thường, Diệp Trần vẫn khá là lạnh lùng, giọng của cô mát lành như nước, cách nói chuyện nhẹ nhàng khiến người nghe cảm thấy trong lòng vô cùng bình yên.
Thẩm Cảnh Phùng đã nhiều năm rồi không hề có giấc ngủ ngon, thế mà khi ở Dược Vương cốc, có cô nương này kề cận, chàng toàn thiếp đi lúc nào không biết.
Hồi đầu, chàng cảm thấy như vậy thật là thất lễ nhưng Diệp Trần bảo trong thuốc có thành phần có tác dụng an thần, thế là chàng cũng không thấy sao nữa.
Thư gửi cho phái Nhạc Sơn, chỉ mấy ngày sau đã nhận được hồi âm. Diệp Trần đọc thư cho chàng ta nghe. Ý của Thẩm Thu Hà là giao Thẩm Cảnh Phùng cho Dược Vương cốc chăm sóc, tiền thuốc men toàn bộ do Nhạc Sơn lo liệu, Dược Vương cốc thấy chàng ta cần ở lại đó bao lâu thì cứ ở bấy lâu, cuối thư còn nhắc nhở Thẩm Cảnh Phùng cố lên, mau chóng rước nàng dâu về.
Đọc đến khúc này, Diệp Trần không tránh khỏi cảm giác xấu hổ, gấp thư lại bảo: “Phụ thân của huynh thật thú vị.”
Thẩm Cảnh Phùng cười xòa, đánh trống lảng: “Giờ đang đúng dịp tiết trời đẹp cuối xuân, thế mà mắt của tại hạ lại không khỏe, e là phải chờ một năm mới có thể nhìn thấy hoa cỏ tháng Tư.”
“E là huynh phải chờ một năm thật đấy.” Diệp Trần cười, “Còn phải uống thêm ba tháng thuốc nữa huynh mới khỏi được.”
“Ngắm hoa chỉ là chuyện nhỏ, lời hứa làm hộ vệ cho cô nương không thực hiện được mới là nỗi hổ thẹn trong lòng.”
“Giờ chưa vội, huynh đang là bệnh nhân của ta, đừng nghĩ nhiều.”
Dứt lời, Diệp Trần đứng dậy, nói với Thẩm Cảnh Phùng: “Ta dẫn huynh đi dạo quanh vườn để huynh quen đường, sau này có thể tự đi được nhé.”
“Làm phiền cô nương.”
Thẩm Cảnh Phùng gật đầu, cứ tưởng là Diệp Trần sẽ gọi người tới dìu chàng đi, không ngờ chàng vừa dứt lời, Diệp Trần liền cầm luôn tay chàng, nói rất tự nhiên: “Đi thôi.”
Thẩm Cảnh Phùng sững sờ nhưng mà đối phương lại tỏ vẻ bình thường, nàng chỉ là nắm bàn tay chàng, không hề có ý đồ gì khác. Sau một thoáng bất ngờ, chàng cũng trở nên tự nhiên, tập trung lắng nghe tiếng của nàng, đi theo bước chân nàng, bước từng bước một.
“Chỗ này là bậc thềm, đúng rồi, huynh cẩn thận…”
Nàng cẩn thận nhắc chàng nhưng mà chàng vẫn bị hẫng chân, ngã dúi về trước, nàng đưa tay ra đỡ nhưng thực sự không đủ sức, thế là chàng ngã đè luôn lên người nàng, hai người cùng nhau ngã. Diệp Trần va vào thân cây lê, cánh hoa tung bay rơi rụng, chàng ở bên trên, tuy mắt nhìn rất dại nhưng nó không hề mảy may làm giảm chút mỹ mạo nào của chàng.
Diệp Trần nhìn chàng chăm chăm đến tận lúc nghe đối phương gọi: “Diệp cô nương?”
Diệp Trần mới vội vàng đứng dậy. Thẩm Cảnh Phùng nghe tiếng, nghiêng đầu qua, đôi môi lạnh vừa khéo chạm vào một nơi mềm mại như là da thịt của đối phương, mang đến một chút ấm áp thoáng qua.
Cả hai người đều giật mình. Thẩm Cảnh Phùng tỉnh táo trước, vội vàng nói: “Thất lễ rồi.”
“Đành chịu,” Diệp Trần tỏ vẻ điềm tĩnh, “huynh thẳng người lên đi rồi ta đỡ huynh dậy.”
Thẩm Cảnh Phùng gật đầu, quỳ thẳng người trên mặt đất. Diệp Trần đứng dậy, phủi cánh hoa rơi vào người. Thẩm Cảnh Phùng cảm giác có thứ gì đó rơi xuống mặt và vai, tò mò hỏi: “Có hoa rơi à?”
“Đúng vậy.”
“Hoa gì thế?”
“Hoa lê.”
“Lê hoa viện lạc dung dung nguyệt,
Thanh thảo trì đường đạm đạm phong.”
Trong đầu Thẩm Cảnh Phùng chợt hiện lên cảnh này, bất giác nhớ lại một thoáng rực rỡ của Diệp Trần, dung nhan thanh lệ của cô nương khi ấy đã khắc sâu trong tâm trí chàng, chàng dường như có thể nhìn thấy nàng đang đứng dưới gốc hoa lê, dáng dấp thong dong, tự tại.
Chẳng hiểu sao, trong lòng chàng bỗng có một cảm giác rất kỳ lạ. Ba Tám “ồ” một tiếng, hóng hớt báo: “Chỉ số tình cảm tăng nhanh thật, 15 rồi.”
Diệp Trần sợ kinh hồn.
Thế này mà bảo là nhanh à?!
Diệp Trần bình tĩnh đỡ Thẩm Cảnh Phùng dậy, tiếp tục dẫn chàng ta đi dạo.
Thẩm Cảnh Phùng không giống những nhân vật phản diện khác. Những người kia bình thường hầu như không tiến triển gì, chỉ đến thời khắc đặc biệt quan trọng thì chỉ số mới tăng đột biến. Còn chỉ số tình cảm của Thẩm Cảnh Phùng thì tăng rất đều đặn, mỗi ngày đều đều nhích thêm 0.1, 0.1.
Giống như con người của chàng ta, luôn luôn ôn hòa, bình tĩnh, thong dong.
Ngày nào Diệp Trần cũng dẫn chàng ta đi dạo, giới thiệu xem chỗ nào có những gì, sai người chuyển hết các chướng ngại vật đi chỗ khác.
Chưa đầy một tháng, Thẩm Cảnh Phùng đã có thể dùng lại kiếm. Chàng ta thuộc nằm lòng vị trí mọi thứ trong sân, chẳng khác gì người mắt sáng.
Ngày nào Thẩm Cảnh Phùng cũng luyện kiếm trong sân. Diệp Trần tựa vào cây cột trong hành lang, vừa ăn điểm tâm vừa yên lặng xem.
Thẩm Cảnh Phùng có một vẻ đẹp rất tĩnh lặng, hài hòa, quân tử như ngọc chính là từ dùng để miêu tả người như vậy. Bất kể chàng ta đưa kiếm nhanh cỡ nào hay mỗi một chuyển động đều mạnh mẽ, dứt khoát thì vẫn không làm cho người xem có cảm giác vội vàng, gấp gáp, chẳng khác gì nước sông lẳng lặng chảy xuôi theo dòng dưới ánh trăng dát bạc, khiến lòng người thư thái, bình yên.
Diệp Trần rất khó hiểu, người này, thế quái nào mà lại là nhân vật phản diện chứ?
Lại còn cần cô phải đi “truyền đạo dạy nghề”, chỉ cho chàng ta những thường thức căn bản về cách làm người tốt nữa.
Khóa học này dài một năm, Diệp Trần đã biên soạn hẳn một lịch học “làm người tốt” rồi. Hai tháng đầu chủ yếu là học lý luận căn bản, mỗi ngày chỉ cần rảnh tay là Diệp Trần liền bắt đầu kể chuyện cho Thẩm Cảnh Phùng nghe, nêu cao các tấm gương người tốt việc tốt, tranh thủ hết mọi lúc có thể để dạy.
Ví dụ như Thẩm Cảnh Phùng luyện kiếm xong thấm mệt thì sẽ ngồi xuống cạnh Diệp Trần, Diệp Trần đưa nước và khăn cho chàng ta, chàng ta uống hết xong, lau mồ hôi xong, sẽ ngồi yên cạnh cô, nghe cô nói.
Hồi đầu là Thẩm Cảnh Phùng muốn cô tả cảnh vật xung quanh hiện tại trông như thế nào, nhưng rồi chẳng hiểu sao, mỗi lần tả cảnh xong, Diệp Trần đều thích kể truyện cho chàng nghe.
Nội dung của mấy mẩu truyện này cơ bản đều nói về việc hành hiệp trượng nghĩa quên mình. Thẩm Cảnh Phùng chẳng hiểu tại sao Diệp Trần lại thích kiểu truyện như vậy nhưng nàng thích nói thì chàng đành ngồi nghe.
Thế là, mỗi ngày luyện kiếm xong, Thẩm Cảnh Phùng đều lên lớp “học làm người tốt”.
Diệp Trần ngồi một bên nói, Thẩm Cảnh Phùng im lặng lắng nghe, nghe kể xong, Thẩm Cảnh Phùng bỗng lại hỏi: “Ta kể cho nàng nghe chuyện hồi nhỏ của ta nhé?”
Diệp Trần thoáng ngạc nhiên rồi liền gật đầu ngay: “Ừ.”
Thẩm Cảnh Phùng bắt đầu kể chuyện hồi nhỏ của bản thân. Thời thơ ấu của chàng ta rất tẻ nhạt, cuộc sống cũng rất đơn điệu, nội dung câu chuyện hầu như đều là luyện kiếm, luyện kiếm, lại luyện kiếm.
Luyện kiếm với sư huynh, luyện kiếm với sư đệ, luyện kiếm với phụ thân.
Từ bài kiếm căn bản đến Nhạc Sơn kiếm pháp…
Quá trình học tập buồn tẻ như vậy mà Thẩm Cảnh Phùng lại còn nói rõ lâu, mới đầu Diệp Trần còn làm bộ như rất hứng thú lắng nghe, thỉnh thoảng lại chêm vào một câu như “Ồ?”, “Lợi hại thật”, “Quá lợi hại”.
Sau cùng, thực sự không chịu nổi nữa, đầu ngoẹo sang một bên, tựa vào vai Thẩm Cảnh Phùng, ngủ mất.
Thẩm Cảnh Phùng cảm thấy nàng dựa vào vai mình, tiếng hít thở đều đều, bất giác chàng nhoẻn miệng cười.
Thu Sinh cầm áo choàng tới. Thẩm Cảnh Phùng nghe có tiếng bước chân người, đoán là Thu Sinh đem y phục sang, bèn đưa tay lên môi, ra dấu “suỵt” một tiếng.
Thu Sinh rón rén đi đến chỗ hai người, đắp áo choàng cho Diệp Trần rồi rời đi.
Thẩm Cảnh Phùng cúi đầu muốn nhìn Diệp Trần, tuy chàng không thấy gì cả nhưng vẫn có cảm giác, gần như có thể mường tượng ra bóng dáng cô nương đang tựa vào bờ vai.
Chẳng hiểu sao, chàng lại cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, cảm thấy chuyện cô nương này im lặng dựa vào chàng, ở bên chàng như thế này là việc vốn dĩ nên như vậy.
Chàng cứ ngồi im như vậy cho đến tận khi trời trút mưa tầm tã.
Diệp Trần nghe tiếng mưa, tỉnh dậy, phát hiện ra bản thân đang tựa vào người Thẩm Cảnh Phùng.
Người Thẩm Cảnh Phùng rất ấm, giữa thời tiết cuối xuân này, hơi ấm ấy khiến Diệp Trần lưu luyến không nỡ rời.
Cô dựa vào Thẩm Cảnh Phùng, nhìn thẳng phía trước, ngắm những đóa hoa lê rụng vì trời mưa, khẽ khàng gọi: “Thẩm Cảnh Phùng.”
“Gì?”
“Vai huynh có mỏi không?”
“Không mỏi.”
“Vậy để ta dựa thêm một lát nữa nhé?”
Thẩm Cảnh Phùng bật cười khanh khách, nói bằng giọng bất lực: “Ừ.”
Thế là Diệp Trần liền dựa thêm một lúc nữa, cảm thấy như có hơi ấm ở trong lòng.
Tự dưng cô nhớ đến rất nhiều người, cảm thấy khi dựa vào Thẩm Cảnh Phùng cũng tựa như lúc dựa vào những người đó.
Cô đã làm tẩy trừ tình cảm, không còn nhớ rõ cảm xúc với những người đó vào lúc đấy nhưng điều khó hiểu là, khi tựa vào vai Thẩm Cảnh Phùng, trong một thoáng, cô dường như đã thấy có một luồng cảm xúc trào dâng từ tận đáy lòng, khiến cô không thở nổi, không nói được nên lời.
Thẩm Cảnh Phùng thấy cô là lạ bèn nhẹ nhàng hỏi: “Cô nương làm sao vậy?”
“À, không sao.” Diệp Trần sợ Ba Tám biết sự biến thiên cảm xúc của bản thân nên đứng dậy gọi, “Chúng ta về đi.”
“Ừ.”
Thẩm Cảnh Phùng cầm kiếm đứng dậy, đi theo sau Diệp Trần. Diệp Trần nghe tiếng bước chân của người đi sau, không nhịn nổi, dừng chân lại gọi: “Thẩm Cảnh Phùng.”
“Gì?”
“Huynh biết nấu ăn không?”
Thẩm Cảnh Phùng ban đầu ngạc nhiên, sau đó mới gật đầu: “Có học một chút.”
“Huynh nấu cơm cho ta đi.”
“Chờ mắt ta khỏi,” Thẩm Cảnh Phùng nhoẻn cười, “ta sẽ làm cho cô nương.”
“Ừ.” Diệp Trần đáp lại, quay sang nói với Ba Tám đang chơi game trong đầu: “Chúng ta có loại thuốc nào công hiệu nhanh hơn không?”
Ba Tám: “…”
Có vội đến vậy không? Một bữa cơm thôi mà.
Ba Tám cự tuyệt dứt khoát: “Không có. Lúc cầm kim châm người ta sao không nghĩ trước đi, cứu lại được đã là tốt lắm rồi, lại còn muốn công hiệu nhanh? Mơ hão!”
Câu trả lời của Ba Tám khiến Diệp Trần đau khổ, cô thở dài, chỉ còn nước dẫn Thẩm Cảnh Phùng về chờ hai tháng nữa, thuốc của Ba Tám bắt đầu công hiệu.
Thẩm Cảnh Phùng mù, thật là bất tiện.
“Cô đừng buồn,” Ba Tám nhắc nhở Diệp Trần, “nếu không phải hắn bị mù thì đời nào chịu ngoan ngoãn ở cạnh cô chứ? Cô phải biết là, trong giai đoạn này, thế giới của hắn chỉ có cô, chỉ có thể dựa vào cô, cô phải mau mau cải thiện độ thiện cảm đi. Theo tôi tính, nếu lên được đến 30 thì hắn ta mới có thể thực sự ngoan ngoãn làm thị vệ cho cô. Cô làm mau lên.”
Ba Tám nói vậy khiến Diệp Trần rất sốt ruột. Vì nghiệp lớn cải thiện độ thiện cảm, ngày hai lần sáng tối Diệp Trần đều đến hỏi han, gần như dính lấy Thẩm Cảnh Phùng hai tư trên hai tư. Thế mà, kết quả, độ thiện cảm của Thẩm Cảnh Phùng… vẫn rất ổn định như trước, tăng trưởng rất ổn định.
Thấy mắt Thẩm Cảnh Phùng sắp nhìn được trở lại mà vẫn còn thiếu 5 điểm thiện cảm nữa, Diệp Trần sốt ruột điên lên được.
“Thật sự không làm được thì để tôi dạy cho cô một chiêu.” Ba Tám hút một hơi thuốc, “Đợi đến lúc anh ta nhất định phải đi, cô vào phòng anh ta, đè anh ta xuống!”
Diệp Trần: “…”
“Với tính cách của anh ta,” Ba Tám nhả khói, “chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với cô.”
Diệp Trần nghe đến đó, không thể nhịn nổi nữa, tức quá quát: “Mau vứt cái điếu thuốc của anh đi cho tôi!”
Cả đầu cô mù mịt toàn khói là khói, đến chết mất thôi.
Diệp Trần nôn nóng, đã sắp đến lễ Vu Lan rồi.
Dược Vương cốc tọa tại vùng Tây Nam, bên ngoài cốc, Vu Lan là ngày hội rất lớn của địa phương. Diệp Trần cố kìm nén sự lo lắng trong lòng, quyết tâm dẫn Thẩm Cảnh Phùng đi dạo phố.
Hôm đó người qua kẻ lại rất đông, Thẩm Cảnh Phùng cố che cho Diệp Trần đi khiến Diệp Trần bất giác nhớ lại hội hoa đăng năm nào đi cùng Quân Diễn, phố chợ năm nao đi cùng Elter, họ cũng luôn che chắn cho cô như vậy. Tuy tính cách các nhân vật phản diện không giống nhau nhưng lại luôn trùng lặp trong những chi tiết nhỏ mê người.
Trong lòng Diệp Trần hơi xao xuyến. Thẩm Cảnh Phùng cẩn thận lắng tai nghe tiếng người xung quanh.
Sau đấy, chàng ta bỗng hỏi: “Đến lúc thả hà đăng chưa?”
Tiết Vu Lan, nhà nhà đều thả hà đăng để tưởng nhớ các vong hồn.
Diệp Trần ước lượng thời gian, gật đầu: “Đến rồi.”
“Cô nương,” Thẩm Cảnh Phùng thỉnh cầu, “có thể dẫn ta đi châm hà đăng không?”
“Tất nhiên là được.” Diệp Trần gật đầu, cầm tay chàng ta, “Ta dẫn huynh đi.”
Hiện giờ, Thẩm Cảnh Phùng đã quen bị nàng lôi kéo, bình thường là kéo tay áo, nhưng những lúc đông người thế này, nàng sẽ kéo tay chàng đi.
Tay nàng rất ấm áp, Thẩm Cảnh Phùng cảm thấy rất yên tâm, cho dù không nhìn thấy gì chàng cũng thấy không sao.
Diệp Trần dẫn chàng ta đến bờ sông, mua một chiếc hà đăng, cầm giấy bút hỏi: “Viết gì đây?”
Thẩm Cảnh Phùng mấy máy môi, do dự giây lát rồi đáp: “Thẩm Thu Sương.”
Diệp Trần ngạc nhiên: “Là ai vậy?”
Thẩm Cảnh Phùng không đáp, chàng phóng tầm mắt về phương xa, cho dù không nhìn thấy nhưng cũng có cảm giác đang nhìn chăm chú vào xa xăm.
“Mẫu thân của ta.”
Giọng chàng nghèn nghẹn.
Diệp Trần ngạc nhiên, đầu óc hơi mông lung.
Cô bỗng nhớ ra, trong nội dung thế giới mà Ba Tám gửi cho mình, hình như chưa từng nói rõ vì sao Thẩm Cảnh Phùng nhất quyết phải tiêu diệt Ma giáo.
Cô cho là vì Nguyệt Sênh nhưng vào lúc này đây, cô bỗng nhiên ý thức được.
Thẩm Cảnh Phùng, không phải một người xử sự theo cảm tính như vậy, không phải người sẽ vì một cô gái mà trở nên điên cuồng như thế.
Chú thích:
*Lê hoa viện lạc dung dung nguyệt, Thanh thảo trì đường đạm đạm phong: Là 2 câu thơ xuất phát từ bài “Ngụ ý” của nhà thơ Án Thù thời Bắc Tống nhưng thay chữ “liễu nhứ” (tơ liễu) bằng chữ “thanh thảo” (cỏ xanh), không biết là do tác giả nhớ nhầm hay cố tình đổi.
Dịch nghĩa:
Hoa lê rụng trong sân, ánh trăng mênh mông
Ao hồ đầy cỏ xanh (tơ liễu), gió nhẹ nhàng thổi
Đọc toàn bài thơ và bản dịch thơ tại
Thẩm Cảnh Phùng cau mày vì câu nói của Diệp Trần nhưng nghĩ đến đôi mắt và tình trạng thương thế của bản thân, chàng cân nhắc giây lát rồi vẫn đồng ý: “Được, có điều khoảng thời gian sắp tới, có lẽ phải làm phiền cô nương chiếu cố cho.”
“Đừng ngại.”
Diệp Trần phẩy tay. Thu Sinh bê bát thuốc vào. Diệp Trần đút thuốc cho Thẩm Cảnh Phùng xong thì để anh ta đi ngủ.
Kể từ bữa đó, ngày nào Diệp Trần cũng đích thân đến xoa cao và đút thuốc cho Thẩm Cảnh Phùng. Ngày thường, Diệp Trần vẫn khá là lạnh lùng, giọng của cô mát lành như nước, cách nói chuyện nhẹ nhàng khiến người nghe cảm thấy trong lòng vô cùng bình yên.
Thẩm Cảnh Phùng đã nhiều năm rồi không hề có giấc ngủ ngon, thế mà khi ở Dược Vương cốc, có cô nương này kề cận, chàng toàn thiếp đi lúc nào không biết.
Hồi đầu, chàng cảm thấy như vậy thật là thất lễ nhưng Diệp Trần bảo trong thuốc có thành phần có tác dụng an thần, thế là chàng cũng không thấy sao nữa.
Thư gửi cho phái Nhạc Sơn, chỉ mấy ngày sau đã nhận được hồi âm. Diệp Trần đọc thư cho chàng ta nghe. Ý của Thẩm Thu Hà là giao Thẩm Cảnh Phùng cho Dược Vương cốc chăm sóc, tiền thuốc men toàn bộ do Nhạc Sơn lo liệu, Dược Vương cốc thấy chàng ta cần ở lại đó bao lâu thì cứ ở bấy lâu, cuối thư còn nhắc nhở Thẩm Cảnh Phùng cố lên, mau chóng rước nàng dâu về.
Đọc đến khúc này, Diệp Trần không tránh khỏi cảm giác xấu hổ, gấp thư lại bảo: “Phụ thân của huynh thật thú vị.”
Thẩm Cảnh Phùng cười xòa, đánh trống lảng: “Giờ đang đúng dịp tiết trời đẹp cuối xuân, thế mà mắt của tại hạ lại không khỏe, e là phải chờ một năm mới có thể nhìn thấy hoa cỏ tháng Tư.”
“E là huynh phải chờ một năm thật đấy.” Diệp Trần cười, “Còn phải uống thêm ba tháng thuốc nữa huynh mới khỏi được.”
“Ngắm hoa chỉ là chuyện nhỏ, lời hứa làm hộ vệ cho cô nương không thực hiện được mới là nỗi hổ thẹn trong lòng.”
“Giờ chưa vội, huynh đang là bệnh nhân của ta, đừng nghĩ nhiều.”
Dứt lời, Diệp Trần đứng dậy, nói với Thẩm Cảnh Phùng: “Ta dẫn huynh đi dạo quanh vườn để huynh quen đường, sau này có thể tự đi được nhé.”
“Làm phiền cô nương.”
Thẩm Cảnh Phùng gật đầu, cứ tưởng là Diệp Trần sẽ gọi người tới dìu chàng đi, không ngờ chàng vừa dứt lời, Diệp Trần liền cầm luôn tay chàng, nói rất tự nhiên: “Đi thôi.”
Thẩm Cảnh Phùng sững sờ nhưng mà đối phương lại tỏ vẻ bình thường, nàng chỉ là nắm bàn tay chàng, không hề có ý đồ gì khác. Sau một thoáng bất ngờ, chàng cũng trở nên tự nhiên, tập trung lắng nghe tiếng của nàng, đi theo bước chân nàng, bước từng bước một.
“Chỗ này là bậc thềm, đúng rồi, huynh cẩn thận…”
Nàng cẩn thận nhắc chàng nhưng mà chàng vẫn bị hẫng chân, ngã dúi về trước, nàng đưa tay ra đỡ nhưng thực sự không đủ sức, thế là chàng ngã đè luôn lên người nàng, hai người cùng nhau ngã. Diệp Trần va vào thân cây lê, cánh hoa tung bay rơi rụng, chàng ở bên trên, tuy mắt nhìn rất dại nhưng nó không hề mảy may làm giảm chút mỹ mạo nào của chàng.
Diệp Trần nhìn chàng chăm chăm đến tận lúc nghe đối phương gọi: “Diệp cô nương?”
Diệp Trần mới vội vàng đứng dậy. Thẩm Cảnh Phùng nghe tiếng, nghiêng đầu qua, đôi môi lạnh vừa khéo chạm vào một nơi mềm mại như là da thịt của đối phương, mang đến một chút ấm áp thoáng qua.
Cả hai người đều giật mình. Thẩm Cảnh Phùng tỉnh táo trước, vội vàng nói: “Thất lễ rồi.”
“Đành chịu,” Diệp Trần tỏ vẻ điềm tĩnh, “huynh thẳng người lên đi rồi ta đỡ huynh dậy.”
Thẩm Cảnh Phùng gật đầu, quỳ thẳng người trên mặt đất. Diệp Trần đứng dậy, phủi cánh hoa rơi vào người. Thẩm Cảnh Phùng cảm giác có thứ gì đó rơi xuống mặt và vai, tò mò hỏi: “Có hoa rơi à?”
“Đúng vậy.”
“Hoa gì thế?”
“Hoa lê.”
“Lê hoa viện lạc dung dung nguyệt,
Thanh thảo trì đường đạm đạm phong.”
Trong đầu Thẩm Cảnh Phùng chợt hiện lên cảnh này, bất giác nhớ lại một thoáng rực rỡ của Diệp Trần, dung nhan thanh lệ của cô nương khi ấy đã khắc sâu trong tâm trí chàng, chàng dường như có thể nhìn thấy nàng đang đứng dưới gốc hoa lê, dáng dấp thong dong, tự tại.
Chẳng hiểu sao, trong lòng chàng bỗng có một cảm giác rất kỳ lạ. Ba Tám “ồ” một tiếng, hóng hớt báo: “Chỉ số tình cảm tăng nhanh thật, 15 rồi.”
Diệp Trần sợ kinh hồn.
Thế này mà bảo là nhanh à?!
Diệp Trần bình tĩnh đỡ Thẩm Cảnh Phùng dậy, tiếp tục dẫn chàng ta đi dạo.
Thẩm Cảnh Phùng không giống những nhân vật phản diện khác. Những người kia bình thường hầu như không tiến triển gì, chỉ đến thời khắc đặc biệt quan trọng thì chỉ số mới tăng đột biến. Còn chỉ số tình cảm của Thẩm Cảnh Phùng thì tăng rất đều đặn, mỗi ngày đều đều nhích thêm 0.1, 0.1.
Giống như con người của chàng ta, luôn luôn ôn hòa, bình tĩnh, thong dong.
Ngày nào Diệp Trần cũng dẫn chàng ta đi dạo, giới thiệu xem chỗ nào có những gì, sai người chuyển hết các chướng ngại vật đi chỗ khác.
Chưa đầy một tháng, Thẩm Cảnh Phùng đã có thể dùng lại kiếm. Chàng ta thuộc nằm lòng vị trí mọi thứ trong sân, chẳng khác gì người mắt sáng.
Ngày nào Thẩm Cảnh Phùng cũng luyện kiếm trong sân. Diệp Trần tựa vào cây cột trong hành lang, vừa ăn điểm tâm vừa yên lặng xem.
Thẩm Cảnh Phùng có một vẻ đẹp rất tĩnh lặng, hài hòa, quân tử như ngọc chính là từ dùng để miêu tả người như vậy. Bất kể chàng ta đưa kiếm nhanh cỡ nào hay mỗi một chuyển động đều mạnh mẽ, dứt khoát thì vẫn không làm cho người xem có cảm giác vội vàng, gấp gáp, chẳng khác gì nước sông lẳng lặng chảy xuôi theo dòng dưới ánh trăng dát bạc, khiến lòng người thư thái, bình yên.
Diệp Trần rất khó hiểu, người này, thế quái nào mà lại là nhân vật phản diện chứ?
Lại còn cần cô phải đi “truyền đạo dạy nghề”, chỉ cho chàng ta những thường thức căn bản về cách làm người tốt nữa.
Khóa học này dài một năm, Diệp Trần đã biên soạn hẳn một lịch học “làm người tốt” rồi. Hai tháng đầu chủ yếu là học lý luận căn bản, mỗi ngày chỉ cần rảnh tay là Diệp Trần liền bắt đầu kể chuyện cho Thẩm Cảnh Phùng nghe, nêu cao các tấm gương người tốt việc tốt, tranh thủ hết mọi lúc có thể để dạy.
Ví dụ như Thẩm Cảnh Phùng luyện kiếm xong thấm mệt thì sẽ ngồi xuống cạnh Diệp Trần, Diệp Trần đưa nước và khăn cho chàng ta, chàng ta uống hết xong, lau mồ hôi xong, sẽ ngồi yên cạnh cô, nghe cô nói.
Hồi đầu là Thẩm Cảnh Phùng muốn cô tả cảnh vật xung quanh hiện tại trông như thế nào, nhưng rồi chẳng hiểu sao, mỗi lần tả cảnh xong, Diệp Trần đều thích kể truyện cho chàng nghe.
Nội dung của mấy mẩu truyện này cơ bản đều nói về việc hành hiệp trượng nghĩa quên mình. Thẩm Cảnh Phùng chẳng hiểu tại sao Diệp Trần lại thích kiểu truyện như vậy nhưng nàng thích nói thì chàng đành ngồi nghe.
Thế là, mỗi ngày luyện kiếm xong, Thẩm Cảnh Phùng đều lên lớp “học làm người tốt”.
Diệp Trần ngồi một bên nói, Thẩm Cảnh Phùng im lặng lắng nghe, nghe kể xong, Thẩm Cảnh Phùng bỗng lại hỏi: “Ta kể cho nàng nghe chuyện hồi nhỏ của ta nhé?”
Diệp Trần thoáng ngạc nhiên rồi liền gật đầu ngay: “Ừ.”
Thẩm Cảnh Phùng bắt đầu kể chuyện hồi nhỏ của bản thân. Thời thơ ấu của chàng ta rất tẻ nhạt, cuộc sống cũng rất đơn điệu, nội dung câu chuyện hầu như đều là luyện kiếm, luyện kiếm, lại luyện kiếm.
Luyện kiếm với sư huynh, luyện kiếm với sư đệ, luyện kiếm với phụ thân.
Từ bài kiếm căn bản đến Nhạc Sơn kiếm pháp…
Quá trình học tập buồn tẻ như vậy mà Thẩm Cảnh Phùng lại còn nói rõ lâu, mới đầu Diệp Trần còn làm bộ như rất hứng thú lắng nghe, thỉnh thoảng lại chêm vào một câu như “Ồ?”, “Lợi hại thật”, “Quá lợi hại”.
Sau cùng, thực sự không chịu nổi nữa, đầu ngoẹo sang một bên, tựa vào vai Thẩm Cảnh Phùng, ngủ mất.
Thẩm Cảnh Phùng cảm thấy nàng dựa vào vai mình, tiếng hít thở đều đều, bất giác chàng nhoẻn miệng cười.
Thu Sinh cầm áo choàng tới. Thẩm Cảnh Phùng nghe có tiếng bước chân người, đoán là Thu Sinh đem y phục sang, bèn đưa tay lên môi, ra dấu “suỵt” một tiếng.
Thu Sinh rón rén đi đến chỗ hai người, đắp áo choàng cho Diệp Trần rồi rời đi.
Thẩm Cảnh Phùng cúi đầu muốn nhìn Diệp Trần, tuy chàng không thấy gì cả nhưng vẫn có cảm giác, gần như có thể mường tượng ra bóng dáng cô nương đang tựa vào bờ vai.
Chẳng hiểu sao, chàng lại cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, cảm thấy chuyện cô nương này im lặng dựa vào chàng, ở bên chàng như thế này là việc vốn dĩ nên như vậy.
Chàng cứ ngồi im như vậy cho đến tận khi trời trút mưa tầm tã.
Diệp Trần nghe tiếng mưa, tỉnh dậy, phát hiện ra bản thân đang tựa vào người Thẩm Cảnh Phùng.
Người Thẩm Cảnh Phùng rất ấm, giữa thời tiết cuối xuân này, hơi ấm ấy khiến Diệp Trần lưu luyến không nỡ rời.
Cô dựa vào Thẩm Cảnh Phùng, nhìn thẳng phía trước, ngắm những đóa hoa lê rụng vì trời mưa, khẽ khàng gọi: “Thẩm Cảnh Phùng.”
“Gì?”
“Vai huynh có mỏi không?”
“Không mỏi.”
“Vậy để ta dựa thêm một lát nữa nhé?”
Thẩm Cảnh Phùng bật cười khanh khách, nói bằng giọng bất lực: “Ừ.”
Thế là Diệp Trần liền dựa thêm một lúc nữa, cảm thấy như có hơi ấm ở trong lòng.
Tự dưng cô nhớ đến rất nhiều người, cảm thấy khi dựa vào Thẩm Cảnh Phùng cũng tựa như lúc dựa vào những người đó.
Cô đã làm tẩy trừ tình cảm, không còn nhớ rõ cảm xúc với những người đó vào lúc đấy nhưng điều khó hiểu là, khi tựa vào vai Thẩm Cảnh Phùng, trong một thoáng, cô dường như đã thấy có một luồng cảm xúc trào dâng từ tận đáy lòng, khiến cô không thở nổi, không nói được nên lời.
Thẩm Cảnh Phùng thấy cô là lạ bèn nhẹ nhàng hỏi: “Cô nương làm sao vậy?”
“À, không sao.” Diệp Trần sợ Ba Tám biết sự biến thiên cảm xúc của bản thân nên đứng dậy gọi, “Chúng ta về đi.”
“Ừ.”
Thẩm Cảnh Phùng cầm kiếm đứng dậy, đi theo sau Diệp Trần. Diệp Trần nghe tiếng bước chân của người đi sau, không nhịn nổi, dừng chân lại gọi: “Thẩm Cảnh Phùng.”
“Gì?”
“Huynh biết nấu ăn không?”
Thẩm Cảnh Phùng ban đầu ngạc nhiên, sau đó mới gật đầu: “Có học một chút.”
“Huynh nấu cơm cho ta đi.”
“Chờ mắt ta khỏi,” Thẩm Cảnh Phùng nhoẻn cười, “ta sẽ làm cho cô nương.”
“Ừ.” Diệp Trần đáp lại, quay sang nói với Ba Tám đang chơi game trong đầu: “Chúng ta có loại thuốc nào công hiệu nhanh hơn không?”
Ba Tám: “…”
Có vội đến vậy không? Một bữa cơm thôi mà.
Ba Tám cự tuyệt dứt khoát: “Không có. Lúc cầm kim châm người ta sao không nghĩ trước đi, cứu lại được đã là tốt lắm rồi, lại còn muốn công hiệu nhanh? Mơ hão!”
Câu trả lời của Ba Tám khiến Diệp Trần đau khổ, cô thở dài, chỉ còn nước dẫn Thẩm Cảnh Phùng về chờ hai tháng nữa, thuốc của Ba Tám bắt đầu công hiệu.
Thẩm Cảnh Phùng mù, thật là bất tiện.
“Cô đừng buồn,” Ba Tám nhắc nhở Diệp Trần, “nếu không phải hắn bị mù thì đời nào chịu ngoan ngoãn ở cạnh cô chứ? Cô phải biết là, trong giai đoạn này, thế giới của hắn chỉ có cô, chỉ có thể dựa vào cô, cô phải mau mau cải thiện độ thiện cảm đi. Theo tôi tính, nếu lên được đến 30 thì hắn ta mới có thể thực sự ngoan ngoãn làm thị vệ cho cô. Cô làm mau lên.”
Ba Tám nói vậy khiến Diệp Trần rất sốt ruột. Vì nghiệp lớn cải thiện độ thiện cảm, ngày hai lần sáng tối Diệp Trần đều đến hỏi han, gần như dính lấy Thẩm Cảnh Phùng hai tư trên hai tư. Thế mà, kết quả, độ thiện cảm của Thẩm Cảnh Phùng… vẫn rất ổn định như trước, tăng trưởng rất ổn định.
Thấy mắt Thẩm Cảnh Phùng sắp nhìn được trở lại mà vẫn còn thiếu 5 điểm thiện cảm nữa, Diệp Trần sốt ruột điên lên được.
“Thật sự không làm được thì để tôi dạy cho cô một chiêu.” Ba Tám hút một hơi thuốc, “Đợi đến lúc anh ta nhất định phải đi, cô vào phòng anh ta, đè anh ta xuống!”
Diệp Trần: “…”
“Với tính cách của anh ta,” Ba Tám nhả khói, “chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với cô.”
Diệp Trần nghe đến đó, không thể nhịn nổi nữa, tức quá quát: “Mau vứt cái điếu thuốc của anh đi cho tôi!”
Cả đầu cô mù mịt toàn khói là khói, đến chết mất thôi.
Diệp Trần nôn nóng, đã sắp đến lễ Vu Lan rồi.
Dược Vương cốc tọa tại vùng Tây Nam, bên ngoài cốc, Vu Lan là ngày hội rất lớn của địa phương. Diệp Trần cố kìm nén sự lo lắng trong lòng, quyết tâm dẫn Thẩm Cảnh Phùng đi dạo phố.
Hôm đó người qua kẻ lại rất đông, Thẩm Cảnh Phùng cố che cho Diệp Trần đi khiến Diệp Trần bất giác nhớ lại hội hoa đăng năm nào đi cùng Quân Diễn, phố chợ năm nao đi cùng Elter, họ cũng luôn che chắn cho cô như vậy. Tuy tính cách các nhân vật phản diện không giống nhau nhưng lại luôn trùng lặp trong những chi tiết nhỏ mê người.
Trong lòng Diệp Trần hơi xao xuyến. Thẩm Cảnh Phùng cẩn thận lắng tai nghe tiếng người xung quanh.
Sau đấy, chàng ta bỗng hỏi: “Đến lúc thả hà đăng chưa?”
Tiết Vu Lan, nhà nhà đều thả hà đăng để tưởng nhớ các vong hồn.
Diệp Trần ước lượng thời gian, gật đầu: “Đến rồi.”
“Cô nương,” Thẩm Cảnh Phùng thỉnh cầu, “có thể dẫn ta đi châm hà đăng không?”
“Tất nhiên là được.” Diệp Trần gật đầu, cầm tay chàng ta, “Ta dẫn huynh đi.”
Hiện giờ, Thẩm Cảnh Phùng đã quen bị nàng lôi kéo, bình thường là kéo tay áo, nhưng những lúc đông người thế này, nàng sẽ kéo tay chàng đi.
Tay nàng rất ấm áp, Thẩm Cảnh Phùng cảm thấy rất yên tâm, cho dù không nhìn thấy gì chàng cũng thấy không sao.
Diệp Trần dẫn chàng ta đến bờ sông, mua một chiếc hà đăng, cầm giấy bút hỏi: “Viết gì đây?”
Thẩm Cảnh Phùng mấy máy môi, do dự giây lát rồi đáp: “Thẩm Thu Sương.”
Diệp Trần ngạc nhiên: “Là ai vậy?”
Thẩm Cảnh Phùng không đáp, chàng phóng tầm mắt về phương xa, cho dù không nhìn thấy nhưng cũng có cảm giác đang nhìn chăm chú vào xa xăm.
“Mẫu thân của ta.”
Giọng chàng nghèn nghẹn.
Diệp Trần ngạc nhiên, đầu óc hơi mông lung.
Cô bỗng nhớ ra, trong nội dung thế giới mà Ba Tám gửi cho mình, hình như chưa từng nói rõ vì sao Thẩm Cảnh Phùng nhất quyết phải tiêu diệt Ma giáo.
Cô cho là vì Nguyệt Sênh nhưng vào lúc này đây, cô bỗng nhiên ý thức được.
Thẩm Cảnh Phùng, không phải một người xử sự theo cảm tính như vậy, không phải người sẽ vì một cô gái mà trở nên điên cuồng như thế.
Chú thích:
*Lê hoa viện lạc dung dung nguyệt, Thanh thảo trì đường đạm đạm phong: Là 2 câu thơ xuất phát từ bài “Ngụ ý” của nhà thơ Án Thù thời Bắc Tống nhưng thay chữ “liễu nhứ” (tơ liễu) bằng chữ “thanh thảo” (cỏ xanh), không biết là do tác giả nhớ nhầm hay cố tình đổi.
Dịch nghĩa:
Hoa lê rụng trong sân, ánh trăng mênh mông
Ao hồ đầy cỏ xanh (tơ liễu), gió nhẹ nhàng thổi
Đọc toàn bài thơ và bản dịch thơ tại
/165
|