Một bàn tay mềm mại ấm áp đặt lên mắt Từ Hành Chi, che mất tầm mắt của y: “Sư huynh, không sao đâu.”
Mạnh Trọng Quang giơ tay kia lên, con nhện biến ra từ linh lực tan thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.
Đầu ngón tay hắn phất một cái, tóm sợi linh lực chưa kịp bỏ chạy của Chu Bắc Nam, xuất chưởng đẩy về trước.
Bên cạnh Chu Bắc Nam ở ngoài tháp đột nhiên mọc lên hàng nghìn hàng vạn dây leo, hoàn toàn không chờ hắn ta phản ứng lại, cưỡng ép lôi hắn ta vào trong đất.
Chu Bắc Nam hoảng hốt phẫn nộ: “Mạnh...”
Một sợi dây leo quả quyết chặn miệng hắn ta lại.
Rất nhanh sau đó, hắn ta chỉ còn dư lại cái đầu ở trên mặt đất.
Lục Ngự Cửu sửa quỷ thương xong thì đặt cạnh đầu hắn ta, ngồi cách xa hắn ta một chút, ghét bỏ nói: “Cho ngươi tự tìm đường chết, đáng đời.”
Chu Bắc Nam: “...”
Từ Hành Chi bình tĩnh lại một lúc lâu mới khôi phục lại bình thường từ trạng thái tay chân lạnh buốt, đầu óc choáng váng, chớp mắt hỏi: “Chết chưa?”
Xúc cảm do lông mi quẹt qua lòng bàn tay rất vi diệu.
Mạnh Trọng Quang rụt tay lại, ôm eo Từ Hành Chi, đồng thời áp trán lên mu bàn tay mình, cọ tay vuốt ve an ủi, giọng điệu mềm mỏng: “Sư huynh yên tâm, thứ cản trở đều sẽ chết.”
Sống lưng Từ Hành Chi rét lạnh, cứ cảm thấy lời này có ý gì khác, hai chân buông lỏng, nhảy xuống khỏi người Mạnh Trọng Quang, vẫy bàn tay nắm chặt đầy mồ hôi, giả vờ ung dung: “Dọa ta sợ muốn chết.”
Y không biết nguyên chủ có tính cách thế nào, nhưng nếu là đệ nhất thiên bảng, chắc hẳn sẽ không phải người sợ côn trùng giống bản thân y.
Y lén lút nheo mắt lại nhìn Mạnh Trọng Quang, quan sát phản ứng của hắn.
Mạnh Trọng Quang cười nắm dây xích của Từ Hành Chi: “Không sao, sư huynh không cần xấu hổ. Chẳng lẽ huynh không nhớ chuyện trước kia huynh bị cổ trùng dọa sợ rồi làm nổ cả tế đàn của quỷ tộc sao?”
Từ Hành Chi: “...” Không nhớ, chưa từng nghe nói, thật mất mặt, cáo từ.
Nguy cơ được hóa giải, Từ Hành Chi mới nhận ra tư thế của hai người mập mờ cỡ nào.
Sắc đẹp trước mắt đúng là quyến rũ, nhưng y không hồ đồ đến mức quên ân oán của nguyên chủ và nhân vật phản diện trước mặt.
Y đẩy Mạnh Trọng Quang ra, lạnh nhạt nói: “Đa tạ.”
Lời còn chưa dứt, Mạnh Trọng Quang không chút do dự kéo dây xích lại, cơ thể Từ Hành Chi mất thăng bằng, lảo đảo một bước rồi va đầu vào lồng ngực Mạnh Trọng Quang.
Từ Hành Chi bị đụng choáng váng đầu óc, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Trọng Quang chất vấn: “Ngươi làm gì vậy?”
Mạnh Trọng Quang không để ý tới Từ Hành Chi, nói với Chu Vọng: “Ra ngoài.”
Chu Vọng hóng chuyện một lúc lâu nhảy xuống khỏi giường, trước khi đi còn chu đáo đóng cửa lại giúp họ.
Không dò hỏi tin tức gì được, Từ Hành Chi vẫn rất tiếc, ánh mắt đuổi theo Chu Vọng mãi đến tận khi cô nhóc biến mất ở cửa.
Mạnh Trọng Quang liếc qua: “Sư huynh, nàng ta đẹp không?”
Theo tính cách xấu xa của bản thân Từ Hành Chi, chắc chắn y sẽ ăn ngay nói thật, ví dụ như “Ngươi đẹp hơn nàng ấy nhiều, nếu không phải vì ngươi móc ra còn to hơn ta thì ta đã cưới ngươi về rồi” vân vân.
Nhưng xét thấy tình hình không phù hợp, y đành phải tiếp tục giả bộ, thờ ơ lạnh nhạt: “Đừng quậy.”
“Quậy?”
Mạnh Trọng Quang bỗng nhiên vươn tay, bóp hai má Từ Hành Chi, mới qua mấy giây mặt Từ Hành Chi đã tê rần nhưng trong mắt Mạnh Trọng Quang lại nổi lên ánh nước nhàn nhạt trước: “Sư huynh muốn lạnh nhạt với ta bao lâu nữa? Còn muốn trừng phạt ta bao lâu nữa?”
Mẹ kiếp thằng nhóc này, khi sư diệt tổ xong, ta còn chưa khóc ngươi khóc cái gì.
Từ Hành Chi bị bóp má rất đau, đương nhiên ánh mắt cực kỳ không thân thiện. Y giãy giụa, dùng tay trái không cử động được nắm lấy vạt áo trước ngực Mạnh Trọng Quang, gào lên một tiếng: “Mạnh Trọng Quang!”
Mạnh Trọng Quang giật mình, ánh mắt thoáng hiện vẻ ấm ức rồi lại nổi lên ánh lửa hừng hực.
Thoắt cái, xương quai xanh Từ Hành Chi bị hắn cắn một phát.
Là cắn, cắn thật luôn chứ không cắn giả, phát cắn này khiến da đầu Từ Hành Chi tê rần, sắp rơi cả nước mắt.
Mạnh Trọng Quang từ thằng nhóc thăng cấp thành chó con ngập tràn ước ao nói: “Sư huynh, huynh gọi tên ta nữa đi.”
Ánh mắt hắn cuồng nhiệt đến mức hận không thể đốt cháy Từ Hành Chi.
Dù cho không thể làm rõ rốt cuộc Mạnh Trọng Quang có tình cảm gì với nguyên chủ, nhưng để thoát khỏi hắn Từ Hành Chi kìm nén nỗi nghi hoặc trong lòng, lạnh giọng trách mắng: “Mạnh Trọng Quang, nếu ngươi còn niệm tình ta là sư huynh của ngươi thì đừng nhốt ta ở đây. Hôm nay ta cũng coi như cứu ngươi một mạng, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như thế này sao? Trước kia ta dạy ngươi thế này sao?”
Mạnh Trọng Quang lập tức giật mình tỉnh táo lại, cuống quít buông Từ Hành Chi ra, quỳ sụp xuống trước mặt y: “Vâng, sư huynh, ta, ta biết sai rồi...”
Từ Hành Chi nghĩ, được rồi, bây giờ y hiểu ra rồi, đứa nhỏ này thuộc kiểu con quay, thích ăn đòn.
Y đang nghĩ thì Mạnh Trọng Quang hơi ngẩng đầu lên, cầu xin nói: “Nhưng sư huynh à, Man Hoang thật sự rất nguy hiểm, ta khóa sư huynh trong phòng chỉ vì sợ sư huynh chạy lung tung rồi gặp nguy hiểm gì nữa. Trọng Quang không thể mất sư huynh thêm lần nào đâu, dù huynh gặp chút xíu nguy hiểm thôi ta cũng không chịu nổi...”
Từ trước đến nay Từ Hành Chi luôn không có sức kháng cự trước đồ vật đẹp, huống chi là gương mặt nhìn thôi đã thấy thích này.
Trong thoáng chốc ấy, Từ Hành Chi cảm thấy có tình thương của cha tự nhiên nổi lên trong lồng ngực, không ngăn chặn nổi, dường như chuyện bị chó con cắn không khiến người ta đau lòng đến thế.
Từ Hành Chi hít sâu một hơi, cò kè mặc cả với hắn: “Nhưng ta không thể ở trong phòng suốt từ sáng đến tối được, thế chẳng bằng ngồi tù.”
Mặc dù Man Hoang vốn đã một ngục giam to lớn nhưng ít nhất nó đủ rộng lớn.
Mạnh Trọng Quang nghĩ một lát, không tình nguyện nói: “Vậy thì ban ngày sư huynh có thể ra ngoài đi lại, nhưng tuyệt đối không được rời khỏi tháp, đến tối thì quay về...”
Dù không tốt hơn được bao nhiêu nhưng hiện giờ chiếm được một chút xíu thứ tốt thôi thì nó vẫn là thứ tốt, Từ Hành Chi không chê.
Khi y gật đầu đồng ý, cuối cùng Mạnh Trọng Quang cũng mỉm cười, cúi người xuống, bế ngang Từ Hành Chi lên.
Từ Hành Chi ngạc nhiên, vì cơ thể mất thăng bằng nên vòng tay ôm cổ Mạnh Trọng Quang theo bản năng: “Ngươi muốn làm gì nữa?”
Mạnh Trọng Quang vô cùng chân thành đáp: “Sư huynh, tối rồi.”
Từ Hành Chi nhìn ra bên ngoài qua song cửa sổ trạm trổ hoa văn, chỉ cảm thấy sắc trời bên ngoài không khác biệt gì so với ban nãy.
Mạnh Trọng Quang giải đáp thắc mắc cho Từ Hành Chi: “Trong Man Hoang không phân biệt ngày đêm nhưng bây giờ là buổi tối rồi, thật đấy.”
Từ Hành Chi: “...”
Ta tin ngươi mới lạ ấy.
Mạnh Trọng Quang ôm Từ Hành Chi về giường, xin xỏ: “Sư huynh, cho Trọng Quang ngủ cùng huynh nhé.”
Từ Hành Chi biết mình phản đối cũng không có tác dụng, nếu nói nặng lời có khi còn nhìn thấy Mạnh Trọng Quang nước mắt lưng tròng, cứ như ai khiến hắn cực kỳ ấm ức vậy.
Y bèn nhắm mắt lại, lăn vào bên trong, chừa chỗ cho Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang vui vẻ trèo lên giường, kéo chăn, chu đáo đắp kín chăn cho Từ Hành Chi trước, bản thân hắn chỉ nằm góc nhỏ rìa giường, đắp một góc chăn nhỏ xíu, xong xuôi mới yên tâm ngủ.
Từ Hành Chi không ngủ được, trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng y ngoảnh mặt về phía Mạnh Trọng Quang.
Mắt nhấp nháy nhiều lần, Từ Hành Chi dùng tay phải đè xích vàng trói mình xuống, giữ cho nó không vang lên tiếng leng keng, tay trái từ từ rút dao găm bên hông ra.
Y chìa mũi dao hướng xuống dưới, nhắm ngay giữa trán Mạnh Trọng Quang.
Chỉ cần một nhát thôi là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.
Y có thể ra khỏi Man Hoang quái lạ này, có thể trở về nhà với phụ thân và muội muội, chỉ cần không cầm bút viết quyển truyện này nữa là có thể rời xa thế giới này mãi mãi.
Nhưng mà Từ Hành Chi cảm thấy tất cả mọi chuyện trước mắt có cảm giác kỳ lạ không nói rõ được cũng không miêu tả ra được.
Lẽ ra nơi này là thế giới giả lập tự tay y dựng lên, nhưng ở nơi này được một ngày, Từ Hành Chi lại có cảm giác chân thực vô cùng.
Những nhân vật này không phải người giả được tạo ra trên trang giấy, bọn họ có máu có thịt, biết cử động, biết cười, biết tức biết giận, biết bày trò đùa quái đản cũng biết dịu dàng thắm thiết.
Bao gồm cả Mạnh Trọng Quang.
Thoạt nhìn hắn như chó con nuôi chưa quen, nhưng khi hắn ôm mình, che mắt mình và cả lúc này, hắn luôn có nhiệt độ ấm áp có thể cảm nhận được.
Đối với Từ Hành Chi mà nói, có lẽ đánh nhanh thắng nhanh mới là điều tốt nhất. Nhưng cảm giác nhân vật dưới ngòi bút sống lại quá vi diệu, Từ Hành Chi không thể thuyết phục mình rằng người y muốn giết chỉ là người giả trong sách.
Từ Hành Chi tự giễu khẽ cười một tiếng, cất dao đi, nhắm mắt nằm yên.
Y không phải Từ Hành Chi thật, y cũng không trải qua mối hận giết sư phụ, nỗi đau bị rút gân cốt, bởi vậy y rất khó nảy sinh sự thù hận thật sự với Mạnh Trọng Quang.
Ngược lại, y còn có chút cảm tình với Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang là một người sống sờ sờ, đi từ giấc mơ tới trang giấy của y, rồi tới trước mặt y.
Từ Hành Chi cần tìm những lý do khác để giết hắn, nếu không, thứ cho y không xuống tay được.
Khi Từ Hành Chi bỏ dao xuống, gỡ bỏ khúc mắc trong lòng rồi ngủ say, Mạnh Trọng Quang chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt hắn dừng lại ở vị trí nào đó giữa không trung.
Nơi đó không nghiêng không lệch, đúng vị trí con dao găm Từ Hành Chi dừng lại vừa nãy.
Mạnh Trọng Quang lặng lẽ ngồi dậy, nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của Từ Hành Chi.
Cuối cùng, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn bên môi Từ Hành Chi, lẩm bẩm: “Sư huynh, ta vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc những năm qua huynh đi đâu?”
Sau đó hắn có vẻ mặt bừng tỉnh, khẽ mỉm cười, lầu bầu: “À, ta đoán ra rồi. Sư huynh ở cùng Cửu Chi Đăng đúng không?”
“Ta ở Man Hoang còn huynh ở thế giới hiện thực, ngày ngày ở bên hắn. Sư huynh nghe lời gièm pha của hắn rồi muốn tới giết ta, đúng không?”
Mạnh Trọng Quang nói xong thì giơ tay lên, bóp yết hầu Từ Hành Chi.
Hơi thở dài dưới lòng bàn tay hắn tuần hoàn như con lăn, chỉ cần hơi dùng sức là hắn có thể nhẹ nhàng cắt đứt yết hầu y.
Mạnh Trọng Quang không nhận ra giữ động tác đó bao lâu, hắn buông lỏng tay ra, biểu cảm phức tạp, nói thầm: “Sư huynh, ta biết huynh sẽ đổi ý thôi. Không sao hết, ta đợi thêm là được.”
Trong lúc nói chuyện, trong phòng nổi lên mùi hương thơm dịu thoang thoảng của thực vật.
Mạnh Trọng Quang nằm xuống, không kiềm chế để cho Từ Hành Chi nhiều không gian như trước đó nữa.
Hắn quấn chặt lấy tứ chi vào cơ thể ấm áp của Từ Hành Chi, kề sát bên tai y, dùng giọng hơi chậm rãi nói: “Cảm ơn huynh hôm nay không giết ta. Nhưng mà sư huynh à, huynh phải chịu một chút trừng phạt mới được...”
Từ Hành Chi từ bỏ việc ám sát rồi ngủ thiếp đi rất nhanh, trong nháy mắt đã bước vào mộng đẹp, không biết sao cơ thể y dần nóng lên, nóng như bị bỏng vậy, tứ chi mềm nhũn, cả người tê dại, không có chút sức lực nào.
Trong giấc mơ như có dị vật giống dây leo chậm rãi thong dong kéo mắt cá chân y, leo dần lên, nhìn ngó rồi cuốn quanh, vô cùng kiên nhẫn chơi đùa với y.
Từ Hành Chi muốn giãy giụa nhưng tay chân đều mềm nhũn yết ớt, cứ như có hàng lớp mây trắng vừa ngang ngược vừa dịu dàng bao bọc y rồi bay lên giữa không trung.
Y nóng lòng muốn thoát khỏi giấc mơ kỳ lạ này nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được, mãi mới giật mình tỉnh lại, môi rát miệng khô, hoa mắt chóng mặt. Y giãy ra ngồi dậy muốn đi uống nước, ai ngờ hai chân vừa chạm đất đã thấy rã rời đau nhức, y không chống đỡ được, ngã quỵ xuống đất.
Mạnh Trọng Quang bị đánh thức, nhanh chóng xuống giường ôm lấy Từ Hành Chi từ phía sau: “Sư huynh, sao vậy?”
Lúc này cơ thể Từ Hành Chi nhạy cảm, không chịu nổi đụng chạm, bị hắn sờ như thế suýt thì không khống chế được đạp Mạnh Trọng Quang ra ngoài.
Bình tĩnh lại một lát y mới tìm lại được giọng nói của mình: “Không sao, mơ thấy ác mộng. Rót cho ta cốc nước.”
Từ Hành Chi không hề hay biết lúc này gò má y ửng đỏ, nốt ruồi lệ hiện rõ, mang vẻ đẹp ham muốn mà không tự biết.
Mạnh Trọng Quang nghe lời đi rót nước, bóng lưng có phần vui vẻ không nói ra được, đuôi chó con vô hình còn lắc qua lắc lại.
Từ Hành Chi được đỡ dậy, y dựa vào đầu giường, cảm thấy Mạnh Trọng Quang thế này thật đáng yêu.
Ở một góc Man Hoang, có một dãy núi tên là “Phong Sơn”, cát vàng bay khắp trời, sương gió lạnh lẽo, trong hang đá giữa núi có ánh sáng lập lòe, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió dữ dập tắt.
Trong hang đá.
Một người địa vị cao khoác da thú, mặt xanh xao vàng vọt nghiêng người về phía trước, mắt sáng lên: “Ngươi nhìn thấy rõ ràng chứ? Đúng là Từ Hành Chi sao?”
Người bên dưới đáp: “Lúc rút lui ta nhìn thấy rõ ràng, đứng bên cạnh Mạnh Trọng Quang chính là đồ đệ đầu tiên của Thanh Tĩnh Quân ở Phong Lăng Sơn – Từ Hành Chi! Ngày so tài thiên bảng năm đó, ta có duyên gặp hắn một lần, nhớ rất rõ.”
Người da thú vui vẻ ra mặt, vỗ tay cười to: “Tốt, quá tốt rồi! Có hắn thì chúng ta càng có hi vọng ra khỏi Man Hoang!”
Người bên dưới nhất rì rầm với nhau, dường như không hiểu.
Người da thú kiềm chế nỗi vui sướng lại: “Ta hỏi các ngươi, chủ Phong Lăng Sơn hiện tại là ai?”
Nhắc đến người đó, những người bên dưới không ai không nghiến răng căm hận, có một giọng nói không cam lòng trả lời: “Là Cửu Chi Đăng.”
Người da thú đáp: “Đúng rồi, chỉ cần chúng ta bắt Từ Hành Chi, giao dịch với Cửu Chi Đăng, hắn ắt sẽ thả chúng ta ra ngoài!”
Có người đưa ra ý kiến khác: “Cửu Chi Đăng này bị điên rồi, một lòng muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết, sao lại vì Từ Hành Chi...”
“Sao lại không?” Người da thú cười khùng khục quái dị: “Cửu Chi Đăng và Mạnh Trọng Quang giống nhau, đều là người do Từ Hành Chi tự mình nuôi dạy trưởng thành. Có ai không biết Từ Hành Chi đoạn tụ, sư đệ mà y nuôi dạy, ai cũng bệnh hết thuốc chữa. Tình nghĩa giữa Cửu Chi Đăng và y không hề tầm thường, nếu bắt được sư huynh hắn chẳng khác gì nắm được huyệt mệnh môn của hắn!”
Gã càng nói càng hưng phấn, vẻ mặt hiện rõ sự cuồng nhiệt: “Làm giặc cỏ biết bao nhiêu năm, ta chịu đủ rồi! Chỉ cần bắt được Từ Hành Chi, chúng ta có thể...”
Một người phụ nữ vóc người duyên dáng dựa vào vách đá, nghĩ một lúc lâu mới cắt ngang lời lẩm bẩm hưng phấn của người da thú: “Lúc này Từ Hành Chi đột nhiên xuất hiện ở Man Hoang, chàng không cảm thấy quá kỳ lạ sao? Mười mấy năm qua, người duy nhất nắm giữ chìa khóa của Man Hoang là Cửu Chi Đăng, hắn vào đây thế nào?”
Nàng ta nghịch bộ móng tay mới làm của mình, khóe môi vương ý cười: “Chẳng lẽ Từ Hành Chi ở trên giường không hầu hạ Cửu Chi Đăng cho tốt? Hay là Cửu Chi Đăng phái hắn đến vì có chuyện cần làm? Ví dụ như giết sư đệ tốt Mạnh Trọng Quang của hắn? Dù sao hiện tại Mạnh Trọng Quang cũng là người nói một là một trong Man Hoang, nếu hắn có mưu tính gì, muốn thoát khỏi Man Hoang, Cửu Chi Đăng sẽ đau đầu chứ nhỉ? Nếu là hai khả năng này, chàng bắt Từ Hành Chi sẽ chẳng được ích lợi gì, ngược lại còn chữa lợn lành thành lợn què đó nha.”
Người da thú nghẹn lời, càng nghĩ càng thấy có lý, không khỏi thấy chán nản.
Gã oán hận nói: “Cũng đúng. Năm đó Từ Hành Chi ra tay giết sư phụ, người trong thiên hạ có ai không biết, loại cặn bã như thế, có chuyện gì mà không làm được?”
Người phụ nữ chỉ tiếc mài sắt không thành thép, chậc hai tiếng, cất bước đến gần người da thú, ngồi xuống ghế đá của gã, bộ ngực mềm mại kề sát cánh tay gã, ý cười dạt dào: “Ai nói Từ Hành Chi không có tác dụng gì?”
Người da thú: “Là sao?”
Người phụ nữ đùa nghịch đôi môi nứt nẻ của người da thú: “Cửu Chi Đăng cách xa Man Hoang nhưng mà... Chẳng lẽ chàng không muốn quản chế Mạnh Trọng Quang? Không muốn giành lại vị trí chủ Man Hoang bị hắn cướp mất sao?”
Mạnh Trọng Quang giơ tay kia lên, con nhện biến ra từ linh lực tan thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.
Đầu ngón tay hắn phất một cái, tóm sợi linh lực chưa kịp bỏ chạy của Chu Bắc Nam, xuất chưởng đẩy về trước.
Bên cạnh Chu Bắc Nam ở ngoài tháp đột nhiên mọc lên hàng nghìn hàng vạn dây leo, hoàn toàn không chờ hắn ta phản ứng lại, cưỡng ép lôi hắn ta vào trong đất.
Chu Bắc Nam hoảng hốt phẫn nộ: “Mạnh...”
Một sợi dây leo quả quyết chặn miệng hắn ta lại.
Rất nhanh sau đó, hắn ta chỉ còn dư lại cái đầu ở trên mặt đất.
Lục Ngự Cửu sửa quỷ thương xong thì đặt cạnh đầu hắn ta, ngồi cách xa hắn ta một chút, ghét bỏ nói: “Cho ngươi tự tìm đường chết, đáng đời.”
Chu Bắc Nam: “...”
Từ Hành Chi bình tĩnh lại một lúc lâu mới khôi phục lại bình thường từ trạng thái tay chân lạnh buốt, đầu óc choáng váng, chớp mắt hỏi: “Chết chưa?”
Xúc cảm do lông mi quẹt qua lòng bàn tay rất vi diệu.
Mạnh Trọng Quang rụt tay lại, ôm eo Từ Hành Chi, đồng thời áp trán lên mu bàn tay mình, cọ tay vuốt ve an ủi, giọng điệu mềm mỏng: “Sư huynh yên tâm, thứ cản trở đều sẽ chết.”
Sống lưng Từ Hành Chi rét lạnh, cứ cảm thấy lời này có ý gì khác, hai chân buông lỏng, nhảy xuống khỏi người Mạnh Trọng Quang, vẫy bàn tay nắm chặt đầy mồ hôi, giả vờ ung dung: “Dọa ta sợ muốn chết.”
Y không biết nguyên chủ có tính cách thế nào, nhưng nếu là đệ nhất thiên bảng, chắc hẳn sẽ không phải người sợ côn trùng giống bản thân y.
Y lén lút nheo mắt lại nhìn Mạnh Trọng Quang, quan sát phản ứng của hắn.
Mạnh Trọng Quang cười nắm dây xích của Từ Hành Chi: “Không sao, sư huynh không cần xấu hổ. Chẳng lẽ huynh không nhớ chuyện trước kia huynh bị cổ trùng dọa sợ rồi làm nổ cả tế đàn của quỷ tộc sao?”
Từ Hành Chi: “...” Không nhớ, chưa từng nghe nói, thật mất mặt, cáo từ.
Nguy cơ được hóa giải, Từ Hành Chi mới nhận ra tư thế của hai người mập mờ cỡ nào.
Sắc đẹp trước mắt đúng là quyến rũ, nhưng y không hồ đồ đến mức quên ân oán của nguyên chủ và nhân vật phản diện trước mặt.
Y đẩy Mạnh Trọng Quang ra, lạnh nhạt nói: “Đa tạ.”
Lời còn chưa dứt, Mạnh Trọng Quang không chút do dự kéo dây xích lại, cơ thể Từ Hành Chi mất thăng bằng, lảo đảo một bước rồi va đầu vào lồng ngực Mạnh Trọng Quang.
Từ Hành Chi bị đụng choáng váng đầu óc, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Trọng Quang chất vấn: “Ngươi làm gì vậy?”
Mạnh Trọng Quang không để ý tới Từ Hành Chi, nói với Chu Vọng: “Ra ngoài.”
Chu Vọng hóng chuyện một lúc lâu nhảy xuống khỏi giường, trước khi đi còn chu đáo đóng cửa lại giúp họ.
Không dò hỏi tin tức gì được, Từ Hành Chi vẫn rất tiếc, ánh mắt đuổi theo Chu Vọng mãi đến tận khi cô nhóc biến mất ở cửa.
Mạnh Trọng Quang liếc qua: “Sư huynh, nàng ta đẹp không?”
Theo tính cách xấu xa của bản thân Từ Hành Chi, chắc chắn y sẽ ăn ngay nói thật, ví dụ như “Ngươi đẹp hơn nàng ấy nhiều, nếu không phải vì ngươi móc ra còn to hơn ta thì ta đã cưới ngươi về rồi” vân vân.
Nhưng xét thấy tình hình không phù hợp, y đành phải tiếp tục giả bộ, thờ ơ lạnh nhạt: “Đừng quậy.”
“Quậy?”
Mạnh Trọng Quang bỗng nhiên vươn tay, bóp hai má Từ Hành Chi, mới qua mấy giây mặt Từ Hành Chi đã tê rần nhưng trong mắt Mạnh Trọng Quang lại nổi lên ánh nước nhàn nhạt trước: “Sư huynh muốn lạnh nhạt với ta bao lâu nữa? Còn muốn trừng phạt ta bao lâu nữa?”
Mẹ kiếp thằng nhóc này, khi sư diệt tổ xong, ta còn chưa khóc ngươi khóc cái gì.
Từ Hành Chi bị bóp má rất đau, đương nhiên ánh mắt cực kỳ không thân thiện. Y giãy giụa, dùng tay trái không cử động được nắm lấy vạt áo trước ngực Mạnh Trọng Quang, gào lên một tiếng: “Mạnh Trọng Quang!”
Mạnh Trọng Quang giật mình, ánh mắt thoáng hiện vẻ ấm ức rồi lại nổi lên ánh lửa hừng hực.
Thoắt cái, xương quai xanh Từ Hành Chi bị hắn cắn một phát.
Là cắn, cắn thật luôn chứ không cắn giả, phát cắn này khiến da đầu Từ Hành Chi tê rần, sắp rơi cả nước mắt.
Mạnh Trọng Quang từ thằng nhóc thăng cấp thành chó con ngập tràn ước ao nói: “Sư huynh, huynh gọi tên ta nữa đi.”
Ánh mắt hắn cuồng nhiệt đến mức hận không thể đốt cháy Từ Hành Chi.
Dù cho không thể làm rõ rốt cuộc Mạnh Trọng Quang có tình cảm gì với nguyên chủ, nhưng để thoát khỏi hắn Từ Hành Chi kìm nén nỗi nghi hoặc trong lòng, lạnh giọng trách mắng: “Mạnh Trọng Quang, nếu ngươi còn niệm tình ta là sư huynh của ngươi thì đừng nhốt ta ở đây. Hôm nay ta cũng coi như cứu ngươi một mạng, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như thế này sao? Trước kia ta dạy ngươi thế này sao?”
Mạnh Trọng Quang lập tức giật mình tỉnh táo lại, cuống quít buông Từ Hành Chi ra, quỳ sụp xuống trước mặt y: “Vâng, sư huynh, ta, ta biết sai rồi...”
Từ Hành Chi nghĩ, được rồi, bây giờ y hiểu ra rồi, đứa nhỏ này thuộc kiểu con quay, thích ăn đòn.
Y đang nghĩ thì Mạnh Trọng Quang hơi ngẩng đầu lên, cầu xin nói: “Nhưng sư huynh à, Man Hoang thật sự rất nguy hiểm, ta khóa sư huynh trong phòng chỉ vì sợ sư huynh chạy lung tung rồi gặp nguy hiểm gì nữa. Trọng Quang không thể mất sư huynh thêm lần nào đâu, dù huynh gặp chút xíu nguy hiểm thôi ta cũng không chịu nổi...”
Từ trước đến nay Từ Hành Chi luôn không có sức kháng cự trước đồ vật đẹp, huống chi là gương mặt nhìn thôi đã thấy thích này.
Trong thoáng chốc ấy, Từ Hành Chi cảm thấy có tình thương của cha tự nhiên nổi lên trong lồng ngực, không ngăn chặn nổi, dường như chuyện bị chó con cắn không khiến người ta đau lòng đến thế.
Từ Hành Chi hít sâu một hơi, cò kè mặc cả với hắn: “Nhưng ta không thể ở trong phòng suốt từ sáng đến tối được, thế chẳng bằng ngồi tù.”
Mặc dù Man Hoang vốn đã một ngục giam to lớn nhưng ít nhất nó đủ rộng lớn.
Mạnh Trọng Quang nghĩ một lát, không tình nguyện nói: “Vậy thì ban ngày sư huynh có thể ra ngoài đi lại, nhưng tuyệt đối không được rời khỏi tháp, đến tối thì quay về...”
Dù không tốt hơn được bao nhiêu nhưng hiện giờ chiếm được một chút xíu thứ tốt thôi thì nó vẫn là thứ tốt, Từ Hành Chi không chê.
Khi y gật đầu đồng ý, cuối cùng Mạnh Trọng Quang cũng mỉm cười, cúi người xuống, bế ngang Từ Hành Chi lên.
Từ Hành Chi ngạc nhiên, vì cơ thể mất thăng bằng nên vòng tay ôm cổ Mạnh Trọng Quang theo bản năng: “Ngươi muốn làm gì nữa?”
Mạnh Trọng Quang vô cùng chân thành đáp: “Sư huynh, tối rồi.”
Từ Hành Chi nhìn ra bên ngoài qua song cửa sổ trạm trổ hoa văn, chỉ cảm thấy sắc trời bên ngoài không khác biệt gì so với ban nãy.
Mạnh Trọng Quang giải đáp thắc mắc cho Từ Hành Chi: “Trong Man Hoang không phân biệt ngày đêm nhưng bây giờ là buổi tối rồi, thật đấy.”
Từ Hành Chi: “...”
Ta tin ngươi mới lạ ấy.
Mạnh Trọng Quang ôm Từ Hành Chi về giường, xin xỏ: “Sư huynh, cho Trọng Quang ngủ cùng huynh nhé.”
Từ Hành Chi biết mình phản đối cũng không có tác dụng, nếu nói nặng lời có khi còn nhìn thấy Mạnh Trọng Quang nước mắt lưng tròng, cứ như ai khiến hắn cực kỳ ấm ức vậy.
Y bèn nhắm mắt lại, lăn vào bên trong, chừa chỗ cho Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang vui vẻ trèo lên giường, kéo chăn, chu đáo đắp kín chăn cho Từ Hành Chi trước, bản thân hắn chỉ nằm góc nhỏ rìa giường, đắp một góc chăn nhỏ xíu, xong xuôi mới yên tâm ngủ.
Từ Hành Chi không ngủ được, trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng y ngoảnh mặt về phía Mạnh Trọng Quang.
Mắt nhấp nháy nhiều lần, Từ Hành Chi dùng tay phải đè xích vàng trói mình xuống, giữ cho nó không vang lên tiếng leng keng, tay trái từ từ rút dao găm bên hông ra.
Y chìa mũi dao hướng xuống dưới, nhắm ngay giữa trán Mạnh Trọng Quang.
Chỉ cần một nhát thôi là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.
Y có thể ra khỏi Man Hoang quái lạ này, có thể trở về nhà với phụ thân và muội muội, chỉ cần không cầm bút viết quyển truyện này nữa là có thể rời xa thế giới này mãi mãi.
Nhưng mà Từ Hành Chi cảm thấy tất cả mọi chuyện trước mắt có cảm giác kỳ lạ không nói rõ được cũng không miêu tả ra được.
Lẽ ra nơi này là thế giới giả lập tự tay y dựng lên, nhưng ở nơi này được một ngày, Từ Hành Chi lại có cảm giác chân thực vô cùng.
Những nhân vật này không phải người giả được tạo ra trên trang giấy, bọn họ có máu có thịt, biết cử động, biết cười, biết tức biết giận, biết bày trò đùa quái đản cũng biết dịu dàng thắm thiết.
Bao gồm cả Mạnh Trọng Quang.
Thoạt nhìn hắn như chó con nuôi chưa quen, nhưng khi hắn ôm mình, che mắt mình và cả lúc này, hắn luôn có nhiệt độ ấm áp có thể cảm nhận được.
Đối với Từ Hành Chi mà nói, có lẽ đánh nhanh thắng nhanh mới là điều tốt nhất. Nhưng cảm giác nhân vật dưới ngòi bút sống lại quá vi diệu, Từ Hành Chi không thể thuyết phục mình rằng người y muốn giết chỉ là người giả trong sách.
Từ Hành Chi tự giễu khẽ cười một tiếng, cất dao đi, nhắm mắt nằm yên.
Y không phải Từ Hành Chi thật, y cũng không trải qua mối hận giết sư phụ, nỗi đau bị rút gân cốt, bởi vậy y rất khó nảy sinh sự thù hận thật sự với Mạnh Trọng Quang.
Ngược lại, y còn có chút cảm tình với Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang là một người sống sờ sờ, đi từ giấc mơ tới trang giấy của y, rồi tới trước mặt y.
Từ Hành Chi cần tìm những lý do khác để giết hắn, nếu không, thứ cho y không xuống tay được.
Khi Từ Hành Chi bỏ dao xuống, gỡ bỏ khúc mắc trong lòng rồi ngủ say, Mạnh Trọng Quang chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt hắn dừng lại ở vị trí nào đó giữa không trung.
Nơi đó không nghiêng không lệch, đúng vị trí con dao găm Từ Hành Chi dừng lại vừa nãy.
Mạnh Trọng Quang lặng lẽ ngồi dậy, nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của Từ Hành Chi.
Cuối cùng, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn bên môi Từ Hành Chi, lẩm bẩm: “Sư huynh, ta vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc những năm qua huynh đi đâu?”
Sau đó hắn có vẻ mặt bừng tỉnh, khẽ mỉm cười, lầu bầu: “À, ta đoán ra rồi. Sư huynh ở cùng Cửu Chi Đăng đúng không?”
“Ta ở Man Hoang còn huynh ở thế giới hiện thực, ngày ngày ở bên hắn. Sư huynh nghe lời gièm pha của hắn rồi muốn tới giết ta, đúng không?”
Mạnh Trọng Quang nói xong thì giơ tay lên, bóp yết hầu Từ Hành Chi.
Hơi thở dài dưới lòng bàn tay hắn tuần hoàn như con lăn, chỉ cần hơi dùng sức là hắn có thể nhẹ nhàng cắt đứt yết hầu y.
Mạnh Trọng Quang không nhận ra giữ động tác đó bao lâu, hắn buông lỏng tay ra, biểu cảm phức tạp, nói thầm: “Sư huynh, ta biết huynh sẽ đổi ý thôi. Không sao hết, ta đợi thêm là được.”
Trong lúc nói chuyện, trong phòng nổi lên mùi hương thơm dịu thoang thoảng của thực vật.
Mạnh Trọng Quang nằm xuống, không kiềm chế để cho Từ Hành Chi nhiều không gian như trước đó nữa.
Hắn quấn chặt lấy tứ chi vào cơ thể ấm áp của Từ Hành Chi, kề sát bên tai y, dùng giọng hơi chậm rãi nói: “Cảm ơn huynh hôm nay không giết ta. Nhưng mà sư huynh à, huynh phải chịu một chút trừng phạt mới được...”
Từ Hành Chi từ bỏ việc ám sát rồi ngủ thiếp đi rất nhanh, trong nháy mắt đã bước vào mộng đẹp, không biết sao cơ thể y dần nóng lên, nóng như bị bỏng vậy, tứ chi mềm nhũn, cả người tê dại, không có chút sức lực nào.
Trong giấc mơ như có dị vật giống dây leo chậm rãi thong dong kéo mắt cá chân y, leo dần lên, nhìn ngó rồi cuốn quanh, vô cùng kiên nhẫn chơi đùa với y.
Từ Hành Chi muốn giãy giụa nhưng tay chân đều mềm nhũn yết ớt, cứ như có hàng lớp mây trắng vừa ngang ngược vừa dịu dàng bao bọc y rồi bay lên giữa không trung.
Y nóng lòng muốn thoát khỏi giấc mơ kỳ lạ này nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được, mãi mới giật mình tỉnh lại, môi rát miệng khô, hoa mắt chóng mặt. Y giãy ra ngồi dậy muốn đi uống nước, ai ngờ hai chân vừa chạm đất đã thấy rã rời đau nhức, y không chống đỡ được, ngã quỵ xuống đất.
Mạnh Trọng Quang bị đánh thức, nhanh chóng xuống giường ôm lấy Từ Hành Chi từ phía sau: “Sư huynh, sao vậy?”
Lúc này cơ thể Từ Hành Chi nhạy cảm, không chịu nổi đụng chạm, bị hắn sờ như thế suýt thì không khống chế được đạp Mạnh Trọng Quang ra ngoài.
Bình tĩnh lại một lát y mới tìm lại được giọng nói của mình: “Không sao, mơ thấy ác mộng. Rót cho ta cốc nước.”
Từ Hành Chi không hề hay biết lúc này gò má y ửng đỏ, nốt ruồi lệ hiện rõ, mang vẻ đẹp ham muốn mà không tự biết.
Mạnh Trọng Quang nghe lời đi rót nước, bóng lưng có phần vui vẻ không nói ra được, đuôi chó con vô hình còn lắc qua lắc lại.
Từ Hành Chi được đỡ dậy, y dựa vào đầu giường, cảm thấy Mạnh Trọng Quang thế này thật đáng yêu.
Ở một góc Man Hoang, có một dãy núi tên là “Phong Sơn”, cát vàng bay khắp trời, sương gió lạnh lẽo, trong hang đá giữa núi có ánh sáng lập lòe, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió dữ dập tắt.
Trong hang đá.
Một người địa vị cao khoác da thú, mặt xanh xao vàng vọt nghiêng người về phía trước, mắt sáng lên: “Ngươi nhìn thấy rõ ràng chứ? Đúng là Từ Hành Chi sao?”
Người bên dưới đáp: “Lúc rút lui ta nhìn thấy rõ ràng, đứng bên cạnh Mạnh Trọng Quang chính là đồ đệ đầu tiên của Thanh Tĩnh Quân ở Phong Lăng Sơn – Từ Hành Chi! Ngày so tài thiên bảng năm đó, ta có duyên gặp hắn một lần, nhớ rất rõ.”
Người da thú vui vẻ ra mặt, vỗ tay cười to: “Tốt, quá tốt rồi! Có hắn thì chúng ta càng có hi vọng ra khỏi Man Hoang!”
Người bên dưới nhất rì rầm với nhau, dường như không hiểu.
Người da thú kiềm chế nỗi vui sướng lại: “Ta hỏi các ngươi, chủ Phong Lăng Sơn hiện tại là ai?”
Nhắc đến người đó, những người bên dưới không ai không nghiến răng căm hận, có một giọng nói không cam lòng trả lời: “Là Cửu Chi Đăng.”
Người da thú đáp: “Đúng rồi, chỉ cần chúng ta bắt Từ Hành Chi, giao dịch với Cửu Chi Đăng, hắn ắt sẽ thả chúng ta ra ngoài!”
Có người đưa ra ý kiến khác: “Cửu Chi Đăng này bị điên rồi, một lòng muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết, sao lại vì Từ Hành Chi...”
“Sao lại không?” Người da thú cười khùng khục quái dị: “Cửu Chi Đăng và Mạnh Trọng Quang giống nhau, đều là người do Từ Hành Chi tự mình nuôi dạy trưởng thành. Có ai không biết Từ Hành Chi đoạn tụ, sư đệ mà y nuôi dạy, ai cũng bệnh hết thuốc chữa. Tình nghĩa giữa Cửu Chi Đăng và y không hề tầm thường, nếu bắt được sư huynh hắn chẳng khác gì nắm được huyệt mệnh môn của hắn!”
Gã càng nói càng hưng phấn, vẻ mặt hiện rõ sự cuồng nhiệt: “Làm giặc cỏ biết bao nhiêu năm, ta chịu đủ rồi! Chỉ cần bắt được Từ Hành Chi, chúng ta có thể...”
Một người phụ nữ vóc người duyên dáng dựa vào vách đá, nghĩ một lúc lâu mới cắt ngang lời lẩm bẩm hưng phấn của người da thú: “Lúc này Từ Hành Chi đột nhiên xuất hiện ở Man Hoang, chàng không cảm thấy quá kỳ lạ sao? Mười mấy năm qua, người duy nhất nắm giữ chìa khóa của Man Hoang là Cửu Chi Đăng, hắn vào đây thế nào?”
Nàng ta nghịch bộ móng tay mới làm của mình, khóe môi vương ý cười: “Chẳng lẽ Từ Hành Chi ở trên giường không hầu hạ Cửu Chi Đăng cho tốt? Hay là Cửu Chi Đăng phái hắn đến vì có chuyện cần làm? Ví dụ như giết sư đệ tốt Mạnh Trọng Quang của hắn? Dù sao hiện tại Mạnh Trọng Quang cũng là người nói một là một trong Man Hoang, nếu hắn có mưu tính gì, muốn thoát khỏi Man Hoang, Cửu Chi Đăng sẽ đau đầu chứ nhỉ? Nếu là hai khả năng này, chàng bắt Từ Hành Chi sẽ chẳng được ích lợi gì, ngược lại còn chữa lợn lành thành lợn què đó nha.”
Người da thú nghẹn lời, càng nghĩ càng thấy có lý, không khỏi thấy chán nản.
Gã oán hận nói: “Cũng đúng. Năm đó Từ Hành Chi ra tay giết sư phụ, người trong thiên hạ có ai không biết, loại cặn bã như thế, có chuyện gì mà không làm được?”
Người phụ nữ chỉ tiếc mài sắt không thành thép, chậc hai tiếng, cất bước đến gần người da thú, ngồi xuống ghế đá của gã, bộ ngực mềm mại kề sát cánh tay gã, ý cười dạt dào: “Ai nói Từ Hành Chi không có tác dụng gì?”
Người da thú: “Là sao?”
Người phụ nữ đùa nghịch đôi môi nứt nẻ của người da thú: “Cửu Chi Đăng cách xa Man Hoang nhưng mà... Chẳng lẽ chàng không muốn quản chế Mạnh Trọng Quang? Không muốn giành lại vị trí chủ Man Hoang bị hắn cướp mất sao?”
/56
|